Chap 3 : Sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt đầu nhé........^^

Ngày 24 tháng 11.
Shinichi POV~
Bữa tiệc sinh nhật, nó đã diễn ra không như mong đợi....
Nó kết thúc vào lúc 4 giờ chiều. Bởi vì anh trai của Celebrant, đã bị sát hại. Và chúng tôi phát hiện ra rằng đồng nghiệp của anh, là người đã gây ra chuyện này. Tất cả chỉ vì ghen tuông......

Megure-keibu, cùng với các nhân viên cảnh sát khác đã bắt giữ những nghi phạm có liên quan. Như thường lệ, Sonoko, và tôi có thể phá án thôngv qua cô ấy bằng cách làm hằng ngày, vì hôm nay Kogoro-jichan không có mặt. 

Và Haibara ...

Vâng, cô ấy hơi tức giận vì bị kéo vào đó, tuy nhiên cô ấy cũng đã giúp tôi rất nhiều, ví dụ như thu thập các bằng chứng tôi cần, và đưa ra những giả thiết cho suy luận của tôi

Thật tuyệt vời,phải không?

Nhưng rồi, tôi nhận ra, tôi gần như đã quên mất lý do tại sao tôi mang theo, hoặc kéo cô ấy cùng chúng tôi đến bữa tiệc. Tôi khịt mũi. Tôi không thể làm những gì tôi đã lên kế hoạch nữa, bây giờ bữa tiệc kết thúc như thế.
-end POV-

Haibara đột nhiên nói chuyện bên cạnh tôi. Tôi không biết đó là tôi, hay cho bác Agasa-hakase, người đang lái xe, bởi vì đôi mắt cô ấy đã đóng lại. Tôi liên lạc với Hakase để đưa chúng tôi về nhà vì tôi muốn hỏi bác ấy về một cô gái tóc vàng tóc nâu đỏ nào đó nói rằng cô ấy sẽ đến Mỹ. Nhưng ngạc nhiên là  Haibara không nói với bác ấy về việc này.

-"Hm?" Tôi quay đầu nhìn vào ghế sau mà cô ấy đề cập đến. Không có gì cả.

Sau đó Haibara mở mắt ra và nhìn tôi khó chịu nói.

"Kudo-kun, ngồi ở đằng sau."

"Gì?"

Tôi ngượng ngùng nhướn mày. Tại sao, cô ấy lại muốn tôi ngồi ở ghế sau. Lạ. Chúng tôi đã ngồi bên nhau trên một chiếc ghế trong một thời gian dài. Và rồi, cô ấy chưa từng phàn nàn xuốt thời gian đó , tại sao nhỉ?

Tôi gắt gỏng. "Sau đó được không?Tôi có điều muốn hỏi cậu."

Mắt cô nheo lại, "Tôi không quan tâm."

"Tôi đã buộc dây an toàn!"

"Tôi KHÔNG CẦN BIẾT." cô ấy rít lên, mặt cô ấy cách tôi vài cm.

"Ai-kun, có lẽ Shinichi muốn thảo luận một điều gì đó quan trọng." bác tiến sĩ lên tiếng

"Tôi không thể tin bác ấy lại nhạy cảm như vậy." Haibara lầm bầm, nhìn ra ngoài cửa sổ. "Nghiêm túc Kudo-kun, việc này sẽ không thay đổi gì cả. Hãy tin tôi." cô khoanh tay trước ngực cô và dựa lưng vào ghế

Tôi nhún vai, khi tôi đặt khuỷu tay lên đầu gối và đặt cằm lên tay tôi.

Tôi sắp hỏi cô ấy thì bất ngờ có ai đó mở cửa xe ở ghế sau. Đó là Ran và Sonoko

"Xin chào bác Hakase." Sonoko chào sau khi họ ngồi xuống. Agasa-hakase ngay lập tức bắt đầu xe.

"Thật là một ngày buồn chán, tôi không thể tin rằng thằng ngốc đó đã giết chết anh của Kana." Sonoko nghiến răng nói

Và ngay sau đó Sonoko nhìn thấy chúng tôi việc đầu tiên cô ấy làm là phán một câu xanh rờn.....

Sonoko rên rỉ để lau tóc. Tôi chỉ lăn tròn mắt của tôi. Người phụ nữ này chỉ thích nhảy vào kết luận, huh?.Sau đó lai quay lại nói với ran

"Ran,  cậu nên gọi chồng của cậu và nói về thành tích của mình......bla bla"

"Ha ha ha .." Tôi cười chậm rãi. Haibara không quan tâm vì vậy cô hoàn toàn bỏ qua bình luận.

Nhưng khi tôi nhìn Ran từ gương chiếu hậu, vẻ mặt của tôi có chút bối rối. Đầu cô hạ xuống và cô ấy dường như ... "Ran-neechan?"

Ran ngẩng đầu lên và cố mỉm cười. "Oh, Conan-kun. Chuyện gì vậy?"

Tôi quay đầu về phía sau để đối mặt với cô ấy. "Có chuyện gì không?"

Cô bắt đầu nhìn xuống một lần nữa. "Ah, không, chị chỉ tự hỏi nếu có thể rời Kana-chan như thế, cô ấy vẫn ..."

".. lắc mắt ra." Sonoko tiếp tục nói.

Vì vậy, Ran không muốn rời bỏ cô ấy. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng. "Đừng lo, cô ấy sẽ ổn thôi, gia đình và bạn bè của cô sẽ ở đó với cô ấy."

Ran nhìn tôi, vẫn vẻ mặt như vậy. "chị cũng mong là như vậy."

Trong khi tôi cũng lo lắng, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì không có gì phải sợ. Tôi nghĩ một điều tồi tệ đã xảy ra, nhưng tôi vui vì tôi đã sai.

"Baka."

Hay không.

Haibara không thực sự muốn tôi ở đây nhiều eh? Những gì đã nhận được ở cô ấy? Cô ấy trở nên tồi tệ hơn, tôi nhận thấy.

"Nói chuyện." Haibara thì thầm, nhìn về phía trước.

Và rất thiếu kiên nhẫn, tôi phải thêm. Tôi không thể thở dài. Được rồi, cũng như cô ấy muốn.

Tôi bật radio của xe. Một nhạc nhẹ nhàng xuất hiện. Điều này nên được có . Tôi không muốn họ nghe hai chúng tôi thì thầm với nhau và trở nên nghi ngờ. Đặc biệt, Haibara. Chỉ có một vài người biết rõ thân phận thật của mình, nên chúng ta nên cẩn thận. Rốt cuộc, cô ấy cũng không muốn tiết lộ chính mình. Ngay cả sau khi tổ chức đã bị bắt.

Tôi thấy Sonoko đang nói chuyện với Ran và nghe thấy tiếng bác Agasa đang lắng nghe âm nhạc từ radio, trước khi tôi quay sang Haibara.

"Này .." Tôi đã cố gắng nói chuyện với cô ấy bằng tiếng thì thầm và xem nếu cô ấy nghe tôi. Đôi mắt của cô ấy di chuyển để đáp ứng tôi. Vì vậy mà xác nhận nó.

"Vậy Haibara, cậu không nghĩ ..."

"Trước bất cứ điều gì khác, tôi muốn nhắc bạn rằng tôi sẽ chỉ trả lời tối đa 3 câu hỏi từ bạn." Haibara thì thầm.

"Ha?" Tôi há hốc mồm. Cái quái gì thế hả? Và tôi đã làm gì mà phải bị đối xử như vậy? Cô gái ngớ ngẩn xấu xa này thực sự-

Chờ đã.

Vâng đúng rồi. Cô ấy đang ngáp. Và đôi mắt của cô ấy ... Sao tôi nhớ điều đó? Tôi đã thay đổi giọng điệu của tôi .

"Này, trước khi có gì khác nữa, cậu có ngủ được không? Hãy nhìn cậu xem." cô đã cho tôi cái nhìn chết chóc. Tôi bỏ qua nó như không thấy. "Geez .."

"Tôi ngủ mỗi tối, nếu tôi có thời gian, 2 câu hỏi còn lại".

"Cái quái gì thế này ... Và hey, đó không phải là một câu hỏi !" Tôi gần như hét lên.

"Đó là."

"Cậu đang đùa tôi à?"

"Không. Một câu hỏi còn lại."

Miệng tôi mở rộng một mình. "C- cậu ..."

"Vậy câu hỏi cuối cùng của cậu là gì_Kudo?" cô nói với một khuôn mặt miễn-bàn-cãi nha.

Tôi thở dài một cách bực bội. Tôi chỉ không thể tin được cô gái này.

"Tốt thôi, khi nào là sinh nhật của bạn?" Tôi hỏi, có hơi bực bội.

Tôi đoán cô ấy không nghĩ tôi sẽ hỏi câu đó vì vậy đôi mắt cô ấy trở nên ngạc nhiên và cùng một lúc, cô ấy nhìn tôi vẻ bối rối.

Tôi nhướng mày vào cô ấy, "Wellm?"

Sau đó, cô ấy đột nhiên mỉm cười. "Nếu cậu muốn mua quà cho tôi, thì tôi muốn một cái ví hiệu Fusae Brand."

Tôi nhìn cô một cách lờ mờ, "Đó không phải là câu trả lời tôi cần."

Cô cau mày. "Tại sao cậu lại muốn biết ngày sinh của tôi?"

"Tôi sẽ nói với bạn sau, chỉ cần trả lời câu hỏi." Tôi đang tức giận. Cô ấy là người phụ nữ duy nhất có thể làm điều này với tôi.

Sau vài giây, cô thì thầm, "Ngày 24 tháng 1".

"Thật à?"

"Đúng."

"Ồ, ngày 24 tháng 1, tốt rồi." Tôi cười với trong chiến thắng. "Cảm ơn."

"Cậu tin tôi ?" Haibara mắt nhìn tôi, nhìn tôi nghi ngờ.

Tôi cười to hơn nữa. Tôi chọc mũi cô ấy. "Tất nhiên, bạn biết đấy."

"Lý do ngớ ngẩn." Tôi nghe cô ấy nói. Tôi biết cô ấy đang nói cho tôi sự thật, và tôi mong đợi những câu nói mỉa mai của cô ấy mọi lúc và mọi lúc. "Và, dù kế hoạch của cậu là gì, chỉ cần đảm bảo rằng cậu sẽ không không mang đến cho tôi một tình huống khủng khiếp nào đó."

"Ah, đừng lo lắng. Chỉ cần ngồi lại và thư giãn cho đến khi đó thôi." Một nụ cười không rời khỏi khuôn mặt của tôi. Tôi không biết làm thế nào nhưng tôi nghĩ Haibara là lý do đằng sau nó. Tại sao tôi chỉ bị kích thích vài phút trước và sau đó, bất ngờ, tôi đang trong tâm trạng ngay bây giờ.

Vâng, tôi đoán đó không phải là Haibara nhưng ...

..đó là từ cách cô ấy đã trả lời tôi

Đúng.

"Gosh, bây giờ thằng nhóc này cũng bày đặt chơi trò người lớn hả......."

Tôi lắc lắc mắt. "Haibara không phải ..."

"Sonoko!" Ran kêu lên.

"Cái gì? Đó là sự thật, đúng không?"

Ran không trả lời. Thay vào đó, cô ấy nhìn tôi. Mắt cô ấy ... Có thể nào cô ấy đang lo lắng không? Nhưng rồi, cô mỉm cười và nói, "Điều đó không đúng. Anh ấy đang cố hết sức để trở lại .. Tôi có thể thấy điều đó."

Sonoko nhăn mặt. Và tôi chỉ nhìn Ran, chu đáo.

Ran ...

"Cậu hiểu rồi, phải không?"

Tôi hơi giật mình khi Haibara thì thầm với tôi.

Tôi biết.Và, tôi biết tôi phải quay lại sớm, ngay cả khi ..... Nhưng tôi cũng biết tôi cần Haibara để điều đó xảy ra.

"Bây giờ đi và ngồi ở phía sau." Haibara ra lệnh, tháo dây an toàn của chúng tôi.

Tôi cau mày. "Này, cái gì liên quan đến ..."

"Tôi nhớ đã nói với cậu rằng tôi sẽ chỉ trả lời 3 câu hỏi thôi. Bây giờ hãy đi đi."

Tôi định mở miệng để phản đối nhưng không có gì xảy ra khi cô ấy nói thêm, "Đi đến bạn gái của cậu."

Tôi đã bị sốc khi nghe điều đó từ cô ấy. Haibara có vẻ nghiêm trọng đến mức tôi thậm chí không thể phản đối. Tôi gãi đầu. "Được rồi, nhưng chắc chắn phải chờ đợi tôi nói chuyện với bác Hakase, ok?"

"Không vấn đề gì."

"Huh?"

Cô thở dài, lắc đầu và mỉm cười với tôi, "Ok meitantei-san, anh sẽ đợi em," rồi cau mày. "Như thể tôi có một sự lựa chọn."

Tôi chớp mắt trước khi tôi cười vui vẻ. Cô ấy đã cười. Vâng, cô ấy cũng cau mày nhưng cô ấy vẫn mỉm cười ... Haibara nên mỉm cười như thường xuyên hơn.

Sau đó, tôi nói với bác Agasa đi chậm lại trước khi tôi xuống ngồi ở ghế sau. Tôi ngồi bên cạnh Ran, bên cạnh cửa sổ. Tôi mỉm cười với cô ấy và gõ tay lên lòng cô ấy. Tôi lại có một nụ cười yếu ớt.

Cô vẫn trông rất lo lắng. Tôi hy vọng cô ấy sẽ sớm vượt qua sự cố.

.

ooooo

.

RAN

Tôi biết tôi không nên nghĩ như vậy

Cái này sai.

Tại sao tôi cảm thấy như anh ta bị lấy đi khỏi tôi?

Conan-kun.

Không ... Shinichi.

Bây giờ tôi biết rằng Shinichi đã ở bên tôi suốt thời gian qua, tôi thừa nhận lúc đầu tôi đã rất tức giận vì anh ấy đã nói dối, và lừa dối tôi. Tôi đã lo lắng về anh ấy và anh ấy vẫn không tin tôi và không muốn nói ra bí mật của anh. Nhưng cho dù tôi đã hơi bực bội, đồng thời, tôi hạnh phúc. Hạnh phúc của tôi vượt qua sự tức giận của tôi. Sâu trong trái tim tôi, tôi biết anh ấy vẫn ổn. Tôi mừng là cuộc sống của anh ấy không gặp nguy hiểm. Tôi hạnh phúc rằng ngay cả khi anh ấy không ở hình dạng thật, nhưng tôi có thể ở gần anh ấy. Tôi hạnh phúc vì anh ấy cũng yêu tôi.

Tôi hạnh phúc, đúng không?

Nhưng tại sao tôi cảm thấy như thế này?

Tại sao?

"Ran-neechan, uh, ý tớ là, Ran .. Tớ muốn ở lại nhà bác Agasa tối nay và tớ chỉ muốn nói với bạn chuyện này?"

".. Umm .. Shinichi ..." Tôi dừng lại ở giữa đường. Nhưng vẫn quyết định hỏi về điều đó.

"Cậu ở đó vì Ai-chan phải không?" Tôi nhìn phản ứng của anh ấy. Mắt anh rộng. Có vẻ như tôi đã đúng nên tôi tiếp tục, "Ai-chan ... rất thích cậu, phải không?"

"Hah?" Anh gần như bị nghẹt thở. "Haibara yêu t?" Sau đó, anh cười lười biếng. "Oh, tại sao cậu lại nói như vậy? Đó là điều không thể."

Ai-chan.

Tôi chưa bao giờ thấy Shinichi quan tâm đến một cô bé như cô ấy. Nó không phải muốn nói anh vô tâm nhưng sự quan tâm này nó rất khác biệt không phải sự quan tâm dành cho một đứa trẻ.

Tôi nhận thấy nó trước đó tại bữa tiệc sinh nhật. Shinichi không bao giờ rời khỏi Ai-chan. Họ đôi khi thảo luận về một cái gì đó chỉ là hai người trong số họ hiểu được. Và khi anh ta điều tra trường hợp giết người anh trai của Kana-chan, họ nói chuyện như thể Ai-chan không thực sự là một cô gái, như thể cô ấy bình đẳng với anh. Tôi đã cố gắng để nói với bản thân mình bỏ qua nó nhưng sau đó trên xe của bác Hakase, tôi biết tôi không thể. Không phải khi anh thì thầm với cô như thể họ đang giấu một thứ gì đó. Không phải khi anh ấy nở một nụ cười, giống như thời gian đó khi tôi nói với anh ấy, tôi yêu anh ấy.

Không phải khi anh ấy nhìn cô ấy như thể ...

"Ran?" Anh ấy gọi cho tôi, trông rất lo lắng và tò mò.

"Oh .. Uh, không có gì." Tôi bị đánh thức bởi tiếng gọi của anh

Anh cười toe toét. "Phải, tớ đi đây."

Anh quay lại và rời đi khi anh đột ngột dừng lại. "Oh yeah," đầu anh quay lại nhìn tôi. "Ran ... Uhh ... tớ ... tớ sẽ ... Um ... gọi cho cậu sau, okay?"

"Huh?" Tôi đã lảo đảo. "O-Oh .. Chắc chắn rồi."

Anh ấy đã mỉm cười. "Xem ya."

Và anh ấy bỏ tôi, đứng qua ngưỡng cửa. Sau đó, sau một vài phút suy nghĩ, trước khi tôi biết điều đó, tôi đã cười.

Tôi là một con ngốc.

Tôi không thể tin rằng ngu ngốc đến mức tôi ghen tị với Ai-chan. Cô ấy chỉ là một cô bé, một người bạn của Conan-kun, giống như các cậu bé thám tử. Tất nhiên, họ sẽ rất thân. Bên cạnh đó, mặc dù cô ấy thông minh và đôi khi nói chuyện như một người lớn, nhưng không có cách nào Ai-chan có thể được bình đẳng giống mình. Cô ấy quá trẻ vì điều đó ... ngoại trừ-

Tôi lại cười. "Không, không thể. Mình nghĩ quá nhiều rồi."

Tôi nên tin tưởng Shinichi.

Không...

Tôi tin tưởng Shinichi

ooooo
《còn nữa》
#lề :vì không có thời gian nên mk chưa chau truốt được ngôn từ mk sẽ sửa lại sau nhé^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro