Phiên ngoại 3: Tiêu An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu An người này, sinh ra mất thời gian không đến một chén trà nhỏ, đã bị cha ruột hắn, Tiêu Đạc lập làm hoàng thái tử. Hoàng thái tử, chính là thái tử Đại Hạ Quốc, là người tôn quý nhất Đại Hạ Quốc trừ cha hắn.

Có thể nói, hắn coi như là ngậm thìa vàng sinh ra, từ nhỏ đã định quyền lợi vô thượng.

Bất quá thoạt nhìn hắn cũng không cao hứng.

Lúc hắn lớn lên, dần biết chuyện, hắn nhớ lại hồi nhỏ, phát hiện một ít trí nhớ mơ hồ thời thơ ấu, hắnchỉ nhớ được mình hình như rất không cao hứng, cảm thấy rất mệt.

Mệt vì hắn là con trai của Tiêu Đạc!

Hảo hảo gọi một tiếng cha, không phải đồng lứa, kỳ thật hắn cũng không thích Tiêu Đạc người này.

Nhưng vì sao từ lúc nho nhỏ hắn đã có ý niệm này, hắn không thể lý giải.

không thể lý giải hắn liền bắt đầu suy tư vấn đề này, suy nghĩ một hồi, hắn đã minh bạch!

Nhất định là hoàng đế lão cha kia luôn cướp nương của hắn!

Suy nghĩ cẩn thận, Tiêu An và hoàng đế lão cha càng thêm không hòa hợp.

Vì thế Tiêu An từ lúc bốn tuổi, bắt đầu kéo chân nhỏ, dùng cánh tay béo ôm cổ nương hắn, thấp giọng la hét: "không cần phụ hoàng, không cần phụ hoàng."

Nương hắn đương nhiên là thương hắn, hướng về hắn, vội nhanh ôm hắn, dỗ nói: "Được được được, không cần phụ hoàng, không cần phụ hoàng."

hắn đắc ý nhìn cha hắn sắc mặt biến đen, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu thoải mái.

Sau này hắn lớn hơn chút, cha hắn liền thi triển gian kế, nói là thỉnh sư phụ cho hắn, muốn dạy hắn bản lĩnh.

hắn không tin, chỉ cảm thấy trong con ngươi dài nhỏ của cha hắn đang cười kia có gian trá mà nương hắn nhìn không ra.

hắn khóc la hét nói: "Ta không muốn học!"

Nhưng lần này nương hắn lại không giống vô số lần trước hướng về hắn, mà nói lời nghĩa chính: "Ngươi về sau phải kế thừa ngôi vị hoàng đế của phụ hoàng ngươi, làm vua của một nước. Cha ngươi tuy rằng thống trị quốc gia này cũng không tệ, nhưng về sau sợ là tránh không được lưu lại ác danh một đại hôn quân trên sách sử. Ngươi còn nhỏ tuổi, nhưng không thể theo bước cha ngươi, nhất định từ nhỏ phải nỗ lực đọc sách chăm chỉ luyện võ nghệ, lớn lên mới có thể phân rõ trung gian, hiểu thị phi, trở thành mộtthế hệ minh quân thiên cổ ca tụng."

Đến lúc đó có lẽ người ta sẽ nhìn phân thượng Tiêu Đạc có nhi tử là minh quân, trên sách sử sẽ thêm vài lời hay cho hắn.

Đáng thương Tiêu An quyết cái miệng nhỏ nhắn, thất vọng nhìn nương.

Nương hắn đã nói như vậy, hắn cũng không cự tuyệt được, dù sao hắn không thể biểu hiện kém cha hắn. Cha hắn đã là một thế hệ hôn quân, hắn nhất định phải nghĩ cách làm minh quân.

Tiêu An ngây thơ cứ như vậy một đầu chui vào cạm bẫy cha và nương hắn cùng thiết kế.

Cha hắn an bày cho hắn một vị nho học đại gia nghiêm khắc nhất Đại Hạ Quốc, cùng với một vị võ học sư phụ võ công cao cường nhưng tính tình lại thập phần hẻo lánh. hắn bị hai người kia cùng giám thị, bắt đầu mười năm dài nước sôi lửa bỏng.

hắn cũng từng cáo trạng với nương, tỏ vẻ khổ không nói nổi. hắn từ nhỏ tính tình lười nhác, yêu nhất chính là nằm tại chỗ ngủ lười, trừ lúc nương hắn làm cái gì ăn ngon, lúc khác động tác luôn chậm rãi, sao có thể trải qua tra tấn như thế a!

Nhưng lúc hắn xuất hiện trong tẩm cung của nương hắn, lại nhìn thấy nương hắn đang ngồi trên đùi cha hắn, hai người hòa thuận vui vẻ nói cái gì.

hắn nghiêng tai lắng nghe, lại nghe cha hắn nói: "Ta nghe thái tử thái phó nhắc tới, An nhi mấy ngày này thật đúng là tiến bộ không ít."

Nương hắn nghe xong, nhất thời trên mặt tươi cười: "hắn hồi nhỏ lười như con rùa, nay lại chịu khó rất nhiều, ngươi quả nhiên nói không sai, ngọc không mài không nên thân, xem ra về sau còn phải quản giáo nghiêm khắc thêm."

Nghe thế, tiểu tâm can của hắn nhất thời nát bấy, tìm cũng không thấy.

Hóa ra nương căn bản không đau lòng hắn, ngược lại ngóng trông hắn bị "mài dũa" một phen a!

hắn vừa được mười sáu tuổi, rốt cục thành tài, xuất sư, xem như thoát khỏi ma trảo của hai vị thái phó, nhưng ai biết quay người lại, nương hắn lại bắt đầu lo chuyện cho hắn gặp cô nương đính hôn, cha hắnbắt đầu dạy hắn xử lý triều chính.

"Ngươi trưởng thành, chúng ta cũng già đi, ngươi nên học trị quốc, kế thừa ngôi vị hoàng đế." Cha hắnthở dài nói như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro