Chương 92 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Đào nhìn ta, cười cười nói tiếp:
"Không lừa ngươi, ta đúng là rất thích ngươi, ngươi thông minh như vậy, tin chắc ngươi cũng cảm giác được, lần đầu tiên thấy ngươi là ở trong điện thoại di động của Mộ Phàm, nhìn thấy hình của ngươi, ta còn tưởng Mộ Phàm tên tiểu tử này có vấn đề, sau lại mới biết được ngươi là bằng hữu tốt của muội muội hắn, không biết vì sao, khi đó liền cảm thấy ngươi rất đặc biệt, ấn tượng rất tốt, đặc biệt là ánh mắt của ngươi, nhìn chằm chằm sẽ khiến người cuốn hút vào nó, từ trong miệng Mộ Phàm biết được ngươi cũng ở trong cái thành phố này, không biết xuất phát từ đâu, ta rất muốn đi nhận thức ngươi, cho nên lần kia chúng ta gặp nhau lần đầu hoàn toàn là ta cố ý, lúc nhìn thấy ngươi, quả nhiên, cùng trong tưởng tượng rất giống nhau, ngươi là người lễ phép có thừa, là một người con gái khéo léo thành thục, nói thật, ngươi ở trong mắt ta cùng với những người con gái khác hoàn toàn không giống nhau, nói không rõ cái cảm giác này, nói chung là rất hấp dẫn ta, nhưng thông qua một thời gian tiếp xúc, ta chỉ có thể ở trong mắt người đọc được xa cách, một chút hy vọng cũng không nhìn thấy, bởi vì ta cảm thấy ngươi bản chất rất quật cường, ta nghĩ ta chắc là không có cơ hội, điểm này ta đã sơm biết rõ, trong khoảng thời gian trước mặc dù ngươi có phản ứng ta, ta đoán hẳn là xuất phát từ mặt mũi của Mộ Phàm đi, đúng không? Cho nên bữa cơm này ngươi muốn làm cho ta chết tâm, nên mới chịu đáp ứng ta, phải không?"

Ta nhìn hắn cười cười, không thể phủ nhận, nói: "Tuy rằng chúng ta niên kỷ xấp xỉ, thế nhưng hiện tại ta nghĩ nên theo Mộ Nhiễm mà gọi ngươi một tiêng Văn Đào ca, Văn Đào ca, cám ơn ngươi có thể đối với ta thẳng thắng thành khẩn như vậy, cũng cám ơn ngươi đã thích ta, ta không phủ nhận, ngươi phân tích đều rất đúng, hơn nữa đem những lời ta chuẩn bị đã lâu để nói với ngươi đều nói ra, không làm cho ta khó xử, Văn Đào ca ngươi rất thông minh, cũng rất tốt, nhưng là ta xác thực không thể đi thích thêm bất kỳ người nào nữa", ta dừng lại một chút, chỉ tay vào vị trí tim mình thẳng thắn thành khẩn mà nói, "Bởi vì ta ở đây đã có người, không thể dung nạp thêm bất kỳ người nào nữa"

Văn Đào hai tay chống cằm, mỉm cười nhìn ta nói, "Rất muốn biết người được ngươi thích sẽ có dáng vẻ như thế nào? Hơn nữa người này làm sao lại đui mù như vậy a? Vì sao bây giờ còn chưa thành công làm bạn trai của ngươi? Phải biết rằng ngươi là một cô gái rất tốt a" bị hắn nói như vậy, ta có chút không thích ứng kịp, cúi đầu nói, "Văn Đào ca, ngươi đừng mang ta ra đùa giỡn, ta nghĩ chúng ta chỉ là vấn đề thời gian. . . Bất quá, mặc kệ như thế nào, ta vẫn là phải cảm ơn ngươi"

". . . Như vậy đi, ngươi nếu như muốn cám ơn ta, vậy đáp ứng ta một việc."Ta không nói gì, chờ hắn nói tiếp, hắn suy nghĩ một chút nói, "Nếu quả thật có một ngày như vậy, ta là nói, ngày các ngươi hạnh phúc, nhất định phải đem hắn tới cho ta nhìn một chút, thực sự thật tò mò là người như thế nào mà có thể có được sự ưu ái của ngươi như vậy, được chứ?"Ta do dự một chút, cười nói với hắn, "Hảo, đến lúc đó hy vọng ngươi không quá kinh ngạc là tốt rồi."

"Nga? Vậy ta đây càng thêm tò mò"

Ta thầm nghĩ nói đến đây rồi thì chắc không còn gì để tiếp tục nữa, mà trong lòng ta đang còn lo lắng nàng, vì vậy liền nói với Văn Đào, "Hảo, ta đáp ứng ngươi, đợi được ngày ta thành công chúng ta nhất định sẽ mời ngươi ăn cơm. . .Văn Đào ca, ta một hồi còn có chút việc, ngày hôm nay trước hết cứ như vậy đi, cảm ơn ngươi hiểu được, đương nhiên. . . Còn có bữa cơm này, ta rất vui vẻ"

Văn Đào thấy ta nói như vậy, cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ đành nói, "Vậy được rồi, chúng ta liền làm bằng hữu đi, được không? Sau này ngươi có chuyện gì, ta có thể giúp được nhất định phải đi tìm ta, được không?"

"Hảo, Văn Đào ca, làm quen được ngươi, ta cũng rất vinh hạnh. . . Chúng ta hôm khác gặp lại."

Ta đứng lên, cầm túi cáo biệt, hắn cũng đứng lên theo ta, nói:

"Ngươi đi đâu vậy? Có muốn để ta đưa ngươi đi không?"

"Không cần, Văn Đào ca, ta một hồi có bằng hữu tới đón, ta thấy ngươi cũng chưa ăn cái gì, ngươi nên ăn một hồi nữa đi."

Hắn nghe xong lời của ta liền nở nụ cười, nói với ta:

"Cùng nói chuyện với ngươi cho dù không ăn cơm cũng sẽ không cảm giác được đói a, chúng ta đi đi" nói xong cầm áo khoác, chuẩn bị cùng ta đi.

Ta càng thêm ngượng ngùng, cùng hắn sóng vai rời đi, bên ngoài đã lên đèn rồi, ta kiên trì nói đợi bằng hữu đến đón để cho hắn đi trước, chờ Văn Đào đi rồi, ta đi tới bên cạnh xe của Nhiễm Nhiễm, phát hiện nàng không có trong xe, muốn gọi điện thoại cho nàng, vừa mới lấy điện thoại ra, ta liền rơi vào một cái ôm ấp ấm áp quen thuộc, là nàng, từ phía sau ôm ta vào trong ngực, nàng giở trò mà ôm ta chặt hơn, nói:

"Ngươi để cho ta chờ thật lâu, ngươi nói ngươi nên bồi thường ta thế nào đây?"Ta nắm tay nàng, xoay người, cười nói:

"Ta là rất cố gắng nhanh nha, ngươi có biết ta có bao nhiêu lo lắng không, ngươi không ngoan ngoãn ở trong xe chờ ta, mà đi đâu a?"

Nàng chỉ tay phía sau, nói:

"Ta thực sự đói không chịu được, vừa vặn thấy ở chỗ kia có một lão bà bà bán bánh kếp, rất muốn ăn, đi tới đó, liền thấy ngươi đi ra, sợ ngươi sốt ruột đành bỏ chạy về lại"

"Chúng ta không ăn cái kia, đi, bảo bối, mang ngươi đi ăn thật ngon, được không?"Nàng gật đầu, nói: "Tốt a, bất quá ngươi bây giờ phải giúp ta làm một chuyện"

"Chuyện gì?"

"Đi đem cái bánh tới cho ta" nói xong nàng liền lên xe, để lại ta vẻ mặt mê man.

". . . "

Chờ ta trở lại trong xe, trong xe liền lập tức tràn ngập mùi vị bánh kếp, ta hỏi nàng muốn ăn cái gì, nàng không trả lời ta, mắt chăm chú nhìn bánh trong tay ta, đáng thương, hai mắt rưng rưng ngấn lệ mà nhìn ta, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, xong, xong, nữ nhân này a, lại đang cùng ta giả bộ đáng thương, giả bộ ủy khuất, thấy nàng cái dáng vẻ này đáy lòng ta luôn luôn sẽ mềm mại, ta luôn luôn đều sẽ thua trận, không nỡ cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì của nàng, cho dù là rất vô lý, vì vậy ta rất không tình nguyện đem bánh trong tay đưa qua cho nàng nói:

"Này ~ chỉ cho phép ăn một chút, ngươi phải biết rằng một hồi còn phải ăn cơm, biết không?"Nàng vui vẻ như một đứa trẻ, tiếp nhận bánh trong tay ta, hung hăn cắn một cái, lộ ra biểu tình rất hưởng thụ để cho ta nhìn, ta lấy ra khăn giấy giúp nàng lau miệng bị dính kem, cười nói:

"Bảo bối, ngươi đói đến mức thành như vậy sao? Giống như dân Châu Phi chạy nạn a"

"Ngươi không hiểu, ta là bị tinh thần cùng thân thể song song đã kích a, đã đói đến chịu không nổi, còn phải đi lo lắng ngươi, khẩn trương ngươi"

"Hảo hảo hảo ~ mau suy nghĩ muốn ăn cái gì?"

Nàng rất nghiêm túc suy nghĩ một chút nói, "Chúng ta đi ** đi, đã lâu không có tới" (Đây là chỗ ăn vặt đường phố rất nổi tiếng ở chỗ của chúng ta), nói xong nàng sợ ta không đồng ý, tiếp theo liền rất bá đạo mà nói, "Ngươi nhất định phải đáp ứng, không được không đồng ý, ta là vì ngươi nên mới đói đến thắt bụng, ngươi phải bồi thường ta"

"Được rồi"

Không muốn để cho nàng đi, là bởi vì mỗi lần đi đến đó, nàng cực kỳ thích ăn món "Tôm cay", ta từ trước đây ghét nhất ăn cái này, bóc vỏ rất phiền phức, không phải là không thích, ngược lại có chút thích, thế nhưng thật sự là không muốn bóc vỏ, nhưng mà từ lúc cùng với nàng, thì tính tình lại biến đổi, ta rất thích làm những cái đó, nhìn nàng ăn những cái ta bóc, có một loại cảm giác rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.

Sau khi đem nàng đi ăn no, nàng lại nhìn thấy kẹo hồ lô bán gần đó, đôi mắt nhỏ đầy khát vọng mà nhìn chúng, thật giống những đứa bé, ngây thơ, trong suốt, lôi kéo tay nàng đi tới, thỏa mãn khát vọng nho nhỏ của nàng, nàng cầm được kẹo hồ lô trong tay, lập tức hài lòng lè lưỡi liếm một cái, động tác này của nàng chỉ là vô tình, nhưng với ta mà nói là một điểm mê hoặc trí mạng, lòng không khỏi nhộn nhạo, nàng chỉ lo ăn, nào có biết lòng ta suy nghĩ?

Nàng vui vẻ vừa ăn vừa nói:"Cái này ăn rất ngon, biết ta vì sao thích ăn nó không? Chua chua ngọt ngọt, cắn xuống một cái có thể nghe được âm thanh vỡ nát của đường, giống như có thể lan tràn ra mùi vị vui sướng, bảo bảo, ngươi không ăn sao?" Nói xong nàng đưa tới trước mắt của ta.

Ta cười cười, nhìn bốn phía nói: "Ta không ăn cái này, ta muốn ăn cái này hơn", nói xong cúi đầu nhanh chóng ở trên môi nàng liếm một chút, nàng theo bản năng mà trốn tránh ta, cảnh giác nhìn bốn phía, đỏ mặt, biết là nàng đang xấu hổ, ta nhìn nàng cái dáng dấp thẹn thùng này, nở nụ cười, tiến đến bên tai nàng, đưa ngón tay đặt trên môi của nàng, nói:

"Ngươi ở chỗ này ngọt hơn, còn có dính đường a"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro