Cuộc đời phù du #6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Nhược Cẩn rốt cuộc vẫn là hoàng đế, không thể rời đi Thiên Khải thành quá lâu, lần này lặng lẽ rời cung đi Lôi Gia bảo thăm Tiêu Sắt đã là phá hủy quy củ, cho nên ngày thứ hai hắn đành phải cùng Lan Nguyệt Hầu vội vàng khởi hành trở về Thiên Khải.

Mà Tiêu Sùng hai ngày này đều ở phối hợp trị liệu cùng với Hoa Cẩm. Tang Minh trung tâm hộ chủ, cuối cùng đem hai mắt của mình đổi cho Tiêu Sùng, làm hắn có thể gặp lại quang minh.

Đêm khuya. Hôm nay người bồi ngủ cùng Tiêu Sắt là Vô Tâm, bởi vì Tiêu Sắt sợ lạnh, cho nên trong phòng nơi nơi đều đặt than lửa. Vô Tâm ngồi dựa ở mép giường, còn Tiêu Sắt thì tìm một tư thế thoải mái dựa vào trong lòng ngực hắn, thưởng thức bàn tay của Vô Tâm. Vô Tâm cảm giác được bàn tay đang nắm tay mình lạnh lẽo tận xương, không khỏi có chút lo lắng hỏi, "Sở Hà ngươi lạnh không? Sao tay lại lạnh như vậy?" Nói liền muốn đi tìm người bỏ thêm chút than.

"Ta không lạnh, không cần bỏ thêm đâu." Tiêu Sắt vội vàng túm chặt quần áo của Vô Tâm, ngăn cản người, "Tay của ta một năm bốn mùa đều lạnh, không tin ngươi xem trong phòng nhiệt khí ấm áp thế này, ta sao có thể lạnh được? Phải rồi, ngươi lên đây a, ta có vài lời muốn cùng ngươi nói."

Vô Tâm nghe vậy liền cởi giày lên giường, một lần nữa đem Tiêu Sắt ôm vào trong lòng, hỏi "Ngươi muốn nói gì?"

"An Thế, ta gọi Lôi Vô Kiệt là Tiểu khiêng hàng bởi vì dù hắn có tấm lòng chân thành nhưng đôi khi lại quá mức đơn thuần, còn Đường Liên tính tình trầm ổn nhưng bị quy củ của Đường Môn trói buộc quá nhiều, bọn họ đều không có biện pháp minh bạch ý tứ của ta, nhưng ta tin ngươi nhất định có thể hiểu. Ta biết những ngày gần đây các ngươi lén lút giấu ta thương nghị chuyện gì, nếu các ngươi muốn dùng phương pháp lấy mạng đổi mạng để cứu ta, ta liền lập tức biến mất ở trước mặt các ngươi, trời đất bao la, ta bảo đảm các ngươi sẽ không thể tìm thấy ta." Tiêu Sắt cảm giác được cánh tay ôm hắn phút chốc cứng đờ, liền biết chính mình lần này đoán đúng rồi, trong lòng trừ bỏ sinh khí thì còn có chút chua xót, hắn là một người sắp chết, thật sự không đáng để bọn họ khuynh tâm tương mộ, thậm chí vì mình trả giá sinh mệnh, hắn tuy rằng đáp lại tình cảm của họ, nhưng cũng không hi vọng bất luận kẻ nào vì mình mà chết.

Nghĩ như vậy, Tiêu Sắt thở dài nói, "Ta chỉ nghĩ bình bình yên yên cùng các ngươi trải qua những ngày tháng còn lại, đáp ứng ta, không cần lại đi thử nghiệm những cấm thuật như vậy, có được không?"

Vô Tâm mím môi, cuối cùng gật gật đầu, "Được, đều nghe theo ngươi." Tiêu Sắt nói không sai, chính mình hiểu rõ hắn, cũng biết nếu bọn họ bất chấp dùng cấm thuật kia, Tiêu Sắt thật sự sẽ vĩnh viễn biến mất ở trong thế giới của bọn họ.

"Đừng sợ, ta hiện tại không phải vẫn khỏe sao?" Tiêu Sắt ngẩng đầu nhìn về phía Vô Tâm, cười cười, "Ta muốn ra ngoài đi dạo, chúng ta cùng đi được không? Nghe nói hoa ở Tuyết Nguyệt thành sắp nở, vậy Bách Hoa Hội cũng nhanh mở ra, lần trước ngươi không ở cho nên không thể xem, lần này chúng ta cùng đi nhìn xem được không?" Trong giọng nói của hắn không tự giác mang theo chút hờn dỗi, trên mặt biểu tình lại như hướng về phía Vô Tâm làm nũng.

Vô Tâm vốn là luyến tiếc cự tuyệt Tiêu Sắt, hiện giờ Tiêu Sắt đều cùng hắn làm nũng, hắn lại há có thể chối từ, nhưng hắn vẫn là lo lắng thân thể của Tiêu Sắt có thể hay không chịu được hành trình trở về Tuyết Nguyệt thành, liền lui một bước nói, "Ta đi hỏi Tiểu thần y, nếu nàng nói có thể thì chúng ta liền mang ngươi đi ra ngoài chơi!"

"Hảo." Tiêu Sắt gật gật đầu, vẻ mặt thuận theo, hắn biết chính mình thành công, bởi vì Hoa Cẩm nhất định sẽ đồng ý để hắn đi ra ngoài.

Ngày thứ hai Vô Tâm liền đi hỏi Hoa Cẩm, được đến câu trả lời khẳng định, mọi người liền bắt đầu thu thập đồ vật tính toán khởi hành đi Tuyết Nguyệt thành. Chỉ là lúc này đây có thêm Tiêu Sùng và Tiêu Vũ cùng nhau đồng hành, cỗ xe ngựa cũng trở nên xa hoa không ít. Bên trong xe ngựa thậm chí còn có một bộ ghế dài, là chuyên môn vì Tiêu Sắt chuẩn bị, dùng gấm Vân Yên thượng hạng chế thành nệm, Tiêu Sắt nằm trên đó cũng sẽ không cảm thấy có bất luận cái gì không khoẻ.

Tiêu Vũ cùng Tiêu Sùng một cái bưng trà một cái đút điểm tâm, sống sờ sờ mà đem Tiêu Sắt dưỡng thành một cái sinh hoạt không thể tự gánh vác 'công chúa'.

Ở lần thứ ba Tiêu Sùng muốn đem điểm tâm đưa tới bên môi Tiêu Sắt uy hắn ăn, Tiêu Sắt rốt cuộc nhịn không được, bất đắc dĩ nói, "Nhị ca, Tiểu Thất, ta là bị bệnh, lại không phải phế nhân, chút sức lực để lấy cái ly, cái bánh vẫn là có, các ngươi không cần như vậy khẩn trương, ta sẽ không chết ở trên đường."

"Đã bảo ngươi không có việc gì thì đừng nói từ đó, ngươi cũng không sợ phạm húy." Tiêu Sùng tay mắt lanh lẹ bưng kín miệng của Tiêu Sắt, nói.

"Không được nói!" Tiêu Vũ cũng ở một bên ngăn lại, "Ngươi nhất định sẽ sống sót." Hắn cùng Tiêu Sùng đoạn thời gian này cũng phái không ít người đi tìm các loại biện pháp. Vì làm Tiêu Sắt có thể sống sót, bọn họ hiện tại ngay cả ngai vàng cũng không thèm để ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro