Chương 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì lực chú ý của ta toàn bộ đều tập trung trên lễ vật, nàng nói cái gì ta căn bản là không có nghe, cho nên mới không nhớ rõ, tò mò đưa hai tay mở cái hộp quà kia, sợ ngây người, há to miệng nhìn nàng một cái, rồi nhìn lễ vật. . . Đây không phải là một phần lễ vật, cái hộp quà lớn này bên trong chứa thêm ít nhất hơn mười cái quà lớn nhỏ khác, các loại hộp quà màu sắc khác nhau được đóng gói tinh xảo, phía trên có một tấm thẻ, cầm lấy xem, trên đó viết:

( Bảo bảo, xin lỗi ta đã tới chậm, cho ngươi cô độc lâu như vậy, quá khứ của ngươi ta không kịp tham dự, tương lai của người nhất định sẽ có ta)

Tiếp theo nàng đi tới sau lưng của ta, từ phía sau ôm ta, ở bên tai ta nhẹ nhàng nói:

"Ngôn, sinh nhật của ngươi trước đây trôi qua đều không có ta tham dự, mỗi lần nghĩ đến ta đều cảm thấy rất mất mác, cho nên, mặc dù đây là lần đầu tiên ta cùng ngươi trải qua lần sinh nhật đầu tiên, thế nhưng ta sẽ đem quà sinh nhật của ngươi từ nhỏ đến lớn đều bù đủ, coi như là thỏa mãn mong muốn của ta" nghe nàng nói đến đây ta cũng không khống chế được mà bị nàng làm cảm động, thực sự khóc nhè, nàng thấy ta như vậy, dừng lại một chút, nàng xoay người của ta lại, để cho ta đối mặt với nàng, ngón tay nhẹ nhàng mà lau đi nước mắt trên mặt ta, cười trêu đùa nói:

"Bảo bảo, kỳ thực ngươi thực sự không cần như vậy. . .Quá xúc động rồi, ta đây đều không phải tự mình nghĩ ra, mà là học được từ trên mạng, ngươi không được cười ta quá tầm thường được không"

Người nữ nhân này thật là quá đáng ghét rồi, bầu không khí tốt như vậy lại bị nàng phá vỡ, ta nín khóc mỉm cười, mọi người cũng đều cười ra tiếng, rõ ràng chính là mang đến cho ta một kinh hỉ lớn, rõ ràng chính là làm ra một chuyện khiến cho người khác cảm động, thế nhưng để cho nàng nói một cái. . . Liền trong nháy mắt phá hỏng công lao. . .

Ta oán trách nhìn nàng, nói: "Ngươi làm sao lại đáng ghét như vậy ~", kỳ thực ta có chút thẹn thùng cùng thích thú, bởi vì ta không biết nói cái gì cho phải, nàng thực sự là quá ngọt ngào.

Lúc này ta nghe được Trác Hoa bên cạnh nói, "Ôi ~ Ngôn Ngôn, ngươi nói Nhiễm Nhiễm đáng ghét, vậy bỏ nàng đi, nhường lại cho ta, người vợ tốt như vậy đi đâu mới tìm được đây a?"

"Trác Hoa! Ngươi. . .Ngươi mơ đi, cẩn thận ta cáo trạng" Bạn gái Trác Hoa ngày đó bởi vì có chuyện nên không thể cùng chúng ta.

Trác Hoa trong nhát mắt thay đổi nét mặt, "Ồ ~ kỳ thực ý của ta là, hai người các ngươi có thể đừng ở trước mặt chúng ta liếc mắt đưa tình, ân ái như thế được không? Ngươi rốt cuộc có muốn tiếp tục mở quà hay không?"

Nhiễm Nhiễm tiến lên trước ta một bước, nắm tay lại đánh vào ngực Trác Hoa nói hắn ngậm miệng lại, nói với hắn, "Ôi chao ~ ngươi thật ồn ào", sau đó lại quay đầu hướng ta hỏi, "Ngôn Ngôn, ngươi là muốn ở chỗ này tiếp tục mở quà hay là. . .Chúng ta lát nữa về nhà mới mở?", không đợi ta trả lời, nàng liền nhoài người về phía trước hướng bên tai ta khe khẽ nói, "Ta nghĩ ngươi nên về nhà rồi mở", hơi thở như lan, nhẹ nhàng, mềm mại, cộng thêm một chút nhột.

Ta không hề nghĩ ngợi liền nói, "Được ~ chúng ta về nhà lại mở"

Tiếp theo, không chỉ một mình Trác Hoa ồn ào, mấy người còn lại cũng cùng hắn ầm ĩ lên:

"Không được, không được, đám chúng ta gấp gáp đi theo Nhiễm Nhiễm làm tùy tùng một ngày, đợi một ngày, đợi để được nhìn lễ vật, kết quả là chỉ để cho chúng ta nhìn được bề ngoài, không được, tuyệt đối không được"

"Đúng, đúng, dù gì cũng phải mở năm bảy tám cái đi chứ."

"Ngôn Ngôn, ngươi không thể bất công như thế được"

". . ."

Kết quả chính là, chúng ta chịu không được từng đợt tấn công của bọn họ, bất đắc dĩ mở ra mấy hộp quà, vừa mừng vừa sợ, nguyên lai bên trong từng lễ vật nàng có lưu lại một phong "Thư", dài có ngắn có, trách không được nàng bảo ta về nhà rồi mở, có mấy lời nói ta đọc xong cũng thẹn thùng a, mọi người cùng nhau làm ầm lên, ta thì càng đỏ mặt, đêm đó chúng ta cùng nhau náo loạn đến khuya, rất cao hứng, rất vui vẻ, rất hạnh phúc, là cái sinh nhật từ trước tới hiện tại ta khó quên nhất.

Đương nhiên, ngày đó ta lưu lại nhà Nhiễm Nhiễm qua đêm, hai chúng ta đã nỗ lực bằng chín con trâu hai con hổ mới đem được cái hộp quà cực lớn đó về nhà, ta cái gì cũng không làm, chỉ lo ngồi xếp bằng ở trên sàn nhà tại phòng khách, đem lễ vật quý báu này, từng cái từng cái đem ra, từng cái được sắp xếp theo thứ tự, bắt đầu từ 1 tuổi cho đến. . . Một năm này. . .

Nàng thay xong áo quần, đi tới, cũng học theo ta, ngồi xếp bằng ở bên cạnh ta, khóe miệng xinh đẹp cong lên, cười với ta nói:

"Đã sẵn sàng cùng ta đi du hành sao?"

Ta si ngốc nhìn nàng, ngây ngốc gật đầu, tiếp theo chính là, ta mở một món quà, nàng liền giải thích cho ta tại sao muốn đưa cho ta cái này v.v. . ., kỳ thực không cần nàng nói, ta đều biết, bởi vì nàng sớm đã viết đặt trong hộp quà, thời điểm ta từng cái từng cái mở ra những lễ vật này, để lại cho ta cảm giác là. . .Ấm áp, đúng vậy, chính là ấm áp, ấm áp lớn hơn cảm động, ấm áp đến mức ta không biết phải biểu đạt tâm tình lúc đó như thế nào, hạnh phúc đến quá ngạt thở.

1 tuổi: Bình sữa, núm vú cao su (bảo bảo nhà ta 1 tuổi rồi, đã bi bô tập nói, loạng choạng tập đi, một năm kia ta còn chưa có sinh ra. . .)

2 tuổi: Khăn lau nước dãi có in "Ngôn Ngôn cục cưng" (tưởng tượng bộ dạng chảy nước miếng khi ăn cái gì đó của bảo bảo nhà ta nhất định sẽ siêu cấp khả ái, một năm này ta đã ở trong bụng mẹ, rất nhanh thì sẽ được sinh ra, cùng với ngươi sinh hoạt dưới một bầu trời)

3 tuổi: Một bộ xếp gỗ siêu dễ thương (nghe a di nói, bảo bảo nhà ta lúc ba tuổi thích nhất chơi món đồ chơi xếp gỗ, có lúc ngươi sẽ tự mình lẳng lặng ở nơi đó chơi xếp các khối gỗ rất lâu, cảm thấy hình dạng cũng rất ngoan, tục ngữ nói ba tuổi thấy lão, thật không có sai, bảo bảo nhà ta tính cách chính là an tĩnh như vậy, một năm kia ta đã 1 tuổi, ta ở trong lòng mẹ uống sữa, ngươi đã có thể chơi các món đồ chơi mình thích, thật là hâm mộ ngươi nha, ta cũng không biết nơi xa còn có một cái tiểu tỷ tỷ xinh đẹp an tĩnh như vậy)

4 tuổi: Túi sách đi học hình cánh bướm màu hồng nhạt (bảo bảo nhà ta bắt đầu đi nhà trẻ, tặng ngươi một túi sách nhỏ, mèo nhỏ nhà ta có thể thỏa thích đựng đồ ăn ngon, để ngươi mang đi nhà trẻ chia cho các tiểu bằng hữu, ta sẽ không ăn dấm chua, một năm kia ngươi có thể giao lưu với bằng hữu, có thể kết bạn chơi đùa với bằng hữu, ngươi sẽ biết nơi xa còn có một người lẻ loi là ta sao?)

5 tuổi: Một bộ váy công chúa xinh đẹp và một cái kẹp tóc nhỏ (nhà của ta có một bé gái mới lớn, ngươi 5 tuổi khi đó nhất định là một tiểu công chúa xinh đẹp, là một người được hàng vạn hàng nghìn người sủng ái, là minh châu trong tay thúc thúc và a di, trong lòng đầy kiêu ngạo, nhớ lại trong album ảnh có một tấm ngươi mặc một chiếc váy cỏ bồng, khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng, khả ái mũn mĩn, rất muốn vươn tay véo một cái, một năm kia ta cũng đã đi nhà trẻ, ta so với ngươi giỏi hơn, ngươi đừng không thừa nhận, đi nhà trẻ không có khóc nhè giống như ngươi)

6 tuổi: Một cây bút máy rất tinh xảo (bảo bảo nhà ta đã đi học, tưởng tượng thấy ngươi cầm bút máy ta tặng viết xuống tên của ta từng nét chữ non nớt trên mỗi cuốn vở, nhưng ngươi khi đó còn không biết ta là ai a? Cho nên phải luyện chữ thật tốt nha ~)

7 tuổi: Một bộ búp bê Barbie (ngươi thời điểm 7 tuổi có tình cảm đặc biệt với búp bê, thật là vĩnh viễn đều chưa trưởng thành a, bộ búp bê Barbie này ngươi chơi rất lâu, ngươi tới đổi một bộ đồ mới cho các nàng đi, ta ở bên cạnh yên lặng nhìn ngươi chơi là tốt rồi)

. . .

11 tuổi: Một hộp chocolate ngọt ngào (chocolate là thứ từ nhỏ ngươi yêu nhất, khi còn bé a di quản ngươi, hiện tại ta đến quản ngươi, không muốn để cho ngươi ăn nhiều, ta cho phép ngươi bây giờ có thể ăn một viên, ai bảo ngươi là thỏ tinh nhỏ a? ) thời điểm xem đến đây, ta liền thực sự bóc hộp quà ra, lấy ra hai viên, nàng một viên, ta một viên, ăn vào bụng, tràn đầy ngọt ngào.

. . .

14 tuổi: Một bọc băng vệ sinh, ta cảm thấy đây là một lễ vật tuyệt vời nhất (14 tuổi bảo bảo nhà ta đã lớn rồi, không biết ngươi thời điểm lần đầu tiên trải qua có sợ không? Ta cho ngươi biết a, ta khi đó sợ đến khóc nhè, không phải là bởi vì không biết, chỉ là chân tay có chút luống cuống, bây giờ nghĩ lại thực sự rất buồn cười, khi đó chúng ta đều là những hài tử chưa lớn a)

. . .

16 tuổi: Một quyển nhật ký tinh xảo (ở độ tuổi 16, bảo bảo nhà ta cũng có những nỗi lòng thầm kín của mình a, bí mật nhỏ, toàn bộ đều viết ở chỗ này đi, đảm bảo, ta sẽ không nhìn trộm)

18 tuổi: Một con mèo búp bê (bảo bảo nhà ta đã thành niên, ngươi yêu nhất là động vật nhỏ, mang theo nó đi học đi, ngươi từ nhỏ chưa từng xa nhà, cũng không có sống ở trường học từ nhỏ, đến bên kia ngươi nhất định sẽ không có thói quen, ta muốn nàng sẽ bồi ngươi, sẽ không để cho ngươi cô đơn)

21 tuổi: Khung ảnh tình lữ (tuổi 21 ngươi đang đứng ở giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, ta có phải hay không nên cảm tạ vị bạn trai tiền nhiệm của ngươi, đem ngươi chiếu cố tốt? Được rồi, ta thừa nhận ta có chút ghen tỵ, ta vì sao không có gặp ngươi sớm một chút? Khung ảnh nhất định phải đặt ảnh hai chúng ta chụp chung, đặt ở đầu giường của ngươi)

24 tuổi: Hoa hồng pha lê trang trí, một cái phi thường xinh xắn, nụ hoa vừa mới chớm nở (tình yêu của chúng ta cũng như bông hoa hồng này đang lặng lẽ bén rễ và nảy mầm, giống như nụ hoa vừa mới chớm nở này, làm cho ta mừng rõ như điên, đời này có thể gặp được ngươi, là dự tính ngoài ý muốn đẹp nhất của ta).

25 tuổi: Một chiếc đồng hồ đeo tay (nguyện thời gian sau này của ngươi, mỗi một phút mỗi một giây, đều có ta bầu bạn, chúng ta cùng nhau đi qua, được không?")

Ngoài ra còn có rất nhiều món đồ nhỏ khác nữa, ta sẽ không thuật lại từng cái một, có vẻ dong dài, thời điểm ta mở xong lễ vật cuối cùng, nàng hỏi ta:

"Ngươi đang rất tò mò vì sao không có lễ vật của năm nay phải không?"

Ta dùng sức mà gật đầu, chỉ thấy nàng vươn tay phải của mình ra, kéo tay áo lên, ta thấy trên cổ tay nàng buộc một con nơ bướm rất đẹp mắt, mặt trên nơ bướm cột một cái hộp nhỏ màu đỏ, kích thước của cái hộp lớn bằng cái nắp chai, ta nhìn nàng một chút, nhìn cái hộp nhỏ này một chút (ta cảm thấy biểu tình nhiều nhất của ta ngày đó là kinh ngạc), ánh mắt nàng ra hiệu ta đi qua lấy cái lễ vật kia, ta cẩn thận cởi cái nơ ra gở xuống cái hộp nhỏ kia, từ từ mở ra, thấy bên trong chỉ có một tấm thiệp nhỏ được nàng gấp lại, mở tấm thiệp nhỏ ra, trên đó viết:

"me too - cả đời"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro