🍶Chương: 19-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19 xuống núi

Edit-Beta by WISP1997

Lúc sau hai người ở trong một mảnh sắp tối xuống núi, trong rừng cây rất rậm rạp, bốn phía thực tối tăm, Trần Nam liền đem sọt lớn của Tô Nhu Nhi nhận lấy, đeo lên người mình, sau đó không cho cự tuyệt mà dắt đôi tay tiểu hài tử hơi lạnh, mang theo tiểu hài tử qua cánh rừng.

"Mang sọt không trở về em có bị mắng không?", Ra khỏi cánh rừng, sắp đến chân núi, Trần Nam bỗng nhiên nhớ tới trước đó hai người một phen dây dưa, tiểu hài tử căn bản không có thời gian đi cắt cỏ heo, bộ dáng này trở về không chừng lại bị chịu tội một phen.

"Ừm? Em cũng không biết" Tô Nhu Nhi do dự mà nhẹ giọng trả lời. Rốt cuộc mình chưa từng mang sọt không trở về, mỗi lần đều là hận không thể để sọt lại lớn hơn một chút, mình sức lực lại lớn một chút, nhiều một ít đồ vật trở về.

Trần Nam đã đem tiểu hài tử định ở danh nghĩa của mình, tự nhiên không nghĩ muốn cho người khác khi dễ, nhưng chuyện hai người còn phải chờ một đoạn thời gian mới có thể chính thức định ra.

Hắn hiện tại không có tiền, 20 lượng sính bạc đều còn không có tin tức, tiểu hài tử còn phải ở Tô gia một thời gian sinh hoạt, chỉ có thể nỗ lực đem việc làm cho chu toàn một ít, làm tiểu hài tử tại đây đoạn thời gian không cần khó khăn.

Nghĩ xong, Trần Nam nhìn quanh bốn phía một chút, thấy nơi này còn không tính quá tối, bốn phía cũng còn chút rộng thoáng, liền nói "Nơi này còn hơi sáng, em ngoan ngoãn ở đây chờ ta, ta đi tìm điểm đồ vật mang về. Miễn cho đại bá nương của em lại mượn cơ hội khi dễ. Ta đau lòng."

Tô Nhu Nhi nghe Trần Nam nói, trong lòng nổi lên từng đợt ấm áp, một bên thật sâu gập đầu, một bên tựa bảo đảm mà nói "Được, em sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ huynh."

"Thật ngoan" Trần Nam nhìn tiểu hài tử ngoan ngoãn, cảm thấy thật may mắn, mình là nhặt được bảo, ái chà, sao có thể đáng yêu như vậy, đáng yêu đến phạm quy, vừa nghĩ, một bên cong khóe môi.

Trần Nam sợ tiểu hài tử chờ sợ hãi, liền đem rổ mang cơm thừa canh cặn xách ra tới, làm bộ ở bên trong tìm kiếm, kỳ thật nhân cơ hội từ trong không gian lấy ra một chuỗi đường hồ lô hôm nay họp chợ khi nhất thời hứng khởi mua, để tiểu hài tử ở bên này ăn đợi mình, lúc này xoay người lại hướng trong rừng đi.

Sơn tra bọc đường sáng lấp lánh, một ngụm cắn xuống, vị chua chua ngọt ngọt nháy mắt bắt Tô Nhu Nhi làm tù binh. Ăn ngon cực kỳ, mình giống như đã lâu không ăn đường hồ lô, lúc a cha a mỗ qua đời hắn sẽ không bao giờ dám hy vọng xa vời thức ăn mỗi cái tiểu hài tử đều tha thiết ước mơ.

Trần Nam vào rừng sau, từ không gian lấy ra tới một chiếc đèn pin, đèn pin này chỉ có một cái, điện cũng không thế nào sạc, dùng một lần báo hỏng càng gần một bước, bất quá Trần Nam lần này cũng vô tâm đau, rốt cuộc đèn pin so với Tô Nhu Nhi, hắn càng đau lòng tiểu hài tử nhà mình.

Trần Nam tùy tiện tìm một nơi cỏ cây còn tính màu mỡ, lại đem đèn pin đặt ở bên cạnh trên một cục đá lớn, cầm lấy sọt lưỡi hái liền bắt đầu thu hoạch. Không tới 15 phút, liền đem sọt nhét đầy.

Còn thuận cơ hội từ trong không gian lấy chút mộc nhĩ cùng sơn tra bỏ vào, ai, hy vọng đại bá nương xem này đó đồ vật, tạm thời còn phải gởi nuôi tiểu hài tử ở Tô gia một chút.

Lúc sau vội vàng chạy đến chỗ tiểu hài tử.

Tô Nhu Nhi còn đang cùng hồ lô ngào đường đấu tranh, một cái lưỡi phấn hồng linh hoạt trắng tinh chui ra tới, liếm láp vỏ bọc đường sơn tra ngọt ngào, sơn tra diễm lệ phụ trợ cánh môi tiểu hài tử càng thêm phấn nộn.

Trần Nam tới nhìn thấy cảnh đẹp, thật con mẹ nó say lòng người.

Bất quá Trần Nam không dám trì hoãn, thời gian quá muộn, lại trì hoãn một phen, trời phải hoàn toàn đen, nơi này tuy rằng tới gần chân núi, nhưng buổi tối, biến số quá nhiều, Trần Nam một người còn dễ, nhưng mang theo tiểu hài tử mềm mại Trần Nam là thật không dám liều.

Trần Nam chờ Tô Nhu Nhi ăn xong liếm hết vỏ bọc đường cuối cùng một viên đường hồ lô, không khỏi phân trần. Trần Nam buông sọt, một bên chịu đựng đau lòng làm tiểu hài tử đeo sọt, một bên nhíu mày nói: "Ngoan, lại nhịn một chút. Chờ thêm mấy ngày ta kiếm đủ sính bạc, nhờ Vu thẩm đến Tô gia cầu hôn".

"Ừm, em chờ huynh" Tô Nhu Nhi nhẹ nhàng mà nói. Thanh âm như cũ là dĩ vãng mềm nhẹ, nhưng lại ngầm kiên định.

Lúc sau Trần Nam vẫn luôn đứng tại chỗ nhìn Tô Nhu Nhi đi tới Tô gia, xa xa mà nhìn thân ảnh tiểu hài tử biến mất trong tầm mắt, mới hướng tới nhà mình đi đến.

Chương 20 Đậu hủ

Edit-Beta by WISP1997

Việc nhà nông nặng nề, thôn dân Kiến Thủy thôn cũng không có hoạt động giải trí, thời điểm nhàn hạ liền thích tụ ở bên nhau trò chuyện, tâm sự.

Nữ nhân ca nhi thì bên nữ nhân ca nhi, nam nhân thì bên nam nhân.

Mà bọn họ mấy ngày này khó được thời gian hưu nhàn đàm luận một đối tượng duy nhất chính là Trần Nam.

Ðêm qua Trần Nam nằm xuống, tâm tình rất là phấn chấn, nhân sinh đại sự liền giải quyết, tâm tình tốt a. Bất quá hắn cũng ý thức được kiếm tiền rất quan trọng, nghĩ xong liền đứng dậy, đem gia tài tích tụ đều chất đống trên giường, sau đó bắt đầu đếm tiền.

Lăn lộn một phen, Trần Nam phát hiện mình thật sự rất nghèo, toàn thân trên dưới, 13 lượng 356 văn, sính bạc đều còn kém rất nhiều, huống chi thành thân không chỉ yêu cầu tiêu tiền, lễ đính thân, thành thân đều yêu cầu tiêu dùng.

Tưởng tượng đến lúc đó, Trần Nam liền phát hiện con đường mình cưới tiểu hài tử dài lại gian nan, thôi khổ trước sướng sau, vì mình cùng tiểu hài tử về sau hạnh phúc sinh hoạt, vẫn là nỗ lực cố gắng a.

Bởi vậy, Trần Nam cũng không màng bản thân đã rửa mặt xong lên giường, suốt đêm vào phòng bếp đem 30 cân đậu nành buổi sáng họp chợ mua về nhà toàn bộ ngâm trong bồn, tính toán sáng sớm ngày mai làm sữa đậu nành.

Kỳ thật Trần Nam cũng không xác định dị thế rốt cuộc có xuất hiện đậu hủ hay không, nhưng trong trí nhớ, nguyên chủ không có một chút ấn tượng về đậu hủ, cho nên hắn mới lớn mật mà suy đoán là không có, hoặc là thực sự có, ảnh hưởng cũng không lớn, cùng lắm thì tiện nghi chút bán đi, dù sao đậu nành không quý, cũng sẽ không mệt quá nhiều.

Hôm sau, Trần Nam xách theo đại bồn chứa đầy đậu nành liền thẳng đến trong thôn nơi duy nhất xay bột, nơi này là nhiều năm trước trong thôn làm, người trong thôn ngẫu nhiên sẽ đi ma chút gạo và mì linh tinh.

Tuy nói Trần Nam tự mình cảm giác tới rất sớm, nhưng người nông gia vất vả cần cù chưa bao giờ thiếu dậy sớm, cho nên Trần Nam đến đã có thím gọi là Lý thị, là ca nhi, mấy ngày hôm trước làm Trần đại phu hỗ trợ đi xem bệnh, nghe nói là phu lang Trương Ðại Ngưu bị quăng ngã chặt đứt chân.

Lý thị thấy Trần Nam xách một đại bồn đậu nành, nghĩ sao nhiều đậu nành toàn ma thành sữa đậu nành ăn sao cho hết nha, liền nhịn không được hỏi: "Trần tú tài đây là tới ma đậu nành? Như thế nào một lần ma nhiều như vậy a? Ăn sao cho hết ?".

"Thím khỏe, ta xác thật là tới ma đậu, ta tính toán làm đậu hủ, cho mình thêm đồ ăn" Trần Nam thành thật mà đáp.

"A? Ðậu hủ? Ðó là gì? Ăn rất ngon sao? "Lý thị vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

Trần Nam nửa thật nửa giả nói: "Ðậu hủ là ta ngày gần đây ở trên sách nhìn thấy, dùng cây đậu làm thức ăn, sách nói đậu hủ lấy tinh hoa của đậu, vị như thịt, dinh dưỡng cũng như thịt, ta suy nghĩ nếm thử học làm, muốn thật làm thành, còn có thể bớt chút tiền thịt".

Dinh dưỡng linh tinh, Lý thị không nghe hiểu, bất quá hắn nghe hiểu đậu hủ có thể bớt tiền, tinh thần rung lên, mở to hai mắt, hỏi: "Trần tú tài ý tứ đậu hủ có thể giống như thịt?"

"Không sai biệt lắm là ý tứ này, đậu hủ cùng thịt không sai biệt lắm, ăn làm người có sức lực làm việc" Trần Nam khẳng định nói.

"Vật đó thật là thứ tốt a! Trần tú tài, một đại bồn cây đậu có thể làm ra nhiều ít đậu hủ nha? Nhà ngươi một người, có thể cho ta một chút hay không ? Ta lấy lúa mạch cùng ngươi đổi, ngươi xem được không? Trương thúc ngươi không phải quăng ngã sao? Trong nhà cũng không có tiền đ mua chút thịt bồi bổ, ngươi nói đậu hủ cùng thịt không sai biệt lắm, ta nghĩ..."

Lý thị có chút lo lắng Trần Nam không đáp ứng, nhưng nghĩ đến đương gia nhà mình, vẫn là mặt dày nói.

Trần Nam nghe xong, một ngụm đáp: "Tự nhiên là có thể, bất quá ta một chốc cũng lộng không tốt, ta phải trước ma thành sữa đậu nành mới có thể bắt đầu làm, ta làm tốt đưa cho thím như vậy được không?".

Lý thị tự nhiên là miệng đầy đáp ứng, mình ma tốt xong còn giúp Trần Nam ma chút, nhìn ngày không còn sớm, là thời điểm trở về nấu cơm, mới bưng ma bột mì trở về.

Mà Trần Nam bên này cũng còn tính thuận lợi, ma hảo sữa đậu nành sau, trực tiếp lấy về gia nấu, vớt phù mạt, lúc sau từ trong không gian tìm bình giấm trắng, dùng để điểm đậu hủ.

Dùng giấm trắng điểm đậu hủ, Trần Nam lại lần nữa cảm giác tiểu thuyết vô nghĩa, giấm trắng thứ này bị phát minh ra không sớm, nhưng đậu hủ Tây Thi điểm đậu hủ dùng cũng là giấm trắng. Nhưng tiện nghi bản thân là nhân sĩ mang không gian xuyên qua.

Lúc sau là một phen quấy, lại lần nữa đun nóng, sau đó lại dùng băng gạc lọc định hình làm lạnh là được.

Thành quả rất được lòng người, 30 cân cây đậu thu hoạch hai đại bồn tràn đầy cộng thêm một thùng đậu hủ, Trần Nam tức khắc cảm thấy đậu hủ có hi vọng lợi nhuận, cảm thấy cao hứng, thuận tay lấy hai khối chuẩn bị cho mình bàn đậu hủ, khao bản thân..

Cơm nước xong, Trần Nam đem thùng đậu hủ hoa lớn nhỏ mấy khối không sai biệt lắm, ngay sau đó ra cửa tặng Vu thẩm gia cùng nhà Trương Đại Ngưu.

Lý thị bắt được đậu hủ phải lấy lúa mạch cho Trần Nam bị hắn cự tuyệt.

"Ta lúc này mới bắt đầu làm, thím ngài trước nếm thử mới mẻ, nếu cảm thấy ngon lại lấy đồ tới cùng ta đổi, lần này không cần, ta về sau muốn làm sinh ý này, còn phải phiền toái thím giúp ta tuyên truyền a"

Cũng nguyên nhân này, Lý thị tích cực mà tuyên truyền cộng thêm Vu thị dẫn tới Trần Nam không cẩn thận lại phát hỏa, tuy rằng mấy ngày nay hắn năng lượng thừa thải xác thật không tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro