Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên xe, hai người không ai nói lời nào. Nhìn phong cảnh không ngừng lui lại qua cửa kính, cũng không khó để Châu Thi Vũ đoán được đích đến của chuyến đi này.

Quả nhiên, không lâu sau, cổng chính phía Bắc cổ kính của trường đại học A đã xuất hiện trong tầm mắt.

Lục Viện tìm chỗ đỗ xe.

- Cậu còn nhớ nơi này không? - Lục Viện lạnh giọng mở miệng hỏi.

Nhớ chứ. Sao Châu Thi Vũ lại không nhớ cho được. Lúc trước chính tại chỗ này, cô đưa Lục Viện bốn mươi lăm đồng tiền, nhìn Lục Viện bắt taxi đến SQHY tham gia buổi tuyển chọn.

Ngày đó hai người đều rất may mắn. Châu Thi Vũ thay Lục Viện đi học trót lọt. Mà Lục Viện đến khuya mới về, vừa mở cửa vào kí túc xá liền vui vẻ ôm chầm lấy Châu Thi Vũ, phấn khởi báo cho cô tin tốt mình đã được chọn.

Khi đó cả hai đều còn rất trẻ, có thể vì một chuyện mà vui vẻ thật lâu. Tối hôm sau, nhóm bạn chơi thân các cô còn rủ nhau ra ngoài chúc mừng. Châu Thi Vũ chưa bao giờ đụng đến rượu cũng phá lệ uống mấy ly.

Niềm vui khi đó đều là thật. Nhưng nỗi buồn bây giờ cũng là thật.

Lục Viện hỏi xong câu đó liền bước xuống xe. Cô dừng ngay chỗ mấy năm trước từng đứng, vẫy tay với Châu Thi Vũ.

- Là nơi này đúng không? - Lục Viện hỏi Châu Thi Vũ, cũng như hỏi chính mình. - Chính tại chỗ này, mình nhớ rõ, hôm đó là cậu đưa mình, còn giúp mình trả tiền xe.

Châu Thi Vũ cũng mở cửa bước xuống xe, quay mặt nhìn Lục Viện, hỏi: "Cậu đưa tôi tới đây rốt cuộc là muốn làm gì?"

Hơn chín giờ sáng, các sinh viên đã sớm bắt đầu tiết học thứ hai. Ngoài cổng lúc này chỉ có lác đác vài người qua đường, cũng không ai chú ý đến hai người các cô.

Lục Viện siết chặt hai tay, cuối cùng không thể kìm nén nữa mà gắn từng chữ với Châu Thi Vũ: "Làm gì? Mình chính là muốn hỏi cái người từng tươi cười vẫy tay tiễn mình đi năm xưa, bây giờ vì cái gì lại muốn hại mình như vậy!"

Châu Thi Vũ im lặng. Chuyện gì đến cuối cùng cũng đến.

Đúng như Thẩm Tĩnh Tuệ suy tính, Lục Viện đã bị phần lớn dư luận tiêu cực đè ép đến không chịu nổi, vì thế mà mất đi sức phán đoán cùng sự tín nhiệm với người bạn là cô.

- Châu Thi Vũ, lúc trước là mình không đúng. Tại sao cậu lấy mình bốn mươi lăm đồng, mình cũng hiểu rồi. Phải, là mình thay đổi. Mình xin lỗi cậu. Nhưng cậu thì sao? Chỉ vì vậy mà cậu liền cùng với người ta dồn mình đến đường cùng ư? - Rõ ràng Lục Viện không lớn tiếng, nhưng Châu Thi Vũ vẫn cảm thấy cô ta dường như đã dùng hết sức lực. - Cậu biết lúc hay Thẩm Tĩnh Tuệ công khai cậu là luật sư ủy thác thì mình thấy thế nào không? Cậu thật sự hận mình đến độ đó sao?

Lục Viện nói xong liền tiến lên siết chặt tay Châu Thi Vũ. Cô ta dùng sức đến mức Châu Thi Vũ không cách nào tránh được.

Châu Thi Vũ không phải kiểu người sẽ biện giải cho bản thân. Cô là một luật sư. Tuy không tin tưởng công bằng nhưng vẫn tuân thủ pháp luật, tôn trọng hợp đồng. Lúc trước cô đã không vì quan hệ với Vương Dịch mà từ chối ủy thác của Thẩm Tĩnh Tuệ thì bây giờ đổi thành Lục Viện cũng sẽ không.

Nhìn Lục Viện mất khống chế gào khan trước mắt, Châu Thi Vũ không biết mình khổ sở nhiều hơn hay thất vọng nhiều hơn.

- Thay vì ở đây nói mấy lời này với tôi thì cậu lo nghĩ xem rốt cuộc còn có đường nào thoát khỏi vũng bùn này không còn hơn. - Giọng Châu Thi Vũ lạnh lùng, nghe có vẻ vô tình.

Đôi tay Lục Viện nắm chặt lấy cô dần buông lỏng.

- Cậu vẫn như vậy, Châu Thi Vũ. Nhóm bạn chúng ta năm xưa, mình và Trương Tích ít nhiều đều có thay đổi. Chỉ có cậu, vẫn cái vẻ xa cách đó. Thật giống như trái tim cậu là tảng băng cứng, không ai có thể ủ ấm, không ai có thể hòa tan được. Vẫn luôn thanh tỉnh, luôn lí trí như vậy.

Lục Viện nói xong liền cười. Những cảm xúc điên cuồng vừa rồi giống như vì thất vọng mà đều thu lại trong nháy mắt.

Châu Thi Vũ cảm thấy Lục Viện chỉ trích cô thật quá vô lí. Nhưng nhìn đối phương như vậy, cô vẫn cảm thấy chỗ nào đó trong lòng đột nhiên trống rỗng, có gió lùa qua khiến cô thấy hơi đau.

- Mình xong rồi, xong thật rồi. - Lục Viện loạng choạng lui về phía sau. - Nhất định cậu sẽ cho rằng mình xứng đáng. Đúng vậy. Mình quả thật xứng đáng.

- Lục Viện...

Mắt thấy phía sau có bậc thang, Lục Viện sắp hụt chân ngã, Châu Thi Vũ vẫn không nhịn được mà duỗi tay muốn kéo cô ta một phen.

Nhưng lúc này, Lục Viện lại xoay người tránh đi. Cô ta không nói thêm tiếng nào nữa, cũng không quay đầu lại nhìn Châu Thi Vũ lấy một lần. Cứ như vậy mà để Châu Thi Vũ đứng ngay cổng, một mình rời đi.

Cho dù Lục Viện mang kính râm nhưng Châu Thi Vũ vẫn có thể cảm giác được hình như cô ta đang khóc.

Lúc trước, hai người các cô chính là ở tại chỗ này, cách nhau một lớp kính xe taxi mà vẫy tay chào tạm biệt nhau. Châu Thi Vũ khi đó cho rằng họ sẽ làm bạn cả đời. Nhưng bây giờ, những người, những chuyện khi xưa đại khái đã hoàn toàn kết thúc, không thể nào quay trở lại.

Trở về đến Hoa Sách thì đã gần giữa trưa. Chín, mười giờ sáng ở thành phố Kinh Nguyên thật sự kẹt xe vô cùng. Hôm nay vẫn là Tiểu Trần trực ở quầy tiếp tân. Cô thấy Châu Thi Vũ vội vàng bước vào liền cười gọi: "Luật sư Châu."

Châu Thi Vũ thật sự không có tâm tình nhưng vẫn miễn cưỡng cười gật đầu xem như chào hỏi, rồi lập tức đi về phía thang máy.

- Ấy, Luật sư Châu. Từ từ, chị có bưu phẩm. - Tiểu Trần nói xong liền cúi đầu lấy từ trong ngăn tủ ra một cái hộp nhỏ. - Sáng hôm nay mới đưa tới.

- Bưu phẩm? - Châu Thi Vũ sửng sốt.

Gần đây cô không có mua gì, cũng không nghe ai nói muốn gửi đồ đến. Châu Thi Vũ cầm cái hộp vuông vức lớn bằng bàn tay. Trong này sẽ là thứ gì đây?

- Có phải quà bạn trai tặng không đó? - Tiểu Trần nhìn cái hộp được gói tinh xảo, cười trêu.

- Bạn trai? - Châu Thi Vũ cười lắc đầu. -  Nếu là quà thì cũng chỉ có thể là quà của bạn gái.

Tiểu Trần nghe được đáp án ngoài ý muốn còn rất kinh ngạc.

- Cảm ơn em, Tiểu Trần. - Châu Thi Vũ cảm ơn xong trực tiếp đi lên lầu.

Trở lại văn phòng mình, Châu Thi Vũ cầm cái hộp nhỏ thử lắc lắc. Bằng tiếng động nghe được và xúc cảm trên tay thì đồ vật bên trong cũng khá nặng.

Châu Thi Vũ cẩn thận gỡ lớp giấy gói, mở nắp hộp. Không ngờ bên trong lại là một con cún đồ chơi nghiêng đầu, vẻ mặt khù khờ ngây thơ. Nó thè lưỡi, híp mắt, lỗ tai cụp xuống. Một bàn tay là có thể nắm gọn. Thật sự đáng yêu vô cùng.

Châu Thi Vũ cảm thấy tâm trạng mình nháy mắt tốt lên không ít. Cô nhẹ nhàng vuốt ve đầu cún con, vô tình

sờ đến một cái nút phía sau.

- Cái này để làm gì đây? - Châu Thi Vũ tò mò ấn thử.

Cún con trong lòng bàn tay đột nhiên gật đầu, vừa gật còn vừa mở miệng nói chuyện:

- Vợ ơi, vợ à.

Là giọng Vương Dịch.

Châu Thi Vũ cười, nhấn nút lần nữa. Quả nhiên, lại là một câu: "Vợ ơi, vợ à."

Vương Dịch...

Châu Thi Vũ đột nhiên cảm thấy có hơi nhớ chị, muốn về nhà.

Ôm cún con trong bàn tay, nghe nó kêu vợ hết lần này đến lần khác. Châu Thi Vũ không tự chủ được mà suy nghĩ, không biết giờ này Vương Dịch đang làm gì.

__________________________

Vương Dịch: Hãy gọi chụy là Vương Ngọt Ngào, cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro