Chap 16 : Ra chiêu thất bại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì thành tích học tập của Tú Nghiên đã vượt xa những bạn cùng lớp, hơn nữa "thân phận" của cô có hơi đặc thù, cho nên, học kì sau, cô liền được chuyển đến "lớp giỏi".

Cái gọi là lớp giỏi, đại khái chia ra hai loại học sinh.

Một loại là dựa trên kiến thức trung học phổ thông mà có được thành tích học tập giỏi.

Loại còn lại là có gia thế bối cảnh. Ví dụ như con ông cháu cha, con của tổng giám đốc công ty lớn hay con của cổ đông nào đó trong trường học.

Lớp một, hai chính là "lớp cao quý", học sinh trong cả lớp đều là những kiểu người cậu kiêu ngạo thì tôi cũng kiêu ngạo, có thù thì phải trả.

Mà lớp ba, bốn nằm ở bên cạnh mới thực sự gọi là lớp giỏi.

Tú Nghiên bị chuyển đến lớp ba.

Học sinh trong lớp cũng được xem như là tốt, ít nhất mọi người đều tự mình đọc sách, không ai rảnh mà đến tìm cô gây phiền toái, những câu hỏi giống như trước kia cũng không còn xuất hiện.

Ngược lại, học sinh lớp một, hai không có việc gì liền chạy đến lớp ba, bốn tìm chuyện vui, nhưng vẫn còn tốt a!

Bọn họ bất quá là nói chuyện có chút khó nghe một chút thôi, mà những lời khó nghe hơn Tú Nghiên cũng đã từng nghe qua nên sớm đã luyện thành một thân mình đồng da sắc, công phu đao thương bất nhập.

Một tuần sau khi khai giảng.

- "Các em học sinh, tuần sau sẽ bắt đầu khôi phục kiểm tra thường kỳ. Vì vậy, ở nhà các em phải nhớ ôn bài, sổ liên lạc nhớ đưa cho người nhà ký tên vào rồi đem đi nộp lại."

Sau khi cô giáo rời đi, mọi người liền vội vàng thu dọn sách vở rồi quét dọn lớp để ra về.

Tú Nghiên đứng ở hành lang lau cửa sổ, người đang lau ở bên trong là Diệp Lan ngồi cùng bàn với cô.

Hai cô một bên lau một bên nói chuyện phiếm rất thoải mái, vui vẻ.

- "Này, Trịnh Tú Nghiên. Nghe nói cậu có phương pháp học bài rất đặc biệt, nói nghe chút coi!"

Tú Nghiên quay đầu nhìn lại, là Mã Phù Dung cùng Lưu San San học lớp một,người nói chuyện là Mã Phù Dung.

- "Không phải đâu! Là do phương pháp dạy thêm của thầy giáo tớ có chút đặc biệt."

- "Đúng vậy! Nghe nói bạn trai của cậu cũng chính là thầy giáo dạy thêm." - Lưu San San nghiêng đầu đánh giá Tú Nghiên từ trên xuống dưới.

- "Không sai! Học thêm kiêm yêu đương, thật vui đúng không?"

Mặt của Tú Nghiên lập tức đỏ lên, vội vàng kéo cổ áo lên cao.

- "Quá chậm! Tất cả đều thấy hết rồi." - Lưu San San cười nhạo nói.

Mã Phù Dung cũng nói.

- "Khỏi che, mọi người ai chẳng có!"

Tú Nghiên cúi đầu xuống, đem tầm mắt quay lại cửa sổ, nhưng hai cô, một người lại một người bước lại gần.

- "Nếu là hiệu quả từ việc học thêm, vậy cậu dẫn anh ấy đến đây chia sẻ với mọi người một chút đi!"

- "Sao?" - Tú Nghiên ngạc nhiên quay đầu lại.

- "Chia sẻ?"

- "Đúng vậy! Ba tớ nói, nếu như tớ không thi đậu đại học sẽ đưa tớ đi nước Anh, ở tại ký túc xá của tu viện, tớ nhất định sẽ bị nghẹn đến chết mất!" - Mã Phù Dung khoa trương hoa chân múa tay.

- "Vì vậy, cậu cũng dẫn anh ấy đến đây giúp mọi người học thêm đi! Hắn muốn tiền hay tình đều có thể, muốn ăn thịt cũng được!"

Bỗng nhiên, Tú Nghiên thật hối hận vì đã để cho Duẫn Nhi đem cô đi pub,karaoke, đánh bi da, nhảy khiêu vũ.

Cô ở những nơi đó mà học được những câu không đứng đắn.

Lúc mới bắt đầu thì còn cảm thấy thú vị nhưng là hiện tại, cô hi vọng một chữ cô nghe cũng không hiểu.

- "Nhưng...nhưng mà anh ấy rất bận."

- "Không sao." - Lưu San San vỗ vỗ vai của cô.

- "Chúng tớ với cậu sẽ cùng nhau học thêm."

Như vậy là muốn cùng nhau học giáo dục sức khỏe sao?

- "Nhưng mà..."

Tú Nghiên càng nghĩ càng loạn.

Mã Phù Dung thấy thế sắc mặt liền trầm xuống.

- "Này! Cậu mà không đồng ý thì chính là không nể mặt đấy?"

Tú Nghiên vội vàng lắc đầu.

- "Nhưng mà...mà anh ấy chưa chắc đã đồng ý đâu!"

- "Tớ mới không tin! Cho ăn thịt mà anh ta cũng không cần chắc?"

Tú Nghiên hoàn toàn không biết phải làm như thế nào mới ổn.

- "Nhưng anh ấy...anh ấy..."

Diệp Lan thật sự không nhìn nổi nữa, vì thế mở miệng nói:

- "Các cậu không nên ép buộc cậu ấy như vậy chứ! Có bản lĩnh thì trực tiếp đi tìm bạn trai của Tú Nghiên để hỏi đi, đến tìm cố ấy làm gì!"

- "Này! Cậu thật to gan mà!" - Lưu San San liếc mắt nhìn cô.

- "Không tìm đến cậu gây phiền toái thì cậu nên vui vẻ mới đúng, còn dám quản mấy chuyện này của chúng tớ!"

Lớp trưởng đứng nhìn nửa ngày, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, chạy đến bênh vực kẻ yếu.

- "Nếu các cậu thật sự muốn học thêm, vậy thì đến tìm ba mẹ của các cậu đi!Bọn họ có nhiều tiền như vậy chắc chắn sẽ tìm được cho các cậu thầy cô giáo dạy thêm giỏi nhất!"

Mã Phù Dung cùng Lưu San San nhìn thấy mọi người trong lớp ba đang chậm rãi tụ tập lại đây, giống như muốn làm chỗ dựa cho Tú Nghiên vậy.

Các cô trộm liếc mắt trao đổi ý kiến. Hai người liền cực kì ăn ý mà đồng thời tiến lên một bước, vẫn giữ lại thái độ kiêu ngạo khi đối diện với học sinh trong lớp ba.

- "Chúng tớ là đang nói chuyện với cậu ấy. Quan hệ khỉ gì tới các cậu!"

- "Tớ sẽ đi tìm giáo viên." - Lớp trưởng uy hiếp nói.

Mã Phù Dung cười lạnh nói.

- "Đi tìm đi! Tớ sợ chắc! Nói cho cậu biết, nếu tớ muốn thì..."

- "Duẫn Nhi!"

Tú Nghiên đột nhiên quát to một tiếng, chạy qua giữa hai người Mã Phù Dung cùng Lưu San San làm cho bọn họ lảo đảo phải lui về phía sau một bước.

Nhìn thấy Duẫn Nhi đang từ xa bước đến, cô liền chạy tới chỗ anh. Sau đó hai cánh tay giống như keo mà ôm chặt lấy thắt lưng của Duẫn Nhi.

- "Làm sao vậy, tiểu Nghiên? Có chuyện gì xảy ra ư?" - Anh cau mày hỏi.

Tú Nghiên im lặng một lát sau, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt đáng thương đang nở nụ cười.

- "Không có gì cả! Chỉ là có chút nhớ anh mà thôi!"

- "Phải không?" - Duẫn Nhi nhếch cao hàng lông mày nhìn về phía một đống người đang tụ tập ở trước cửa lớp học.

- "Có người bắt nạt em sao?"

- "Thật sự không có gì hết mà!" - Tú Nghiên vội vàng đổi đề tài.

- "Sao anh lại đến đây?"

Duẫn Nhi cúi đầu xuống nhìn cô.

- "Anh đem bản kế hoạch đến cho thầy hiệu trưởng, thuận tiện đến đây đón em luôn! Có thể về chưa?"

Tú Nghiên do dự một chút:

- "Em...em còn chưa có lau xong cửa sổ."

- "Lau cửa sổ ư?" - Duẫn Nhi ôm cô đi về phía lớp học.

- "Đến đây, anh giúp em lau."

Hai người bọn họ dừng lại ở trước mặt của Mã Phù Dung và Lưu San San.

Duẫn Nhi cúi đầu nhìn Tú Nghiên đang lo lắng ở trong khuỷu tay của anh, lại ngẩng đầu nhìn thái độ của hai người bạn gái đang đứng che ở trước mặt mình, trong lòng anh liền đoán sơ qua được tình huống.

- "Hai người có việc?" - Anh lạnh lùng hỏi.

Hai bạn gái dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Duẫn Nhi từ trên xuống dưới.

- "Nicky, anh ấy thật khỏe nha!" - Mã Phù Dung cà lơ phất phơ nói.

Lớp trưởng lặng lẽ chạy đến văn phòng.

- "Phải không?" - Khóe miệng Duẫn Nhi nhếch lên.

- "Hai bạn cũng thật tiên tiến."

Hai bạn gái đồng thời biến sắc.

- "Ê! Đừng thấy cho chút mặt mũi liền lên mặt!" - Lưu San San ngẩng cao đầu.

- "Anh chính là bạn trai của Trịnh Tú Nghiên ngốc nghếch này ư? Thông báo với anh một tiếng trước, về sau chúng em sẽ cùng với cậu ấy học thêm,vì vậy anh muốn phần thưởng gì liền nói đi!"

Duẫn Nhi híp đôi mắt lại.

- "Phần thưởng?"

- "Đúng! Cái gì cũng được. Nhìn anh chắc là muốn tiền rồi. Bất quá muốn tình cũng có thể." - Mã Phù Dung ái muội chớp chớp mắt.

- "Nếu muốn thì điện thoại nói trước một tiếng là được."

Duẫn Nhi nhíu nhíu mày.

- "Cô không phải là gái bán hoa đó chứ?"

- "Anh!" - Mã Phù Dung trừng lớn mắt.

- "Anh không chịu làm theo có đúng hay không? Nói cho anh biết, em là..."

- "Không cần nói!" - Duẫn Nhi quả quyết đánh gãy những câu nói hàm hồ của hai cô.

- "Tôi còn rất nhiều việc bề bộn, không có thời gian rảnh cùng hai cô nói chuyện phiếm!"

Hai đôi mắt, bốn ngọn lửa.

Hai cô gái không biết trời cao đất rộng này đang muốn tiến lên cãi nhau với thì...

- "Giáo viên đến kìa!"

Ánh mắt của mọi người liền nhìn theo một hướng, chỉ có Duẫn Nhi vẫn không nhúc nhích, à, còn có Tú Nghiên nữa.

Bởi vì Duẫn Nhi đem cô ôm quá chặt nên cô căn bản không thể động đậy.

Duẫn Nhi nghe thấy âm thanh đang tiến đến gần, tiếp theo là tiếng kêu sợ hãi vang lên ở phía sau anh.

- "Lâm giáo sư, thành thật xin lỗi, là..."

Duẫn Nhi nhăn mày lại, anh cũng không quay đầu lại mà nói:

- "Tôi nói rồi đừng có gọi tôi là giáo sư, tôi không thích, cứ gọi tôi là Lâm Duẫn Nhi là được rồi."

- "Được được." - Chủ nhiệm Tiêu Huấn của lớp một và ba lần lượt theo thứ tự đi đến trước mặt anh.

- "Giáo...à, Lâm Duẫn Nhi, thực xin lỗi, là do học sinh này không biết phải trái, tôi nhất định sẽ trừng phạt các em thực nghiêm khắc, xin cậu..."

- "Tôi thì không sao cả!"

Duẫn Nhi không vui nói:

- "Nhưng mà tôi hy vọng sẽ không có người đến quấy rầy tiểu Nghiên."

- "Đương nhiên." - Chủ nhiệm lớp ba liên tục gật đầu.

- "Tôi nhất định sẽ đặc biệt chú ý đến, không cho người nào đến quấy rầy em ấy."

Duẫn Nhi còn muốn nói nhưng bị Tú Nghiên kéo lấy áo lông của anh ngăn cản, rồi nói:

- "Tốt lắm! Thực sự không có chuyện gì to tát cả! Mọi người bất quá cũng là do rất muốn thi đậu đại học cho nên lời nói có chút kịch liệt mà thôi!"

- "Đúng đúng, mọi người hy vọng đều có thể thi đậu. Mà thời gian lại thật gấp gáp cho nên liền có chút kích động, tôi nghĩ..."

Chủ nhiệm lớp ba do dự một chút.

- "Nếu như thuận tiện, có thể hay không mời giáo...à, mời cậu đến đây dạy thử vài tiết học để cho các giáo viên hiểu được một ít phương pháp dạy học của cậu. Nếu như có thể trực tiếp nhìn thấy cách cậu dạy học khi ở trên lớp, đối với chúng tôi nhất định sẽ giúp ích được rất nhiều." - Thầy giáo cẩn thận lên tiếng.

Duẫn Nhi trở nên trầm tư, dạy thử vài tiết học sao?

- "Được rồi! Được rồi!"

Tú Nghiên lại bắt đầu kéo kéo áo lông của anh.

- "Dù sao, ở Đại học T anh lên lớp cũng đều vào buổi sáng, buổi chiều đều rảnh đấy thôi. Mỗi ngày đến đây giúp bọn em dạy thử vài tiết học thì có sao đâu?"

Mỗi ngày dạy vài tiết?

Duẫn Nhi phút chốc trừng lớn hai mắt, nhất thời làm cho Tú Nghiên dừng lại động tác kéo áo, hoang mang hỏi lại:

- "Em nói sai cái gì rồi sao?"

Nói sai cái gì?

Duẫn Nhi không khỏi liếc mắt trợn trắng, rồi sau đó lắc đầu cười khổ.

- "Được rồi! Cho là anh sợ em đi."

Tú Nghiên cười đến thật vui vẻ, chủ nhiệm lớp ba cùng chủ nhiệm lớp một cũng đang muốn hoan hô thì Duẫn Nhi lại mở miệng nói.

- "Nhưng mà, tôi chỉ dạy mỗi lớp của tiểu Nghiên mà thôi, mỗi ngày sẽ dạy tiết cuối cùng, dạy xong thì chúng tôi sẽ cùng nhau về nhà."

Chủ nhiệm lớp ba hơi hơi sửng sốt.

- "Cùng nhau về nhà?"

Không phải là sống chung đấy chứ?

Tú Nghiên vội vàng giải thích.

- "Nhà của Duẫn Nhi ngay sát vách nhà của em, chúng em nhờ như vậy mới quen được nhau."

Như vậy cũng không tính là nói dối đi, chỉ là thiếu một câu hiện tại cô đang ở nhà anh mà thôi.

- "À, thì ra là như vậy!" - Thầy giáo tỉnh ngộ gật gật đầu.

- "Vậy...cuối tuần này bắt đầu được không?"

- "Được." - Duẫn Nhi đồng ý.

- "Quyết định được rồi đúng không?" - Tú Nghiên hỏi.

- "Nếu đã quyết định được rồi thì Duẫn Nhi mau đến đây giúp em lau cửa sổ đi!Lau sạch là chúng mình được về nhà rồi."

Đường đường là một đại giáo sư lại đi lau cửa sổ!

Thầy giáo thấy như thế nào cũng không được, đang muốn lên tiếng ngăn cản thì lớp trưởng với vẻ mặt vui mừng đã chạy tới lấy khăn lau từ trên tay của Tú Nghiên.

- "Không cần, để đấy tớ lau là được rồi, cậu về nhà trước đi!" - Nói xong, lại nhỏ giọng nói thêm một câu.

- "Cảm ơn cậu, Trịnh Tú Nghiên".

Tú Nghiên vui vẻ cười rộ lên:

- "Không cần khách khí, tớ chỉ hy vọng mọi người đều có thể thi đậu được đại học mà thôi!"

Tú Nghiên cùng Duẫn Nhi đi về phía cổng trường, đi chưa được vài bước, cô nhịn không được quay đầu lại.

Chỉ thấy Mã Phù Dung cùng Lưu San San đang đứng ở trước mặt hai thầy giáo nghe giáo huấn, đầu cúi càng ngày càng thấp, chắc bị mắng rất thảm!

Cô thật đồng tình với các bạn ấy, nhưng mà...

Xứng đáng!

Ai bảo các cô ấy muốn Duẫn Nhi giúp học thêm "giáo dục sức khỏe" chứ!

***

Vừa nhìn thấy Duẫn Nhi rời khỏi trường, Trịnh Vân Nghê lập tức lái xe về nhà.

Cô biết trước khi Duẫn Nhi về nhà đều sẽ ghé vào siêu thị mua mấy thứ đồ ăn mà Tú Nghiên đã dặn, cho nên, cô khẳng định có thể về nhà trước để chờ anh.

Đứng trước cửa nhà Duẫn Nhi chờ hơn nửa tiếng đồng hồ mới thấy Duẫn Nhi trở về.

Trịnh Vân Nghê chú ý tới lúc Duẫn Nhi nhìn thấy cô liền nhíu mày, nhưng cô cũng không thèm để ý, có thể một mình ở cùng với anh mới là điều quan trọng nhất.

Duẫn Nhi một bên mở cửa một bên nói:

- "Tiểu Nghiên không có ở nhà."

- "Em biết." - Trịnh Vân Nghê gắt gao đi theo phía sau lưng anh.

- "Em có chuyện muốn nói với anh, có được không?"

Duẫn Nhi bước vào nhà một bước, buông mọi thứ trong tay xuống xong liền xoay người lại ngăn Trịnh Vân Nghê ở ngoài.

- "Không được. Tôi không thích có người quấy rầy cuộc sống cá nhân của tôi."

- "Chuyện có liên quan đến Tú Nghiên cũng không được sao?"

- "Chuyện của Tú Nghiên?" - Vu Kiệt vẻ mặt sâu xa khó hiểu nhìn cô ta liếc mắt một cái.

- "Vậy ở đây nói đi!"

- "Ở đây?" - Trịnh Vân Nghê không khỏi nhíu mày lại.

Nếu nói ở đây vậy thì bước tiếp theo phải thực hiện như thế nào đây

Cô không thể cứ ở đây mà ngã vào lòng của anh được!

Nếu như bị người nhà C hay nhà D nhìn thấy Trịnh Vân Nghê ở nhà A thến hưng chạy đến nhà B để câu dẫn nam nhân, khẳng định sẽ bị mọi người cười nhạo cho đến chết!

Được rồi!

Từ từ thực hiện từng bước một cũng tốt, dù sao thời gian cũng còn gần 5 tháng, đủ để cho cô thực hiện được kế hoạch, chắc chắn cô sẽ thành công.

Cho nên, đầu cô hơi hơi chuyển, liền bắt đầu đem lời nói dối đã chuẩn bị tốt từ trước ra nói.

- "Là như thế này, ba em cảm thấy thật mất hứng đối với việc Tú Nghiên luôn luôn không chịu trở về nhà. Ông nói, lần này nếu em ấy vẫn không chịu trở về thì sau này sẽ không cho em ấy trở về nhà nữa." - Trịnh Vân Nghê cố ý dọa anh.

Anh không có khả năng cả đời này đều giữ lấy đứa ngốc nghếch vô tích sự này đi?

Nhất thời đồng tình là một chuyện, phụ trách cả đời chính là sự kiện quan trọng đầy phiền toái!

Duẫn Nhi hai tay ôm ngực dựa vào cánh cửa.

- "Thật không?"

- "Thật sự, không có lừa anh đâu!"

Trịnh Vân Nghê cố gắng nói cường điệu nhất có thể.

- "Em luôn luôn khuyên ông ấy nên cho Tú Nghiên thêm một ít thời gian nữa để suy nghĩ. Nhưng mà càng ngày ông ấy càng bất mãn. Em cũng không biết còn có thể khuyên ông ấy thêm bao lâu nữa. Anh tốt nhất là nên nhanh nhanh đưa ra quyết định đi, nếu không đến lúc anh phải quay trở lại nước Mỹ, Tú Nghiên sẽ không có nhà để mà về đâu."

- "Phải không?" - Duẫn Nhi vẫn như cũ không nói.

Trịnh Vân Nghê không tự giác nhíu nhíu mày.

Sao giống như anh ấy hoàn toàn không quan tâm vậy?

Cô ở trong lòng nói thầm nhưng miệng vẫn không chịu buông tha mà tiếp tục nói.

- "Ba em cũng không phải là người có tính kiên nhẫn, tính cách nóng nảy của ông rất dễ bị bộc phát. Nhưng mà, rốt cuộc Tú Nghiên vẫn là con gái của ông nên ông cũng rất luyến tiếc. Cho nên, ngày hôm đó lúc hai người bọn anh rời đi xong, ba em lập tức liền cảm thấy hối hận. Nhưng ông là người lớn nên không thể hướng anh cúi đầu xin lỗi được, đúng không? Bởi vậy, ông mới nói bọn em đến đây truyền lời muốn em ấy về nhà."

- "Nhưng mà, lâu như vậy rồi Tú Nghiên vẫn chưa chịu trở về, trong lòng ba em rất không thoải mái. Ba mẹ la mắng con cái cũng là vì muốn tốt cho conmình. Kết quả Tú Nghiên mới bị mắng một chút đã không chịu trở về nhà, mọi người nhìn vào sẽ nghĩ là do em ấy bất hiếu! Cho nên, ba em không nhịn được đã nói, nếu lần này Tú Nghiên vẫn không chịu trở về thì sau này vĩnh viễn cũng không được trở về."

Duẫn Nhi không nói gì, thủy chung vẫn dùng ánh mắt thâm thúy mà nhìn chằm chằm vào cô ta.

- "Đương nhiên chúng em thật cảm kích lòng tốt của anh. Có thể dùng thân phận người ngoài mà chủ động đến trợ giúp Tú Nghiên cải thiện tình hình.Nhưng mà, lòng tốt của anh chung quy cũng sẽ có giới hạn. Tương lai nếu anh về nước Mỹ mà ba em lại không cho Tú Nghiên trở về nhà, anh nói xem lúc đó Tú Nghiên phải làm sao bây giờ? Anh như vậy ngược lại không phải là đang hại em ấy sao?"

- "Anh cả của cô ấy sẽ nguyện ý, cũng sẽ có khả năng giúp đỡ cô ấy." - Duẫn Nhi nhàn nhạt nói.

Trịnh Vân Nghê không khỏi ngây ngẩn cả người, phản ứng lại lập tức lên tiếng phản bác:

- "Không sai. Cho dù đến lúc đó anh hai có mang em ấy chuyển ra ngoài ở đinữa cũng không sao. Nhưng mà anh ấy bận rộn như vậy, cũng giống như Tú Nghiên sống một mình vậy, cuộc sống như không phải sẽ rất bi thảm sao?"

- "Khi đó cô ấy cũng đã vào học đại học, tự nhiên sẽ có bạn bè đến chiếu cố."

Trịnh Vân Nghê nhíu mày.

- "Nhưng mà..."

- "Không cần nói gì hết, tôi luôn giữ vững nguyên tắc của chính mình. Trừ phi tôi có thể xác định được Tú Nghiên sẽ không bị các ngươi ngược đãi nữa, bằng không tôi sẽ không để cho cô ấy trở về gặp các ngươi."

- "Nhưng mà ba em..."

Duẫn Nhi nhìn đồng hồ.

- "Thực xin lỗi, tôi còn có việc muốn đi ra ngoài."

Anh bảo cô lui ra phía sau, tiếp theo, anh bước ra rồi quay người lại khóa cửa lại, sau đó bỏ lại một câu.

- "Thật có lỗi, có việc gì thì ngày mai đến trường học rồi nói sau."

Sau đó liền bước vào trong thang máy.

Trịnh Vân Nghê ngơ ngác nhìn cửa thang máy đóng lại, không khỏi ảo não vạn phần, dậm chân một cái, rồi sau đó căm giận rời đi.

Thật là ra chiêu thất bại mà, hoàn toàn không có được chút thành công nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro