CHƯƠNG 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Bác sĩ Vạn, anh chờ một chút."

Vạn Tuế vừa khóa cửa văn phòng xong, giờ muốn đi về nhà, lại bị bác sĩ Thôi cách vách gọi lại. Hôm nay thứ bảy, chỉ trực buổi sáng, vừa rồi Đạm Dung gọi điện thoại nói thảm đã đưa đến, bảo anh đến nhận.

"Chuyện gì?"

"Không có, buổi sáng em nghe Thôi viện trưởng nói, lần trước ở hội nghiên cứu và thảo luận y tế bài phát biểu bài diễn văn của anh thành công khắp cả nước, phát hành ra cả tạp chí." Cho dù thái độ Vạn Tuế không tính là nhiệt tình, Thôi Mộ Hoa vẫn như cũ trên mặt mỉm cười.

Cô ta là con gái một của viện trưởng Thôi, ông chủ của bệnh viện, vào bệnh viện mới nửa năm, ở khoa phụ sản.

Bình thường ai thấy cô ta đều nhiệt tình có lễ, chỉ có duy nhất người đàn ông này, không hờn giận, giống như mọi chuyện đối với anh đều không quan hệ.

Khi còn học tại trường y thì từ trong miệng cha đã nghe qua anh, vị này sinh ra trong gia đình có truyền thống làm bác sĩ, có tài hoa lại có y đức, hơn nữa anh không giống như những bác sĩ đương thời trẻ tuổi khác ở trong khoa.

Hơn nữa ang không những anh tuấn lại có nét hời hợt, cho nên ở lần đầu tiên gặp mặt, tâm hồn thiếu nữ liền rung động, ai ngờ anh luôn nhìn không ra ám chỉ của cô ta.

Bất quá đàn ông vĩ đại đều như thế, điều kiện của anh đáng giá kiêu ngạo, cô ta cũng không ngại dùng nhiều tâm tư một chút.

"Em đặc biệt đến chúc mừng anh."

Cái này có cái gì mà chúc mừng? Anh trình bày bài diễn văn kia chủ yếu nhằm vào loại bác sĩ như cô nàng trước mặt, chẳng phân biệt rõ ràng tình huống thực tế của bệnh nhân liền kê khai thuốc, phê phán vấn đề một cách nghiêm chỉnh, đều là tình hình thực tế.

"Cám ơn." Vạn Tuế hơi hơi biểu hiện ra một chút khách khí. Đạm Dung nói đang ở trên đường tới nhà anh, anh sợ cô đến lại chờ lâu.

Nhớ tới cuộc điện thoại kia, thanh âm khàn khàn ngay cả nói cũng nói không rõ, anh biết cô bệnh cũng không nhẹ, chuyện này làm cho anh phi thường khó chịu.

"Tôi cảm thấy làm bác sĩ nên có chuyên môn với lương y, không thể vì tư lợi mà làm cho bệnh nhân tiêu tiền uổng phí." Thôi Mộ Moa cố ý xem nhẹ sự không kiên nhẫn của anh, tiếp tục nói, cô ả phất phất tóc dài, động tác tao nhã, áo trắng blouse đi với trang sức trang nhã khiến cô ta đoan trang, xinh đẹp.

"Bác sĩ Thôi tuân thủ công tác của cô như thường ngày là tốt rồi."

"Vâng, ba em thường nói, nên theo học tập bác sĩ Vạn." Thôi Mộ Hoa cười cười, ánh mắt sáng quắc nhìn anh.

Vạn Tuế mày nhíu lại, thật sự không nghĩ lại cùng cô ta tán gẫu thêm nữa.

"Bác sĩ Thôi, tôi hiện tại có việc đi, trước không có thời gian nói chuyện ."

"Phải không? Em nghe nói bác sĩ Vạn hôm nay dọn nhà mới, chẳng lẽ là vì việc này? Có chỗ nào cần hỗ trợ không ạ?"

"Không có."

"A." Thôi Mộ Hoa giật mình, lại tao nhã cười cười: "Không biết có hay không vinh hạnh đi thăm?"

Vạn Tuế trên mặt nghiêm túc, anh không thích phụ nữ như vậy.

"Chỉ sợ không có tiện."

Không thể tưởng được anh trực tiếp như vậy. Thôi Mộ Hoa há miệng nửa ngày ngạc nhiên không thôi, đành phải xấu hổ cười cười.

"Thực xin lỗi, em rất đường đột ."

"Không có việc gì tôi đi trước." Vạn Tuế vẫy vẫy tay, lướt qua ả rất nhanh đi đến thang máy.

Đạm Dung ôm một sấp thảm cao 1.6 thước, đứng ở bên ngoài hoa viên tiểu khu ngốc nghếch chờ.

Hai ngày dùng thuốc cũng không có làm cho vi-rus cảm mạo đi khỏi, lại có vẻ như càng ngày càng nặng hơn. Bởi vì nước mũi bay tứ tung, hắt xì liên tục, cô sợ sẽ lây bệnh cho người khác, cho nên hôm nay cô cố ý đeo khẩu trang.

Thảm vốn có thể để cho anh đến công ty lấy, nhưng là cô tìm cái cớ để chụp ảnh hoàn công, làm nhiều việc như vậy, liền vì mục đích này, về sau có thể tập trung cho việc tìm phòng thuê.

Đợi 20 phút, gió phương Bắc thổi qua, khiến cô đứng trong cảnh tiết trời gió hỗn độn, cái mũi lại ngứa thật khó chịu.

Không phải nói nhanh đến sao? Rốt cuộc có quan niệm về thời gian hay không? Cô dựa vào thân cây ở ven đường, hít hít cái mũi, chảy ra chất lỏng đều bị khẩu trang hút đi.

Đầu có chút choáng váng, buổi sáng rời giường thiếu chút nữa gục luôn rồi. Ngày hôm qua xin nghỉ nửa ngày đi tìm phòng ở, nhưng mà không thành, hôm nay buổi chiều còn phải đi xem một chỗ khác.

Bất quá cái phòng kia cách công ty rất xa, cho dù nhìn trúng về sau khi đi làm cũng phiền toái, nhưng là mười ngày nữa phải chuyển đi rồi.

Cũng không biết đã bao lâu, đầu óc hỗn độn, cho đến khi bả vai bị vỗ, cô mới mở mắt ra được.

"Cô cư nhiên đứng cũng có thể ngủ?" Vạn Tuế nhìn cái người kia cảm thấy vô cùng tức giận, không biết nên tức giận hay là đau lòng nữa.

Đạm Dung đem thảm đưa cho anh: " Bác sĩ Vạn, anh cầm lấy." Cố gắng gượng cơn đau ở yết hầu nói, nói xong đặc biệt cảm thấy tốn sức lực, liền ho khan vài tiếng.

Vạn Tuế nhận lấy thảm, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm cô, "Cô bị cảm mạo thực nghiêm trọng, có đi gặp bác sĩ hay không?"

Cô lắc đầu, "Không rảnh." Đột nhiên nhớ tới mục đích hôm nay.

"Bác sĩ Vạn, tôi có thể vào nhà anh chụp một bức ảnh hay không?"

"Thế nhưng có người ngay cả thời gian xem bệnh đều không có, tôi thực không thể hiểu nổi cô! Đến, cầm!" Anh trong tay cầm theo hai túi thuốc Đông y đưa cho cô, sau đó ôm lấy thảm xoay người.

"Đi lên đi."

Đạm Dung vội vàng theo sau. Vào trong thang máy của tiểu khu, cảm giác choáng váng càng nhiều, thân mình dựa vào tay vịn mới có thể ổn định. Có lẽ đợi lát nữa chụp xong nên về ký túc xá ngủ, chuyển nhà vẫn là để ngày mai nói sau.

"Đinh" một tiếng, thang máy ngừng.

"Muốn hay không tôi đỡ cô đi ra ngoài?" Vạn Tuế nhéo khủy tay cô, Đạm Dung ngẩng đầu lên.

"Bác sĩ Vạn, anh nghĩ tôi là thương binh tàn tật sao?"

"Không sai biệt lắm." Còn có thể nói chuyện tỏ vẻ rất thanh tỉnh, Vạn Tuế buông tay, đi ra thang máy.

Đạm Dung lắc lắc đầu, đi theo cước bộ của anh. Vào bên trong, những bồn hoa, thực vật xanh đã thay da đổi áo, không gian rộng rãi, sạch sẽ tràn hương thơm thanh nhã, vào thêm năm mươi phân, chiều cao trở nên rất khác biệt, nho nhỏ, thú vị. Giật nhẹ khóe miệng, cô thích hiệu quả này.

Vạn Tuế đem thảm ném xuống đất, thay đổi dép lê trong nhà sau đó thuận tiện từ trong tủ giầy lấy ra một đôi dép lê nhỏ hồng nhạt đặt trước mặt cô, lại lấy đi thuốc Đông y trên tay cô.

Ý tứ rất rõ ràng, Đạm Dung yên lặng thay đổi giày, thấy anh muốn vào nhà, liền lấy ra máy chụp ảnh trong túi, điều chỉnh độ sáng, chọn góc độ hoàn hảo bấm máy.

Nhìn thử, phát hiện vẫn là không quá vừa lòng, lại đi chụp lại mấy tấm.

"Còn đứng ở bên ngoài làm gì? Mau vào!" Anh từ trong phòng đi ra, Đạm Dung đột nhiên có cảm giác chính mình làm chuyện xấu, cô có phải hay không hẳn là trước trưng cầu đồng ý chủ nhân mới chụp ảnh?

Trong phòng khách không thấy bóng dáng anh, Đạm Dung nhìn chung quanh bốn phía, bên trong siêu sạch sẽ, đồ dùng đều đầy đủ, mở cánh cửa sổ gió lạnh thổi vào, đặc biệt lạnh lẽo. Đạm Dung nhịn không được đánh hai cái hắt xì, lúc này Vạn Tuế từ phòng bếp đi ra.

"Đem khẩu trang lấy ra." Anh đi đến trước mặt cô, đưa qua một cái nhiệt kế.

"Ách?" Cô không phải đến xem bệnh .

"Tôi không phát sốt."

"Đo một chút." Vạn Tuế kiên trì, "Yên tâm, đã đỡ hơn nhiều rồi, đến sô pha ngồi."

Gặp khách hàng là bác sĩ thật đúng là phiền toái, nhưng cũng tốt, đỡ cho cô phải chạy đến bệnh viện. Đạm Dung đành phải nghe lời đi đến sô pha ngồi xuống, lấy khẩu trang ra, đem nhiệt kế đến bên miệng, kim tiêm lạnh như băng làm cho cô lại run rẩy.

Vạn Tuế đi tới đây, ngồi ở bên cạnh cô, "Đưa tay ra!" Anh mệnh lệnh nói.

"Làm sao?" Trong miệng có đồ vật, lời nói có chút không rõ ràng lắm, cô chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.

"Bắt mạch." Mắt anh trợn trắng, lần đầu tiên chủ động xem bệnh cho người ta, đối phương không tín nhiệm cùng không tình nguyện như vậy.

Đạm Dung biết phản ứng chính mình quá lớn, có chút ngượng ngùng đưa tay phải ra. Vạn Tuế cầm lấy bên người một cái gối, đem tay cô lót nằm ở trên gối, ba ngón tay nắm cổ tay cô, đầu nghiêng một bên, thần thái nghiêm túc.

Mọi người hay nói khi đàn ông làm việc là có mị lực nhất, Đạm Dung không thừa nhận không được, bác sĩ Vạn trong bộ dạng này suất ngây người.

"Huyết khí không thông, cho nên thể chất của cô sợ lạnh." Vạn Tuế tay giật giật bắt mạch, tiếp tục nói: " Tỳ thận của cô hư, gan không tốt, hơn nữa khí huyết không thông, cô có phải đau nửa đầu hay không?"

"Ách? Ừ, đúng là thế."

"Ừ. Hiện tại có phải toàn thân mệt mỏi, yết hầu sưng đau hay không?"

"Đúng vậy." Đạm Dung gắng gượng nuốt ngụm nước bọt.

"Nóng trong người. Cố gắng điều trị cho tốt, uống thuốc Đông y, còn có cố gắng ăn đúng bữa. Nhìn cô rất gầy!" Anh sau khi nói xong lại chỉ chỉ miệng của cô, "Lấy nhiệt kế ra, nhìn xem mấy độ? Cô sốt nhẹ."

Đạm Dung cầm nhiệt kế, giơ lên nhìn vài cái, hoàn toàn không hiểu. Vạn Tuế tức giận lấy lại.

"37.9 độ. Tôi giúp cô kê đơn thuốc, cô đợi lát nữa uống qua sau đó tốt nhất nên nghỉ ngơi đầy đủ, bằng không sẽ thật lâu mới khỏi."

"Ách? Không cần khách khí." Thuốc Đông y! Chất lỏng đen như mực! Nghĩ vậy, trái tim cô liền lạnh toát. Ở trong khái niệm của cô, cho tới bây giờ chưa từng đụng tới thứ này. Nghĩ nghĩ, cái mũi của cô đã ngửi thấy vị thuốc Đông y nặng nề.

"Cô nếu muốn bệnh tình lập tức chuyển biến xấu, có thể không uống." Vạn Tuế đứng lên, hướng phòng bếp đi đến.

Đạm Dung lắc lắc đầu, quyết định tránh nặng tìm nhẹ, truy vấn: " Bác sĩ Vạn, tôi có thể chụp ảnh không?"

Vạn Tuế dừng lại, xoay người, "Nếu cô còn có tinh lực, liền làm đi." Nói xong liền vào bếp.

Đạm Dung đứng lên, một trận hoa mắt, choáng váng đột nhiên đánh tới, cô nhắm mắt lại lấy lại bình tĩnh, lại mở, cảm giác tốt hơn nhiều.

Cầm lấy máy ảnh bấm lung tung, kéo màn hình đến gần mắt, phát hiện tay không có cách nào bấm máy.

Cô quyết định buông tha cho nơi này, muốn đi vào chụp phòng của anh, kết quả đi được mấy bước chân, trước mắt tối đen, cô lập tức ở ghế nằm duy nhất bên trong phòng ngủ ngồi xuống.

Ông mặt trời đã muốn đi nghỉ ngơi, cây cối bên đường ngã bóng, thực vật theo gió phất phới bay nhẹ, nhưng Đạm Dung nhìn không tới, cô chỉ cảm thấy ghế dưới thân nằm kỳ thật rất mềm mại, cô rất muốn ngủ, thực muốn nghỉ ngơi.

Mơ mơ màng màng, có ai đập đập vỗ vỗ mặt của cô. Cô thực mất hứng, vì sao muốn quấy rầy giấc ngủ của cô? Giật giật, muốn xem nhẹ không để ý tới, nhưng người này nâng lưng cô không quá ôn nhu, thân mình nghiêng nghiêng hơi đổ về phía trước, cô không thể không mở mắt ra.

"Uống đi." Giọng nam mệnh lệnh, là bác sĩ Vạn.

Đạm Dung nhìn trước mặt một chén đựng chất lỏng màu đen có một chút khói trắng, còn có mũi ngửi được hương vị cổ quái, làm cho cô ghê tởm.

"Không cần." Cô ghét bỏ đẩy ra, bị đánh thức hơn nữa thân thể không khoẻ, ngữ khí của cô lại kém đến có thể.

"Thuốc đắng dã tật!" Vạn Tuế đem thuốc lại đưa lên.

"Uống xong lại ngủ tiếp!"

Vì câu nói kia của anh, cô cuối cũng thông suốt. Liền cầm tay anh, một mạch càu nhàu giải quyết xong. Kết quả bởi vì uống quá mau, lại khiến cho ho khan liên tiếp.

Vạn Tuế vỗ vỗ lưng cô, lại đưa qua một ly nước ấm.

"Ho xong súc miệng đi."

Miệng đắng khó chịu, cô ngoan ngoan làm theo, uống xong thuốc cả người vô lực, mềm nhũn. Nhắm mắt lại, ý thức bắt đầu rời rạc, thân thể ấm áp hơn rất nhiều.

"Trước cởi áo lông!"

Lại một câu mệnh lệnh. Đạm Dung cau mày, run lẩy bẩy lên đem áo khoác cởi, hoàn toàn không có phát hiện hành vi chính mình hiện tại là cỡ nào không ổn. Tiếp theo có tấm vải nhung nào đó phủ ở trên người, thoải mái làm cô muốn cười.

Xem ra bệnh làm cho choáng váng, cư nhiên còn cười. Vạn Tuế nhìn cô rốt cục có vài điểm huyết trên sắc mặt, lắc đầu, đi đóng cửa sổ lại, không gian nho nhỏ này thật thích hợp cho bệnh nhân nghỉ ngơi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro