Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bao nhiêu năm vậy rồi, đêm nào Việt Thiên Yết cũng mơ thấy ác mộng, ánh lửa đầy trời, những xác người, tiếng thét thê thảm. Anh bé xíu đứng giữa địa ngục, mù mờ không hiểu gì.

Một giọng phụ nữ đang gọi anh, không tuyệt vọng, mà dồn hết toàn bộ niềm hi vọng:

"A Yết, chạy mau!"

"Đừng quay đầu lại! Chạy mau lên!"

Cơn ác mộng đó đã theo anh mười mấy năm nay.

Anh nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Nghê Bảo Bình trên giường bệnh, đồng tử co lại, lo lắng liệu cơn ác mộng như vậy từ nay về sau có quấn lấy cô?

Lúc hay tin cô gặp tai nạn giao thông, anh lập tức sợ hãi đến mức tim như ngừng đập, tức tốc chạy thẳng đến bệnh viện, lòng nóng như lửa đốt chờ ngoài phòng phẫu thuật.

Rõ ràng lần trước gặp mặt cô còn vui vẻ tươi cười rạng rỡ, rõ ràng mấy tiếng trước vẫn còn gửi tin nhắn xin anh cho cô ăn chực một bữa cơm, nhưng giờ phút này, cô yên lặng như đã chết, sắc mặt tái nhợt như bị ngâm trong nước.

Chỉ liếc nhìn cô một cái, mắt anh đã hoe hoe.

Bà nội Nghê lên cơn đau tim phải nhập viện, Tống Song Ngư nức nở, còn Nghê Khả và Nghê Thiên Bình từ đầu chí cuối cố cắn chặt răng, tuy ngấn nước mắt nhưng không nói một lời.

Ba ngày rồi, bác sĩ nói trừ tổn thương phần mềm và gãy xương chân thì Nghê Bảo Bình không gặp vấn đề nào khác, theo lý thuyết thì nên tỉnh lại từ sớm. Nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại.

Việt Thiên Yết và Nghê Thiên Bình ngồi bên giường cô ba ngày ba đêm. Gương mặt khi ngủ của cô vẫn rất bình thản, song Việt Thiên Yết biết, cô bị ác mộng bám chặt, trong mơ rất đau khổ, rất bất lực, nên mới không tỉnh được.

Nghê Thiên Bình đang gục mặt xuống giường ngủ, Việt Thiên Yết lại không tài nào nhắm mắt nổi, bàn tay cô mềm mại, lạnh toát như đá, yếu ớt như muốn từ bỏ sự sống.

Anh nắm chặt tay cô, chợt thấy sợ, anh không biết sau khi cô tỉnh lại, liệu có phải sẽ không còn là Bảo Bình trước kia nữa không.

Bảo Bình trước kia cho dù lòng đau như cắt, chất chồng vết thương cũng có thể kiên cường mỉm cười đối mặt. Nhưng bây giờ, cô liệu có từ bỏ, sẽ thật sự chết đi?

Ngoài cửa thấp thoáng bóng người, Việt Thiên Yết đặt tay Nghê Bảo Bình vào chăn, đứng dậy đi ra ngoài.

A Minh sầm mặt, lưng thẳng tắp đứng ngoài cửa, chờ Việt Thiên Yết ra rồi báo cáo: "Xe của mẹ cô Nghê Bảo Bình bị Tống Song Ngư lái đi, chiếc xe kia là xe của bác cô Nghê Bảo Bình. Chúng em đã kiểm tra một lượt, một ngày trước khi xảy ra vụ tai nạn, bác ấy đã đỗ xe dưới văn phòng luật sư khoảng một tiếng đồng hồ. Trùng hợp là trong thời gian này, băng ghi hình giám sát bãi đỗ xe bị gián đoạn mười mấy phút đồng hồ. Hơn nữa, trước đây cô Nghê Bảo Bình cũng từng thay đổi một lượt người làm trong nhà. Không ngờ nhân viên bảo dưỡng xe mới tới lại là...".

"Tên nhân viên kiểm tra xe đâu?"

"Đã trói lại rồi."

Việt Thiên Yết lạnh tanh: "Giết người thì đền mạng".

A Minh gật đầu: "Em hiểu rồi. Nhưng em muốn hỏi ra kẻ xúi giục sau lưng".

"Khỏi cần hỏi nữa."

Việt Thiên Yết lạnh lùng. Điều anh hối hận nhất là tuân theo cái quy tắc chết tiệt đó, để mất chứng cứ lần trước, phải điều tra lại từ đầu theo hướng khác. Vốn nghĩ sung công tài sản nhà họ Ninh rồi mới tiếp tục nhổ cỏ tận gốc, ai ngờ ma xui quỷ khiến thế nào, Nghê Bảo Bình lại ngồi trên xe của Nghê Khả.

Hận nhất là không giết luôn đám người đó đi.

"Những kẻ khác đâu?" Việt Thiên Yết hỏi.

Tống Minh bị tạm giam rồi, Ninh Trung Kì cũng thế, hai lão sẽ không ngo ngoe được nữa. Mạc Mặc và Mạc Song Tử không ở nhà họ Tống, nhưng có lẽ sẽ bắt được nhanh thôi. Còn Tưởng Na, bà ta đã dẫn Ninh Ma Kết và Ninh Ma Dương bỏ trốn rồi."

"Bỏ trốn càng tốt." Việt Thiên Yết sầm mắt nhếch môi, nếu mấy kẻ đó bị cơ quan công an tạm giữ thì rất phiền toái. Nhưng hẳn Tưởng Na cũng biết hiện giờ bị tạm giam sẽ an toàn hơn, nhưng còn hai đứa con trai con gái bên ngoài. Càng là lúc nguy cấp, bà ta sẽ càng lo lắng, càng muốn tự mình bảo vệ chúng.

Trốn đi, dù có trốn đến chân trời góc biển tôi cũng moi các người ra nghiền nát thành tro bụi!

"Anh Ba", A Minh trù trừ chốc lát, "đã ba ngày, bác sĩ cũng bất lực rồi".

Lòng Việt Thiên Yết đột nhiên chùng xuống: "Kết quả?".

"Đã chẩn đoán là chết não rồi. Dù có dùng máy thở duy trì thì bất cứ lúc nào cũng có thể chết..."

Việt Thiên Yết không nói gì. Chết não, còn tuyệt vọng hơn sống thực vật. Ông trời lại bắt Bảo Bình trải qua một cơn đau nữa hay sao?

Việt Thiên Yết xoay người vào phòng bệnh, vừa đúng lúc thấy Nghê Bảo Bình mở to mắt, trống rỗng, tĩnh mịch, đôi đồng tử tối đen nhìn thẳng lên trần nhà, không biết cô đang nghĩ gì.

Việt Thiên Yết tiến lên vài bước, đỡ vai cô: "Bảo Bình? Em vẫn ổn chứ?"

Nghê Thiên Bình cũng bị đánh thức, nhìn Bảo Bình, kích động đến lắp bắp run rẩy: " Nghê Bảo Bình, chị làm em sợ muốn chết, chị có biết chị..."

Câu nói của cậu sững lại nửa chừng, bởi ánh mắt Nghê Bảo Bình rất kì lạ, làm người ta thấy hoảng hốt một cách khó hiểu. Trong ánh mắt không buồn không vui, không có chút gợn sóng nào, như cô đang không tồn tại ở thế giới này.

Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, trái tim vừa mới yên ổn lại chùng xuống.

Lúc tim anh sắp rơi xuống mức thấp nhất thì Nghê Bảo Bình bình tĩnh mở miệng: "A Yết, em muốn gặp bác sĩ tâm lý Khương Hoàn Vũ".

Nghê Bảo Bình ngồi trước cửa sổ trong viện điều dưỡng, mặt không cảm xúc nhìn thảm cỏ trải dài tràn ngập ánh mặt trời vàng rực bên ngoài.

Ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu lên người cô. Xe lăn, quần áo, thạch cao, làn da đều màu trắng. Một màu trắng chói mắt tan ra trong vạt nắng chiều, hư ảo.

Việt Thiên Yết nhìn bóng dáng màu trắng bé nhỏ đằng xa, trong đôi mắt đen thẳm ẩn chứa bao điều khó nói.

Nghê Bảo Bình ngồi được một lát thì Khương Hoàn Vũ đến.

Y đã nghe nói về vụ tai nạn, trong lòng lo lắng vô cùng, biết Nghê Bảo Bình muốn gặp mình lại càng vui sướng, chỉ muốn lập tức bay đến ôm lấy cô xoa dịu nỗi đau thương trong cô.

Lúc đẩy cửa vào, y vốn tưởng cô yếu ớt khóc lóc, nhưng lại thấy cô bình tĩnh khác thường, ngồi trong ánh dương rực rỡ, khuôn mặt thanh tú gọn gàng, không giống người bệnh, mà giống thiên thần trên trời giáng xuống hơn.

Hình ảnh đẹp đẽ ấy như một bàn tay bóp chặt tim y, y thề sẽ dốc sức bảo vệ cô, trân trọng cô. Nhưng y còn chưa kịp bước thì đã Nghê Bảo Bình lạnh lùng cảnh cáo:

"Chú ý hành vi của anh. Chân tôi bị thương, không đá được anh. Song có người đang theo dõi nơi này, nếu anh dám động tay động chân, có hành động suồng sã, đêm nay sẽ có người dìm anh xuống nước."

Cô không nhìn y, từ đầu chí cuối vẫn ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Trái tim khấp khởi của Khương Hoàn Vũ bị trúng đòn đau, chẳng lẽ y hiểu nhầm? Vậy tại sao cô lại muốn gặp y? Không phải kể khổ xin an ủi sao? Trên đời này trừ y ra, còn ai hiểu được nỗi đau của cô?

Khương Hoàn Vũ không thể chấp nhận nổi vẻ lạnh nhạt của cô: "Vì sao đã bị thương nặng thế rồi mà vẫn thờ ơ lạnh nhạt với anh như vậy? Vẫn không chịu dỡ bỏ lớp phòng ngự của em?".

"Anh tưởng tôi tìm đến anh là để xin được an ủi à? Anh lại tự cho mình tốt bụng, đến cứu rỗi tôi trao cho tôi một cái ôm dỗ dành?" Nghê Bảo Bình nghiêng đầu, mặt nửa sáng nửa tối, "Tôi không dỡ bỏ lớp phòng ngự với anh. Xin lỗi, tôi đã khóc trong lòng người khác rồi, không cần anh".

Khương Hoàn Vũ lại chịu đả kích lần nữa, vừa muốn tiến lên túm cô, nhưng đưa mắt nhìn thì thấy một người đàn ông ở tầng trên tòa nhà bên cạnh, dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt phức tạp khó lường chăm chú nhìn vào phòng này.

Y nhớ lại câu uy hiếp của Nghê Bảo Bình, ấm ức dừng bước: "Em tìm anh đến là để nói với anh điều này?".

Nghê Bảo Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo như tan vào ánh nắng mờ ảo: "Tôi muốn hỏi kết cục kiếp trước của mẹ tôi".

Khương Hoàn Vũ có vẻ lừng khừng, ra chiều không đành lòng: "Sau khi em nhảy lầu, bà ấy đến gặp em, nửa đường gặp tai nạn giao thông. Cứu chữa ba ngày nhưng cuối cùng vẫn chết não, duy trì hai tháng bằng máy thở, rồi...".

Chẳng lẽ lịch sử tái diễn.

Hai tháng sao?

Hai tháng nữa, vừa tròn một năm cô sống lại.

Nghê Bảo Bình lặng người hồi lâu, mới hỏi: "Thế còn Ninh Ma Kết và mẹ con Mạc Song Tử?".

Khương Hoàn Vũ lập tức cảnh giác: "Bảo Bình, anh đã từng nói, nếu em muốn biết chuyện này, nhất định phải chấp nhận trị liệu tâm lý của anh trước đã".

"Vẫn tự cho là đúng, tự cho mình là chúa cứu thế, thật sự anh đã sống uổng kiếp thứ hai rồi." Nghê Bảo Bình cười hừ một tiếng, châm chọc.

"Bảo Bình, trong lòng em có bệnh, em còn chưa thử mà sao..." Khương Hoàn Vũ còn chưa nói hết câu, đã bị câu nói nổi giận đùng đùng của Nghê Bảo Bình cắt đứt:

"Anh không chữa được lòng tôi, vĩnh viễn không được."

"Anh nghe không hiểu tiếng người hay nhìn không hiểu biểu cảm của người?" Nghê Bảo Bình ngồi trên xe lăn, ngước mắt nhìn y, tràn ngập vẻ chán ghét, "Cho dù anh nói gì làm gì, tôi vẫn thấy ghê tởm anh, cả đời này đều không gột trôi nổi sự ghê tởm ấy. Nếu không phải lần này gặp tai nạn, anh tưởng tôi còn muốn gặp lại cái bản mặt ra vẻ đạo mạo ra vẻ bao dung nhưng thực tế chỉ biết áp đặt người khác của anh à?".

"Kẻ có bệnh là anh, Khương Hoàn Vũ! Anh mắc bệnh thích phân tích tâm lý người khác! Muốn tôi tha thứ cho anh? Chỉ dựa vào mấy câu xin lỗi của anh mà tôi phải tha thứ sao? Tôi không tha thứ là tôi bệnh sao? Anh bệnh thì có!"

Khương Hoàn Vũ bị chửi như tát nước vào mặt, mà vẫn chưa chịu bỏ cuộc: "Bảo Bình, là bản thân em không ý thức được rằng, em ở bên Việt Thiên Yết không phải vì yêu, mà vì trong tiềm thức em muốn được bảo vệ và ỷ lại, em...".

"Anh muốn chữa cho tôi cũng không phải vì anh tốt với tôi, mà trong tiềm thức anh kiêu căng tự đại, muốn có được cảm giác thành tựu và cảm giác thỏa mãn bên trong nỗi đau của tôi. Cứu người thật vĩ đại, lại có thể cứu rỗi lòng hư vinh của anh, đúng chứ?"

Câu này làm Khương Hoàn Vũ giật mình đánh thót, nhưng không phản bác lại. Mà câu kế tiếp của Nghê Bảo Bình như đâm thêm vài dao nữa:

"Yêu vốn là bảo vệ và ỷ lại. Còn anh, Khương Hoàn Vũ, anh chưa bao giờ cho tôi cảm giác đó, tất cả mọi thứ giữa chúng ta chỉ là cái vỏ sáo rỗng bên ngoài. Tôi chưa từng yêu anh, kiếp trước không, kiếp này lại càng không!"

Hai má Khương Hoàn Vũ đỏ lựng, cảm thấy chưa bao giờ nhục nhã như phút giây này, cô dám nói cô chưa từng yêu y, sao có thể?

Nghê Bảo Binh nói một tràng dài, mệt nhọc tựa lưng vào xe lăn, khinh thường nhếch môi: "Kết cục của bọn họ, hôm nay tôi hỏi anh lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, thích nói hay không thì tùy. Sau này không cần gặp nhau nữa, đi đi!".

Y suy sụp bất lực xoay người đi, đi được vài bước, đột nhiên âu sầu nói: "Em nhảy lầu không bao lâu, nhà họ Việt đột nhiên thu mua nhà họ Ninh và nhà họ Tống, rất nhanh đã thâu tóm tất cả. Ninh Trung Kì và Tưởng Na bị phán án tử hình vì tội thao túng thị trường chứng khoán, tham ô hối lộ. Ninh Ma Kết bị Việt Thiên Yết bắn chết bằng một phát súng, Mạc Song Tử chuốc thuốc định bẫy Việt Thiên Yết, không ngờ lại bị ném vào hang sói, kết cục rất thảm. Tống Minh nhà tan cửa nát, bị nhà họ Liễu ngốn sạch tài sản, Mạc Mặc và Mạc Song Tử không còn chỗ dựa, không biết tại sao lại nghiện ma túy, sau này đều đến khu làng chơi ở Đại Liên làm gái, sau đó thì không biết nữa".

Y nói xong, ngoái lại, Nghê Bảo Bình vẫn lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt không có lấy một biểu cảm nào. Y vốn còn muốn nói đôi điều sám hối hoặc chúc phúc, nhưng cuối cùng lại nói: "Bảo Bình, Việt Thiên Yết là người thắng lớn nhất, chẳng lẽ em không nghi ngờ có lẽ ngay từ đầu hắn đã giúp nhà họ Ninh phá hoại nhà họ Nghê sao? Bằng không, sao hắn có được nhiều chứng cứ quan trọng đến thế?".

Nghê Bảo Bình vẫn không quay đầu lại, khóe môi khẽ cong lên như thể đang giễu cợt.

Khương Hoàn Vũ không còn cách nào khác, hoàn toàn buông tay, quay lưng bỏ đi.

Y vừa đi, Nghê Bảo Bình đã nhận được điện thoại của bệnh viện, hỏi có ý định hiến tặng xác Trương Cự Giải không, nếu không đợi đến khi thị ngừng thở thì không kịp chuyển bộ phận trong cơ thể.

Nghê Bảo Bình lẳng lặng cúp máy, đẩy xe lăn đến bên giường, cửa lại mở ra, Việt Thiên Yết đi vào: "Muốn ngủ à?".

"Ngồi lâu mệt rồi, em muốn nằm xuống." Giọng cô rất khẽ, vẻ uể oải hiện lên thấy rõ.

Việt Thiên Yết đi tới, nhẹ nhàng bế cô lên, cô cũng mềm người ra ôm cổ anh, nghiêng đầu dựa vào vai anh, động tác đó lập tức khiến anh an lòng kì lạ.

Song anh phát hiện ra chỉ vài ngày ngắn ngủi, cô đã gầy xọp đi, không khỏi đau lòng. Anh chậm rãi đặt cô lên giường, hỏi nhỏ: "Ăn chút gì trước đã, được không?".

Cô lắc đầu: "Em không muốn ăn".

Anh thấy cô im lặng rúc vào chăn, nhưng vẫn cố chấp mở to mắt không chớp, không biết đang nghĩ gì. Anh sờ tóc cô, nhẹ giọng hỏi: "Nghĩ gì thế?".

Cô không đáp, nửa khắc sau lại vươn tay về phía anh, như một đứa bé sợ cô đơn: "Ngủ với em được không?".

Việt Thiên Yết thoáng ngẩn ra, nhìn đôi mắt trong veo của cô, chẳng hiểu thế nào lại xốc chăn lên, nằm sát bên cô, căng thẳng ôm vòng eo thon mềm mại của cô.

Nghê Bảo Bình nhích vào lồng ngực anh, dán mắt vào môi anh, chớp chớp vài cái, hàng mi dài để lại trên môi anh vài cơn buồn buồn rồi mới lặng lẽ nằm im. Cô ngủ rất say rồi.

Người trong lòng Việt Thiên Yết thở đều đặn hơn, mỗi phút mỗi giây kéo dài như cả thế kỉ.

Trên đường đến viện điều dưỡng này, cô nhào vào lòng anh khóc nức nở, như con thú nhỏ tội nghiệp bị thương, tủi thân đau lòng chật vật khổ sở buồn đau, khóc như đứt từng khúc ruột.

Giờ nhớ lại, anh vẫn còn đau tê tái ruột gan.

Nhưng giờ cuối cùng khi cô ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, sự yên lặng này vẫn làm anh thấy bất an, cảm giác cô hứng chịu quá nhiều, nhưng phát tiết lại chưa đủ.

Anh ôm cô, dần dần cũng ngủ say. Dù sao mấy hôm nay anh cũng chưa được ngủ.

Bất ngờ thay, anh có cảm giác bình yên không ngờ, lần đầu tiên không gặp ác mộng sau bao năm trời, an bình đến mức anh không muốn tỉnh lại.

Đột nhiên cô bé trong lòng anh cựa khẽ. Dù anh không mộng mị nhưng mãi mãi không đổi được nết cảnh giác trời sinh, ngay tức thì tỉnh lại.

Cô chỉ đổi tư thế, vẫn ngủ say. Con tim đập thình thịch của anh giờ mới dần ổn định.

Di động trên bàn im lặng lóe lên, Việt Thiên Yết đưa mắt nhìn, mới se sẽ buông Nghê Bảo Bình ra, nhấc chăn xuống giường.

Dém chăn xong, Nghê Bảo Bình vẫn lặng lẽ ngủ, anh nhìn cô một lúc lâu rồi mới quay lưng ra ngoài cửa.

A Lượng đang đứng chờ bên ngoài:

"Đã bắt được Mạc Mặc và Mạc Song Tử."

Khi Việt Thiên Yết đến kho hàng đã là nhá nhem tối.

Khí nóng ban ngày tích tụ trong kho, bầu trời xế chiều rọi vào những ô cửa sổ trên nóc kho hàng, không khí bí bách trộn lẫn với ánh sáng tù mù.

Mạc Mặc và Mạc Song Tử bị trói chặt tay chân bằng xích sắt, mắt bị buộc vải đen, miệng cũng bị bịt kín, cuộn tròn trong góc run rẩy.

Ánh mắt Việt Thiên Yết nặng nề rét lạnh, đi đến cách Mạc Doãn Nhi ba bốn mét thì dừng lại.

Anh đưa mắt nhìn người bên cạnh, người nọ lập tức tháo mảnh vải đen trên mắt và gỡ miếng giẻ bịt miệng Mạc Song Tử ra. Ả ngẩng phắt lên, chỉ thấy trong ánh sáng đo đỏ tù mù, người đàn ông trước mặt rất khôi ngô tuấn tú, nhưng chỉ toát ra vẻ lạnh nhạt hung ác.

Lúc ả bị bắt cóc thì đã biết nhất định có liên quan đến vụ tai nạn giao thông của nhà họ Nghê, ả tưởng mẹ của Tống Song Ngư đã xảy ra chuyện nên bà nội hoặc Tống Song Ngư bắt cóc ả.

Vốn ả đã nghĩ ra được mọi đối sách, nhưng khi vừa thấy Việt Thiên Yết thì mọi thứ đã sụp đổ.

Mạc Song Tử nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, đây là nguồn cơn làm ả ghen ghét Nghê Bảo Bình đến phát điên, nhất thời ả quên mất mình đang ở trong hoàn cảnh nào, tức thì ứa nước mắt tủi thân, khóc lóc vô cùng đáng thương.

Việt Thiên Yết vẫn im như phỗng, nét mặt không hề thay đổi từ đầu đến cuối vẫn lạnh như băng. Anh thờ ơ nhìn ả, một lát sau, trong mắt ánh lên nụ cười khinh thường: "Cảm giác bị bắt cóc có dễ chịu không?"

"Không." Ả yếu ớt lắc đầu, đáy lòng thầm cảm thấy may mắn, chiêu lấy nước mắt tấn công của ả vẫn có tác dụng.

"Vậy thì tốt." Anh nhìn ả, sự căm hận tột độ không tài nào che giấu nổi hiện lên trong đôi mắt âm trầm. "Lúc cô đối xử với Bảo Bình như vậy ở Macau, tôi đã muốn cảnh cáo cô lâu rồi. Nhưng lại bận bịu chuyện khác nên không có thời gian xử lí cô, đây là lỗi của tôi."

Mạc Song Tử vốn bị nỗi chán ghét lạnh lùng rõ rệt trong mắt anh giội cho một gáo nước lạnh, lại sợ cứng sống lưng khi nghe câu tiếp theo. Ý anh là, ả nhất định sẽ phải chịu một kết cục rất thê thảm?

Nhưng tại sao?

Vì sao anh lại đối xử với ả như thế? Lẽ nào...

Mạc Song Tử vừa mừng vừa sợ: "Nghê Bảo Bình chết rồi?".

Đồng tử Việt Thiên Yết chợt co lại.

A Lượng tiến lên một bước, hung ác tát vào mặt Mạc Song Tử: "Không muốn sống nữa à?".

Người lăn lộn lâu trong giang hồ, sức rất lớn, đầu Mạc Song Tử như nổ tung, suýt ngất vì đau. Cơn nóng rát trên mặt bùng lên như bị xé một lớp da.

Gò má trái liền sưng tướng lên, khóe môi còn rướm máu.

Chừng chục giây đồng hồ, đầu Mạc Song Tử vẫn quay mòng mòng, không thể hoàn hồn, lỗ tai cũng ong ong.

Mạc Mặc bên cạnh tuy bịt miệng che mắt, không nhìn được không nói được, nhưng lại vẫn nghe được tiếng con gái bị đánh, vội liều mạng cựa quậy, cổ họng phát ra từng tiếng ư ử chói tai một cách khác thường trong nhà kho trống trải.

Việt Thiên Yết liếc bà ta một cái, khẽ nhíu mày, hiển nhiên thấy rất phiền phức: "Còn ồn ào nữa, tôi sẽ cho bà mãi mãi không phát ra tiếng nào được nữa".

Mạc Mặc lập tức run như cầy sấy, ngoan ngoãn không dám gây ra một tiếng động nào nữa.

"Bà xót con gái mình, nhưng khi đặt mình vào hoàn cảnh người khác, sao bà có thể ngược đãi Bảo Bình như thế?" Sắc mặt Việt Thiên Yết âm u như đêm tối, ngữ điệu không cảm xúc, nhưng không hiểu sao vẫn toát ra sự tức giận hung tợn.

Mạc Mặc đương nhiên không dám hó hé nửa lời, nhưng Mạc Song Tử vẫn liều lĩnh vặc lại: "Mẹ tôi chưa từng ngược đãi nó, nó nói dối, nó vong ơn bội nghĩa, nó...".

Mắt Việt Thiên Yết lóe lên, sự lạnh lẽo trong ánh mắt anh làm Mạc Song Tử run lên, câm miệng.

Sau một hồi yên tĩnh đầy chết chóc, Mạc Song Tử vẫn chưa từ bỏ ý định, nhỏ giọng sợ hãi ngập ngừng nói: "Chỉ cần anh thả tôi ra, tôi bằng lòng làm mọi thứ". Dứt lời, ả đỏ bừng mặt cúi gằm xuống, hành động gần như đã nói rõ ý ả.

Mặt Việt Thiên Yết sầm lại, không ngờ trên đời lại có thứ phụ nữ mặt trơ trán bóng như thế.

"Cô chỉ cần trả lời một câu, Ninh Ma Kết đang ở đâu?" Giọng điệu anh đều đều nhưng lại toát ra vẻ uy hiếp, "Tôi không muốn nghe những thứ linh tinh như ngụy biện, phủ nhận, bàn điều kiện, vờ tội nghiệp, chối trách nhiệm. Bằng không, cô biết hậu quả rồi đấy".

Mạc Song Tử sợ chết khiếp vì khí thế lạnh lùng của anh, thật sự không dám lỗ mãng nữa, cũng không dám nói mấy câu "Tôi không biết", "Tôi bị oan" đã soạn sẵn nữa.

Anh là ai chứ? Nếu đã bắt ả thì đã xác định ả chắc chắn có liên quan đến vụ tai nạn này, ít nhất là biết tình hình bên trong. Ả không nói, anh ắt có cách đối phó, nhưng nếu ả nói, chỉ e kết cục còn thảm hơn.

Mạc Song Tử trong lòng oán hận, ả chỉ gặp Việt Thiên Yết vài lần, ấn tượng về anh mãi mãi là vẻ hững hờ lạnh nhạt, tuy lịch sự nhưng vẫn giữ khoảng cách, không quá tốt với ai, nhưng cũng không quá xấu với ai.

Không ngờ, ả lại có thể chứng kiến mặt tàn ác nhường này của anh, mà tất cả, là vì Nghê Bảo Bình.

Dựa vào đâu mà người đàn ông của Nghê Bảo Bình lại có thể làm thế vì cô ta?

Mạc Song Tử ghen tị đến phát điên, chỉ trong nháy mắt bỗng gan lì hơn, ả cương quyết không tiết lộ dấu vết của Ninh Ma kết được. Ả biết Ninh Ma Kết nhất định sẽ tìm bà nội và Nghê Khả để báo thù, đến lúc đó, Nghê Bảo Bình nhất định cũng phải chịu liên đới chết theo.

Ả không được sống yên thì Nghê Bảo Bình đừng hòng an ổn.

Việt Thiên Yết không muốn chờ lâu hơn, liếc mắt. A Lượng bèn gọi người tới, rất nhanh chóng đã có người bưng một lọ thuốc đến.

Mạc Song Tử vừa thấy đã sợ tái mặt.

Đây chẳng phải thứ thuốc gây nghiện ả tiêm cho Nghê Bảo Bình lúc ở trên thuyền sao?

Mắt Việt Thiên Yết tối đen không có lấy một tia sáng: "Nhận ra chứ? Đây là nguyên nhân bố cô phải vào tù, vi phạm lệnh cấm nghiên cứu chế tạo thuốc kích thích, muốn phát tài nhờ thứ này à? Nhưng nghe nói thí nghiệm thất bại, không biết hiệu quả thuốc rốt cuộc ra sao. Cứ thử luôn trên người cô vậy!".

"Đừng!" Mạc Song Tử rít lên lùi về phía sau, lại bị bịt miệng, chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở thảm thiết, ả bị đè chặt, thuốc nước trong suốt chẳng mấy chốc đã tiêm vào cơ thể.

Không đau đớn chút nào, chỉ có cảm giác sợ hãi và bất an đang ùn ùn kéo đến.

Ả bỗng nhớ lại cảnh trên thuyền Macau hôm đó, Nghê Bảo Bình yếu ớt sốt cao cố hết sức tránh né, lại bị ả giật tóc lôi lại, đâm kim tiêm vào cổ.

Chẳng lẽ đây là báo ứng?

Việt Thiên Yết nhìn Mạc Song tử đã đờ ra vì sợ hãi, nói: "Thuốc nhà các người, tôi sẽ cho cô thử mỗi ngày một liều, đến khi nào cô nói ra tung tích của Ninh Ma Kết mới thôi. Nhưng cho dù cô không nói, tôi cũng lôi được hắn ra, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Nếu cô muốn ngày qua ngày chậm rãi chờ chết, tôi cho cô toại nguyện".

Dứt lời, anh ra khỏi kho hàng. Đến viện điều dưỡng, vừa mới rẽ vào hành lang đã thấy A Minh vội vã chạy từ phòng Nghê  Bảo Bình ra.

Lòng Việt Thiên Yết nặng trĩu.

Một giây sau, A Minh đã chạy đến bên anh: "Không thấy chị dâu đâu".

Sau cùng, còn bỏ thêm một câu: "Thiếu một khẩu súng".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro