Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy tấm hình này, ngực vô hình khó chịu, hai người bọn họ hết lần này đến lần khác vẫn là vui vẻ như vậy, đột nhiên liền đối với Nhạc Kỳ này rất không thích, đến lúc tan làm, lái xe đi đón Nhiễm Nhiễm, không có đi vào, gọi điện cho nàng:

"Bảo bối, ta ở bên ngoài, sẽ không tiến vào, ở trong xe chờ ngươi" là thật sự không muốn đi vào, không muốn nhìn thấy Nhạc Kỳ.

"Ừ, hảo, ta đây liền đi ra" Nhiễm Nhiễm ở trong điện thoại nói.

Thỉnh thoảng luôn luôn không như mong muốn, vừa mới cúp điện thoại, ta đã nhìn thấy Nhiễm Nhiễm, Lăng Vi cùng Nhạc Kỳ đi ra, vốn là không muốn xuống xe, thế nhưng theo lễ phép, vẫn là mở cửa xe, đi xuống. Nhạc Kỳ nhìn thấy ta liền chủ động chào hỏi:

"Ngôn Ngôn tỷ ~ "

Nói thật, nếu như ta không yêu Nhiễm Nhiễm, nếu như Nhạc Kỳ không phải là phong cách ăn mặc làm cho người ta hiểu lầm, ta thật cũng rất thích người này, thế nhưng trên đời này không có nhiều nếu như như vậy. . .

Hướng cô ấy gật đầu chào hỏi, không muốn nói chuyện với Nhạc Kỳ, lúc này Lăng Vi nói:

"Nhiễm Nhiễm, rất là chờ mong trận đấu ngày mai cùng các ngươi nha"

"Ta cũng rất chờ mong, hảo hảo làm cho ta nhìn một chút thực lực của các ngươi năm nay" nói xong cũng bật cười.

"Ngươi cứ chờ xem, ta đây còn phải có việc đi trước, bye bye ~ "

"Tạm biệt ~ lái xe cẩn thận" ta căn dặn cô ấy.

Lăng Vi đi rồi, chỉ còn lại ba người chúng ta, Nhiễm Nhiễm hỏi Nhạc Kỳ:

"Nhạc Kỳ, ngươi đi đâu? Có cần đi nhờ một đoạn không?"

"Không cần, học tỷ, ta ở khu nhà trọ của đơn vị, một hồi đi ăn cơm, sau đó liền trở về"

"Được rồi, chúng ta đây đi trước, tạm biệt" Nhiễm Nhiễm nói.

"Ừ, học tỷ, Ngôn Ngôn tỷ, ngày mai gặp"

"Tạm biệt" miễn cưỡng hướng Nhạc Kỳ cười nói một câu, thật hy vọng không cần gặp lại.

Chờ Nhạc Kỳ đi, chúng ta lên xe, Nhiễm Nhiễm một bên vừa cài dây an toàn, vừa nói:

"Làm sao vậy bảo bảo? Buổi chiều bận rộn? Mệt mỏi?"

"Không có a" hướng nàng cười nói.

"Vừa nãy làm sao lại lạnh mặt?" Nàng vươn tay qua sờ sờ mặt của ta nói.

"Trời lạnh a, mặt đương nhiên cũng phải lạnh theo"

"Bảo bảo, cái chuyện cười này không có chút vui nào hết, ngươi chính là tâm tình không tốt, ta còn không rõ ngươi sao? Mau nói!" Nghiêm túc nhìn ta nói.

"Ta không thích Nhạc Kỳ" nói ra suy nghĩ trong lòng.

"Tiểu cô ngươi đó thế nào chọc tới ngươi?"

"Không thế nào chọc tới ta, chính là không thích"

"Hảo hảo hảo ~ không thích thì không thích, vậy chúng ta không nói đến nàng, suy nghĩ một chút buổi tối muốn ăn cái gì? Làm cho ngươi ăn, hống ngươi hài lòng, có được không?" Lập tức liền biến thành bộ dạng tiểu nữ nhân, nữ nhân này sao lại như vậy? Trở mặt còn nhanh hơn lật sách, suy nghĩ một chút liền nói:

"Ăn ngươi mới vui vẻ nhất, ngày hôm này ta không muốn về nhà, lưu lại cùng ngươi được không?" Có lẽ là Nhạc Kỳ mang tới cho ta cảm giác mà trước đây ta chưa từng có, có lẽ là chính mình quá mức mẫn cảm đi, khi đó thực sự một phút đồng hồ cũng không muốn rời đi nàng, muốn độc chiếm lấy nàng.

"Không tốt, giường nhà ta không chào đón ngươi nha ~" ai nha ~ làm nũng? Không trị được Mộ Nhiễm ngươi, ta đây sẽ không kêu là Tô Ngôn!

"Tốt, ta đây không đi nhà ngươi, xe của ta thế nhưng rất hoan nghênh ngươi nha, có tin hiện tại liền đem ngươi ăn tươi?" Đem dây an toàn tháo ra, nghiên người đi qua, chậm rãi tới gần nàng, ngắm nhìn nàng nói.

Nàng cũng nín cười nhìn ta chằm chằm, ánh mắt nói lên ý tứ:

"Ngươi tới a, ta nhìn ngươi có dám hay không?"

Dần dần, bầu không khí thay đổi, ta nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, đường nhìn chậm rãi hạ xuống, dừng lại trên môi của nàng, cảm giác hô hấp của mình có chút hổn loạn, cổ họng hơi khô sáp, thu hồi ánh mắt nói:

"Bảo bối, chúng ta hình như thật không có ở trên xe làm qua a" cảm giác được từ trong cổ họng mình phát ra thanh âm không giống là của mình, không hiểu tại sao lại khàn như vậy?

Nàng nhìn ra ta hình như nghiêm túc, đưa tay nhẹ nhàng đẩy ta nói:

"Bảo bảo, đừng làm rộn, đang ở đơn vị, thật là nhiều người a" bởi vì lúc này đang là thời điểm tan tầm, người ra vào thật sự rất nhiều.

"Không sợ, trời đã tối rồi"

Kỳ thực trời vẫn chưa hoàn toàn là tối, vừa nãy nàng nói như vậy, biết là không thể làm loạn, nhưng chính là muốn trêu chọc nàng một chút, ai bảo nàng ngạo kiều như vậy, nói xong ta liền làm bộ muốn đi qua hôn nàng, nàng đẩy ta, ngửa đầu, nhẹ nhàng giùng giằng nói:

"Bảo bảo, ta sai rồi, ta sai rồi. . .Giường nhà ta nhớ ngươi đến nổi điên rồi, ngoan ~ chúng ta về nhà đi"

Cười xấu xa, ở trên môi của nàng nhẹ nhàng chạm một chút, ngồi thẳng người thắt lại dây an toàn, khoái trá mà nói:

"Hảo, về nhà ~ "

Về đến nhà, thay xong áo quần, Nhiễm Nhiễm đi chuẩn bị cơm tối, Nhiên Nhiên vừa vặn gọi điện cho ta, ta ở trên ghế sa lon cùng cô ấy nói chuyện phiếm một hồi, lúc này điện thoại của Nhiễm Nhiễm vang lên, ta là không muốn nhìn, nhưng chỉ là nhìn lướt qua, ta thấy được, là Nhạc Kỳ phát tin tức tới, nội dung là:

"Học tỷ, đến nhà sao? Ăn cơm chưa?"

Tâm tình vừa mới khôi phục lại lúc này cư nhiên bị quét sạch, thật đáng ghét, cùng Nhiên Nhiên nói vài câu liền cúp điện thoại, cầm điện thoại của Nhiễm Nhiễm đi tới nhà bếp, hướng Nhiễm Nhiễm nói:

"Bảo bối, di động của ngươi vang lên, có tin nhắn"

"Ngươi giúp ta nhìn một chút xem là ai?" Nàng một bên xào món ăn một bên hướng ta nói.

"Là Nhạc Kỳ, hỏi ngươi về đến nhà chưa? Ăn cơm chưa?" Có chút không nhịn được khẩu khí nói.

"Ngươi giúp ta trả lời nàng đi, nga ~ đúng rồi, ngươi không thích nàng, ngươi nếu là không muốn trả lời, vậy thì không trả lời cũng được,"

"Làm sao không trả lời, ta nhưng thật ra muốn nhìn nàng có thể nói cái gì a" nói xong, ta liền thay Nhiễm Nhiễm trả lời lại

"Đến nhà, đang nấu cơm"

Rất nhanh bên kia liền đáp lại

"Oa, học tỷ còn có thể làm cơm? Không biết có thể có cơ hội được nếm thử tay nghề của học tỷ không a?"

Không có trả lời lại Nhạc Kỳ, một câu nói này làm cho tâm tình của ta càng thêm không vui, dỗi mà nói với Nhiễm Nhiễm:

"Không được làm cho nàng ăn, vĩnh viễn cũng không được hứa, ta không thích"

"Ngươi cho là ai cũng có thể đủ tiền trả để ăn bữa cơm của ta sao? Còn phải xem ta có thích hay không, đúng không? Cho nên chúng ta có thể ngừng lại tính tình trẻ con này đi, được không? Hử?"

"Ta có tính trẻ con sao? Trực giác ta cho rằng Nhạc Kỳ chính là một tiểu T, nàng chính là thích ngươi, ngươi không cảm nhận được sao? Nếu không tại sao tan làm còn muốn phát tin tức cho ngươi?"

Không biết vì sao, lúc nghe được nàng nói ta tình trẻ con, ngực rất không cao hứng, giống như ta là người cố tình gây sự, không tự chủ được mà giọng nói có chút tăng lên.

"Nhân gia là một tiểu cô nương, còn là độc thân, có thể tới nơi này cũng rất không dễ dàng, hiện tại vừa mới tham gia công tác, cũng không quen biết người nào, tan làm, phát cho ta một tin tức, liên lạc một chút thì có vấn đề gì a?"

"Vậy nàng sao lại không liên lạc với Vi Vi, không liên lạc với ta, hết lần này tới lần khác lại liên hệ với ngươi? Nàng không có bạn học khác, hay bằng hữu sao"

"Chúng ta đều không phải là cùng một trường sao? Người ta còn kêu ta là học tỷ"

"Học cùng trường thì làm sao a? Nàng chính là có ý, bất kỳ thời gian nào đều liên hệ ngươi sao?" Ta thừa nhận ta khi đó có chút vô lý mà đi gây rối, vì vậy ngữ khí cũng không được khá lắm.

"Tô Ngôn, ngươi có thể không nên tùy hứng được không? Lại nói, nàng nếu đúng là thích con gái, cũng như là thực sự thích ta, nhưng những chuyện này có quan hệ với ta sao? Ngươi cứ lo lắng ta như vậy sao? Cùng với ta ngươi cứ không có cảm giác an toàn như vậy sao? Sai phạm trước đây ngươi còn muốn lập lại tiếp sao? Hả?" Nàng có chút tức giận nói.

Nghe xong câu nói sau cùng của nàng, trong lòng liền đột nhiên mềm nhũn ra, đi tới, từ phía sau ôm lấy nàng, đầu khẽ đặt ở trên lưng của nàng, nói:

"Đừng nóng giận, ta chỉ là rất sợ mất đi ngươi, hiểu cho ta một chút, được không?"

"Ừ. . .Chúng ta không nên quá rầu rĩ. . .Có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro