Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆, Chương 7
Tác giả: Lục đẳng tinh chi dạ
Edit: tina

Từ lần Đoạn Du đi Trừng Nhạc Phong đón Quý Tịch tan học, liền một hai phải mỗi ngày đều hai lần qua đón đưa cậu.

Quý Tịch không biết dây thần kinh nào trong đầu hắn không đúng, cậu đã lớn như vậy, nào còn cần người đón đưa, bất quá cẩn thận nghĩ một chút, cũng phù hợp với thiết lập của đối phương.

Nếu là người khác, sợ là cảm động đến không được, đệ tử mới nhập môn, liền có một sư huynh dương quang soái khí tu vi cao cường qua lại đón đưa, vinh dự đặc biệt này là độc nhất trong môn phái.

Quý Tịch lại không quá nguyện ý, cậu cảm thấy có điểm cảm thấy thẹn, cậu uyển chuyển cùng đối phương nói vài lần, Đoạn Du nói dù sao hắn cũng nhàn rỗi không có việc gì, không bằng ra cửa đi một chút.

Bên này phòng mới còn chưa xây xong, hắn mỗi ngày chạy từ Đan Hà Phong đến Vân Phất Phong qua lại cũng không chê phiền toái, Quý Tịch ngược lại ngượng ngùng trực tiếp cự tuyệt.

Rốt cuộc đối phương cũng là vì tốt cho cậu.

Tiếng chuông Trừng Nhạc Phong đúng giờ gõ vang, Quý Tịch thu thập xong đi ra giảng đường, Đoạn Du quả nhiên lại ở bên ngoài chờ cậu.

Hắn ôm kiếm dựa vào thân cây, thân hình xen giữa thiếu niên và thanh niên, thấy Quý Tịch ra tới liền lộ ra tươi cười.

Đệ tử xung quanh lại sôi nổi lộ ra các loại ánh mắt hâm mộ ghen ghét, vẻ mặt Quý Tịch chết lặng mà đi qua.

“Sư đệ, hôm nay học thế nào?”

Quý Tịch lời ít mà ý nhiều: “Tạm được.”

Đoạn Du đối với việc cậu ít lời đã thành thói quen, nói về chuyện của chính mình lúc ở Trừng Nhạc Phong học tập.

“Khi đó chúng ta luyện tập tích cốc, cùng với mấy ngày không cho cơm ăn, đói đến người đầy mặt xanh lè.”

Hắn mặt mày hớn hở, giống như đang nói chuyện thảm của người khác, “Cũng may buổi tối sư tôn chuẩn bị cho huynh một chút điểm tâm, nếu không huynh liền thật sự đi gặm vỏ cây.”

Nội tâm Quý Tịch hơi chua, bình tĩnh nói: “Trước đó vài ngày sư tôn sợ ta bị thương, còn tặng cho ta một pháp khí có thể ngăn cản công kích.”

Linh An Quân thế mà lại tự mình chuẩn bị đồ ăn cho Đoạn Du, cái này trong cốt truyện hình như không có viết qua, bất quá hôm qua Linh An Quân cũng tặng pháp khí cho cậu, y đối với đồ đệ của mình thật tốt.

Quý Tịch lại nhịn không được lấy bản thân ra so với Đoạn Du, Đoạn Du thân là đại đồ đệ, nhất định sẽ càng được sủng ái đi?

Đoạn Du không hiểu ý của cậu, cười nói: “Sư tôn chính là mặt lạnh lòng lại mềm, tuy rằng ngày thường nhìn qua nghiêm khắc lãnh đạm……”

Quý Tịch càng nghe càng hụt hẫng, Đoạn Du là đang khoe sao, bởi vì hắn so với chính mình bái sư sớm hơn?

Cậu lên tiếng đánh gãy đối phương: “Ngươi kỳ thật cũng không muốn có một sư đệ đi?”

Trong nguyên tác, Lâm Từ Khanh đến chết cũng chỉ có một đồ đệ là Đoạn Du, hiện tại không thể hiểu được thêm một người, trong lòng Đoạn Du thật sự một chút mặt trái cảm xúc đều không có sao?

Thật giống như con một đột nhiên có thêm một đệ đệ muội muội, muốn phân đi một phần tinh lực và yêu thương của gia trưởng.

Kỳ thật Quý Tịch cũng rất rõ ràng, Đoạn Du hơn phân nửa sẽ không cảm thấy như vậy, đồng thời cậu lại thực mâu thuẫn, từ khi cậu thấy Đoạn Du, đối phương liền đối với cậu tốt như vậy, vừa nhớ tới trước kia chính mình đối hắn chán ghét, luôn có chút không được tự nhiên.

Cậu kỳ thật là một người vô cùng ích kỷ, cậu thật vất vả mới có thể nhìn thấy Linh An Quân, trở thành đồ đệ của y, có thể mỗi ngày đều nhìn thấy y.

Đoạn Du nghe xong cậu nói sửng sốt, Quý Tịch đi trước vài bước, hắn mới phục hồi tinh thần đuổi theo sau, biểu tình nghiêm túc.

“Sư đệ, chẳng lẽ là có người ở trước mặt đệ nói gì đó?”

“Ngươi đừng nhìn những đệ tử nhân mô cẩu dạng đó, không chừng trong bụng cất giấu ý nghĩ xấu gì, nếu có người lại châm ngòi ly gián, huynh nhất định phải đánh hắn đến răng rơi đầy đất.” Đoạn Du nói rồi rút ra một đoạn trường kiếm, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Quý Tịch dừng lại bước chân, ánh mắt phức tạp mà nhìn hắn.

Đoạn Du chớp chớp mắt, dựng thẳng eo: “Làm sao vậy, có phải hay không đột nhiên phát hiện sư huynh đặc biệt soái?”

Khóe miệng Quý Tịch vừa kéo, thiết lập này thật ngốc!

Cậu quay đầu không muốn nói tiếp, đi ở phía trước, tâm tình lại tốt hơn không ít.

Thân là vai chính được Thiên Đạo sủng ái, chính mình xác thật nơi nào đều so ra kém đối phương, liền tâm cảnh cũng vậy, nội tâm Quý Tịch thở dài, không hề nghĩ nhiều.

Chỉ là hiện tại Đoạn Du liền lảm nhảm như vậy, chờ về sau phòng mới xây xong, sợ là muốn cùng cậu thắp nến tâm sự suốt đêm.

Bất quá những ngày như vậy không có liên tục bao lâu, trong môn phái Bách Trận Tháp mở ra, Bách Trận Tháp này là chuyên môn cho đệ tử cấp cao sử dụng để rèn luyện, một năm chỉ mở một lần, một lần mở ba tháng.

Đoạn Du vội vã đi rèn luyện, mặt mang xin lỗi hướng Quý Tịch nói: “Sư huynh gần nhất không thể đưa đón đệ, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình a, tan học liền sớm một chút trở về, chớ có lưu lại bên ngoài.”

Quý Tịch thật cao hứng, rốt cuộc không cần mỗi ngày cảm thấy thẹn mà bị đón đưa, trên mặt ngoan ngoãn đồng ý: “Được.”

Cậu cứ theo lẽ thường đi học, Đoạn Du quả nhiên không có tới.

Thời Tầm thấy Quý Tịch một người tới, hướng phía sau cậu nhìn nhìn, hiếu kỳ nói: “Sư huynh ngươi hôm nay không tiễn ngươi tới à?”

“Hắn có việc, gần đây đều không tới.”

Thời Tầm gật gật đầu, cảm thán một tiếng: “Sư huynh ngươi đối với ngươi cũng thật tốt.”

Chẳng lẽ chính là ít đệ tử là một chỗ tốt? Trên Bích Thanh Phong của hắn nhiều sư huynh sư đệ, đến bây giờ còn chưa biết hết, có chút quan hệ tốt, cũng sẽ không giống Đoạn Du như vậy.

Quý Tịch không muốn thừa nhận: “Sư tôn của ta đối với ta cũng thực tốt.”

“Nhưng mà Linh An Quân sẽ không tới đón ngươi.”

Thời Tầm chỉ là thuận miệng nói, liền tính dùng đầu gối nghĩ, Linh An Quân cũng sẽ không làm chuyện như vậy.

Quý Tịch lại yên lặng nhớ kỹ những lời này, sau khi tan học cậu như thường đi lên đỉnh núi, hướng Lâm Từ Khanh báo cáo những gì đã học.

Nghe Quý Tịch nhất nhất nói xong chính mình học cái gì, có này đó tiến triển, Lâm Từ Khanh hơi hơi gật đầu: “Không tồi.”

Quý Tịch còn đứng tại chỗ đứng, Lâm Từ Khanh hỏi: “Còn có việc?”

“Sư tôn……” Quý Tịch chậm rãi cọ qua, ngồi xổm xuống lôi kéo tay áo Lâm Từ Khanh, “Đoạn…… Sư huynh hắn về sau đều không đưa đón con đi Trừng Nhạc Phong.”

Lâm Từ Khanh cũng không ngoài ý muốn: “Hắn đi Bách Trận Tháp?”

“Vâng……” Quý Tịch do dự thật lâu sau, vẫn là không có dũng khí hỏi Lâm Từ Khanh, nếu là nói, có hay không chính mình được nuông chiều mà tùy hứng? Hơn nữa cậu rõ ràng cảm thấy đây là chuyện phi thường xấu hổ, tưởng tượng đến nếu là Linh An Quân tới làm, liền một chút cũng không xấu hổ.

Cậu đứng dậy hướng Lâm Từ Khanh cáo lui, Lâm Từ Khanh lại đột nhiên gọi cậu lại.

“Sáng mai ta có việc, không thể đưa ngươi đi Trừng Nhạc Phong, đợi sau khi ngươi tan học, ta có thể tới đón ngươi.”

“Thật sao?” Thần sắc trên mặt Quý Tịch một giây sáng lên, hai bước tiến lên đem Lâm Từ Khanh ngồi trên ghế ôm lấy, trong lòng vui thích: “Sư tôn thật tốt.”

Lâm Từ Khanh câu môi cười nhạt, duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu Quý Tịch.

-

Ngày thứ hai Quý Tịch đi học đường, liền bắt đầu ngóng trông tan học, đầy đầu đều nghĩ chuyện Lâm Từ Khanh muốn tới đón cậu trở về.

Thời Tầm cách cậu gần nhất, rõ ràng cảm nhận được cậu vội vàng cùng xao động, Thời Tầm lặng lẽ viết tờ giấy đưa cho cậu.

“Ta cảm thấy ngươi giống như không thích hợp lắm.”

Quý Tịch xem qua tờ giấy, ở chỗ trống chỗ trả lời: “Ta thật sự tốt.”

Cậu đang muốn truyền lại, nhịn không được ở dưới lại viết một câu: “Sư tôn ta hôm nay muốn đón ta tan học.”

Bút tích hỗn loạn này biểu hiện tâm tình của chủ nhân rất kích động, Thời Tầm nhận được liền thấy, ánh mắt hâm mộ sắp ngưng tụ thành thực thể.

Hắn chua, lúc này hắn thật sự chua.

Quý Tịch trông mòn con mắt, nội dụng cả ngày cũng không nghe được gì, chờ đến khi tiếng chuông vang, lập tức lao ra giảng đường.

Nhưng bên ngoài trừ bỏ mấy đệ tử đi lại, cũng không có bóng dáng Lâm Từ Khanh.

Quý Tịch mờ mịt mà nhìn xung quanh, Thời Tầm đi ra giảng đường, thấy cậu đứng bất động, nhìn một vòng tức khắc hiểu rõ.

Hắn vỗ vỗ vai Quý Tịch: “Linh An Quân có lẽ có chuyện đến trễ một chút, ngươi lại chờ một lát đi.”

Quý Tịch nhận được an ủi, sư tôn nhất định là đang trên đường đến, nghĩ như vậy cậu lại lần nữa phấn chấn.

Thời Tầm chào hỏi đi trước, giảng đường còn lại mấy đệ tử cũng đều vừa nói vừa cười mà rời đi cung nhau, Quý Tịch ngồi xổm trong viện dưới tàng cây, từ chờ mong đến thất vọng.

Cuối cùng một sư thúc đi qua, thấy cậu còn ở trên núi, kinh ngạc nói: “Ngươi như thế nào còn chưa quay về?”

Quý Tịch mặt vô biểu tình đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo: “Đi liền đây.”

Dọc theo đường đi cậu khổ sở muốn chết, lại tự mình khuyên giải an ủi mình, sư tôn là Ngũ trưởng lão của môn phái, ngày thường nhất định rất bận, bất quá là một lần tan học, không tới liền thôi.

Chờ khi trở về, Quý Tịch ở trong sân liền nghe được có người nói chuyện.

Hình như là Đoạn Du, và Lâm Từ Khanh.

Cậu chậm rãi đi lên trước, cửa phòng không có đóng, Đoạn Du chưa mặc quần áo ngồi ở trên ghế, từ góc đọ của Quý Tịch, có thể thấy trên lưng hắn một tảng lớn vệt đỏ, như là bị thứ gì làm bỏng rát.

Lâm Từ Khanh lạnh mặt, cầm một bình sứ nho nhỏ, một tay khác dính chút dược, thoa lên vết thương sau lưng Đoạn Du.

Dược dính vào làn da, Đoạn Du tức khắc phát ra một tiếng kêu đau, Lâm Từ Khanh a nói: “Câm miệng.”

Đoạn Du nghe vậy đành phải cắn tay chính mình, đợi đau đớn giảm một ít, hữu khí vô lực nói: “Mười hai tầng quả thực không phải địa phương cho người, người kia mặt nhện, lớn lên xấu vô cùng, đánh người còn đau như vậy……”

Quý Tịch đi vào trong phòng, cúi đầu hô một tiếng: “Sư tôn.”

Lâm Từ Khanh dừng tay một chút, “Đã trở lại? Ta tính toán một lát liền đi đón ngươi……”

“Sư tôn,” Đoạn Du quay mặt đi, “Sao người không nói sớm, con đi tìm giang sư thúc thoa dược, liền sẽ không trì hoãn người.”

Lâm Từ Khanh khẽ cau mày, y đã lâu không có chú ý thời gian học của Trừng Nhạc Phong, Quý Tịch mỗi ngày tới tìm y, thời gian cũng không cố định, y vốn tưởng rằng thoa dược cho Đoạn Du xong lại đi cũng không muộn.

Quý Tịch ở đầu giường thu thập đồ vật của mình, Đoạn Du sau khi thoa dược tốt nhất tinh thần liền toả sáng, vội vội vàng vàng lại chạy đi, không biết có phải hay không còn muốn đi Bách Trận Tháp.

Đợi hắn vừa đi, Lâm Từ Khanh cảm thấy áy náy, mở miệng nói: “Hôm nay……”

Quý Tịch ngẩng đầu hướng y cười một chút, trên mặt không có nửa điểm dị thường, “Không có việc gì sư tôn, về sau con tự mình trở về là được.”

Lâm Từ Khanh trầm mặc sau một lúc lâu, mới tiếp tục nói: “Hôm nay là vi sư sai, xin lỗi.”

Y tiến lên muốn trấn an quý tịch, lại nhất thời không biết làm như thế nào, mấy trăm năm trong cuộc đời y, chưa từng có chữ “Dỗ” này.

Quý Tịch cúi đầu, muộn thanh nói: “Sư tôn yên tâm, con thật sự không có giận.”

Cậu rõ ràng không nghĩ lại đàm luận việc này, Lâm Từ Khanh đành phải gật đầu rời đi.

Chờ y đi xa, Quý Tịch đem cửa phòng khóa, móng tay gắt gao bóp lòng bàn tay.

Cậu rất khó chịu, quả nhiên chính mình vẫn là không thế nào được sủng ái, Linh An Quân đến thời gian Trừng Nhạc Phong tan học đều quên mất.

Trước kia đọc sách, cậu liền phi thường hâm mộ Đoạn Du, hiện tại xuyên vào trong sách, cảm xúc càng đậm, thậm chí có chút ghen ghét.

Lòng bàn tay đau đớn làm Quý Tịch thanh tỉnh, cậu ngồi sát mép giường phát ngốc, nhớ lại từng chuyện sau khi xuyên qua đây, ngoại trừ cùng Lâm Từ Khanh, còn có Đoạn Du.

Lý trí nói cho hắn, Lâm Từ Khanh chỉ là nhất thời không có chú ý thời gian, mà đ
Đoạn Du bị thương, tới tìm sư tôn cũng là theo lý thường tình.

Cho dù cậu thành đồ đệ của Lâm Từ Khanh như ý nguyện, cũng như vậy không được yêu thích, như cũ là bị bỏ qua.

Hai loại cảm xúc quay cuồng, Quý Tịch không biết ngồi bao lâu, đột nhiên đứng dậy mở ra cửa phòng, đi đến trong viện.

Lúc này sắc trời đã tối, xám xịt mà xem không rõ lắm, cậu chui đầu vào vách viện tìm kiếm, nhặt lên một cục đá gập ghềnh.

Quý Tịch ngồi xổm trên mặt đất cuốn lên một đoạn tay áo, ánh trăng chiếu vào cánh tay mỏng manh trắng nõn dưới ánh trăng, một cái tay khác của cậu cầm hòn đá, đặt ở trên cánh tay.

Mặt ngoài hòn đá thô cọ qua làn da, Quý Tịch cau mày, chịu đựng đau đớn dùng sức xẹt qua.

Máu tươi tức khắc chảy ra, Quý Tịch ném hòn đá xuống, mang theo cánh tay bị thương lên đỉnh núi.

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Tịch ( khóc chít chít ): Con cũng bị thương, muốn sư tôn ôm ấp hôn hít nâng lên cao mới có thể tốt.

Tiểu quý giai đoạn trước tâm thái không tốt, tự mình làm thương chính mình, đây là một lần duy nhất.

====================================================================
Tự nhiên quên ngang việc mình đang edit truyện nên bỏ bê quá trời😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro