Chương 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngôn Ngôn, vậy còn ba ba mụ mụ đây thì sao? Ngươi nói như vậy, ba ba mụ mụ đây coi là cái gì? Ngươi có từng nghĩ qua cảm thụ của ba ba mụ mụ chưa, từ hôm qua khi ngươi rời khỏi cho đến bây giờ ta và ba ba ngươi một đêm cũng không có ngủ, chúng ta thậm chí không thể tin được đây là sự thật, tình nguyện lừa gạt chính mình nghĩ đây chỉ là ngươi cùng chúng ta làm một chuyện vui đùa nho nhỏ, thế nhưng. . . Chúng ta cuối cùng vẫn là nên đối mặt, không phải sao? Ngươi có từng nghĩ qua, ngươi như vậy, sau này chúng ta như thế nào cùng ông nội ngươi ăn nói, như thế nào đối với người nhà chúng ta ăn nói? Lùi một bước mà nói, cho dù chúng ta không quan tâm những chuyện này, bình thường nam nữ, hay các cặp vợ chồng đều khó có thể chống lại được mọi thị phi của thế giới này, huống hồ các người là hai cô gái, sau này các người làm sao có thể đứng được ở thế giới này? Có thể đi đến cuối cùng sao? Các ngươi có từng nghĩ tới tương lai sẽ phải đối mặt với những khó khăn gì chưa? Nói không chừng các ngươi chỉ là nhất thời mê luyến, hoặc là các ngươi chỉ đang nhầm lẫn giữa tình bạn với tình yêu, sao không thừa dịp hiện tại, thử quay đầu lại, hết thảy đều còn kịp, ngươi nói xem?"

"Mụ mụ, không phải, không phải, ta rất rõ ràng tình cảm của mình, điều không phải nhầm lẫn, chính là yêu, là yêu ~ các ngươi cho là ta không có từng tranh đấu vật lộn, vứt bỏ, mờ mịt qua sao? Thế nhưng. . .Yêu là yêu, ta có thể làm sao a?", ta thống khổ từ trên ghế sa lon tuột xuống, quỵ ở trên mặt đất, nắm tay mụ mụ, khóc nói, "Ba, mẹ, các ngươi có thể hay không trước hết tác thành chúng ta, để cho chúng ta thử một lần, chúng ta sẽ chứng minh cho các người thấy, hai cô gái cũng có thể tương phù đến già, đi hết cả đời, có được không? Dù cho chỉ là tạm thời"

Ba ba nghe xong lời của ta, lần nữa nổi giận, đứng lên, ở trong phòng khách vừa đi qua đi lại vừa chỉ ta nói, "Ấu trĩ! Buồn cười đến cực điểm, Tô Ngôn, ngươi biết cái đầu gối của ngươi đáng giá bao nhiêu sao? Tô * ta thế nào lại giáo dục ra một nữ nhi như ngươi? Bà nó, đừng vô ích với nàng nữa, ta xem hôm nay là nói không thông nàng rồi, trước hết để cho chính nàng tự xét lại bản thân mình, ngươi mấy ngày tới cũng đừng đi làm, ở nhà hảo hảo trông chừng nàng, ở đâu cũng không cho đi, lúc nào nghĩ thông suốt rồi nói sau", nói xong ba ba đi thư phòng, cửa bị ông hung hăng dập mạnh.

Mụ mụ quay mặt đi chỗ khác không nhìn ta, thở dài, nói, "Được rồi, ngươi đứng lên trước đi, đi rửa mặt", nói xong cũng đi phòng ngủ, không để ý đến ta nữa, ta vẫn ngồi trên mặt đất, nằm úp sấp ở trên ghế sa lon khóc rất lâu, có lúc ta thực sự rất muốn tông cửa xông ra, đi tìm nàng, thế nhưng ta không thể, trong lòng ta biết như vậy không phải là kế lâu dài, bởi vì ta thực sự làm không được cùng ba mẹ đối nghịch, dù sao bọn họ là người sinh ta nuôi dưỡng ta, ta không thể vô trách nhiệm như vậy được, ta cũng không thể ly khai Mộ Nhiễm được, nhưng đồng dạng ta cũng làm không được rời nhà trốn đi, không muốn tổn thương bọn họ, cho nên ta chỉ có thể lựa chọn ủy khuất cầu toàn, dự tính cách khác.

Chán chường trở lại gian phòng của mình, nằm ở trên giường, sờ sờ gò má vừa mới bị ba ba đánh, nhớ nàng, nhớ nàng, vẫn là nhớ nàng, thế nhưng ta lại không thể liên lạc được với nàng, cảm giác được nỗi bất lực chưa từng có, mụ mụ tiến đến, cầm khối đá xoa trên mặt cho ta, bà nói:

"Ba ba đánh ngươi, mụ mụ đau lòng, mụ mụ biết trong lòng ngươi cũng không dễ chịu, thế nhưng ngươi nghìn vạn lần không nên trách tội ba ba ngươi, hắn cũng là tức giận, biết không?"

Ta có thể nghe hết mụ mụ nói gì, thế nhưng ta chính là không muốn đáp lại, không muốn nói chuyện, trong đầu tràn đầy đều là nàng, nàng hiện tại đang làm cái gì, không liên lạc được với ta có thể hay không rất lo lắng? Nghĩ tới đây, ta thử cầu mụ mụ:

"Mụ mụ, cầu người ~ có thể trước trả điện thoại cho ta được không, để ta nói cho nàng biết những việc xảy ra một chút, chỉ là nói một câu thôi, nàng tìm không được ta sẽ rất sốt ruột"

Mụ mụ không có đáp ứng thỉnh cầu của ta, lúc sang phòng ta gọi ta ăn cơm, mà ta cũng không có đi ăn cơm, liền nằm ở trên giường, cả ngày, bảo trì một động tác, thẳng đến đêm xuống. . . Thẳng đến khi mụ mụ cầm điện thoại của bà lại một lần nữa tiến đến phòng của ta. . .

Mụ mụ đem điện thoại di động của bà đưa cho ta, nói:

"Tiểu Nhiên tìm ngươi"

Ta chật vật đứng dậy, cầm điện thoại, bởi vì nằm cả ngày, đầu có chút choáng váng, chậm một chút mới đem điện thoại di động đặt ở bên tai:

"Uy, Nhiên Nhiên"

Nhiên Nhiên rất nhỏ giọng hỏi ta, "Ngôn Ngôn, a di có đúng hay không còn đang ở bên cạnh ngươi?"

Ta nhìn thoàng qua mụ mụ, hướng trong điện thoại nói, "Ừ"

"Ta đây nói ngươi nghe, Nhiễm Nhiễm bây giờ đang ở bên cạnh ta, nàng bảo hôm nay ngươi sau khi từ chỗ nàng trở về liền không liên lạc được với ngươi, trực tiếp đi nhà ngươi nàng cảm thấy rất mạo muội, nàng sốt ruột, lo lắng ngươi, liền tới tìm ta, để ta tìm hiểu một chút, vừa nãy a di cùng ta nói ngươi trong khoảng thời gian này sẽ không đi làm, xin nghỉ bệnh cho ngươi, Nhiễm Nhiễm nghe được "Không đi làm", "Nghỉ bệnh" càng sốt ruột hơn, chỗ ngươi rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Ngày hôm qua vẫn còn rất tốt a, ngươi không đi làm cũng không đến mức phải đem điện thoại đi khóa máy chứ? Ta mở loa ngoài, nàng có thể nghe được ngươi nói chuyện"

Ta chỉ biết, nàng sẽ sốt ruột, nàng tìm không được ta nhất định sẽ rất lo lắng, nghĩ nàng đang ở ngay đầu dây điện thoại bên kia, có chút kích động muốn khóc, cố nén nước mắt, giả vờ buông lỏng nói:

"Không có việc gì, trong nhà có chút chuyện, đòi hỏi phải xử lý một chút. . . Mấy ngày này có thể không cùng các ngươi ra ngoài chơi đùa, ta sẽ tự mình xử lý tốt, đừng tới tìm ta, chờ ta là tốt rồi" rất rõ ràng, câu nói tiếp theo ta là nói cho nàng nghe, miễn cưỡng vui cười, loại cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.

"Ngôn, ngươi nhớ kỹ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ cùng ngươi đồng hành, còn có. . .Ta nhớ ngươi" là nàng, nàng đoán được, phải không?

Rõ ràng không có bao lâu không gặp, thế nhưng nghe được thanh âm của nàng vẫn là làm cho lòng ta run rẩy, nghe được câu "Ta nhớ ngươi", ta lại muốn khóc, sợ chính mình không khống chế được tâm tình, không thể làm gì khác hơn là trước tiên nói, "Trước tiên như vậy đi, chúng ta hôm khác trò chuyện tiếp", nói xong cũng đem điện thoại cúp.

Sau khi cúp điện thoại, mụ mụ hỏi ta:

"Tiểu Nhiễm cũng ở đó đi?"

"Ừ"

Mụ mụ rất là thành khẩn nói, "Ngôn Ngôn, các ngươi có thể chỉ là nhất thời mới mẻ, giống như các ngươi thế này chắc là sẽ không có kết quả, nghe lời khuyên của mụ mụ, chặt đứt đi, thử quay về làm bằng hữu, còn có thể chơi được với nhau"

"Không phải, không phải, các ngươi không hiểu ta, không hiểu chúng ta. . . Chúng ta đã làm sai điều gì? Chẳng qua là đánh vỡ thế tục, yêu một cô gái, mụ mụ, nữ nhi ngươi hạnh phúc không phải mới là quan trọng nhất sao?"

"Chờ các ngươi qua vài năm nữa, vẫn còn không có tìm bạn trai, không kết hôn, người nhà sẽ nhìn ngươi thế nào đây? Đồng sự sẽ nghĩ các ngươi như thế nào? Áp lực xã hội, áp lực dư luận, các ngươi cuối cùng cũng phải cúi đầu trước thực tế, sinh hoạt ở trong hoàn cảnh áp lực cao như vậy, các ngươi sẽ hạnh phúc sao? Ba ba mụ mụ là vì tốt cho các ngươi, từ nhỏ đến lớn ngươi đều là một đứa bé hiểu chuyện nghe lời, học tập, công tác chưa từng khiến cho chúng ta thất vọng, lần này nghe ba ba với mụ mụ, có được không?"

Ta nghĩ mụ mụ cũng biết đối với chuyện này không thể cùng ta cứng đối cứng, đối với người nào cũng không tốt, cho nên mới phải đè nén tính tình mà khuyên ta như vậy, ta nghĩ ta không muốn bàn luận tiếp về cái đề tài này nữa, xoay người sang chỗ khác không nói lời nào, mụ mụ thấy ta như vậy cũng liền đi, trước khi đi nói một câu:

"Hai ngày nữa ta sẽ tìm Tiểu Nhiễm nói chuyện"

Ta nghe xong lời này, thoáng cái ngồi dậy, nói:

"Mụ mụ, các ngươi tìm nàng, ta nhất định phải có mặt"

Mụ mụ sau khi rời khỏi đây, lưu lại ta một thân một mình buồn bã thương tâm. . .

Cứ như vậy trôi qua khoảng hai ba ngày, chắc là cuối tuần, những ngày không đi làm, ai có thể nhớ rõ ngày tháng như vậy a? Cả ngày trạng thái đều là vô tri vô giác, ăn không ngon, ngủ không yên giấc, trừ khi ăn cơm, trên cơ bản sẽ không ra khỏi phòng, ở trên giường của mình mà sống qua, hôm nay, mụ mụ đi tới phòng của ta, nói:

"Ta gọi điện thoại cho Tiểu Nhiễm, nàng một hồi sẽ sang đây, ngươi chỉnh đốn một chút"

Trong đầu không có hưng phấn hay vui sướng gì khi biết sẽ được nhìn thấy nàng, mà là chỉ toàn lo lắng, nói với mụ mụ:

"Mụ mụ, mặc kệ ngươi cùng nàng nói gì, ta chỉ cầu ngươi không nên thương tổn nàng, được không? Ban đầu là ta chủ động theo đuổi nàng, các ngươi không nên làm khó nàng, được không?"

Mụ mụ liếc mắt nhìn ta, không có trả lời ta, từ ngày bị phát hiện trở đi, trong cái nhà này liền ít đi tiếng cười nói, trên mặt của mỗi người đều viết lên tâm sự của mình, sau khi mụ mụ ra ngoài, ta vội vàng xuống giường, muốn để nàng nhìn thấy diện mạo và tinh thần tốt nhất của ta, không thể để cho nàng nhìn thấy ta bộ dạng tiều tụy như vậy, không muốn nàng lo lắng, có thể là đứng lên cấp bách, trước mặt tối sầm, liền ngã xuống trên giường, chậm một chút mới từ từ đứng lên lần nữa, rửa mặt chải đầu trang điểm một phen, không chờ ta chuẩn bị cho tốt, liền nghe thấy được âm thanh tiếng chuông cửa, là nàng sao? Nàng là bay tới sao? Lúc này mới biết được có chút khẩn trương, chờ ta thay xong áo quần xuống lầu, nàng đã ở trong phòng khách ngồi trên ghế sa lon, ta thời điểm đi ra khỏi phòng nhìn thấy nàng, nàng cũng quay đầu lại nhìn ta, xoay người, đứng lên, chúng ta cứ như vậy mà nhìn nhau, vừa mới mấy ngày không gặp, cùng trước đây xa nhau đều bất đồng, lần này lo lắng nhiều nhớ mong, nhìn thấy nàng suy nghĩ đầu tiên chính là "Ngươi có khỏe không?"

Nàng chính là con giun trong bụng ta, đọc được lo lắng trong mắt ta, không đợi ta hỏi nàng liền nói trước:

"Ta rất khỏe, còn ngươi?"

Ta cười cười, trả lời nàng, "Ta cũng khỏe"

Mụ mụ cắt đứt trao đổi của chúng ta, nói:

"Ngôn Ngôn, ngươi qua ngồi bên này"

Ta ngồi xuống ở bên cạnh mụ mụ, Nhiễm Nhiễm cũng theo ngồi xuống ở sô pha bên kia, mụ mụ nói tiếp:

"Tiểu Nhiễm, chắc hẳn con cũng đoán được, Ngôn Ngôn vì sao lại bị gian ở nhà? A di vì sao lại kêu con qua đây? Chuyện của các con. . ."

"A di, người không cần nói, con biết, ngày đầu tiên Ngôn Ngôn bị người vội vàng gọi trở về, sau đó cùng con mất đi liên lạc, con liền mơ hồ đoán được, a di, người và thúc thúc thái độ đã rất rõ ràng, thế nhưng a di. . . Con nói đơn giản rõ ràng, hai người muốn như thế nào mới có thể đồng ý con cùng với Ngôn Ngôn? Chúng con là yêu nhau thật lòng" những lời sau cùng là nhìn ta nói, Nhiễm Nhiễm rất nhanh thì đối với mụ mụ tỏ thái độ rõ ràng của mình, nàng thực sự rất dũng cảm.

"Tiểu Nhiễm, có thế nào các con cũng không thể ở chung với nhau, nguyên nhân không cần nhiều lời, ta cũng đã nói rõ với Ngôn Ngôn, không nói gạt con, nàng hiện tại chỉ là không muốn nói thẳng, một ngày nào đó nàng sẽ nói thẳng ra, cho nên. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro