Càng văn Mộ Nhiễm [ 17 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian đăng tải: 2019-11-08 21:45:12

Học tập trở về, tuần mới bắt đầu làm việc, lãnh đạo thông báo ta hôm sau đi đơn vị cấp trên một chuyến, nhằm báo cáo chuyến đi học tập lần này, sau đó triển khai công tác mới, Ngôn Ngôn đương nhiên cũng phải tham gia, chúng ta hẹn cùng đi, nhưng có một vấn đề, đúng dịp ngày đó chúng ta không có xe, hai chúng ta phân vân lựa chọn giữa đi taxi hay đi tàu điện ngầm, bởi vì đi tàu điện ngầm sẽ nhanh hơn, cũng thuận tiện, chỉ cần chuyển một lần là có thể. Nhưng sau khi chúng ta đến tàu điện ngầm liền hối hận, chúng ta đã đánh giá thấp giờ cao điểm buổi sáng của tàu điện ngầm trong thành phố này rồi, người siêu cấp siêu cấp nhiều, kỳ thực ta còn tốt, chủ yếu là nàng, nàng nhìn có chút ngây ngốc nhìn chằm chằm dòng người ra vào tàu điện ngầm, sau đó nhìn ta, ta đọc hiểu biểu tình của nàng: Ngươi xác định chúng ta phải chen vào sao? Ta nhìn cái dạng này của nàng, đột nhiên nổi lên hào hứng, đặc biệt muốn cùng nàng chen chúc một lần tàu điện ngầm, dù sao thời gian của chúng ta cũng rất dư dả, ta nói:

"Như vậy đi, chúng ta đứng chỗ này chờ một hồi, lát nữa khả năng người sẽ ít bớt đi"

"Được."

Chúng ta chờ một hồi, người vào người ra không chỉ không ít đi, mà có xu thế tăng thêm:

"Ngôn Ngôn, chúng ta không thể đợi thêm nữa, đi thôi, đi xếp hàng thôi."

"Chúng ta có thể chen vào được sao?"

"Có thể có thể, tin tưởng ta."

Kết quả là, chúng ta theo dòng ngươi từng chút từng chút tiến tới phía trước, kết quả xảy ra như một vỡ tuồng, ta bảo đảm các ngươi nhìn đến đây sẽ cười ra tiếng, ta làm nàng đứng trước mặt ta, thời điểm chúng ta đứng hàng phía trước, tàu điện ngầm tới chuyến khác, ta một lòng chỉ muốn để nàng đi lên trước, ở phía sau dùng sức đẩy nàng, người phía sau cũng đang đẩy ta, ta thành công đẩy nàng lên rồi, thế nhưng ta lại bị người bên cạnh chen lấn ra ngoài, chờ ta lại lần nữa chen tới phía trước, chuông nhắc nhở reo lên, cửa đóng, ta bị bỏ lại bên ngoài, thời điểm tàu điện ngầm khởi động, ta thấy nàng đang chen lấn trong đám người nhìn ra ngoài, bộ dáng hình như rất gấp, ta bị chính sự ngu xuẩn của mình bức khóc, cảm giác giống như chính mình vứt bỏ đi thứ mình yêu quý, trong lòng trống rỗng.

Tìm chỗ vắng người lấy điện thoại ra gọi cho nàng, nàng nửa ngày mới tiếp được, đoán chừng là bên trong nhiều người không quá thuận tiện:

"Ngôn Ngôn, ta không lên được" đây không phải là lời vô ích sao, ảo não

"Ta biết a, ta trạm kế tiếp xuống xe, chờ ngươi"

"Được, ngươi chờ ta, ta lập tức đến tìm ngươi."

Chờ chúng ta lần nữa gặp nhau, nàng lúc này chê cười ta:

"Ngươi thấy mình ngu ngốc không, tự mình cũng không lên được, vậy mà dùng sức đẩy ta. Ta không muốn lên cũng không được."

"Ta làm sao sẽ biết mình không thể lên được a, đều do cái người bên cạnh kia, tướng tá lớn như vậy, đem ta đẩy ra ngoài, mấy người ở phía sau ta cũng đều không lên được, ta nghĩ vốn mấy người chúng ta đều có thể đi lên, đều do hắn, chiếm quá nhiều diện tích."

"Cho dù vậy thì ngươi cũng chính là ngu ngốc."

"Được được được, ta ngu ngốc được chưa? Ta còn không trách ngươi ném ta tự mình chạy a."

"A? Là ai lao lực mà đem ta đẩy đi? Ta ngược lại còn muốn thoát ra, ngươi còn không cho ta cơ hội"

"Ngươi thế nào lại còn muốn so đo với ta, cho ta một bậc thang không được sao, thật đáng ghét a."

Giống như tranh chấp nói giỡn một hồi, xe lần nữa đến, lúc này tiếp thu kinh nghiệm lần trước, chúng ta đều chen lên được rồi, người có vẻ như ít hơn một chút, không nhiều người như hai chuyến đầu tiên, ta đứng bề ngoài che chở cho nàng, không muốn người khác đụng nàng, chen lấn nàng, chúng ta đứng đối mặt với nhau, tay của ta chạm vào tay cầm bên cạnh nàng, cự ly rất gần với nàng, ta cảm thấy tư thể có chút mập mờ, cho nên ta không dám nhìn mặt nàng, chỉ nhìn hai bên trái phải, nhìn chân của nàng, tình huống khi đó nói thật có chút không dám nhìn thẳng nàng, ta không biết nàng có nhìn ta hay không, vì để tránh cho xấu hổ, ta cùng nàng nói chuyện phiếm:

"Không có gì, yên tâm đi, có ta ở đây, không chen lấn được ngươi."

"Ừ, ngươi đem ta che chở kín như thế ai có thể chen được ta, thế nhưng có thể chen đến ngươi a."

"Ta không sao a, chỉ một lúc liền đến rồi, ngươi buồn chán có thể nghịch điện thoại, đọc báo ha"

"Quên đi, còn không bằng nhìn ngươi a" nội tâm khẽ động

"A? Nhìn ta để làm gì?" Lúc này ta thoảng ngẩng đầu nhìn nàng hỏi

"Nhìn ngươi rất thú vị a" nàng ghẹo đầu, nìn cười nhìn ta

"Ta thú vị chỗ nào"

"Những kẻ ngốc đều rất thú vị"

"Ngươi có thể quên chuyện hồi nãy không"

"Không thể, trí nhớ ta rất tốt."

"Không để ý tới ngươi" ta cúi đầu làm bộ nhìn điện thoại, không nói chuyện

"Đừng không để ý đến ta a, ta thử quên có được không?"

"Không được"

"Ai nha, ta quên rồi, ta quên chuyện vừa nãy Mộ nhiễm không lên được tàu điện ngầm rồi."

". . ."

Dọc chuyến đi đều không có chỗ ngồi trống, đến khi chuyển trạm thì đã qua khỏi giờ cao điểm buổi sáng, người ít đi rất nhiều, có chỗ trống, chúng ta song song ngồi, ta hỏi nàng:

"Thế nào? Có mệt không?"

"Khá tốt a, không quá mệt"

"Chúng ta khi trở về . . ."

Ta là muốn nói khi trở về liền gọi taxi, nàng khả năng cho là ta muốn trở về cũng ngồi tàu điện ngầm, không đợi ta nói xong nàng liền giành nói trước:

"Trở về bắt taxi"

"Không phải là không mệt sao? Ha ha" ta nở nụ cười

"Là không phải mệt a, tâm mệt, ta sợ người nào đó lại lên không được thì làm sao bây giờ a?"

"Ai ~ ngươi người nữ nhân này, điều không phải đáp ứng ta nói đã quên rồi sao?"

"A, đúng rồi, ta đã quên chuyện này, ta khả năng là mất trí nhớ có chọn lọc."

"Quên đi, tùy ý ngươi đi, thích nói liền nói, ta đây không quan tâm."

"Ta bây giờ lại quên rồi, ngươi đang nói cái gì a?"

Nói xong còn hướng về phía ta đắc ý cười, ta không nói chuyện, cái nữ nhân đáng giận này, không buông tha người, ta mới không cần chấp nhặt với nàng.

Sau cuộc họp buổi sáng, chúng ta bắt taxi trở lại đơn vị làm việc, ta nói với nàng:

"Bằng hữu ta nói, giờ tan làm hôm nay có thể đem xe trả lại cho ta, buổi tối ngồi xe ta về nhà đi, ta đưa ngươi."

"Ừ, được"

Bởi vì vừa mới đi học tập trở về, công việc chồng chất, còn có thêm một vài công việc mới cần được tiếp tục, ta ngày đó không thể tan làm đúng giờ, sắp đến giờ tan tầm ta nhắn tin cho nàng:

"Ngôn Ngôn, ta khả năng còn phải làm thêm giờ, có một vài công việc phải gấp gáp làm xong, ngươi xem ngươi chờ ta hay là về trước?

"Không có việc gì, ta chờ ngươi, vừa vặn ta cũng cần xử lý một ít chuyện."

"Ừ, vậy cùng về."

"Ừ."

Thời gian đăng tải: 2019-11-08 21:45:17

Sau khi tan ca, ăn cơm tối xong, vốn là nàng ở phòng làm việc của nàng xử lý công việc chờ ta, sau đó, chắc là nàng xử lý xong việc của mình rồi, nên tới chỗ ta, nói với ta:

"Không có việc gì, ngươi không cần phải gấp, ta chính là một người quá nhàm chán, nên ghé qua thăm ngươi một chút"

"Ừ, ngươi nếu là mệt lên giường của ta nằm một hồi đi, ta rất nhanh thì xong rồi"

"Đã biết, ngươi làm việc của mình đi."

Sau đó nàng liền ngồi trên giường của ta nghịch điện thoại, có lẽ nàng sợ quấy rối ta, nên chỉ nghịch điện thoại trong yên lắng, phòng làm việc đặc biệt yên tĩnh, chỉ có thể nghe được âm thanh đánh máy của ta.

Cho đến khi ta gần hoàn thành công việc, quay đầu lại nhìn nàng, phát hiện nàng nằm trên giường ta hình như ngủ rồi, ta nhẹ nhàng đi tới, ngồi xổm xuống, nhỏ giọng gọi tên của nàng, xem ra nàng thật ngủ rồi, ta nhìn chằm chằm mặt của nàng, vẻ mặt lúc ngủ thật dễ nhìn, mắt khép lại, lông mi thật dài thỉnh thoảng lại động một cái, bộ dạng này của nàng rất hấp dẫn ta, vì vậy đưa tay hướng về mặt nàng, trong chớp mắt da thịt đụng chạm, có chút không khống chế được run rẩy, có thể nghe rõ được tiếng tim đập của mình, phảng phất như chậm nửa nhịp, chưa từng có khẩn trương như vậy, dời tầm mắt xuống phía dưới, bị mê hoặc bởi đôi môi màu đỏ, chỉ cảm thấy hô hấp rối loạn, hít sâu một hơi, nỗ lực khắc chế tâm tình của mình, cuối cùng lý trí vẫn là thua trận, không khống chế được, ta từ từ nhắm hai mắt lại, hai phiến môi mỏng chạm vào nhau, mềm mại, mát lạnh, khẩn trường đến nổi toàn cơ thể đều run rẩy, cả người giống như có dòng điện chạy qua, lúc này tim bắt đầu gia tốc, mặt nóng lên, ta rốt cục đã chạm môi nàng rồi, nhiều huyễn tưởng trước đây đã trở thành hiện thực, sự hồi hộp và phấn khích không cách nào diễn tả được, có lẽ là hành động của ta quá lớn gây ồn ào cho nàng, đôi mi của nàng khẽ rung, khiến ta sợ hãi nhanh chóng rời đi, hốt hoảng trở lại trước bàn làm việc, lúc này tim còn chưa có khôi phục lại, khẩn trương nhấp chuột, bởi vì máy tính lúc này đã tự động đưa vào trạng thái ngủ.

Quả nhiên nàng tỉnh, một lát sau, nghe được tiếng bước chân nàng rời giường hướng tới phía ta, sau đó là thanh âm của nàng vang lên từ phía sau:

"Nhiễm Nhiễm, còn bao lâu nữa?"

"Lập tức liền xong rồi, chờ chút liền có thể đi" giả bộ bình tĩnh trả lời nàng, khi đó thực sự rất sợ hãi bị nàng phát hiện.

Đây là trước đã viết qua trong văn rồi, trực tiếp lấy tới đây.

Nụ hôn đầu của ta cứ như vậy giao cho nàng, mặc dù chỉ như chuồn chuồn lướt qua (hời hợt) vậy, thế nhưng vẫn khiến ta đủ rung động, cảm giác thật kỳ diệu, môi của nàng mềm mềm, lành lạnh, nhớ lại tìm vẫn còn đập rất lợi hại, trong đầu toàn bộ đều là cảm giác đụng chạm môi nàng, cũng không có tâm tư gì để tiếp tục công việc nữa, dọn dẹp một chút rồi cùng nàng rời khỏi đơn vị, đem nàng đưa đến nhà nàng, sau đó nói lời từ biệt, nhìn bóng lưng xuống xe rời đi của nàng, có chút không đành, còn muốn ở cạnh nàng một hồi nữa, không biết là loại tâm tình nào xung động tới ta, ta cũng đi theo xuống xe, gọi nàng lại:

"Ngôn Ngôn"

Nàng nghe được ta gọi nàng, dừng lại bước chân, theo bản năng quay đầu lại nhìn ta, ta hỏi nàng:

"Rất gấp gáp trở về sao? Không gấp gáp thì theo ta một chút đi, chúng ta tâm sự?"

Nàng nghe ta nói vậy, đi trở lại chỗ của ta, nói:

"Được, dù sao ta trở về cũng không có chuyện gì làm."

Vì vậy ta khóa kỹ xe, cùng nàng nhàn nhã tản bộ trong tiểu khu, vừa đi vừa trò chuyện, ta cũng không biết muốn nói với nàng cái gì, chính là muốn ở cạnh nàng thêm một lúc, cho nên chúng ta cũng rất tùy ý trò chuyện, đề tài gì cũng có, một ít chuyện vặt, chuyện về thời đi học, công tác, trong nhà, một vài chuyện không quan trọng khác, cứ như vậy ta rất hài lòng, không biết mệt mỏi mà đi dạo thật lâu, trời đã tối rồi, không biết đã đi bao nhiêu vòng, vừa vặn đi tới khu vực dụng cụ tập thể dục trong tiểu khu, bên cạnh có chiếc ghế, ta nói với nàng:

"Chúng ta đi chỗ đó ngồi một chút đi, mệt không?"

"Còn tốt"

Đến nơi rồi, nàng ngồi trên chiếc ghế đó, ta chạy đến bậc thềm chỗ dụng cụ tập thể dục, vì vậy cách nàng rất gần, đối diện nàng, ta một bên nhàn nhã vận động, một bên nói chuyện với nàng:

"Ngôn Ngôn, ngươi biết không? Tuy rằng tính cách ngươi như vậy, ta vẫn là rất thích cùng với ngươi, thích hàn huyên với ngươi, thích cùng ngươi nói đùa, khiến ta cảm thấy rất thả lỏng, rất vui vẻ, ở cùng ngươi thật giống như chuyện đều nói không hết" đây đều là lời từ đáy lòng của ta.

"Ta cũng vậy."

Nàng nói xong chúng ta đều trầm mặt, đột nhiên liền không biết phải nói cái gì mới tốt, hồi lâu, nàng hỏi ta:

"Ngươi nói tính cách của ta thực sự không tốt sao?"

"Ta không nói là không tốt, không phải là không tốt, ngược lại rất đặc biệt, độc hành, có chính kiến riêng, lại không hoàn toàn giống kiểu quái gỡ, không hợp đàn, ngươi rất khí chất, biết cách đối nhân xử thế, vừa khiến người ta sợ vừa khiến ngươi ta muốn tới gần, như vậy ta cảm thấy rất tốt a."

"Ngươi cũng là vậy sao?"

"Ta? Ta mới không sợ ngươi" kỳ thực có đôi khi có chút cảm giác sợ, thế nhưng ta mới không cần nói thật với nàng.

"Ta đây có cho ngươi cảm giác muốn đến gần sao?"

"Đương nhiên, nếu không ta vừa nãy vì sao nói ta thích cùng với ngươi a, đúng không?" Trong đầu độc thoại là, đâu chỉ là muốn đến gần hơn?

"Ừ"

"Ngôn Ngôn, nếu như ngươi là bé trai thì tốt biết bao"

"Hử?" Nàng nghi hoặc nhìn ta

"Ý của ta là, ngươi tốt như vậy, ngươi nếu như là bé trai. . .Nhất định lớn lên đặc biệt soái, tiểu cô nương bên cạnh khẳng định đứng xếp hàng muốn theo đuổi ngươi"

Kỳ thực ta muốn nói: Nếu như ngươi là bé trai ta cũng sẽ không nhút nhát giống như bây giờ, chùn bước lại mờ mịt, ta nghĩ ta sớm đã thẳng thắng với ngươi rồi. Chỉ tiếc ta hiện tại vẫn là không có dũng khí nói ra khỏi miệng.

"Ta nếu như là bé trai. . ."

Nói đến đây nàng dừng lại một chút, lúc này đến lượt ta nghi hoặc nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp:

"Ta nếu là bé trai. . .Ta đã sớm theo đuổi ngươi rồi"

Nhịp tim lỡ nhịp, rồi đập thình thịch, ta dừng hành động lại, nhìn chằm chằm vào nàng, tuy rằng trời đã tối rồi, thế nhưng ta vẫn có thể thấy rõ nét mặt của nàng, nhìn bộ dáng của nàng không giống như đang nói giỡn, ngược lại có chút nghiêm túc quá mức, ta không biết nên trả lời nàng thế nào mới tốt, chỉ có thể nói:

"Đáng tiếc, ngươi điều không phải bé trai."

"Đúng vậy, đáng tiếc. . ."

Bầu không khí đột nhiên liền trở nên có chút áp lực, lại lần nữa lâm vào trầm mặc, sau đó ta nói:

"Không còn sớm nữa, sớm chút trở về nhà nghỉ ngơi đi."

"Ừ, được, đi thôi."

Đi tới dưới lầu nhà nàng, nàng về nhà, ta cũng lái xe về nhà.

2019. 11. 08

—— mập mờ khiến người ta nhận hết ủy khuất, thích nàng vốn là chuyện không thể đạt được, nàng trở thành cơn nghiện mà ta không bỏ được, giống như ma túy vậy, đã xâm nhập vào xương tủy, cực kỳ thống khổ, không có phương hướng, thế nhưng khi nàng nói ra câu kia, ta giống như trong đêm tối thấy được một tia sáng, tìm được phương hướng, muốn tiến về phía trước, nhưng lại sợ chỉ là ảo giác của chính mình, sợ hãi, mâu thuẫn vẫn tồn tại như cũ, duy chỉ có dũng khí của mình không biết đã đi nơi nào rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro