Chương 12 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chạy trốn ra ngoài, rất nhanh thì nhận được tin nhắn của Mộ Nhiễm:

"Có chuyện vậy? Nhìn ngươi đi ra ngoài bộ dạng hình như rất gấp gáp."

"Không có việc gì, chỉ là chuyện công việc, ngươi tập diễn tốt."

Trở lại đơn vị, phòng làm việc không có ai, ta liền ngơ ngác ngồi trên ghế của mình, ta đây là đang làm sao vậy? Cảm giác bản thân không phải là mình, ta hiện tại và lúc trước như hai người khác nhau. Ta suy nghĩ từ nay về sau nên như thế nào khi ở cùng một chỗ với Mộ Nhiễm, hai người chúng ta không kể là đang làm việc cùng nhau mà còn là quan hệ cấp trên cấp dưới muốn không tiếp tục chạm mặt với nhau đúng là không có khả năng, mà chính ta cũng không cam lòng không muốn liên quan tới Mộ Nhiễm, tới gần nàng gần quá lại sợ không khống chế được chính mình, như thế, ta nên làm như thế nào đây? Hiện tại ta có thể xác định là: Ta yêu nàng, nhưng là không thể cùng nàng nói, cũng không xác định được: Nàng đối với ta là thái độ gì? Cho nên ta chỉ có thể đem tình yêu đối với nàng chôn sâu ở đáy lòng, nghĩ vậy ta phát cho Mộ Nhiễm một cái tin:

"Mộ Nhiễm, chúng ta có thể làm bằng hữu sao?" Ta là đang hỏi nàng, cũng là hỏi chính mình.

Chờ thật lâu, nàng mới nhắn lại, chắc là đang bận:

"Lẽ nào chúng ta bây giờ không phải là bạn tốt sao"

Tâm thoáng cái liền thông suốt, đúng vậy, làm bằng hữu không tốt sao? Đứng trên cương vị là bằng hữu vẫn có thể ở cạnh nàng, vẫn có thể đối tốt với nàng, cũng không phải rất tốt sao? Còn xoắn xuýt cái gì? Còn trốn tránh cái gì?

Tô Ngôn, để tâm của mình nghỉ ngơi một chút đi! Chuyện Mộ Nhiễm cứ để thuận theo tự nhiên a!

Trước buổi buổi diễn chính thức, chúng ta còn tiến hành diễn tập một lần cuối, bởi vì là buổi diễn tập cuối cùng, tất cả các yêu cầu phải giống như buổi biểu diễn chính thức, bao gồm đạo cụ trang phục, ánh sáng sân khấu, v.v. Ngày đó, chúng ta cần phải hoàn thiện trang phục cho người dẫn chương trình, còn phải thử, mấy người chúng tôi đến đó, lão sư chuyên môn trong đoàn đã chờ chúng tôi ở đó, Cao Viễn cùng với cái người nam dẫn chương trình kia rất nhanh thì chọn xong trang phục, đến hai người nữ bên này, ta cùng nàng đi vào phòng thay quần áo, lão sư lựa chọn cho Mộ Nhiễm một lễ phục, nói tương đối phù hợp với nàng, để cho nàng thử xem, quả nhiên, nàng chính là một người có vóc dáng trời sinh, mặc cái gì cũng đều dễ nhìn, bộ y phục này đem đường cong của nàng hiện ra vô cùng tinh tế, ta nhìn một chút liền ngây người, nàng đặc biệt ngượng ngùng nhìn ta, ý tứ là muốn ta cho ý kiến, ta cố ý cau mày nói:

"Ừ, đẹp thì đẹp, chính là. . . Mặc cái này sẽ rất bất tiện a, ngươi giữa chừng còn có biểu diễn còn phải thay đổi trang phục, còn có màu sắc này ở trên sân khấu có phải hay không không phù hợp với màu sắc của bạn dẫn chương trình cùng ngươi a", nàng đặc biệt nghiêm túc nghe ta nói, ngẫm lại một chút ta đây tại sao không muốn để nàng mặc bộ này? Các ngươi có thể nghĩ xem, cổ áo khoét sâu giống chữ V, lại còn hở lưng, mặc dù ta không có cổ hủ như vậy, nhưng ta chính là không tiếp thụ được nàng mặc như vậy đứng ở trên sân khấu, để cho người khác nhìn.

Nàng nói:

"Vậy được rồi, ngươi cùng lão sư giúp ta chọn lại một bộ khác đi."

Ta đem bộ y phục này đưa lại cho lão sư, biểu thị là không đặc biệt thỏa mãn, sau đó cùng lão sư chọn cái khác cho nàng, cuối cùng chúng ta chọn một bộ lễ phục lệch vai màu xanh ngọc, so với cái kia tốt hơn rất nhiều, chí ít ta có thể tiếp thu, ta đi qua đưa cho Mộ Nhiễm thử, nàng tiến vào phòng thay đồ, một lát sau ta nghe nàng ở bên trong kêu:

"Tô Ngôn, ngươi tiến tới giúp ta một chút" nói xong đem cửa phòng thay quần áo mở một cái khe nhỏ, ta đi vào, nàng nói:

"Giúp ta kéo khóa kéo" thì ra là khóa kéo ở phía sau lưng, nàng không kéo được.

Phòng thay đồ chỉ là một cái phòng nhỏ, ta đứng dán ở phía sau nàng, cự ly rất gần, nhìn sau lưng của nàng,
ta không dám hô hấp, giúp nàng kéo khóa kéo tay của ta đều run rẩy, thận trọng giúp nàng kéo, không dám đụng vào người nàng, thế nhưng cẩn thận như thế nào đầu ngón tay ta vẫn đụng đến da thịt trên lưng nàng, tim đập rộn lên, cực kỳ căng thẳng, sau khi kéo khóa kéo xong, ta giả bộ điềm tĩnh nói:

"Được rồi, ngươi sửa sang lại đi" nói xong ta liền đi ra ngoài.

Sau khi rời khỏi phòng, ta thở một hơi dài, chờ nàng, rất nhanh nàng liên đi ra, ta mỉm cười nhìn nàng nói:

"Ân, cái này đẹp."

Nàng lúc đó nói:

"Thế nhưng, cái này tựa hồ càng bất tiện, một mình ta mặc không được, phải còn nhờ người khác hỗ trợ."

"Thế nhưng ngươi mặc bộ này quả thực so với cái vừa rồi rất đẹp, có ta ở đây, đến lúc đó ta giúp ngươi" nhìn nàng bộ dạng đặc biệt nghiêm túc, thật muốn véo véo mặt của nàng, thật khả ái.

Chọn trang phục xong, cũng đến lúc tan tầm, ta lại một lần nữa mượn cớ tiện đường đem Mộ Nhiễm đi, không biết Cao Viễn khi đó có phải hay không hận chết ta. Trên xe, Mộ Nhiễm đáng thương nhìn ta nói:

"Ta rất đói, hay là ta mời ngươi ăn cơm đi."

"Vừa lúc ta cũng đói bụng, vậy cùng nhau đi ăn đi, ngươi muốn ăn cái gì?" Ta không nghĩ tới nàng sẽ cùng ta ăn cơm, thầm vui vẻ trong lòng.

"Ta thực muốn ăn thịt"

Nghe nàng nói xong câu đó ta xì một tiếng bật cười, lúc nàng nói câu đó, đặc biệt ngây ngô mà nhìn ta, ta chưa từng có thấy qua nàng còn có một mặt này.

"Mộ Nhiễm, dáng vẻ vừa rồi của ngươi thật là đáng yêu" ta không chút suy nghĩ liền nói ra.

"Ha ha, chúng ta đi ăn món Hàn đi, ta biết có một nhà hàng rất ngon."

"Được, nghe theo ngươi, ta cái gì đều được."

Đến nơi, bởi chúng ta đi tương đối muộn, nên phải chờ chỗ, ta sợ nàng đói liền nói:

"Nếu không, chúng ta đổi một nhà hàng khác đi".

"Hảo"

Miệng nàng mặc dù nói được, thế nhưng ta nhìn nàng hình như có vẻ thất vọng, bộ dáng lưu luyến rất muốn ăn, vậy nên ta bổ sung:

"Nếu không, chúng ta chờ nửa giờ nữa, nếu vẫn còn phải chờ thì chúng ta đổi nơi khác, được không?"

"Hảo" nàng cao hứng gật đầu.

Cũng may, chúng ta rất may mắn, chỉ đợi hơn mười phút liền có chỗ, nàng cao hứng như đứa trẻ, ta đi ở sau lưng nàng cưng chìu nhìn nàng.

Ta bình thường buổi tối ăn rất ít, nhưng nhìn nàng ăn, dường như ta cảm giác mình cũng muốn ăn, cứ như vậy ăn rất nhiều, đang ăn chợt nghe nàng nói:

"Tại sao ngươi không cuốn thịt lại ăn? Cuốn với rau lại ăn rất ngon."

"Ta thấy phiền phức, ăn như vậy cũng rất ngon."

"Ta cuốn giúp ngươi" nói xong nàng thực sự làm cho ta, đưa đến bên miệng của ta.

Ta không nghĩ tới nàng sẽ làm như vậy, có chút xấu hổ, lấy tay nhận lấy, đặt ở trong miệng ăn, nàng hình như đột nhiên cũng cảm thấy ngại ngùng, cúi đầu tiếp tục ăn, để giảm bớt không khí ngạt, do dự một chút, ta hỏi nàng:

"Mộ Nhiễm, ta nhìn ra được hình như Cao Viễn thích ngươi."

"Ngươi thế nào nhìn ra được?"

"Cảm giác"

"Ta đã cùng hắn nói rõ, ta không thích hắn, hắn vẫn còn như vậy, rất phiền."

"Hắn thổ lộ với ngươi?" Ngực ê ẩm, đột nhiên thật hâm mộ Cao Viễn, chí ít hắn có thể quang minh chánh đại hướng nàng thổ lộ, mà ta thì không có khả năng.

"Ừ, trước đây, ta cự tuyệt, vậy mà hắn vẫn còn đuổi theo không buông tha."

"Vậy ngươi thích mẫu người gì?" Ta là rất muốn biết

"Ta không có hình mẫu, cảm giác được là tốt rồi, hắc hắc", không biết có phải cảm giác của ta sai lầm hay không, cảm thấy mặt của nàng hình như đỏ.

"Nga."

Nàng thấy ta không nói lời nào liền hỏi:

"Vậy còn ngươi, thích mẫu người như nào?"

"Ta a, giống như ngươi, rất coi trọng cảm giác."

Nói xong chúng ta đều nở nụ cười, cứ như vậy, cơm nước xong, đem nàng đưa về nhà, ta nói:

"Diễn tập ngày mai, ta đến đón ngươi cùng đi."

"Hảo" nàng hình như cũng thật cao hứng mà đáp.

"Được rồi, ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai gặp."

"Ừ, ngày mai gặp."

Nhìn nàng lên lầu, ta không có lập tức đi, quay về xe ngồi một hồi, lần này và lần trước tâm tình của ta hoàn toàn khác nhau, lúc này tâm tình ta buông xuống, cũng sẽ không trốn tránh nữa, giống như là tìm được lối ra cho mình, cùng Mộ Nhiễm cùng một chỗ cũng rất tự nhiên, trước giờ ta thật sự đúng là tự tìm phiền toái, như bây giờ điều không phải rất tốt sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro