Chương 122

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ như vậy, nàng khôi phục công việc bình thường, mà ta a, ở nhà ngây ngô, ngực giống như cây cỏ rơm rạ, luôn luôn muốn gọi điện thoại cho nàng, hoặc gửi tin nhắn cho nàng, khống chế khống chế lại khống chế, liền biến thành thỉnh thoảng liên lạc với nàng một chút, hỏi han ân cần, một là sợ ảnh hưởng đến nàng công tác, hai là sợ quấy rầy nàng, làm phiền nàng, như thế ngược lại đưa đến tác dụng không tốt, mà nàng a, cũng thỉnh thoảng trả lời ta một chút, ta cũng có nghĩ tới muốn đi đón nàng lúc tan tầm, thế nhưng. . .Nàng kiên quyết cự tuyệt, ta cũng không miễn cưỡng nữa.

Mỗi ngày đều sẽ đưa một bó hoa tới đơn vị, hoa hồng vàng, biểu thị xin lỗi, không có thiệp, không có ký tên, nhưng ta biết, nàng nhất định biết là ta đưa cho nàng, quả nhiên, rốt cục có một ngày, nàng chủ động gửi tin nhắn cho ta:

(Hoa hồng vàng, thật xấu xí)

Sau đó, ta liền thay đổi loại hoa, cũng không quản mang ý nghĩa gì nữa, chỉ cần đẹp là được, nhưng là bất kể thay đổi thế nào, nhất định luôn luôn phải có một cây hoa hồng màu vàng, ta biết nàng hiểu ý ra, cái thói quen này vẫn giữ nguyên đến hiện tại, nếu như ta không cẩn thận làm nàng tức giận, liền tặng hoa lôi kéo lấy lòng nàng, mỗi lần đều là như vậy. . .

Có một ngày, ta năn nỉ mụ mụ làm vằn thắn cho ta ăn, nhưng thật ra là muốn đưa qua cho Nhiễm Nhiễm, bởi vì ngày trước ở chung với nhau, nàng đi nhà của ta, ta hỏi nàng muốn ăn cái gì, nàng luôn luôn sẽ nói muốn ăn bánh chẻo a di làm, cố ý phát cho Nhiễm Nhiễm một tin:

(Ngày hôm nay tan tầm có việc sao?)

(Không có việc gì)

(Ân, hảo, đã biết)

Ta chưa nói cho nàng biết ta đưa bánh chẻo thơm ngào ngạt qua cho nàng, ta chỉ là muốn xác định một chút nàng tan tầm có thể về nhà hay không, đoán chừng là nàng thấy ta không có hỏi tiếp, một lát sau, lại bổ sung tới một câu hỏi:

(Ngươi có chuyện gì?)

(Không có chuyện gì, chỉ hỏi một chút thôi)

Trời xế chiều, mụ mụ rất sớm đã đem bánh chẻo gói xong, nói cho ta biết lúc nào đói bụng, muốn ăn, gọi bà luộc cho ta, ta hỏi mụ mụ:

"Mụ mụ, hộp đựng bánh chẻo để ở đâu?"

"Ngươi muốn làm gì?"

"Ta. . .Một hồi muốn đưa qua cho Nhiễm Nhiễm một ít, nàng thích ăn"

Mụ mụ nở nụ cười, nói, "Đều đã rất lâu rồi không có nghe ngươi chủ động nói muốn ăn cái gì, ngày hôm nay ngươi lại như vậy, hơn nữa Tiểu Nhiễm cũng rất thích ăn bánh chẻo, mụ mụ liền đoán được ngươi muốn làm gì, đã sớm chuẩn bị cho ngươi rồi."

Thật là một người mẹ ân cần, lương thiện, tâm tư bị nhìn thấu, ta có chút ngượng ngùng, hướng mụ mụ nói vài câu dễ nghe, nói:

"Mụ mụ, ta nếu có thể một lần nữa đem con dâu tìm trở về cho ngươi, công lao của ngươi thật to a"

Mụ mụ nghe xong ta nói những lời này, nói như thế nào đây? Một bộ dáng không quá tin tưởng, vẻ mặt biểu lộ thái độ hoài nghi, ta cũng lười so đo, đi làm việc của mình.

Ước tính tốt thời gian Nhiễm Nhiễm trở về nhà, đóng gói xong bánh chẻo nóng hổi, xuất môn, đón xe, thẳng đến nhà nàng, thời điểm ta đến nàng còn chưa có trở về, lên lầu, chờ ở cửa, cảm giác qua rất lâu, nàng vẫn chưa có về, ta đứng cảm giác có chút mệt mỏi, có chút kiên trì không nổi, liền đặt mông ngồi xuống trên bậc cầu thang, hoàn hảo nhà của chúng ta là tầng cao nhất, nếu không trong trường hợp có một người trở lại, đột nhiên thấy một người sống ngồi ở đàng kia, phỏng chừng sẽ bị dọa cho sợ, lại qua hơn nữa ngày, đợi có hơn một canh giờ đi, sợ bánh chẻo lạnh sẽ ăn không ngon, gọi điện thoại cho nàng, hơn nửa ngày đường dây mới kết nối được:

"Ngươi. . .Còn chưa có tan tầm sao?"

"Tan rồi"

"Vậy tại sao còn chưa về nhà"

Nàng ở bên kia trầm mặc một hồi, nói:

"Làm sao ngươi biết ta không có về nhà? Ngươi ở chỗ nào?" Nàng hình như là đoán được ta có khả năng đang ở nhà nàng.

"Ta đang ở trước cửa nhà ngươi, đưa bánh chẻo mụ mụ làm cho ngươi, chờ ngươi hơn nửa ngày, ngươi ở chỗ nào vậy? Lúc nào thì trở về?"

"Ngươi thế nào không nói sớm? Bộ phận chúng ta quyết định liên hoan."

Ta có một chút thất vọng nho nhỏ nói, "Bánh chẻo. . .Ân, không có việc gì, ngươi ăn cơm trước đi, nếu không. . ."

Ta muốn nói, "Nếu không ta đi về trước", không đợi ta nói ra miệng, nàng liền cướp lời của ta nói, "Đợi ta một lát, ta lập tức trở về"

"Nga"

Cúp điện thoại, trong đầu nghĩ thật muốn khinh bản thân mình, thế nào không nói sớm? Tự cho là mình đúng, lúc này tự chuốc lấy đau khổ đi? Muốn cho nàng một cái kinh hỉ liền không thành, cúi đầu, đem bánh chẻo đưa vào trong ngực, cằm chống ở phía trên, ngoan ngoãn chờ, ai ~

Một bên vừa nhìn thời gian một bên vừa nghịch điện thoại di động, chờ nàng, đôi khi cũng nghe được vài âm thanh mở cửa của những hộ khác ở lầu dưới, rốt cục, sắp tới 7 giờ, ta lại nghe được âm thanh, âm thanh lần này có chút gấp gáp đi lên lầu, dự cảm chắc là nàng, quả nhiên, có tiết tấu giày cao gót va chạm với mặt đất phát ra âm thanh kéo dài liên tục, ta từ bậc cầu thang đứng lên, ngồi thời gian dài, đi đứng có chút tê, một tay cầm bánh chẻo, một tay xoa xoa hai cái chân tê dại, nàng lên đây, ta thấy nàng, nàng đi đến lầu thang cuối cùng liền chậm bước chân lại, dừng lại, ngẹo đầu vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn ta, ta a? Có thể làm sao đây? Cố chấp kéo ra một bộ dáng tươi cười, biết mà còn hỏi:

"Ngươi đã trở về?"

Nàng thở dài, đáp ta một tiếng, đi tới, lướt qua ta, từ trong túi xách lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa mở cửa vừa nói, "Chờ đã bao lâu?"

"Cũng không lâu lắm, xin lỗi, đã quét đi vui vẻ của ngươi, kỳ thực ngươi không cần chạy về"

Nàng liếc mắt nhìn ta, nói, "Ta không phải trở về vì ngươi, ta là vì bánh chẻo mà trở về, chớ tự mình đa tình."

Ta cười nói, "A, ta không có tự mình đa tình"

Cửa mở, nàng đi vào, thấy ta đứng bất động, nói, "Còn đứng ngốc đó để làm gì? Không dự định đi vào sao?"

Nếu nàng đã nói như vậy, ta đột nhiên nghĩ tới muốn trêu chọc nàng một chút, "Ân, ngươi đã là vì bánh chẻo mà trở về, ưm ~ bánh chẻo cho ngươi, ta đây đi về trước", nói xong đem bánh chẻo trong tay đưa cho nàng.

Nàng đoán chừng không nghĩ tới ta sẽ nói như vậy, rõ ràng sững sốt một chút, nhìn ta một cái, lại nhìn hộp trong tay ta một chút, không có đi qua tiếp nhận, nói, "Vậy ngươi cũng tiến vào đi, ta đem bánh chẻo lưu lại, rửa hộp xong đưa ngươi mang về", nói xong cũng đổi giày, đi vào, không hề để mắt tới ta, trong lòng ta cười cười, muốn ta vào nhà thì cứ nói thẳng đi, mượn cớ mượn cớ đều là mượn cớ. . .

Ta từ từ đi theo vào, vào phòng, đóng kín cửa, nói với nàng, "Ta nói đùa với ngươi a, kỳ thực ta là chân đã tê rần, ta muốn chậm một chút"

Nàng muốn đi thay quần áo, trước khi đi vào phòng, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn ta, hỏi ngược lại ta, "Ngươi nói đùa? Ta thế nhưng không có nói đùa, ngươi cũng không cần trì hoãn, giày cũng không cần đổi, ta lập tức thay đổi xong áo quần, đem bánh chẻo lấy ra, ngươi mang theo hộp của ngươi rời đi đi", nói xong cũng đi vào phòng đổi áo quần.

Ta một bên đổi giày một bên hướng về phía cửa phòng kêu, "Đừng a, ta còn chưa có ăn cơm nữa, ta muốn cùng với ngươi ăn", ngực mặc niệm "Sẽ không đi sẽ không đi sẽ không đi, ngươi có thể làm gì ta?"

Ta trước đi phòng vệ sinh rửa tay, sau đó đi đến nhà bếp, lấy khay ra, đem bánh chẻo lấy ra, hoàn hảo hoàn hảo, không có bị lạnh, dọn xong chén đũa, chạy đi phòng thay quần áo đứng trước cửa chờ nàng, nàng lúc đi ra, nhìn thấy ta liền bị giật mình một chút, vừa định nói gì đó, ta lại cười, nàng không nói nữa mà đi phòng vệ sinh, bởi vì sợ nàng nói ta đi các loại, ta cũng chỉ có thể giành nói trước.

"Nhanh nhanh nhanh, đi rửa tay nhanh, chúng ta còn phải ăn bánh chẻo a ~ "

Nàng cũng không nói gì, kỳ thực nàng cũng không phải thật muốn ăn, ta biết (tại đây cho ta tự kỷ một chút, nàng nói hấp tấp trở về, liền vì ăn bánh chẻo? Ta mới không tin a, nàng kia là vì cái gì? Các ngươi nói xem? Ta nghĩ tất cả mọi người đều hiểu rõ hết rồi đi)

Lúc ăn, ta thật sự là lần đầu tiên cảm giác được đói bụng, ăn có chút "Ăn như hổ đói", nàng cái miệng nhỏ cứ từ từ ăn, so với ta hoàn toàn đối lập, ta vừa ăn vừa không ngừng nói:

"Có phải ăn rất ngon không?"

"Có đúng hay không cùng với ta ăn rất ngon?"

"Về sau nếu ngươi lúc nào muốn ăn, ta để cho mụ mụ làm cho ngươi, được không?"

"Ngày hôm nay đi làm có mệt không?"

"Bộ phận các ngươi ngày hôm nay tại sao muốn liên hoan? Có chuyện gì sao?"

". . ."

Ta mỗi câu hỏi, nàng đều sẽ "Ân", hoặc gật đầu, nếu có trả lời thì lời nói đặc biệt đặc biệt ngắn, ta cảm giác mình sắp biến thành một người nói nhiều rồi, bất quá cũng may chính là, bầu không khí ngược lại cũng tốt, không lúng túng giống như lần trước, thời điểm ta vươn chiếc đũa muốn gắp thêm một cái bánh chẻo nữa, nàng liền đem khay bưng lên, nói:

"Được rồi, ngươi không thể ăn nữa"

Ta đem chiếc đũa đưa tới bên mép, cắn, đáng thương nói, "Thế nhưng ta còn ăn chưa no"

Nàng không có dao động, "Ngươi bây giờ chắc là không biết no đói, không phải sao?"

"Ta ngày hôm nay thật đúng là biết đói bụng"

"Vậy cũng không được, một hồi đói bụng thì ăn tiếp" nói xong cũng bắt đầu thu chén đũa

Biết nàng là vì tốt cho ta, ta không có kiên trì nữa, nói, "Một hồi ta đói bụng, ngươi sẽ làm món ngon cho ta sao?"

Nàng vừa dọn bàn vừa nói, "Chờ ngươi đói bụng rồi tính"

"Nga, được rồi"

Ta khi đó ở trước mặt nàng bộ dáng thật là ngoan ngoãn, rất sợ sơ ý một chút lại chọc tới nàng, ta đứng lên giành rửa bát, để cho nàng đi nghỉ ngơi, chờ ta rửa chén xong lúc đi ra, không thấy nàng, nghĩ nàng chắc là đi tắm, chờ nàng, không có việc gì để làm, mở ti vi, nằm trên ghế sa lon xem ti vi, nói là xem ti vi, kỳ thực căn bản cũng không biết trong ti vi có cái gì, bởi vì tâm tư của ta không ở trên ti vi, ta bắt đầu có chút suy nghĩ miên man, suy nghĩ đều là ta và nàng, giữa chúng ta phát sinh một vài sự tình, cùng với một vài chuyện sau này, tương lai, trong lòng tự hỏi chính mình, chúng ta sẽ có tương lai sao? Từ khi ba ba mụ mụ biết chuyện của chúng ta, đến phản đối, ngăn cản, lại đến thỏa hiệp, cái nội dung vở kịch này phát triển khiến cho ta không thể tưởng tượng được đồng thời cũng vui mừng, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại, hùng hồn mang nàng về nhà, loại cảm giác vui mừng này là trước nay chưa từng có.

Trong khoảng thời gian mọi chuyện phát sinh trên người chúng ta, với ta mà nói, giống như là một cơn ác mộng, thật sự không muốn mộng như vậy phát sinh lần thứ hai, nhưng tựa hồ không có khả năng, người nhà của nàng. . .Nghĩ tới đây, đột nhiên tâm tình lại có chút phiền muộn. Tự bản thân không thể khống chế được, càng nghĩ càng loạn, càng loạn càng muốn nghĩ, suy nghĩ một chút không biết tự lúc nào liền nằm trên ghế sa lon ngủ mất, chờ lúc ta tỉnh lại, có chút mơ hồ, một lúc lâu mới phản ứng được, ta là đang ở nhà nàng, đèn phòng khách đều bị tắt hết, trên người đang đắp một cái chăn mỏng, ta ngồi dậy, chợt nghe nàng ngồi ở sô pha bên kia hỏi ta:

"Tỉnh?"

"Ừ, xin lỗi, ta ngủ quên mất, hiện tại mấy giờ rồi?"

Nàng không nói chuyện, hướng về phía phía đồng hồ dương dương đầu, ta vừa nhìn, thật sao, đều đã sắp mười giờ, ngủ một lúc lại lâu như vậy.

"Cái gì. . ., ngươi vừa mới đi tắm, ta suy nghĩ muốn xem ti vi chờ ngươi, ai biết sô pha nhà ngươi thật là rất thoải mái, ta không cẩn thận liền ngủ mất, ngươi đi ra thế nào lại không đánh thức ta a? Thời gian tốt như vậy đều bị ta lãng phí hết rồi."

Nàng nhìn ta hỏi ngược lại, "Lãng phí?"

"Ừ, đúng vậy, trong lúc cùng ngươi một chỗ liền ngủ, chính là lãng phí! Thời gian câu thông tình cảm đều bị lãng phí hết rồi, ngươi không cảm thấy như vậy sao?"

"Ta không cảm thấy như vậy" nàng đáp lại ta kiểu không sao cả.

(Nàng trả lời như vậy là có nguyên nhân, nàng sau này nói với ta, ngày đó, ta ở đó ngủ bao lâu, nàng cũng ngồi đó nhìn ta bấy lâu, còn nói nhìn chưa đủ ta lại tỉnh, cho nên nó nàng không hề không cảm thấy thời gian bị lãng phí, vốn nàng không phải ngồi ở ghế sa lon bên kia, mà là ngay bên cạnh ta, nhìn ta ngủ, thấy ta động đậy, sợ liền chạy ra, sau đó làm bộ trấn định cùng ta đối thoại, nữ nhân này thật là rất có khả năng giả bộ. Sỡ dĩ nàng làm như vậy là bởi vì đoạn thời gian trước đó, cực kỳ lâu không có cơ hội nhìn ta, nên hảo hảo muốn nhìn ta thật lâu.)

"Được rồi, ngươi không cảm thấy thì không cảm thấy đi", tiếp theo không biết nên nói gì nữa, từ trên ghế salon đứng lên, nói, "Ta đây. . .Trước về nhà, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm"

Nàng cũng đứng lên theo, "Vừa nãy ngươi ngủ a di có điện thoại tới, ta giúp ngươi nhận, bởi vì không biết ngươi còn muốn ngủ tới khi nào, cho nên ta nói với a di nói ngươi ngày hôm nay không trở về, phòng cho khách ta vừa mới thay ra giường, có thể ngủ, nếu như ngươi thực sự không muốn ở chỗ này của ta, cũng có thể đi trở về, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi là, hiện tại đã hơn mười giờ", nói xong nàng cũng không chờ câu trả lời của ta, liền trực tiếp đi phòng ngủ của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro