Vô Tiêu 11《Nhất chẩm hòe an》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vô Tâm quả nhiên bảo trì khoảng cách với Tiêu Sắt như lời hắn nói, từ ngày đó sau khi đưa thuốc bổ đến, liền hỏi thăm bệnh tình Tiêu Sắt, thay hỉnh thoảng muốn Tiêu Sắt thay hắn xem sổ sách, cũng đều là nhờ Bạch Phát Tiên hoặc là Tử Y Hầu đưa tới.

Tiêu Sắt cũng không muốn tự tìm mất mặt, tóm lại Vô Tâm không có đem hắn đuổi đi đã xem như vạn hạnh, hắn không đến gặp hắn cũng không sao, chỉ cần bọn họ ở cùng một chỗ, luôn có cơ hội có thể gặp được.

.

Cuộc sống lại bình tĩnh trôi qua một tháng như vậy, cho đến một ngày Tiêu Sắt cảm thấy cả người mình mệt mỏi, còn kèm theo buồn nôn cùng nôn khan, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một ý nghĩ đáng sợ. Hắn cố gắng trấn định nắm lấy cổ tay của mình thay mình bắt mạch, khi cảm nhận được mạch tượng cả người như nhũn ra ngã ngồi xuống đất, hắn... Hắn lại có thai!

Tiêu Sắt rất sớm đã biết thân thể của mình cùng người khác bất đồng, chỉ là trước kia trong cung thái y từng nói bởi vì túi thai phát dục không hoàn toàn, nên hắn có khả năng không có hài tử, cho nên hắn cũng vẫn chưa đem việc này để ở trong lòng, nhưng hôm nay lão thiên gia cùng hắn mở một cái thiên đại đùa giỡn, hắn dĩ nhiên mang thai hài tử của Vô Tâm!

Nếu là hắn cùng Vô Tâm tâm ý tương thông, hoặc là bọn họ là tại hai người đều thanh tỉnh dưới tình huống có hài tử, kia Tiêu Sắt nhất định sẽ thật cao hứng, bởi vì đây là hắn cùng người mình yêu thai nghén ra sinh mệnh.

Nhưng hôm nay Vô Tâm căn bản không biết mình và hắn đã có vợ chồng chi thực, ngược lại bởi vì việc này cùng hắn xa lánh, thậm chí đối với chuyện tình yêu không mấy mặn nồng. Đứa nhỏ này tới cũng quá không đúng lúc. Nhưng dù sao cũng là Vô Tâm cùng hắn hài tử a, hắn không nỡ bỏ rớt hắn......

Tiêu Sắt nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới của mình, nơi đó vẫn bằng phẳng như trước, nhưng đã có một tiểu sinh mệnh tươi sống ở bên trong.

"Bảo bảo đừng sợ, mẫu thân nhất định sẽ bảo vệ tốt cho ngươi." Tiêu Sắt quyết định lưu lại đứa bé này, tuy rằng Vô Tâm không yêu hắn, nhưng ít nhất cũng lưu lại cho hắn một niệm tưởng, có đứa bé này ở đây, ít nhất quãng đời còn lại của hắn có hi vọng.

.

Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, tin tức hắn có thai lại bị Vô Tâm biết được. Cũng đúng, thời gian mang thai của hắn phản ứng quá mức nghiêm trọng, ngày ngày đều phải uống thuốc an thai mới có thể bảo trụ hài tử, mà dược liệu nhất định phải trải qua y sư Vô Tâm phái cho hắn, thường xuyên qua lại, Vô Tâm biết cũng không kỳ quái. Chỉ là hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Vô Tâm tới câu nói đầu tiên, chính là muốn hắn xóa sạch hài tử.

"Đứa nhỏ này không nên giữ." Vô Tâm nhìn Tiêu Sắt nghiêm túc nói, "Ngươi có biết thân thể của ngươi yếu như thế nào không? Nếu ngươi cố ý giữ lại đứa bé này ngươi sẽ chết!" 

Khi biết được tin tức này hắn còn đang tưởng y sư cùng mình nói đùa, Tiêu Sắt không phải nam tử sao? Làm sao có thể có thai? Nhưng thần sắc ngưng trọng của y sư nói cho hắn biết tất cả đều là sự thật, hơn nữa y sư còn nói cho hắn biết lấy tình trạng thân thể Tiêu Sắt căn bản chống đỡ không được đứa nhỏ đủ tháng sinh ra, thậm chí còn có thể một thi hai mạng.

Vô Tâm vừa nghĩ đến Tiêu Sắt sẽ chết liền không khống chế được lửa giận của mình, hắn tuy rằng xa lánh Tiêu Sắt, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Tiêu Sắt đi chết. Biện pháp tốt nhất chính là thừa dịp nhân lúc còn nhỏ, phá bỏ đứa bé này, tuy rằng khả năng này đối với thân thể Tiêu Sắt có tổn thương nhất định, nhưng dù sao so với mất mạng vẫn tốt hơn chứ? Nhưng Vô Tâm không biết là, đứa bé này bây giờ giống như là sinh mệnh của Tiêu Sắt, là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn.

"Nhưng đây là hài nhi của ta, ngươi không có tư cách để phá bỏ nó." Tiêu Sắt chỉ cảm thấy bi ai, mặc dù Vô Tâm không biết đứa bé này là của hắn, nhưng hắn lại có thể dễ dàng buông tha một sinh mệnh nhỏ như vậy, điều này làm cho trái tim hắn băng giá.

"Ngươi cư nhiên yêu nam nhân kia như vậy? Yêu hắn yêu đến ngay cả mạng của mình cũng không để ý cũng muốn sinh con cho hắn?" Vô Tâm cảm thấy đáy lòng có một ngọn lửa vô danh xông thẳng lên đỉnh đầu, làm tay hắn tức giận run lên, "Tiêu Sắt, ngươi điên rồi sao!"

"Phải, ta điên rồi! Hắn là nam nhân ta yêu, trong bụng ta mang chính là hài tử ta cùng người yêu của ta cùng nhau thai nghén, ngoại trừ ta không ai có tư cách không cần hắn!"  Tiêu Sắt cũng nổi giận, làm mẫu thân, hắn phải bảo vệ hài tử của mình, bao che cho con, có lẽ chính là như vậy đi.

Vô Tâm không yêu hắn, hắn có thể lý giải, cũng có thể buông tay, nhưng Vô Tâm hiện tại muốn phá bỏ hài tử của hắn, hắn tuyệt không đáp ứng, mặc dù Vô Tâm là phụ thân của hài tử, hắn cũng tuyệt không cho phép!

"Ta vốn không muốn đối với ngươi như vậy, là ngươi bức ta, Tiêu Sắt!" Vô Tâm tàn nhẫn hạ quyết tâm không nhìn Tiêu Sắt, đưa tay triệu mấy hạ nhân để cho bọn họ đem Tiêu Sắt đặt ở trên giường, chính hắn cầm thuốc phá thai đã chuẩn bị sẵn, nắm cằm Tiêu Sắt, cho hắn uống cạn.

Tiêu Sắt không ngừng giãy dụa, nhưng hắn không có nội lực căn bản là không thoát khỏi trói buộc của mấy người, chỉ có thể tận lực không cho mình nuốt, thế nhưng thủ pháp Vô Tâm rất xảo diệu, một chén thuốc cuối cùng vẫn bị hắn rót xuống.

Thấy Tiêu Sắt uống thuốc, Vô Tâm liền phất tay cho mấy người khác đi xuống, Tiêu Sắt không có trói buộc lập tức lấy tay móc yết hầu của mình muốn nhổ thuốc ra, nhưng lại không có chút tác dụng nào, chỉ nhổ ra một chút nước bọt mang theo tơ máu.

Vô Tâm nhìn Tiêu Sắt như vậy, trong lòng hắn cũng không dễ chịu, từ khi nào, hắn và Tiêu Sắt lại biến thành bộ dáng như vậy.

Hắn muốn tiến lên nâng Tiêu Sắt ôm hắn trở về giường, lại bị Tiêu Sắt đẩy ra, lập tức đối diện với đôi mắt đỏ bừng của Tiêu Sắt, làm cho hắn sững sờ tại chỗ.

"Diệp An Thế! Ngươi có tư cách gì xóa bỏ hài tử của ta, đó là hài tử của ta, hài tử của ta a!" Đó là suy nghĩ duy nhất của hắn, vì sao Vô Tâm ngay cả một chút hy vọng cũng không chịu cho hắn.

Hắn đau quá a, thật sự đau quá a, bảo bảo thực xin lỗi, là mẫu thân vô dụng, mẫu thân không giữ được phụ thân ngươi, cũng không giữ được ngươi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro