Chap 7 : Đối mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Được ạ." – Tú Nghiên không chút suy nghĩ liền gật đầu đồng ý. 

Cô đồng ý nhanh như vậy ngược lại làm cho bọn họ đều ngây ngẩn cả người. 

- "Được?" 

Trịnh Giới Khiên không nhịn được lại mở miệng: 

- "Con không hỏi ý kiến của cậu ta sao?" 

- "Anh ấy cũng muốn ra mắt mọi người mà." 

Đáp án này thật là nằm ngoài dự đoán của bọn họ! 

- "Cậu ta rốt cuộc là dạng người gì?" – Trịnh Thụy Văn lần đầu tiên biểu hiện ra sự quan tâm đối với em gái. 

- "Anh ấy là người nước Mỹ." 

Mọi người giật mình kinh ngạc.

- "Bất quá, mẹ anh ấy là người Đài Loan, anh ấy lại có ngoại hình giống mẹ cho nên nhìn không giống với người nước ngoài cho lắm." 

- "Nói không chừng cậu ta chính là người lừa đảo." – Trịnh Vân Nghê không nhịn được lẩm bẩm. 

- "Không phải là người lừa đảo!" – Tú Nghiên lắc đầu thật mạnh – "Anh ấy có cho em xem qua hình của người nhà, ba của anh ấy là người Mỹ tóc vàng mắt xanh." 

- "Ngốc! Ảnh chụp cũng có thể là giả đó!" – Trịnh Vân Nghê lại một lần nữa than thở. 

- "Anh ấy sẽ không lừa em!" – Tú Nghiên kiên quyết nói – "Anh ấy không phải là loại người như vậy!" 

- "Được, được, cậu ta không có lừa con, cậu ta không có lừa con." – Viên Loan Anh dỗ dành nói. 

- "Vậy cậu ta bao nhiêu tuổi rồi? Đến Đài Loan làm cái gì?"

 - "24 tuổi, anh ấy đến đây để nhìn qua quê hương của mẹ mình, hiện tại đang học ở trường đại học T."

- "Thật! Học ở trường đại học T..." 

Trịnh Giới Khiên gật gật đầu. 

- "Vậy thì còn được." 

- "Ai biết được cậu ta nói là thật hay giả chứ." – Trịnh Vân Nghê lạnh lùng nói.

Tú Nghiên đột nhiên quay đầu lại tức giận trừng mắt nhìn Trịnh Vân Nghê. 

- "Chị cả, chị..." 

Nhìn đến chị hai luôn luôn ngoan ngoãn nay lại biết tức giận, Trịnh Thụy Võ vội mở miệng hòa giải. 

- "Chị hai, đừng tức giận, chị cũng biết chị cả chính là người như vậy mà! Được rồi, hỏi xem ba mẹ khi nào muốn gặp bạn trai của chị mới là điều quan trọng bây giờ đấy!" 

Tú Nghiên nhìn ba, Trịnh Giới Khiên hơi suy nghĩ, sau đó nói: 

- "Ngày mai được không?" 

- "Để con đi nói với anh ấy." 

Tú Nghiên nói xong thì đi gọi điện thoại, tiếng chuông vừa vang lên liền có người nghe máy. 

- "Alo." 

- Duẫn Nhi, em là Tiểu Nghiên. 

Tú Nghiên nhìn ba mẹ. 

- "Là thế này, ba mẹ em muốn gặp anh...sáng ngày mai...mấy giờ ạ..." – Cô dùng ánh mắt hỏi bọn họ. 

Viên Loan Anh liền nói 9 giờ. 

- "9 giờ...."  

- "Đi gọi anh?" 

- "Vì sao? Anh phải thức đêm sao...Được rồi! Được rồi! Vậy thì 8 giờ 30, em sẽ đi gọi anh rồi sẵn làm bữa sáng cho anh luôn..." – Cô đột nhiên bật cười.

- "Không sao! 8 giờ 59 phút, ra khỏi cửa là được rồi!" 

Nghe vậy, mọi người đều kinh ngạc. 

- "Được. Bye bye, đừng ngủ quá trễ nhé!" 

Tú Nghiên vừa mới cúp điện thoại xong, Trịnh Thụy Võ liền vội vàng hỏi: 

- "Chị hai, vì sao 8 giờ 59 phút ra cửa là được?" 

- "Á? Thế chị chưa có nói sao?" – Tú Nghiên vỗ vỗ cái trán. 

- "Haiz! Chị hình như thật sự quên chưa nói." 

- "Chị hai!" 

Tú Nghiên đột nhiên cười nói: 

- "Bởi vì anh ấy ở sát vách nhà mình mà." 

*** 

- "Tiểu Nghiên, em tin tưởng anh không?" 

Duẫn Nhi đột nhiên chặn lại Tú Nghiên đang muốn mở cửa, hỏi. Tú Nghiên kinh ngạc nhìn anh. 

- "Đương nhiên là tin tưởng rồi!" 

- "Không có gì nghi ngờ?" 

Tú Nghiên càng hoài nghi nghiêng đầu. 

- "Không có gì nghi ngờ cả!" 

- "Tốt." 

Duẫn Nhi gật gật đầu, rồi sau đó đem tay của mình khoát lên vai Tú Nghiên. 

- "Vậy em phải đồng ý với anh, khi anh và ba em nói chuyện cho dù có tình huống gì xảy ra đi chăng nữa, em cũng không thể nói xen vào, được không?" 

Tú Nghiên bất an mở miệng: 

- "Anh...anh vì sao lại nói như vậy?" 

- "Không được hỏi nhiều." – Duẫn Nhi sắc mặt trầm xuống. 

- "Em chỉ cần tin anh, Tiểu Nghiên, tất cả đều giao cho anh, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt, xin em như thế nào cũng không được mở miệng, được chứ?" 

Tú Nghiên cắn cắn môi dưới chăm chú nhìn anh, lúc lâu sau... 

- "Được, em đồng ý với anh đem tất cả đều giao cho anh." 

Duẫn Nhi thỏa mãn nở nụ cười vui vẻ. 

- "Cám ơn." – Anh nói xong, liền hôn một cái trên môi cô. 

- "Được, bây giờ, chúng ta đi vào để chiến đấu thôi!" 

Ngoại trừ Trịnh Vân Nghê ra ngoài lúc 7 giờ để tham gia hoạt động xã đoàn, còn lại tất cả người nhà họ Cảnh đều đang bày ra bộ dáng như gặp phải kẻ địch, trong tinh thần sẵn sàng chiến đấu. 

Duẫn Nhi chính là tại thời khắc không khí khẩn trương như thế này bước vào nhà cô nhưng anh vẫn thoải mái nhàn nhã như không, ôm Tú Nghiên đi đến trước mặt Trịnh Giới Khiên. 

- "Lâm Duẫn Nhi." – Anh tự giới thiệu đồng thời vươn tay ra.

Trịnh Giới Khiên nhíu mày đánh giá người con trai cà lơ phất phơ trước mặt mình. 

Tuy rằng đã tẩy đi đầu tóc như đuôi chim công, nhưng đối với Trịnh Giới Khiên, đầu tóc dài của anh thì đầy sự lưu manh. 

Khuyên tai hình đầu lâu cùng chiếc vòng cổ quỷ dị không hề đứng đắn, chiếc áo khoác rộng rãi lỗi thời thì dán đầy huy chương trẻ con, sắc màu vàng nhạt thêu thương hiệu "HATEME", bên dưới vẫn giống như trước là chiếc quần bò năng động chẳng qua là được đổi thành màu nâu. 

Ông hoàn toàn không nhìn đến khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của Duẫn Nhi, ánh mắt thông minh sâu sắc cùng khí chất nhã nhặn hào phóng của anh. 

Đương nhiên cũng đã quên mất câu nói "nhìn người thì không thể dựa vào bề ngoài" của mình, trong lòng Trịnh Giới Khiên lập tức không hề đánh giá cao anh nhưng vì phải duy trì hình tượng của mình, ông vẫn là miễn cưỡng bắt tay với Duẫn Nhi. 

- "Ngồi." – Lời nói cũng là miễn cưỡng thốt ra. 

- "Cám ơn." – Vu Kiệt không chút khách khí lôi kéo Vân Điệp ngồi xuống ở bên cạnh anh. 

Trịnh Giới Khiên được Viên Loan Anh âm thầm an ủi xong mới cố gắng áp chế cơn tức giận, hít mấy hơi thật sâu, ông mới chắc chắn rằng mình sẽ không bất tri bất giác nói ra lời đuổi người. 

- "Tú Nghiên nói cậu là người nước Mỹ." 

- "Ba già cháu là người Mỹ còn mẹ già là người Đài Loan." – Duẫn Nhi thản nhiên trả lời. 

Ba già? Mẹ già? Ăn nói thật là không có giáo dục! 

- "Cậu đến Đài Loan làm cái gì?" 

- "Đến nhìn." – Anh vẫn bày ra bộ dáng "tùy tiện". 

Trịnh Giới Khiên không khỏi nhăn mày lại. 

- "Dự tính ở lại đây bao lâu?" 

- "Nửa năm đến một năm." 

- "Cậu học ở trường đại học T?" –Trịnh Giới Khiên thắc mắc hỏi. 

- "Vâng." 

- "Vân Điệp nói cậu giúp nó học thêm?" – Ông nghiêm túc hỏi. 

- "Vâng." 

Trịnh Giới Khiên nhíu mày càng ngày càng sâu. 

- "Cậu giúp nó học thêm đã bao lâu rồi?" 

- "Lúc học kỳ này mới bắt đầu." 

Trịnh Giới Khiên rốt cuộc cũng không nhịn được việc Duẫn Nhi ăn nói cộc lốc, nhịn không được lớn tiếng nói. 

- "Cậu giúp nó học thêm rốt cuộc có mục đích gì?" 

- "Ba, anh ấy..." 

Duẫn Nhi cầm cánh tay của Tú Nghiên, ngăn cản cô mở miệng. 

Chờ Viên Loan Anh an ủi Trịnh Giới Khiên đang tức giận xong, anh mới bình tĩnh nói. 

- "Các người đã không có ai quan tâm đến cô ấy, tôi tự nhiên muốn đứng ra chăm sóc cho cô ấy." 

- "Không..." 

Duẫn Nhi lại cầm lấy cánh tay của cô, Tú Nghiên đành cắn răng nhịn xuống những lời muốn nói. 

- "Ai nói chúng tôi không quan tâm đến nó?" – Lần này đến lượt Viên Loan Anh hỏi, Vu Kiệt nhún nhún vai. 

- "Bên ngoài, trong mắt mọi người, ai cũng nghĩ như thế cả." 

Trịnh Thụy Văn luôn luôn ngồi ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, lúc này cũng mở miệng nói. 

- "Mặc kệ thái độ của chúng tôi là như thế nào, cậu dựa vào cái gì mà muốn can thiệp vào việc nhà của chúng tôi chứ?" 

Tuy rằng anh cảm thấy khí chất của đối phương rất được nhưng đối với thái độ ngạo mạn này thì cảm thấy thật bất mãn. 

Ánh mắt Duẫn Nhi nhìn về phái Trịnh Thụy Văn, đánh giá xong mới nhàn nhạt nói: 

- "Chỉ bằng tôi là bạn trai của cô ấy." 

- "Tôi không đồng ý!" – Trịnh Giới Khiên tức giận nói. 

Duẫn Nhi liếc nhìn ông một cái.

- "Chúng tôi không cần sự cho phép của ông."

Trịnh Thụy Văn hỏi thẳng: 

- "Cậu rốt cuộc muốn như thế nào?" 

- "Như thế nào?" – Duẫn Nhi nâng mi cười nhạo một tiếng. 

- "Thế nào? Các người nghĩ tôi là đang lợi dụng cô ấy?" 

Trịnh Thụy Văn suy nghĩ sâu xa nhìn anh. 

- "Thế cậu nghĩ sao?" 

Duẫn Nhi lắc đầu. 

- "Thật đáng tiếc, không giống với tâm nguyện của các người." 

Anh nghiêng đầu nhìn xuống Tú Nghiên đang lo lắng. 

- "Tôi chỉ là muốn chăm sóc thật tốt, yêu thương cô ấy thật nhiều mà thôi.' 

Viên Loan Anh không tự giác nhíu mày. 

- "Cậu không phải là dự định muốn cưới nó đấy chứ?" 

- "Sau khi trưởng thành, tôi tự nhiên sẽ cầu hôn cô ấy." – Duẫn Nhi trả lời chắc chắn. 

Viên Loan Anh đang định nói tiếp đã bị Trịnh Giới Khiên dành trước. 

- "Cậu dựa vào cái gì mà muốn cưới nó, nói cho cậu biết, chúng tôi không có gì để cho nó làm đồ cưới đâu!" – Ông lạnh lùng nói. 

Tú Nghiên co rúm người lại một chút, Duẫn Nhi nắm tay cô thật chặt nhằm an ủi. 

- "Tôi muốn kết hôn với cô ấy chứ không phải vì đồ cưới của cô ấy." 

Anh dừng một chút rồi mới nói tiếp:

- "Tôi có công việc, tôi có thể nuôi cô ấy." 

- "Công việc?" – Trịnh Giới Khiên khinh thường hừ một tiếng. 

- "Cậu thì có công việc gì? Chẳng qua chỉ là một tên lưu manh thì có công việc đúng đắn gì để mà làm chứ?" 

Duẫn Nhi lạnh lùng nhìn ông. 

- "Đừng đánh mất thân phận giáo sư đại học của mình, bác trai." 

Khuôn mặt của Trịnh Giới Khiên phút chốc đỏ bừng. 

- "Cậu!" 

Viên Loan Anh cũng cực kì tức giận nhưng ít nhất bà vẫn có thể khống chế được cảm xúc của chính mình. 

Bà nhẹ nhàng khuyên nhủ chồng, đồng thời hướng Trịnh Thụy Văn nháy nháy mắt. 

Trịnh Thụy Văn hiểu ý nhìn Tú Nghiên đang trốn ở trong lòng Duẫn Nhi không biết phải làm sao, lại đem tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt Duẫn Nhi. 

- "Nếu ba tôi không đồng ý cho 2 người quen nhau thì sao?" 

Duẫn Nhi bĩu môi. 

- "Tôi đã nói rồi, chúng tôi không cần sự cho phép của các người." 

Trịnh Thụy Văn lại nhìn Tú Nghiên chăm chú. 

- "Tôi tin tưởng Tú Nghiên cần sự đồng ý của chúng tôi." 

- "Đáng chết!" 

Trịnh Giới Khiên nghiến răng nghiến lợi mắng:

- "Nếu con còn dám cùng cậu ta qua lại, ba sẽ đuổi con ra khỏi cái nhà này, không nhận con làm con gái của mình nữa!" 

Tú Nghiên đột nhiên nắm chặt tay của Duẫn Nhi, vẻ mặt đầy hoang mang sợ hãi.

Duẫn Nhi ôn nhu nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô, hướng vào một bên tai cô nói nhỏ: 

- "Tiểu Nghiên, tin tưởng anh, anh sẽ chăm sóc em, tin tưởng anh!" 

Tú Nghiên nhìn ba mẹ đang tức giận, lại nhìn anh cả đang nhíu mày cùng với vẻ mặt không biết làm sao của em trai. 

- "Tú Nghiên ..." 

- "Thụy Văn, không cần khuyên nó, để cho nó tự mình quyết định đi!" 

Trịnh Giới Khiên đanh giọng nói: 

- 'Muốn ở đây thì lập tức chia tay với cậu ta, còn nếu không muốn xa cậu ta thì liền cùng cậu ta cút đi!" 

Duẫn Nhi ôm chặt người Tú Nghiên đang run run, không ngừng nói nhỏ. 

- "Tin anh đi, Tiểu Điệp." 

Tú Nghiên không tự giác nhắm mắt lại, cắn chặt môi dưới, đau khổ đưa ra quyết định. 

Một đoạn thời gian sau đều không có ai lên tiếng, trừ Trịnh Giới Khiên đang tức giận thở dốc ra cũng chỉ còn lại sự im lặng bao phủ. 

Thật lâu sau, Tú Nghiên mới chậm rãi mở to mắt, trong đôi mắt là sự đau khổ khi đã đưa ra được quyết định cùng với sự chua xót bất đắc dĩ, cô đột nhiên dùng sức tránh ra cái ôm của Duẫn Nhi. 

- "Tiểu Nghiên..." – Duẫn Nhi hoảng hốt gọi cô. 

Tú Nghiên che miệng Duẫn Nhi lại, rồi ngồi thẳng người trước mặt ba mẹ. 

- "Ba, mẹ, có lẽ Duẫn Nhi thật sự có khả năng sẽ giống như 2 người nói chính là kẻ lừa đảo, mặc dù vậy, nhưng con vẫn nguyện ý mạo hiểm." - Cô đau khổ nhìn ba mẹ. 

- "Từ lúc con hiểu chuyện cho đến nay, hai người chưa bao giờ thật sự quan tâm đến con, bởi vì con học không giỏi cho nên hai người liền xem nhẹ con, nhưng đây cũng không phải là lỗi của con mà!"

 Nước mắt chậm rãi chảy xuống trên khuôn mặt tái nhợt của cô. 

- "Con luôn luôn rất cố gắng, rất cố gắng để có thể giành được một chút ánh mắt quan tâm từ hai người, nhưng là hết lần này đến lần khác con đều phải thất vọng..." – Cô nghẹn ngào một tiếng. 

- "Kết quả..." – Cô quay đầu lại nhìn về phía Duẫn Nhi. – "Con nhận được sự quan tâm từ một người xa lạ, người ấy giúp con giải quyết vấn đề, cho con sự vui vẻ chưa từng có, cũng nguyện ý cho con một tương lai đầy chờ mong." 

Cô thở dài. 

- "Mà hai người, căn bản là không muốn có sự tồn tại của con vì con làm cho hai người mất mặt. Cho nên ba mẹ..." – Cô run môi – "Xin tha thứ cho sự bất hiếu của con, con nguyện ý mạo hiểm lựa chọn tin anh ấy, đợn giản là vì anh ấy...là hy vọng duy nhất của con!" 

Duẫn Nhi gắt gao ôm chặt Tú Nghiên đang không ngừng khóc nức nở. 

- "Cô ấy đã đưa ra quyết định, tôi nghĩ chúng tôi có thể đi được rồi chứ?"

Tiếp theo, anh lấy từ trong túi áo khoác ra một tập tài liệu cùng con dấu đã được chuẩn bị sẵn đặt trước mặt Trịnh Giới Khiên. 

- "Phiền ông trước ký vào tập tài liệu này, chúng tôi sẽ lập tức rời đi." 

Trịnh Giới Khiên cùng Viên Loan Anh lập tức cầm tập tài liệu lên xem, đồng thanh hỏi: 

- "Đây là cái gì?" 

Duẫn Nhi nhún nhún vai. 

- "Là chính các người nói không cần cô ấy! Mà cô ấy lại là trẻ vị thành niên, các người đương nhiên phải ký vào tập tài liệu này, bằng không nếu tương lai các người tố cáo tôi là dụ dỗ trẻ vị thành niên thì tôi biết phải làm cái gì bây giờ?" 

Trịnh Giới Khiên vừa trừng hai mắt, Duẫn Nhi lập tức trào phúng nói thêm: 

- "Thế nào, giáo sư đại học Trịnh Giới Khiên của chúng ta không phải là người nói mà không chịu giữ lời đấy chứ? Bây giờ muốn đổi ý sao? Có thể! Chỉ cần nói lời xin lỗi với tôi là được." 

Mới dùng phép khích tướng đã thành công rồi a! 

Trong tiếng kinh hô của mọi người, Trịnh Giới Khiên tức giận gầm lên một tiếng, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái liền cầm bút ký tên trên tập tài liệu, đồng thời đóng dấu xong liền ném nó lên người Duẫn Nhi. 

- "Cút! Mang theo nó lập tức cút khỏi nhà tôi ngay!" 

Duẫn Nhi bình tĩnh nhặt tập tài liệu lên, mở ra kiểm tra xong thì vừa lòng gật gật đầu, cất tập tài liệu đi, sau đó anh ôm Tú Nghiên cùng nhau đi ra cửa nhà. 

Trịnh Thụy Võ Nhỏ tuổi nhất giờ phút này lại là người tỉnh táo nhất. 

- "Chị hai, chờ một chút!" – Cậu lớn tiếng gọi nhằm ngăn lại Tú Nghiên sắp rời đi. 

Rồi sau đó nhìn Trịnh Giới Khiên vội nói: 

- "Ba, ba sao có thể cứ như vậy đuổi chị hai ra khỏi nhà chứ? Mẹ, mau khuyên ba đi ạ! Anh cả, anh cũng nói giúp đi!" 

Viên Loan Anh cùng Trịnh Thụy Văn nhìn về đôi đang ôm chặt nhau đứng ở cửa lại nhìn về Trịnh Giới Khiên định lên tiếng khuyên nhủ. 

- "Giới Khiên..." 

- "Ba..." 

Nhưng bọn họ vừa lên tiếng đã bị ông đánh gãy. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro