Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy bộ dáng của nàng, đều là tràn đầy đau lòng, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nàng tiều tụy như vậy, sau này Nhiễm Nhiễm nói với ta, chúng ta gặp nhau ngày đó nàng đã khôi phục rất khá, như vậy cũng đồng nghĩa là ta ngày đó nhìn thấy chưa phải là bộ dáng tiều tụy nhất của nàng. Ngực biết rõ bây giờ không phải là thời điểm chúng ta bọc lộ nhớ mong, người nhà của nàng đều ở đây, thu hồi biểu tình đau lòng, lúc này Mộ Phàm đi tới, nhìn đồ trong tay ta, nói:

"Nguyên lai ngươi. . .?" Bất đắc dĩ tiếp nhận hoa quả trong tay ta, nói tiếp: "Đến, ta giới thiệu cho ngươi" ta nghe lời hắn đi tới trước giường bệnh.

"Ba, mẹ, đây là Tô Ngôn trong truyền thuyết", sau đó chuyển hướng nói với ta: "Đây chính là ba mẹ ta"

"Thúc thúc a di hảo" ta lễ phép mỉm cười chào hỏi Nhiễm ba Nhiễm mụ, sau đó nhanh chóng liếc một cái nhìn Nhiễm Nhiễm, thấy nàng cũng đang nhìn ta, mặt mày lúc đó tựa hồ thấy được có chút xấu hổ.

"Tiểu Ngôn, mau tới, ngồi xuống đây" Nhiễm mụ rất nhiệt tình lôi kéo tay của ta để ta ngồi xuống, sau đó nói tiếp:

"Chúng ta đã sớm nghe Nhiễm Nhiễm nói về con, ngày hôm nay nàng nói con sẽ tới, chúng ta đều rất cao hứng"

"A di, đã sớm muốn tới thăm người và thúc thúc một chuyến, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, lần này đến tương đối vội vội vàng vàng cũng không mang theo đặc sản bên kia đến cho các người, thật thất lễ"

"Cùng chúng ta không cần khách khí như vậy, con đến là tốt rồi, nghe Nhiễm Nhiễm nói rất nhiều về con, ta và thúc thúc con đều rất muốn gặp con một lần a"

Ta có chút ngượng ngùng, lại nhìn về phía Nhiễm Nhiễm, không đợi ta nói tiếp, Mộ Phàm ở bên cạnh nói:

"Mẹ, được rồi, có lời gì chúng ta đi ăn cơm rồi nói tiếp, Tô Ngôn đều đói rồi đi? Chúng ta trước đi ăn cơm đi"

Nhiễm mụ chợt mới nhớ ra cười nói:

"Hảo hảo hảo, con xem ta, mấy ngày nay ở bệnh viện ngây ngô, quan niệm về thời gian cũng bị mất, nên đi ăn cơm thôi, Tiểu Ngôn, đi thôi, chúng ta trước đi ăn cơm" nói xong liền đứng lên, ta cũng theo bà mà đứng lên.

Kỳ thực ta hiện tại một chút cũng không đói, từ khi đi vào phòng bệnh cho đến bây giờ, ta và Nhiễm Nhiễm ngoại trừ thỉnh thoảng liếc nhìn nhau vài lần, một câu cũng chưa có nói lên a, rất muốn hỏi nàng một chút "Thân ái, ngươi có khỏe không?", ta không muốn đi ăn, chỉ muốn hảo hảo cùng nàng trò chuyện, chẳng qua là không có cơ hội, Nhiễm Nhiễm thấy chúng ta đều đã đứng lên chuẩn bị ra ngoài, cũng theo mà vén chăn lên, muốn xuống giường, Nhiễm mụ thấy nàng vậy, vội vàng ngăn cản nàng, nói với nàng:

"Ai ~ Tiểu Nhiễm, ngươi làm gì vậy?"

"Ta thay quần áo, muốn cùng các ngươi cùng đi ăn" Nhiễm Nhiễm nhìn ta một cái nói với Nhiễm mụ.

"Ngươi không được đi, ngươi nói xem ngươi mấy ngày này, ngoại trừ đi WC, cũng không thấy ngươi chủ động xuống giường đi bộ một chút, thoáng cái lại muốn chạy ra bên ngoài, hơn nữa hiện tại ngươi cũng không ăn được cái gì, ngươi nếu như muốn ăn, một hồi ta bảo ca ngươi đóng gói mang về, ngươi hiện tại nên ở lại trong phòng bệnh đi."

"Mụ mụ, ta khôi phục rất khá, đi ra ngoài hoàn toàn không thành vấn đề, ta hiện tại đều ngột ngạt, ngươi để ta cùng các ngươi ra ngoài đi" Nhiễm Nhiễm vẫn còn kiên trì mặc cả.

"Nghe mụ mụ ngươi, ngày mai xuất viện rồi, hôm nay đừng giằng co nữa" Nhiễm ba cũng lên tiếng.

Ta biết Nhiễm Nhiễm nàng là muốn cùng ta, sợ ta một người ứng phó không được người nhà nàng, ta cười nói:

"Nếu không như vậy đi, a di, con thấy Nhiễm Nhiễm cũng là buồn bực đến sắp hỏng rồi, các người đi ăn trước đi, con lưu lại bồi Nhiễm Nhiễm, cho nàng giải sầu một chút."

"Như vậy sao được chứ? Bữa cơm này là vì con, không thể không có con, nếu không có a di ở lại chiếu cố nàng là được rồi" Nhiễm mụ nói.

Nhiễm mụ nói như vậy, ta cũng không tiện nói thêm gì nữa, Nhiễm Nhiễm rất không tình nguyện trở lại giường, ta cũng liền rất lưu luyến mà theo bọn họ ra ngoài ăn cơm, để cho tiện, không có đi xa, ngay cạnh bệnh viện tìm một nhà hàng, ngồi xuống, Mộ Phàm đem thực đơn đưa cho ta, để cho ta gọi món ăn, trưởng bối đều ở chỗ này, ta rất là ngại ngùng, vội vàng nói:

"Mộ Phàm ca, ta không kén ăn, cái gì cũng đều có thể, ngươi chọn là được rồi".

Chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện, một mặt muốn ở trước mặt người nhà nàng biểu hiện tốt một chút, về phương diện khác ngực còn băn khoăn về Nhiễm Nhiễm, bữa cơm này ăn có chút không yên lòng, cũng may không có quá thất lễ, trên bàn cơm, Nhiễm mụ nói với ta:

"Nghe Nhiễm Nhiễm nói, con bây giờ là tổ trưởng? Tuổi còn trẻ, công tác nhất định rất xuất sắc đi?"

"A di quá khen, chính là một tổ nhỏ, tạm thời vẫn là thay mặt, Nhiễm Nhiễm công tác mới là ưu tú a, con lúc vừa mới tham gia công tác, vẫn là nàng dẫn dắt, giúp đỡ con a" lời này ta nói đều là thật, nàng rất ưu tú, sau đó Mộ Phàm ở bên cạnh ta nói:

"Tô Ngôn, ta phát hiện ngươi rất khéo a, mẹ ta người này ngươi biết không, ngươi khen Tiểu Nhiễm so với khen chính bà còn cao hứng hơn a" Mộ Phàm vô tâm nói ra những lời này, làm ta đột nhiên đỏ mặt lên, vội vàng nói:

"Mộ Phàm ca, ta nói đều là thật, qua hai năm Nhiễm Nhiễm nhất định sẽ thăng chức" ta rất khẳng định nói với bọn họ.

"Làm tốt dĩ nhiên là tốt rồi, Tiểu Nhiễm nàng là một nữ hài, chúng ta cũng không hy vọng nàng ở bên kia làm tốt bao nhiêu, sớm muộn gì nàng cũng phải về nhà bên này, lúc nàng tốt nghiệp chúng ta đã muốn gọi nàng về nhà phát triển, nàng không chịu, nói muốn ở bên ngoài tự do vài năm, chúng ta cũng tùy nàng, nghĩ chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi, đứa nhỏ này, từ nhỏ đã quen độc lập, chúng ta cũng không tiện ràng buộc nàng nhiều, trước hết để cho nàng lưu lại nơi nàng muốn như vậy cũng không phải là chuyện xấu, nghe Tiểu Nhiễm về nhà nói, con ở bên kia rất chiếu cố nàng, a di cám ơn con"

Nhiễm mụ nói nhiều như vậy, chỉ có câu kia "Sớm muộn gì nàng cũng phải về bên này phát triển" là làm ta sâu đậm kích động, nàng cuối cùng là phải về bên này sao? Vậy còn ta a? Ta nên đi nơi nào?

Nhưng hiện tại ta không thể miệt mài đi truy cứu, đi suy xét, ta phải ứng phó với Nhiễm mụ, nói với bà:

"A di khách khí, chiếu cố chưa nói tới, con và Nhiễm Nhiễm vừa gặp đã thấy thân quen, cảm giác hận sao lại gặp nhau muộn như vậy, Nhiễm Nhiễm là người tốt, chúng con chơi rất thân, thỉnh thoảng con cũng đến nhà nàng ăn cơm, nhìn như vậy, chứ nàng chiếu cố con nhiều hơn a" trong đầu độc thọai chính là nhất kiến chung tình, nhưng mà không thể nói ra khỏi miệng.

"Như vậy a, a di chỉ biết các con quan hệ nhất định rất tốt, Tiểu Nhiễm tính tình ngay thẳng, nàng nếu là không vừa ý ai, sẽ không suốt ngày nhắc đến người đó, lần trước nàng về nhà trên cơ bản mỗi ngày nàng đều nhắc đến con, a di khi đó nghĩ a, lúc nào đó nên gặp con một chút, ngày hôm nay gặp được, Tiểu Nhiễm nói không sai, a di thật thích nha đầu con nha, nhã nhặn, hiểu biết, lễ phép, biết ăn nói, về sau nhất định phải thường xuyên đến nhà a di chơi, chúng ta đều rất hoan nghênh con"

"Ân, nhất định nhất định, chỉ cần a di không chê con phiền là tốt rồi" mang theo vui vẻ nói.

"Làm sao sẽ ngại phiền phức a? Tiểu Ngôn, con và Tiểu Nhiễm quan hệ tốt, a di hỏi con một chút, Tiểu Nhiễm lần này trở về cùng với lần trước không giống nhau, có phải bên kia có phát sinh sự tình gì hay không? Con nên cùng a di nói thật đi"

"Không có a, a di người làm sao lại hỏi như vậy?" Trong lòng ta hồi hộp, cùng ta cãi nhau, tức giận về nhà, coi như là như vậy sao?

"Cũng không có gì, chỉ là lần này nàng trở về rất đường đột, sau khi trở về vẫn cứ rầu rỉ không vui, hỏi nàng nàng cũng không nói, trước có nói nàng ở bên này làm giải phẩu, nàng còn do dự, lần này sau khi trở về liền rất gấp gáp muốn chúng ta an bài mau chóng giải phẩu, sau khi giải phẩu cũng không có tinh thần, mỗi ngày càng không nói lời nào, chúng ta hỏi một câu, nàng đáp một câu, không có nói thêm gì nữa, ban đầu chúng ta nghĩ chắc là do sau khi giải phẩu thân thể không khỏe, sau đó phát hiện không phải như vậy, bình thường nàng rất hay loay hoay cái điện thoại, lần này nàng trở về mãi cho đến hôm nay ngươi đến nàng mới cầm điện thoại, mấy ngày trước cũng không thấy qua nàng chơi đùa điện thoại, a di còn nhìn thấy qua nàng len lén lau nước mắt, ai ~ nàng không muốn nói, chúng ta cũng không tiện hỏi, liền suy nghĩ chờ nàng bình phục rồi nói sau, đứa nhỏ này hình như có phiền muộn, cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dáng của nàng như vậy, a di chỉ muốn biết, có phải nàng bên kia chia tay bạn trai? Hay là trong công tác có chuyện không hài lòng?"

Mỗi một câu Nhiễm mụ nói, đều từng đợt đâm sâu vào lòng ta, nguyên lai nàng mấy ngày nay trôi qua cũng không tốt, vừa ốm đau cộng thêm thương tâm dằn vặt, ta thế nào lại hổn đản như thế a? Ta hận chính mình, vì sao thời điểm nàng thống khổ như vậy ta lại không ở bên cạnh bồi nàng? Thực sự rất muốn rất muốn ngay lập tức trở về bên cạnh nàng, nhìn nàng một cái.

"Yên tâm đi, a di, không có chuyện gì, Nhiễm Nhiễm đây là lần đầu tiên giải phẩu đi? Nàng đây có thể là chứng lo lắng sau giải phẩu đi, qua một thời gian sẽ tốt lại thôi."

Ta cũng không biết về cái bệnh này, lúc đó liền nói bậy một câu, muốn để cho bọn họ yên tâm, Nhiễm Nhiễm bệnh trong lòng là ở chỗ ta, ta tới, ta chính là đến để cởi ra lòng nàng.

"Phải không? Con nói cũng có chút đạo lý, ngày hôm nay, buổi sáng nàng vẫn còn nằm trên giường đờ người ra, buổi chiều liền tốt hơn rất nhiều, chủ động nói muốn xuống giường đi bộ một chút, cũng có tinh thần, còn biết soi gương a, lại còn hỏi a di sắc mặt nàng thế nào? Cũng bắt đầu thấy nàng chơi điện thoại, Tiểu Ngôn, a di thấy là do con đến, nàng mới chuyển biến tốt đi?"

"A?" Ngực hồi hộp, Nhiễm mụ đây là ý gì? Điều không phải câu nói có hàm ý khác đi? Ta giả bộ không hiểu.

"Con là bằng hữu tốt của Nhiễm Nhiễm, đứa nhỏ này sĩ diện, con nói muốn đi nhìn nàng, nàng liền trở lại bộ dáng trước đây, một hồi trở lại, con hảo hảo tâm sự cùng nàng, khuyên bảo nàng, có nhiều chuyện nàng không muốn nói với chúng ta, nhưng có thể cùng bằng hữu có thể nói ra hết a"

"Ân, yên tâm đi a di, con trở lại sẽ theo nàng hảo hảo tâm sự"

Thật vất vả mới kết thúc bữa cơm tối này, trong lúc ăn cơm, Nhiễm Nhiễm có nhắn tin tới cho ta, khi ta nhìn thấy tin nhắn của nàng đã là một lúc sau.

"Ca ca mang ngươi ăn cái gì? Ăn quen sao?"

"Ba mẹ ta là người tốt, chớ khẩn trương, không có sao đâu."

"Hoàn hảo đi? Không có uống rượu chứ? Không có thời gian xem điện thoại sao?"

"Còn chưa ăn xong sao? Các ngươi trò chuyện thật lâu a"

Tin cuối cùng còn bỏ thêm một cái mặt ủy khuất, trong lòng mềm nhũn, không phải là ta không muốn trả lời tin nhắn nàng, thực sự có chút khẩn trương, hơn nữa phải bồi Nhiễm mụ bọn họ trò chuyện, phải suy xét nên trả lời thế nào, lực chú ý đều tập trung cao độ, thế nên không thể nghe điện thoại trong túi kêu.

Khi trở lại phòng bệnh đã hơn chín giờ tối, ta chủ động xin đi giết giặt, buổi tối muốn lưu lại bồi Nhiễm Nhiễm, nên nói:

"Thúc thúc, a di, ngày hôm nay con lưu lại ở đây đi, các người mấy ngày nay cũng rất mệt mỏi rồi, về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, yên tâm, con có thể chiếu cố tốt nàng" nhìn về phía giường bệnh của Nhiễm Nhiễm nói, ta cũng nhìn thấy trong ánh mắt nàng cũng đều là mong chờ, nàng cũng là mong muốn ta lưu lại đi?

Ta nói lời này một mặt là thật tình muốn để cho Nhiễm mụ nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối đều là bà và hộ công cùng nhau bồi Nhiễm Nhiễm, mấy ngày qua chắc là không có ngủ ngon giấc đi, mặt khác là ta muốn cùng nàng, Nhiễm mụ cũng không có từ chối, ta nghĩ, bà chắc là cũng muốn ta cùng Nhiễm Nhiễm hảo hảo trò chuyện đi?

Đợi đến khi đem bọn họ đều đưa đi, bên trong phòng bệnh chỉ còn sót lại ta, Nhiễm Nhiễm, còn có a di kia, Nhiễm Nhiễm đối với a di kia nói:

"Trương di, mấy ngày nay cực khổ người, con hồi phục cũng rất khá rồi, buổi tối cũng không có chuyện gì, bằng hữu của con ở chỗ này là tốt rồi, người ngày hôm nay trở về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi"

"Làm vậy sao được a?" Chúng ta đều nhìn ra được, Trương di rất muốn về nhà

"Không có chuyện gì, sáng sớm ngày mai người sang đây sớm một chút là được"

"Được rồi, vậy các con nghỉ ngơi sớm một chút đi"

A di hộ công đi rồi, lúc này trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại có ta và nàng, ta rốt cục thở dài một hơi, nhìn nhau vài giây, có chút xấu hổ. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro