52,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



<Em ăn trước đi, có thể anh sẽ về muộn.>




Cơm nước ăn một mình, Jungkook cũng ngồi vào bàn học được hai tiếng. Giờ này đã là không giờ mười lăm phút, Kim Taehyung vẫn chưa về nhà. Điều này thật sự làm cho bạn O lo lắng cùng cực, Jungkook thấp thỏm đi đi lại lại ở phòng khách, trên tay cậu còn cầm điện thoại, dù là ở chế độ pin yếu thì người nọ vẫn chẳng chịu dừng việc gọi điện hay nhắn tin. Trời bên ngoài đã đổ mưa, trên bầu trời đỏ rực cũng xuất hiện những đường sấm chớp, âm thanh vang lớn, rúng động cả trái tim nhỏ bé đang không ngừng đập nhanh của Jungkook.



Sự bất lực mà khó có thể giải thích bằng lời, cậu không biết Alpha bây giờ như thế nào, tiếng nước thì cứ đập vào mái tôn, nghe vừa lớn lại vừa bất lực. Jeon Jungkook mím chặt môi, giống như đang mếu. Tay cậu đổ một tầng mồ hôi, nhưng chẳng ngừng việc nắm chặt điện thoại, hòng tìm kiếm chút an tâm, mong muốn chuông điện thoại reo lên. Chờ đợi người mình yêu trở về nhà.

Mưa rơi chẳng ngớt, nước mắt của cậu cũng thi với mưa xem ai khóc nhiều hơn. Jeon Jungkook rất lo cho hắn, mặt mũi cậu đã tái nhợt vì mấy suy nghĩ quái dị trong đầu. Kim đồng hồ lại rời đi khỏi vị trí vừa đến, điện thoại Jungkook cũng lại tụt đi một phần trăm pin. Đến cuối cùng tắt ngúm, chịu thua trước Jungkook.



Bất lực này chồng chất bất lực kia, mưa ngoài trời dần nhỏ. Jeon Jungkook ngồi ở trước bàn vẫn khóc, từ nhỏ nhẹ rồi lại phút chốc biến thành oà lên nức nở. Chỉ cần một giây cậu chẳng biết hắn đang làm gì và ở đâu, Jeon Jungkook sẽ chỉ muốn chạy ra ngoài để đi tìm hắn.


Omega cúi đầu vùi khuôn mặt vào cánh tay mình, cổ họng khô khốc khó chịu, tiếng nấc cũng bắt đầu xuất hiện. Cậu cảm thấy lúc này mình đã gặp phải ảo giác rồi, như nghe thấy bên tai có tiếng của Kim Taehyung, vừa quen thuộc lại vừa thân mật. Nhưng bạn lại chẳng dám ngước mặt lên, chỉ vì bản thân thấy sợ, cậu bấu ngón tay vào mu bàn tay kia của mình. Nước mắt giàn giụa ướt đẫm bờ má. Rốt cuộc chỉ vì nhớ nhung và thèm muốn được nhìn thấy hắn, Omega vẫn ngước mặt.


Vừa nhìn thấy Alpha, Jungkook liền mừng rỡ, Omega chân tay nhanh nhẹn, một khắc đó chẳng nghĩ đến việc người hắn ướt sũng. Jeon Jungkook thút thít mếu máo, sau đó lập tức nhảy cẫng lên trên người hắn, đu bám như một bạn gấu koala. Khuôn mặt vùi vào cổ hắn, lại trách mắng mà cứ như kể lễ. "Em ghét anh, vì sao... vì sao không chịu gọi cho em. Hức- em đã lo lắm, Taehyung không được chạy khỏi em... không thể được."




Taehyung từ đầu đến chân đều ướt như chuột lột, cho nên lúc bấy giờ viền mắt hắn đỏ bừng cũng chẳng bị phát hiện. Hắn phì cười, nhưng có vẻ gượng gạo hơn hẳn. Alpha đỡ cậu trên tay, lại nhẹ giọng nói. "Anh không đi đâu hết, vẫn luôn ở cạnh em cơ mà?"




"Jungkook, tụi mình vẫn luôn bên cạnh nhau... từ nay về sau đều là như vậy. Em hiểu không?" Alpha sợ bạn của mình bị lạnh, vì thế hắn chẳng đợi thêm phút nào. Vừa ôm ôm cậu, lại vừa muốn nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng của mình để mặc vào một bộ quần áo khô ráo. Khi đó, Alpha có rất nhiều thứ muốn cùng Jungkook trải qua. Trong những điều đó, điều hắn chẳng nỡ làm nhất đó là nói ra lời chia ly giữa bọn họ.



Phải, Kim Taehyung nghĩ thông suốt rồi. Nếu hắn cứ chạy theo cậu như một cái bóng, những chuyện đến với cậu và gia đình đều sẽ đau hơn vạn lần. Thế thì dù Alpha có hứa rằng hắn sẽ chăm sóc và làm Jungkook hạnh phúc đến mãi mãi, thì cũng sẽ đều là nói dối.


Vậy nên, đẩy cậu xa ra khỏi hắn chính là đau một lần còn hơn là cả đời đều cảm thấy bất hạnh.





___



Hơi ấm của đối phương đều là thứ mà cả hai lưu luyến nhất, cho nên chỉ cần ôm ấp nhau đã khiến hai người cảm thấy hạnh phúc rồi. Kim Taehyung sờ sờ cái bụng mềm mềm của cậu, dù tâm trạng hắn đang xuống dốc trầm trọng thì bản thân cũng không định kéo cậu xuống theo. Alpha cọ mũi lên vành tai cậu, nhẹ giọng hỏi. "Em bé của anh sau này muốn trở thành gì nhỉ?"


Jungkook chạm tay của mình lên mu bàn tay người yêu, cậu hoàn toàn dựa dẫm vào lòng ngực hắn. Bên cánh mũi ngửi thấy mùi hương quyến rũ của Alpha, thân thể cậu cũng thả lỏng. Nụ cười của người bạn này đối với hắn thì mọi lúc đều thật hồn nhiên, ngây ngô đến mức Kim Taehyung chẳng muốn nặng lời tẹo nào. Hắn mím môi, cảm giác nghẹt thở như bao bọc lấy khoang mũi. Chính tai Alpha nghe những lời nói của cậu, hắn đều ghi nhớ hết vào trong đầu, mà chỗ ở trong tim cũng cảm thấy khó chịu.



"Mai sau em sẽ trở thành một thầy giáo, đến lúc đó sau khi hết giờ dạy anh sẽ cùng em ăn cơm. Tụi mình đi dạo phố với nhau, tay phải nắm chặt ơi là chặt... sau đó hai đứa mình sẽ ôm nhau, em muốn kết hôn với anh. Muốn dành tất cả những lần đầu tiên cho anh..."

Kim Taehyung bật cười, nhạt nhẽo vô cùng. Nếu trước kia, hắn cũng sẽ hùa theo cậu nói về chuyện tương lai, thế nhưng bây giờ hắn nghĩ không nổi. Hai người họ còn có thể ở cạnh nhau không nhỉ?

Hắn cảm thấy, khó mà bên cạnh được.

Taehyung hôn má cậu, hắn cầm bàn tay Jungkook, lại vuốt ve mu bàn tay của cậu sau đó trân trọng thơm vào. "Vậy mai sau anh sẽ luôn ở đằng sau em, quan sát Jungkook thực hiện ước mơ, nhìn em mỗi ngày đều hạnh phúc."



Jungkook nhíu mày, cậu phản bác: "Anh phải đứng bên cạnh em, tụi mình cùng hạnh phúc!"



Alpha gật nhẹ đầu, hắn "ừ" một tiếng bằng giọng mũi. Đây không phải lần đầu tiên hắn gạt bạn trai, nhưng là lần đầu tiên hắn hứa hẹn một điều mình không thể thực hiện. Alpha run tay, hắn không chờ được đến khi thi tuyển nữa rồi. Hắn cũng chẳng thể đợi đến khi mình hoàn hảo để tặng cho bạn ấy những thứ tốt nhất, chỉ có một đôi nhẫn bình thường, là bản thân ngồi cả buổi trời để làm ra. Bình thường ai cũng sẽ vui khi tặng món đồ tự tay mình làm cho người yêu, tuy nhiên chỉ có hắn là thút thít nửa ngày trời.

Ở cạnh em, nhưng lại chẳng thể là người có quyền được chăm lo cho em...


Nhẫn chia tay, ai lại làm như thế bao giờ?




"Jungkook, tụi mình đeo nhẫn đôi được không?" Alpha gỡ một chiếc nhẫn trên ngón út của mình ra. Hắn cười cười, lại không nhịn được có chút gấp gáp hỏi.


Omega cảm thấy mừng rỡ, cậu nhìn đồ vật nhỏ nhắn lại xinh xắn thế này thì mắt sáng rỡ. Jeon Jungkook gật gật đầu, cậu chẳng đợi chờ thêm giây nào, lập tức xoè bàn tay chờ đợi.



"Taehyung! Nó dễ thương quá đi."


"Em thích không?" Taehyung nhìn chiếc nhẫn hắn đeo ở ngón áp út cho cậu, lại cảm thấy vừa hạnh phúc mà còn rất đau lòng. "Anh còn định đợi đến lúc tụi mình lớn, sau đó cầu hôn em..."



"Vậy, vậy bây giờ nhẫn này... là anh muốn đánh dấu chủ quyền, muốn em, em không thể thoát khỏi anh hả?" Jeon Jungkook trong lòng vui như trẩy hội, cậu cười đến hai mắt híp lại, giống như ánh trăng khuyết rực rỡ. Omega xoay người ôm lấy cổ hắn, sau đó tức khắc khoá môi đối phương, chủ động bày tỏ sự yêu thích của mình.



Kim Taehyung gật nhẹ đầu, chẳng qua lúc hôn lại chẳng thể dứt ra. Hắn cảm thấy mình đang hối hận, nhưng nếu hắn cứ đâm đầu, người khổ rốt cuộc vẫn là cậu. Đã là đồ tồi tệ ngay từ đầu, khiến Jungkook ghét cay ghét đắng hắn, có khi cậu sẽ gặp được một người thật tốt. Tốt hơn những gì hắn có thể làm được.



"Taehyung, em rất yêu anh..."


"Ừ, anh cũng yêu em... rất yêu em."





___


e ko coá biếc cảm giác bị người yêu lừa nhma mình thì cảm thấy hạnh phúc ah. nhma e mún bày tỏ cái cảm giác này lắm, thử nghĩ nha... ngta làm mình hạnh phúc chết me luôn nhma tự nhiên đó đều là trước khi ngta muốn rời xa mình, moá ơi nó ấy ấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro