Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tặng RinRoy nhé !

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong Thanh Mộng các nhỏ bé, ánh nến lập lòe đặt nơi bàn trà phản chiếu gương mặt xinh đẹp của Cơ Nhi Tuyết. Nàng ta mặc một bộ váy tơ tằm màu trăng non ngồi thẳng lưng trên ghế, khuôn mặt kiềm chế một nỗi tức giận. Nô tì hầu cận của nàng ta vẫn đứng nép một bên, lâu lâu lại đưa tay dụi mắt hối thúc chủ tử " Tiểu thư, đã là giờ hợi ba khắc rồi. Chắc hôm nay Thái tử điện hạ bận lên không thể tới. Tiểu thư mau lên giường ngủ thôi "

Cơ Nhi Tuyết siết chặt chiếc chén uống trà trong tay, nỗi tức giận bộc phát thẳng tay ném chiếc chén xuống nền đất. " Choang ". từng mảnh gốm vỡ vụn. Cơ Nhi Tuyết tức giận chỉ tay vào mặt tiểu nô tì của mình, quát " Ngươi cút cho ta, chắc chắn Thái tử bị con tiểu hồ li kia dụ dỗ. Cứ xem xem ta trừng phạt con tiểu hồ li kia thế nào " Nàng ta đứng dậy đi nhanh về phía giường ngủ.

Bên ngoài cung Thái tử cơn gió đêm vi vu bay qua các tán lá tạo ra tiếng sột soạt êm tai, trong thư phòng, cùng lúc cũng xuất hiện những tiếng sột soạt ấy.
Vũ Phong ngồi trên giường xiêm y màu đen huyền xộc xệch trông thấy, một tay hắn giữ nhẹ cằm Vũ Như Nguyệt, đôi môi bạc khẽ phả hơi nóng vào tai nàng, thì thầm " Nguyệt nhi càng lớn càng hư. Dám khiêu khích ta nữa sao ? " Tay kia của hắn ôm chặt eo nàng, khẽ cởi đai váy của nàng.

Vũ Như Nguyệt khó chịu vặn vẹo cơ thể, rơm rớm nước mắt đáp trả " Ta... ta sai rồi.... mau buông... buông ta ra đi... "

Vũ Phong rất hài lòng trước phản ứng của nàng, vẫn tiếp tục trêu đùa " Sao ta có thể buôn nàng, Nguyệt nhi là của bản Thái tử " Vừa nói hắn vừa cắn nhẹ vào cần cổ trắng nõn của nàng để lại vết răng hồng hồng. Vũ Như Nguyệt đẩy hắn ra, khổ sở nói " Ta sẽ hôn lại... mau buông ra..."
Vũ Như Nguyệt quay lại nhìn hắn, quỳ nửa người , hai cánh tay ôm chặt lấy vai hắn, cúi đầu hôn. Nàng ngây thơ để hắn liếm môi mình, lại để hắn cậy mở hàm răng mình. Vũ Phong đưa lưỡi vào miệng nàng, đuổi bắt chiếc lưỡi đang chạy trốn trong khoang miệng. Thích thú nhìn nàng thở dốc.

Vũ Phong chơi đùa chưa đủ nhưng biết quá sức với nàng, nuối tiếc rời môi nàng một chút, ôm nàng vào lòng rồi nằm xuống giường, nói " Nguyệt nhi hôn rất kém, từ mai ngày nào ta cũng sẽ dạy thêm cho nàng "

Vũ Như Nguyệt lơ mơ gật đầu, rúc mặt vào lòng hắn ngủ thiếp đi....

Sáng sớm mùa thu tiết trời còn hơi oi nóng, Vũ Như Nguyệt cùng Linh Tuyết đi men theo lối mòn vào ngự hoa viên để uống trà thưởng hoa. Linh Tuyết hăng hái kệ chuyện cho nàng nghe, những câu truyện thần thoại nơi quê nhà của nàng ta. Vũ Như Nguyệt cắn hạt dưa chăm chú nghe, cùng lúc đó người của điện Hàm Hương đem đến hai chiếc hộp nhưng đặt lại trên bàn trà, cúi đầu nói " Thưa Tiểu thư, Thái tử điện hạ sai điện Hàm Hương đem đến cho tiểu thư hai loại trái cây để thay đổi khẩu vị " Vừa nói, tiểu thái giám nhanh nhẹn nở nắp hộp. Bên trong là một bắp nho đen và ba trái ổi chín tỏa hương thơm nhè nhẹ. Vũ Như Nguyệt cầm lên tay một trái ổi đặt lên mũi, ánh mắt biếng nhác nói với tiểu thái giám " Ngươi quay lại nói với Thái tử, trưa nay dùng thiện với ta "

Một giọng nói không mấy trong trẻo vang lên, mang theo vài phần chua ngoa " Con tiểu tiện tì như ngươi thật to gan, dám đòi hỏi Thái tử điện hạ cùng ngươi dùng thiện ? "

Vũ Như Nguyệt lười biếng cắn trái ổi chín, ngẩng mặt nói " Ta chính là như vậy ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro