Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mộ Phàm còn đang nói nói với ta, sau khi tự trách, ổn định lại tinh thần, hỏi Mộ Phàm:

"Mộ Phàm ca, Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh ngươi sao? Ta muốn cùng nàng nói mấy câu, có thể chứ?"

"Ta đi ra ngoài bàn bạc ít chuyện, bây giờ không có ở trong bệnh viện, ngươi nếu như không có gì gấp, ta buổi trưa có thể trở lại, đến lúc đó ta để cho Tiểu Nhiễm nói chuyện điện thoại với ngươi, ngươi xem như vậy được không?"

"Hảo, cảm tạ Mộ Phàm ca, ta đây không quấy rầy ngươi, ngươi tiếp tục làm việc đi"

Cúp điện thoại, ta nghĩ mọi người có thể đoán được, đúng vậy, ta mua vé bay qua, gọi điện thoại cho Tiểu Nhu nói cho bọn họ biết tình huống Nhiễm Nhiễm ở bên kia, tiếc là chuyến bay gần nhất cũng phải là đến xế chiều, tuy rằng thời gian cũng đủ, nhưng ta không có tâm tình thu dọn đồ đạc, cũng chỉ đơn giản thay đổi áo quần cho phù hợp, bởi vì thành phố bên kia thời tiết chênh lệch bên này, sau đó thật sớm liền xuất phát đi sân bay, không đem theo cái gì cả, chỉ đem theo cái túi bên mình, thời điểm chờ ở phi trường, đột nhiên thu được tin nhắn của Nhiễm Nhiễm, xem ra Mộ Phàm đã trở lại bệnh viện, đồng thời đem chuyện ta biết nàng nằm viện nói cho Nhiễm Nhiễm, điện thoại di động của nàng rốt cục mở máy.

"Đang ở sân bay đi?" Thấy những chữ này, ta không thể không thừa nhận, ta không có tiền đồ mà khóc lên, ta là có bao nhiêu lâu không có thu được tin tức nàng a? Nàng chính là hiểu ta như thế, nàng biết ta trước tiên nhất định sẽ chạy tới gặp nàng.

"Ừ, buổi chiều năm giờ rưỡi đến, ngươi có khỏe không? Ta rất nhớ ngươi" ta rất muốn gọi điện thoại tới, muốn nghe một chút thanh âm của nàng, thế nhưng trong lòng ta biết rõ, nàng chắc là không có thuận tiện đi, cho nên mới phải lựa chọn gửi tin nhắn cho ta.

"Ta rất khỏe, đừng lo lắng, I miss you too"

"Ngươi rất xấu rồi, ngươi muốn để cho ta đau lòng chết sao? Ngươi làm được rồi, ngươi đã tàn nhẫn trừng phát ta được rồi."

"Bảo bảo, chúng ta trước không nói cái này, được không? Nói thêm gì nữa ta sợ ta sẽ không khống chế được mà khóc lên mất, không thể để cho mụ mụ thấy, một hồi ta để cho ca ca đi đón ngươi, ta chờ ngươi bảo bảo."

"Ừ, hảo, không cần làm phiền Mộ Phàm, ta tự mình có thể đi tìm, ngươi nói cho ta biết ngươi ở bệnh viện nào, ta đón xe tới là tốt rồi."

"Ở phi trường chờ! Ta đã cùng với hắn nói xong rồi" có thể tưởng tượng ra được biểu tình của nàng bên kia, khẳng định đang nhíu mày đi, bởi vì ta không nghe lời của nàng.

"Vậy được rồi"

Cứ như vậy, nàng phụng bồi cùng ta nhắn tin qua lại trong lúc chờ lên máy bay, dĩ nhiên quên luôn chuyện không vui của chúng ta ngày đó, phảng phất hết thảy đều tan thành mây khói, một khắc kia thực sự đó là thời điểm vui vẻ nhất trong mấy ngày qua của ta, Nhiễm Nhiễm luôn luôn nói lòng của nàng từ lâu không thuộc về nàng nữa rồi, cũng giống như ta, tâm tư đều ở trên người của nàng, hỉ nộ ái ố tất cả đều vì nàng.

Lại một lần nữa đến thành phố của nàng, chưa từng có gặp qua Mộ Phàm ở ngoài đời, chỉ là thấy qua ảnh, không dám cam đoan có thể liếc mắt liền nhận ra hắn, cho nên từ khi đi ra, nhìn quanh một vòng không thấy người nào giống Mộ Phàm, ta liền mở điện thoại di động ra muốn liên lạc với hắn, điện thoại còn chưa có thông, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một cái điện thoại di động, trong điện thoại di động chính là hình của ta, ngẩng đầu nhìn về phía người đang cầm điện thoại di động, cảm giác rất quen thuộc, rồi lại rất xa lạ, thế nhưng ta xem ra hắn chính là Mộ Phàm, ta hỏi hắn:

"Mộ Phàm ca?"

"Ừ, ta là Mộ Phàm, Tô Ngôn sao?" Hắn cũng không chắc chắn mà hỏi ta.

"Ân, Mộ Phàm ca hảo, ta là Tô Ngôn, thật hân hạnh gặp ngươi"

"Nhìn thấy ngươi ta cũng thật cao hứng, ngươi có biết không, tuy rằng chưa từng gặp qua ngươi, nhưng là tên của ngươi trong nhà chúng ta ai cũng đều biết, thật không thể không quen thuộc hơn, hoan nghênh ngươi tới **, Tiểu Nhiễm cho ta cái ảnh này của ngươi, ta nhìn trái nhìn phải, nhìn kỹ càng, nói thật, ưm ~ so với trong hình ngươi bên ngoài xinh đẹp hơn a, ha ha. . . " Vừa đến liền vui đùa, làm ta một mặt đỏ bừng lên, thật là rất ngại ngùng.

"Mộ Phàm ca, có thể quen biết người nhà các ngươi, ta rất vui vẻ" xem ra Nhiễm Nhiễm ở trong nhà nàng nhắc tới ta không ít đi.

"Ha ha, hảo, chúng ta đi thơi, nghe nói ngươi muốn tới, ba mẹ ta đều ở bệnh viện chờ ngươi đấy"

"Ân, thúc thúc a di thật khách khí, ta chính là đến xem Nhiễm Nhiễm, còn phiền phức Mộ Phàm ca tới đón ta, quá ngượng ngùng rồi."

A, ta làm sao bây giờ? Ta trong lòng suy nghĩ, sắp sẽ phải gặp "Nhạc phụ nhạc mẫu" tương lai, ngực rất rộn ràng, từ trước đến nay chưa từng nghĩ qua chúng ta lần đầu tiên gặp mặt sẽ là dưới tình huống như vậy, tới vội vội vàng vàng, không có chuẩn bị gì cả, vậy bây giờ phải làm sao mới tốt? Trên đường đều luôn khẩn trương, không chỉ là bởi vì phải gặp gia trưởng, mà còn là phải gặp nàng, câu đầu tiên nên nói gì đây? Ta có thể hay không không khống chế được tâm tình của mình, đang suy nghĩ, Mộ Phàm đem xe lái đến một nơi, ta khi đó không biết nơi đó là nơi nào? Nhưng có thể khẳng định đây không phải là bệnh viện, hắn hình như nhìn ra được nghi ngờ của ta, đối với ta nói:

"Ta trước đi đón bạn gái của ta, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm, nàng sắp tan việc"

"Nga, hảo" ta cười trả lời hắn.

Tiếp theo đó điện thoại di động Mộ Phàm vang lên, ta nghe hắn nói với bên kia:

"Ừ, yên tâm đi, đã đón được, chúng ta đang ở chỗ chị dâu ngươi, đón được nàng, lập tức liền qua bên ngươi" ta biết được, đây là Nhiễm Nhiễm gọi đến, nàng đây là đợi không kịp sao? Thế nhưng nàng vì sao không hỏi ta a? Trong lòng cười nàng, nàng là đang ngượng ngùng sao? Lúc này Mộ Phàm liền nói với ta:

"Là Tiểu Nhiễm, đối với ta vẫn chưa yên tâm a" sau đó bắt đầu cười.

"Nga, Mộ Phàm ca, một hồi có thể tìm một cửa hàng bán hoa không, ta muốn mua một giỏ hoa quả, ta lúc đi vội vội vàng vàng, cũng không đem theo cái gì, cứ như thế mà đến, không tốt lắm."

"Tô Ngôn, ngươi cùng Tiểu Nhiễm nhà chúng ta còn khách khí như vậy sao? Không cần, ngươi xem ngươi, vừa mới nghe đến Tiểu Nhiễm ngã bệnh, liền lập tức chạy tới, như vậy cũng đã biểu đạt đủ thành ý rồi, còn cần lễ vật sao? Ngươi nói đúng không?"

"Ha ha, Mộ Phàm ca nói phải, không những là Nhiễm Nhiễm, thúc thúc a di ở đó ta cũng ngượng ngùng, lần đầu tiên đến thăm hỏi, nói gì cũng phải mang theo lễ vật a"

"Bọn họ càng không thể trách ngươi a, nhà chúng ta không có nhiều kiến giải như vậy, yên tâm đi, bọn họ rất hiền hòa, ngươi xem ta liền biết, đúng không?"

Đang nói chuyện, bạn gái của Mộ Phàm liền đi ra, Mộ Phàm rất lịch sự xuống xe giúp bạn gái mở cửa xe, chờ cô ấy lên xe, sau đó Mộ Phàm giới thiệu cho chúng ta:

"Na Na, đây chính là người ta đã nói, bạn tốt của Tiểu Nhiễm, Tô Ngôn", sau đó liền chuyển qua nói với ta: "Tô Ngôn, đây là bạn gái ta, Đào Na"

Mộ Phàm nói xong, chúng ta rất lễ phép chào hỏi nhau, sau đó liền xuất phát đi đến bệnh viện, đến bệnh viện, Mộ Phàm dừng xe xong, ta theo bọn họ cùng nhau hướng cửa bệnh viện đi tới, thời điểm chờ thang máy, ta nói với Mộ Phàm:

"Mộ Phàm ca, các ngươi đi lên trước, ngươi nói cho ta biết khu bệnh và số phòng của Nhiễm Nhiễm, ta đi gọi điện cho nhà ta, báo bình an rồi sẽ đi vào."

Sau đó Mộ Phàm nói với ta số phòng của Nhiễm Nhiễm, liền đi lên trước, ta nói gọi điện thoại chỉ là mượn cớ, kỳ thực ta là thấy trước bệnh viện có một cửa hàng lễ phẩm, ta thật là muốn đi mua một ít thứ, ta mua một bó hoa cẩm chướng lẫn với hoa hồng vàng, còn có một giỏ trái cây, ở trong thang máy, nhìn những con số không ngừng thay đổi, ta càng khẩn trương, tim cũng đập càng lúc càng nhanh.

Đến được tầng của phòng bệnh Nhiễm Nhiễm, tìm được số phòng bệnh, định thần lại, nhẹ nhàng mà gõ cửa một cái, đẩy cửa đi vào, đầu tiên nhìn thấy chính là nàng đang nằm ở trên giường bệnh, nàng cũng nhìn thấy ta, chúng ta nhìn nhau, mặc dù chỉ là ngắn ngủi mấy giây, cũng đã biểu đạt đủ tất cả, nàng còn hướng về phía ta mỉm cười giống như trước đây. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro