8.7 - 8.9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn theo ánh mắt của Trương Giai Lệ.

Vương Đồng Duyệt khi nãy còn đang trong giấc mơ cũng đã tỉnh.

Lúc này cô ấy xuống giường, xoa mắt hoang mang nhìn chúng tôi.

"Trầm Đồng? Giai Lệ? Hai người nửa đêm sao không ngủ, nhìn tớ làm gì?"

Thấy chúng tôi không trả lời, cô ấy tự ôm lấy cánh tay của mình.

"Sao tớ thấy lạnh quá!"

Cô ấy đương nhiên thấy lạnh rồi.

Bởi vì ma nam quấy rầy bọn họ đang dựa vào vai cô ấy, ôm cổ cô ấy, không ngừng hà hơi.

Ông nội Liễu Thanh giúp tôi che giấu hơi thở, hẳn không nhìn ra sự khác thường của tôi, còn tưởng không ai thấy hắn đang tác oai tác quái.

Lúc này, hắn vừa say hít dương khí của Vương Đồng Duyệt vừa chạy nước miếng.

"Bà xã, hôn..."

"M* kiếp!"

Tôi nổi hết da gà, ánh mắt tối sầm, vươn tay lướt qua Vương Đồng Duyệt tóm lấy cổ ma nam.

Vì bị tôi bóp cổ nên cái miệng heo của ma nam kia không thể hôn Vương Đồng Duyệt được.

Tôi kéo hắn khỏi người Vương Đồng Duyệt.

"Nhà tôi đã dọn dẹp, anh cũng dám đến phá rối? Không phải anh định phá hoại nơi này sao? Sao không ra ngoài hỏi thăm trước hả!"

Ma nam bị tôi đạp cho quỳ rạp xuống đất, thảm thiết kêu lên. Vương Đồng Duyệt và Trương Giai Lệ nhỏ nước mắt trâu mà tôi đưa, lúc này ôm nhau cùng rùng mình.

"Thật sự... Thật sự có ma?"

"Chính là hắn chính là hắn! Hắn chính là con ma ở trong mơ quấn lấy Duyệt Duyệt!"

Ma nam kia nhìn tôi, lộ vẻ kiêng kị.

"Cô... Cô là ai?"

Tôi cười lạnh: "Trầm Đồng! Nghe qua chưa?"

Hắn đúng là đã nghe qua, kích động đứng dậy.

"Thiên... Thiên đồng? Dạo này nghe người ta nói có một đại sư mới đến thủ đô, nếu chết rồi mà không chịu dọn đi sẽ bị cô đá ra ngoài..."

Tôi bật cười: "Anh cũng thông minh đấy! Tôi hỏi anh, sao lại quấy rầy cô gái này, còn ôm cô ấy, gọi cô ấy là bà xã, anh không thấy làm thế rất thô tục hả!"

8

Vương Đồng Duyệt bật khóc: "Đúng vậy! Tôi không biết anh! Tại sao anh lại làm phiền tôi? Trầm Đồng, nhà bên cô bị ma ám sao? Tôi phải hủy hợp đồng thuê nhà!"

Vừa nghe khách hàng nói muốn hủy hợp đồng, tôi liền giận sôi máu, lập tức lấy chổi lông gà ra đánh con ma nam kia.

Ma nam bị đánh, uất ức đến hai mắt hồng hồng, quay sang nhìn Vương Đồng Duyệt, nói: "Bà xã, em quên rồi sao? Anh từng giúp em! Anh nhất kiến chung tình với em đấy!"

Thấy tên đàn ông này bật khóc vì xúc động, ba người chúng tôi đều sững sờ.

Tôi: "???"

Vương Đồng Duyệt: "???"

Trương Giai Lệ: "???"

Tôi thích nghe kể chuyện.

Lời ma nam nói đã khơi dậy ngọn lửa hóng chuyện của tôi.

"Anh mau nói đi!"

Căn phòng này đã bị tôi bố trí khóa hồn trận.

Ma nam này chỉ có thể vào, không thể ra.

Thấy mình không trốn được, hắn ngoan ngoãn kể chuyện của mình và Vương Đồng Duyệt.

"Hôm Tết Trung Nguyên (*)..."

(*) Tết Trung Nguyên: là rằm tháng bảy Âm lịch, theo tục xưa thì vào ngày này phải đốt quần áo giấy cúng tế người thân đã mất.

Thì ra hôm Tết Trung Nguyên, Vương Đồng Duyệt tan học, đi bộ về nhà thuê.

Trên đường, cô ấy bắt gặp có người đốt vàng mã ở ngã tư đường.

Sắp tới kỳ thi rồi nên cô ấy chắp tay thì thầm nói chuyện trước đống vàng mã và tro bụi kia.

"Phù hộ tôi thi đậu, tôi sẽ đốt vàng mã cho anh."

Cô ấy chỉ nói thầm trong lòng, không ngờ ma nam kia nghe thấy, liền coi là thật.

Vào ngày Vương Đồng Duyệt thi, hắn thật sự đã hiển linh.

Vương Đồng Duyệt sốc đến mức không thể ngậm miệng lại khi nghe ma nam kể.

"Thảo nào ngày thi trường bỗng cúp điện, thì ra là anh?"

Trương Giai Lệ cũng nói: "Giảng viên của chúng tôi còn than đúng là tà môn, không ngờ là thật!"

Vương Đồng Duyệt nức nở: "Không phải ngay hôm sau tôi đã đốt vàng mã cho anh rồi sao? Anh còn quấn lấy tôi làm gì?"

Ma nam thâm tình nhìn cô ấy, xấu hổ nói: "Bây giờ cô gái giữ lời hứa như em không nhiều, anh thích em."

9

Nghe đến đây, tôi chỉ biết che mặt.

"Haizz..."

Đứa trẻ xui xẻo này!

Tôi không nhịn được mà liếc Vương Đồng Duyệt: "Tự nhiên chị cầu nguyện với cái chậu đốt vàng mã làm gì? Chị không biết đến Tết Trung Nguyên cửa âm dương mở, âm hồn sẽ lên dương gian nhận đồ cúng tế của người thân sao? Lời cầu nguyện của chị bị anh ta nghe thấy, chẳng phải sẽ khiến anh ta thích chị sao?"

Vương Đồng Duyệt tủi thân bật khóc: "Tôi chỉ nghĩ trong đầu thôi, không hề nói ra, ai biết... Thảo nào cái hôm tôi đốt vàng mã, trên đường về lại gặp một tài xế hết sức kỳ lạ. Người đó chở tôi hơn 10km nhưng chẳng thèm lấy tiền xe, có phải là anh hay không?"

Ma nam nghe vậy thì ngượng ngùng: "Là anh đấy. Hôm đó là anh bảo tài xế đưa em về. Một cô gái như em còn đi chậm như vậy, đi ngoài đường một mình không an toàn."

Vương Đồng Duyệt vốn đã sợ hãi, bây giờ nghe ma nam nói, cô ấy hoảng loạn hét lên.

"Đừng nói nữa!" Sau đó cô ấy trốn sau lưng tôi, "Trầm Đồng, giúp tôi với! Tôi không muốn làm vợ của ma!"

Ai nói không phải chứ?

Mặc dù Vương Đồng Duyệt là người trêu chọc ma nam nay trước, nhưng cô gái này cũng chỉ vô tình thôi.

Tên ma nam này rõ ràng là tên mất trí biến thái, tên côn đồ!

Tôi cầm chổi lông gà đặt trên cổ hắn.

"Người có lối đi của người, ma có lối đi của ma. Hai người âm dương cách biệt, không hợp nhau! Nếu anh còn tiếp tục quấy rầy cô ấy, tôi chỉ có thể xử lý anh! Hay là thế này nhé, tôi sẽ đốt hình nhân giấy thế thân cho anh, chuyện này coi như xong, được không?"

Ma nam nghe vậy thì trở nên kích động.

"Tôi thật lòng thích Duyệt Duyệt! Cô dựa vào đâu mà chia rẽ chúng tôi! Tôi không cần hình nhân giấy, tôi muốn Duyệt Duyệt!"

Tôi lạnh giọng: "Vậy sao? Ý anh là anh muốn giết người đúng không? Được thôi, vậy tôi chỉ đành khiến anh hồn phi phách tán!"

Dứt lời, tôi lẩm bẩm giả vờ triệu hồi sấm sét.

Nghe tiếng sấm bên ngoài, ma nam bắt đầu run rẩy.

"Thiên đồng, tha mạng!"

Sau đó hắn quyến luyến nhìn Vương Đồng Duyệt.

"Thôi được, nhưng cô phải hứa làm một cái giống hệt nhé!"

Tôi trừng mắt xem thường.

"Yên tâm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro