18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địa điểm tập huấn ở Osaka, Nhật Bản. Nhà thi đấu được trang bị tiên tiến hơn ở Dreamers một chút, những nhân viên phụ trách của nước bạn đều rất niềm nở và nhiệt tình. Haechan và đồng đội trải qua những ngày tập huấn gắt gao, tuy mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn thư thả hơn khi đứng giữa mâu thuẫn nội bộ.

Trợ lí Kim cũng đi theo. Ngày thứ năm của chuyến đi, trợ lí Kim nói chuyện riêng với Haechan, "Cậu biết ai tài trợ chuyến này không?"

"Em tưởng công ty tự chi?"

Trợ lí thở dài, "Công ty còn thiếu tôi nửa tháng lương chưa trả," rồi lại hạ nhỏ giọng, "Là cái cậu bạn học cũ của cậu đó. Tôi vừa gặp, thì ra là con của phó chủ tịch thành phố."

Từ chủ tịch quận đến phó chủ tịch thành phố, Haechan thầm cảm thán, đúng là chỉ có giàu hơn chứ không có giàu nhất. Lee Jun này cũng nhanh tay quá, hắn chẳng biết y muốn đầu tư thật hay do tình riêng, thuận miệng giải thích, "Chị nói em mới biết. Thật ra bọn em trước giờ không thân."

Trợ lí Kim hơi ngờ vực, nhớ lại ánh mắt đẫm tình của Lee Jun dành cho hắn, ngầm đoán được đại khái, chỉ dặn dò, "Dù sao cậu ấy cũng là khách quý. Cậu nể tình mà chiếu cố nhé!"

Haechan hơi do dự gật đầu.

Sang ngày hôm sau, Haechan gặp Lee Jun ở khu ăn sáng của khách sạn. Lee Jun thấy hắn ngồi một mình, lịch sự hỏi mình ngồi cùng được không. Haechan đành đồng ý, dù sao một bữa ăn chẳng làm nên chuyện. Lee Jun chỉ hỏi thăm việc tập huấn, không cố tình gợi chủ đề nên Haechan cũng nhàn nhạt trả lời. Có đồng đội hỏi hắn Lee Jun là ai, Lee Jun nhanh miệng, "Bạn học cũ, hân hạnh làm quen."

Ăn một bữa với nhà đầu tư là chuyện phải làm, Haechan không ngại, không biết Lee Jun lại ngại cái gì. Nói quan hệ làm ăn nghe còn danh chính ngôn thuận hơn quan hệ bạn học. Nhưng Haechan chẳng thừa sức đôi co, cố tình ăn nhanh rồi đi trước.

Đồng đội lúc nãy lại bám theo Haechan hỏi, "Anh, người đó có vẻ thích anh lắm đấy. Anh đi rồi mà vẫn cười ngẩn ngơ." Haechan nhéo mũi trêu, mắng cậu hậu bối nói nhảm nhí, mặt khác lòng lại đầy ưu tư. Một bữa ăn thôi, Haechan chẳng làm gì sai, vậy mà cứ cảm thấy bản thân đang làm chuyện xấu xa lắm.

Chuyến đi kết thúc.

Cậu đồng đội lắm lời họ Park lại bám lấy Haechan than thở, "Trở về lại phải nghe mấy tiền bối chì chiết. Anh này, liệu bọn họ đã dừng lại chưa nhỉ?"

Chính Haechan cũng thấy ngột ngạt. Giải bóng rổ lớn nhất năm sắp đến, vậy mà chuyện nội bộ lục đục vẫn chẳng đi đến đâu.

Tiền tiền tiền, lúc nào vấn đề cũng chỉ có vậy.

-

Tốp cầu thủ đi tập huấn vừa trở về hai ngày đã phải nhận tin sốc: Đội trưởng Kang từ chức, cùng với ba cầu thủ kì cựu khác rút khỏi Dreamers. Bọn họ chấp nhận đền bù hợp đồng, bảo là thà nộp tiền chứ không nộp mạng cho lũ tư bản chỉ biết hút máu.

Đội trưởng Kang có nhắn nhủ riêng với Haechan, "Em là tài năng trẻ, nếu có cơ hội thì đừng tự chôn vùi mình."

Đội hình mạnh nhất khuyết đi vài chỗ trống, Haechan được bầu lên làm đội trưởng trong tình thế cấp bách. Cơn đau đầu của Haechan lại xuất hiện. Đây là tình trạng thỉnh thoảng xuất hiện nếu hắn phải suy nghĩ nhiều, nhưng dạo này tần suất thường xuyên hơn. Giờ đây chính hắn phải tự mình cáng đáng tất cả các vị trí, nắm được bao quát toàn đội, là cầu nối giữa ban huấn luyện và cầu thủ.

Có mấy đêm kiệt sức đến mê man, Haechan lại nằm mơ thấy Injun đi vào phòng. Cậu lấy khăn lau mồ hôi trên trán hắn, rồi cứ lặng im nhìn hắn ngủ say. Haechan nghĩ là mơ, sáng ra thấy người ta ở trước mặt, kê đầu trên tay ngủ quên. Haechan trìu mến vuốt tóc cậu, rồi nhẹ nhàng bế cậu lên giường mình, ngắm người ta một lúc rồi mới đến sân tập. Trong khoảng thời gian làm đội trưởng thay thế cực nhọc ấy, Injun vẫn là niềm an ủi lớn nhất của hắn.

Giải đấu lớn nhất năm KBL rục rịch khởi động.

Đội hình chính của Dreamers được thay máu gần như hoàn toàn, chỉ giữ lại mỗi Haechan. Dĩ nhiên điều này sẽ lọt vào tầm ngắm của báo chí, Haechan và đồng đội luôn gặp khó khăn khi di chuyển từ xe vào trong nhà thi đấu. Bình thường Haechan cũng không hay cười, gần đây bị phóng viên làm phiền nên bực dọc hiện hết lên mặt.

Thành ra, báo lá cải nào đó tung tin, Haechan mắc bệnh ngôi sao, gây gổ với đàn anh trong đội, yêu sách với công ty sa thải những cầu thủ hắn ngứa mắt. Người qua đường nửa tin nửa ngờ, nhưng người hâm mộ của Haechan vẫn đông như quân Nguyên, cật lực dập tắt tin đồn.

Đội hình mới của Dreamers vẫn chưa tập cùng nhau nhiều, do đó ban huấn luyện và Haechan không hề chủ quan với những trận vòng bảng. Hwang Kiyoung vẫn luôn là nỗi lo của họ bởi khả năng hợp tác dường như chẳng mấy tiến bộ. Haechan thường chú ý đến người này, có lần phát hiện y lén lút uống thuốc gì đó.

"Thuốc đau bụng thôi. Mỗi khi hồi hộp, tôi phải uống cho đỡ quặn ruột."

Dáng vẻ Kiyoung hung dữ, có lẽ y không muốn ai biết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại Haechan vẫn thấy hơi đáng ngờ, quyết định để mắt y nhiều hơn.

Vậy mà chuyện này chưa xong, chuyện khác lại đến.

Trận tứ kết vừa kết thúc, Dreamers giành chiến thắng với cách biệt không cao, kì lạ là vừa ra khỏi cửa liền bị phóng viên bu kín.

"Chuyện đội trưởng Kang Shin nói ở họp báo có phải thật không ạ?"

"Có thật là ban lãnh đạo công ty các cậu ép người quá đáng, tự ý chuyển nhượng cầu thủ lớn tuổi không?"

"Các cậu vẫn ở lại đội, có nghĩa là thoả hiệp với chính sách độc đoán của công ty sao?"

Hàng loạt câu hỏi chĩa mũi dùi sắc nhọn đến những cầu thủ chưa đầy ba mươi tuổi. Trợ lí Kim cố gắng gọi người đến hỗ trợ, đồng đội ở bên cạnh gào lên nhắc phóng viên giữ khoảng cách. Haechan bị kẹt giữa vòng vây, đầu ong ong tiếng người với người, mệt mỏi nhiều ngày tích tụ, tầm nhìn cứ thế đảo lộn rồi mờ dần.

Nửa ngày sau, hắn tỉnh lại ở bệnh viện.

Trợ lí Kim vẫn luôn túc trực bên cạnh, nhanh chóng gọi bác sĩ. Sau khi xác nhận tình hình bản thân ổn định, Haechan mới hỏi, "Đội trưởng Kang xảy ra chuyện gì vậy chị?"

Trợ lí Kim xoa xoa thái dương, "Anh ấy mở họp báo, vạch trần ban lãnh đạo công ty. Cũng chẳng biết họ đã đe doạ gì mà anh ấy phải gấp gáp tố cáo ngay lúc này."

Làm ra những chuyện bỉ ổi như vậy, để cầu thủ ra đi yên bình mới là chuyện lạ. Haechan lại hỏi, "Những người khác có sao không chị?"

"Bọn họ không hề gì, chắc bộ phận truyền thông của công ty sẽ sớm lên tiếng thôi. Chỉ là tinh thần thi đấu sẽ bị ảnh hưởng."

Ngay đến Haechan vốn bất cần mà còn thấy nhụt chí, đừng nói đến mấy cầu thủ trẻ hơn bất đắc dĩ trở thành lực lượng nòng cốt.

Dreamers chỉ có ba ngày để lấy lại tinh thần, khôi phục thể lực trước bán kết. Bầu không khí trong đội cũng trầm đi trông thấy, Haechan phải nói vài câu làm công tác tư tưởng, "Đây là chuyện của công ty, chúng ta phải làm việc của chúng ta. Chỉ có chiến thắng mới khiến những tin tức ngoài kia dịu xuống."

Cậu em họ Park vỗ tay tán thành, vài người khác cũng cảm thấy có động lực hơn, riêng Kiyoung chỉ nhếch mép đáp lại, "Không phải cậu chỉ lo bảng thành tích của cậu sẽ không được đẹp thôi sao? Chỉ cần thắng giải này, cậu sẽ nắm chắc khả năng đoạt giải Vận động viên xuất sắc nhất năm mà?"

Cả đội lặng đi. Haechan biết Kiyoung có ác cảm với mình, chỉ không ngờ y có thể công khai nổ súng về phía hắn. Nhưng thời gian là người thầy tuyệt vời nhất, dạy hắn phải biết kiềm chế cảm xúc với những người thế này. Haechan bình tĩnh đáp, "Tôi là đội trưởng, đây là trách nhiệm của tôi. Mong cậu cũng nhớ trách nhiệm của mình là hợp tác với mọi người thật tốt."

Đội bóng giải tán, Haechan biết Kiyoung vẫn nhìn mình với ánh mắt sát khí, nhưng hắn mặc kệ. Haechan đột nhiên thấy nhớ Jaemin khủng khiếp. Có Jaemin ở đây, Kiyoung chắc chắn sẽ bị chửi không kịp vuốt mặt.

Bán kết, Haechan gặp Hertz, câu lạc bộ của Chenle và Jisung. Anh em chơi thân với nhau lại càng không nể nang gì, cứ thế mà đánh tới. Trận này là một trong những trận hiếm hoi mà Haechan cảm nhận đầy đủ niềm vui thuần tuý của bóng rổ.

Tuy vậy, Hwang Kiyoung vẫn mắc khá nhiều lỗi, vụng về đến nỗi làm Haechan không kiềm được mà phải hét lên giữa trận, "Có chơi đàng hoàng được không đấy!"

Đội bạn cũng cả kinh, ban huấn luyện của Dreamers phải xin hội ý để giúp Haechan hạ hoả, đồng thời nhắc nhở lại Kiyoung. Tên đó vẫn xấc xược như thể chẳng biết mình sai, Haechan chỉ ước gì được quên đi tinh thần thượng võ của thể thao, ngay lập tức đấm vào mặt hắn một cái.

Hết trận, Chenle than thở "lại là hạng tư", Haechan nán lại nói chuyện nên về phòng thay đồ cuối cùng. Phòng thay đồ im ắng, Haechan nghĩ mọi người đã đi hết rồi, nảy sinh tò mò muốn lục tủ Kiyoung xem y đang giấu thuốc gì.

Đúng là có một lọ thuốc nhỏ màu trắng, bên trên ghi chữ tiếng Anh, Haechan xoay lọ xem bảng thành phần. Cứ tưởng là thực phẩm chức năng bình thường cho đến khi Haechan đọc thấy một thành phần có tên đặc trưng, là chất kích thích hormone bị cấm dùng khi thi đấu, nhưng lại nằm ở gần cuối bảng thành phần.

Đúng lúc này, Hwang Kiyoung lại mở cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro