CHƯƠNG 51-55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51

 Cách nhau khoảng mấy mét, Đường Dực Đình khua chân múa tay với gương mặt hóng hớt :" Tiếu Tiếu, cuối cùng cũng chịu ra rồi, nhanh lên, nói rõ vụ vả mặt của các cậu trong phòng giáo vụ đi"

Lê Tiếu chậm rãi đi đến gần bãi đỗ xe, sau khi gật đầu với Ôn Thời thì lát chìa khoá xe ra:" Đi nào đến Thuỵ Tinh Uyển" Tâm hồn hóng hớt của Đường Dực Đình như bị tạt gáo nước lạnh

Không phải nên chia sẽ cảm giác sung sướng khi ngược đám xấu xa kia trước sao? Lê Tiếu thản nhiên lên xe, sau đó rời khỏi bãi đỗ trước.

Nhờ có Ôn Thời nhắc, lúc này Đường Dực Đình mới không cam lòng lên xe, vội lái theo chiếc Mercedes.

Nửa tiếng sau, tại Thủy Tinh Uyển.

Lê Tiếu dẫn theo Đường Dực Đình và Ôn Thời vào đại sảnh.

Biệt viện hoàng gia lộ rõ vẻ hào nhoáng khắp nơi, khiến Đường Dực Đình vô thức bám lấy tay Lê Tiếu: "Chị đại à, sao cậu có được giấy thông hành của Thủy Tinh Uyển thể?"

Lê Tiếu là cô nàng, vừa đi được mấy bước thì nhân viên mặc trang phục cung đình đã nhiệt tình tiếp đón: "Chào cô Lê, hoan nghênh cô lại đến thăm, mời ba vị đi theo tôi." Ba người họ theo nhân viên phục vụ đến phòng bao Nghị Uyển Cư.

Lúc chờ dâng trà, Đường Dực Đình cứ uốn éo không yên, áp sát đến trước mặt Lê Tiếu, xoa tay nói: "Bàn Thờ à, hỏi thật đấy, cậu có giấy thông hành của Thủy Tinh Uyển lúc nào thế?" Theo như cô biết, dù là nhà họ Đường - một trong năm gia tộc lớn ở Nam Dương - thì cũng chỉ có ba cô mới có tư cách đến dùng bữa ở Thủy Tinh Uyển.

Cô lớn thế này rồi mà chỉ nghe danh chứ chưa từng thấy qua, thế mà hôm nay còn có thể bước vào.

Đường Dực Đình lẳng lặng lấy điện thoại ra, chuẩn bị đãng trong vòng bạn bè WeChat, Weibo, Oasis, Instagram, Facebook, Twitter khoe khoang! Mà Ôn Thời vẫn luôn giữ im lặng, lúc này cũng nhìn Lê Tiếu nghiền ngẫm.

Với việc này, Lê Tiếu chỉ miễn cưỡng nhướng mắt, trả lời khó hiểu: "Mình không có."

"Vậy cậu...

mình..." Đường Dực Đình khiếp sợ chỉ vào mũi mình: "Thế mình có bị đuổi ra ngoài không?"

Lê Tiếu thờ ơ nhìn cô nàng: "Chắc không." Lê Tiếu vừa dứt lời, Đường Dực Đình chẳng để ý gì nữa, cầm điện thoại lên, bắt đầu chụp khắp phòng.

Ôn Thời ngồi đối diện Lê Tiếu, băn khoăn nhìn phong cách trang hoàng xa hoa của Nghị Uyển Cư một vòng rồi tầm nhìn rơi lại trên người Lê Tiếu: "Trước đây cô đã đến rồi à?" "Phải, có tới một lần." Lúc này, nhân viên phục vụ cầm bình trà men sứ Thanh Hoa có quai bước vào, sau khi chấm trà xong thì lễ phép nói với Lê Tiếu: "Cô Lê, bắt đầu mang thức ăn lên luôn hay sao?" Lê Tiếu gật đầu đáp lại, nhân viên phục vụ lập tức cung kính mỉm cười lui ra ngoài.

Các món được mang lên, sáu mặn ba canh, món nào cũng theo quy cách ngự thiện cung đình.

Đường Dực Đình cầm điện thoại chụp không ngừng, còn Ôn Thời thì thận trọng uống trà.

Chỉ có Lê Tiếu nhìn những món ăn kia mà ánh mắt khá phức tạp.

Vì cô phát hiện, tất cả các món ăn và canh đều không có những món phụ thường gặp đi kèm, như hành, gừng, tỏi, rong biển, bắp cải tím, vv.

Những món phụ cô không thích ăn đều không thấy.

Lê Tiếu mơ hồ suy đoán, lúc mi mắt rủ xuống, trong mắt hiện lên ý cười.

Cô bật điện thoại, bẩm WeChat, nhắn tin cho Thương Úc không hề do dự.

Lê Tiếu: Tôi rất thích các món Diễn gia đã gọi, cảm ơn.

Sau một phút, WeChat hiện lên câu trả lời chỉ một chữ của Thương Úc: Ừ.

Lê Tiếu cúi đầu, đôi mắt nai lấp lóe, lại gõ: Giờ vội đến thành phố Lâm, vậy anh ăn trưa thế nào? Thương Úc: Không sao, đến rồi ăn.

Chương 52

Bữa cơm này, Lê Tiếu không tập trung ăn lắm 

Dù đồ ăn của Thuỷ Tinh Uyển ngon cách mấy, cô vẫn cứ cảm thấy thiếu chút mùi vị

Hai mươi phút sau, cô lạnh nhạt buông đũa, lấy khăn lau miệng, liếc nhìn điện thoại trên bàn, cầm lấy và nói:" Mình ra ngoài một chút" " Hửm?" Đường Dực Đình ngậm một viên thịt, bên môi còn long thòng mấy cọng miến.

Cô nàng vội cắn đứt, nhìn bóng lưng biến mất ở cửa, làu bàu: "Sao có cảm giác cậu ấy muốn bỏ lại mình thế nhỉ?" Cảm giác bị bỏ rơi như cơm bữa thế này, Đường Dực Đình cũng không thấy lạ.

Ôn Thời buông đũa, nhìn cửa phòng, lơ đãng hỏi: "Cô ấy thân với Thương Thiểu Diễn lắm sao?" Đường Dực Đình buồn bực nuốt miến, lắc đầu qua loa: "Không biết!" Ôn Thời thong thả cầm khăn ấm lau ngón tay, dịu dàng nhếch môi: "Vừa rồi tôi thấy phiếu tính tiền, chi phí được trả bởi tài khoản của Tập đoàn Diễn Hoàng, tưởng cô ấy rất thân với Thương Thiếu Diễn chứ." Đường Dực Đình chỉ "Ờ" rồi thuận thể ngước mắt gắp thức ăn, thoáng nhìn sang Ôn Thời: "Tôi cũng không để ý, anh quan sát cẩn thận thật." Dứt lời, Đường Dực Đình tiếp tục nhét đồ ăn vào miệng, bộ dạng háu ăn như thể "Trước mặt đồ ăn ngon, không thể nói chuyện." Đường Dực Đình là người của nhà họ Đường, từ nhỏ đã nghe những lời lừa gạt lẫn nhau trong gia tộc, sao có thể không nghe ra ngụ ý thăm dò như có như không của Ôn Thời.

Bên kia, Lê Tiếu ra khỏi Nghi Uyển Cư, dọc theo hành lang dài của phòng ốc được trang hoàng rực rỡ, đi đến cạnh đồng hồ nhật quỹ mô phỏng đồ cổ giữa đình.

Cô nhìn đồng hồ nhật quỹ, lúc này kim trên đó đã ở vị trí quá Ngọ.

Thời điểm này chắc Thương Úc vẫn còn đang trên đường đến thành phố Lâm.

Nếu như anh không dừng ở Đại học Y, có lẽ sẽ không bị hoãn hành trình.

Suy cho cùng, anh tạm thời đổi đường đi cũng chỉ vì cô.

Lê Tiếu lạnh nhạt cầm điện thoại tra cứu.

Hội nghị thượng đỉnh lần này là hội nghị diễn đàn cao điểm kinh tế quan trọng nhất trong gần nửa năm qua, nên cô gần như không cần phải tốn thời gian là có thể tra ra những tin tức liên quan trên mạng.

Một giờ chiều nay, diễn đàn cao điểm sẽ chính thức khai mạc ở trung tâm hội nghị quốc gia Nhạn Thành thành phố Lâm.

Ba cuộc hội nghị đồng cấp cũng sẽ đồng thời tổ chức.

Vậy đồng nghĩa với việc...

anh căn bản không có thời gian dùng bữa trưa.

Từ Nam Dương chạy đến thành phố Lâm thì nhanh nhất cũng mất hai tiếng đồng hồ.

Lê Tiếu ngẩng đầu lên, ánh mắt lại rơi trên đồng hồ nhật quỹ, ý tưởng chợt lóe trong đầu cô.

Nghe nói triển lãm nghề vườn của Nhạn Thành sắp tổ chức, bỗng dưng cô muốn đi xem.

Mấy phút sau, ở bãi đỗ xe Thủy Tinh Uyển, chiếc G-Class bá đạo lái ra khỏi cửa.

Trên đường đi, cô gọi điện báo với Đường Dực Đình một tiếng rồi đạp chân ga chạy bằng băng trên đường cao tốc G3.

Sẩm tối, Nhạn Thành, thành phố Lâm.

Vì diễn đàn cao điểm lần đầu diễn ra ở Nhạn Thành, nên bảng hiệu tuyên truyền cho hội nghị thượng đỉnh được treo đầy trên các đường chính trong nội thành.

Cùng với sương mù hoàng hôn buông xuống, cả thành phố vừa lên đèn.

Một đoàn xe vừa lái ra khỏi hầm đỗ của trung tâm hội nghị.

Lưu Vân ngồi ở vị trí phó lái, lật danh mục chương trình hội nghị thượng đỉnh: "Lão đại, tiếp theo ở tòa quốc khách còn có buổi diễn văn nghệ của hội nghị." Khuỷu tay Thương Úc gác ngang trán, đôi mắt lộ vẻ mệt mỏi: "Bỏ đi." Lưu Vân quay đầu nhìn anh, gật đầu: "Vâng, vậy để tôi bảo khách sạn chuẩn bị bữa tối." Lúc này, trong xe yên ắng chợt vang tiếng.

Lưu Vân lấy hai chiếc điện thoại từ trong túi áo ra, thoáng nhìn qua màn hình mới đưa điện thoại cho Thương Úc: "Lão đại, anh có tin nhắn WeChat." Chương 53 

Không biết bắt đầu từ bao giờ, lão đại bạn đã dùng lại Wechat

Hình như sau khi quen biết cô Lê thì phải? Lúc này Thương Úc lười nhát cầm lấy điện thoại

Không hề bắt ngờ là tin nhắn của Lê Tiếu 

Chỉ có mấy chữ: Diễn gia, tối nay dùng bữa ở đâu? Hình như hôm nay cô bé này rất quan tâm đến chuyện dùng bữa của anh.
Thương Úc xoa trán, ngón cái gõ nhẹ lên màn hình hai chữ: Khách sạn.

Khung nhắn đến đây tạm ngừng.

Thương Úc thoát WeChat, vừa muốn khóa màn hình thì bất ngờ thấy icon [phát hiện dưới WeChat, có một dấu đỏ bất ngờ.

Ma xui quỷ khiến, anh vừa gõ vào thì thấy tin mới nhất trong vòng bạn bè là của Lê Tiếu vừa đăng.

Cô không viết gì cả, chỉ có một tấm hình biển hoa tulip.

Nhưng điều khiến Thương Úc dừng mắt lại là vị trí địa lý dưới hình: triển lãm nghề vườn thế giới, Nhạn Thành.

Anh híp mắt.

Nếu lúc này Lưu Vân quay đầu lại thì có thể nhìn thấy khóe môi Thương Úc dường như nhếch lên ý cười nhàn nhạt.

Lúc này, anh thoát WeChat, bấm số của BabyGirl trong lịch sử cuộc gọi.

"Ở Nhạn Thành à?" Lê Tiếu nghe được chất giọng quyến rũ của Thương Úc mà không khỏi nhếch môi, ung dung nói: "Phải, nghe nói triển lãm nghề vườn thế giới bắt đầu rồi, vừa hay đến giải sầu một chút." Cô thấy phải cho lý do này tròn điểm! Thương Úc cầm điện thoại, nhìn cảnh phố xá xẹt qua ngoài cửa, nhớ lại WeChat mà Lê Tiếu gửi cho mình, ánh mắt sáng tỏ: "Vẫn chưa dùng bữa à?" Lê Tiếu nhìn bàn cơm Tây cho hai người trước mắt mình, đôi mắt nai lấp lánh ánh sáng: "Vẫn chưa, vừa gọi món xong, đang chờ thức ăn lên, Diễn gia có rảnh cùng dùng bữa không?"

"Vị trí."

Lê Tiếu nói: "Phòng cơm Tây, khách sạn Hoàng Gia, Nhạn Thành."

Khoảng hai mươi phút, đoàn xe trở lại khách sạn Hoàng Gia ở Nhạn Thành mà Thương Úc ngủ lại.

Ngay lúc Lưu Vân mở cửa xe cho Thương Úc thì nói nhỏ: "Lão đại, cô Lê ngồi bàn số 01 ở phòng cơm Tây." "Ừm." Thương Úc tháo nơ cổ, thuận thế đưa áo vest cho Lưu Vân, trên người chỉ còn lại áo sơ mi và quần tây đen, sải bước vào trong đại sảnh khách sạn.

Lưu Vân cầm áo vest bắt đầu hoài nghi cuộc đời.

Tại sao cô Lê có thể tìm được chính xác khách sạn mà lão đại ngủ lại? Nhân viên tham dự đợt hội nghị diễn đàn cao điểm này đều ở lại tòa quốc khách.

Chỉ có ông chủ nhà họ ngủ lại ở khách sạn có độ riêng tư mạnh và chỉ số an toàn cao.

Tại sao cô Lê lại biết được? Chiêu gì thế này, ngang tàng thế! Phòng cơm Tây của khách sạn trang hoàng ưu nhã, nhạc khúc piano êm tai chậm rãi ngân vang.

Lê Tiếu ngồi ở bàn số 01, đỡ cằm nhìn Thương Úc chậm rãi đi đến dưới ánh đèn pha lê.

Dáng người anh cao ráo, khí chất xuất chúng, dù tay áo sơ mi có nếp nhăn nhỏ, cũng không hề ảnh hưởng đến nét tôn quý cùng lịch lãm của anh.

Phòng ăn Tây tối nay chỉ có một bàn khách của họ.

Lê Tiếu mặc lễ phục màu champagne, gương mặt trang điểm nhạt quả thật xinh đẹp động lòng người, khác hẳn vẻ lạnh nhạt lười nhác thường ngày, tăng thêm vẻ quyến rũ nhã nhặn.

Cô cười: "Cảm ơn Diễn gia dù đang bận vẫn nể mặt đến dùng bữa." Cô đây là đang châm chọc chuyện trưa nay anh từ chối cùng nhau dùng bữa đây mà.

Thương Úc hơi nghiêng người, kéo ghế ra ngồi, khuỷu tay đặt trên bàn, đầu ngón tay gõ lên bàn một cái, từ tốn nói, chất giọng lộ vẻ lười nhác: "Đến lúc nào thế?" "Mới tới chiều nay." Lê Tiếu nâng gấu váy, đặt nước chanh trước mặt anh: "Tôi đoán..

trưa nay anh chưa ăn gì."

Trên gương mặt Thương Úc là nét mỏi mệt mơ hồ.

Anh ngước mắt nhìn Lê Tiếu, ánh mắt sâu thẳm với ánh sáng nhàn nhạt mông lung: "Muốn đền bù cho tôi?" Chương 54

Lê Tiếu nâng ly thuỷ tinh nhấp một ngụm, tầm mắt xuyên qua ly, đánh giá nụ cười nhạt bên môi như có như không của Thương Úc

Cô nhanh chóng dời tầm mắt, quan sát phòng cơm Tây một vòng rồi mới nhìn về phía Thương Úc, hỏi ngược:" Đúng là muốn đền bù, Diễn gia có cho tôi cơ hội này không?" Khi nói chuyện, chân mày khoé mắt. cô lộ rõ khoe khoang, không còn vẻ uể oải biếng nhác bình thường nữa

Mày rậm của Thương Úc hơi nhướng lên, anh tựa lưng vào ghế lộ rõ vẻ thích ý, nâng ly nước chanh lên hướng về phía Lê Tiếu tỏ ý:" Cho chứ, cô muốn, tôi cho" Lê Tiếu cười khẽ, những lời này từ miệng Thương Úc không khỏi cho cô cái loại ảo giác như được cưng chiều vậy

Ngay lúc đó, cô búng tay với người phục vụ, an bài họ mang đồ ăn lên.

Hai phần beefsteak cao cấp, phối hợp với món kèm và nước sốt đậm vị Michelin ba sao khiến người ta thèm ăn.

Lúc dùng bữa, Thương Úc tao nhã cắt beefsteak.

Thịt bò chín ba phần còn hiện lên màu thịt sống ban đầu, ánh mắt anh thâm ý nhìn Lê Tiếu ở đối diện: "Từng nghe qua sở thích của tôi sao?"

Anh chỉ ăn beefsteak chín ba phần.

Lê Tiếu dừng dao nĩa đang cắt thịt, thản nhiên nhìn lại: "Đương nhiên, khó khăn lắm mới mời Diễn gia dùng bữa, chí ít cũng nên biết sở thích của anh đúng không?" Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt nghiền ngẫm.

Sau bữa chính, người phục vụ mang món ngọt lên, là món Brownie siêu cấp.

Lê Tiếu cầm nĩa xiên bánh, Brownie màu đen hệt như người đàn ông trước mắt, nhìn qua đúng là có thể chết người".

(*) Bánh Brownie siêu cấp theo phiên âm tiếng Trung là bánh Brownie chết người.

"Tính ở Nhạn Thành chơi mấy hôm?" Lúc này, Thương Úc phá tan sự yên lặng.

Nhờ ánh đèn ấm áp mà đôi mắt đen sâu thẳm giảm đi sự lạnh lùng.

Lê Tiếu như có điều suy nghĩ mà lắc đầu: "Cũng chẳng có gì chơi, chắc sáng ngày mốt sẽ về"

Thương Úc thuận tiện móc bao thuốc lá ra, rút một điếu nâu: "Bảo vệ luận văn lần sau được sắp xếp vào lúc nào?" "Vẫn chưa có thông báo." Ánh mắt Lê Tiếu rơi trên ngón tay anh, bổ sung thêm: "Chắc tuần này." Thương Úc đặt điếu thuốc bên môi, khi cầm bật lửa đốt thì nhả khói, nói: "Vậy chiều mai về Nam Dương cùng tôi.

Con gái lái xe đường dài không an toàn."

Lê Tiếu nhíu mày, có vẻ ngạc nhiên: "Anh không tiếp tục tham gia hội nghị thượng đỉnh à?" "Xuất hiện vào lễ bế mạc tuần sau là được."

Cơm nước xong, Lê Tiếu sóng vai cùng Thương Úc rời khỏi phòng cơm Tây.

Ngoài cửa, Lưu Vẫn chờ đợi trọn chức trách, thấy bóng dáng hai người thì vội tiến lên một bước, nói nhỏ mấy câu bên tại Thương Úc.

Lê Tiếu không nghe rõ Lưu Vân nói gì, nhưng rõ ràng thấy khí thế quanh người Thương Úc ác liệt hẳn, cả ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.

Giây kế đến, giữa chân mày anh giãn ra, nhìn Lê Tiếu cách mấy bước, nói: "Về phòng đi, nghỉ ngơi sớm một chút." Lê Tiếu không hỏi nhiều, lười biếng phất tay nói: "Ngủ ngon!"

Sáng hôm sau, chưa đến tám giờ, Lê Tiếu đã thức dậy.

Ánh nắng vụn vặt xuyên qua khe hở rèm cửa nhảy nhót trước mắt cô.

Cô híp mắt hít thở sâu, sau đó lấy điện thoại dưới gối ra.

Màn hình trống trơn.

Mười một giờ rưỡi tối qua cô nhắn WeChat cho Thương Úc, nhưng đến lúc này vẫn không nhận được hồi âm.

Lê Tiếu ngồi lên, dựa vào đầu giường, híp đôi mắt đã tỉnh táo.

Liếc nhìn túi đồ trên đất, cô không chần chừ thêm mà thay đồ thường, vội rửa mặt rồi ra khỏi cửa.

Ngoài hành lang, Lê Tiếu dạo bước, vừa liếc mắt thì thấy trước cửa phòng bên cạnh mấy mét có hai vệ sĩ thân hình cường tráng đứng đó. Chương 55

Hai vệ sĩ thấy Lê Tiếu thì thoáng sửng sốt rồi lắp bắp:" Cô Lê...."

Gặp quỷ rồi! Sao cô Lê lại ở ngay cạnh phòng của lão đại? " Diễn gia có ở đây không?" Lê Tiếu chậm rãi bước đến trước căn phòng VIP 999 xem thử  

Một vệ sĩ liếc mắt, nén nỗi kinh ngạc mà gật đầu:" Có" Lê Tiếu mím môi, cúi đầu ngẫm nên mở miệng thế nào, nhưng bất ngờ lại thấy trên thảm xanh có vết máu chưa khô.

Anh bị thương rồi? Lê Tiếu căng thẳng, những bình tĩnh hất cằm về phía cửa phòng: "Tôi có thể vào chứ?" Vệ sĩ trố mắt nhìn nhau, trải qua một giây đắn đo, thuần thục xoay người vặn chốt cửa: "Mời cô Lê." Cả đám vệ sĩ đều biết rõ độ khoan dung của lão đại nhà mình đối với cô Lê.
Họ đoán rằng, đây phải là một Bàn Thờ sống nên không thể trêu chọc được đâu! Cửa mở, trong căn phòng sang trọng lập tức thoang thoảng mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Lê Tiếu vòng qua sảnh cửa chính, tùy ý liếc mắt tranh vẽ trừu tượng trên tường, đạp lên thảm dày đi vào phòng khách.

Mùi máu tanh nồng hơn.

Trong phòng khách, trên kỷ trà có mấy tấm vải gạt thấm máu, Lưu Vân để tay trần ngồi trên ghế sofa, mặc cho một người đàn ông lạ mặt lau vết thương trên tay trái cho mình.

Lúc này, Thương Úc ngồi trên sofa một người.

Hình như anh mới tắm xong, áo sơ mi đen mới tinh chỉ gài mấy nút dưới, tóc rối phủ trán, ngực với xương quai xanh còn hơi ẩm.

Đôi chân mặc quần tây bắt treo trước người, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc cháy phân nửa, nghe tiếng bước chân thì liếc mắt: "Dậy rồi?" Lê Tiếu "Ừ" một tiếng.

Thấy ánh mắt tỏ ý của anh, cô liền lên trước ngồi, đánh giá vết thương của Lưu Vân.

Vết dao 7 centimet, đâm sâu tấc rưỡi.

Thương Úc nhìn gò má Lê Tiếu, hứng thú nhướng đuôi mắt: "Không sợ à?" Lê Tiếu dời mắt khỏi vết thương của Lưu Vân, nhàn nhạt mở miệng: "Sợ gì cơ?" Điều kinh khủng cô từng gặp nghiêm trọng hơn hẳn vết dao này nhiều.

Chắc do Lê Tiếu quá lạnh lùng và ung dung nên cả Lưu Vân và người đàn ông bên cạnh đang xử lý vết thương cũng không nhịn được mà nhìn về phía cô.

Biểu hiện của cô Lê này quá bình tĩnh.

Con gái ở độ tuổi này như cô lại có thể thản nhiên đối mặt với tình cảnh máu tanh như vậy? Ngay lúc này, người nọ cầm kim khâu xuyên qua bắp thịt của Lưu Vân còn chưa khâu mũi kế tiếp thì Lê Tiếu bỗng chậm rãi mở miệng: "Vết thương của anh ta chưa được xếp hợp lý, cách anh khâu như vậy sẽ khiến kết cấu dưới bắp thịt anh ta bị phân tầng." Người đàn ông lạ mặt lập tức dừng tay, sợ hãi nhìn Lê Tiếu: "Cố Lê biết khâu vết thương?" Lê Tiếu ung dung gục đầu xuống: "Có biết một chút." Đối phương nghiền ngẫm, chợt nhìn Thương Úc, dò xét hỏi: "Lão đại, chi bằng...

để cô Lê làm giúp?" Người này là một trong bốn trợ thủ của Thương Úc, Vọng Nguyệt.

Nhưng Vọng Nguyệt không phải bác sĩ, xử lý vết thương cho Lưu Vân cũng chỉ là tuân mệnh khi gặp nguy.

Lúc này, Thương Úc nghiêng người khẩy tàn thuốc, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lê Tiếu, cất giọng mang ý tứ sâu xa: "Từng xử lý vết thương do dao?" Lê Tiếu đã nhóm người dậy, khi đi về phía Lưu Vân thì khẽ mỉm cười: "Phải, đã từng xử lý." Hơn nữa còn rất nhiều lần.

Nhưng cô không nói ra câu cuối cùng.

Lưu Vân nhìn Lê Tiếu thản nhiên như vậy thì cung kính gật đầu: "Vậy phiền cô Lê rồi."

"Không phiền!" Lê Tiếu thành thạo đeo bao tay, tiến hành khử trùng đơn giản, sau đó nhận lấy kim khâu và kéo phẫu thuật bắt đầu khâu miệng vết thương giúp Lưu Vân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro