Phiên Ngoại: Namikaze Kushina

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài trời là những đợt gió lạnh của buổi trời xuân, nhưng trong vách tường kia là ánh đèn ấm áp. Cũng có lẽ nó ấm như vậy vì ở nơi ấy có bóng dáng của hai con người - một chàng trai với đôi mắt màu bầu trời, cùng với người con gái có nụ cười mang màu nắng.

Bỗng đôi tay đang đảo qua lại nồi súp miso dừng lại, cô đưa mắt nhìn sang "nhím con" màu vàng đang vùi mặt vào cổ mình mà nhắc:

- Minato, em đang nấu ăn.

- Ừm.

Giọng người con trai vang lên. Cảm nhận những cọng tóc vàng liên tục dụi vào da mình khiến cô không khỏi thấy có chút nhột.

Cô gái tóc đỏ đưa tay lên nhấn nhấn "con nhím màu vàng" ấy, miệng lại nói:

- Nè nè, em đang nấu ăn, -dattebane!

- Một chút nữa.

Minato lẩm bẩm, vòng tay ngang qua eo cô siết chặt lại.

Kushina hơi cau mày, rồi lại cười có chút bất lực.

Không đến năm giây sau, vòng tay đang siết chặt eo cô đột nhiên nới lỏng, mái tóc màu vàng nơi hõm cổ cũng biến mất. Kushina quay đầu lại, nhìn người con trai đang đứng phía sau mình, cô nhắc:

- Anh soạn bàn giúp em được không?

Minato gật đầu rồi rời đi, Kushina lại tiếp tục nấu ăn.

.

.

.

Một bữa tối ngon lành, cũng không kém phần ấm áp. Minato và Kushina, họ ngồi đối diện nhau, cùng thưởng thức bữa tối.

.

.

.

- Anh ở yên đó đi. Nay còn nhiều báo lắm, đọc đi và đừng nhìn em nữa!

Kushina dọn bàn ăn, tiện tay chỉ vào kệ sách chất đầy báo nói với người đang muốn đứng dậy kia.

Minato nhìn cô, rồi vẫn đứng dậy. Anh dọn phần ăn của anh, khi đi ngang qua cô lại tiện tay vớ luôn phần của cô rồi đem đi đặt lên bếp. Và hành động này đã thành công làm Kushina nộ khí xung thiên.

- Để anh giúp em. - Minato chậm rãi nói.

Cô gái tóc đỏ cau mày, ném ánh nhìn gay gắt về phía Minato. Nhưng rồi cuối cùng cô từ bỏ. Kushina quay ra dọn dẹp bàn ghế, và sắp xếp lại bàn ăn.

Rất nhanh Minato đã rửa bát xong, lần này anh rất ngoan, không đi tranh với cô nữa mà đi vòng qua lấy báo đọc.

Kushina bỗng kết ấn, tạo nên lớp kết giới quanh bàn ăn, người ngoài không thể thấy được bên trong. Vì sao cô làm vậy? Vì Minato đang ngồi ở kia, nơi có thể dễ dàng biết được cô đang làm gì. Kushina lấy dĩa, lấy đĩa, rồi từ tủ lạnh, cô lấy ra một chiếc lồng đựng thức ăn lớn. Kushina để chiếc lồng ở giữa bàn ăn. Cô mở lồng, trong lồng là một chiếc bánh kem trắng có họa tiết màu hồng, ở giữa có dòng chữ " Chúc Mừng Sinh Nhật Minato". Phải, tuy sinh nhật anh phải mai mới đúng, nhưng mai anh đi làm nhiệm vụ, nên cô quyết định tổ chức hôm nay. Kushina cười nhẹ, cô soạn bàn, để bánh ra giữa, sắp trái cây, đĩa và dĩa ở xung quanh. Xong việc cô nhìn về phía Minato. May sao, anh vẫn đang đọc báo. Kushina tháo kết giới. Cất tạp dề rồi đi về phía cậu thanh niên mang mái tóc màu vàng nắng.

Như nhận ra người con gái đang đi tới, Minato ngước lên nhìn cô. Kushina liền cười bảo:

- Anh nhắm mắt vào đi.

Tuy không biết Kushina có ý gì nhưng anh vẫn làm theo.

- Anh đứng dậy đi.

Minato đứng dậy, Kushina lấy tờ báo trên tay anh cắt đi, rồi lấy tay che mắt anh, đưa anh lên bên bàn ăn. Rồi cô đi sang một bên bàn ăn, hướng anh nói:

- Anh mở mắt ra đi.

Khi đôi Dark Blue Sapphire đã xuất hiện sau hàng mi kia, một giọng hát vang lên:

- Happy Birthday To You. Happy Birthday To You...

Minato nhìn quanh, một chiếc bánh thật dễ thương.

- Happy Birthday To You.  Chúc mừng sinh nhật anh sớm nha, -dattebane!

Người con trai tóc vàng cười:

- Anh cảm ơn em.

Nói rồi anh bước vào chỗ của mình.

Kushina lấy bật lửa đốt nến rồi đi tắt đèn. Sau đó cô trở về bên anh. Nhìn anh chắp tay ước nguyện, Kushina bỗng nhớ về ngày đầu tiên cô tổ chức sinh nhật cho anh. Có những điều đã thay đổi, như việc Minato từ cậu thiếu niên nay đã trở thành đối tượng để chị em trong làng chọn làm chồng rồi. Nhưng có những điều mãi mãi không thể thay đổi, như là điệu bộ chắp tay ước nguyện của anh chẳng hạn. Đó là một sự an yên đến lạ.

Đoán chừng anh sắp thổi nến, Kushina đi lại bên đèn phòng.

Phùuu

Ánh đèn vừa bật, hai đôi mắt liền chạm nhau. Họ cười. Đôi khi chẳng cần gì hơn thế. Chỉ cần có sự xuất hiện của đối phương thôi.

Kushina đi lại bên bàn ăn. Toan định đi qua chỗ mình thì bị một lực bất chợt kéo lại. Rất nhanh, cô liền bị một vòng tay cố định cô lại ở vị trí cô đang ngồi. Kushina cau mày bất lực. Cô không cưỡng chế anh thả mình ra, thay vào đó tự điều chỉnh chính mình sao cho cô cảm thấy thoải mái nhất. Nhìn mái đầu vàng đang gục trên vai mình, Kushina bỗng thấy thật thương. Anh là Tia Chớp Vàng Konoha - Namikaze Minato - là một người chủ chốt trong lực lượng quân sự của làng tuy anh còn rất trẻ. Vì là một người không thể thiếu nên số lượng công việc của anh trong vô tình lại cực kì nhiều, cho nên để có một ngày nghỉ như hôm nay rất khó. Bởi thế, cô để anh thoải mái muốn làm gì thì làm. Sau tất cả, chỉ cần anh không làm gì quá mức cho phép thì cô sẽ không cấm cảm.

Bỗng một cảm giác nhột khó tả truyền từ cổ xuống. Kushina liền đưa tay cùng với vai anh đang tựa đầu, lên xoa mái tóc màu nắng của anh. Có một điều thực kì lạ rằng, tóc Minato tuy chỉa vậy thôi chứ thực sự không cứng lắm, nó khá giống gai của cây xương rồng được tưới nước đầy đủ.

- Minato? - Cô gọi.

- Hửm? - Anh trả lời bằng giọng mũi.

- Anh ăn bánh chứ?

- Anh muốn ôm em... thêm chút nữa.

Thở dài, Kushina hỏi tiếp:

- Nhiệm vụ lần này là bao lâu?

- Theo dự tính là hai tuần. Nếu ngoài tiền tuyến gặp chuyện, có lẽ sẽ lâu hơn thế.

- Ừm.

Đây là giới hạn cô được phép biết rồi. Nhiệm vụ của bạn trai cô giờ là nhiệm vụ cấp cao rồi. Đó vốn chẳng còn là những gì một người được coi là vũ khí quân sự kiêm dân thường như cô có thể biết. Đôi khi Kushina cảm thấy tủi thân lắm. Vì người cô thương anh hùng thế đó, nhưng cô lại là quả bom bên anh. Cô nhiều khi thấy mình không đáng được anh yêu thương lắm chứ. Nhưng cô biết rằng mình đã coi sự có mặt của anh là điều tuyệt vời nhất cô có thể có được rồi. Là điều mà cô không muốn mất đi nhất. Nhưng nếu phải bị mất đi, nếu mất đi cô mà anh được vui, thì cô cũng đồng ý. Chỉ là, cuộc sống sau đó như thế nào cô không dám tưởng tượng ra.

Bỗng Minato ngước lên làm cô giật mình. Rồi anh đặt hẳn cằm lên vai cô. Trông đôi mặt tựa như có thể nhắm lại bất cứ lúc nào kia, Kushina bỗng nổi hứng trêu người đàn ông trước mắt. Bàn tay trên đầu anh, cô không bỏ xuống mà còn cố tình xoa mạnh, làm rối luôn mái tóc của anh. Trong khi Kushina nhìn thành quả của mình mà cười đầy vui vẻ thì Minato đưa một tay lên gỡ tay cô xuống khỏi đầu mình rồi dựa người ra ghế, đưa mắt nhìn người con gái đang ở trước mặt mình. Và cô cũng đang nhìn anh. Bỗng Kushina quay phắc đi, không thèm nhìn anh nữa. Chính khi cô quay đi, mái tóc màu đỏ di chuyển theo hướng quay của chủ nhân nó.

Có một điều không thể phủ nhận là tóc của cô gái Uzumaki rất dài, giờ đây mái tóc ấy đã dài đến đùi rồi. Nhưng anh chưa từng có ý định bảo cô cắt tóc đi. Vì sao? Vì tóc Kushina rất đẹp, anh không muốn nhìn thấy mái tóc ấy bị ngắn đi. Và mái tóc ấy cũng thuận che đi cái lưng nhỏ nhưng thẳng của cô. Giống như chủ nó, tuy nhỏ bé nhưng mạnh mẽ, không sẵn sàng cúi đầu dưới bất kì điều gì, mạnh mẽ và quật cường như cây cỏ nhỏ trong gió. Bởi vậy anh muốn mình phải mạnh hơn nữa, phải thực mạnh để bảo vệ cô.

- Kushina. - Minato cất tiếng gọi.

- .... - Không có tiếng trả lời.

- Kushina? - Anh hơi hướng người về phía mái đầu đỏ.

Vẫn không có hồi âm.

Giờ anh nói mình muốn ăn bánh có được không nhỉ?

Kushina bỗng cảm giác có gì đó tựa lên vai mình, bàn tay có cảm giác gai đâm, nhưng lại không đau, thay vào đó là nhột. Cô quay lại, trên vai cô từ lúc nào đã xuất hiện một "nhím con" màu vàng. Tay nó còn đang cầm tay cô, luồn vào hàng "gai" của nó. Kushina bỗng chốc cảm thấy buồn cười. Minato sao dễ thương quá vậy!

Nghĩ một hồi, Kushina tự làm chủ bàn tay của mình, đưa ra khỏi mớ tóc màu vàng nắng kia. Minato khi này cũng cựa quậy đầu mình, mắt ti hí lén nhìn cô. Bất chợt đôi mắt họ chạm nhau, Kushina liền bật cười thành tiếng. Khi này, Minato cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô gái trước mặt, anh cũng cười theo. Tếng cười của họ hòa vào nhau tạo nên bầu không khí vui tươi, nhộn nhịp và không kém phần ấm áp giữa cái giá của buổi đầu xuân.

Rồi Kushina đứng dậy, anh cũng không giữ cô lại như lúc đầu nữa. Cô đi về chỗ của mình, đưa cho Minato con dao cắt bánh sinh nhật. Anh nhận lấy, rồi chia chiếc bánh ra 8 phần, anh và Kushina mỗi người phần trong đó.

Chiếc bánh có vị vừa, không quá ngọt cũng không quá bùi, so với những lần trước lại càng ngon hơn. Minato càng ngày càng không thể phủ nhận một điều rằng càng ngày anh càng ghiền đồ Uzumaki Kushina nấu rồi.

Ăn xong phần bánh của chính mình, cô đem đồ đi rửa còn anh thì dọn những món ăn còn dư.

Bỗng Kushina nói:

- Anh để trên bàn đi, lát nữa em đem về nhà.

Anh gật đầu, đi lấy hộp cho thức ăn vào, rồi xếp vào từng túi để trên bàn như những gì cô nói. Làm xong, anh quay ra bảo cô:

- Một chút nữa để anh đưa em về.

- Khi đó trời lạnh lắm, để em tự về vẫn hơn. - Kushina khéo léo chối từ - Mai anh còn làm nhiệm vụ mà.

- Anh dùng Phi Lôi Thần Thuật.

Úp món đồ cuối cùng lên chạn, Kushina lắc đầu, quay ra nhìn anh:

- Khi anh muốn thì em không thể cãi lại anh, nhưng đặt dấu Phi Lôi Thần Thuật lên người em đã quá đủ rồi Minato à. Đừng đi xa hơn nữa Minato.

Bất chợt Minato đã đứng trước mặt cô, không nói không rằng liền ôm cô. Rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nơi trán cô.

Nó chính là một hành động, thay cho lời nói. Anh không muốn cô bị lạnh, nhưng cũng không muốn cô phải khó chịu chỉ vì ý muốn của chính mình.

Kushina cười, cô đặt tay lên vai Minato, hơi nhón chân, khẽ chạm môi mình lên môi anh rồi liền rời đi. Sau đó, với gương mặt từ lúc nào đã đỏ hây, cô vòng tay ôm Minato, áp mặt vào ngực anh nhằm giấu đi sự ngại ngùng của mình. Liệu chăng cô có biết, người con trai kia hai tai đã đỏ đến mức so với tóc cô có lẽ chính là hơn hoặc bằng rồi? Chính là vậy đấy, tất cả mọi thứ đều nên hai chiều, nếu chỉ một chiều thì rất khó để bền vững, và thành công.

.

.

.

- Em về nha!

- Em đi cận thận.

Kushina dừng lại hành động đóng cửa, đưa tay chào anh:

- Được rồi, - tebane! Chào nhé, anh ngủ ngon.

Anh cũng đưa tay chào.

- Chào em, ngủ ngon nha.

Vừa chào, cô vừa đóng cửa. Sau đó, mới quay lưng rời đi. Vì sao? Vì cô biết rõ vị thiên tài đó sẽ không đóng cửa đâu, điều đó có thể khiến người nhìn thấy không vui, vì giống như đang đuổi họ đi vậy, nên cô chính là người đóng cửa. Ngược lại khi đến nhà cô thì người đóng cửa khi anh ra về chính là anh. Đó chính là một sự tự do, không có ép buộc, tất cả đều diễn ra dựa trên sự tình nguyện của cả hai bên.
______________________________________________________________________________________

P/s: Au cảm ơn mọi người những ngôi sao mọi người đã tặng cho Au trong suốt những thời gian qua! Chúc mọi người có kì nghỉ Tết vui vẻ bên gia đình và người thân nhaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro