Ngoại 2345

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước cái vụ phẫu thuật chim cho chó thì bọn mình xảy ra mấy chuyện dở khóc dở cười như thế này.

Thứ Nhất là chuyện thằng Đạo kể. Mọi người còn nhớ mỗi tình vợt muỗi ở bờ ao của anh Đại nhà thằng Học với chị gái thằng Đạo không? (Em ếu nhớ chị thằng Đạo tên gì ý). Sau đêm tân hôn thì buổi sáng chị thằng Đạo chạy ngay về nhà, nhìn thấy bố là lủi vào buồng, lúc sau thằng Đạo với mẹ nó vào thì mới khóc thút thít. Khóc nhiều. Thằng Đạo dỗ mãi không được, mẹ hỏi mãi cũng không thèm trả lời. Lúc thằng Đạo không giữ được bình tĩnh nó mới quát.

- Thế cuối cùng là thế đéo nào? Ông Đại ông ý hiếp chị à?

=))) Mình nghe thằng Đạo kể đến chỗ này đã buồn cười rồi. Đi lấy chồng rồi mà con dùng từ hiếp. Chị nghe thằng Đạo nói thế mới gục vào lòng mẹ nó hốt hoảng:

- Mẹ ơi, liệu con có bị tội không? Bình thường của anh ý to và mập bằng quả chuối tiêu. Thế mà ấy con xong thì teo đi bé tí, nhèo nhuột như múi mít mật chín. Huhu….

Kể xong thằng nào thằng nấy nằm lăn ra cười rũ, có thằng còn lăn qua lăn lại như xe lu bẹp hết cả cỏ

- Dm nghe bả hỏi xong tao với mẹ cười gần chết luôn. Còn bà ý vẫn khóc ròng ròng.

- Thế xong mẹ mày có bảo gì không? Cứ để chị ý khóc lóc thế mãi à.

- Thì đuổi bà ý về rồi bảo cái đấy cứ đêm đến là nó tự động bự ra như chuối tiêu chứ sao =))

- Thế ban ngày thì nhão nhuột như múi mít mật chín à =))))))))

Nghe bọn này kể chuyện hơi khốn nạn nhưng mà vui. Mình với thằng Hưng cười rách cả mồm. Linh thì cứ ngoác miệng cười ha hả. Chỉ có em là cứ bụm miệng cười, lại còn hơi đỏ mặt. Cái này em biết rõ mà. Nằm ngủ cạnh mình suốt. :”>

Truyện thứ hai là chuyện bà làm bún. Chuyện này hơi khốn nạn và bẩn. Kể chuyện này ra chắc bác bác hết dám ăn bún luôn. Buổi sáng thứ ba em về thì bà bảo mình sang nhà bà Gấm làng bên mua cân bún về bà nội nấu canh riêu cho cả nhà ăn. Thằng Học dẫn bốn đứa mình đi. Bà Gấm này là mẹ thằng Bính Toét mà hay sỉ mũi bôi vào áo người khác ý. Hic, kể chuyện xong mới thấy mẹ con nhà nó bẩn giống nhau. Vào đến nhà thằng Bính thì thấy gà chạy tứ tung quay sân, chỗ nào cũng có cứt gà. Vừa đi vừa phải nhìn ngó với nhón chân để không dẫm phải cứt. Thằng Bính hôm ấy không có nhà. Bà Gấm làm bún ở cái bếp phía sau vườn. Bọn mình đi vào thì phải đợi bà nhào bột làm nốt mẻ bún mới thì mới đứng dậy lấy bún cho bọn mình được. Cả bốn đứa ngồi đợi, vừa nói chuyện vừa hào hứng xem bà nhào bột. Lúc sau thì thằng bé con con cởi truồng chạy vào. Thằng Học bảo đây là thằng con chị gái thằng Bính.

Ôi mẹ ơi, kể đến đây không dám ăn cơm mất. Thằng bé vừa ị đùn, chạy vào ăn vạ bà. Mọi người biết bà nó làm gì không? Cái tay đang nhào bột làm bún, bà bảo cháu chổng đít lên, lấy ngón tay trỏ chùi cứt một cái vàng khè, rồi quết quết vào cái chổi chít dựng ngay đấy lau lau cho sạch. Việc làm thuần thục đến mức như thể nó được làm đi làm lại từ ngày này qua ngày khác đến mức quá quen rồi ý. Mình và cả bọn tròn xoe mắt, há hốc mồm đến mức rãi rớt tong tong nhìn bà. Còn bà Gấm thì vẫn thản nhiên mặc quần cho cháu rồi cúi xuống tiếp tục nhào bún bằng cái tay chùi đít chưa rửa.

Mình chỉ tay lên trời thề rằng từ đó mình không bao giờ ăn bún, và cả bọn thằng Hưng, Linh, thằng Học và em chắc cũng thế. Hôm ấy cầm cân bún về mà thấy có lỗi với bà vì cả lũ chỉ ăn mấy miếng lấy lệ rồi lừa lừa đổ cho lợn gần hết. Cứ nghĩ đến cái cảnh hãi hùng ấy là tóc gáy mình lại dựng đứng hết cả lên.

Chuyện thứ ba là chuyện đã làm mình và lũ trẻ vừa cười bục ruột vừa được mẻ mát mắt. Buổi chiều cùng ngày với vụ phát giác ra việc làm bún đại bẩn thì mình với cả bọn ra ngoài đồng chăn trâu thả diều. Đồng ruộng của làng nằm ngay bên đường cái. Hằng ngày ô tô xe tải vẫn đi qua đông phết. Giữa buổi chiều thì có một xe khách dừng đúng chỗ bọn mình nô đùa. Xe khách dạng trung thôi, không to lắm cũng không nhỏ lắm. Nhìn qua là biết đi du lịch xa và cho khách xuống đi đái. Bên kia là một cái mương rộng nên không ai sang ruộng vệ sinh được. Chắc cho các bà các chị ngồi cạnh xe đi đái luôn. Còn mấy ông mấy chú thì đi ra cột điện to to phía đằng xa một chút. Bọn trẻ con hóng lắm. Cứ hát ông ổng lên trêu. Chả hiểu thế nào, mới được 30 giây thì lái xe tự nhiên phóng đi một đoạn. Để lại trên đường cái hình ảnh một hàng con gái mông trắng hếu đang ngồi tè bên đường. Các bà già thì không ngại mấy, vẫn cố ngồi đái tiếp. Các chị trẻ thì hốt hoảng vừa kéo quần vừa chạy theo xe. Mà cái trạng thái nhịn tè một quãng đường xa mà bây giờ mới được xả thì làm gì dừng được ngay. Chắc chắn phải có bà đái hết ra quần. =))

Với cái bọn trẻ đang tuổi lớn thì không có chuyện thông cảm đâu. Mình với Hưng quay đi còn cả lũ trẻ cứ chạy ra đường xem. *3* . chết mất. Vừa xem vừa cười hô hố chỉ trỏ xem mông bà nào to hơn. Thế mới biết trẻ con ngây thơ như tờ giấy… than.

Truyện cuối cùng là truyện về ông giảng viên của làng. Ở làng có một ông là giảng viên dạy trên trường Đại học Sư phạm Thái Nguyên. Mình không dám nói tên vì sợ nhiều người biết thì ảnh hưởng đến bác ý. Vợ ông ý đẻ được hai đứa con gái. Ở thành phố tiên tiến thì không sao. Nhưng ở quê mà không sinh được con trai thì khổ lắm. Đi đâu cũng bị xỉa đểu. Đi ăn cỗ cũng bị xua xuống mâm dưới không được ngồi với các ông đẻ được con trai. Mình thấy cái phong tục cổ hủ này làm khổ nhiều nhà quá mà mãi đến giờ nó vẫn còn hành hạ hạnh phúc nhiều gia đình. Chính vì vợ không đẻ được con trai nên mới bị mấy ông anh xúi dại là “Chú đi bồ rồi xin nó thằng con trai đi chứ nhìn háng vợ mày anh nghĩ đéo đẻ được zai đâu”. Bọn anh em đã mất dậy rồi nhưng chính cái ông này cũng khốn. Giảng viên gì mà cổ hủ hơn cả dân tộc. Ông ý đi gái thật. Vợ ông ý cũng thuộc dạng ghê gớm. Có lần bắt được còn cầm quang gánh đuổi chồng chạy khắp làng đòi đè ra thiến một quả. Chết mất. =))

Thế rồi có một lần uống rượu ngoài nhà văn hóa, cả lũ đàn ông say khướt, ăn xong ôm vai bá cổ hát hò làm thơ rồi nằm lăn ra sân ngủ hết cả. Đến đêm vợ con các ông phải ra khiêng về. Cuối cùng còn lại mỗi ông giảng viên này bị vợ ruồng rẫy nên vẫn nằm một mình ngoài ấy. Tưởng vợ ông ý bỏ chồng cả đêm ngoài kho cơ. Nhưng lúc bọn mình đang chơi bắn bòm gần đấy thì thấy bà lò dò đi ra. Tay cầm cuộn chỉ. Cả bọn thấy thế mới náu vào bên tường theo dõi. Bà vợ ngồi xuống lột quần ông này ra xuống đến bẹn, rồi túm chim ông ý buộc mấy vòng chỉ vào, xong bắc ghế treo đầu chỉ kia lên quạt trần. (Mẹ chứ mai ai ra không để ý mà bật quạt trần thì bác này đúng là xấu số. Chỉ có nước đứt chim). Treo chim chồng lên xong rồi bà vợ đủng đỉnh đi về. Bọn mình nhảy qua thềm chạy lại xem rồi cười gần chết. Cái ảnh ông say rượu mồm tóp tép, chim thì bị treo lủng liểng mà không thể nhịn được. Vừa cười vừa thương. Mình và Hưng cùng đưa tay lên bịt mắt em và Linh không cho nhìn. Vừa cười vừa nghĩ đến sự đáng sợ của đàn bà. Không biết sau lần này ông chồng còn dám đi gái nữa không. Ngẫm cũng thấy khổ. Chắc gì ông đã hám con trai đến mức phụ vợ phụ con. Chẳng qua là do gánh nặng phong tục mà ra cả. Con người có bao giờ được là chính mình 100% đâu, bị đè nén dưới cái nọ cái kia rồi sinh ra đủ thứ khổ. Sau này mình ứ cần con trai. Vi đẻ cho mình một đội bóng nữ cũng được, mình vẫn yêu em yêu con và quyết không đi gái.

Sau vụ này thì bác giảng viên bị người làng gọi là Th… buồi cửng. Khổ thân! *3*. Chả biết vợ chồng con cái có đánh nhau trận nào không. Nhưng cái tên ấy gắn liền với bác cho đến lúc chết. Haizzz. Đúng là mỗi người một cái số như số tù ấy. :-<

—---------

Kể chuyện phẫu thuật chim cho chó của Linh mình lại nghĩ đến con Nguyên bạn thân mình. Một con yêu chó mèo đến mức có thể chết được nếu một ngày không được xem ảnh con chó hay con mèo nào đó. Mình thích con gái yêu động vật lắm. Vì mình nghĩ sau này những đứa con của những cô gái ấy sẽ rất tình cảm và trách nhiệm với thú nuôi. Mình nghĩ bài học đầu tiên của một đứa trẻ cần phải biết đó là yêu thương động vật. Mình cũng đã từng gặp nhiều cảnh thương tâm của những con vật nuôi bị rơi vào tay trẻ con của những gia đình làm nghề giết mổ. Chúng hành hạ những sinh linh nhỏ bé thảm thương đến mức mình chỉ muốn túm cổ bọn trẻ quẳng ngay vào trại cải tạo hoặc là hành hạ chúng nó y như cái cách chúng nó hành hạ động vật để chúng nó hiểu nỗi khổ ấy như thế nào. Ngày trước gần nhà mình còn có thằng buộc chó con vào xe máy rồi nổ máy kéo con chó đi cho đến lúc nó chết mới dừng lại quẳng xác con chó vào bãi rác. Chẳng hiểu sao Linh làm mình nhớ lại bao nhiêu kỉ niệm buồn và đáng sợ của thời ấu thơ đến thế. Linh đôi lúc cũng có những biểu hiện đùa nghịch mà không hề nghĩ đến cảm giác của đối phương ra sao, ví dụ như việc buộc mì tôm vào chỉ câu chó như hôm trước. Nhưng nhìn cái vẻ Linh sốt sắng và làm mọi cách đưa con chó đi phẫu thuật chim mình lại có cảm tình trở lại.

- Hoàng đang nghĩ gì thế?

- Vi làm anh giật mình!

- Hoàng thấy em để tóc này có xinh không?

Em đến bên mình ngồi từ bao giờ. Lắc lắc đuôi tóc buộc bổng trên đầu và nhìn mình cười tít mắt. Mà mình có những cảm xúc rất hay nhé. Không biết có phải chàng trai nào khi yêu cũng thế không. Vi như một thiên thần nhỏ ấy. Em cười em khóc theo cảm xúc, chẳng cần giữ gìn gì. Mỗi khi em đến gần mình, hỏi mình bâng quơ cái gì đó, miệng em chúm chím lại còn mắt thì nhìn thẳng vào mắt mình chờ mình trả lời. Những khi như thế mình lại muốn đè em ra hôn ngấu nghiến vì cái tội đáng yêu.

- Hoàng sao thế? Hoàng đau bụng à?

- Ừ…

- Thật á? Em xem nào!

Em chọc tay vào áo mình ngay. Vì mải chơi giữa trời lạnh nên tay em giá như băng.

- Trời ơi lạnh quá, sao Vi lại chạm tay vào thịt anh thế?

- Hi hi, đưa em xem nào. Xem đau thế nào nào

Vi được thể áp hẳn hai bàn tay vào bụng mình. Lạnh gần chết luôn. Ghét thế không biết. Kéo em vào lòng, cố chịu lạnh để yên cho em ủ ấm tay trong bụng. Em dựa đầu vào ngực mình. Em bé bỏng em ngây thơ em rồ dại của mình. Chỉ muốn ôm em như thế cho đến khi trái đất vỡ tan.

- Hoàng ơi!

- Ặc, dmm làm bố giật cả mình.

Thằng Học không biết từ đâu thò cái mặt ngay cạnh đầu mình. Ghê chết.

- Mày không ra bàn chuyện với Hưng Linh à?

- Chúng mày cứ nói chuyện đi rồi tao theo.

- Hê hê

- Cười gì?

- Không

- Thế mày ra đây làm gì đấy?

- Hôm qua tao cũng… ôm Thu :”>

Nhìn mặt thằng Học lúc ấy cười gần chết luôn. Kiểu như lần đầu tiên được ôm gái rồi tình cảm trào lên dập dềnh ý. Vi biết ý nên chạy ra chỗ Linh chơi để mình ngồi với thằng Học.

- Làm sao?

- Thì đấy đấy

- Đấy là nào?

- Thích lắm. Nhưng mà qua bị bố Thu đuổi tí chết.

- Hả?

- Tại ngồi trong buồng nhà nó học bài. Lúc sau tao ngứa lưng quá bảo Thu gãi hộ. Thu thò tay vào gãi thật. Mà gãi lưng càng gãi lại càng ngứa. Nó lại cứ gãi lệch. Tao mới quát mạnh vào, sang trái tí, lên trên tí. Đúng rồi. Sướng quá. Tự nhiên bố nó cầm đòn gánh lao từ đâu vào đuổi đánh tao. May mà chạy được chứ không nay tao nát xác.

- =)))) Ai bảo đã ngồi 2 đứa trong buồng lại còn “mạnh vào” với “sướng quá” =)))))))) Mày liệu mà bảo con Thu giải thích đi.

- Ờ. Thì đã gặp đâu. Cứ nghĩ đến lúc nó ôm tao rồi thò tay vào lưng chạm vào thịt tao là tao lại nổi da gà. Đây này, nhìn này. Sần sùi như da cóc đây thây.

- =))))))))))

Mình nằm lăn ra bãi cỏ mà cười. Đúng là nó nổi da gà hết lên thật. Lông tay cứ dựng đứng hết cả lên.

- Cười cái giề. Dmm – thằng Học nhề môi ra chửi

- Im cho tao cười hết đã. =)))))))))))

- Cười gì cười với.

Linh với Hưng từ đâu chạy lại, mặt tưng tửng kiểu hóng hớt làm mình lại càng cười ác. Định ngỏng cổ lên kể cho Hưng Linh nghe thì thằng Học vội ôm mình vật ra đấm thùm thụp. Vừa đấm vừa chửi trong lúc mình thì cười sằng sặc.

- Thôi thôi đừng đấm nữa. Để bàn chuyện đã nào.

Nghe Vi nói thằng Học mới chịu thôi và kéo mình dậy trong khi mình vẫn đang ngoạc mồm ra cười. Lợi dụng lúc ấy Linh cầm mẩu gạch vỡ thả vô mồm mình. Hic. Ác dễ sợ luôn. Bà này cứ vớ trong tay cái gì là dùng để trảm ngay tức khắc.

- Mày làm gì thế Linh. Gạch đá ngoài đồng toàn cứt trâu cứt bò thôi.

- Làm sao. Hôm nọ ổng ngã xuống ao cứt mà vẫn há mồm ra liếm môi cơ mà.

- Tao nói thì mày im mà nghe đi. Phát ghét.

Thấy Vi cay cú với Linh mình cũng hả hê phần nào. Vừa nhổ phì phì cho ra hết đất vừa hóng xem kế hoạch của lũ trẻ là gì. Mình chơi lâu mình biết là cứ dính đến bọn trẻ là sẽ thiệt một cái gì đó cho xem. Số mình xui lắm. Không làm gì không khéo cũng vạ lây.

- Tao sẽ bắt đầu đầu tiên nhé! – Thằng Đạo mở miệng trước – Vì chị tao hay sang đó đan nón với bác Vưỡn và quen con chó nên tao nhờ chị tao xử lí con chó cho. Việc của chị ấy là đeo rọ mõm cho nó rồi tháo xích dắt ra cho bọn mình. Nhà đứa nào có bao tải to thì đem ra đi. Việc này làm lúc tối để không có ai nhìn thấy không thì chết bọn mình.

- Thế con chó sủa thì sao? – Thằng Giới hỏi

- Dm thằng này bị tiêu chảy nhiều quá nên trôi hết cả não hay sao ý. Rọ mõm rồi thì sủa cứt gì.

- Còn bên ông Nhượng thì bọn Linh phải lo nhé.

- Không sao. Tối chị sang tiếp chuyện bác ý cho.

- Nhớ phải xong xuôi đấy. Không được hở đầu tịt đuôi làm không đến nơi đến chốn đâu

Vì Linh trả tiền chữa bệnh cho con chó nên ông Nhượng mới đồng ý giúp. Cuộc sống đôi khi chỉ cần chìa ra ít tiền là giải quyết được hết. Nhưng đó là tất cả mọi chuyện của tối mai. Còn kế hoạch tối nay là cả lũ được người lớn giao nhiệm vụ đạp xe xuống huyện mua pháo hoa về đốt Tết. Đứa nào đứa nấy cũng về sớm nấu cơm để tối đi cho sớm. Đạp xe xuống huyện cũng mất hơn nửa tiếng. Bà mượn cho mình được hai cái xe đạp Nhật có đề số hẳn hoi. Yêu bà quá. Nhất định xuống huyện phải mua cho bà cái khăn quàng cổ.

Bọn mình khởi hành lúc 7h tối. Đi vui lắm. Thằng Học đèo con Thu, thỉnh thoảng lại bị xe thằng Đạo với thằng Biên chèn phi vào cột mốc. =)) Không biết bao giờ thằng Đạo mới quên đi mối thù mì tôm sống này đây. Cả lũ trẻ vừa đi vừa hát đủ thứ bài. Nào là “Ôi hàng cây xanh thắm dưới mái trường mến yêu” đến “đàn bướm phơi phới lướt trên cành hoa rung rinh”. Hát hết nhạc sinh hoạt 15phút đầu giờ thì chúng nó chuyển sang hát Quốc ca với cả Đoàn ca. Hic. Mình nghe muốn lòi cả tai và được cả Linh với Vi cũng gào lên theo. Cứ xe ô tô nào đi qua là cả lũ lại hú hét: “Anh ô tô ơi chúng em yêu anh”. Làm có cái ô tô khách mở cửa sổ ra vứt cái túi người ta nôn tí bay vào mặt mình. Ghê quá!

Lúc đi thì chẳng thấy mệt đâu. Lúc về mới toát mồ hôi. Những thằng kia đi đôi lúc đi lúc về thay phiên nhau đèo còn mình và Hưng thì phải đèo cả đi lẫn về. Chả nhẽ lại bắt Linh với Vi lên đèo à. *3* . Mà cái buổi tối hôm ấy phải gọi là hãi hùng. Ở gần nhà mình mới có đám ma chết trẻ. Ghê lắm. Thằng con con bị điện giật chết. Người ta đem đi chôn sớm vì trẻ con chết phải đưa ma ngay. Chôn được ngày thì bố mẹ nó ngủ cứ mơ thấy nó về ngồi giữa nhà trách: “Sao bố mẹ lại chôn sống con?”. Hoảng quá bố mẹ nó thuê người đào mộ lên xem, lật nắp quan tài ra thì thấy xác nó co quắp trong trạng thái cố mở quan tài. Hic. Nghe bọn trẻ kể mà sao mình thấy vừa điêu vừa sợ.

Vì buổi chiều mới kể xong nên cả lũ vẫn còn hơi ám ảnh. Đường bọn mình đi qua bãi tha ma một đoạn ngắn. Lúc đi cả lũ hát hò không thấy sợ lắm. Lúc về mệt rồi nên im re. Bãi tha ma lại còn có mấy cây bạch đàn dù không có gió nó vẫn cứ đung đưa nên càng kinh. Mà như có dớp ý nhá. Ai đi qua cũng đạp thật nhanh. Chẳng hiểu thế nào. Lúc đi về qua ấy thì trong cả lũ bọn mình tự nhiên có 3 xe thủng xăm họ ngay trước bãi. Xe Hưng Linh, xe Học Thu với xe thằng Giới và thằng Sỹ. Bọn mình sợ sẵn rồi. Tự nhiên nghe chúng nó hét ầm lên là “Huh u… Đợi tao với chúng mày ơi” rồi quay lại thấy chúng nó bỏ cả xe ở đấy chạy bộ đuổi bọn mình. Kinh gần chết luôn. Như ma sống lại. Cả lũ xe còn bình thường đạp hết tốc lực trốn bọn gặp nạn. =))) Tiếng thằng Hưng gọi mình rõ rệt “Hoàng ơi dmm sao mày bỏ tao thằng khốn nạn” mà mình không dám dừng lại. Đạp xe đi một đoạn mới hoàn hồn họ lại xem đằng sau thế nào thì vẫn thấy 6 đứa xe hỏng đang líu ríu đuổi theo. Đến khổ. Vừa hốt vừa buồn cười. Lúc bắt kịp bọn mình thì Linh cứ lao vào ôm Vi khóc vì sợ. Cả thằng Giới cũng khóc tu tu luôn. Lúc ấy buồn cười lắm. Cũng chẳng hiểu sao yếu bóng vía đến thế.

- Dm chúng mày thấy bạn gặp nạn mà chạy như ma đuổi

- Ma thật chứ còn gì nữa. Nhìn chúng mày lúc ây lều ngều như bộ xương

- Bọn tao sợ gần chết luôn. Tự nhiên lại thủng xăm đúng chỗ nghĩa trang chứ.

- Chắc chỗ ấy nhiều gai thôi chứ ma mù gì đâu.

- Thế giờ xe pháo thì sao?

- Quay lại lấy chứ sao. Toàn đồ đắt tiền cả. Không lấy thì mai đi học bằng mắt à.

Nghỉ một lúc rồi cả bọn động viên nhau quay lại nhặt xe. Ba cái xe chứ ít à. Xe đạp ở quê là một tài sản khá lớn. Bọn mình cố hát thật lo lên để át đi sợ hãi. Quay lại thấy ba cái xe đạp thủng xăm nằm chỏng chơ lên nhau lại càng buồn cười. Chỗ ấy cách nhà có 2km thôi nên tất cả xuống dắt bộ cùng nhau. Hát thì toàn những bài xuyên tạc kiểu “tuổi ấu thơ em đi học ngu như bò” với lại “em sẽ là đầu trâu mặt ngựa, em sẽ là đầu chó mặt dê, em đến trường thầy cô phải sợ, nhếch mép cười như đầu gấu đại ca” mà quên mất là lúc sợ quá vứt đi một nửa số pháo hoa ở bãi tha ma nhưng sợ không dám quay lại tìm.

Điều đáng nhớ nhất mà mình còn giữ lại được trong ký ức là cái ôm thật chặt của em lúc đi qua nghĩa địa và cái khăn quàng cổ mua cho bà vẫn mang được về nhà một cách vẹn toàn.

------

Ở đây nhiều người biết rồi. Vi nhà mình đã sang Nhật du học được khoảng 1 tuần. Đi cùng nàng Nguyên – bạn thân của mình.

Một tuần trước mình với Vi có giận nhau chỉ vì cái ảnh avartar Vi chụp với một người bạn trai.

Mình hơi trẻ con. Vì Vi chẳng bao giờ để hình mình làm ava cả. Mình tức. Mình ghen. Mình giận. Thế là cả đêm hôm đó mình cứ nhằng nhằng cãi nhau với Vi cả đêm. Mà chỉ 2 ngày nữa thôi là Vi bay. Hai đứa chẳng ai chịu ai. Kết cục là ngày Vi bay mình nằm trùm chăn ở nhà không thèm đi tiễn. Lúc ấy không hiểu mình nghĩ cái gì nữa. Hic.

Sau 1 tuần mình với Vi cũng chẳng mail cho nhau. Hai đứa cứ im ỉm. Mình ở Việt Nam, những đêm dài chẳng biết làm gì. Nhớ Vi điên đảo. Giận Vi điên khùng. Tại sao Vi lại cứng đầu như vậy chứ. Mình có quyền ghen mà.

Cuối cùng đến hôm qua. Vi post 1 cái stt.

“Này ai đó! Nhớ em không?

Tay em lạnh cóng vì thói quen nghịch tuyết. Mắt em luôn đỏ ngầu và sưng húp vì về đêm chẳng thể ngủ được.

Hằng ngày em vẫn được nuôi bằng những bữa ăn như thế này, được nấu từ tay con bạn thân có khuôn mặt béo ú của cả hai chúng mình. Vậy mà không hiểu sao mới chỉ 1 tuần em sút đi 3 kg, người teo tóp còn hai má thì hóp cả lại. :'(

Em nhớ ngày em đi, đứng chờ anh mỏi mắt ở sân bay mà không hề biết rằng lúc ấy anh đang chui trong chăn và ngủ mà không hề có ý định ra tiễn em. Lúc ấy em đã thề rằng em sẽ đi luôn không về, cho anh đợi đến lồi mắt và hao mòn cơ thể, cho đến khi anh hóa đá rồi em sẽ dắt con Ki đến tượng anh để nó... tè vào đó. >"

Em ghét anh! Thù này không trả thiên hạ khinh em! T.T

Ở nhà thế nào rồi? Anh còn bị Minh và Mẫn bắt nạt nữa không? Không còn em quậy chắc anh thả phanh tung hoành và được làm mọi thứ mình thích nhỉ. :(

Em và Nguyên vẫn thường nắm tay nhau trên những con đường, tìm nắng. Cô An nói nhìn chúng em như số 10. Tất nhiên em là số 1 và Nguyên là số 0. Một cặp lệch lạc đủ thứ mà luôn dính với nhau như mông với quần chíp. :) Thi thoảng em nghĩ nếu không có nó em sẽ sống thế nào đây? Ai nấu cơm, ai chỉnh lò sưởi, ai chuẩn bị tất và găng tay cho em mỗi sáng em đi học. Mai này nếu chúng mình không còn yêu nhau, nhất định em sẽ sang Thái phẫu thuật giới tính rồi về lấy nó làm vợ. :-|

Vì Nguyên có một cái mũ đỏ, nên nay em đã được nó mua tặng một cái mũ len đen cho cả hai đứa đồng bộ "Kiếp Đỏ Đen". Em cũng cố ăn ngủ điều độ để béo lên một chút và đủ sức chống chọi cái thời tiết khắc nghiệt này.

Anh ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe. Cãi nhau ít thôi anh nhé. Ra đường thì giả vờ ngu dại cũng được, đừng để là Kinh Công thứ 2. :(

...

Chúc anh luôn ấm áp. Khi nào anh hóa đá em sẽ về!”

Đọc xong mình muốn khóc khủng khiếp. Mình nghĩ đến lúc Vi đứng ngóng mình ra tiễn. Chắc chắn Vi vẫn nghĩ mình sẽ gạt đi lòng tự trọng dở người của mình mà đến ôm Vi lần cuối trước khi Vi đi. Nhưng không ngờ  mình lại để Vi thất vọng. Vi post stt này đồng nghĩa với việc làm lành với mình. Tuy giọng điệu vẫn hơi hờn dỗi nhưng ẩn sâu trong đó sự tủi thân và một chút hờn giận vẫn đọng lại. Vi nhà mình có tật nếu tức giận thì cứ ra góc nhà ngồi chọc chọc vào tường như trẻ tự kỉ ấy. Nghĩ đến cảnh ấy mà lòng mình thắt lại. Ở xa nhau rồi, mình chẳng còn được ôm em, dỗ dành em, thủ thỉ cùng em những truyện trên trời dưới đất nữa. Gõ những dòng này mình muốn khóc lắm. Đừng nói mình yếu đuối nha. Mọi người gọi mình là gái Hoàng cũng Vì mình là con trai nhưng dễ xúc động, dễ khóc.

Hôm nay nhận được ebook. Mình buzz khoe Vi ngay. Mình nhắn: “Vi ơi anh có eb rầu này.”

Lúc sau Vi nhắn tin lại làm ầm lên. “Cái gì hả Hoàng? Hoàng nói cái quái gì thế? Hoàng bị điên à? >_< Bla bla.” Mình mới hỏi ơ Vi làm sao đấy. Sao tự nhiên quát anh. Lúc ấy Vi mới bảo. “Em xin lỗi. Em đọc nhanh quá nên nhầm thành “Vi ơi anh có bầu rồi” =.=

Bó tay luôn. Lúc nào cũng nhanh nhảu ẩu đoảng như thế. Nay chat chit với Vi xong 1 lúc thấy buồn. Chỉ ước có tiền bay luôn sang Nhật ôm Vi 1 phát xong bay về cũng được. Đôi khi khoảng cách khiến người ta dễ yếu đuối đến thế. :(

Những gì mình muốn chia sẻ hôm nay đến đây thôi. :D Mọi người ngủ sớm và có giấc mơ đẹp. Cái stt của Vi hôm qua còn kèm theo ảnh xinh lắm. Nhưng mình không được chia sẻ. Bạn nào có face Vi thì cứ tự sướng âm ỉ đi nha. :”>

------

Mình ngại vụ trộm con chó mặt hình chứ nhật đi phẫu thuật chim của Linh lắm, mà nhỏ vẫn nhất quyết làm. Mọi người biết đấy, ở quê mà bắt được thằng nào trộm chó thì đánh chết không tha. Đánh chết tươi luôn! :-ss Thậm chí bà nội cũng đồng ý khi Linh với Vi ngồi nhặt rau mà nói chuyện với bà. Bà bảo cứ thử cứu nó xem, chứ lúc nào cũng để nó trong trạng thái lồng lộn vì đau thì tội nó. Mình rủ rỉ với thằng Hưng, con chó đó có biết mình cứu nó đâu. Cứ ai đên gần là nó ngoạm xin miếng thịt. Không khéo chữa lợn lành thành lợn què, tiền mất tật mang. Nhưng do vụ này Linh đầu têu, lại được hậu thuẫn của lũ trẻ nên Hưng đành phải theo. Nó cứ huých mình động viên, bảo mình coi như tích đức. Xong vụ này nó sẽ bảo Linh ngoan cho mình ăn Tết. *3*. Sau bao trò nghịch ngợm mình đã rút ra kinh nghiệm, hậu quả toàn mình gánh chứ ai, cả cái vụ trêu chó để nó đuổi mình ngã xuống ao cứt cũng chỉ có mình chịu. Giờ lại thêm vụ này không biết thế nào.

Chỉ còn vài ngày nữa là Tết. Người lớn chạy ngược chạy xuôi lo việc cuối năm nên bọn mình được thả tự do hơn mình thường, không ai quản thúc gò bó như mọi ngày. Hôm ấy phi vụ của cả lũ thiếu thằng Giới. Khổ thằng bé, sáng sớm ti toe đi trêu cô nhà bên mới về nhà chồng, lúc cô gành nước ra vườn tưới rau, nó đứng bên bờ nhặt đá ném vào mông cô rồi còn te tởn hỏi "Cô ơi cháu ném trúng đít chưa?" :-| Lúc sau nghe cô ý quát, chồng cô ra đuổi thằng Giới chạy vội quá trượt chân ngã thủng chum nước tiểu bà già. Ở quê mình mỗi nhà đều mua một chum sành để ngoài gốc chuối cho các bà ra đái. Chắc ai cũng biết cảnh bà già vén váy tè ở gốc chuối rồi nên mình không tả nữa. Buồn cười lắm :)). Bà nội mình cũng thế. Tè vào chum, khi nào đầy mang ra pha nước tưới rau.

Thằng Giới ngã mẻ chum nên đầu nó cũng bị sứt. Máu với nước đái ướt cả mặt. Mà khổ lắm. Bọn mình nghe thằng Học kể mà vừa buồn cười vừa thương, cứ nghĩ cái cảnh thằng Giới (cái thằng hay bị ỉa chảy í, mọi người nhớ không?) ném đá vào mông cô tưới rau rồi chạy ngã chúi đầu vào chum là cười rũ ra được rồi. Nhưng cũng thương nó khi nghĩ đến lúc nó ngã mà bị nước đái chảy ướt người.

- Mẹ, đã thế bố nó còn ra cầm cổ nó lôi về quát "Dm mày về nhà tao băm, về tao băm". Tao vừa phải chạy theo đỡ chân vừa phải buộc dây rút quần cho nó. Nó hay bị ỉa chảy nên chẳng mấy khi buộc rút quần cho dễ tụt lúc lên cơn đau bụng, Bố nó lôi mạnh quá nên tụt hở hết cả chim. =))

Không có thằng Giới cũng tốt. Thằng bé chậm chạp lắm. Chạy không kịp bị người lớn bắt được thì no đòn. Các bố các mẹ ở quê đánh đau lắm. Toàn lấy đòn quấy cám lợn quật cho quắn đít thì thôi. Điển hình là thằng Học chuyên gia bị đánh đến nỗi mông nở như hoa không mặc được quần đấy.

Chị thằng Đạo nhận lời xử lý bước thuần phục con chó mặt hình chữ nhật giúp bọn mình. À quên, có chuyện về vợ chồng nhà anh Đại cũng buồn cười. Chị thằng Đạo tên là Đào, đang mang bầu. Vì chị Đào ngày xưa xinh, lại có tài vẽ nên được nhiều trai làng thích lắm. Chị nó cũng yêu mấy thằng xong mới đến anh Đại. Anh Đại còn trồng cây ruối ở bờ ao để tưởng nhớ mỗi tình vợt muỗi cơ mà. :)) Chị Đào yêu nhiều nên lúc có bầu bọn trẻ con vẫn hay trêu. Thằng Học tức lắm, nhưng nó vẫn ngô nghê, mỗi khi người ta hỏi về thằng bé trong bụng là nó lại gãi đầu gãi tai bảo:

- Chắc là con anh Đại!

=))))))))))))) Bố tiên sư thằng dở người. Chả con anh Đại nhà mày thì con ai là còn lưỡng lự bảo "chắc là..."

Đến lúc bị trêu nhiều quá thằng Học mới bực sùi bọt bép đứng lên bảo

- Dm giờ thằng nào còn nói xấu anh tao tao bắt lè lưỡi liếm mông nhổ răng ném đít!

=)) Công nhận là dọa cái sợ luôn. Không đứa nào dám nói gì nữa.

Anh Đại thì không biết chuyện ấy đâu. Vợ có bầu nên ổng vui lắm. Suốt ngày nghĩ đặt tên con là gì. Nghĩ ra nhiều tên lắm. Vĩ này (Vĩ Đại =]]]), Việt này, Hùng... Nghĩ nhiều tên đẹp quá không biết chọn tên nào. Hỏi bọn trẻ con thì bọn nó toàn nghĩ ra mấy cái tên như: Tôn Đào Mương, Tôn Đào Hầm, Tôn Đào Hố =)) Vừa có cả họ bố, vừa có cả tên mẹ. =)) Lúc nghe mấy cái tên bọn trẻ đặt mình cười văng cả nước bọt. Chỉ có chúng nó mới nghĩ đươc những cái tên khủng hoảng đến như thế. Cuối cùng anh Đại quyết định thế này.

- Bố mẹ nó là Đại Đào (quả đào to) thế nên tao nhất quyết đặt tên con tao là... Tôn Ngộ Không! :-|

=)) Đợt ấy mình thề là mình cười suýt thì chết. Đau mấy tầng ruột luôn. Đại Đào với Tôn Ngộ Không =)) cũng liên quan phết.

Thôi quay sang chuyện giải cứu chó! :-w

Chiều hôm ấy chị Đào vào nhà ông Tấn sứt chặt mía. Bọn mình cầm bao tải đợi ngoài cổng. Mình thì đứng ngồi không yên mong chờ Linh và lũ trẻ thay đổi quyết định. Vừa lo vừa để ý Vi, chỉ sợ con chó thoát ra mà em chạy không kịp thì chết. Bị chó cắn ngày tết xui lắm. Nhưng chị Đào có vẻ hoàn thành tốt công việc được giao. Đứng ngoài cổng một lúc thôi là chị đã ôm con chó đã được rọ mõm ra cho bọn mình rồi. Linh bảo thằng Học ụp ngay bao tải vào đầu nó, nhét chân nó vào sau, mặc kệ nó giãy rụa, bọn mình bê nó chạy đến nhà ông Nhượng ngay.

Lũ trẻ ôm được con chó đi nên vui lắm. Bọn mình như đang hoàn thành một nhiệm vụ thánh thiện và cao cả ấy. Linh khỏe như voi nên chạy kịp với chúng nó chứ mình và Vi thì mướt mải đằng sau. Nay em lại không mang dây buộc tóc nữa, nên chạy nhanh gió thổi tóc tung lên lại phải dừng lại túm tóc vào nếp. Cực chẳng đành, mình thò tay rút dây quần đùi cho em buộc tạm. Em cười nhăn nhở buộc tóc, lại còn thắt nơ hẳn hoi. Nắm tay em đi chậm chậm. Dù sao thì cũng biết nhà ông Nhượng rồi nên mình cũng không cần chạy kịp lũ trẻ làm gì. Đi cùng em thích hơn. Lúc được ở bên em, mình thích nhất là nắm tay em đi dạo. Cảm giác mấy ngón tay bé tí ti của em ngọ nguậy trong lòng bàn tay mình hay hay, thích thích. Ấm áp lắm. Thi thoảng mình đưa tay em lên miệng hơ hơ cho ấm. Em lại chúm chím cười. Vi có kiểu cười chúm chím xinh xinh khiến tim mình nhảy tưng tưng trong ngực luôn.

Linh trả ông Nhượng 200k để ông phẫu thuật chim cho con chó. Thực ra mình và thằng Hưng cũng làm được, chỉ là không có thuốc tê nên sợ con chó sẽ đau. Thế mà ông Nhượng cứ lèo nhèo mãi, rằng nếu người ta đi viện mổ thì sẽ mất tiền triệu. Vụ mổ xẻ này diễn ra nhanh lắm. Chỉ một loáng là xong. Lũ trẻ hóng hớt bị ông Nhượng đuổi ra sân chơi với con Phượng hoàng đất lai éc lợn ngoài chuồng :)) Còn một nửa thì đứng giữ chân chó lúc ông tiêm ít thuốc tê cho nó. Chẳng phải tả gì nhiều đâu. Ai đã từng thiến chó thì biết rồi. Túm cái chỗ dái nó, ấn ấn định vị mảnh sành ở đâu rồi xẻ ra một tí thôi là có thể nhìn thấy mảnh sứ nhỏ sắc nhọn trong dái nó. Khổ thân lắm. Chỗ thịt nhét cái mảnh ấy bị chọc choét hết ra rồi. Hi vọng bỏ mảnh sành ra nó sẽ được êm thịt và mát mẻ sống nốt phần đời còn lại chứ không phải lồng lên như trước nữa. Linh sướng lắm, đòi lấy mảnh sứ trong dái con chó mang về nhét hộp làm kỉ niệm nhưng thằng Hưng không cho. Thằng Hưng bảo:

- Em dở à? Cứ nghĩ đến cái thổ tả này trong dái con chó mấy năm trời là anh lại buồn nôn rồi, lại còn đem về thờ.

=)) May là mẹ Linh xuôi xuôi chứ không giờ cái mảnh sành ấy vẫn còn đấy. Ông Nhượng đem vứt mảnh sành xuống ao. Ông bảo ném như thế cho con chó đỡ buốt.

Con chó được nhốt ở nhà ông Nhượng một ngày. Hình như nó không còn đau nữa nên cũng chẳng sủa, chẳng gầm gừ, có vẻ hiền đi nhiều lắm. Mình thì vẫn ghê ghê nó từ hồi bị nó đuổi ngã xuống ao cứt, :(( Bọn mình mang con chó về vào tối hôm sau, chị Đào lại đón bọn mình ở cổng nhà ông Tấn, chị cũng quý con chó lắm, vuốt vuốt đầu nó hỏi thăm tình hình nó rồi mới mở cổng cho nó vào. Hi vọng từ nay nó được sống một cuộc sống thật tốt, không còn đau đớn gì dằn vặt nó đêm ngày nữa. Linh tặng chị Đào một lọ kem dưỡng ẩm da, kem này cũng có thể bôi bụng cho bà bầu. Nghĩ lại cũng thấy Linh có qua có lại ghê. ^_^

Ngày 27 Tết bọn trẻ rủ mấy đứa mình đến trường chơi. Hôm ấy trường cấp 2 tổ chức văn nghệ chào đón năm mới rồi sau đó thì lũ trẻ được nghỉ Tết 10 ngày. Thằng Học phải đi múa. =)) Nghe đã thấy buồn cười rồi. Nhưng lúc đi xem thì thấy nó múa đẹp phết. Không biết tập từ bao giờ. Có 5 đôi, con gái mặc váy thổ cẩm cầm cái ô cán gỗ vải ren màu hồng thêu hoa còn con trai phanh áo gấm đen đỏ cầm khèn. Múa điệu dân tộc Mường thì phải. Thằng Học bình thường nhìn ngố ngố mà múa điệu nghệ lắm. Quay quay uốn uốn lượn tay như đúng rồi. Nhưng hay nhất vẫn là phần cuối bài múa lúc người con trai bế người con gái lên hông còn người con gái dương ô lên không trung thì bọn thằng Sỹ đứng bên cánh gà hét lớn:

- Học ơi Thu nhà mày đang hôn thằng Đạo ở sau núi kìa!

Thằng Học nghe thế lập tức quẳng con bé múa cùng xuống sân khấu rồi chạy phăng phăng ra sau trường. =)) Mình vẫn nhớ bé dân tộc tên là Nhã (xinh lắm), người Mường, chạy ra phô thầy giáo mà vừa phô vừa khóc vì ngã đau và xấu hổ. Thầy giáo hứa trừ hạnh kiểm thằng Học cho con bé nín chứ nhìn thầy cười nắc nẻ là biết thầy cũng chẳng chấp bọn trẻ con này đâu. Mình với thằng Hưng chạy đi tìm thằng Học vì sợ nó đánh nhau với thằng Đạo thì thấy thằng Học mắt đỏ ngầu đứng với con Thu sau trường, mình chạy ra nó quát ầm ầm ngay.

- Dm thằng Sỹ lừa bố. Thu đi đái mà nó dám nói bố láo làm hỏng tiết mục của tao. Tiên sư tổ mày thằng mặt đít!

Còn thằng Đạo thì chạy hộc tốc theo, người vẫn mặc áo gấm nhung đen, mặt còn bôi phấn nữa chứ :)), chửi thằng Học như tát nước:

- Dm thằng dở người làm hỏng hết cả chương trình, bố múa ngay cạnh mày thì hôn hít cái cứt!

- Ở nhỉ, tiên sư, sao điên quá nên quên mẹ mất!

=)))))) Nói thật là ở với lũ trẻ này mình đến cười nổ cả ruột mà chết. May mà tiết mục của lớp thằng học vẫn được cái giải khuyến khích vì … gây hài! Vụ quẳng bạn múa để đi đánh ghen của thằng Học còn lưu lại đến mấy khóa sau. Từ vụ ấy đứa con gái nào trong đội văn nghệ cũng giãy nảy và nhất quyết không múa với thằng Học khi cô giáo phân công nữa. Khổ thân thằng bé! =))

….

...

Kể mấy chuyện này, mình nhớ Vi quá. 1 tháng nữa là đến Tết, em thì ăn tết ở quê người, chắc chẳng vui đâu. Mình muốn có em ở bên quá. Từ hôm em bay mình chẳng đêm nào ngủ được trọn vẹn một giấc. :( Đêm tỉnh giấc, tay quờ điện thoại xem giờ, bật điện thoại lên, hình em cười hiện rõ trên nền màn hình. Mình ước giá như em ở bên kia bức tường thì tốt biết mấy, giá như mình vẫn có thể trèo sang ban công nhà em gõ cửa để chui vào ôm em ngủ thì ấm áp biết bao. Giá như em ở đây, ở trong vòng tay mình, thì mình chẳng còn sợ cái lạnh của mùa đông nữa, chẳng còn sợ em buồn, em bị ai bắt nạt… Hic, nói ra lại muốn khóc quá đi (‘^_^) Mọi người đừng cười mình nha. Dạo này mình nhớ Vi nhiều lắm! Thật! ("*3*). Có lẽ những đêm không ngủ mình sẽ dậy viết tiếp câu chuyện của bọn mình, cho dù những ngày sau đó có nhiều tai họa ập đến, cho dù câu chuyện ấy sau này có nước mắt, có nỗi đau, có cả khoảng thời gian chia ly vì cả hai mệt mỏi và lạc lối… Và vì thế sẽ không còn những ngây thơ khờ dại, những hài hước như phần đầu… Không biết mọi người có đọc, có chia sẻ cùng mình không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro