Chương 18-19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 18

Mặc dù ghép bàn, nhưng khẩu vị của Ngụy Ninh cùng vị chủ tử và hai gã người hầu kia hoàn toàn khác nhau, hắn sẽ không vì mỹ nhân chỉ là bình thủy tương phùng này mà khiến mình chịu tội, đợi sau khi ngồi xuống, tiểu nhị lập tức đưa thức ăn hắn yêu cầu lên.

(Bình thủy tương phùng: Bèo nước gặp nhau. Gặp gỡ thoáng qua.)

Từ Nguyên Gia ngồi bên cạnh, lúc gọi món chỉ dặn cứ theo Ngụy Ninh, thấy tiểu nhị định lui xuống lại nói: "Ngươi lấy chiếc hãn cân sạch sẽ tới đây."

(Hãn cân: có hình vuông, là đai lưng hoặc khăn tay của người xưa)

Chiếc hãn cân trắng như tuyết bị xé thành mảnh dài đặt giữa bàn, tựa như dòng sông chia cách hai địa giới, tách hoàn toàn hai nhóm người ra.

"Ý của ngươi là sao?" Sắc mặt gã người Hồ khi nãy cãi vã với tiểu nhị lập tức trở lên khó coi, ngay cả nam nhân người Hồ khách khí khi nãy cũng nhíu mày lại, lộ vẻ không tán thành.

Ngụy Ninh liếc nhìn mỹ nhân kia, lại nhìn Từ Nguyên Gia, chỉ nói: "Sao? Hai vị còn muốn tu hú chiếm ổ phượng hoàng à. Ta không quan tâm đám người Hồ các người có quy tắc gì, nhưng ở Đại Tề chúng ta thì phải tuân thủ quy tắc của chúng ta."

Mỹ nhân kia lên tiếng: "Đồn Châu, chúng ta vốn đã quấy rầy người ta, ngươi cử xử phải lễ phép một chút."

Nơi đây là kinh thành, dưới chân thiên tử, tùy tùy tiện tiện đã có thể đụng phải con cháu thế gia, vương công quý tộc. Túy Hương Lâu này là tửu lâu lớn số một số hai kinh thành, mặc dù thân phận của nàng ở đất nước mình là tôn quý, nhưng đây là Đại Tề, mục đích chính của nàng tới nước Tề không phải để gây thị phi.

Người Hồ chững chạc kịp phản ứng, quở trách đệ đệ mình: "Ẩu tả, người ta tốt bụng nhường nửa căn nhã gian để ngươi được thuận tiện hơn cơ mà. Ngươi còn không mau xin lỗi vị đại nhân này đi!"

Đốn Châu không cam tâm vỗ ngực làm hành động xin lỗi, lại thêm một câu xin lỗi bằng tiếng Tề không lưu loát.

Ngụy Ninh thản nhiên nhận lời xin lỗi đó, hắn cũng lùi một bước, cười nói: "Vẫn là vị cô nương này hiểu rõ thị phi. Vậy đi, hôm nay các vị ăn gì thì cứ tính cho ta, cũng coi như chúng ta có duyên phận, kết một cái thiện duyên."

Lời của Ngụy Ninh khiến cho sắc mặt mấy người Hồ kia dễ nhìn hơn, nhưng ngược lại, Từ Nguyên Gia ngồi bên cạnh nhịn không được mà nhìn hắn mấy lần.

Mặc dù thức ăn rất ngon, Từ Nguyên Gia lại ăn chưa được vài miếng đã gác đũa: "Ta ăn no rồi, bao giờ trở về?"

Ngụy Ninh liếc cái bụng phẳng của Từ Nguyên Gia. Người ta cứ nói con trai ăn khiến cha nghèo, Từ Nguyên Gia mặc dù gầy nhưng cũng đang trong tuổi ăn tuổi lớn, làm sao có thể ăn vài miếng đã no. Hắn đoán chừng Từ Nguyên Gia không thích ăn những thứ này, vậy mà lúc trước gọi thức ăn lại không nói.

Người này đúng là kỳ cục, chuyện gì cũng giấu trong lòng. Ngụy Ninh chỉ có thể chọn trở về cùng Từ Nguyên Gia, cho phu nhân nhà mình mấy phần thể diện.

(Nguyên văn: Người này đúng là biệt nữu. Ý chỉ người nghĩ một đằng nói một nẻo, hay cự nự. Tsundere ớ)

Nhưng liếc nhìn mỹ nhân dị quốc đeo khen che mặt ngồi trước mặt bọn họ, lòng suy nghĩ, quyết định nên cho Từ Nguyên Gia một bài học.

Thật là... Mấy hôm nay hắn quá dung túng Từ Nguyên Gia rồi. Mới ba ngày thôi mà. Nếu không tỏ rõ thái độ với y, mấy hôm nữa có khi y còn dỡ cả nóc nhà ra ấy chứ.

Hắn đưa Từ Nguyên Gia về sớm là để cho y miễn phải chịu mấy thứ khổ sở kia, chứ không phải để cho y tác oai tác quái, cưỡi lên đầu lên cổ mình.

"Nguyên Gia no rồi, ta vẫn còn đói bụng. Nếu ngươi cảm thấy nhàm chán thì có thể mở cửa sổ, ngắm chút phong cảnh dưới lầu."

Hắn không tin Từ Nguyên Gia có thể đương trường bỏ hắn ở lại, trở về một mình. Phu xe là người phủ Vinh quốc công, hắn không xuống ra lệnh, đối phương sẽ không nghe lời Từ Nguyên Gia mà đi về.

Vì kích thích Từ Nguyên Gia, hắn đặc biệt nhấm nháp đến bảy tám phần số thức ăn được đưa lên.

Vừa ăn, hắn còn thỉnh thoảng trò chuyện với đám người Hồ đối diện vài câu, có thể nói là vui vẻ hòa thuận.

Một hồi lâu sau, Ngụy Ninh ăn no đến bảy phần bèn gọi người tính tiền, cùng từ Nguyên Gia đi xuống, sau đó từ biệt đám chủ tớ người Hồ, mỗi người một ngả.

Đoạn đường này, nhất cử nhất động của Ngụy Ninh đều rơi vào mắt Từ Nguyên Gia. Mỗi một câu hắn nói, y đều nghe vào tai, nhớ trong lòng.

Trong hành trình ghi nhớ này, thần sắc y biến ảo mấy hồi. Lúc ở trên lầu còn lộ chút ưu tư.

Chẳng biết Từ Nguyên Gia suy nghĩ thông suốt chuyện gì, đến lúc lên xe ngựa, y đã sắp xếp xong nỗi ưu tư. Những ưu tư lan tỏa ra ngoài kia như bị nước rửa trôi, mọi thứ đều sạch sẽ, bất kể là trên gương mặt Từ Nguyên Gia hay là trong cặp mắt đen nháy ấy, hoàn toàn không tìm được nửa điểm đầu mối.

Nếu Ngụy Ninh không hiểu Từ Nguyên Gia, nhất định hắn sẽ nghĩ chuyện này cứ vậy mà trôi qua. Nhưng khổ nỗi hắn lại hiểu quá rõ đối thủ ngày xưa của mình. Y xả mọi việc ra ngoài, vậy chứng tỏ chuyện không có gì. Còn khi y đã sắp xếp mối ưu tư, không để nó lộ ra ngoài, vậy chứng tỏ sự việc đã trở lên cực kỳ nghiêm trọng.

Nhưng Ngụy Ninh không cảm thấy bản thân có gì sai, đành nhích gần Từ Nguyên Gia hơn một chút: "Sao vậy? Ngươi không vui?"

Từ Nguyên Gia cười nói: "Tử Quy giao tiếp rộng như vậy, sao ta lại không vui chứ."

"Nếu không muốn cười thì đừng cười, nụ cười ngươi cố nặn ra nhìn xấu lắm." Thật ra thì dáng vẻ hiện tại của Từ Nguyên Gia chẳng để lộ đầu mối gì, Ngụy Ninh đang hoàn toàn dùng suy luận để đoán tâm tình đối phương. Vào khoảnh khắc này, Từ Nguyên Gia chắc chắn nói dối!

Dù sao ở đây không có gương, Từ Nguyên Gia sẽ không thấy được gương mặt chính mình.

Từ Nguyên Gia tắt cười theo phản xạ. Y sinh lòng nghi ngờ: Chẳng lẽ năng lực che giấu tâm trạng của mình thoái hóa rồi sao?

Chính xác. Mấy ngày nay y buông lỏng cảnh giác rồi. Đều tại Ngụy Ninh cả!

Ngụy Ninh còn nói: "Ngươi giận gì chứ, ta có thích nữ nhân đâu, hai người kia thân phận bất phàm, chung quy chưa đến nỗi làm người ta mất thể diện. Nếu ta đã đồng ý chia bàn thì chính là muốn kết một mối thiện duyên, chứ không phải là kết thù."

Từ Nguyên Gia cảm thấy phán đoán của mình xuất hiện sai lầm. Ngụy thế tử mặc dù nhìn thì ngốc nghếch, song tuổi còn trẻ đã ngồi được lên vị trí kia... cái gọi là ngu ngốc đó bất quá là biểu hiện nhằm hạ thấp phòng bị của người khác mà thôi.

Ngụy Ninh nói hắn không thích nữ nhân, chỉ có tự thân hắn tin mà thôi. Nếu là bình thủy tương phùng, Ngụy Ninh cần gì phải một mực ngồi ở nhã gian đó, nhất quyết chờ nữ nhân kia ăn xong mới nói tính tiền, hơn nữa còn một mực cùng một người ngoài nói nói cười cười, gạt vị thế tử phu nhân trên danh nghĩa là y đây qua một bên.

Không chỉ như vậy. Ở trước mặt người khác, Ngụy Ninh rất thích nhấn mạnh địa vị thế tử phu nhân của Từ Nguyên Gia, nhưng ở trước mặt nữ tử kia, đối phương tuyệt nhiên không nhắc tới y. Hắn nhất nhất xưng là bằng hữu.

Nói là bình thủy tương phùng, Từ Nguyên Gia lại nhạy cảm phát hiện Ngụy Ninh biết nữ nhân kia. Y thấy Ngụy Ninh gần như coi nữ nhân kia thành phu nhân của mình vậy.

Ngụy Ninh không đoán được những suy nghĩ hiện tại trong lòng Từ Nguyên Gia, càng không biết bản thân cõng một cài nồi to đến thế.

Hắn nói tiếp: "Nếu như ta không đoán sai, nữ nhân kia là công chúa tới từ Thổ Phiền, lần này muốn đến hòa thân với Đại Tề."

Từ Nguyên Gia chợt ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt Ngụy Ninh, tựa hồ đang phán đoán xem lời của hắn là thật hay giả.

"Nếu như không có gì bất ngờ, nàng sẽ trở thành phi tử của thánh thượng." Ngụy Ninh thầm bổ sung trong lòng: Không chỉ là phi tử, mà còn là người được sủng ái hết mực.

Trên thực tế, sau này đương kim thánh thượng chết trong tay vị phi tử này. Mà vị công chúa xinh đẹp đến từ Thổ Phiền kia lại tằng tựu với kẻ về sau trở thành Từ thượng thư lệnh, cũng chính là Từ Nguyên Gia.

Ngụy Ninh không biết việc tằng tựu kia là thật hay giả, hắn đoán là Từ Nguyên Gia giữ vai trò làm một kẻ lừa gạt tình cảm, mượn tay vị phi tử này để hạ độc lão hoàng đế.

Tiếp theo, hoàng đế chết, vị cung phi kia cũng chết.

Hoàng đế đang độ tráng niên chết nhanh như vậy, bên trong có đủ loại công lao của Từ Nguyên Gia. Cũng bởi tòng long chi công, cho nên một kẻ xuất thân hàn môn đệ tử như Từ Nguyên Gia mới có thể lên đến chức thượng thư lệnh khi còn rất trẻ.

(Tòng long chi công: Công phò tá hoàng đế lên ngôi.

Hàn môn đệ tử: Con cháu nhà nghèo.)

Những điều đó đều là dấu vết sau này Ngụy Ninh vô tình đào bới ra được. Song khi đó, Từ Nguyên Gia đã sớm quyền khuynh triều dã, còn hắn đến bản thân còn lo chưa xong, hơi sức tâm trạng nào đi quan tâm mấy cái bí mật hoàng thất này cơ chứ.

Dĩ nhiên, kiếp này Từ Nguyên Gia còn chưa kịp qua lại với vị cung phi kia, nhưng tương lai có phát sinh chuyện gì hay không thì Ngụy Ninh cũng chẳng rõ.

Nói một cách nghiêm túc, nữ nhân kia là hoa đào nát của Từ Nguyên Gia. Nếu Từ Nguyên Gia thật sự nổi nóng với hắn vì người nọ, há chẳng phải cực kỳ buồn cười hay sao.

Ngụy Ninh thở dài, hắn lại không thể nói cho Từ Nguyên Gia biết: "Cái đóa hoa đào nát đó thật ra là của ngươi". Dẫu sao mọi thứ vẫn chưa xảy ra mà.

Sắc mặt Từ Nguyên Gia trải qua biến hóa trông có chút vi diệu.

Y cảm thấy mình đã tức giận uổng công, xong lại cảm thấy mất mặt một cách khó hiểu. Vừa định nói gì đó thì bụng kêu rột rột.

Ngụy Ninh lấy một hộp thức ăn từ sau lưng ra: "Biết ngươi ăn chưa no nên ta kêu đầu bếp chuẩn bị một phần cho ngươi, đừng giận. Ngươi cứ luôn thích giấu chuyện bực tức trong lòng, nếu ngươi tức đến sinh bệnh thì ta sẽ đau lòng đấy."

Số đồ cưới của Từ Nguyên Gia lấy đi một khoản tiền lớn của hắn, bây giờ hắn vẫn chưa kiếm lại được, nếu mời đại phu lại phải tốn thêm.

Từ Nguyên Gia mở hộp thức ăn, bên trong đặt mấy đĩa thức ăn nhỏ, đều là những món trước đó y đã động đũa, cơm cũng nóng hổi, thậm chí còn có một chén canh nhỏ.

Y không động đũa, đột nhiên tiến tới bên cạnh Ngụy Ninh, hôn mạnh một cái lên đôi môi đang khép của hắn.

Hôn vị thế tử ngốc nghếch chỉ biết lặng lẽ đối xử tốt với người ta xong, y mới động đũa ăn cơm.

Ngụy Ninh bị hôn đến choáng váng, hắn sờ khóe miệng ướt át một cái, phía trên dường như còn vương hương thơm của Từ Nguyên Gia.

Hắn nhìn Từ Nguyên Gia đang ăn cơm, luôn cảm thấy có thứ gì đó đang phát cuồng chạy về phương hướng ngoài dự liệu của mình.

Từ Nguyên Gia cứ một lời không hợp liền hôn hắn, chẳng lẽ đang dùng mỹ nhân kế với hắn hay sao?

--------------

Tác giả có lời muốn nói

Từ Nguyên Gia: Ngươi mới xấu xí, cả nhà ngươi đều xấu xí.

Ngụy Ninh: Nhưng mà ngươi cũng thuộc gia đình của ta mà.

Chương 19

Hai người ăn ý, không nhắc lại câu chuyện bên lề tình cờ gặp được mỹ nhân dị vực kia.

Biết người đó sắp trở thành một trong số những nữ nhân trong hậu cung của hoàng đế, Từ Nguyên Gia an tâm rất nhiều.

Mặc dù khi đối diện với y, Ngụy Ninh hơi ngu ngốc, nhưng lúc đối xử với người ngoài thì chẳng có lấy nửa điểm hồ đồ.

Một vị thế tử phủ Vinh quốc công, lại là trọng thần triều đình, trong đầu hẳn phải úng nước mới làm ra chuyện dâm loạn hậu cung.

Còn về phía Ngụy Ninh, hắn cho rằng phương hướng phát triển của Từ Nguyên Gia kiếp này không giống kiếp trước cho lắm. Kể cả theo như kiếp trước, chờ Từ Nguyên Gia tiến vào triều đình, muốn lôi kéo quan hệ với nữ nhân kia cũng phải ở mấy năm sau, trước mắt hoàn không cần quan tâm vấn đề này.

Suy nghĩ của phu phu hai người rõ ràng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Nhưng từ phương diện khác mà nói lại đạt thành sự nhất trí khiến người ta khiếp sợ.

Điểm tâm Ngụy Ninh sai người hầu tới Tam Phương Trai mua về, sau khi bọn họ trở về phủ đã mượn tay Từ Nguyên Gia, thuận lợi tặng đến tay Vương thị.

Đợi khi Vương thị ăn điểm tâm, Ngụy Ninh thuận miệng nói mấy câu về chuyện đã xảy ra lúc quy ninh ở Từ gia.

Vốn là một gia đình nhỏ nhoi, lại thấy tình cảm Từ Nguyên Gia dành cho Từ gia cũng chẳng sâu bao nhiêu, Vương thị suy ngẫm một hồi, gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý: "Tự các con hành động chừng mực là được."

Vương thị vỗ tay Từ Nguyên Gia, còn nói: "Bên phòng Ngụy Bình trước nay luôn nghĩ đến việc chia bớt quyền thế từ chỗ tổ mẫu, tổ mẫu cũng già rồi, nếu Nguyên Gia ngươi đã gả vào Ngụy gia chúng ta, thành thê tử danh chính ngôn thuận của Tử Quy, vậy thì con nên chia sẻ mối lo này với tổ mẫu mới phải."

Từ Nguyên Gia nghe hiểu lời của lão phu nhân, y đương nhiên khát vọng quyền lợi, nhưng Ngụy Ninh vẫn còn ở đây, y không thể tùy tiện nhận lời, bèn quay mặt nhìn hắn.

Ngụy Ninh gật đầu với y một cái.

Hành động nho nhỏ qua lại giữa phu phu hai người rơi vào mắt Vương thị, trong lòng bà thấy thoải mái hơn.

Cho dù là lão phu nhân quản lý việc nhà, bà vẫn hi vọng cháu dâu mình là người không khéo có năng lực. Mặc dù cháu dâu cũng là nam tử, nhưng bà là tổ mẫu, vẫn hi vọng Từ Nguyên Gia sẽ coi phu quân là trời, đặt Ngụy Ninh trước bản thân.

Đây là suy nghĩ của vị phu nhân Vinh quốc công, cũng là lòng riêng của một người làm tổ mẫu.

Ngụy Ninh nói: "Nguyên Gia hiếu thuận, đương nhiên sẽ san sẻ với tổ mẫu, bất quá những ngày này y còn phải thi cử. Nếu có điểm nào không ổn, mong tổ mẫu cũng bao dung chăm sóc, dạy dỗ y như tôn nhi vậy."

Gương mặt thư giãn của Vương thị lại căng cứng, bà cau mày, trong nháy mắt, chút hảo cảm dành cho Từ Nguyên Gia mới tăng một chút đã biến mất không còn một mống. "Ý của con là sao?"

Đã cưới nam thê rồi, giờ bà cũng đã tiếp nhận sự thật đáng ghét đó. Vậy mà Ngụy Ninh lại nói cho bà biết, Từ Nguyên Gia sẽ đi làm quan.

Cho dù bà sủng ái cháu trai vẫn cảm thấy chuyện này hết sức không ổn. Bà vốn tưởng rằng Từ Nguyên Gia là người tốt, ai ngờ còn có sự kiện này chờ đón bà nữa.

Hai tên này đúng là như nhau, chẳng tên nào khiến bà bớt lo.

"Tổ mẫu đừng giận, đây là quyết định của con, Nguyên Gia chỉ làm theo lời con sắp xếp thôi." Ngụy Ninh vội vàng ôm lỗi lên người mình.

Bà mắng: "Trong phủ nuôi đâu thiếu phụ tá, trong đó cũng chẳng ít những người có tài văn chương, huống chi tuổi của y đâu có nhỏ, càng chẳng có công danh, con làm thế này chẳng phải là quậy bừa quậy phứa hay sao? Nào có chuyện phu nhân của quốc công thế tử vào triều làm quan chứ?!"

"Tổ mẫu chớ quên, Nguyên Gia là nam nhân, luật pháp chưa từng quy định 'nam thê không thể vào triều làm quan'."

Thực tế, dân gian có không ít gia đình nghèo khổ, vì để tuổi già có thể chăm sóc lẫn nhau, tình cảm hòa hợp cũng sẽ kết thành khế huynh đệ. Chẳng qua giữa bọn họ chỉ thiếu đi những thứ phô trương khi cưới vợ như hắn mà thôi, còn các vấn đề khác thì giống nhau.

(Khế huynh đệ: là mối quan hệ mà hai người đồng ý trở thành huynh đệ kết nghĩa, sau đó mang nghĩa tương đương với mối quan hệ đồng tính nam. Kiểu quan hệ này thịnh hành ở Quảng Đông và gần Phúc Kiến)

Chỉ cần là dân chúng lương thiện thì đều có thể làm thi cử làm quan.

Từ Nguyên Gia là thê tử mà hắn danh chính ngôn thuận cưới về, khác với những thiếp thất mà chính thê có thể tùy ý bán đi, đương nhiên có thể thi cử làm quan, còn leo lên được đến vị trí nào thì phải hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của y.

Vương thị nhất thời không phản bác được, nhưng bà vẫn chưa đồng ý. Không tiện gây áp lực cho cháu trai, bà bèn nhìn về phía Từ Nguyên Gia: "Con cảm thấy thế nào?"

Nếu người trong cuộc không muốn đi, Ngụy Ninh đâu thể đơn phương ép buộc.

(Nguyên văn: một bên đồng ý một bên không)

Từ Nguyên Gia liếc nhìn Ngụy Ninh, sợ hãi yếu đuối nói: "Con... con nghe lời phu quân."

Vương thị giận đến tức cả ngực, bà chỉ Từ Nguyên Gia: "Con trông y như vậy thì làm sao vào triều làm quan được? Huống chi nay y đã mười sáu, ngay cả một cái danh cử nhân cũng không có."

Ngụy Ninh thầm nghĩ: Lần này tổ mẫu đúng là được hời rồi. Nếu là kiếp trước, người dám chỉ thẳng mũi Từ Nguyên Gia mà mắng... sau đó sẽ chết không được tử tế đâu.

Hắn tiếp lời: "Chuyện này chẳng phải do trước đây Nguyên Gia chỉ là thứ tử, một kẻ hèn mọn không ai thương xót, không gặp được con sao? Giờ y thành thế tử phu nhân của con rồi, điều kiện đầy đủ, đương nhiên phải biết tranh giành."

Vương thị bực bội với cái bộ dáng này của hắn: "Con im miệng cho ta, con còn đắc ý nữa. Y thi cử làm quan rồi thì ai quản phủ quốc công đây?"

Ngụy Ninh liền cười: "Chẳng phải còn có tổ mẫu sao. Hơn nữa, Nguyên Gia chẳng qua là chuẩn bị thi thôi, vẫn nên chia sẻ gánh nặng với tổ mẫu. Con cũng chỉ cho y một cơ hội này, nếu thi không đỗ thì y cứ an phận ở trong nhà. Người thấy thế nào?"

Vương thị lại nhìn thoáng qua Từ Nguyên Gia: "Con chỉ thi lần này, không đỗ sẽ an phận sao?"

Từ Nguyên Gia ngoan ngoãn thuận theo y như chú dê con mới sinh: "Đều do phu quân an bài ạ."

Vương thị có thông tình đạt lý hơn nữa cũng không có khả năng coi y như cháu ruột, dưới tình huống này, y chỉ cần đẩy mọi nguyên do lên người Ngụy Ninh, bản thân thì tỏ ra "ta rất biết nghe lời" là được.

Vương thị cũng biết thi cử khó khăn nhường nào, bị cháu trai lôi kéo cả ngày, bà bực bội thốt ra một câu: "Nghe con là được chứ gì."

Bà quan sát thêm hồi lâu, chắc chắn việc này không phải do cháu dâu xúi bẩy mà là cháu trai mình nhất thời hứng thú mới nói: "Con đừng thấy áp lực quá, thất bại thì thôi. Phủ quốc công chúng ta vứt được chút thể diện đó. Bất quá, con là thế tử phu nhân được Tử Quy cưới hỏi đàng hoàng, còn là do thánh thượng ban hôn, phải rắn rỏi lên, đừng việc gì cũng nghe theo Tử Quy."

Nguyên Gia vẫn ngoan ngoãn khôn khéo, xấu hổ cười đáp: "Tổ mẫu nói rất đúng."

Trong lòng y lại chẳng quan tâm, lời của lão phu nhân không thể nghe hoàn toàn, nghe lời rồi bà lại quắc mắt lạnh nhạt với mình.

Vương thị nhìn hai gã thiếu niên, ngay cả món bánh ngọt thường ngày cực kỳ yêu thích cũng cảm thấy ăn không vô nữa. "Các con ra ngoài hết đi, không có việc gì đừng đến tìm ta."

Bà xem như đã thấy rõ, cháu trai nhà mình đúng là tên quỷ xảo quyệt, cứ thích chọc tức bà.

Trở về viện của mình, Ngụy Ninh lại kề tai nói nhỏ với thế tử phu nhân: "Tổ mẫu mạnh miệng mềm lòng, đôi khi nói chuyện không êm tai, ngươi đừng để trong lòng."

Tên Từ Nguyên Gia này chẳng có chút xíu lòng từ thiện nào với cả lão phụ yếu ớt lẫn trẻ nhỏ. Kẻ mềm lòng sẽ chẳng cách nào leo cao được như vậy ở chốn quan trường.

Thật lòng thì hôm nay thái độ của Vương thị đối với Từ Nguyên Gia thực sự không tốt, lời của hắn bề ngoài là bảo vệ Từ Nguyên Gia, song thực ra không phải lo cho y, mà là lo tổ mẫu bị cái tên nhỏ mọn này thù dai.

Từ Nguyên Gia vẫn cười tủm tỉm: "Tử Quy lo lắng quá rồi, tổ mẫu lo nghĩ cho toàn phủ quốc công, sao ta lại giận người chứ."

Ngụy Ninh nhìn nụ cười đó của y mà trong lòng không khỏi kinh sợ: "Nguyên Gia có thể đừng cười được không?"

Nụ cười Từ Nguyên Gia cứng lại trên mặt: "Sao vậy, Tử Quy không muốn thấy ta cười sao?"

Ngụy Ninh thầm nghĩ: Đương nhiên rồi. Ai bảo lúc hắn quen biết Từ Nguyên Gia thì đối phương đã là một con tiếu diện hổ, cười một tiếng liền chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt. Cười với hắn một cái, hắn tuyệt đối gặp xui. "Cũng không phải. Ngươi cười đương nhiên đẹp, chẳng qua là Nguyên Gia cười một tiếng sẽ khiến tim ta nhảy bùm bùm, đập mạnh vô cùng."

Để chứng minh, hắn nắm tay Từ Nguyên Gia đặt lên ngực mình: "Ngươi nghe xem, tim ta sắp nhảy ra ngoài luôn rồi. Ngươi cười một tiếng mà nó đã thành thế này."

Tay từ Nguyên Gia đặt trên tim Ngụy Ninh, 'chiếc trống' đó đập vừa nhanh lại vừa mạnh.

Cảm thụ được nhiệt độ từ tay truyền tới, y đột nhiên cảm thấy bàn tay chạm trên lồng ngực kia nóng đến lạ thường.

Thật ra ngay từ đầu y đã giữ ý định lợi dụng tên thế tử ngốc nghếch này, nhưng đối phương luôn nói những từ như mê sảng như vậy, nên có đôi khi bản thân y cũng sẽ luống cuống hoảng hốt, không biết đối phó ra sao.

Y thu ý cười lại xong, nhìn Ngụy Ninh hồi lâu: "Những lời này của Tử Quy... đã từng nói với người khác chưa?"

Ngụy Ninh cau mày nhìn y: "Ta nói những lời này với người khác làm gì?"

"Vậy sau này không cho phép nói với người khác, càng không được hành động như thế này nữa."

Ngụy Ninh chẳng hề nghĩ ngợi nói: "Sau này chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy. Trên đời này chỉ dành độc nhất cho Nguyên Gia thôi."

Một tên Từ Nguyên Gia như vậy đã quá đáng sợ rồi, còn có tên thứ hai sao? Sẽ chết người đấy.

Từ Nguyên Gia ôm cổ Ngụy Ninh: "Cúi đầu."

Ngụy Ninh cúi đầu nhìn y, sau đó cánh môi chạm phải thứ gì đó cực kỳ mềm mại.

Khoảnh khắc đôi môi quấn quýt, giọng nói ngậm cười của Từ Nguyên Gia vang lên: "Miệng Tử Quy... quả nhiên ngọt như mật đường vậy."

Ngụy Ninh lập tức trợn mắt: Muốn ăn mật đường thì cứ nói thẳng, hôn miệng hắn làm gì?!

Vừa hôn xong, Từ Nguyên Gia nói: "Ta vẫn chưa chuẩn bị xong, Tử Quy đợi ta thêm một thời gian ngắn nữa, đợi đến ngày ta đề tên bảng vàng, được không?"

Y muốn ngủ với Ngụy Ninh, nhưng nếu thật sự bị người ta đè... y còn hơi do dự.

Ngụy Ninh không hiểu y nói gì, nhưng lại không tiện hỏi, cuối cùng quyết định quăng câu trả lời 'vạn năng': "Tùy ngươi."

Nhìn ánh mắt càng thêm dịu dàng của Từ Nguyên Gia, Ngụy Ninh bèn cho bản thân anh minh thần vũ một lời khen: Biết ngay trả lời như vậy là quá chuẩn xác mà!

---------

Tác giả có lời muốn nói

Ngụy Ninh: Ngươi mà cười nữa, ta sợ ta bị bệnh tim mất.

Từ Nguyên Gia: Thế tử đúng là đại bảo bối, moa~

Vị hoàn toàn không có tính tự giác rằng bản thân đã kết hôn - Ngụy Ninh: Có gì nhầm lẫn ở đây đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro