3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người coi như quen thuộc rồi lại chưa quen lắm đứng ở trước cửa, trên tay kéo một valy hành lý, trên mặt lộ vẻ tươi cười sáng lạn giống như hoa hướng dương vàng óng ánh, khuôn mặt kia khá ngây thơ, nhưng lại hết sức đẹp trai, làm cho Jung Yunho cho rằng học sinh trung học đứng ở cửa nhà mình.

". . . Kim JaeJoong?" Jung Yunho nhíu mày, nhưng trong nháy mắt giãn ra, bày ra một bộ biểu tình có chút gượng gạo rồi lại hết sức lễ phép, mỉm cười nói: "Oh! Là Jaejoong à! Đã lâu không gặp! Có chuyện gì không?" Dù sao cũng là người từng hợp tác, hơn nữa hiện tại lại là cục cưng mới nổi của giới giải trí, nói không chừng sau này còn có thể có cơ hội hợp tác, cho nên muốn đem quan hệ xử lý tốt.

"Anh... Vừa mới thức dậy sao? Là em đến sớm sao? Thực xin lỗi ạ..." Jaejoong có chút thẹn thùng, len lén liếc vòm ngực không hề che giấu kia của Jung Yunho, so với chính mình to lớn hơn. Còn có màu da khỏe mạnh kia, oa, thật sự là mê người, dáng vẻ không giống như làn da phiền não của mình phơi nắng hoài không có được màu đồng cổ —— trắng giống như phụ nữ, thật sự là đáng ghét.

" Ừ, là vừa thức dậy, chỉ có điều không sao, cũng thức dậy rồi." Jung Yunho vô ý thức bày ra kiểu cười hấp dẫn nam nữ kia, lại là đem Jaejoong mê đến chết mê chết mệt.

"À ~Anh gần đây có gì đó bận rộn sao??" Jaejoong thật vất vả phục hồi tinh thần lại, đối mặt với Jung Yunho, khó hiểu, vì sao lại nhìn thấy có một tia không kiên nhẫn hiện lên? Không thể nào, hắn ôn nhu lại hoàn mỹ như thế mà? Nhất định là ảo giác.

Mặc dù bên ngoài đều lưu truyền nói Jung Yunho là một người đàn ông phong lưu, tôn trọng SEX, khắp chốn lưu tình rồi lại khắp chốn bạc tình, thế nhưng trong mắt Jaejoong lại hoàn toàn không phải. Trong khoảng thời gian cùng hắn hợp tác này, hắn ôn nhu, hắn tao nhã, hắn mỉm cười làm cho người ta ngây ngất như gió xuân, hắn tựa như thân sĩ, càng giống như một hoàng tử hoàn mỹ đến không thể hơn.

Về phần những đồn đãi đó, nhất định là bên ngoài ghen ghét hắn bịa đặt ra. Người nghệ sĩ nào không có scandal chứ? Nhất là người nổi trội như Jung Yunho vậy.

Vì thế, Jaejoong hoàn toàn rơi vào tay giặc.

" Cũng không phải rất bận. Đúng rồi, cậu tìm đến tôi có chuyện gì không?" Jung Yunho thật sự rất muốn đem tên nhóc này lập tức đuổi đi, tiếp tục làm mộng đẹp của mình.

"Em..." Jaejoong bỗng nhiên có chút lo lắng ngập ngừng, nhưng mà một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, ngẩng đầu nói: "Chủ nhà của em đem em đuổi ra ngoài, em có thể ở nhờ nhà anh không?"

"Hả?" Jung Yunho ngơ ngẩn, hắn hoàn toàn thật không ngờ tên nhóc này lại đối với mình đưa ra loại vấn đề này, thật sự, rất làm cho người ta ghét! Thật sự là tên nhóc không biết trời cao đất rộng.

"Là vậy á, em hiện tại không nhà để về rồi ~ Jung Yunho em biết anh là người vô cùng tốt, hơn nữa cùng em thân thân chút cũng chỉ có một mình anh, có thể xin thương xót em hay không?" Jaejoong tinh nghịch nháy mắt mấy cái, giống một đứa nhỏ làm nũng, nếu như là chị lớn hoặc bác gái tràn ngập tình thương của mẹ sớm vội vã gật đầu đồng ý rồi, thế nhưng Jung Yunho cũng không phải cái loại người quá nhân từ này, ít nhất hắn thật sự có một mặt kia, từ trong xương tủy đã không phải...

" Không thể." Jung Yunho chém đinh chặt sắt mà cự tuyệt.

"Hở? Vì sao?" Jaejoong có nghĩ tới có lẽ Jung Yunho sẽ từ chối, thế nhưng không nghĩ qua hắn sẽ lập tức quay lưng, dứt khoát trực tiếp như vậy.

" Không có tại sao, là không được." Jung Yunho chăm chú nhìn Jaejoong , con ngươi lạnh như băng tuyết lại tràn đầy hàn ý.

" Đại ca, xin thương xót đi? Em sẽ đóng tiền thuê nhà á! Tuyệt đối không phải ở không! Em ngoại trừ đi học ra có thể ở nhà quét dọn vệ sinh cho anh, nấu cơm, am để em làm cái gì đều được! Dù sao em mặc kệ, em ở chỗ anh là định rồi ~~~~~~~" Jaejoong không chút nào chùn bước, đem hành lý hướng trên mặt đất ném hai tay bám chặt Jung Yunho, không đạt mục đích không bỏ qua.

"..." Jung Yunho cảm thấy rất là đau đầu, muốn bỏ Jaejoong ra, thế nhưng cậu giống như một con bạch tuộc chặt chẽ dính vào hắn, làm sao vứt cũng vứt không xong.

Jaejoong thấy Jung Yunho không chút lay chuyển được, khẽ cắn môi, chuẩn bị sử dụng chiêu tiếp theo.

Công tác chuẩn bị một chút tình cảm, cúi đầu, qua một lát cơ thể run rẩy lên, Jung Yunho rất ngạc nhiên, thấy cậu ngẩng đầu lên, hốc mắt vừa lăn chút nước mắt, hai mắt đẫm lệ mà nhìn mình.

"Cậu. . . Ôi. . . Cậu trước buông đi." Jung Yunho lòng mền nhũn, biết rõ tên nhóc này cùng mình đều là diễn viên, đóng kịch dễ dàng nhất, khóc lại là kiến thức cơ bản học được ở cùng mình diễn xuất, thế nhưng vẫn là nhịn không được buông lỏng, xúc động rồi dao động. Ôi, Jung Yunho ơi Jung Yunho, mày khi nào thì trở nên ôn nhu như thế?

Jaejoong ngoan ngoãn buông tay ra, nhưng mà vẫn giống như con chó nhỏ hai mắt đẫm lệ lưng tròng mà nhìn Jung Yunho, rất chọc người thương yêu.

"Anh có lẽ có thể cho cậu ở nhờ, nhưng cậu phải nói thật với anh cậu vì sao không thể không ở đây, anh cũng không muốn bởi vì cậu ở bên ngoài đắc tội kẻ thù gì trốn tới chỗ này tị nạn gây ra phiền toái gì." Giọng điệu Jung Yunho hơi ôn hòa chút, nhưng mà cũng cứng rắn lên.

" Không có gì cả! Em tuyệt đối không có kẻ thù gì ~ hì hì, anh thật cẩn thận ~~~" Jaejoong vừa nghe đến có thể cho cậu ở nhờ lập tức vui vẻ muốn chết, nhào đi lên ôm cánh tay Jung Yunho đong đưa đong đưa, cười đến sáng lạn dữ lắm.

" Stop stop stop! Không được gọi tôi như vậy! Cũng không cho lấy lệ mà nói, tôi muốn nghe lời nói thật." Jung Yunho hiện tại cảm thấy Jaejoong tựa như em trai mình, bởi vì cậu nhỏ hơn mình 8 tuổi, hơn nữa một người em trai hoạt bát thân thiết hướng về phía anh trai làm nũng vậy, thực ra... Cũng không sai.

" Ừ. . . Việc ấy. ." Jaejoong bỗng nhiên do dự, chớp chớp mắt nhìn Jung Yunho, vẻ mặt hơi hơi có chút phiếm hồng, ngốc ngốc ậm ừ: "Cũng không thể không nói sao?"

" Nói mau."

"Em nói anh không cần bị sợ nha."

" Ừ."

"Em thích anh, Jung Yunho."

"... . . ." Jung Yunho hoài nghi mình nghe lầm rồi,. Những lời này như thế nào cùng phim điện ảnh rất giống nhau như đúc? Điều này sao có thể.

"Em nói là sự thật, em thích anh rồi." Jaejoong thông báo rồi, vừa cong khóe miệng lên, hai cái răng nanh nho nhỏ, ở dưới ánh sáng ban mai, cười đến vẻ mặt khờ dại...

"Cậu khẳng định cậu nói là sự thật? Tôi là nam, cậu cũng không nên tùy tùy tiện tiện nói đùa với tôi." Ánh mắt Jung Yunho lại bắt đầu băng giá một chút lên.

" Nam lại như thế nào? Anh Yunho anh không phải đã nói sao? Tình yêu đồng tính một chút cũng không có cái gì đáng ghê tởm và đáng sợ, hơn nữa anh nói nếu anh là người đồng tính anh sẽ yêu em mà!" Jaejoong nhớ rõ mỗi một câu Jung Yunho nói qua, khi hắn đối với phóng viên báo chí nói lên hắn đối với tình yêu đồng tính thực ra là có thái độ rất tốt đẹp, mình liền không thể tự thoát ra được mà yêu hắn.

". . . Vậy cậu cũng sẽ tưởng thật? Thật sự là ngây thơ. Kia chỉ là vì tuyên truyền mà thôi." Jung Yunho lạnh lùng khẽ động khóe miệng, đột nhiên cảm thấy người trước mắt rất buồn cười, bất luận là bề ngoài hay là nội tâm cũng thế.

" Thế nhưng, thế nhưng. . ." Jaejoong lập tức nói không ra lời. Mọi thứ này cùng mình chờ mong, cùng mình trước đó hợp tác cũng không giống, chẳng lẽ trước hia hắn đều là giả tạo?

" Không có gì nhưng nhị cả. Cuối cùng nói cho tôi biết một lần, cậu mới vừa nói đều là thật sự? Cậu là gay?" Jung Yunho cau đôi lông mày anh tuấn nhìn Jaejoong giật mình ở tại chỗ có chút mất hồn, nghĩ tên nhóc vậy mà lại có thể sẽ thích đàn ông, không khỏi cảm thấy có chút ghê tởm.

"Em, em là gay, em thích anh."

Jaejoong vừa mới dứt lời, cổng màu trắng trước mắt liền "rầm rầm" đóng lại, không có một chút mảy may do dự, tựa như tính cách hắn vô tình đến từ trong xương tuỷ.

Jaejoong khẽ cắn môi, bỗng nhiên cảm thấy rất khổ sở, thật sự có chút muốn khóc.

Hết 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm