Chương 4: Nốt nhạc cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Nốt nhạc cuối cùng

1 tháng 5 năm 1998

Cây đàn piano đắm mình trong vũng ánh trăng, thế giới xung quanh bị rút gọn thành những hình khối đen trắng rõ rệt.

Hiệu trưởng bước vào căn phòng một cách im lặng và đóng cửa lại, phong ấn nó để chỉ có yêu tinh gia tộc mới vào được. Với một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy, ông ngồi xuống chiếc ghế đệm, những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên lớp nhung đã sờn.

Ông mệt mỏi. Hỡi Chúa, ông mệt mỏi lắm rồi... và hơn thế nữa, ông tan vỡ.

Đã hơn một năm kể từ lần cuối cùng ông chơi đàn piano; ông thậm chí còn không bước chân vào căn phòng này kể từ khi giết Albus. Minerva đã không cố gắng lôi ông ra khỏi phiên bản địa ngục của riêng ông vào thời điểm này nữa. Không, ông có cảm giác rằng cô sẽ sẵn sàng rót thêm rượu whiskey nếu điều đó khiến ông uống đến chết sớm hơn.

Kết thúc cuối cùng đã đến, ông biết. Ông chỉ cần vượt qua vài ngày ngắn ngủi nữa và nỗ lực chuộc tội tựa như Sisyphus[¹] của ông sẽ kết thúc. Nhưng ông sẽ không đi vào đêm tối đó một cách lặng lẽ. Không, ông sẽ chiến đấu đến cùng, và vì kết thúc đã gần kề, ông sẽ làm điều đó với những ký ức về tình yêu và tình bạn gần trái tim, chứ không phải bị đông cứng trong những nơi sâu thẳm nhất của tâm trí.

Hãy để kết thúc đến nhanh chóng, ông cầu nguyện, và hãy để ta hoàn thành nhiệm vụ của mình. Cầu cho cậu bé sống sót ...

Lần cuối cùng, ông để những ngón tay của mình nhảy múa trên những phím màu ngà lạnh lẽo; khiến không khí cất lên tiếng ca và tiếng khóc cho tất cả những gì sẽ không được nói ra và không được thừa nhận. Ông chơi cho đến khi các ngón tay của mình đau nhức và chuột rút, cho đến khi tất cả các bài hát đã cất lên và mặt trời mọc trên Hồ Đen.

Ông chỉ dừng lại khi sự sai lầm cơ bản trong các hàng rào phòng thủ của Lâu đài gửi một cơn buồn nôn thấu người ông, khiến việc chơi đàn trở nên bất khả thi. Một Yêu tinh Gia Tộc xuất hiện trong phòng ngay khi ông đóng nắp đàn.

"Thưa Hiệu trưởng," sinh vật kêu the thé, đôi tai vẫy động khó chịu, "... Ngài ấy đã bắt đầu." Cúi đầu, Hiệu trưởng gửi lời cầu nguyện cuối cùng vào hư không. Xin Ngài... ôi, xin Ngài, hãy để điều này là quá đủ ...

Kéo chặt tấm áo choàng vào thân hình lạnh ngắt, ông đứng dậy và đi về phía cửa. Ông dừng lại vào giây phút cuối cùng, quay trở lại nhạc cụ đã mang đến cho ông nhiều niềm vui và nỗi đau đến vậy.

Với một cái búng tay đã quá quen thuộc, ông mở chiếc ghế đệm và bắt đầu lục lọi các tập nhạc. Ông mất vài phút để tìm ra tác phẩm mình đang cần và dùng một bàn tay đầy tôn kính mở nó đến bài hát cuối cùng trong cuốn sách. Cẩn thận, ông đặt nó lên giá đỡ bản nhạc, yểm một bùa nhỏ để giữ nó cố định.

Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, cô sẽ nhìn thấy nó.

Đó sẽ là đủ. Nó sẽ buộc phải đủ.

Hiệu trưởng rời khỏi căn phòng với tấm lưng thẳng và đầu ngẩng cao.

~~~~~~~~

5 tháng 5 năm 1998

Minerva McGonagall, Quyền Hiệu trưởng của trường Phù thủy và Pháp sư Hogwarts, thận trọng bước vào phòng sinh hoạt chung với cây đũa phép rút ra; ba ngày là quãng thời gian không đủ để hoàn toàn loại bỏ tất cả các mối nguy hiểm, và thành thật mà nói, tất cả những xác chết và xác-sống. Nhưng căn phòng may mắn thay trống rỗng và nguyên vẹn ngoại trừ một vài vết thần chú đánh vào bức tường phía bắc và một chiếc ghế bị gãy.

Như đã xảy ra nhiều lần trước đó, cây đàn piano đứng cổ xưa thu hút sự chú ý của cô, và theo đó là một cơn sóng hối tiếc và đau buồn sâu sắc.

Ôi, Severus ...

Chúa ơi, gã đàn ông đó rõ ràng là một tên khốn khi có thể. Phức tạp và vô cùng khép kín, hắn cũng vị tha đến mức tự ngược, cực kỳ, đau đớn đến mức thông minh, trung thành đến tận cùng cay đắng ... và là bạn của cô.

Hoặc đã từng là, cho đến khi cô quay lưng lại với hắn.

Trong những năm qua, hắn đã thể hiện đủ sự thống khổ và tội lỗi của mình để cô có thể nhìn thấy đằng sau lớp mặt nạ Tử thần Thực tử. Mẹ kiếp, cô đã đứng cạnh Albus Dumbledore đủ lâu để biết rằng mọi thứ hiếm khi giống như vẻ ngoài.

Nhưng cô đã không nhìn thấu được mưu đồ cuối cùng; cô chỉ thấy thân thể đổ sụp và vỡ nát của Albus ở chân Tháp Thiên văn. Trong hậu quả của đêm kinh hoàng đó, Minerva đã dồn cơn thịnh nộ của mình vào việc biến từng khoảnh khắc của Severus thành thống khổ. Đã công khai làm bẽ mặt hắn, truy đuổi hắn. Đã phơi bày nhiều bí mật thầm kín nhất của hắn. Và giờ đây, hắn sẽ không bao giờ lén lút bước men trong các hành lang của Hogwarts nữa; sẽ không bao giờ chơi nhạc hay pha chế nữa.

Chính suy nghĩ về âm nhạc của hắn đã mang ánh nhìn của cô trở lại cây đàn piano và tờ nhạc đặt trên giá đỡ.

Hắn đã để nó ở đây cho cô tìm thấy; cô vẫn có thể cảm nhận được tàn tro hấp hối của ma thuật của hắn trong đó.

Với đôi bàn tay run rẩy, cô bắt đầu chơi khúc nhạc.

Now I've heard there was a secret chord
That David played, and it pleased the Lord
But you don't really care for music, do you?
It goes like this
The fourth, the fifth
The minor fall, the major lift
The baffled king composing

Hallelujah...

Hallelujah...

Hallelujah...

*tạm dịch:

Em đã nghe về hợp âm bí mật xưa

David chơi dâng Chúa, Người vui thỏa

Nhưng anh nào có say mê nhạc, phải không?

Nó như vầy

Quãng tư, quãng năm

Nốt giáng nhẹ, nốt thăng cao ngời

Vị vua bối rối viết nên

Hallelujah...

Hallelujah...

Hallelujah...


Lời bài hát đưa cô trở về dòng thời gian. Cô nhớ lại rằng Albus chưa bao giờ thích nghe Severus chơi đàn; lão sẽ bồn chồn như một đứa trẻ không ngoan, hoặc nhai kẹo chanh trong một dáng điệu thường khiến cô muốn đấm lão một phát cho bỏ ghét. Minerva chưa bao giờ thực sự hiểu được lí do cho sự thù địch của Albus. Cuối cùng, cô kết luận rằng đó là bởi vì nghe Severus chơi đàn cũng giống như nghe tâm hồn của chính hắn, và sẽ rất khó khăn để chơi trò Machiavelli khi bạn bị buộc phải đối mặt với sự con người của những quân cờ trong tay.

Your faith was strong but you needed proof
You saw her bathing on the roof
Her beauty and the moonlight overthrew you
She tied you to a kitchen chair
She broke your throne, and she cut your hair
And from your lips she drew the Hallelujah

Hallelujah...

Hallelujah...

Hallelujah...

*tạm dịch:

Niềm tin anh mạnh mẽ, nhưng anh cần bằng chứng

Anh thấy nàng tắm dưới ánh trăng đêm

Sắc đẹp và vầng trăng khiến anh ngã gục

Nàng trói anh vào chiếc ghế bếp

Nàng phá tan ngai vàng, nàng cắt mái tóc anh

Và từ đôi môi anh, nàng khơi lên khúc Hallelujah

Hallelujah...

Hallelujah...

Hallelujah...

Cô đã mất nhiều năm mới nhận ra Severus chưa bao giờ nguôi ngoai tình yêu thời trẻ dành cho Lily Potter, và còn vài năm nữa để hoàn toàn thấu hiểu hắn tự dày vò bản thân đến mức nào vì cái chết của cô ấy. Nỗi buồn và cảm giác tội lỗi ngập tràn trong hắn, và hắn gần như biến mình thành một bóng ma trong những năm sau cái đêm Halloween kinh hoàng đó. Cô nhớ rõ như in hình ảnh khắc khổ của cơ thể tiều tụy, run rẩy của hắn trên bãi cỏ trước nhà thờ của cha cô, rồi gương mặt trầm tư xuất hiện lúc bình minh, tái cam kết và kiên quyết. Cô đã tự hào về hắn lúc đó. Khiêm nhường.

Hai thập kỷ trôi qua, cô tự hỏi liệu Lily có xứng đáng với tình cảm không bao giờ phai nhạt của hắn không; cô gái đó đã nhanh chóng chối bỏ hắn khi bị những người khác thúc ép làm vậy. Minerva nhớ lại hình ảnh Severus trẻ tuổi hơn nhiều van nài cô ở cửa Phòng sinh hoạt chung Gryffindor để cô tìm tới cô gái tóc đỏ đó, để hắn có thể xin lỗi. Khi cô đi lên và nói chuyện với Lily, cô nhóc ngu ngốc đã từ chối, và Minerva đã không cố ép cô. Severus hoàn toàn bị nghiền nát bởi sự khước từ đó — ngay cả cô cũng có thể nhìn thấy điều đó. Nhưng nếu cô bắt Lily xuống đối mặt với cậu bé đang cầu xin lòng nhân từ của cô thì sao? Liệu nó có thay đổi được mọi chuyện không?

You say I took the name in vain
I don't even know the name
But if I did, well really, what's it to you?
There's a blaze of light
In every word
It doesn't matter which you heard
The holy or the broken Hallelujah

Hallelujah...

Hallelujah...

Hallelujah...

*tạm dịch:

Anh nói em đã dùng danh Chúa một cách vô nghĩa

Thậm chí em còn không biết danh đó là gì

Nhưng nếu có biết, thì đã sao, liên quan gì anh chứ?

Ánh sáng rực rỡ tỏa ra

Từ mỗi lời

Bất kể là lời nào anh đã nghe

Hallelujah thiêng liêng hay Hallelujah tan vỡ

Hallelujah...

Hallelujah...

Hallelujah...

Đám nam sinh Slytherin cùng khóa với Severus hầu hết đều gia nhập hàng ngũ Tử Thần Thực Tử sau khi rời khỏi Hogwarts, và hắn cũng không phải ngoại lệ. Xét đến niềm yêu thích lâu đời của hắn dành cho Nghệ thuật Hắc ám — chưa kể đến tính cách giận dữ và cay nghiệt — điều đó không khiến cô bất ngờ. Thật vậy, có tin đồn rằng chính Voldemort đã tài trợ cho khóa học pha chế Độc dược của hắn. Minerva đã hết sức kinh hãi khi Albus thuê hắn về dạy học và trở thành Chủ nhiệm Nhà Slytherin hai năm sau đó. Cô đã không hiểu quyết định này vào thời điểm đó, nhưng đã gán nó cho một trong nhiều trò chơi quyền lực đánh dấu những tương tác ẩn sau màn che giữa Albus và Voldemort.

Nhưng sau nhiều năm nhìn những người bạn tốt và người đồng đội trong Hội Phượng Hoàng lần lượt ngã xuống dưới tay Tử Thần Thực Tử, Minerva đã rất thích thú trở thành một con quỷ cái chính hiệu với Severus... cho đến một buổi sáng tháng Tám đầy sương mù. Trở về từ chuyến đi săn dưới dạng mèo của mình, cô phát hiện hắn ở cổng Lâu đài, tan nát và rỉ máu theo cách khủng khiếp nhất.

Chuyển dạng nhanh chóng, cô vội vàng đưa hắn lên Cánh Bệnh, triệu hồi cả Poppy và Albus.

"Tại sao?" cô hỏi, nhìn Bậc Thầy Chữa Lành điều trị một vùng thịt bị cháy lớn. "Tại sao lại xảy ra chuyện này?"

"Bởi vì hắn truyền thông tin sai cho Tom," Albus bình tĩnh đáp.

"Hắn có... có biết không?"

"Biết đó là thông tin sai? Có."

Các mảnh ghép của câu đố bắt đầu trở nên rõ ràng, và Minerva chớp mắt để ngăn đi dòng nước mắt. "Vậy thì tại sao? Tại sao hắn lại làm vậy, biết rằng nó có nghĩa là..."

Hiệu trưởng im lặng trong một khoảng thời gian. "Hắn đã gia nhập Hội Phượng Hoàng. Đây là vai trò của hắn."

Đó không phải là đêm duy nhất cô tìm thấy hắn bị thương, nó chỉ là lần đầu tiên.

I did my best, it wasn't much

I couldn't feel, so I tried to touch

I've told the truth, I didn't come to fool you

And even though it all went wrong

I'll stand before the Lord of Song

With nothing on my tongue but Hallelujah...

*tạm dịch:

Em đã cố hết sức, dù chẳng là bao

Em không cảm nhận được, nên em tìm đến đụng chạm

Em đã nói thật lòng, em không đến để lừa anh

Và dù mọi chuyện sụp đổ

Em sẽ đứng trước Chúa Tể Âm Thanh

Không gì trên môi ngoài Hallelujah...

Tất cả bọn họ đều cố gắng giết hắn trong hơn một năm qua—giáo viên, học sinh—vậy mà Severus vẫn bất chấp mọi căm ghét. Hắn bảo vệ họ bất cứ khi nào có thể, và làm những điều cần làm để đảm bảo chiến thắng. Và không giống như Albus, hắn chỉ nguyền rủa chính bản thân mình trong quá trình đó.

Mãi đến sáng hôm sau Trận chiến Hogwarts, cô mới có thời gian và sức lực để nghĩ về hắn, và cũng chỉ là nhờ thúc đẩy của Potter và Granger. Khi Potter chỉ cô những ký ức của Severus, nỗi đau từ chúng đã khiến cô quỵ gối.

Một lần nữa, cô thật ngốc nghếch.

Một lần nữa, cô đã phản bội hắn.

Những ngón tay thanh lịch đầy ma lực của Severus đã trở nên lạnh buốt và cứng đờ khi Minerva tìm thấy xác của hắn trong Túp lều Hét. Xanh xao nhưng vẫn đẹp, chúng dính đầy máu khô của chính hắn; cô đã phải mất hàng giờ để rửa sạch chúng. Cô sẽ không bao giờ quên vẻ đau đớn khắc sâu trên khuôn mặt hằn đầy nếp nhăn và mệt mỏi trước tuổi, hay vết thương nham nhở ở cổ họng.

Hallelujah...

Minerva nhìn vào bản nhạc một cách vô hồn trong vài phút, câu cuối cùng đánh vào cô như Thần chú trục xuất nội tạng. Hơn bất cứ điều gì, cô muốn có cơ hội cầu xin sự tha thứ từ hắn. Đổi chỗ với hắn...

Trong một khoảnh khắc dao động, cô nhìn thấy một đôi tay khác lướt bên cạnh tay cô; cảm nhận được hơi ấm của hắn bên mình trên chiếc ghế piano. Một giọng hát vang lên.

Dẫu mọi thứ hóa sai lầm

Ta vẫn ngẩng cao đầu trước Chúa Tể Âm Thanh

Lời duy nhất ngân vang từ môi là Hallelujah...

Hallelujah,

Hallelujah...

Cô cảm nhận nốt cuối cùng đó bằng tất cả tâm can của mình, nó dường như ngân vang với tất cả sự ấm áp và lời hứa hẹn về một buổi chiều mùa xuân bên cạnh dòng sông thơ mộng. Mùi chanh đánh bóng và hương tinh bột tràn ngập trong không khí, và đó là ngọn lửa khám phá rực cháy. Của niềm vui. Rồi mọi thứ biến mất, và cô một mình trong căn phòng trống rỗng và hoang tàn.

Ngày hôm sau, chiếc đàn piano cũng biến mất. Góc phòng trống không.

-Hết truyện-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro