con ơi là con (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đặt điện thoại xuống, nâng niu con búp bê lên, cô quên đi định nghĩa của từ khoảng cách mất rồi..... Ran nghĩ tới hai người dưới nhà, mình thật thất lễ, nghĩ vậy cô xuống bếp mang thêm nước hoa quả mời. Họ không còn ở phòng khách, họ ra ngoài vườn.

- Shiho và con vẫn thường xuyên liên lạc chứ?

- Vâng!

- Shinichi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời đang hướng về phía mình, dường như nãy giờ ông Kudo nói về Shiho là có mục đích.

- Có chuyện gì... Bố cứ nói!

- Hai bên gia đình chúng ta đều ưng thuận, mong muốn tác hợp cho cả hai.

Shinichi đang nghĩ đến hai chữ " hoang đường ". Hình dung về Shiho trong anh lúc này còn lại những niềm vui bất tận, xóa nhòa cái đau khổ của ngày sự thật phơi bày, nên lúc này anh để ông nói tiếp mà không nói gì thêm.

- Mẹ con cũng rất thích Shiho và ông mayano cũng ưng con lắm. Công ty gia đình bên ấy lại đang cần người điều hành, họ chỉ có con một, sang năm tới cả hai đều hai lăm ...cũng vừa kết thúc cuộc hôn nhân với Ran....

Ran nghe thấy tên mình, loáng thoáng vài lời nhận xét về Shiho, cô dừng lại đôi chút theo bản năng.

- Vậy bố nghĩ Shiho thế nào?

- Shinichi có cách hỏi của riêng anh.

- À bố rất thích con bé, bố coi nó như con cái trong nhà mà.

Anh thật sự muốn gạt tôi ra ư, tại sao lại... Ran thắt tim , anh đã nói những gì lúc sáng và những gì lúc này. Chúng đối lập tàn nhẫn khiến tôi không thể phân biệt được anh là ai? Anh là của Shiho hay thuộc về gia đình có tôi....?

- Nhưng làm sao bố biết Mayano phu nhân quý con, con có nhiều khuyết điểm....

- Shinichi đi từ sơ hở trong câu nói của ông Kudo. Cả anh và ông đều không nghĩ có kẻ thứ ba nghe được đoạn đối thoại.

- À thì con trai của bố, con luôn tự tin về bản lĩnh của mình mà.!

- Thế còn Ran, cô ta sẽ được hưởng những quyền lợi gì?

Ran đặt khay nước xuống, tìm một chỗ nghe thích hợp rõ hơn, giọng lưỡi của Shinichi sao mà toan tính và phân bua. Cô tự dựng lên khuôn mặt của anh lúc này. Vô tình và phủi nhận sự hiện diện của cô, hoán đổi chúng thành những tập tiền có giá trị sử dụng.

- Bất cứ thứ gì nó muốn trong phạm vi nhà chúng ta đáp ứng được.

- Vậy còn con của con và cô ấy?

- Shinichi không cố gắng nói là cô ta nữa, bởi từ cô ta xa lạ và không liên quan đến anh.

- Con không chấp nhận việc hủy hoại tài sản của mình!

- Anh khẳng khái quyết định.

- Con hiểu sai ý ta rồi, đương nhiên gia đình chúng ta sẽ giữ lấy đứa trẻ, con lập gia đình với Shiho con bé rất tốt, chắc chắn sẽ chấp nhận. Hơn nữa, trẻ con còn bé, bảo mẹ nó là ai thì chắc nó sẽ tin tưởng mãi.

- Cũng thật đúng như người nào nhận làm bố thì nó sẽ theo và gọi papa suốt đời.

- Hóa ra ý bố là thế!

- Shinichi đã nắm được nội dung, anh vờ tỏ ra không hiểu trước đó.

- Bố...! Con..

- Và như trút nổi lòng, anh cứ tưởng cha mình vì muốn tranh tài sản nên mới " gài con dâu " vào, thì ra ông đang nghĩ về tương lai của anh và Shiho. Anh và cô không đi được đến điểm cuối cùng của tình yêu vì ông nên ông tìm kiếm điểm đến đó thay hai người. Anh chợt nắm lấy tay ông mà cười, ông vẫn vĩ đại như anh từng nghĩ, chỉ có điều Shinichi bây giờ còn đến sự hy sinh của người khác hơn cái lợi của bản thân rồi.

- Nếu con muốn bố sẽ thúc đẩy nhanh hơn, con bé Ran hiền lành và ngốc nghếch, hẳn rất đơn giản. Hay quá, thế là Shiho sẽ trở thành con dâu của nhà ta ! Rồi nó cũng sẽ được ăn cơm cùng bàn với Kaitou và Yuki ,.. Con sẽ về nhà nhé! Bố muốn nhìn thấy các con nhiều hơn....

Shinichi nuốt tới cạn khô khoang miệng, anh cũng muốn cho người đàn ông này được như ý, nếu là trước đây, nếu không có đám cưới này. Anh để ông tận hưởng ảo mộng và không nở đánh đổi nó, nhưng thế là quá nhẫn tâm với một người....

- Vậy nếu giả dụ như...hai bác Mayano muốn có cháu bế thì sao?  Hai bác không thích con của Ran....

- Shinichi vẫn nhớ như in những gì Shiho nói với mình. Nếu trên đời không có quy luật dị hóa đồng hóa quái quỷ thì lúc ấy anh tin đã biến Shiho thành cô dâu duy nhất của đời mình.

Ran mày là một quân cờ ư? Tôi có thể hỏi về công dụng của mình đối với các người không?  Nghe đến đây cô tự tìm được giá trị, tức là Shinichi ơi, nếu tôi không có trẻ con, thì anh sẵn sàng đánh rơi và tìm về cô gái yêu thương của anh. Anh chỉ cần tôi như một người mang giọt máu của mình và quý cô Shiho, xong rồi tôi bị bỏ.... Cả đời đã từng bị vất lại một lần rồi, sao ông trời độc ác cho thêm một lần nữa.... À ha, giờ thì tôi đã biết, công việc của mình chính là " đẻ mướn ". Có gì đau lòng hơn, nghiệt ngã hơn, mướn gì họ không mướn, sức lao động, thời gian, và cả tâm hồn....

Thật may, tôi không có con dê non của anh, tôi chẳng có ơn huệ, tôi không dính dáng đến Kudo Shinichi...nhưng tôi sợ lắm, vì tôi sợ vì không có nên anh sẽ đuổi Ran cút....

Họ thật quá đáng, Shinichi, anh lạnh lắm, cũng đáng hận vô cùng. Anh ghét tôi như thế sao, tôi không có chỗ đứng nào ư... Tôi là người vô hình trong cuộc đời anh...?  Cô lấy tay ôm miệng ngăn tiếng khóc rồi lủi thủi leo lên phòng. Bước chân lạc lõng ở chân trời....

- Ờ thì... Con của Ran chắc đáng yêu lắm, họ không từ chối được sự đáng yêu của bé đâu!  Con trai của con mà!

Vẫn là bế tắc thôi, Shinichi nhạt dần khóe môi, anh tu nguyên chai bia. Mọi thứ nên dừng lại tại đây, anh hiểu được tấm lòng của người cha này là đủ, anh thật sự không trách ông.

- Con và Shiho không như mọi người nghĩ đâu. Cả hai đều có một khoảng thời gian dài dài sống bên nhau, tưởng rằng đã yêu nhau nhưng....

- Shinichi nói dối để đi tới một sự thật mà anh mong muốn -

..... Chúng con đi tới điểm dừng vĩnh viễn rồi. Con chỉ coi cô như em gái, và cô ấy cũng không thể coi con hơn người anh trai...chúng con đã nhiều lần cố gắng tiến triển, lại không thể hơn. Vậy nên bố đừng suy nghĩ nhiều về việc con kết hôn với Ran. Con...không hối hận...đến bây giờ không hề hối hận. Shiho cũng tìm được cho mình một người thích hợp rồi. Con vẫn thương cô ấy, và cô ấy mãi là em gái của con...!  Con cũng sẽ để con của mình gọi cô ấy như Yuki, bất kể là gì con vẫn luôn gìn giữ tình cảm của cả hai, con sẽ cùng anh Kaitou bảo vệ cô ấy... Hơn nữa kể cả con của chúng con, của Ran và con, có là một tiểu công chúa thì con vẫn viên mãn!

- Shinichi... !

Ông Kudo bất giác cho rằng có khi nào bọn trẻ biết được quan hệ ruột thịt của mình. Khẽ khàng và tế nhị.

- Bố yên tâm đi, con không nhẫn nhịn ai bao giờ, nếu con không hạnh phúc nhất định con sẽ đổi mới môi trường sống. Bố đừng nghĩ Ran là người nhàm chán, cô ấy cũng... Hay lắm. Hơn nữa gia đình lại sắp có thêm thành viên , haha,...

- Shinichi đã nhắc tới Shiho quá nhiều lần, anh muốn giải thích cặn kẽ cho mọi người để họ đừng nhắc tới quá khứ trước mặt Ran nữa , vì có hay không tình yêu giữa cả hai, việc gọi về mối tình đầu luôn gây bức bối cho nửa còn lại. Từ giờ anh đâu còn nhìn cùng một hướng với Shiho, từ giờ anh đã có lối đi riêng.

- Ta....

- Con dự định sẽ viết giấy đăng ký kết hôn với cô ấy...

Ông Kudo đã đạt được mục đích, một khi có giấy kết hôn, đứa trẻ có giấy chứng sinh và một vị trí không nhỏ trong gia phả. Mọi chuyện thật dễ dàng theo kế hoạch của ông. Điều băn khoăn giờ đã được tháo gỡ. Nếu Shiho và Shinichi kì thực thuộc về hai thái cực thì ông đã thoát được một cục đá trong rất nhiều tảng đá phải gánh, lại càng không phải xót xa khi đem cả cả ba đứa con mình chắp vá thành gia đình. Ông ngồi dậy và ôm lấy con trai.

Shinichi tiễn ông về, nhìn theo bóng chiếc xe khuất rồi bao quát về ngôi nhà của mình, anh cảm thấy ấm áp lạ kỳ.

- Cộc cộc cộc!

-...

- Muốn vào thăm dê con!- Shinichi thăm dò qua khe cửa nhưng kín quá, anh không biết được Ran đang làm gì trong đấy.

Shinichi thử vặn nắm cửa nhưng đã bị khóa trong. Nhớ đã từng có lần mình phòng vệ bằng cách này mà ngắc ngoải, trách mình bày đặt. Đứng trực bên ngoài, anh đi lên đi xuống, lòng và lòng vòng chờ đợi, mới nửa tiếng không gặp đã thấy nhớ nhung, dẫu vẫn dặn lòng lảng tránh hình bóng cô.

- Ngủ rồi à? Hay bị mệt?  Có cần...à hạn chế uống thuốc, này, có muốn xoa bóp thái dương không? - Shinichi vẫn cố nói vọng vào, chẳng biết trong đấy có nghe thấy không nhưng anh muốn làm tất cả để san sẻ cùng. Việc mang thai đâu có nghĩa là riêng người mẹ mang nặng đẻ đau, bên cạnh đó vai trò của người cha cũng rất quan trọng, là người ôm giữ, vỗ về hai mẹ con.

....

Chờ đợi nằm ngoài mức tưởng tượng. Nếu bắt anh đợi một chiếc xe taxi, chờ thanh toán hàng hóa hay một hợp đồng kí kết làm ăn,... anh sẵn sàng , vì đó là luật lệ, nhưng cũng có ngoại lệ với một ai đó, rằng phủ nhận những tíc tắc thời gian trôi vô vị.

Ran trong cơn uất ức hai khóe mắt đỏ ngầu, cô muốn ngủ đi nhưng không tài nào. Đặt mình xuống giường, cô đấm thụm vào con búp bê. Thứ đồ chơi vô tri này chí ít còn giúp cô giải tỏa nỗi lòng, nó vẫn cười dù bị người ta chà đạp. Phút chốc cô chỉ muốn lao ra và hét to rằng mối ràng buộc giữa mình với Shinichi là hư cấu. Cô sẽ dập tắt mọi hy vọng trong lòng anh ta, phá tan ảo tưởng về một gia đình mà mình có vai trò không hề nhỏ.

Ran lau hàng mi đẫm lệ, cô tĩnh lặng một hồi lâu. Thử hình dung khi đem so sánh giữa mình và Shiho. Đương nhiên cô ấy thắng, về mọi mặt, ngay cả làm chiếc bóng núp sau một tiểu thư cao quý chưa chắc Ran đã vươn tới. Hay nói cách khác, từ " hàng giả " xứng đáng với cô hơn bất kỳ từ ngữ nào khác. Từ tên họ, cung cách ứng xử, giá trị vật chất đến góc tâm hồn của cô đều lọt thỏm giữa những con người cao sang quyền quý này mà nếu không gặp Shinichi, cô nào biết tới.

Người ta vẫn nói, mỗi khi con gái buồn, họ thích ăn và Ran là tín đồ ẩm thực. Từ giờ cô quyết định sẽ làm những điều mình thích, không phải gò bó vì bất cứ điều gì nữa, để đến lúc khép bức màn lại,  chẳng còn tiếc nuối cho bản thân.

-...dê....dê....con nhớ....bố....papa à?

Cô vừa mở cửa đã bắt gặp Shinichi đứng chầu chực. Hành vi của anh ta thật đáng ngờ, chẳng khác một kẻ vô công rồi nghề xỉa xói chuyện đời tư người khác. Nhất là khi cô quắc mắt nhìn, anh giả vờ lượn ra xa vươn vai, vặn khớp, nói lắp bắp. Ngoài từ " con" ra anh ta không thể nói về cô được à, và đôi mắt làm ơn nhìn lên khuôn mặt này được không.

- Ơ , đi đâu đấy? - Shinichi thốt lên nhằm dò hỏi, có phần ái ngại khi nhận ra mình dường như đang quản thúc cô.

- Đi nạp năng lượng! - Ran đáp gọn, cô giậm chân khoan thai như thế vốn dĩ mình là người nhàn nhã, vô lo.

-  Mắt lại làm sao thế kia?  Sao cứ khóc hoài thế?  Có chuyện gì...thì nói ra đi.. ?- Shinichi nói giọng tội nghiệp bám theo, anh thắc mắc mọi thứ về cô. Ai?, cái gì?  Đã chọc giận mẹ dê con của anh chứ?

- Vậy anh nghĩ tôi làm sao? - Ran mở to mắt nhìn anh từ trên xuống dưới rồi đi xuống. Quả thật đúng, không thể nắm bắt được ý đồ một con người thông qua việc tiếp xúc, giờ cô không tin anh ta có lòng quan tâm tới mình, bất kỳ điều gì thuộc về anh ta hướng về cô chẳng qua có quyền sở hữu về hình nhân ảo mà vẫn được gọi bằng cái tên dễ thương.

- Không nói ai biết?  Mẹ dê  đừng làm dê buồn nhé!

- Tôi đang muốn ăn thịt anh đây!  Mà tôi không phải làm lũ dê kêu be be như anh! - Ran thiết nghĩ, mình không yếu đuối, hãy chống mắt mà xem ta đây sống nhăn răng hưởng thụ cuộc đời, rồi đến lúc cần phải cuốn gói thì cô sẵn sàng dọn sạch lưu luyến. Cô mở tủ lạnh và bắt đầu chiến dịch càn quét.

- Ăn vừa thôi, không ăn mít, nóng lắm, ăn cam hay nho đây này....! Đừng ăn bánh ngọt, đường trong máu đấy! - Shinichi cũng mong cô bồi bổ sức khỏe, miễn là đừng tiêu thụ những loại hoa quả chỉ ngon miệng mà không thực sự tốt.

- Tôi ăn cho tôi chứ cho anh à, bỏ tay ra!- Ran cứng rắn.

- Nhưng... Dê con không thích thế! - thật là khó khăn để nói lên chủ ngữ thực sự trong mục đích của câu nói, Shinichi chặn tay cô lại. -  Tôi thích nuôi lợn chứ không thích nuôi dê!- Cô vừa cắn chocopie khiến hàm răng đen xì như bà lão nhai trầu. Cô làm vợ của anh ta để sau này giương mắt nhìn anh ta " tái giá " thì con dê hay con lợn cũng vô nghĩa. Cô đưa tay trái chống bụng, hai chân cho hẳn lên ghế.

Shinichi đành châm trước, anh bóc giùm cô đồ ăn nhưng chỉ chọn những món tốt cho sức khỏe và tăng chất dinh dưỡng nhưng lạ thay cô không hề đoái hoài đến chúng. Hơn ai hết anh hiểu phụ nữ mang thai cần được chiều chuộng và quan tâm gấp bội.

Ran biến hóa qua trí tưởng tượng bằng phép tượng hình, cô cho rằng tất cả những thứ mình đang ngấu nghiến là từng lời lẽ xát muối của Shinichi. Cô nuốt gọn ghẽ như ao ước cuốn chúng thành tàn tro.

Araide vừa mới sắp xếp một căn phòng cho người bạn cùng làm ăn cách xa nơi trung tâm tránh tai tiếng. Người bạn này cùng hoạt động vũ trường với anh, tuy nhiên công ty của cha anh ta hiện đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, hiện thời cần phải tránh hoạt động của Viện Kiểm sát. Sau khi tận tình dặn dò các nhân viên của mình chăm sóc khách chu đáo, Araide trả không gian yên lặng cho anh ta. Ngay trong gara của nhà nghỉ, anh vô tình trông thấy một cặp nhân tình, người đàn ông có dáng dựa với cha của Kaitou, còn cô nàng sánh bên có vóc dáng của một thanh niên trẻ. Vốn không hứng thú với chuyện riêng tư của người đời nên anh phóng xe về căn hộ của mình. Hình như anh đã từng trông thấy cô gái kia ở nơi nào đó một lần.

Quả nhiên giác quan của Araide không sai, người nữ đó chính là Yến Yến, người đã đem mang giấc mơ cổ tích đến cho Ran.

- Em à, đừng dùng thuốc lá bừa bãi, em nên nhớ mình đang mang trong mình dòng máu nhà họ Kudo đấy!

Yên Yến khoác trên mình một tấm khăn mỏng, nằm trên ghế dài phả khói, cô ta theo dõi những tấm ảnh về cặp vợ chồng trẻ.

- Shinichi, tưởng cậu ta tinh tường cỡ nào, không ngờ cũng bị màn kịch của con nhỏ này làm mờ mắt. Anh có mắt chọn diễn viên đấy!  Con trai của mẹ thật may mắn khi có một ông bố tốt như thế! - Cô ta tiếp tục hút thuốc, - Đời bèo bọt!  Đáng trách Yến Yến này không đủ khả năng để nuôi con! - Cô ta khẽ rít một hơi dài, quãng đời tuổi thơ sống với người cha say xỉn và bất lương làm cho Yến Yến tin tưởng tuyệt đối vào việc giao chính máu mủ của mình cho người đàng hoàng tử tế dù có ít nhiều thói xấu về phụ nữ. Những ngày qua từ xa quan sát, Yến Yến thẩm ghen tị với cô gái Ran, cô ấy thật sung sướng khi có một người đàn ông quan tâm đến đứa trẻ. Người mẹ bệnh tật quá cố cũng chỉ mong chồng lo gánh trách nhiệm với Yến Yến, ấy thế mà ông ta có thèm đoái hoài  gì đến.

- Ấy, em đừng não nề như thế, anh sẽ không để con chúng ta thiệt thòi đâu. Shinichi nó hơn anh, anh chỉ là một người đàn ông tồi, còn nó suy nghĩ thấu đáo và đặt hai chữ gia đình lên nhất!  Cũng may, vì nó quý trẻ con nên con bé Ran mới được săn sóc đâu vào đấy !

Theo như bà Kudo thuật lại những ngày đầu của cuộc hôn nhân giữa Shinichi và kẻ ngoại đẳng, ông Kudo cho rằng anh không hề thấy mọi chút thu hút gì ở cô vợ trẻ, bà Kudo vẫn cứ ái ngại về những cử chỉ yêu thương mà Shinichi đã thể hiện với Ran, theo ông chẳng qua do quá bất ngờ và hạnh phúc vì thiên chức làm bố nên anh đã không mảy may do dự nghi ngờ kế hoạch, chứ nào phải nhờ tài cán của con bé thuê từ cô nhi viện kia.

- Con nhỏ nào sẽ nối gót phúc phận được chăm ẵm con của Yến Yến này !- cô ta giữ âm vực lưng lửng, vừa hững hờ mà rất chú tâm.

- Ban đầu anh định vun cho Shiho, con gái của tập đoàn Mayano, nhưng Shinichi không đồng ý nên cứ biết tới đó đã, để Ran hoàn thành vai trò của mình. Chưa chắc Shinichi đã muốn ly dị bởi nó nghĩ cho đứa con. Nếu không có sự can thiệp của bà ta thì anh chấp nhận con bé Ran làm con dâu, nó thiếu tình thương rồi sẽ bù đắp cho con chúng ta hơn những đứa trẻ khác! Chỉ tiếc rằng bà ta mới nắm quyền quyết định và Shinichi đâu có thương yêu gì con bé!

-Cái bà Kudo cậy mình có tiền nên bắt nạt tôi tó! Hay anh bỏ quách bà ta đi! Rồi dẹp cái trò này, con em em nuôi! Chẳng mắc mớ dây mơ gì hết!

- Ngốc, nếu anh ra đi sẽ mất hết toàn bộ công sức gây dựng suốt ba mươi năm trời, tuổi thanh xuân, tiền bạc, lòng tin, con cái và một phần tài sản chứng khoán. Đến khi ấy làm sao có tiền nuôi mẹ con em!

Ông Kudo phiền muộn hơn cả. Chính ông là trung tâm của rắc rối, ngày đầu ông tuyên bố phản đối mối quan hệ giữa Shiho và Shinichi rồi sau một thời gian lại thay đổi. Ông dự định nói cho Shiho hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của mình, lừa gạt Shinichi, để hai người đến được với nhau và coi em mình như đứa con kết tinh duy nhất trong cuộc hôn nhân. Đấy là vì thương tiếc cho mối tình dở dang của cả hai, không đành thiêu rụi mầm hoa căng tràn sức sống, một mặt muốn danh chính môn thuận gọi Shiho là con, nào ngờ Shinichi khước từ, ông vừa được hưởng lợi lại vừa xót xa. Đành vậy thôi, nếu mọi chuyện đã lỡ hãy để tự bọn trẻ tháo gỡ, ông chỉ mong đứa con trong bụng Yến Yến có chỗ dung thân. Đối với ông con cái là món quà mà thượng đế ban tặng, dù đó là của bất kỳ ai. Và Phạm phải luân thường đạo lý.

*

Một điều ông Kudo đã nhìn nhận đúng về Shinichi, anh là người dám làm dám chịu, dũng cảm gánh vác những hành động mình gây ra. Lật qua lật lại bức scan ảnh siêu âm, anh hân hoan chào đón bé con. Thời gian sống với Ran chưa đủ dài để đi hết con đường thói quen, tính cách và hiểu biết về cô nên vô hình chung anh làm mở thực tế tình cảm của mình. Hoặc cũng có thể chính vì sự xuất hiện của một sinh linh bé nhỏ đã làm anh không thể kiểm soát được trái tim ngự trong lồng ngực và bẵng đi  những hồ nghi về đêm tân hôn.

Xoay một vòng ghế, Shinichi vừa muốn chú tâm vào công việc để kết thúc sớm, lại cứ mải mê chuyện gia đình. Cứ chốc lát anh muốn gọi điện về nhà hỏi thăm, lúc nào cũng lăm lăm cái điện thoại bên người.

Ran quằn quại ôm bụng. Hậu quả của việc ăn uống bừa bãi vô tội vạ đem lại một buổi sáng không mấy yên lành. Thà rằng khi ấy sáng suốt hơn, nghe theo lời Shinichi đã không đến nông nỗi này.

Cô ngồi lì trong nhà vệ sinh như được trả công cho việc trông giữ chúng. Hễ khi vừa ra ngoài đã phải lao vào trong, tập đoàn thức ăn đang biểu tình một cách dữ dội, trong khoang ruột xảy ra vụ ùn tắc giao thông. Bên cạnh đó điện thoại cứ réo chuông khiến cô dũng cảm lắm mới chạy ra giường lượm.

Hóa ra chính là người mà ai cũng biết là ai, cô liên tục từ chối nhưng máy vẫn đổ chuông mãi, đành bấm bụng bực mình nghe.

- Gì? Anh gọi hoài lắm thế?

- Thì tôi...tôi quan tâm đến con tôi, cô cho bé ăn chưa?

- Giời ạ! Ăn đến béo trục béo tròn rồi! - Ran cúp máy, nhanh chóng khuôn mặt nhăn nhó đến khó tả. Anh còn bảo cô nạp thêm để tống một thể ra ngoài chắc.

Shinichi vẫn còn chằm chằm nhìn vào điện thoại, không hiểu vì sao cô ấy lại dữ dằn, anh có ý tốt hỏi han mà. Chưa đầy một tiếng nữa anh lại gọi:

- Tôi muốn hỏi dê của tôi ngủ chưa?

- Tôi đang trả lời anh thì ngủ được chắc ?- Ran vẫn trong giai đoạn bị thể xác hành hạ, lại thêm tên chồng chỉ một mực lo cho con khiến tâm trạng không thể khá khẩm. Nếu cô là một người mẹ thật sự thì không nói, đằng này chỉ là thuê dưới dạng hình thức, âu dẫn đến khó chịu.

Shinichi lúc này mới nhận thấy mình tắc trách, nhưng anh luôn mong mỏi được che chở và sưởi ấm gia đình nho nhỏ của riêng mình. Anh cố gắng tập trung tối đa vào bản hợp đồng với công ty giải trí Countdown. Kí tên trên góc dưới của văn bản, đúng thật là tên mình quả là thú vị, điều mà ngoài Ran ra không ai nhận thấy.

*

Ran suy nhược một lát, cuối cùng cô cũng có thể ngồi lâu lâu mà không phải co giò làm bạn với bồn cầu. Cô ngồi nghỉ lấy lại sức, suy tính xem trưa nay mình ăn cơm chấm mắm hay nhịn qua bữa. Vấn đề là Shinichi hắn ta mà biết thì kiểu gì cũng la mắng cô không màng tới bé dê của hắn.

- Vợ ơi!  Chúng ta đi thể hiện đi!

Ran đánh rơi chiếc khăn lau mặt khi đột ngột xuất hiện tiếng của chồng, cô vội vàng ra cửa, Thiếu gia Shinichi đứng đó và vẫy tay gọi.

- Anh nói đi đâu cơ?

- Phải cho dê con đi giao lưu với bạn của bố bé chứ!!! - lúc cười anh để lộ đôi môi trái tim đầy khiêu gọiwv, đứng dựa vào thân xe, anh mở sẵn cửa để lối Ran vào.

-.....- Cô vẫn đứng trong nhà, khoanh tay trân trối nhìn anh kèm suy ngẫm - Tôi mệt!

- Vợ mệt thì chồng sẽ đi theo kèm cặp, bao nhiêu bạn bè đang đợi chúng ta đấy!

Ran phát xấu hổ với láng vì giềng cách xưng hô quá chớn của anh ta. Cứ cho là cả hai đều còn trẻ, trong độ tuổi lãng mạn nhưng cũng đừng nói lãng xẹt và dễ gây ngượng ngùng từng ấy.

- Ơ kìa, chuẩn bị đi vợ!  Hôm nay anh sẽ chính thức giới thiệu thành viên thứ ba của nhà mình trước mặt mọi người, anh Kaitou, Yuki, Shiho, Misuhiko, Takagi,.....và cả Araide nữa! - Shinichi ngập ngừng khi nhắc đến tên người cuối cùng. Mục đích chính của anh là cho Araide biết chứ nào phải giới thiệu cho người thân quen, không hiểu sao anh sinh đố kỵ với hắn, người có gan dám ném vợ anh xuống bùn.

-Tại sao lại muốn giới thiệu...? - Còn Ran lại để tâm tới danh từ riêng thứ ba, có những hy vọng mà người đem gieo không hề hay biết đã đâm chồi nảy lộc trên mảnh đất mà họ đã thực hiện.

- Ờ....ờ....để đòi đồ chơi và sữa!  Thời buổi kinh tế thị trường giá sữa đắt đỏ ghê! - Shinichi đánh lảng, anh khịt mũi ngó xem có vị hàng xóm nào nghe thấy không.

Ran đáp lại bằng một cái lắc đầu, vậy là cô lại bị mềm lòng.

- Các người suốt ngày tiệc với chẳng tùng!


Lên xe, Shinichi cứ để Ran cằn nhằn, cô nói thế nhưng cũng đã theo anh đi đấy thôi, theo anh được biết, Kudo Ran chỉ mạnh miệng chứ hoàn toàn rất dễ lôi kéo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ng