🍶Chương 13: Chờ ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit-Beta by WISP1997

Mênh mông bát ngát, phạm vi ráng màu chậm rãi thu nhỏ lại, nhan sắc cũng dần biến nhạt, đỏ tím biến thành đỏ thẫm, đỏ thẫm biến thành phấn hồng, lại từ phấn hồng biến thành đạm hồng, cuối cùng rốt cuộc biến mất.

Bóng đêm dần dần dày, hoàng hôn rốt cuộc rơi xuống trong sơn cốc, cuối cùng một mạt ánh chiều tà cũng bị đỉnh núi cắn nuốt.

Trời tối, các thôn dân Kiến Thủy thôn kết thúc một ngày bận rộn chuẩn bị nghỉ ngơi, rốt cuộc nơi đây ngọn nến bị đại gia tộc lũng đoạn, đèn dầu lại thực sự phí dầu, không có mấy hộ sẽ chiếu sáng hào phóng tiêu xài.

Ðương nhiên làm người dị thế từ ngoài đến, Trần Nam nhìn quen đèn đuốc thế kỷ 21, thật sự vô pháp thản nhiên đi vào giấc ngủ, cho nên Trần Nam sẽ tránh ở trong không gian dựa ý niệm lao động một phen, hoặc là nhìn xem trong không gian tìm kiếm ra tiểu thuyết phí thời gian.

Nhưng đêm nay Trần Nam lại không có bình yên ngày xưa, thần sắc không yên mà ngồi trong viện dưới cây hoa quế, hắn bực bội, không thể bình ổn bản thân, cảm xúc trào ra từng đoàn nhiệt khí, làm cho Trần Nam tâm phiền ý loạn.

Vừa mới ở chỗ Thẩm gia ăn cơm, Trần Nam vô tình hỏi thăm Trần thị phu phu về tiểu hài tử làm mình có chút nhớ mãi không quên.

"Nhu ca nhi a? Cũng là hài tử đáng thương a".

Ngay sau đó là một phen phổ cập, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ mà giới thiệu cho Trần Nam một phen tình huống Tô Nhu Nhi, nội dung là một chữ thảm, nghĩa rộng chính là 'Ðáng thương.'

Không hề nghi ngờ, Trần Nam nghe xong cũng động dung, xác thật đáng thương, kỳ thật Vu thẩm không cường điệu quá, Trần Nam cũng cảm thấy tiểu hài tử như vậy.

Ở thế kỷ 21 tiểu hài tử 17 tuổi còn đi học a, đúng là cái tuổi kiêu căng nổi loạn, nhưng tiểu hài tử này vẫn sống khổ như vậy, mệt như vậy.

Nội tâm Trần Nam nguyên bản bình tĩnh nổi lên từng trận gợn sóng, ngực rầu rĩ, Trần Nam không thể không thừa nhận, hắn có chút đau lòng.

Nếu lúc này Trần Nam chỉ là hơi có chút đau lòng mà nói, lời nói kế tiếp của Vu thẩm trực tiếp làm cho Trần Nam tâm thần đại loạn, hắn đau lòng.

"Ðúng rồi, Trần thúc ngươi sáng nay đi cấp khám Trương Đại Ngưu cách vách nhà Tô gia, vừa vặn nhìn một trò khôi hài, Nhu ca nhi lại bị đánh giống như nói hắn trộm đồ. Ai, không chừng là Kim thị lòng dạ không thuận cố ý oan uổng Nhu ca nhi, Kim thị thật là càng ngày càng quá mức khắt nghiệt".

Vu thẩm thấy Trần Nam có chút hứng thú Tô Nhu Nhi liền thuận miệng nhắc tới. Lời nói đối với Kim thị không che giấu tức giận cùng thương tiếc Tô Nhu Nhi.

Cho nên, Trần Nam phiền loạn, một ngụm hờn dỗi chắn ở cổ họng, làm mình hô hấp đều thấy khó khăn.

Không nên a, sao tác động đến nỗi lòng bản thân. Trần Nam vẻ mặt rối rắm mà ở trong lòng nghi hoặc.

Kiếp trước Trần Nam không có nói qua yêu đương, 35 năm vẫn luôn là lẻ loi một mình, không nếm thử tư vị, cho nên, lúc này hắn còn không thể xác định mình thật sự động tâm hay không.

Ðột nhiên, ba một tiếng, Trần Nam đứng lên, dùng sức quá lớn trực tiếp ném ghế đẩu phía sau. Trần Nam lập tức đi ra sân, hướng vị trí Tô gia đi đến.

Trần Nam lập tức tới cửa Tô gia, trên mặt vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nội tâm phiền loạn bất kham. Một mảnh bóng đêm, Trần Nam vòng quanh Tô gia hai vòng, chậm rãi bình tĩnh.

Hắn cảm thấy mình xúc động, hiện tại đã trễ thế này, cũng không có khả năng nhìn thấy tiểu hài tử, hơn nữa nếu gặp được lại như thế nào, tại đây nam nữ thân bất thân cận, chẳng lẽ mình còn có thể không màng thế tục, trực tiếp xông lên cùng tiểu hài tử nói chuyện, biểu đạt quan tâm sao?.

Ngày mai đi, tiểu hài tử hẳn là còn sẽ lên núi!! Hẳn là có. Trần Nam tận lực mà thuyết phục bản thân. Ðêm đen giống một cái đầm nước, tựa hồ sở sinh linh đều đã ngủ, hết thảy yên ắng.

Trần Nam một mảnh yên tĩnh lẳng lặng mà trở về, đột nhiên, mơ màng nghe được từng trận xôn xao tiếng giặt hồ, Trần Nam bị thanh âm này gọi trở về suy nghĩ không biết bay tới nơi nào, quay đầu hướng thanh âm phát ra nhìn lại.

Thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.

Dưới màn đêm, dưới ánh trăng chiếu rọi dòng suối nhỏ, sóng nước lóng lánh, phảng phất được khảm sáng lấp lánh. Suối nước leng ka leng keng vui sướng ca hát, thật là náo nhiệt cực kỳ.

Mà bên dòng suối nhỏ bên tiểu hài tử cô độc cực kỳ.

Trần Nam nhìn chung quanh một vòng, xác định chung quanh không có người đi ra phía trước, khô cằn mà mở miệng nói:

"Sao muộn mà còn ở đây giặt quần áo?" Lời vừa ra khỏi miệng, Trần Nam liền hối hận, hắn cảm thấy mình thật là thực sẽ trát nhân tâm, cái hay không nói, nói cái dở. Muộn nhý vậy còn ở giặt quần áo khẳng định là lại bị khi dễ, còn hỏi sao?.

"Di, Trần, Trần tú tài hảo, ban ngày bận quá, không có thời gian, cho nên hiện tại tới gặt " Tô Nhu Nhi có chút bị dọa thấy rõ người tới mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi nói.

" Uhm. Thấy rõ sao?" Trần Nam nhất thời không biết nên thế nào tiếp, liền đông cứng mà nói.

"Có thể....Có thể thấy rõ." Tiểu hài tử vẻ mặt ngoan ngoãn mà hồi phục nói.

Lúc sau hoàn cảnh lặng im xuống, dư lại tiếng giặt hồ vang lên.

Qua một hồi lâu, Tô Nhu Nhi giặt xong, muốn đi, xem Trần Nam còn ngồi ở trên tảng đá phát ngốc, suy nghĩ một hồi lâu vẫn là ra tiếng nói.

"Ta phải trở về. Ðúng rồi, cái túi nước kia ta hiện tại không thể trả cho ngươi, giá trị túi nước thật nhiều tiền đi, ta, ta.."

Tô Mạt Nhi nói kia túi nước thực quý, nên làm cái gì bây giờ, tiểu hài tử vẻ mặt vội vàng, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ.

"Ta có thể trả tiền lại ngươi hay không nha? Nhưng cái kia, cái kia ta hiện tại không có tiền, ta có thể một chút một chút mà trả lại ngươi hay không"

Trần Nam tự nhiên biết tiểu hài tử vì sao không thể trả lại túi nước, bất quá nguyên bản không tính toán phải trả về, bất quá nhìn vẻ mặt xấu hổ của tiểu hài tử. Nhịn không được cố ý nói: "Có thể, ngươi chậm rãi cũng được. Ừm, nên trở về đi, trở về ngủ, cũng không thể đá chăn."

"Uhm, tốt, ta đi " Tô Nhu Nhi không biết đề tài vì sao sẽ chuyển nhanh như vậy, nhưng vẫn nhịn không được ở trong lòng biện bạch nói: "Ta đã trưởng thành, sẽ không đá chăn".

Lúc sau Tô Nhu Nhi liền xách theo bồn gỗ xoay người xuất phát.

"A, chờ một chút " Trần Nam lại lần nữa ra tiếng nói. Tô Nhu Nhi theo tiếng xoay người lại, lẳng lặng mà nhìn Trần Nam.

Trần Nam nhanh chóng đi ra đằng trước, theo thường lệ đem kẹo sữa bỏ trong miệng tiểu hài tử, sau đó một bên vươn đôi tay ấn hai vai tiểu hài tử, đem tiểu hài tử quay lại, nhẹ nhàng đẩy một chút, ý bảo tiểu hài tử có thể trở về, bên tai tiểu hài tử nhẹ giọng nói: "Ngày mai ở trong rừng chờ ta".

Trần Nam hôm nay không cho ăn cái khác, túi nước lần trước liền khiến cho một trò khôi hài như vậy, Trần Nam không muốn thêm phiền toái cho tiểu hài tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro