Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta ra ngoài đi du lịch, hơn nữa còn trải qua kỳ nghỉ Quốc Khánh, nên đã lâu không có cùng các bằng hữu hội tụ, chúng ta cố ý chọn ngày 11 tháng 11(*) hôm nay ra ngoài chơi, nguyên nhân chủ yếu là đem Nhiên Nhiên đi chơi, bởi vì cô ấy lúc đó cùng với người bạn trai kia chính thức chia tay, trở về con người độc thân, ta nghĩ chắc là có thương tâm khổ sở đi? Bất quá, người này khôi phục cũng rất nhanh, gọi cô ấy đi ra ngoài ăn cơm, rất vui vẻ đáp ứng, đoàn người chúng ta đúng hẹn đến nhà hàng đã đặt, Trác Hoa dắt bạn gái theo, Lăng Vi dẫn theo bạn trai, Đại Bân, Tiểu Nhu, Nhiên Nhiên, Nhiễm Nhiễm và ta, vừa ngồi xuống, Trác Hoa liền nói với Nhiễm Nhiễm:

"Mộ Nhiễm, ngươi chọn hôm nay ra ngoài chơi lễ sao? Ngươi nhìn xem mọi người đang ngồi ở đây, ngoại trừ hai người chúng ta ra, đều là những người độc thân a, người không nên tìm chúng ta đến góp vui nha"

"Vậy ngươi có thể rời đi, không tiễn" Nhiễm Nhiễm rất hào phóng nói.

"Khó mà làm được, đến đều đã đến, ai lại cam lòng cự tuyệt đồ ăn ngon a, đúng không? Vợ" nói xong quay đầu hướng về phía bạn gái hắn cợt nhả nói.

Trên bàn cơm, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, chủ đề chủ yếu là vài chuyện gần đây, tiêu điểm đương nhiên là Nhiên Nhiên, bởi vì cô ấy vừa mới thất tình, tất cả mọi người đều đem Nhiên Nhiên trêu đùa, Trác Hoa nói:

"Phương đại mỹ nữ, ta không phải đả kích ngươi, Trầm Nhạc tiểu tử kia vừa nhìn liền biết không thể là chỗ cho ngươi dựa vào, õng ẹo, lại quá hẹp hòi, chia tay rồi cũng tốt, nếu không về sau hai ngươi kết hôn, ngươi nhất định phải mệt chết a, đừng thương tâm hắc hắc, anh em đây giới thiệu cho ngươi một người tốt hơn."

"Ngươi thôi đi, lỡ như ngươi tìm cho ta một cái người như ngươi, ta đây càng chịu không nổi" sau đó quay đầu hướng Tiếu Tiếu nói:

"Tiếu Tiếu, ta không phải nói Trác Hoa nhà ngươi không tốt, hắc hắc, các ngươi nói xem, ta nếu như tìm một người như hắn vậy, mỗi ngày chính là ta hết cằn nhằn, hắn thì lải nhải, mỗi ngày không thể sống nổi a."

"Ai ~ Phương Nhiên, ngươi xem Đại Bân chúng ta thế nào? Như một tờ giấy trắng, một nam nhân tốt, nói cũng không nhiều, vừa vặn cùng người bù đắp lẫn nhau" Trác Hoa tận dụng mọi thứ, thật đúng là nói trúng tim đen a, chúng ta ở bên cạnh nở nụ cười, Đại Bân vừa nghe xong lời này, sợ đến nước trong miệng suýt chút nữa phun ra ngoài.

"Ai ~ Đại Bân, ngươi đây là có ý tứ gì? Ta có thể dọa ngươi như vậy sao?" Nhiên Nhiên không vui, hướng về phía Đại Bân nói.

"Không phải, không phải. . .Ta chỉ là có chút thụ sủng nhược kinh" Đại Bân giải thích.

"Đại Bân, ngươi nhanh đem yêu nghiệt này thu lấy đi" Trác Hoa nói xong cười ha ha, chúng ta cũng cười theo.

"Thôi đi, các ngươi bỏ qua cho ta đi, ta nghĩ ta cũng không thể khống chế được nàng"

"Các ngươi được rồi a, đừng đem ta ra trêu đùa, ta nếu như muốn tìm thì có hàng chục người xếp hàng đứng chờ a, không nhọc các ngài phí tâm, mau mau uống rượu, uống rượu. . . Chúc mừng ta quay lại độc thân"

Thực sự là nữ nhân hào sảng a, hiện tại mà nói, cô ấy và Đại Vĩ nhà cô ấy bây giờ rất hạnh phúc, Đại Vĩ đối với Nhiên Nhiên rất tốt, lúc có Đại Vĩ ở bên cô ấy luôn luôn tỏ ra bộ dáng của một nữ nhân, cái này chắc là phải dựa vào đối tượng đi, sách sách sách ~ ta thấy đều nổi hết da gà, ta nghĩ đây là gặp đúng người đi (sang năm bọn họ liền kết hôn rồi, thật tình chúc phúc cho cô ấy!)

Trên bàn cơm còn nhắc tới đoạn thời gian đơn vị chúng ta tổ chúc thi đấu bóng chuyền, Lăng Vi nói:

"Nhiễm Nhiễm, lần trước ăn ta và ngươi đã nói, đơn vị chúng ta có một người đánh bóng chuyền chuyên nghiệp mới tới, ngươi còn nhớ không?"

"Ừ, còn nhớ, ngươi không phải nói nàng rất mạnh sao?"

"Ngày hôm qua ta gặp nàng, giống như tomboy, chúng ta cùng tập luyện, thực sự rất giỏi a, năm nay các ngươi cũng nên cẩn thận đi"

Bởi vì lần tranh tài này ngoại trừ thành viên trong đội bóng chuyền của đơn vị ra còn có người ở ngoài, bất chợt đến một người lợi hại, sẽ giúp đỡ rất lớn đối với đơn vị mình, cho nên Lăng Vi mới có thể nói thế.

"Có thể lợi hại đến mức nào? Không phải rất điêu luyện đi?" Nhiễm Nhiễm cư nhiên có thể nói ra câu như vậy, ta ở bên cạnh nín cươi, cười nàng khả ái, thực sự rất là dễ thương a.

"Ngươi thật đúng là không tin, ta nhìn thấy nàng cao khoảng chừng 1m75, thể chất cũng tốt, nghe nói nàng
thời đại học là nằm trong đội của trường, ai ~ hình như là trường học các ngươi"

"Tên gì? Ta cũng nằm trong đội của trường, nói không chừng ta có quen biết a" Nhiễm Nhiễm hăng hái nói.

"Nhạc Kỳ"

"Không có ấn tượng gì, cho dù có nàng a, tổng bộ năm ngoái không có ta cũng tiến vào top 3, năm nay có ta còn sợ không lấy được giải nhất sao? Đúng không? Ngôn Ngôn"

"Ừ, đúng, bảo bối nói cái gì đều đúng"

Ta đang cúi đầu nghịch điện thoại, có lẽ là quá nhập thần nên không quá để ý bọn họ, thuận miệng nói ra câu như vậy, vừa nói xong ta liền phát hiện không thích hợp, ngẩng đầu, thấy Nhiên Nhiên vẻ mặt cười xấu xa mà nhìn ta, Tiểu Nhu ngồi bên cạnh cô ấy cúi đầu làm bộ ăn cái gì đó, cũng nín cười, Lăng Vi vẻ mặt mờ mịt, Trác Hoa và Đại Bân không biết đang bàn luận cái gì, không có chú ý bên này, Nhiễm Nhiễm cũng rất lúng túng nhìn ta, lúc này ta nên làm cái gì bây giờ? Thôi thì giả ngu vậy.

"Ha hả, các ngươi thế nào nhìn ta như vậy? Ta nói sai cái gì sao?"

Giả ngu cũng là một môn nghệ thuật, cảnh giới cao nhất của giả ngu chính là để cho người khác nghĩ đến ngươi thực sự đúng là ngu ngốc, ta khi đó chính là cứ giả ngu như vậy, cũng không thể nóng lòng đi giải thích, càng giải thích sẽ càng bị nghi ngờ, liền đơn giản đem vấn đề ném lại cho các cô ấy.

"Ngươi gọi ai là bảo bối?" Lăng Vi lên tiếng.

"Nhiễm Nhiễm a, làm sao vậy? Ngươi hỏi nàng xem nàng gọi ta gì?" Giọng nói nghiêm túc, chính là muốn để cho cô ấy nghĩ đây là chuyện đương nhiên.

Lăng Vi chuyển hướng đến Nhiễm Nhiễm, biểu tình nghi vấn, đợi câu trả lời của Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm
bối rối cười nói:

"Ta có đôi khi gọi nàng là bảo bảo, các ngươi đừng xem bề ngoài của nàng mỗi ngày đều như vậy, thực ra có đôi lúc nàng giống như một tiểu bảo bảo, rất ấu trĩ" nàng nói đều là thật.

"Nga, các ngươi cảm tình thật đúng là tốt"

Kỳ thật khuê mật xung hô như vậy cũng không có gì đi, bất quá đặt ở trên người chúng ta, ta cảm giác Lăng Vi có hoài nghi, cũng không có cách nào, hoài nghi thì hoài nghi đi, sớm muộn gì cũng đều phải biết.

Sau khi cơm nước no nê, bọn họ đề nghị đi quán bar ngồi một hồi, ta thích an tĩnh, không quá thích đi cái địa phương đó, thế nhưng Nhiễm Nhiễm cùng với những người bạn này tương đối thích náo nhiệt, bọn họ thời điểm rãnh rỗi liền ưa thích đến chỗ này buông lỏng một chút, sau khi Nhiễm Nhiễm cùng một chỗ với ta, vì chiều theo ý ta, cũng rất lâu không có đi đến nơi này, ta không muốn làm mọi người mất hứng thú, cũng liền theo ý bọn họ đi, nguyên nhân chủ yếu nhất là ta thực sự thích cùng với bọn họ điên, tâm tình rất thả lỏng, rất thoải mái.

Ngày đó cùng mỗi lần có chút bất đồng, lối vào được chia làm hai loại, một là dành cho nguời độc thân, một là dành cho người không phải là độc thân, ta và Nhiễm Nhiễm đi ở phía trước, thấy cái này liền liếc nhìn nhau, rất lúng túng, chần chờ một hồi, Trác Hoa bọn họ phía sau đi tới, Trác Hoa nói:

"Đứng làm gì a, đi thôi, các ngươi hẳn là đi bên kia, uống say sao?" Nói xong chỉ tay về phía lối đi bên kia, liền nói tiếp: "Chúng ta đi bên này" nói xong cũng nắm tay Tiếu Tiếu tiến vào.

Ta và Nhiễm Nhiễm nhìn nhau cười, từ lối đi độc thân đi vào, nguyên lại quán bar này nghênh hợp với ngày hội độc thân, ngày hôm nay ở đây bố trí hoạt động, nam nữ độc thân vào đến cửa mỗi người đều sẽ được cấp một cái mã số ngẫu nhiên, nam là màu xanh da trời, nữ là màu hồng, sau khi tiến vào chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, không biết khi nào thì chúng ta cũng muốn bắt đầu đi qua cái ngày lễ này, bầu không khí nơi này rất náo nhiệt, chúng ta đầu tiên là chơi xúc xắc, cái này đơn giản nhất, đoán số, ta và Nhiễm Nhiễm ngồi một bên, ta cuối cùng là vận khí tốt, không có uống rượu, nhưng Nhiễm Nhiễm thì không, thua rối tinh rối mù, ngày đó nàng uống có chút nhiều, chơi chơi nàng liền thừa dịp người khác không chú ý, sẽ bóp bóp tay ta, cào cào bàn tay ta, lợi dụng luồn vào áo quần của ta sờ soạn, véo loạn, ta ánh mắt cảnh cáo không có tác dụng, nhân gia liền một bộ làm nũng nhìn ta, ta căn bản không biết nên làm thế nào với nàng, cũng không biết ngày đó nàng là thế nào, luôn ẩn tình nhìn ta, làm hại ta lo lắng sợ bị bọn họ phát hiện, bởi vì không muốn để cho nàng uống nhiều, mà ta lại không thể uống thay nàng, liền nói:

"Ai nha, vô vị, không chơi, chúng ta trò chuyện một chút đi"

"Không nha, chơi rất vui a, ngươi không chơi chúng ta chơi, đến đến đến, chúng ta chơi tiếp" Nhiên Nhiên nữ nhân chết bầm này chỉ biết cùng ta đối nghịch, ta vẫn trừng mắt nhìn cô ấy, sau đó chợt nghe thấy Trác Hoa nói:

"Không chơi thì không chơi, đi, chúng ta đi nhảy, Mộ Nhiễm đi a, ngươi thế nào lại bất động thế này"

Nhiễm Nhiễm nói:

"Ta không đi, uống nhiều rồi, các ngươi đi đi"

"Ai ~ Mộ Nhiễm, ta phát hiện ngươi gần đây thay đổi a, trước đây vừa đến nơi này, ngươi so với người khác đều chơi đến điên, hiện tại làm sao vậy? Ngươi cũng đừng ở trước mặt chúng ta giả bộ thục nữ a, đều đã biết ngươi là cái dạng gì rồi, đi mau." Nhiễm Nhiễm không nhúc nhích, ta biết nàng đây là muốn bồi ta, Trác Hoa thấy nàng không nhúc nhích, liền nói tiếp:

"Ta nói ngươi đi nhảy, ngươi lại luôn luôn nhìn Tô Ngôn để làm gì, ta phát hiện ngươi nhìn người ta cả đêm nha, chẳng lẽ ngươi thích nàng?"

Ta biết hắn là đùa giỡn nói ra những lời này, thế nhưng trong lòng ta vẫn đang hồi hộp một chút, ta quay đầu nhìn Nhiễm Nhiễm, nàng thực sự đang nhìn ta, là nhìn chằm chằm, có lẽ là do rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, ánh mắt mê hoặc, nàng nghe Trác Hoa nói xong, quay đầu khiêu khích nhìn hắn, sau đó nhanh chóng ở trên mặt ta hôn một cái, lại quay đầu nhìn Trác Hoa bọn họ, trong lòng ta cả kinh, tim đập lạc nửa nhịp, ta thấy được vẻ mặt bọn họ kinh ngạc, giả vờ trấn định mà cười nói với bọn họ:

"Nàng uống nhiều rồi. . .Uống nhiều rồi", sau đó lại quay đầu phát hiện Nhiễm Nhiễm vẫn còn nhìn ta chằm chằm như vậy, ta nói với Nhiễm Nhiễm:

"Ngươi uống nhiều. . ."Không đợi ta nói xong, môi của nàng liền hôn vào trên môi ta, còn là hôn sâu, ta không dám đáp lại, trợn to hai mắt nhìn nàng, thấy nàng nhắm mắt lại, rất nhập tâm mà hôn ta, hai tay nhẹ nhàng thúc bả vai của nàng, muốn đẩy nàng ra, nhưng là thế nào cũng không đẩy ra được, trái lại nàng ôm chặc hơn, dần dần vứt bỏ ý muốn giãy dụa, tâm theo nàng, bắt đầu đáp lại nàng, thực sự không nhớ rõ chúng ta hôn bao lâu, cũng không biết người chung quanh sẽ làm ra phản ứng gì, phảng phất giống như cả thế giới chỉ còn lại hai chúng ta, thẳng đến khi ta cảm giác được khóe miệng có vị mặn mặn, luống cuống, đẩy nàng ra, liền thấy lệ rơi đầy mặt Nhiễm Nhiễm. . .Nàng quay đầu hướng về phía Trác Hoa nhìn hắn nói, nhưng thật ra là hướng toàn bộ mọi người nói:

"Ta chính là yêu nàng. . ."

(*) 11/11: ở Trung Quốc là ngày hội độc thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro