Chương 2: Nhân Hoạ Đắc Phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Kỳ nản lòng thoái chí.

Toàn bộ khí công tại khí hải đan điền đã bị một chưởng của La Hồn phế bỏ, cả cuộc đời này không còn hy vọng phục hồi tu vi.

Nhưng mà, hắn vạn lần không nghĩ tới, bản thân mình lại bị sét đánh.

Một tiếng nổ chóe mắt, uy thế của dòng điện xé rách không khí đó làm người ta hít thở khó khăn, hắn buộc phải nhắm hai mắt lại.

"Đã chết rồi sao? A, mà chết cũng tốt, cuộc đời nửa sống nửa chết này chỉ làm cho người ta nhạo báng thêm mà thôi."

Nhưng, những tia chớp vẫn điên cuồng tiến vào thân thể hắn, làm hắn cảm giác được sự đau đớn chưa từng có từ trước tới nay, giống như hàng ngàn vạn chiếc đao cắt nát da thịt, xén xương cốt của hắn.

Nhưng mà, hắn vẫn chưa chết, tia chớp kia biến thành một cỗ lực lượng cuồng bạo chạy khắp toàn thân da thịt hắn, len lỏi đánh sâu qua những kẽ hở, kinh mạch, cuối cùng biến thành một vùng nước xoáy, tụ tập ở chỗ sâu nhất tại đan điền khí hải của hắn.

Vốn đan điền khí hải đã bị tổn hại, nhưng đột nhiên xảy ra biến hóa kỳ dị, dòng xoáy điện ở trong đan điền như một con voi lớn cuồng bạo, dời sông lấp biển, mà con voi lớn kia lại giống như một con rồng, tạo nên cảnh tượng mạnh mẽ.

Nếu như lúc này có người nào đó có ánh mắt cao minh, nhất định có thể nhận ra, con voi lớn trong đan điền của Dương Kỳ đang rống vang.

"Ông!"

Tia chớp vẫn cứ tiếp tục giáng xuống, cây đại thụ lửa cháy rừng rực.

Cuối cùng, Dương Kỳ nhìn thấy trên trời cao giống như có một hình hài nhỏ nhắn màu vàng đột nhiên bay vào mi tâm của mình, sau đó ý chí hắn đột nhiên nổ tung, hoàn toàn ngất đi.

"Làm sao bây giờ?"

Cùng lúc đó, mấy gã thị vệ ở bên ngoài rừng cây đều há hốc trợn tròn con mắt. Bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng sấm sét ở trên bầu trời liên tục giáng xuống tới tấp, lại đánh trúng Dương Kỳ đang treo trên cây, cháy đen như than cốc, chìm vào trong bùn nước, hình như đã chết rồi.

"Hắn đã bị sét đánh, không liên quan gì đến chúng ta"

Lập tức, một tên thị vệ kêu toáng lên:

"Ngươi mau chạy về thành báo cho La Hồn đại nhân biết, tên tiểu tử này mặc dù có chết cũng chưa hết tội, nhưng dù sao hắn cũng là người của hào môn Dương gia, nếu không xử lý thích đáng... sẽ khiến cho Yến Đô thành rung chuyển."

Ngay lập tức, một tên thị vệ chạy nhanh như điện, như liệt mã.

Nhưng, hắn vừa mới chạy đi được khoảng một dặm liền nhìn thấy được bóng người như tượng sắt đã quay trở lại.

"La Hồn đại nhân"

Gã thị vệ này bị hù dọa vã cả mồ hôi hột, lập tức phủ phục quỳ gối xuống bùn nước.

"Vậy mà lại bị sét đánh trúng..."

La Hồn giống như cự thú bằng sắt bước tới trước mặt Dương Kỳ, vung lên một trảo, một cổ khí lưu thẩm thấu tiến vào bên trong thân thể của hắn, nhưng lại không phát hiện được gì, mà chỉ nhìn thấy khí hải, kinh mạch đều bị tàn phá, thân thể cháy khét lẹt.

"Hắn ... bị sét đánh thương tổn rất nghiêm trọng, toàn bộ khí hải, kinh mạch đều đã bị phế bỏ, nhưng mà vẫn còn chưa chết."

"Thật sự?"

Trong khi La Hồn đang còn kiểm tra thân thể Dương Kỳ, thì ở phía sau có một đám nam tử mặc y phục bằng lụa cẩm đi tới, hiển nhiên là nhân vật có địa vị cực cao ở Yến Đô thành, trong số đó có một nhân vật với mái tóc trắng xóa, hình như là đại quản gia đang nhìn Dương Kỳ từ đằng xa, gật gật đầu, nói:

"Nếu đã vậy thì không cần phải tra hỏi tên tiểu tử này nữa, nếu hắn chết thì phiền, đưa hắn về Dương gia, đồng thời truyền khẩu dụ của thành chủ, tên tiểu tử này đã trộm Phục Long đan, Dương gia cho dù táng gia bại sản cũng phải bồi thường tổn thất này."

"Vâng!"

Mấy tên thị vệ tóm lấy Dương Kỳ đi thẳng về phía Yến Đô thành.

Hừng đông ló dạng, vậy là một đêm đã qua đi.

Cuồng lưu bạo vũ trong đêm qua không biết đã tàn phá bao nhiêu súc vật cây cối, thậm chỉ cả hồng thủy Yến Giang Đô cuồn cuồn ở bên ngoài thành cũng tăng vọt lên, nhưng hiện tại ánh mặt trời chói chang treo trên cao đã biểu hiện cho một ngày nóng bức lại tới.

Dương gia - một trong hào môn thế gia (thế gia giàu có) tại Yến Đô thành.

Vào giờ khác này, không khí tại Dương gia vô cùng khẩn trương, rất nhiều người hầu vội vàng đi lui đi tới, ánh mắt của một số thị vệ cũng cảnh giác hẳn lên, một đám nha hoàn và thị nữ già cả đều đều tụ tập ở một góc vắng vẻ, xôn xao bàn luận gì đó.

"Dương gia chúng ta đã xảy ra đại sự rồi! Các ngươi có biết hay không? Nghe nói, tối hôm qua tiểu nhi tử của gia chủ Dương Chiến là Dương Kỳ đã chạy đến phủ đệ Thành chủ trộm bảo bối, bị đánh gần chết, phế bỏ khí công, hơn nữa còn trói treo trên ngọn cây, lại bị sét đánh cho gần chết, đến tối hôm qua mới mang trở về, hiện tại đang hấp hối nằm liệt giường, có thể tắt thở bất cứ lúc nào!"

Một hầu gái già với cái miệng sắc bén thuật lại câu chuyện sinh động như đã chứng kiến, mặc dù giọng nói hạ tới mức thấp nhất, nhưng trong lòng lại có một chút hả hê.

"Đúng vậy, hơn nữa phủ Thành chủ cũng đã xác minh và đưa ra tối hậu thư, trong vòng ba ngày, buộc Dương gia phải bồi thường tổn thất, có bồi thường được thì Dương gia cũng phải tốn một nửa tài sản!"

Một người hầu có vẻ chững chạc lo lắng nói.

Nhất thời, rất nhiều nha hoàn cùng người hầu lớn tuổi cũng đều bàn tán rôm rả, giống như bệnh ôn dịch đang bộc phát vậy:

"Tổn thất hơn phân nửa sản nghiệp? Vậy, không phải Dương gia sẽ suy sụp hay sao?"

"Đây là một đao cắt thịt đấy . . ."

"Hiện giờ ở bên trong Yến Đô thành này còn có: Trần, Vương, Lý, Hồng ... điều là những gia tộc giàu có, sớm đã không vừa mắt đối với Dương gia chúng ta, nhất định sẽ ném đá xuống giếng"

"Nghĩ một chút đi, Dương gia lần này gây phiền toái lớn như vậy, mà cái tên quần là áo lụa Dương Kỳ kia lại không có đầu óc, gây ra đại họa tày trời như vậy, hắc hắc, ta xem ngay cả vị trí gia chủ của phụ thân Dương Chiến hắn cũng ngồi giữ được rồi."

"Hôm nay, ta nghe người quen ở phủ Thành chủ nói rằng, tên Dương Kỳ kia trộm cắp bảo bối là vì một nữ nhân nào đó."

"Ặc, đúng là công tử bột, mầm tai họa, là yêu tinh hại người."

Một người hầu âm thầm mắng:

"Khí công đã bị phế bỏ, từ nay về sau không còn võ công, cho dù hắn có địa vị như thế nào cũng chỉ là một người tàn phế mà thôi."

Trong đám người hầu này, có người hả hê, có người lo lắng cho tương lai của Dương gia, cũng có người nguyền rủa Dương Kỳ.

Lúc này, ở trong một đình viện, đi qua chín cái hành lang gấp khúc như mê cung, trong phòng nghị sự rộng rãi, một nam tử dáng người cao lớn, ngôi ngô, thân mặc cẩm y đứng ở chính giữa, nghe hồi báo.

"Lão gia, tính mạng thiếu gia Dương Kỳ đã được bảo đảm, nhưng mà toàn thân bị sét đánh hỏng, kinh mạch trong cơ thể bị tổn hại, khí hải bị phá vỡ, toàn bộ võ công bị hủy, từ nay về sau chỉ là người tàn phế mà thôi"

Một người quản gia mang theo y sư đến bên cạnh chậm rãi hồi báo.

"Toàn bộ võ công bị phế, khí hải bị hủy!"

Dương Chiến trong miệng cứ lẩm nhẩm lại hai câu nói này.

"Ầm!"

Cự chưởng chụp xuống, một cái bàn bằng thiết mộc bị vỡ nát hoàn toàn.

Những mảnh gỗ vụn kia điên cuồng xoay tròn, ô ô gào thét như quỷ khóc bắn ra bên ngoài, rơi rụng trên mặt đất.

"Mất Phục Long đan! Dương gia chúng ta có thể bồi thường, tại sao lại phế bỏ khí công của con ta? Cho dù đánh gãy tay chân của hắn cũng được, nhưng phế đi võ công thì cả đời này cũng không thể ngưng tụ khí công nữa rồi, đứt tay đứt chân thì vẫn có thể dùng khí công chữa trị, rồi cũng trở thành cao thủ."

Dương Chiến vẻ giận dữ không kềm nén được.

"Lão gia, chuyện cho tới bây giờ đã không còn cách nào nữa rồi."

Lão quản gia tên Dương Tài khom người nói:

"Hiện tại chuyện phiền phức nhất chính là việc Dương gia ta bồi thường tổn thất, như vậy sẽ làm mất đi một nửa sản nghiệp của gia tộc! Chỉ sợ một số nguyên lão trong gia tộc sẽ không đáp ứng chuyện này, thừa cơ hội để đoạt quyền!"

"Hừ! Dương Chiến ta có được vị trí gia chủ như bây giờ? Cũng bởi vì có được một thân khí công. Trên đời này không phải người nào giao thiệp rộng rãi, hễ cứ liên hợp là thắng lợi, cuối cùng phải xem thực lực của ai cường đại hơn mà thôi!"

Dương Chiến hừ lạnh một tiếng:

"Ngươi đi ra ngoài báo cho các nguyên lão gia tộc biết, ba ngày sau, gia tộc tiến hành tổ chức hội nghị thương lượng chuyện này, tìm ra cách tốt nhất. Không phải phủ Thành chủ cho thời hạn một tháng sao, vậy còn có thể từ từ tìm giải pháp."

"Vâng!"

Lão quản gia đi được vài bước, rồi dừng lại:

"Vậy Thiếu gia Dương Kỳ phải làm gì bây giờ? Lần này gây ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn các nguyên lão trong gia tộc sẽ không bỏ qua cho thiếu gia đâu."

"Võ công của nó đã bị hủy đi, thân thể còn bị sét đánh tàn phế, ngay cả Thành chủ Yến Đô thành cũng không truy cứu, đám nguyên lão kia còn muốn làm gì với nó nữa? Chẳng lẽ muốn giết con của ta sao?"

Dương Chiến cả giận nói:

"Ai đám lên tiếng đối phó với con ta, ta nhất định sẽ chấp bấp mọi thứ. Còn nữa, ta viết một lá thư, lập tức đưa tới chỗ muội tử của ta ở học viện"

"A? Tại sao mình lại quên mất đại tiểu thư chứ?"

Ánh mắt lão quản gia sáng lên.

Đại tiểu thư trong miệng của hắn chính là nghĩa muội Dương Chiến, cô cô của Dương Kỳ, là môn phái nổi danh nhất trên đại lục Phong Nhiêu, là nữ đệ tử Thiên Vị học viện, thân phận không phải tầm thường, tuy đã rời khỏi Dương gia hơn mười năm trước, nhưng bởi vì tư chất bất phàm nên từ nhỏ đã được một vị trưởng lão của Thiên Vị học viện mang đi tu hành.

"Hiện tại thương thế của Kỳ nhi sao rồi? Khoảng bao lâu nữa mới tỉnh lại?"

Dương Chiên hỏi:

"Thảo thần y, y thuật của ngươi nổi tiếng khắp thành Yến Đô, nhất định sẽ trị liệu thương thế tốt cho nó chứ."

Vị y sư ở bên cạnh lão quản gia liền lập tức nói:

"Tôi đã bôi thuốc cao ở bên ngoài, với lại thông qua khí công thúc đẩy, ít ngày nữa thiếu gia có thể khỏi hẳn, nội tạng cũng không có tổn hại gì, điều duy nhất chính là toàn bộ kinh mạch đã bị phế đi, khí hải tan vỡ, từ này về sau không thể tu luyện được nữa rồi."

"Thưởng cho Thảo thần y mười viên Tụ Khí đan."

Dương Chiến phất phất tay nói:

"Đợi Kỳ nhi tỉnh lại, dẫn nó tới gặp ta"

"Tụ Khí đan" là loại đơn vị tiền tệ thông dụng nhất trên Phong Nhiêu đại lục, nếu như một tu luyện giả khí công phục dụng khí đan, có thể ngưng tụ chân khí rất nhanh, đánh mạnh vào bình cảnh, tẩm bổ kinh mạch, mở rộng khí hải.

"Vâng!"

Lão quản gia cùng với y sư đồng thời đi ra ngoài.

"Kỳ nhi, mẫu thân con đã mất sớm, bây giờ lại gặp phải xui xẻo như vậy, ta nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp trợ giúp con khôi phục lại khí hải, một lần nữa tu luyện, trên cái thế giới này, không thể không có thực lực được đâu..."

Dương Chiến nắm chặt hai bàn tay lại.

***

Trong một đình viện ở chỗ sâu nhất Dương gia, bên trong một căn phòng, Dương Kỳ đã tỉnh lại, nhưng hắn vẫn lẳng lặng nằm ở trên giường.

Căn phòng được lót thảm đỏ tinh mỹ, bức họa cổ danh quý, lư trầm hình rùa cỡi hạc làm bằng đồng quý hiếm, khí tức giàu có đến bức người.

Thời tiết ở bên ngoài nóng bỏng, nhưng trong phòng gió mát phơ phất, cũng bởi vì trước mặt căn phòng là một hồ nước khá lớn, đám sương khói lượn lờ trên mặt nước, bên cạnh hồ là hàng cây đại thụ phủ bóng râm thoáng mát, ngoài ra trong phòng còn có bốn khối băng cực lớn dùng để tản nhiệt, còn có một số tiểu nha đầu tuổi chừng mười một mười hai hầu hạ, hiện đang ngủ gật như gà mổ thóc.

Toàn thân Dương Kỳ đã không còn đau đớn, hắn đang cảm nhận những biến hóa mà sấm sét mang đến cho mình, hai mắt khép lại liền thấy một con voi điện to bằng nắm tay, đang chạy quanh ở bên trong đan điền khí hải, chỉ cần bên ngoài có một chút động tĩnh là con voi điện này sẽ thu nhỏ lại thành những chấm li ti.

Đây cũng chính là nguyên nhân làm cho rất nhiều cao thủ dùng khí công xâm nhập vào bên trong cơ thể hắn nhưng lại không phát hiện ra điều gì.

Con voi điện này ẩn chứa lực lượng mang tính hủy diệt, Dương Kỳ cảm giác được, nếu như nó bộc phát ra bên ngoài có thể hủy diệt cả tòa phủ đệ này.

Tại sao bản thân mình bị sét đánh mà không chết, ngược lại lôi điện tràn vào thân thể liền biến thành voi lớn? Dương Kỳ cũng không có cách nào hiểu được.

Có điều, chỉ cần mỗi lần Dương Kỳ thử vận khí thì ngay lập tức ở trong mi tâm của hắn lại hiện ra một hình hài nhỏ nhắn màu vàng.

Hình hài nhỏ bé này phát ra âm thanh tựa như đại hồng chung (chuông lớn), chấn cho óc của hắn kêu lên ong ong, nhưng người khác khoong nghe được, đơn giản nó chỉ là chuyển động của sóng tinh thần.

Thanh âm chỉ là có tám chữ.

"Phá rồi lại lập, vô địch thiên hạ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro