Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, Chương 5
Tác giả: Lục đẳng tinh chi dạ
Edit: tina

Đệ tử mới nhập môn, học đều là những thứ cơ bản nhất, như dẫn khí nhập thể, cách thở khi tĩnh tọa, từ từ chải vuốt linh mạch.

Quý Tịch cả đêm không ngủ, hiện tại buồn ngủ muốn chết, khi nhắm mắt tĩnh tọa thiếu chút nữa là ngủ, vùi đầu ngã xuống bàn, phát ra một tiếng trầm vang.

Trong giảng đường mọi người đều đang tĩnh tọa nên không khí hết sức an tĩnh, thanh âm này vô cùng đột ngột, đệ tử xung quanh đều trợn mắt nhìn lén, cơn buồn ngủ của Quý Tịch đều bay sạch, ngơ ngẩn che lại cái trán đã hồng hồng.

Phụ trách giảng bài là Giang chấp sự, hắn nửa mở mắt quét về phía Quý Tịch, gõ gõ bục giảng: "Đừng phân tâm."

Mấy người xem náo nhiệt còn tưởng rằng Quý Tịch sẽ bị trách phạt, nghe vậy liền bĩu môi nhắm mắt tiếp tục tĩnh tọa.

Bọn họ đều là cùng nhóm tiến vào, tự nhiên biết Quý Tịch đã bái Linh An Quân làm sư tôn. Sau khi tiến vào tiên môn, sư tôn là một người cha khác, mà Quý Tịch chỉ là một hạ phẩm linh mạch, khó tránh khỏi sẽ làm người khác hâm mộ ghen tị.

Có lý trí một chút sẽ nghĩ có lẽ Quý Tịch không đơn giản như mặt ngoài? Linh An Quân chắc là nhìn trúng tài năng nào đó trên người cậu.

Nhưng ở những lớp học tiếp theo, biểu hiện của Quý Tịch đều kém nhất.

Khi dẫn khí nhập thể, chúng đệ tử sôi nổi cảm ứng được linh khí thuộc về mình, Quý Tịch nín thở nghẹn nửa ngày, cảm giác cái gì cũng không có.

Đứng tiết này là La sư thúc của Trảm Nguyệt Phong, hắn không giống như Giang chấp sự, hừ lạnh một tiếng nói: "Chậm như thế, khi nào mới có thể đuổi kịp chương trình học? Xuống dưới tự luyện tập đi, đừng làm Linh An Quân thất vọng."

Quý Tịch cúi đầu đáp: "Vâng."

Lúc nghỉ ngơi giữa tiết, xung quanh có đệ tử nhỏ giọng nghị luận: "Ngươi nói xem vì cái gì Linh An Quân lại thu một đồ đệ như vậy?"

Một vị đệ tử khác cười một chút, giọng mang theo trào phúng nói: "Không biết, có lẽ là nhàn rỗi không có việc gì, muốn giúp đỡ người khó khăn đi."

Giọng nói bọn họ rõ ràng mà truyền tới, Thời Tầm tức giận bất bình: "Tiểu Quý, ngươi nhất định phải tu luyện thật tốt, lấp kín miệng những người này."

Người bên cạnh không lên tiếng, Thời Tầm quay đầu đã thấy, Quý Tịch sắc mặt nghiêm túc, cầm bút viết chữ trên giấy.

"Ngươi viết cái gì thế?"

Thời Tầm tò mò hỏi, chỉ thấy Quý Tịch ở trên giấy trước mặt, viết tất cả đều là ba chữ "Lâm Từ Khanh".

"......"

Trước kia Quý Tịch có học qua thư pháp, chữ viết cũng được, cậu thổi thổi nét mực chưa khô, vừa lòng nói: "Tên của sư tôn nhà ta, thật là dễ nghe."

Cậu hồi thần lại, hỏi Thời Tầm: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"

Thời Tầm lặp lại một lần nữa, Quý Tịch thở dài: "Bọn họ nói rất đúng, ta xác thật không xứng với sư tôn."

"Bất quá ta cảm thấy, bọn họ hơn phân nửa vẫn là ghen tị với ta."

Vẻ mặt Quý Tịch sung sướng, Thời Tầm đối với cậu càng hiểu hơn, nếu hỏi cậu "Vì sao lại ghen tị", hơn phân nửa lại là "Bởi vì sư tôn nhà ta blah blah" linh tinh nói.

Thôi, cậu vui là được.

Thời Tầm lại không ghen tị, đến hâm mộ cũng không có, mặc dù hắn không thể bái Tam trưởng lão làm sư tôn, lại được Tứ trưởng lão thu làm đệ tử nội môn, đã thực thỏa mãn, Quý Tịch có thể được như ý nguyện, hắn cảm thấy vui mừng cho cậu.

Hơn nữa nghe nói chỗ Tứ trưởng lão coi trọng chế độ thăng cấp, biểu hiện xuất sắc, có thể trực tiếp thăng cấp thành đệ tử thân truyền.

So sánh với ý chí chiến đấu sục sôi của Thời Tầm, Quý Tịch phi thường Phật hệ, mỗi tiết đều là đội sổ, biểu hiện hoàn toàn phù hợp với cấp bậc thiên phú của cậu.

Người khác chỉ dùng một tiết học liền thành công dẫn khí nhập thể, Quý Tịch dùng một ngày rưỡi, cùng lớp đệ tử đã có thể thuần thục vận dụng linh khí, Quý Tịch nhìn chằm chằm ngón tay của mình, một cây tiểu thảo từ đầu ngón tay cậu chậm rì rì mọc ra.

Đảo mắt đã qua ba ngày, Linh An Quân vẫn chưa trở về.

Trên Vân Phất Phong chỉ còn một mình cậu, hiu quạnh vô cùng, sau tiết học lại rảnh đến không có việc gì để làm, Quý Tịch liền đi dạo trên đỉnh núi.

Cửa phòng của Lâm Từ Khanh đóng chặt, Quý Tịch ngồi xổm trước cửa, giống như một đứa trẻ giữ cửa đáng thương.

Lam Tước vừa vặn đi ngang qua Vân Phất Phong, nhìn thấy trước cửa phòng Lâm Từ Khanh có người, cúi người đáp xuống.

"Tiên quân đã nhiều ngày không có ở đây, ngươi là đệ tử của phong nào? Có chuyện gì có thể nói với ta."

Quý Tịch quay đầu, thấy một con Lam Tước đậu trên nhánh cây cạnh hành lang, là một con yêu thú do chưởng môn trước nuôi dưỡng, sau lại nhận Lâm Từ Khanh là chủ.

Cậu nhớ rõ con chim này, nó vì một số lý do mà bẩm sinh không thể hóa hình, sau lại vì bảo hộ Lâm Từ Khanh mà chết.

Lúc trước Quý Tịch đối với kết cục của nó cảm thấy đau lòng cùng đáng tiếc, hiện tại chính mắt nhìn thấy bản thể, trong lòng cảm khái.

Như là nhìn thấy người có cùng sở thích, vô cùng thân thiết.

"Ta là đệ tử của Vân Phất Phong," Quý Tịch trả lời, "Ta đang đợi sư tôn của ta trở về."

"Ồ?" Lam Tước từ trên cây bay xuống, ghé sát vào đánh giá Quý Tịch, "Ngươi...... Chính là tiểu đồ đệ mà tiên quân vừa thu kia?"

Ngày ấy nó nghe nói tiên quân thu một vị đệ tử mới, nguyên bản là không tin, nhưng nó thân là một con chim, không tiện cùng người khác hóng bát quái, lại thêm gần đây rất bận rộn, liền dần dần quên việc này mất.

Lam Tước vỗ cánh ngừng ở giữa không trung, Quý Tịch hướng nó vươn tay ra, Lam Tước theo bản năng dừng trên tay cậu.

"Đúng vậy, ta chính là tiểu đồ đệ của tiên quân."

Lam Tước cảm thấy người trước mắt này lớn lên đẹp, còn có một loại khí chất làm cho nó muốn gần gũi, dùng lông phía dưới cổ cọ cọ tay cậu có ý muốn làm bạn.

"Ta cảm thấy ngươi thực không tồi." Nó ngửa đầu nói, còn có nửa câu giấu ở trong bụng, nó muốn hỏi Quý Tịch có nguyện ý cùng nó làm bạn hay không.

Đáng tiếc nó là một con chim, Quý Tịch đại khái là không muốn, rốt cuộc trong môn phái đại bộ phận là người, đều không thích nó.

Lần trước nó còn nghe thấy có người ở sau lưng nói nó là chim ngốc, nó kỳ thật còn rất vui, thế mà mình cũng được người nhắc tới.

Quý Tịch vươn đầu ngón tay, chọc chọc ngực Lam Tước, đột nhiên nói: "Ngươi lớn lên thật xinh đẹp."

Lam Tước thụ sủng nhược kinh, lại thấy Quý Tịch chờ mong mà nhìn nó: "Ta mới vừa vào môn phái, không có nhiều bạn, ở trên Vân Phất Phong cũng không có ai bồi ta, ngươi......"

"Ta......?"

Lam Tước nghi hoặc mà nghiêng đầu, chẳng lẽ cậu muốn mình...... giới thiệu cho cậu vài người bạn?

"Ngươi có thể làm bạn của ta được không?"

Lam Tước chết lặng, sau một lúc sửng sốt đột nhiên khóc lớn.

"Ô ô ô...... Ta cũng có bạn ô ô ô......"

Quý Tịch không nghĩ tới nó phản ứng lớn như vậy, vội vàng trấn an nói: "Đừng khóc đừng khóc, đôi mắt khóc sưng lên rất khó coi."

Lam Tước lập tức ngậm miệng, ngượng ngùng vẫy vẫy cánh.

"Chúng ta về sau có thể chơi cùng nhau, nói chuyện phiếm với nhau, ngươi đã ở bên người tiên quân thật lâu đúng không?" Quý Tịch hâm mộ nói, "Ngươi nếu nguyện ý cùng ta nói một chút chuyện trước kia của tiên quân thì càng tốt."

Đừng nhìn Lam Tước nhỏ con, thực tế đã sống vài trăm năm, nó ưỡn ngực hơi tự hào nói: "Đúng vậy, tiên quân là người tốt nhất mà ta thấy, môn phái, không, thế gian này không có ai có thể so sánh được với y."

Quý Tịch tán thành cả hai tay, hai fan trung thành đã bước đầu thành lập hữu nghị như vậy.

Một màn này đều hiện ở trong Huyền Kính, bị Lâm Từ Khanh chứng kiến, y đang nhìn, một cái đầu bên người vươn ra.

"Sư tôn, người còn mang Huyền Kính theo?"

Đoạn Du đứng trên phi kiếm của mình, duỗi dài cổ muốn nhìn, Lâm Từ Khanh đem Huyền Kính thu lại, lãnh đạm nói: "Nhìn đường."

"Vâng." Đoạn Du ngoan ngoãn nghiêm túc đứng vững, lại nhịn không được hướng ánh mắt về phía Lâm Từ Khanh.

Hắn cảm giác lần này sư tôn ra ngoài, hình như có chút không vui.

Đoạn Du gãi đầu, giải thích nói: "Sư tôn, con không cố ý cùng người của phái Thương Vũ nảy sinh xung đột, là bọn họ khinh người quá đáng, nửa đường đoạt vật phẩm nhiệm vụ của người khác, còn có thái độ ác liệt......"

Lâm Từ Khanh hỏi: "Bọn họ cướp đồ của ngươi?"

"Không phải......" Thanh âm Đoạn Du nhỏ dần, "Con chính là không quen nhìn, hơn nữa Oánh Oánh sư muội là đồng hương của con, con...... lần sau con nhất định suy nghĩ kỹ rồi mới làm."

Hắn nói chuyện, bị Lâm Từ Khanh đi với tốc độ cao bỏ rơi một đoạn, hắn vội vàng đuổi theo, âm thanh thanh lãnh theo gió truyền tới.

"Ta chưa từng trách cứ ngươi, tính cách ngươi như thế, không phải chuyện gì xấu, chỉ là thực lực của ngươi còn chưa đủ, lúc này ta có thể tới tìm ngươi, lần tới chưa chắc."

Y nói như vậy, Đoạn Du liền có chút nghi hoặc.

Khi Lâm Từ Khanh tìm được hắn, hắn đang cùng người của phái Thương Vũ đánh đến khó bỏ khó phân, Lâm Từ Khanh chỉ hỏi một câu "Nhiệm vụ môn phái hoàn thành hay chưa", sau khi nhận được câu trả lời khẳng định liền trực tiếp mang hắn đi.

Nếu không phải tức giận bởi hắn, vì sao lại đi nhanh như vậy?

Nếu không phải bởi vì việc này, lá gan Đoạn Du liền lớn hơn, đuổi theo Lâm Từ Khanh lại hỏi chuyện về Huyền Kính: "Sư tôn, người vừa rồi ở trong Huyền Kính nhìn ai vậy?"

Đoạn Du vừa mới liếc mắt một cái, mơ hồ thấy là một vị thiếu niên, có chút xa lạ.

Nhắc đến Quý Tịch, ánh mắt Lâm Từ Khanh nhu hòa: "Mấy ngày trước chiêu sinh, thu một đệ tử."

Đoạn Du quả thực không thể tin được lỗ tai chính mình, giật mình lại hưng phấn nói: "Cái gì? Con có tiểu sư đệ?"

Lâm Từ Khanh không hề mở miệng, Đoạn Du vô cùng chờ mong, một đường kích động vạn phần, hận không thể lập tức trở lại Vân Phất Phong, để thấy diện mạo của tiểu sư đệ.

-

Khi Lâm Từ Khanh ra ngoài, nói 5 ngày liền trở về, chờ tới ngày thứ năm rồi, Quý Tịch nhịn không được chạy ra cửa chờ đợi, ngồi trên một thềm đá.

Ngoại trừ nỗi nhớ đối với Lâm Từ Khanh, Quý Tịch còn thời khắc lo lắng chuyện lôi kiếp.

Trong nguyên tác đến thời gian cũng miêu tả không rõ ràng, cậu không biết ngày Lâm Từ Khanh đột phá cụ thể là ở đâu, chỉ mong y có thể sớm chút trở về, ở trong môn phái độ kiếp, cũng không có ai dám đến đánh lén.

Nội tâm cậu nôn nóng, nhìn cổng lớn trống không mà phát ngốc.

Đột nhiên nơi xa có mấy người ngồi trên pháp khí phi hành đang bay qua đây, Quý Tịch mãnh liệt đứng lên, đợi sau khi pháp khí bay đến gần, cậu mới thấy rõ là mấy tu sĩ xa lạ, cũng không phải Lâm Từ Khanh.

Quý Tịch thất vọng mà thu hồi tầm mắt, một lần nữa ngồi xuống thềm đá.

Mấy tu sĩ kia cũng là đệ tử phái Vô Nhai, nhìn dáng vẻ hẳn là mới vừa làm xong nhiệm vụ môn phái trở về, lấy ra thẻ bài chuyên dụng của môn phái thông qua đại môn, hướng vào phía trong mà đi.

Mấy người vừa nói vừa cười, khi lại đây thấy Quý Tịch canh giữ ở cửa, trong đó ánh mắt của một người sáng ngời, đem Quý Tịch từ đầu tới đuôi đánh giá một phen.

Những người còn lại thấy bộ dáng hắn, liền biết bệnh cũ của hắn lại tái phát, giễu cợt vài câu rời đi trước.

Phan Chí Bạch sửa sang lại dung nhan, đi đến bên cạnh Quý Tịch, thanh âm nhu hòa hỏi: "Đệ là tân đệ tử sao? Vì sao lại ở đây một mình?"

Hắn đã là Nguyên Anh hậu kỳ, nhẹ nhàng nhìn ra Quý Tịch còn chưa vào Luyện Khí kỳ, thiên phú hẳn là không cao, đại khái là đệ tử ngoại môn của phong nào đó.

Quý Tịch ngẩng đầu liếc hắn một cái, rất không muốn để ý người này, xuất phát từ lễ phép giữa đồng môn vẫn là trả lời: "Ta ở đây chờ sư tôn của ta."

"Sư tôn? Sư tôn của đệ ra ngoài làm nhiệm vụ rồi sao?"

Phan Chí Bạch giống một sư huynh tri kỷ bình thường, ngữ khí ôn nhu: "Này khi nào trở về, nhưng nói không chừng, trời cũng sắp tối rồi, không bằng trước cùng ta trở về, ngày khác ta bồi đệ chờ ở đây."

Hắn duỗi tay muốn kéo cánh tay Quý Tịch, Quý Tịch tránh thoát, đứng dậy cảnh giác nói: "Không cần, ta có thể tự mình trở về."

Hiện tại vào thời gian này bốn bề vắng lặng, Phan Chí Bạch đã lâu chưa thấy một mỹ nhân nào hợp tâm ý như vậy, thấy Quý Tịch cự tuyệt hắn, đã có chút không kiên nhẫn.

"Sư tôn ngươi là người của phong nào? Không bằng theo ta, tuyệt đối khiến ngươi trôi qua thật thoải mái," hắn lộ ra bản tính thật, tầm mắt dính nhớp ngả ngớn, "So với trước kia thoải mái hơn một vạn lần."

Quý Tịch quay đầu muốn chạy, lại bị hắn lắc mình ngăn lại, nơi này chỉ có hai người bọn họ, từ khi Quý Tịch tới dị thế, lần đầu tiên cảm thấy không ổn.

Cậu không có tu vi, sợ đối phương chỉ dùng một đầu ngón tay là có thể chế trụ cậu, Quý Tịch lặng lẽ nghĩ đối sách, một bên ổn định hắn.

"Thật sao?" Quý Tịch làm bộ tin, phảng phất thật sự suy xét sẽ cùng hắn đi, Phan Chí Bạch lập tức bảo đảm: "Đương nhiên."

Mặt Quý Tịch lộ vẻ do dự, chậm rì rì nói: "Vậy ngươi đợi một chút, ta mang giày rồi đi."

Cậu khom lưng xuống, sờ lên gót chân của mình, đột nhiên "A" một tiếng, giống như Phan Chí Bạch vươn một bàn tay.

Phan Chí Bạch đánh giá sau eo Quý Tịch, nghe thấy tiếng kêu cúi người ghé sát vào, muốn nhìn một chút Quý Tịch bị làm sao.

Quý Tịch bắt lấy tay áo Phan Chí Bạch, nhặt trên mặt đất một cục đá to bằng bàn tay, ngẩng đầu hướng mũi hắn dùng sức đập qua.

Phan Chí Bạch không nghĩ tới cậu sẽ làm vậy, nhất thời bị cậu đập trúng, mũi trào ra chất lỏng ấm áp, mà Quý Tịch nhân cơ hội này chạy.

Hắn duỗi tay sờ soạng một chút, thấy vết máu trên tay cả giận nói: "Ngươi..... cho ngươi mặt mà ngươi không biết xấu hổ!"

Quý Tịch trong đầu buồn bực chạy vài bước, đã bị Phan Chí Bạch phi thân đuổi theo bắt lấy, ném trên mặt đất.

Trên mặt Phan Chí Bạch có máu, nhìn qua vừa buồn cười lại dữ tợn, lạnh lùng nói: "Ngươi có tin hay không, hiện tại ta ở chỗ này làm ngươi."

Quý Tịch vẫn là xem nhẹ thế giới của người tu chân này, một cục đá sao có thể làm đối phương bị thương, ngược lại là bàn tay của mình bị trầy, khuôn mặt cậu rét run: "Ngươi dám? Ngươi biết sư tôn của ta là ai không?"

"Sư tôn của ngươi?" Phan Chí Bạch cười nhạo một tiếng, hắn đã nhận định Quý Tịch chẳng qua là một đệ tử bình thường, huống hồ chính cậu đã nói sư tôn ra ngoài không có ở đây, hắn liền muốn cưỡng bách cậu, ai có thể làm gì hắn.

"Ta quản sư tôn ngươi là ai, có bản lĩnh, làm hắn hiện tại xuất hiện tới cứu ngươi."

Phan Chí Bạch khom lưng muốn sờ mặt Quý Tịch, phía sau lại đột nhiên truyền đến một đạo linh khí cực mạnh, đem hắn trực tiếp đánh bay.

Lâm Từ Khanh thu phi kiếm đáp xuống đất, mặt mang sương lạnh, trong lời nói hàm chứa tức giận: "Ta chính là sư tôn của hắn."

Thấy rõ người đến là Lâm Từ Khanh, Phan Chí Bạch run rẩy: "Ngũ...... Ngũ trưởng lão......"

Quý Tịch đứng dậy chạy tới, gọi lớn: "Sư tôn!"

Lâm Từ Khanh duỗi tay ôm chặt cậu, khí lạnh hơi tan, duỗi tay vỗ về sợi tóc Quý Tịch: "Đừng sợ."

Đoạn Du đuổi theo phía sau, thấy một màn này tức khắc hiểu rõ, chỉ vào Phan Chí Bạch mắng: "Ngươi đồ bại hoại của môn phái này! Lần trước dạy dỗ ngươi, ngươi thế mà quên mất còn đem chủ ý đánh lên người của sư đệ ta!"

Nói xong Đoạn Du nhìn về phía người trong lòng ngực Lâm Từ Khanh, vừa vặn Quý Tịch cũng quay đầu nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng vùi vào trước người Lâm Từ Khanh.

Đoạn Du càng tức giận hơn, tiểu sư đệ của hắn đáng yêu như thế, hôm nay thiếu chút nữa bị thằng nhãi này khi dễ!

Hắn tiến lên đem hai tay Phan Chí Bạch bắt chéo sau lưng: "Theo ta đi gặp Nhị trưởng lão!"

Quý Tịch nghe bọn họ đi rồi, mới sợ hãi mà nâng mặt lên: "Sư tôn......"

Quần áo cậu chỉnh tề, chỉ là dính chút mùi, Lâm Từ Khanh yên tâm, hỏi: "Tại sao ngươi lại ở đây một mình?"

"Hôm nay là ngày thứ năm, con nghĩ sư tôn đại khái sẽ trở về, liền ở chỗ này chờ."

Người trong lòng ngực đáng thương vô cùng nhìn mình, Lâm Từ Khanh trầm mặc thật lâu sau đó than nhẹ một tiếng, "Có chỗ nào bị thương không?"

Quý Tịch do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Có."

Cậu vươn tay phải, lòng bàn tay trắng nõn có mấy chỗ bị trầy da, còn có chỗ bị bầm, mới vừa rồi cậu cầm cục đá đập Phan Chí Bạch, dùng hết mười phần lực đạo.

Lâm Từ Khanh cầm lấy cái tay kia, đầu ngón tay nhẹ nhàng phất quá, miệng vết thương được linh khí chữa khỏi, lòng bàn tay khôi phục như thường.

Quý Tịch mãn nhãn kinh ngạc cảm thán, ôm lấy eo Lâm Từ Khanh: "Cảm ơn sư tôn."

Lâm Từ Khanh sờ sờ đầu của cậu, mang theo cậu về Vân Phất Phong.

Ở trên đường đi, Lâm Từ Khanh hỏi: "Đã nhiều ngày như thế đã học được gì rồi?"

Quý Tịch nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Còn có thể đi, chỉ là thiên phú của con quá thấp, tốc độ có chút chậm."

Nghe cậu nói tâm tình của y cũng không hạ xuống, Lâm Từ Khanh lên tiếng: "Ừ."

Nghĩ đến cái gì đó Quý Tịch đột nhiên hưng phấn, đợi sau khi trở lại Vân Phất Phong, lôi kéo Lâm Từ Khanh: "Sư tôn! Con cho người xem một thứ."

Dáng vẻ cậu thần thần bí bí, Lâm Từ Khanh hơi hơi cong lưng: "Là cái gì?"

Quý Tịch vươn một ngón tay, vận chuyển linh khí ít đến đáng thương trong cơ thể, từ đầu ngón tay chậm rãi mọc ra một đóa hoa nhỏ màu tím.

Cậu như hiến vật quý: "Sư tôn, tặng cho người."

Tác giả có lời muốn nói:

Quý tịch: Cho sư tôn fafa~

====================================================================

Chương này nhiều chữ hơn các nàng ạT_T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro