CHƯƠNG 1-2-3-4-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên. Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ. Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn.

"Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa.
Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi." Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá.

Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mối quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ.

Đúng là lạc hậu! Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết." "Với lại, cô đừng có trông chờ...

Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng Lê Tiếu lại đồng ý nhanh gọn thế này, nhất thời ngẩn người.

Ngoài mái hiên, mưa phùn lại bắt đầu rả rích, tiếng tí ta tí tách trên lá chuối tây, trong trẻo lại êm tai.

Thương Lục bị tiếng mưa làm cho bừng tỉnh, định thần nhìn lại, trước mắt đã không còn ai.

Anh ta nhìn quanh, khúc ngoặt phía trước cũng chỉ thấp thoáng bóng dáng của chiếc váy xanh.

Lê Tiếu đi lần theo mái hiên xuyên qua hành lang, cách đó không xa là một cái đài ngắm mưa bằng thủy tinh.

Khu vực nghỉ ngơi cho khách nằm bên phải không có lấy bóng người.

Cô nâng váy ngồi xuống, nhìn sắc trời lờ mờ ngoài cửa sổ, tâm tình tự dưng thoải mái lạ thường.

Thật ra thì hôm nay là lần đầu cô và Thương Lục chính thức gặp mặt.

Hồn ước từ nhỏ ràng buộc bọn họ với nhau lâu như vậy cũng chẳng phải là mô-tuýp thanh mai trúc mã gì.

Thậm chí khi cô nhìn lại, nguồn gốc của hôn sự này không rõ ràng, chả trách người trong nhà đều giấu kín như bưng.

Đã vậy, hủy bỏ luôn cũng tốt, đỡ phải phiền phức về sau.

Lê Tiếu hẵng còn ngồi nghĩ ngợi thì nghe thấy có tiếng kêu cứu.

"Cứu, tôi..." Không phải ảo giác! Tiếng kêu rất nhỏ, gần như không nghe ra, hệt như đang bị người bóp cổ, khổ sở cầu xin.

Cô ngồi thẳng người lên, nghiêng tai lắng nghe hết mấy giây, rồi đứng dậy đi về hướng vườn cây bên ngoài gần đài ngắm mưa.

Hoàng hôn dần buông, bầu trời sập tối, mưa phùn lất phất.

Lê Tiếu men theo tiếng cầu cứu, vòng qua những bụi cây lô nhỏ.

Đến cuối đường, cô nhẹ nhàng rẽ những phiến lá chuối tây ra, cảnh tượng trước mắt vượt ngoài dự đoán.

Sâu trong vườn cây là một đình hóng mát tám góc màu ngọc bích, đập vào mắt là một người đàn ông ngồi vững vàng như núi trước bàn đá.

Suốt hai mươi hai năm cuộc đời, Lê Tiếu chưa từng gặp bất cứ người đàn ông nào mặc đồ đen mà lại hợp và anh tuấn đến vậy.

Áo sơ mi đen, quần tây đen, giày da không có lấy một hạt bụi, cánh tay với tay áo xắn lên chống trên bàn đá, cùng với độ cong của chiếc cổ áo đang mở hờ đều như đang lộ ra vẻ ngang ngược khó thuần.

Trong không gian chật hẹp này, Lê Tiếu có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của anh ta ập đến trước mặt.

"Diễn gia, tôi biết sai rồi, xin cậu, cứu tôi với..." Tiếng kêu cứu lại vang lên lần nữa, sắc mặt Lê Tiếu biến đổi, cô thấy một người trung niên yếu ớt khổ sở đang nằm trên sàn gạch xanh trơn bóng.

Cô tự nhủ không ổn, thầm biết mình đã xông vào nơi không nên đến.

Lúc này, người đàn ông được gọi là Diễn gia đang chậm rãi nâng tay, ung dung vuốt nếp nhăn trên tay áo, giọng nói trầm thấp truyền tới: "Xem ra, ông đã quên quy tắc của Nam Dương này!"

Khoảnh khắc người đàn ông vừa mở miệng, không hiểu sao Lê Tiếu lại rùng mình.
Cô ngấng đầu nhìn mưa phùn lất phất phía chân trời, xoa xoa cánh tay, định quay về theo đường cũ.Cô đã vô ý xông vào lãnh địa của người ta, nhất là còn trong tình huống kỳ lạ thế này, cô cũng không muốn tự chuốc lấy phiền.

Cô vừa xoay người đi thì tiếng bước chân ầm ĩ vang lên sau lưng, "Anh cả! Anh Cả, anh có ở đây không?" Giọng nói này nghe quen quen, thì ra là Thương Lục! Lê Tiếu nhíu mày, tiền không được mà lùi cũng không xong.
Sâu trong khu vườn chỉ có mỗi con đường mòn, xung quanh toàn là cây cối ướt át mọc lác đác, cơ bản không có chỗ nào trốn được.

Lê Tiếu cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng vẫn chọn đứng yên xem diễn biến.

Lúc này, người đàn ông dưới đình nghỉ mát hờ hững nâng ngón tay, ra lệnh với vệ sĩ bên cạnh, "Đưa ông ta đến Ám Đường." "Vâng, thưa chủ nhân." "Diễn gia, đừng mà, tôi thật sự biết sai rồi, tôi sẽ không..." Bị vệ sĩ bóp hàm, tiếng van xin của gã đàn ông tắc nghẽn, rồi trong nháy mắt cả hai biến mất sau khúc quanh của định nghỉ mát.

Cùng lúc đó, Thương Lục cũng sải bước tiến tới, nhìn lên thì thấy Lê Tiếu đang đứng bên lối mòn.

Anh ta híp mắt phượng, hất tóc mai trước trán, ra vẻ "Tôi biết ngay cô chưa từ bỏ mà", cười nhạt châm chọc: "Quả nhiên là cô vẫn chưa cam lòng!" Lê Tiếu nhìn thoáng qua anh ta, hỏi một cách đầy thương tiếc: "Tôi nghe nói...

bác sĩ không tự chữa bệnh được cho mình, đúng không?" Thương Lục vốn chẳng nghĩ sâu xa về hàm ý câu nói này của cô, tiếp tục vừa trào phúng vừa khinh thường hát cằm nói: "Đúng, có vấn đề gì sao?" Lê Tiếu nhìn Thương Lục thì vô cùng thương hại, nhếch môi, hôn sự này...

hủy là quá đúng! "Cậu Hai, chủ nhân bảo hai người đi qua."

Lúc này, vệ sĩ đứng cạnh cây chuối tây kế đình nghỉ mát không xa bất ngờ lên tiếng.

Thương Lục lườm Lê Tiếu, hừ lạnh rồi đi trước, miệng vẫn còn lải nhải: "Đừng tưởng đến tìm anh Cả tôi là có thể giữ được cái hôn ước từ nhỏ chó má này.

Tôi nói cho cô hay, không có cửa đâu!!!" Vệ sĩ đứng kế bên cầm lá chuối tây hết nhìn Lục Thương rồi lại đánh giá Lê Tiếu, ánh mắt mang theo sự tán thưởng.

Vừa nãy hẳn là cô bé này đang nói móc cậu Hai có bệnh.

Nhưng mà hình như cậu Hai nhà mình cũng...

không hiểu, không xong rồi! Hiển nhiên là Lê Tiếu bắt được ánh mắt của vệ sĩ nọ, cô khẽ gật đầu chào rồi đi ngang qua.

Lỡ xông vào đây rồi, còn bị phát hiện thì cô cũng chẳng có lý do gì để tránh né.

Còn nếu như người trước mặt chính là anh cả của Thượng Lục thì cô đã biết anh ta là ai rồi.

Người đàn ông bí ẩn nhất trong tất cả người dân ở Nam Dương - Bá chủ Nam Dương: Họ Thương, tên Úc, tự Thiếu Diễn.

Thì ra là anh ta!

Mái che bốn góc đình nghỉ mát đổ mưa dày đặc, như màn mưa muốn giam cầm Thương Úc vào trong.

Khí chất lạnh lẽo trên người anh cũng khiến cho không khí xung quanh dường như trở nên nặng nề.

Càng đến gần, Lê Tiếu càng ngửi được mùi máu tanh mơ hồ như có như không trong không khí.

Lúc này, Thương Úc nhận lấy khăn lông mà vệ sĩ đưa cho, vừa thong thả lau sạch các ngón tay, vừa nâng mắt đánh giá Lê Tiếu đi từ trong mưa đến.

Cô gái mặc một chiếc váy dài màu xanh thẫm sát nách, đầu vai và cổ áo đều bị mưa thấm ướt, ôm lấy đường cong hoàn mỹ của xương quai xanh.

Nhìn dần lên, đôi mắt của cô trong veo, đen láy,long lanh sáng ngời.

Cho dù vết máu tươi hòa cùng nước mưa đang loang ra trên nền gạch xanh dưới chân, cô vẫn xem như không thấy, ánh mắt không hề sợ hãi.

Thương Úc đời mắt, đặt khăn lông lên bàn đá, giọng trầm thấp: "Tìm anh có chuyện gì?"

Thương Lục đứng kế bên nghênh ngang ngồi xuống đối điện, vừa mở miệng liền tố cáo: "Anh Cả, em muốn từ hôn, thế nhưng cô ta cứ bám lấy em, phải làm thế nào đây?"
Anh ta thật không biết xấu hổ!
Lê Tiếu mặt lạnh như tiền lườm anh ta một phát, đang muốn cất lời thì chiếc điện thoại bị cô siết chặt trên tay bỗng nhiên đồ chuông.
Lê Tiếu nói xin lỗi, rồi cầm điện thoại lên xem thì thấy là anh hai Lê Ngạn gọi đến.

Cô đắn đo có nên bắt máy hay không.
Ánh mắt vô tình nhìn sang Thương Úc, thấy anh thờ ơ rũ mắt xuống, như ngầm đồng ý.

Thấy thế, Lê Tiếu không ngần ngại nữa, ấn nút nghe máy.

"Tiểu Tiếu à! Em đi đâu rồi? Có gặp Thương Lục chưa?" Giọng nói nhẹ nhàng của anh Hai Lê Ngạn vang lên.

Lê Tiếu cầm điện thoại nhìn Thương Lục hếch mũi lên trời mà lười biếng bĩu môi đáp: "Đã gặp rồi!" "Thế nào? Có cảm giác không?" Quá nhiều cảm giác luôn ấy...

Nhưng Lê Tiếu không nói ra câu này.

Phía trước bỗng nhiên vang lên tiếng "tách" giòn vang, một làn khói trắng mờ ảo tràn ra từ đôi môi mỏng của Thương Úc.

Cách làn khói mỏng, ánh mắt của họ chạm nhau một lần nữa.

"Tiểu Tiếu?" Lê Ngạn hối thúc trong điện thoại: "Thế này đi, gặp anh ta xong rồi thì em sang đây tìm anh.

Anh ở phòng triển lãm tư nhân đợi em." Cúp máy, Lê Tiếu bình tĩnh nhìn Thương Lục: "Tôi đã nói rồi, tôi đồng ý từ hôn." "Cô chắc chứ?" Thương Lục hoài nghi, nhếch đuôi mày, hỏi vặn lại: "Đồng ý rồi sao còn tới tìm tôi, cô nghĩ kỹ rồi định đổi ý à." Lê Tiếu thở dài tựa như thương hại: "Tôi có đến tìm anh hay không, hẳn là anh cả của anh hiểu rõ đấy." Cô chẳng thèm đếm xỉa đến dáng vẻ muốn giậm chân của Thương Lục, do dự nhìn sang Thương Úc, cổ họng tự nhiên ngứa ngáy khó tả.

Mọi người đều biết Thương Thiếu Diễn là bá chủ của Nam Dương.

Khoan kể đến thế lực khiến người kính sợ, chỉ đơn giản với gương mặt này của anh ta thôi cũng đã đủ nổi tiếng khắp nơi rồi.

Cho dù Thương Lục có đẹp trai khó ai sánh bằng, nhưng vẫn mờ nhạt khi đứng trước mặt anh trai mình.

Người đàn ông ngồi thẳng tắp, đôi mắt hẹp dài thâm sâu, đường nét hàng lông mày rõ ràng tựa như điêu khắc, đẹp trai cao quý, nhất là vẻ ngang tàng quyết liệt tỏa ra từ trong xương, tựa như vị vương gia anh tuấn cưỡi ngựa chinh chiến nơi sa trường.

Lê Tiếu nhìn ngắm hồi lâu, đôi mắt lúc cụp xuống lóe lên ý cười kín đáo,

Gương mặt ấy khá đẹp! Lúc này, Thương Úc gạt tàn thuốc: "Quả thật là cô ấy không hề đến tìm em." "Tìm ai cũng không được! Dù sao thì em chắc chắn sẽ hủy hôn sự này.

Anh Cả, lúc trước anh đã đồng ý với em rồi, giờ không thể nuốt lời!" Thương Lục gân cổ nói, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác liếc nhìn Lê Tiếu, sợ rằng cô sẽ nhào tới.

Đến lúc này, Thương Úc mới nhìn sang Lê Tiếu, nhếch môi đáp lời: "Thể thì cứ từ hôn đi." Vừa nghe thấy câu này, Thương Lục như được tiếp thêm sức mạnh: "Đã nghe rõ chưa, anh Cả tôi cũng đồng ý rồi, cô còn gì để nói nữa?" Lê Tiếu là người hơi mơ hồ, nhưng cô cũng không phải là con búp bê không biết nổi nóng.

Cô cúi đầu nhìn vết máu đang dần khô dưới chân, cười nhạt: "Anh Thương Lục, anh có biết không, thật ra thì thị lực của tôi rất tốt." Dứt lời, Lê Tiếu xoay người hướng theo đường mòn mà trở về.

Khoảnh khắc rẽ những nhánh lá chuối tây ra, cô lại ngoái đầu lần nữa, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm như biển khơi của Thương Úc, tự mình giới thiệu: "Xin chào, tôi là Lê Tiếu."

Con người của Thương Úc đen thẫm lại.

Mái cong đình nghỉ mát thi thoảng vang lên tiếng giọt mưa đọng lại rơi tí tách sau cơn mưa.

Thương Lục nhìn theo hướng Lê Tiếu vừa rời đi, lầm bầm khó hiểu: "Thị lực của cô ta tốt thì liên quan gì đến em?"

"Thị lực của cô ấy tốt, nên nhìn em cảm thấy chướng mắt!" Thương Úc nhìn chăm chú về hướng con đường mòn, tựa như có điều suy ngẫm, trầm giọng lên tiếng.

Thương Lục: "???"Sau khi Lê Tiếu rời đi, Thương Lục mới đẹp bộ mặt cộc cằn đi.

Người đàn ông ngồi đối diện vẫn im lặng như hạc.

Bầu không khí nặng nề trong giây lát, Thương Úc chống hai tay lên đầu gối đứng dậy, nhìn xuống Thương Lục, trầm giọng căn dặn: "Chú tự mình sang nhà họ Lê giải thích chuyện từ hôn đi.
Cho dù có là việc khó nói thì cũng nên thông báo với nhà người ta một cách hợp lý." Thương Lục thẳng lưng, uể oải gật đầu: "Em biết rồi..." Nghe xong, Thương Úc định rời khỏi.

Nhưng khi anh vừa bước đến thềm tam cấp, bước chân bỗng khựng lại, liếc sang Thương Lục, lạnh giọng hỏi: "Chú đã từng chạm vào cô ấy à?" Thương Lục liền vội vã lắc đầu nguầy nguậy: "Chạm gì mà chạm! Khi nãy em chỉ đứng gần cô ta có một chút mà đã cảm thấy khó chịu rồi, chứ đừng nói chi là chạm vào cô ta!" Căn bệnh nan y không thể chạm vào phái nữ của anh ta là bẩm sinh.

Chỉ cần chạm vào phụ nữ thì sẽ buồn nôn, anh ta còn có thể làm được gì cơ chứ? 2 Nghe thấy đáp án này, Thương Úc híp mắt, môi mỏng hơi nhếch lên tựa như hài lòng, tựa như thấu hiểu.

"Anh Cả, chuyện đi nhà họ Lê từ hôn...

Anh đi cùng với em chứ?" Lúc này, Thương Lục nhìn theo bóng lưng đã đi xa của anh mình, gân cổ lên hỏi.

Đáp lại anh ta chỉ là câu nói lạnh lùng của Thương Úc: "Tự mình giải quyết."

Một tiếng đồng hồ sau, tại nhà họ Lê ở Nam Dương.

Khu biệt thự cao cấp tọa lạc trên đường Hoa Nam, trong ngoài biệt thự đều được trang hoàng theo phong cách tinh xảo độc đáo.

Xung quanh biệt thự đều là cây xanh, không gian tĩnh lặng giống hệt như một trang viên tách biệt với thế giới bên ngoài.

Phong cảnh tươi đẹp như vậy, thế nhưng giờ phút này, không khí ngột ngạt bao trùm phòng khách nhà họ Lê lại khiến người ta cảm thấy áp lực.

Lê Quảng Minh - thương gia giàu nhất quần đảo Nam Dương, đang ngồi trên sofa, lồng ngực phập phồng liên hồi.

Dù đã hơn năm mươi tuổi, tóc điểm sương, nhưng thoạt nhìn ông vẫn phong độ, nhanh nhẹn.

Đôi mắt sắc sảo, sâu thẳm, là biểu hiện của sự chững chạc lắng đọng theo năm tháng.

Mặc dù ông đang tức giận nhưng về mặt vẫn bình thản.

"Cái tên nhóc họ Thương này! Thật là khinh người quá đáng!"

Lê Quảng Minh nghiến răng nghiến lợi mắng.

Tầm mắt rơi vào chén sứ men xanh trên bàn, ngón tay ngứa ngáy, chỉ muốn đập vỡ đi để thể hiện sự phẫn nộ.

Dường như Lê Tiếu nhìn thấu được ý nghĩ này của ông, ngồi bắt tréo chân ở sofa đối diện, chậm rãi nhắc nhở: "Ba à! Người từ hôn là Thương Lục, không phải chén trà mà con mua." Chén sứ men xanh cô tốn mất ba triệu mang về từ đêm hội từ thiện, đập vỡ thì tiếc lắm.

Lửa giận trong mắt Lê Quảng Minh đã vơi bớt, ông nhìn Lê Tiếu, gãi gãi đầu, đau lòng an ủi: "Tiểu Tiếu à, chuyện hôm nay nên trách anh Hai của con, để con phải chịu uất ức rồi! Lê Ngạn đang bị phạt đứng ngay cửa sổ: "?" "Ba à! Đến chuyện này cũng trách con sao?" Lê Ngạn hơi không vui, nhưng cũng không dám làm quá.

Dù gì thì em gái cưng nhà họ hôm nay chịu uất ức, anh cũng có một phần trách nhiệm.

Có trời mới biết, khi nghe Tiểu Tiếu thuật lại ở quầy rượu của phòng triển lãm tư nhân, anh thiếu chút nữa đã muốn tìm chú Ba mượn súng bắn bỏ cái tên Thương Lục này!

Thứ chó má gì mà nói xằng nói bậy trước mặt em gái cưng của anh! Lúc này, Lê Quảng Minh nhìn Lê Ngạn với vẻ mặt u ám cùng ánh mắt tràn đầy ghét bỏ: "Sao lại không trách con? Ba bảo con đưa Tiểu Tiếu đi gặp mặt Thương Lục, chứ đâu bảo con buông tay mặc kệ!" "Con nói xem, con làm anh trai cái kiểu gì? Chuyện ngày hôm nay nếu đổi lại thành thẳng Cả hoặc thắng Ba, thì chúng nó sẽ không rời khỏi Tiểu Tiếu nửa bước!" Lê Ngạn khuất phục, chỉ biết chớp chớp mắt, cứng họng! Lê Tiếu thấy anh Hai bị mắng nên than nhẹ một tiếng, muốn tìm cách giải vây cho anh: "Ba à! Anh Hai không sai, là do con muốn..." "Tiểu Tiếu à! Con đừng nói giúp nó.

Ba rành cái nết của nó.

Cứ nhìn thấy danh họa nào đấy thì liền chôn chân tại chỗ.

Thành sự thì ít, bại sự thì nhiều!" "Con yên tâm, ba tuyệt đối sẽ không để con uất ức oan uổng.

Để ba lập tức gọi cho anh Cả và anh Ba con, còn có mẹ con nữa, thẳng nhãi Thương Lục này chưa xong với nhà chúng ta đâu!" Lê Ngạn - Doanh nhân kiêm nghệ thuật gia thành sự ít bại sự nhiều: "..." Cứ thế, chỉ cần một cú điện thoại của gia chủ Lê Quảng Minh, anh Cả Lê Quân liền vứt bỏ buổi họp quốc hội từ nước ngoài bay ngay trong đêm, anh Ba Lê Thừa bỏ cả đơn hàng của đối tác từ biên giới trở về, còn có người phụ nữ quyền lực của gia đình - Đoàn Thục Viện - cũng bay về từ show diễn ở Paris.

Cục cưng nhà họ Lê của bọn họ bị người ta bắt nạt, vậy sao coi được?

Mười giờ đêm, đèn chùm thủy tinh trong phòng khách nhà họ Lê đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt mông lung của đèn sàn trong góc tường.
Lê Tiếu trở lại phòng ngủ trên tầng ba, kéo mở cửa sổ sát đất.

Một luồng không khí ẩm ướt đập vào mặt.

 Bóng đêm sâu lắng, xa xa màn đêm như lớp lụa trắng mỏng manh, tĩnh lặng yên lành.
Lê Tiếu trầm ngâm trong chốc lát, dựa vào khung cửa sổ, lấy điện thoại di động ra, mở trang mạng tìm kiếm, bấm vào từ khóa: Thương Úc.

Một giây sau, trang mạng trống xuất hiện một dòng chữ: "Thật xin lỗi, không tìm được trang web có liên quan đến Thương Úc".

Đuôi mày cô hơi nhếch lên, rồi lại bấm vào ba chữ "Thương Thiểu Diễn", nhưng kết quả vẫn như cũ.

"Còn thần bí như thế?" Lê Tiếu gõ nhẹ ngón tay lên môi, ánh mắt nhìn màn hình đầy vẻ hứng thú.

Bá chủ Nam Dương, rốt cuộc là bá đạo cỡ nào? Lại còn nhạy cảm đa nghi bao nhiêu? Lời đồn đại về anh ta trong thành phố này nhiều vô số kể, nhưng ấn tượng lần đầu gặp gỡ của cô đối với Thương Úc dường như lại không giống.

Lê Tiếu vuốt ve ngón cái lên màn hình trang web, trong đầu quanh quẩn hình ảnh của người đàn ông khí thế mạnh mẽ lại lạnh lùng cao ngạo kia.

Lúc này, màn hình điện thoại bỗng nhiên hiện lên khung chat, Lê Tiếu xem dòng tin nhắn rồi cong môi, trả lời lại ngắn gọn "Ok" xong liền xoay người đi vào phòng tắm.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Lê Tiếu đến phòng thay đồ, vừa lau tóc vừa mở tủ quần áo lựa xem nên mặc gì.

Băn khoăn giây lát cô thuận tay chọn lấy một bộ quần áo thể thao màu đen.

Đêm nay cô thích màu đen hơn!

Mười một giờ đêm, chiếc Mercedes Benz G series từ ga-ra xe của nhà họ Lê chạy ra.

Chiếc xe nặng nề phóng như bay trên đường mưa ẩm ướt về phía Nam Dương Entertainment City.

Entertainment City, tên sao nghĩa vậy.

Đây là nơi tập hợp đủ các thể loại ăn chơi.

Khi đồng hồ sắp điểm mười hai giờ, Lê Tiếu đã dừng xe trước cửa, ném chìa khóa cho người giữ xe, rồi tự mình đi thẳng lên tầng ba.

Vừa đẩy cửa bước vào phòng bida tư nhân, Lê Tiếu đã nghe tiếng bóng bida chạm vào nhau.

Căn phòng rộng lớn chỉ có một bàn bida, hai người con trai lạ mặt đang cầm gậy đánh bida, và một nữ sinh đang ngồi trên chiếc sofa bên cạnh.

"Ôi chao! Bà chủ Tiểu tới rồi!" Nhìn thấy Lê Tiếu, nữ sinh ấy tươi cười chào hỏi, đứng dậy chạy như bay về phía cô, chẳng giống hình tượng nữ sinh gì cả.

Lê Tiếu đút một tay vào túi, nhìn từ đầu tới chân người con gái mặc sơ mi trắng và váy sọc caro: "Cậu sao vậy?" Cô nàng này tên là Đường Dực Đình, là bạn thân từ bé của Lê Tiếu, tính tình cẩu thả, từ nhỏ đã ghét mặc váy.

Đường Dực Đình ngẩng cao đầu, chẳng màng đến sự chế giễu của Lê Tiếu, trái lại còn lượn quanh cô một vòng: "Cậu còn hỏi mình làm sao? Cậu xem cậu kia, ăn mặc kiểu gì đấy?" Vì chọn màu đen cho đêm nay nên Lê Tiếu mặc bộ quần áo thể thao đen, phối hợp với áo T-shirt trắng bên trong và đôi giày trượt ván cùng màu.

Tóc được búi cao, vài lọn lòa xòa bên mang tai.

Đặc biệt là sợi dây chuyền vàng đen đeo trước ngực, khiến trông cô vừa lười biếng vừa khí khái hào hùng.

Lê Tiếu bĩu môi đi về phía sofa ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Đường Dực Đình: "Không đẹp hả?" "Đẹp! Đẹp banh trời! Đẹp đến mức mình sắp bị bẻ cong luôn rồi này!" Dứt lời, Đường Dực Đình sà xuống bên cạnh Lê Tiếu, vai chạm vào người cô: "Này, nghe nói...

cậu đã từ hôn?" Lê Tiếu nhướng mày, nhưng vẫn không trả lời.

Đường Dực Đình không chịu nổi dáng vẻ quá ngầu của Lê Tiếu, ôm ngực điều chỉnh lại nhịp thở: "Đừng có nhìn mình như thế! Mình không chịu nổi!" Lê Tiếu lấy điện thoại ra, đầu ngón tay lướt dọc theo khung máy, "Cậu tìm mình đến đây chỉ vì chuyện này thôi sao?" "Ừm...

Cứ xem là vậy đi! Cho nên rốt cuộc là thế sao? Nói từ hôn là từ hôn được sao? Mình còn tưởng là sau khi tốt nghiệp cậu sẽ kết hôn ngay chứ! Tiền mừng cũng chuẩn bị cả rồi này!" Đường Dực Đình vừa nói vừa nhìn thoáng qua hai thanh niên đang đánh bida.

Đó là bạn học chung đại học của cô nàng, cả hai đều muốn theo đuổi Lê Tiếu.

Tiếc là bây giờ hết kịch để xem rồi.

Nói cho cùng thì đến cả Thương Lục mà bà chủ Tiếu còn chê, huống chi là hai thanh niên mặt búng ra sữa này.

"Chẳng có lý do gì cả, không hợp nhau thì giải trừ hôn ước thôi!" Lê Tiếu thản nhiên trả lời.

Dù gì thì người bị từ hôn cũng chẳng phải là cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro