CHƯƠNG 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Pháo hoa nở rộ, Đạm Dung cả đêm trằn trọc. Nguyên nhân ngủ không được đương nhiên không chỉ vì cái này, nụ hôn của bác sĩ Vạn mới là đầu sỏ gây nên. Kỳ thật đơn giản chính là môi cùng môi trong lúc đó chạm nhẹ nhau, phớt qua tựa như vải bông, mềm nhẹ như thế, vậy mà trong lòng của cô xẹt qua dấu vết rõ ràng. Cô giống như nghe được thanh âm hoa nở, rất nhỏ, như vậy người ta gọi là tâm động.

Nếu đây là thích, cô phát hiện chính mình không bài xích.

Không nghĩ tới có chú ý một người, tiếp theo là để ý, cảm giác kia tựa như mật ngọt.

Đạm Dung cười cười, ngẩng đầu nhìn cửa.

10 giờ sáng mồng một, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, gió nhẹ. Bác sĩ Vạn đang cầm tách trà đứng ở bên cửa sổ, thân hình cao gầy bị ánh sáng ngoài cửa sổ hắt ra một bóng thon dài, khuôn mặt anh tuấn ẩn hiện vầng sáng nhàn nhạt, mười ngón tay thon dài nắm cái tách, trong đó ngón trỏ tay phải không ngừng gõ nhẹ thân chén, tựa hồ đang tự hỏi.

Đạm Dung thừa nhận hiện giờ nhìn anh đã không có cách nào khác thờ ơ được. Trước kia, cô đối với khuôn mặt tuấn tú kia chính là đơn thuần thưởng thức, hôm nay lại chứa đựng tình cảm khác. Cho dù cả hai không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở đó, cũng làm cho cô tâm tình thật vui vẻ.

"Làm sao vậy?" Bị nhìn trộm vài lần, Vạn Tuế không phải không cảm giác được. Đặc biệt là một người mà khuôn mặt xưa nay không chút thay đổi, đột nhiên đối với ngươi lộ ra vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, càng làm cho ngươi có cảm giác như bị tính kế, chẳng lẽ là tối hôm qua hôn trộm bị phát hiện? Nghĩ vậy anh rũ trán, không được tự nhiên. 

Tối hôm qua vừa hôn xong, khi anh rời khỏi khách phòng liền cảm thấy hối hận, anh như thế nào có thể làm ra hành động như vậy đâu? Bọn họ cũng không phải người yêu.

Biết chính mình đối với nữ nhân này luôn chú ý, cứng rắn muốn nói đối với cô không có cảm giác, đó là gạt người.

Nhưng, nữ nhân một khi xác nhận quan hệ, sẽ biến thành đại phiền toái. Đây là nguyên nhân anh chậm chạp không chịu tiến thêm một bước, anh sợ lại phải đối mặt với tình cảnh nữ nhân khóc lóc kể lể.

"Không có gì nha." Đạm Dung thấy anh bỗng chốc không được tự nhiên, lúc trước ánh mắt luốn nhìn thẳng anh, hiện tại bởi vì yêu mến, cho nên vừa vặn bị bắt gặp khiến cô ngượng ngùng. Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đầu cụp xuống, nhưng là ý cười ở bên môi thủy chung không có biến mất.

"Cô..." Vạn Tuế kỳ thật đang do dự. Hôm nay mồng một, anh tất nhiên phải về nhà đón năm mới, lại không nghĩ để cô một mình ở đây, trong lòng đắn đo nhưng khó mở miệng mời.

"Linh..." Điện thoại cố định trong nhà đột nhiên vang lên, hai người đồng thời nhìn về một phía, Đạm Dung lập tức ngoảnh mặt. Điện thoại này tuyệt đối không phải tìm cô, nghĩ vậy cô rõ ràng đứng dậy đi vào phòng bếp uống nước, lưu cho anh không gian riêng tư.

Người ta vừa ly khai tầm mắt, anh liền cảm thấy mất mát, Vạn Tuế lắc lắc đầu, thời điểm tiếng chuông sắp ngừng mới cầm lấy phone.

"A lô."

"A Tuế!" Gọi đến chính là bà nội Vạn.

"Bà nội? Chuyện gì?"

"Ta tìm tiểu Dung ."

"Tìm cô ấy?" Vạn Tuế nhìn lại phòng bếp, Đạm Dung vừa vặn đi ra, hai mắt nhìn anh tràn ngập nghi hoặc.

Anh nhìn chằm chằm cô, hỏi người bên kia: "Bà tìm cô ấy có chuyện gì?"

"Con bảo cô ấy nghe điện thoại!" Bên kia, Xa Thục Mai muốn đuổi anh đi.

Vạn Tuế cầm phone, không hờn giận hếch đầu qua nhìn Đạm Dung.

"Tìm cô."

"Tôi?" Đạm Dung chỉ chỉ mình, Vạn Tuế nặng nề nói: "Phải!"

Thế nhưng có người gọi điện thoại tới nơi này tìm cô? Đạm Dung kỳ quái, cô chưa từng đem số điện thoại nơi này nói cho bất luận người nào nha, huống hồ, có việc vì sao không gọi vào di động cô? Cô đến gần anh, tiếp nhận điện thoại xoay lưng qua, nhẹ giọng nói: "A lô?"

Điện thoại vừa kết nối, Vạn Tuế mơ hồ nghe được giọng nói thoáng bên đầu kia, nhưng nghe không rõ đối phương nói cái gì, chỉ biết Đạm Dung luôn đơn giản đáp lại.

"Vâng."

"Không cần, thật sự."

"Cháu hàng năm đều như vậy, không cô đơn ."

"Mọi người muốn tới? A, cháu..."

Điện thoại trong tay mạnh mẽ bị người đoạt đi, Đạm Dung kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy mặt của anh bỗng nhiên trầm xuống, rõ ràng đối với người gọi tương đối bất mãn.

"Bà nội người lại làm cái gì?"

"Ta có thể làm cái gì? Ta chỉ là mời tiểu Dung hôm nay ghé qua đây làm khách thôi mà."

"Mọi người đừng xằng bậy!" Lời nói nghiến răng nghiến lợi. Rõ ràng biết mục đích bọn họ, chỉ cần nghĩ đến hai người bị nhiệt tình dồn kéo trở thành một đôi, anh chỉ sợ Đạm Dung sẽ khó xử, đồng thời một cảm xúc nổi loạn đang phát sinh.

"Chúng ta xằng bậy cái gì? Bà nội chính là đau lòng cô gái kia năm mới tới một thân một mình đón tết, nên muốn mời cô ấy đến nhà chúng ta cảm nhận một chút ấm áp gia đình. Cháu khẩn trương cái gì? Hừ!"

"Cháu..." Vạn Tuế bị lời nói đúng lý hợp tình của bà không biết nói sao.

"Ta mặc kệ, trước giữa trưa cháu phải đem người mang về!" Xa Thục Mai tiên hạ thủ vi cường*, nói xong "Ba" một tiếng, gián đoạn cuộc gọi, khiến anh không kịp trở tay.

tiên hạ thủ vi cường*: ra tay trước thì thắng

Vạn Tuế nghe thanh âm "Tíc tách tíc tách tíc tách" bên tai, mày nhíu lại tựa như thấy ruồi bọ chết trước mặt, mấy người này càng ngày càng nhàm chán .

"Bác sĩ Vạn." Đạm Dung vẫn trầm mặc nãy giờ, từ từ mở miệng.

"Có phải hay không lão nhân gia nhà anh mời, khiến cho anh khó xử?" Trên người anh nồng nặc mùi thuốc súng, cô nhận thấy được chính mình kỳ thật không được hoan nghênh.

"Ách?" Vạn Tuế phục hồi tinh thần lại, sửng sờ buông điện thoại trong tay xuống. Cô vừa rồi hỏi cái gì? Anh lại làm cái gì?

"Tôi..."

Đạm Dung khóe miệng run rẩy, cực lực khống chế một chút mất mát đáy lòng.

"Tôi vừa rồi đã muốn cự tuyệt ."

Cô bên môi hiện chút ý cười, nhưng là tươi cười kia nhìn rất là gượng ép. Trái tim Vạn Tuế thắt lại, chưa kịp nghĩ ngợi liền thốt ra: "Không, tôi muốn cô đi!"

"A?" Tâm tình lại bay lên, cô đột nhiên phát hiện chính mình hiện tại trở nên rất mẫn cảm.

"A không không, là mọi người muốn cô đến đi."

"À, vậy anh không muốn ?"

Câu hỏi này miễn cưỡng đem cơn tức Vạn Tuế đều lùa đi, anh cao giọng nói: "Không có! Cả nhà chúng tôi, mọi người vô cùng hy vọng cô có thể đến chúc tết, được không?" Người phụ nữ này làm chi phiền như vậy, không nên hỏi cặn kẽ như thế được không.

Đạm Dung nhếch miệng, thì thào tự nói: "Có người mời mà hung dữ như vậy sao? Kỳ thật tôi cảm thấy ngày nghỉ tốt nhất ở nhà ngủ đi."

"Ngủ ngủ ngủ, ngủ tiếp cô thật sự sẽ trở thành heo!"

Bọn họ ở đây lớn tiếng giận dữ một hồi rồi lại xuất phát, năm mới tết đến trên đường người qua lại rất ít, ước chừng khoảng 20 phút đã đến nơi. Sau khi xuống xe, Đạm Dung đến cửa hàng gần đó mua giỏ hoa quả, ngay cả khi bác sĩ Vạn nói không cần, cô vẫn là kiên trì.

Năm mới, không khí Vạn gia rất náo nhiệt, bên trong sân nhà thoáng đãng trang trí đèn lồng, xung quanh có thể thấy được một chút sắc hồng. Một chậu cây đặt ở chính giữa cửa, trên cây rất nhiều quả cam, còn có treo rất nhiều hồng bao, bên cạnh có cây cúc hoa màu sắc bất đồng. Bài trí như vậy thực truyền thống, thành phố M những gia đình khá giả đều trang trí như thế.

Đạm Dung tò mò nhìn xung quanh, Vạn Tuế tức giận nói: "Tầm thường như thế, có gì đẹp đâu mà nhìn?"

"Không, năm mới vốn như thế mà." Trang trí xung quanh tốn không ít tâm tư đi, đủ thấy gia đình người ta hòa thuận đến nhường nào, bác sĩ Vạn kỳ thật thực hạnh phúc, bởi vì anh có được nên khinh thường, nhưng đây lại là khát vọng của cô.

Lại là biểu tình đi vào cõi thần tiên này, Vạn Tuế sắp phát điên, rõ ràng trước đó cười sáng lạn đến như vậy.

"Hồi hồn!"

"Ách?" Đạm Dung thoáng đem tâm tư kéo về.

"Đi vào, cái này rất nặng." Vạn Tuế giương tay cầm cái giỏ trong tay cô.

"Tôi tự mình cầm."

"Đừng rối, đi vào!" Vạn Tuế khẽ đẩy vai cô, mắt cô dừng ở bả vai, buông tay, khóe miệng gợi lên một độ cong nho nhỏ, đuổi kịp cước bộ của anh.

Hai người mới vào phòng khách, trong phòng Xa Thục Mai nghe tiếng vội đi ra đón.

"Oa, tiểu Dung Dung, bà nội biết cháu nhất định sẽ đến ."

Xa Thục Mai cho cô một cái ôm nhiệt tình, hai ba bước chen tới bên cạnh Vạn Tuế. Vạn Tuế đảo mắt xem thường, quay đầu nhìn thấy ba ngồi ở sô pha bên kia thò đầu ra nhìn, anh quẹt trán, buông cái giỏ quà tặng thẳng đi vào.

"Ba."

"Ừ." Vạn ba ba ngồi xuống, trên mặt biểu tình nghiêm túc, lại nói câu khiến cho người ta cười sặc sụa trong lời nói: "Sớm nên chính thức mang trở về gặp mặt, đừng có mà chưa lâm trận đã vội lùi bước."

Vạn Tuế nắm chặt quyền, lông mày đẹp như kiếm giờ phút này vặn vẹo một đoàn, thế nhưng ngay cả lão ba cũng như vậy!

"Ba, không phải như người nghĩ."

Vạn ba ba liếc mắt nhìn anh, cầm lấy điều khiển tivi, bấm qua vài kênh, đều là phát lại tiết mục đón xuân.

"Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Nếu để mọi người biết hết, sẽ không được tự nhiên ."

"Ba..."

Vạn Tuế cực kỳ bất đắc dĩ, bên kia Xa Thục Mai đã nắm tay Đạm Dung kéo lại đây, đem cô đẩy cạnh bên Vạn Tuế.

"Tiểu Dung, mau ngồi đi."

Đạm Dung nhìn vị nam nhân trung niên xa lạ kia hiện trường duy nhất lễ phép gật gật đầu.

"Đó là ba tôi." Vạn Tuế vừa lúc giới thiệu.

Đạm Dung lại đối với Vạn ba ba cười cười, gọi: "Bác trai."

Vạn ba ba gật đầu cho cô một ánh mắt hiền lành, "Ngồi đi."

Sau khi Đạm Dung ngồi xuống, Xa Thục Mai nói với Vạn Tuế: "A Tuế, đi pha trà."

Vạn Tuế vừa mới đứng lên, Đạm Dung vội vàng nói: "Không cần không cần." Đối phương khách khí như vậy, ngược lại khiến cho cô câu nệ [thận trọng] đứng lên.

"Phải rồi, vào cửa là khách."

Vạn ba ba một câu bình thường, lại khiến cho đáy lòng Đạm Dung rơi xuống, cô nhìn trộm anh liếc mắt một cái, phát hiện khi đối phương nói chuyện ánh mắt còn xem tivi.

Vạn Tuế vào phòng bếp, Đạm Dung càng thêm không được tự nhiên, cô xê dịch thân thể, hai tay âm thầm nhẹ chà xát.

"Đạm tiểu thư nhà ở nơi nào?" Lần này Vạn ba ba đã tắt tivi đi, quay đầu đối mặt Đạm Dung.

"A?" Đạm Dung như người trong mộng chợt tỉnh, tay phải cô nắm ngón trỏ tay trái, đem cảm giác mạc danh kỳ diệu khẩn trương kia cưỡng chế đi.

"Cháu là người ở thành phố T."

"A? Thành phố T không sai, cũng không phải rất xa." Xa Thục Mai chen thêm một câu.

"Vì sao lại đến thành phố M?" Vạn ba ba tiếp tục đặt câu hỏi, vẻ mặt hơi nghiêm túc.

"Cháu ở học đại học gần đây, sau đó liền công tác." Đạm Dung tận lực làm cho ngữ khí chính mình bình thản, nghe qua giống nói chuyện nhà.

"Tết âm lịch cũng không quay về?"

"Vâng..." Đạm Dung nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào, cô không phải là người sẽ đem tình trạng gia đình mình nói bên miệng, hơn nữa đối phương cũng là mới lần đầu tiên gặp mặt.

"Ca mẹ cô ấy ly hôn, lại đều tự tái hôn, cô ấy không biết nên đi đến bên nào, cho nên liền đơn giản không trở về!" Lời nói lạnh lùng của Vạn Tuế từ phòng bếp truyền tới, anh một tay cầm bình trà, tay kia thì cầm theo hai cái cốc. Đi tới gần, cả người thản nhiên tản ra sát khí, tựa hồ trách cứ lão ba hỏi vấn đề không đâu, làm cho Đạm Dung khó xử.

Vạn ba ba nhíu mày, rốt cục kiến thức về mấy vị nữ nhân trong lời nói kia, con trai hiểu biết rõ ràng đối với tình huống một cô gái, xem ra lần này là chạy không thoát.

"Đạm tiểu thư, thực thật có lỗi, ta hỏi ra khiến cho cháu khó mở miệng."

Đạm Dung đối Vạn ba ba xin lỗi thật ngoài ý muốn, cô kéo kéo khóe miệng, ánh mắt tà tà nhìn ai – đó bên cạnh, thản nhiên nói: "Cũng không phải, cha mẹ ly hôn không phải chuyện đáng xấu hổ, cũng không có gì ngại đâu ạ. Kỳ thật cháu không trở về nhà, là vì nếu bọn họ đều tự tổ chức tân gia đình, khả năng gia đình mới của ba mẹ cháu cũng không muốn cháu đi quấy rầy, cho nên cháu không đi. Dù sao cháu cũng trưởng thành, có thể tay làm hàm nhai, không cần dựa vào bất luận người nào."

"A?" Vạn ba ba nghiêng nghiêng đầu, có chút suy nghĩ, lúc này Xa Thục Mai rốt cục nhịn không được đứng lên.

"Ai nha, đừng nói chuyện này nữa thật khiến cho người ta thương cảm, năm mới hẳn là muốn trong lòng vui vẻ. Tiểu Dung nha, về sau thường xuyên đến đây nha, bà nội thích cháu, để cho ta tới thương cháu!" Xa Thục Mai kéo tay Đạm Dung, cầm chặt.

Đứa nhỏ này một thân một mình, lại biết thông cảm cho cha mẹ, một mình bôn ba bên ngoài, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, cháu trai có thể yêu thích cô thật sự thật quá tốt.

Đạm Dung thật sâu cảm nhận được yêu thích đến từ vị lão nhân gia này, nguyên lai được yêu thương là loại cảm giác này, không cần lý do, không cần điều kiện gì.

Cái mũi cô phiếm hồng, có chút cảm động, quay mặt qua lại đón nhận đôi mắt Vạn Tuế kia ẩn chứa thâm trầm phức tạp, vẻ mặt của anh tựa hồ chưa tiêu thất hết phẫn nộ vừa rồi, mặt căng ra, bạc môi mân thành một đường.

Cô thật muốn thay anh vuốt lên trên trán nhăn kia, muốn anh khoan thai một chút. Nhưng là cô cái gì cũng không dám làm, chỉ cho anh một cái tươi cười vô cùng sáng lạn, lại xấu hổ cho nhìn phản ứng anh, vì thế dời tầm mắt, dễ dàng cầm tay Xa Thục Mai, sau đó buông ra.

"Ai nha, Tuệ Nghi đi mua đồ ăn như thế nào lâu như vậy còn không trở lại? Ta đi gọi điện thoại cho nó. Còn có, a Niên con đi kêu tiểu Phi rời giường, đều trễ rồi, còn trên giường!"

Kết quả Xa Thục Mai ra lệnh một tiếng, ở đây hai lão nhanh chóng lui đi, phòng khách liền chỉ còn lại có hai người trẻ tuổi. Vạn Tuế đi đến bên người cô ngồi xuống, đưa cho cô một ly trà.

"Uống đi."

"Cám ơn." Đạm Dung tiếp nhận trà, vị trà thanh mát nồng đậm mùi thơm hoa cúc, nhất thời đem bất an vừa rồi trở thành hư không. Ngẩng đầu, thấy anh vẫn gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, cô xem xét anh rồi hỏi: "Làm sao vậy?"

"Cô vừa rồi khóc?" Con mắt của cô hồng hồng, vừa rồi anh rõ ràng ở nơi nào đó nhìn cô bi thương, làm cho trái tim của anh thắt chặt, đau nhức. Nghĩ vậy, anh nhịn không được dùng ngón trỏ điểm nhẹ, lau đi khóe mắt của cô, làm, mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.

"Mới không có." Đạm Dung nháy mắt mấy cái, nâng tay kéo tay nắm ra, kết quả bị anh nhéo. Xúc cảm ấm áp khiến cả người cô run lên, chợt nhớ lại nụ hôn tối hôm qua khiến cho mặt cô cùng lỗ tai nháy mắt đỏ lên.

"Ai nha nha, rốt cục đã trở lại!"

Xa Thục Mai trước cửa gọi ầm ĩ đem hai người bừng tỉnh, Đạm Dung nhanh chóng rút tay về, trái tim "Thình thịch thình thịch" kinh hoàng không thôi. Vạn Tuế một bàn tay còn để ở giữa không trung, anh vội vàng dựng người lên, để tránh cảm giác xấu hổ vừa rồi.

Làm cái quỷ gì? Vừa rồi nếu không phải mẹ cùng bà nội trở về, anh lại muốn hôn lên phiến môi đỏ mọng kia.

Thiên! Anh nhất định là điên rồi! 

Vạn Tuế mang theo ảo não này mãi cho đến lúc ăn cơm, lúc này Vạn Quý Phi đã rời giường, lôi kéo Đạm Dung tra tấn bên tai cô không ngừng. Trương Tuệ Nghi cùng Xa Thục Mai ra ra vào vào dọn đồ ăn, trên bàn cơm hình tròn một lát liền đầy đủ loại kiểu dáng đồ ăn, cực kỳ phong phú.

Đạm Dung muốn đi hỗ trợ, nhưng là bị Vạn Quý Phi lôi kéo ngồi xuống, còn càng không ngừng cùng cô bình luận không khí khi mùa xuân về, cảm giác không thoải mái tối hôm qua cùng với bối rối lúc vừa rồi sớm tan thành mây khói.

Vạn Tuế dùng chiếc đũa đầu nhẹ nhàng gõ nhẹ lên mặt bàn, "Em có thể yên ổn ăn cơm được không, ăn cơm còn nói không ngừng."

Vạn Quý Phi vươn thân ôm lấy Đạm Dung, đối với anh trai làm một cái mặt quỷ.

"Tiểu Dung Dung cũng không phải của anh, em liền thích cùng cô ấy nói chuyện, không được sao?" Cô nàng sẽ chiếm người âu yếm của anh, ai kêu anh chậm chạp, rõ ràng thích chết còn không tuyên bố. Cô quyết làm cho anh nhìn được mà không thể ăn, dù sao khi thấy anh trai kinh ngạc cô liền thích.

Đạm Dung nhìn hai anh em kia, không biết nói gì thì tốt, nhưng thật ra bị lời nói Vạn ba ba làm cho cô ngẩn người.

"Tốt lắm tốt lắm, tiểu Phi đừng nháo, con ôm tiểu Dung, người ta như thế nào ăn cơm?"

Ngay cả ba cũng lên tiếng, Vạn Quý Phi mới tâm không cam lòng tình không muốn ngồi trở lại ghế trên.

"Tiểu Dung, đừng theo chân bọn họ nháo, trước uống canh, ta hầm hai giờ, canh cà- ri khoai tây với cà rốt, thực đậm đà đâu." Trương Tuệ Nghi nhiệt tình múc canh vào chén cô, đem đến trước mặt Đạm Dung, Đạm Dung cười nói cám ơn cô.

"Cẩn thận nóng."

"Ừm." Đạm Dung vừa mới muốn nâng lên bát ăn canh, bác sĩ Vạn không ngại ngùng lia thìa qua, đem xương trong bát của cô đặt ở trong bát mình.

"Mẹ, cô ấy không ăn xương, người đừng gắp cho cô ấy." Vạn Tuế cực kỳ tự nhiên, lại khiến cho những người khác nhìn trợn mắt há hốc mồm.

"Ồ, không ăn sẽ không ăn, A Tuế con giúp cô ấy ăn." Xa Thục Mai phản ứng nhanh nhậy, mờ ám ra hiệu mọi người đừng ngạc nhiên, miễn cho dọa bảo bối.

"A, em cũng không ăn, anh cũng giúp em vớt hộ đi!" Vạn Quý Phi không để ý tới ám chỉ, reo lên.

Nghe ra được ý ngoài lời, Vạn Tuế trừng mắt tiểu muội nhà mình: "Vạn Quý Phi, em ngứa da?"

"Vạn tuế gia, người ta rất sợ hãi!" Có mấy trưởng bối trong nhà làm chỗ dựa, Vạn Quý Phi khí thế ngẩng cao, cũng không sợ chết, chọc vào tử huyệt anh trai, Vạn Tuế trong mắt nhất thời hiện lên vài tia hung ác.

"Tốt lắm tốt lắm, mấy đứa thật sự không cần náo loạn nữa, cũng không sợ tiểu Dung chê cười!" Xa Thục Mai thở dài, bà chỉ sợ đem cháu dâu dọa chạy mất thì khổ.

Vạn Quý Phi mân miệng đáng thương hề hề đối với Xa Thục Mai làm nũng: "Là anh ấy bới móc trước thôi, biết rõ người ta ghét nhất bị gọi như vậy!"

"Tên của con có cái gì không tốt? Như vậy quý khí!" Xa Thục Mai gõ nhẹ đầu cô nàng.

"Bà nội người còn nói, đều bị người ta cười chết còn quý khí gì nữa!" Vạn Quý Phi không thuận theo, miệng bĩu dài ra.

"Tiểu Phi, làm người chỉ cần ngay thẳng, sẽ được tôn kính, tên gì cũng chỉ là danh hiệu." Vạn ba ba đau lòng con gái, trấn an.

"Ba, bị người cười không phải ngài, ngài đương nhiên có thể nói nhẹ nhàng như vậy."

"Khụ... Ba hiểu rõ, ta tuyệt đối là người từng trải." Vạn ba ba che miệng ho nhẹ.

Vạn Quý Phi nghĩ nghĩ, nhịn không được "Phốc xì" một tiếng.

"Đều là do bà nội, đặt tên đều như vậy."

"Muốn làm cái gì? Ai mà không vừa nghe thấy tên các ngươi đều lập tức nhớ kỹ!"

"Cũng sẽ lập tức cười ngất." Ngay cả Vạn Tuế cũng thì thào.

Đạm Dung không khỏi tò mò, cô lôi kéo Vạn Tuế, nhỏ giọng hỏi: "Cha anh tên là gì?"

Vạn Quý Phi nghe thế, ngiêng đầu qua, lớn tiếng trả lời: "Ba em kêu Vạn —- Niên —- Lịch."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro