CHƯƠNG 13 : CUỐI CÙNG CHÀNG CŨNG KHÔNG CHỌN TA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhĩ Nỗ Cáp Xích đã tới Quan Vẫn Môn .

Đội quân của hắn khí thế ngùn ngụt , ngất trời

Dù cho sắc trời ảm đạm , nhưng những chiếc áo giáp của chúng vẫn sáng lóa những tia sắc lạnh rợn người.

...

Vạn Lịch thân chinh ra trận.

Trận đánh này vô cùng nguy hiểm !

Ta đương nhiên lo lắng cho chàng mà thấp thỏm không yên . Và ta quyết định sẽ cùng chàng ra trận .

Tư Dao không ngăn cản được ta liền ngậm ngùi đi chuẩn bị một bộ áo giáp cũ ở Ty Chế phòng.

...

Quan Vẫn Môn

Lớp áo giáp khiến ta cảm thấy nặng nề khó chịu.

Gió quật hết cát bụi khiến chúng ập vào khắp cơ thể ta.

Sau khi gió ngừng , cát bụi dần tan , ta mới thấu rõ một điều : Quân lính của Đại Minh quá vô lực so với đội quân hùng mạnh kia ... #@@~

- Xung phongggg !

Hiệu lệnh của Nguyên soái vừa vang lên , quân Minh đã dàn thế trận vô cùng thuần thục .

Một hàng ngang giáp sắt chắn đằng trước để bảo vệ Hoàng đế và Chủ tướng .

Ta chưa tập luyện mấy thứ này bao giờ nên cứ đứng yên như trời trồng với đội tiên phong .

- XÔNG LÊN !

Hic , tay trái ta run run . Ta thực chất chỉ muốn đi theo xem chàng vì lo lắng ... Không ngờ lại rơi vào cảnh phải đầu rơi máu chảy như vậy.

Nhưng dù sao cũng đã cải trang rồi ! Lòng tự tôn của ta không cho phép ta gỡ bỏ chiếc mũ trên đầu , để lộ hàng tóc dài đen mượt mà nói lớn : " Ta là Tiêu Thần phi đây , ta là nữ nhi nên sẽ không ra trận ! "

Ta chạy chậm hơn nên bị vài vị huynh đệ xô vào ngã dúi dụi . Ngoảnh lại còn thấy con mắt ngạc nhiên của Hoàng đế và chủ soái . Ta lè lưỡi một cái rồi lại băng băng chạy tiếp .

" Phập "

" Kenggg "

Xác người chất thành đống lớn ....

Ta hai tay cầm giáo xoay xoay mấy vòng với tốc độ chóng mặt , cuối cùng cũng chém được hai tên địch nhưng lại thiệt mạng hơn năm vị lính Đại Minh. Ta đã giết người ... Tiêu A Sảnh vừa đâm chết người... Lúc này , ra chỉ ước ta có một trái tim lạnh lùng , sắt đá và đầu óc tỉnh táo của một nam nhân để tiếp tục .. . Nhưng khi sắp bị một mũi đao đâm xuyên bụng , ta đã ngất ...



Ta thấy thân mình ê ẩm . Ta vẫn còn sống sao? Hoặc đã trở về nhà cũng nên ^^

Nhưng hóa ra , ta nhầm !

- Nàng tỉnh rồi sao? - Một tên người Mông Cổ mắt híp , da ngăm nâu , mặc áo lông thú trắng toát bước vào . Giọng hắn pha chút gì đó ngạo mạn vô cùng ! Ta đoán hắn chính là Nỗ Nhĩ Cáp Xích.

Thì ra ta đang ở trong doanh trại của bọn chúng. Tính mạng lâm nguy rồi =.=' . Ngoài cửa , tiếng gió kêu rin rít nghe rất đáng sợ . Ta mặc một bộ áo mỏng nên phải liên tục xoa xoa hai bàn tay vào nhau , tìm chút hơi ấm .

- Các ngươi ... Muốn gì?

- Nàng là một nữ nhân . Tại sao lại ra trận? - Tên Mông Cổ kia làm ra vẻ càng nghĩ càng không sao hiểu nổi.

- Ta đang hỏi ngươi cơ mà . - Ta mất kiểm soát mà gằn giọng

Đáp lại thái độ cứng rắn của ta , hắn ta cười phá lên một cách cổ quái :

- Ha ha ! Nữ nhân Đại Minh ... ta tưởng hiền thục dịu dàng . Sao nàng lại hung dữ như vậy?

- Mau thả bổn cung ra .

- Bổn cung? Nói vậy chắc nàng là phi tần của cẩu Hoàng đế .

Ta im lặng . Hắn liền tiến lại gần , nheo nheo mắt rồi bóp mạnh cằm ta một cách thô bạo .

- Nàng nói mau !

Hừ ! Tên này còn thua xa cả Vạn Lịch . Hắn giữ cằm ta như vậy lại còn hung dữ ra lệnh cái gì chứ?

- Ư...ư

Cuối cùng , tên điên này cũng hiểu ra . Hắn bối rối thu tay về. Ta cười nhạt :

- Đúng vậy !

" Bốp "

Ta lảo đảo rồi ngã xuống đất . Còn có chút vị tanh tanh ngọt ngọt trong miệng. Hắn dám tát ta mạnh như vậy sao ?

- Ngươi vào đây thám thính đúng không? Ngươi là nội gián !

- Đồ óc heo kia ... - ta mất hết kiên nhẫn , tay trái xoa xoa má - Chính các ngươi bắt ta về đây còn kêu ta là nội gián à? Đầu óc như thế mà cũng đòi ... suy luận !

- Tiện nhân này ... Ngươi không biết ta chính là Nỗ Nhĩ Cáp Xích sao?- Hắn tức giận rút kiếm. Định đâm chết ta hay sao?

Đằng nào cũng chết , ta gào lên lần cuối cho bõ tức :

- Ta không cần biết ngươi là Nỗ Nhĩ Cáp Xích hay Cáp Treo gì cả . Dù sao cũng chỉ là đồ óc heo . Các ngươi thua chắc rồi còn không mau rút quân ?

Nhưng rất lâu sau , ta chẳng thấy chút đau đớn nào , liền đánh bạo mở to mắt .

Chỉ thấy khuôn mặt đỏ phừng phừng xen lẫn sững sờ của tên kia .

- Sao còn chưa ra tay đi?

- Hừ ! Nàng biết trước kết cuộc của trận chiến này sao?

- Đúng thế ! - Ta quả quyết

Sách Sử đã nói như vậy mà ! ^^

- Hôm nay trận chiến chưa phân thắng bại . Nàng dung mao diễm lệ lại có khí chất như vậy ắt hẳn tên Vạn Lịch đó rát sủng ái ...

Hắn nói hai câu rất không liên quan rồi nở nụ cười gian tà ...

Ôi ! Ta đã phần nào đoán ra mưu đồ ẩn chứa đằng sau nụ cười ấy.

- Ngươi định lợi dụng ta để trao đổi với Vạn Lịch sao ?

- Nàng rất thông minh ! Thông minh như vậy làm nữ nhân quả hơi phí

Dù ta rất muốn thử một lần xem Vạn Lịch có thật lòng yêu thương ta không nhưng ta lại có chút sợ hãi . Ta rất sợ chàng sẽ không lựa chọn ta ... Ta càng sợ chàng sẽ bỏ rơi ta...

Nỗ Nhĩ Cáp Xích sai người canh gác bên ngoài rồi bước đi hùng dũng . Hắn chắc chắn đang chuẩn bị một chiếc bút lông thật tốt , mực thật đậm để thực hiện kế sách " Anh hùng khó qua ải mĩ nhân " này . Ta hồi hộp chờ đợi ... Đợi thư trả lời của chàng !

...

Ba ngày sau ...

Cuối cùng chánh sứ Đại Minh cũng tới, mang theo thư trả lời của chàng . Ta không ngờ chàng lại suy nghĩ nhanh như vậy.

Cầm lá thư trên tay , Nỗ Nhĩ Cáp Xích vò nát nó rồi tức giận ra lệnh giết vị Chánh sứ kia .

Ta chạy tới nhặt bức thư lên ... Trước khi bị giải đi , Chánh sứ đó còn nhìn ta , miệng lắp bắp : Quả ... quả đúng là Tiêu Thần phi.

Ta nhìn y với ánh mắt đầy thương cảm , không phải là ta không muốn cứu y nhưng tính mạng ta còn chưa chắc giữ được . >"<

" Nỗ Nhĩ Cáp Xích làm càn có mưu đồ phản phệ . Nay lại dám đem Tiêu thần phi thất sủng ra làm điều kiện trao đổi . Quả là ngạo mạn khinh thường bổn vương . Mông Cổ đầu óc hạn hẹp từ lâu Trẫm đã biết . Nay mong các ngươi suy nghĩ lại mà an phận thủ thường , có thể được hưởng chút ơn huệ Triều Đình . Nếu không ... "

Ta cố kiềm chế cơn tức giận sắp bùng nổ.

" Tiêu thần phi bị thất sủng? "

- Thì ra ngươi chẳng đáng giá một xu ...Chẳng bằng một hạt bụi trong mắt hắn.

Ta chẳng còn chút sức lực nào để đôi co với hắn nên chọn cách " im lặng là vàng "

Hắn nói cũng đúng mà ! * cười lạnh nhạt *

- Thôi dù sao cũng tới đây , ta sẽ nạp ngươi làm Thập Bát phu nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro