Không Tên Phần 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tìm không ra người để làm chứng ư? 

Chỉ cần có tiền, lấy đại một tờ báo ra đọc, nơi nơi đều sẽ là mẫu quảng cáo cung cấp người làm chứng. 

Nhưng Duẫn Nhi là người cẩn thận, anh tìm đến một người bạn đang làm ăn ở ngoài, tuy rằng không quá quen thuộc nhưng ít ra biết được đối phương đáng giá để tin tưởng, hơn nữa còn đồng ý giúp anh tìm ra người làm chứng đáng tin cậy.

Duẫn Nhi bận rộn suốt cả buổi sáng, cho đến hơn một giờ chiều mới được về nhà với Tú Nghiên.

Lúc về nhà, anh ghé vào mua một cái đĩa CD, một máy nghe nhạc tùy thân cùng với tai nghe dành cho nữ, còn ra lệnh không cho Tú Nghiên không được lấy xuống. 

- "Vì sao?" – Cô không hiểu hỏi. 

- "Trẻ con không được hỏi nhiều!" 

Tú Nghiên liếc mắt nhìn anh. Duẫn Nhi không có giải thích qua với cô mà trực tiếp kéo cô vào đại sảnh của cơ quan chính phủ, đối với Vân Điệp chỉ là nói qua loa. 

Cô không hiểu gì ký tên vào một đống tài liệu, lại ngây ngốc cùng Duẫn Nhi xếp hàng phía sau các cặp đôi nam nữ khác, lại ngơ ngác bắt tay cùng với 2 người xa lạ mà bọn họ nói gì cô đều là "nghe không hiểu". 

Cho đến khi Duẫn Nhi kéo cô ra khỏi nơi đông đúc đó, ngồi xuống ở gian phòng ăn theo phong cách Tây, anh mới cho phép cô lấy tai nghe xuống. 

- "Duẫn Nhi..." 

Duẫn Nhi mở tờ thực đơn ra nhìn. 

- "Em muốn ăn gì?" 

- "Sao cũng được. Lúc nãy..." 

- "Trên thực đơn không có món sao cũng được." 

- "Duẫn Nhi" – Tú Nghiên lên tiếng kháng nghị. 

- "Vậy để anh gọi, em cứ ăn là được. Bất quá phải ăn nhanh một chút, ăn xong chúng ta còn phải đi mua quần áo cho em nữa."

Tú Nghiên quả nhiên bị dời đi lực chú ý. 

- "Mua quần áo? Vì sao? Em có mà..."

 - "Quần áo cũ của em thật xấu. Anh muốn thay em mua mới toàn bộ, kiểu dáng sẽ do anh lựa chọn. Về phần đồ dùng cá nhân, sách vở gì gì đó thì kêu em trai của em giúp em dọn dẹp lại một chút rồi đóng gói đưa đến nhà của chúng ta là được rồi."

- "Nhưng là..." 

- "Không được từ chối!" – Anh bá đạo đánh gãy lời cô. 

*** 

Từ phòng tắm bước ra, Duẫn Nhi quấn cái một cái khăn ngang eo, anh vừa lau tóc vừa nhìn về phía chiếc giường, lại nhìn Tú Nghiên đang ngồi ở trên ghế sắp xếp lại quần áo mới. 

Trời sinh con gái đối với việc mua sắm có một dục vọng rất lớn, từ lúc bắt đầu mua bộ quần áo đầu tiên, miệng Tú Nghiên chưa hề đóng lại, miệng thì nói không cần nhưng khi quần áo tới trên tay thì lại nhịn không được mà vui vẻ. 

Duẫn Nhi lắc lắc đầu cười nhẹ, đem khăn vì lau tóc mà ẩm ướt ném lên trên ghế, rồi đi về phía thư phòng. 

Một tiếng sau, Duẫn Nhi đã xử lý xong việc chuẩn bị những bài trọng điểm để ngày mai dạy học. 

Anh nhìn về phía Tú Nghiên, thấy cô đã đem hai bộ quần áo cuối cùng sắp xếp xong, vì thế anh đi đến mép giường ngồi xuống, Tú Nghiên liền nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái.

- "Ngày mai, không phải anh có tiết sao? Sao còn chưa chịu đi ngủ?" 

Duẫn Nhi chỉnh chỉnh lại sắc mặt. 

- "Đã lâu rồi anh còn chưa có giúp em học thêm." 

- "Không sao, em hầu như đã hiểu hết phương pháp anh dạy em. Nếu anh không có thời gian, em có thể tự mình học cũng được." 

Cô tự tin nói, Duẫn Nhi lại nhàn nhã lắc đầu. 

- "No! No! Chương trình học nếu để lâu sẽ tiếp thu không được tốt." 

- "Phải không?" – Tú Nghiên không khỏi nhăn mày lại. 

- "Anh sẽ không phải muốn dạy học cho em bây giờ chứ?" 

Duẫn Nhi gật gật đầu. 

- "Chính là bây giờ." 

Tú Nghiên ngẩn người. 

- "Bây giờ? Nhưng cũng sắp đến 12 giờ đêm rồi mà!" 

Duẫn Nhi đột nhiên tươi cười quỷ dị. 

- "Thời gian rất hợp." 

Tú Nghiên nghi ngờ liếc mắt nhìn nụ cười của anh. 

- "Sao anh lại cười kỳ quái như vậy chứ!" 

- "Có sao?" – Duẫn Nhi chậm rãi thu lại tươi cười. 

- "Bây giờ còn không?" 

Tú Nghiên lúc này mới dám thở dài nhẹ nhõm.

- "Không, nhưng vừa rồi anh cười đến là thật kỳ quái! Rất giống..." 

- "Giống như cái gì?" 

Tú Nghiên nghiêng đầu suy nghĩ. 

- "Giống như muốn "ăn" em vậy." 

Chính xác! 

Duẫn Nhi tươi cười nghẹn ở trong bụng, một lần nữa bày ra bộ dáng đứng đắn.

- "Được rồi, chúng ta có thể bắt đầu dạy học." 

Duẫn Nhi dạy học luôn luôn không cần đến sách giáo khoa cho nên Tú Nghiên thật tự nhiên ngồi xuống trước mặt anh, cô cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe. 

Duẫn Nhi khụ khụ hai tiếng, sau đó nhìn cô chăm chú. 

- "Hôm nay, chúng ta học không phải lý thuyết mà là thực hành." 

Thực hành cũng không có máy tính, nhưng là máy tính chơi thật vui mà! Cho nên Tú Nghiên lập tức hưng phấn nói: 

- "Được! Được! Có phải chơi rất vui hay không?" 

Duẫn Nhi lại khu khụ vài cái. 

- "Ừm...chơi rất vui." – Anh nói. 

- "Em còn nhớ rõ cấp 2 từng có tiết giáo dục sức khỏe...khụ khụ...sinh học bộ phận khí quan không?"

- "Sinh học khí quan?" 

Tú Nghiên ngốc lăng nói: 

- "Không có ấn tượng gì! Giáo viên bảo bọn em chính mình tự xem, nhưng em xem thì không hiểu gì cả, cho nên..." – Cô ngượng ngùng gãi gãi đầu. 

- "Em thi được có 10 điểm." 

- "Không sao, hiện tại, anh sẽ giảng giải thật cẩn thận để cho em hiểu. – Anh tà tà nhìn cô chằm chằm." 

- "Là giảng giải chuyên sâu." 

- "Nhưng là..." 

Tú Nghiên lại một lần nữa nghi ngờ nhìn anh: 

- "Có cái gì để chơi vui đâu?" 

Anh mỉm cười, lại là cái loại tươi cười quỷ dị. 

- "Mỗi lần anh dạy học đều không vui sao?" 

- "Nói cũng phải." 

Tú Nghiên khôi phục lại thành cô học trò với thái độ đầy nghiêm túc. 

- "Được rồi, có thể bắt đầu." 

- "Đầu tiên, nếu chúng ta có thể giải thích thực tế liền giúp em hiểu bài dễ dàng hơn rất nhiều." – Nói xong, anh giữ chặt tay cô cùng kéo chiếc khăn tắm bên eo xuống. 

- "Thực tế? Cái gì thật..." – Âm thanh của cô đột nhiên dừng lại, sau đó là một trận kêu to. 

- "Rất kỳ quái nha!"

- "Kỳ quái sao?" – Anh nâng mày lên, trêu ghẹo hỏi lại. 

- "Vâng...cái đó là cái gì...Oa! Vật kỳ quái này còn có thể cử động nữa nha!" –

Cô chỉ vào "nó", sợ hãi kêu lên một tiếng. 

- "Muốn sờ thử hay không?" – Anh ái muội nói. 

Tú Nghiên liên tục gật đầu. 

- "Muốn! Muốn!" – Thái độ tích cực hiếu học vốn nên là như vậy. 

Trong khoảnh khắc, tay nhỏ bé mềm mại chạm vào "nó", Duẫn Nhi không tự giác hít một hơi thật sâu. 

- "Thế nào? Có cảm giác gì không?" 

Cô tò mò sờ sờ, xoa xoa, ngón tay thon dài không ngừng chà chà, xát xát lên vật nóng bỏng đó. 

- "Nóng quá! Bên trong có xương sao?" 

- "Không có." – Anh âm thanh khàn khàn nói. 

- "Không có? Gạt người! Nếu không có thì làm sao nó có thể cứng rắn như vậy chứ?" – Cô không tin hỏi. 

- "Hiện tượng này gọi là cương." – Anh cố gắng duy trì bình tĩnh trả lời. 

- "Cương?" – Một danh từ thật là lạ! 

- "Đúng vậy, nam nhân bình thường vào thời điểm hưng phấn, bộ vị này sẽ bị sung huyết." 

Tú Nghiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy dấu chấm hỏi của mình lên.

- "Vì sao?" 

- "Vì sao?" – Duẫn Nhi mị mị ánh mắt tươi cười. 

- "Hỏi rất hay, tiểu Nghiên, kế tiếp sẽ bắt đầu trở nên càng thú vị, nhưng là, anh cần sự phối hợp của em, tiết học này mới có thể thành công được." 

- "Phối hợp của em? Phối hợp như thế nào?" – Cô hưng trí bừng bừng hỏi. 

- "Đầu tiên, em cởi..." – Lại là hai tiếng ho khan. – "Quần áo." 

Tú Nghiên nghi ngờ liếc mắt nhìn anh. 

- "Vì sao?" 

Duẫn Nhi trợn to mắt nói dối: 

- "Tiểu thư, mấy hình ảnh trong sách giáo khoa giáo dục sức khỏe có mặc quần áo hay không? Không có đúng không? Anh có mặc quần áo không?

Cũng không có! Muốn giải thích thực tế thì phải đem "thực tế" lấy ra, đúng hay không?" 

- Ừ! Rất có đạo lý! 

Vì thế, sau một thời gian chiến đấu với bộ quần áo trên người, Tú Nghiên xấu hổ nói. 

- "Rồi...tiếp theo làm gì nữa đây?" 

- "Tiếp theo?" 

Duẫn Nhi bật cười thành tiếng vì đã đạt được gian kế. 

- "Tiếp theo chính là giải thích!" 

- "Thứ nhất, quy đầu của mỗi nam nhân là chỗ mẫn cảm nhất, cũng giống với nữ nhân vậy...Đến đây, mở hai chân ra...Ừ! Đúng, chính là như vậy, tốt lắm, chúng ta tiếp tục, quy đầu của nam nhân cũng giống như âm đạo của nữ nhân là chỗ mẫn cảm nhất, chính là nơi này...có cảm giác gì hay không?" 

Sau khi ngón tay thô ráp của anh chạm vào nơi tư mật của cô, miết lấy mật động non mềm, từ từ xâm nhập đầu ngón tay vào huyệt động, trêu đùa hồng hoa bên trong. Tú Nghiên mãnh liệt thở dốc vì kinh ngạc. 

- "Anh nghĩ em đã cảm giác được, tốt, tiếp tục, nếu chúng ta làm chính xác, hơn nữa liên tục kích thích bộ vị này, chúng ta có thể nhẹ nhàng xoa nắn chúng, giống như thế này...hoặc là cao thấp vuốt ve...làm thành hình cung hay vòng tròn cũng có thể...sau đó nữ nhân sẽ cảm thấy..." 

- "Không, không, không cần, lại, lại..." – Cô thở gấp nói, cảm thấy có một cỗ nóng rực đang bùng lên trong cơ thể. 

Không nghe theo lời cô! Duẫn Nhi tiếp tục giảng giải bằng động tác. 

- "Sẽ giống như sự hưng phấn của nam nhân, hơn nữa còn có sự trống vắng không hiểu muốn được lấp đầy, từ bộ vị cho đến toàn thân, nếu tiếp tục kích thích, sẽ khiến cho cơ thể càng ngày càng ngày càng khát vọng muốn được lấp đầy..." 

Ngón tay cố gắng đưa vào trong hoa huyệt chật hẹp, tham lam chà sát vạch động, tùy ý để dâm dịch tiết ra theo đầu ngón tay. Ngón trỏ quấn lấy dịch màu trong suốt, đưa lên bụi cỏ huyền bí của Tú Nghiên, xoa đều trên bề mặt.

Tú Nghiên không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ.

- "Ừm! Anh nghĩ em cũng cảm giác được cái loại khát vọng này, kế tiếp chính là làm thế nào để lấp đầy vào khoảng trống của em..."

Nói xong, anh còn vì cô mà tiến thêm một bước "tự mình làm mẫu".

Bàn tay đưa lên vuốt ve bầu ngực căng mềm của cô, nhẹ nhàng nắn bóp, bàn tay to dần dần tăng thêm lực đạo, nhào nặn không ngừng. Đầu lưỡi ẩm ướt của anh liếm dần theo từng tấc da thịt của cô, di chuyển lên gáy, cắn mút ở chiếc cổ trắng noãn.

Dương vật căng cứng để ngoài huyệt động khẽ ấn nhè nhẹ, cảm nhận đầu huyệt động mút chặt lấy dương vật khiến anh gầm lên một tiếng, ham muốn đâm thật xâu vào trong hoa động ẩm ướt mê người kia của cô dâng trào lên mãnh liệt.

Bàn tay to lớn không ngừng vò nắn nhũ tiêm hồng nhuận, miết lên nụ hoa, kéo căng bầu ngực của cô, hơi thở đầy ám muội, nóng bỏng cuốn lên từng lớp da, đầu lưỡi di chuyển dần sang cạnh sườn, liếm láp bầu ngực tròn trịa.

Anh mút nhẹ bên cạnh, để lại dấu hôn hồng hồng trên khuôn ngực đầy đặn kia.

Tú Nghiên mặt trở nên đỏ bừng, vành môi trở nên khô khốc.

Cô có cảm giác như phần âm đạo của cô đang bị "vật thể lạ" nào đó đâm vào, dịch thủy không ngừng chảy xuống bắp đùi, cảm giác thật nhớp nháp này khiến mặt cô càng đỏ lợi hại, môi khẽ mấp máy:

- "Ư...ưm..ưm...đừ...ng....đừ...ng...."

- "Ngoan, ngoa..n, Sẽ không đau...."

Dương vật căng cứng đến nhức nhối, tham lam ấn sâu vào trong hoa huyệt không ngừng run rẩy kia...

- "A...A..A...A..."

Tú Nghiên hét lớn, tay bấu chặt vải đệm dưới thân, cặp mông trắng tròn trịa của cô được nâng cao lên, gậy thịt đâm sâu vào hoa huyệt của cô, khinh ngâm càn quấy trong hoa huyệt.

- "Thật chật, tiểu Nghiên!"

- "Đau, đau quá.... Huhu."

Tú Nghiên khóc nức nở, cô có cảm giâc âm đạo như bị rách làm đôi, nhưng cùng với đó là cảm giác đầy ham muốn đang trào dâng trong cơ thể.

Một giọt máu từ nơi giao hoan chảy xuống dọc theo mép đùi, hòa quyện cùng thủy dịch mơ hồ.

- "Rất nhanh... sẽ.. không có đau.."

Hắn cúi người xuống, hôn lên bả vai trắng nõn của cô, hạ thân cũng không ngừng nhẹ nhàng chuyển động.... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro