Đồng ngôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Thanh âm non nớt, ẩn bên trong một chút ngạo khí thiếu niên.

Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, con ngươi trong veo nhìn tiểu nhân nhi tuyết trắng phía trước: "Chôn thỏ nhỏ."

Tiểu nhi bạch y cau mày, cẩm y nhỏ tuyết trắng nhẹ ngồi xổm xuống: "Thỏ á..." Lại nhìn về phía người bên cạnh, "Ngươi giết sao?"

Tiểu nhi kia lắc lắc đầu, "Mới vừa rồi nó bị một đại cẩu cắn, ta chạy tới đuổi đại cẩu đi, thế nhưng..." Con ngươi trong sáng vẫn trong suốt như cũ, lại thêm một phần thương xót.

"Này, đừng buồn." Tiểu nhi bạch y vỗ vỗ bả vai gầy yếu khoác lam sam. Một hồi sau lại nói: "Ta giúp ngươi chôn nhé?"

Tiểu nhi lam y lắc lắc đầu, khẽ cắn môi nhỏ phấn hồng: "Ta tự mình làm."

Tiểu nhi bạch y có chút buồn bực, chống cằm nhìn người thanh tú sạch sẽ trước mắt cố gắng đào đất, lại còn rất nghiêm túc mà dựng trên đó một cọc gỗ nhỏ.

Hết thảy an trí thỏa đáng, khẽ phù một hơi, nhìn về phía bạch y vẫn chưa nói một lời bên cạnh. "Ngươi ở nơi này làm gì?"

"À, việc này... đến tìm người chơi." Tiểu nhi bạch y còn đang nhìn người trước mắt, lại không biết người kia sẽ đột nhiên hỏi mình.

Tiểu nhi lam y vẫn như cũ mở to đôi mắt trong suốt, giật mình nhìn hắn.

Tiểu nhi bạch y thấy không giấu được, đành phải nói thực: "Mẫu thân vứt ta ở đây rồi tự mình chạy tới chợ," Tạm ngừng rồi một bộ căm giận, "Bảo ta tự chơi, ta mới đến đây, bản thân làm sao chơi?"

Tiểu nhi lam y nghe vậy cười, nụ cười kia mặc dù lộ vẻ trẻ con, nhưng tựa như tia nắng ban mai khi sắc xuân vừa tới, tinh thuần mà xán lạn.

Tiểu nhi bạch y khẽ hoảng, bên trong đôi mắt tròn tinh tế kia ánh lên tươi cười rực rỡ.

"Ta cùng ngươi chơi nhé-"

Tiểu nhi lam y tiếp tục mỉm cười, cởi mở mà thẳng thắn.

"Được-" Kỳ thật tiểu nhi lam y không tự đề xuất, nói không chừng hắn cũng sẽ buộc người kia chơi cùng mình...

"Chơi cái gì?"

"Thăm từng nhà nhé-"

"Hả?"

"Ha ha, lừa ngươi đấy-" Trò nhàm chán như vậy thế nào ta lại chơi?

Nhìn bộ dáng ngơ ngác của tiểu nhi lam y, tiểu nhi bạch y cười đến khoa trương, thân mình nho nhỏ nhoáng trước nhoáng sau, rồi sau đó rốt cuộc cười đến vui vẻ áp lên vai tiểu nhi lam y, khuôn mặt nho nhỏ vùi vào cổ mềm ấm áp lại thoải mái, tiếng được tiếng không mà nỉ non thật dễ chịu, liền ở chỗ này cọ cọ, híp mắt cười.

Tiểu nhi lam y đối với hành động của người trước mặt có chút kinh ngạc, mở to đôi mắt sáng trong, bị thân thể tiểu nhi bạch y dựa vào khiến nhất thời cứng ngắc.

Cảm giác được thân thể trước mặt có chút cứng đờ, tiểu nhi bạch y ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn vào con ngươi đen nhánh mê hoặc lại trong sáng của tiểu nhi lam y, ánh mắt chuyển tới lông mi dài ngay ngắn, bỗng nhiên cười giảo hoạt, lại gần tại lông mi in cái miệng nhỏ nhắn lên nhẹ nhàng chụt một cái.

"!" Tiểu nhi lam y kinh ngạc, nhẹ nhàng đẩy người trước mắt, "... Ngươi làm gì vậy?"

Tiểu nhi bạch y cười hì hì, "Hôn ngươi á!"

"Không được!"

Tiểu nhi bạch y nghiêng đầu, "Vì sao?"

"Chính là không được." Tuy rằng chính bản thân dường như cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc vì sao không được.

Hồi lâu sau, tiểu nhi bạch y bỗng nhiên mở miệng nói: "Chúng ta chơi trò chơi đi."

"Trò gì?"

"Đóng mèo với chuột nhá, ngươi đóng mèo."

"Như vậy... ta bắt ngươi?"

"Hả... Ai nói nhất định mèo bắt chuột, là ngươi bị bắt."

Tiểu nhi lam y nhíu mày lại, tựa như không rõ ràng.

"Được rồi, ngươi bị bắt, bắt được phải cho ta hôn đó!" Tiểu nhi bạch y lại lộ nụ cười giảo hoạt.

Nhưng xa xa bỗng vọng tới một tiếng gọi thân thiết.

"A- Mẫu thân gọi ta." Tiểu nhi bạch y cau mày, khuôn mặt nhỏ tuấn dật nhưng không sắc cạnh mang theo chút do dự.

"Vậy mau trở về đi, đừng để mẫu thân lo lắng." Vẫn như cũ là khẽ mỉm cười, không hề phát hiện ra tình tự lúc này của tiểu nhi bạch y.

Tiếng gọi lại vang lên, tiểu nhi bạch y chần chừ, nhìn tiểu nhi lam y trước mặt nói:

"Ta phải về- Thế nhưng, lần sau để ta bắt được, phải thực hiện đó-"

Thân ảnh màu tuyết dần mơ hồ, tạm thời biến mất vào năm chín tuổi kia-

...

Nhìn khuôn mặt khi ngủ đã cởi bỏ nét trẻ con, góc cạnh rõ ràng, đủ để lộ vẻ tuấn dật thanh tú trước mắt, Bạch Ngọc Đường không khỏi nở nụ cười ấm áp.

Hiện giờ, cánh tay hắn, đã có thể ôm chặt thân thể gầy khỏe trước mắt; năng lực của hắn, dĩ nhiên có thể bảo vệ người dễ dàng bị thương trong ngực.

Nhẹ nhàng mân mê khóe miệng, trên khuôn mặt tuấn tú là khí tức nhu hòa.

Lén lút, cẩn thận, thương tiếc ở trên lông mi đen nhánh của người trước mặt nhẹ nhàng mà hạ nụ hôn.

"Hiện tại, ta cóthể hôn ngươi đi, Miêu Nhi-"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro