EM TRAI ĐẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần tiếp theo tôi thức dậy cũng khó chịu như vậy, nhưng lần này là do những lý do bên ngoài, không phải vì ngọn lửa đang bùng lên trong tôi. Giấc ngủ yên bình của tôi đã bị gián đoạn một cách thô bạo bởi một tiếng gõ cửa mà tôi cho là hoàn toàn đáng ghét.

"Mời vào," tôi lảo đảo hét lên khi miễn cưỡng vung chân ra khỏi giường và chạy quanh phòng, nhặt đủ quần áo và vội vàng mặc vào để tôi có thể trông đàng hoàng khi ra mở cửa. Tôi cố gắng rời mắt khỏi chàng trai trẻ đang nằm dài ngủ trên giường của tôi, biết rằng nhìn anh ta sẽ chỉ khiến tôi thêm thất vọng khi trở lại thế giới thực của bổn phận và trách nhiệm.

"Vâng?" Tôi cố không tỏ ra gắt gỏng khi nói với ninja được bà Tsunade cử đến.

"Hokage muốn nói chuyện với ngài, Temari-sama," người đưa tin khiêm tốn, tôi biết mình đã không che giấu được sự không hài lòng của mình như tôi muốn.

"Tất nhiên. Tôi sẽ đến đó ngay," tôi cố làm dịu đi vẻ mặt của mình nhưng điều đó không ngăn cản được chàng genin trẻ tuổi, giờ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhanh chóng gật đầu chào một cách kính trọng rồi chạy vụt đi càng nhanh càng tốt.

Tôi khẽ cười khi đóng cửa lại rồi bận rộn chuẩn bị. Tôi có thể cảm thấy một mớ cảm xúc ẩm ướt, không thể phân biệt được bắt đầu chảy xuống đùi tôi, nhưng tôi biết bây giờ không phải là lúc tìm hiểu các sắc thái của cuộc gặp gỡ đêm qua hay ý nghĩa của nó đối với Shikamaru và tôi, nếu có. Sẽ có thời gian cho việc đó sau, hoặc có thể nó không đáng để suy nghĩ hay dành thời gian cho nó.

Tôi cũng không quá dịu dàng khi buộc tóc thành bốn bím, tôi nghĩ rằng sự thô bạo ấy sẽ đủ để giải tỏa sự thất vọng của tôi ít nhất là trong thời điểm hiện tại. Tôi nghe thấy tiếng Shikamaru cựa quậy, tôi quay sang nhìn anh ấy, không thể ngăn mình mỉm cười.

"Em phải đi à?" Anh ngáp và nheo mắt về phía tôi, cố gắng che đi ánh nắng chói chang vui vẻ chiếu qua cửa sổ, chạy dọc cơ thể của anh một cách trơ trẽn.

"Ừ." Tôi rất muốn cúi xuống hôn anh ấy, nhưng tôi sợ điều đó có thể khuấy động ham muốn tình dục của mình nên tôi đã kiềm chế. Tim của tôi đập rộn ràng khi nhìn thấy thân hình lộ ra của anh ấy, khoe trọn những cơ bắp săn chắc đến mức hoàn hảo. "Em phải đi gặp Hokage. Em sẽ quay lại. Nghỉ ngơi đi-"

Câu nói dang dở lơ lửng trong không khí một cách vụng về, vì tôi không biết nên kết thúc nó bằng "tình yêu của em" hay "anh chàng lười biếng của em". Tôi phải gọi anh ấy là gì bây giờ? Chúng tôi đã không xác nhận sự thay đổi trong mối quan hệ, tôi cũng không muốn mình phải mở lời trước. Cảm nhận được điều đó, Shikamaru nở một nụ cười ranh mãnh với tôi, sau đó ngã xuống giường để có thể tiếp tục ngủ. Vấn đề này sẽ được giải quyết sau, và tôi mừng là mình không phải giải quyết nó bây giờ.

Tôi vội vã ra khỏi cửa, đầu óc rối bời, cố gắng một cách tuyệt vọng để tranh giành và thu thập những suy nghĩ phân tán của mình đang nhảy nhót linh tinh đây đó, làm rối tung bộ não của tôi. Tôi hít một hơi thật sâu để kiểm soát suy nghĩ và cảm xúc của mình. Một Shinobi không được phép bộc lộ cảm xúc, và che giấu cảm xúc của mình là một chiến thuật mà tôi đã nắm rất chắc - tôi là một bậc thầy trong việc điều khiển cảm xúc của chính mình. May mắn thay, nhiều năm toi luyện đã được đền đáp. Khi tôi đến văn phòng Hokage, tôi đã lấy lại được thái độ và biểu cảm phù hợp.

"Hokage đại nhân," Tôi cúi đầu lịch sự khi được Shizune dẫn vào gặp Tsunade.

Tsunade ngồi ở bàn làm việc, cằm chống lên hai bàn tay đan vào nhau, đôi mắt thông minh của bà đủ để cho thấy bà nhận ra sự có mặt của tôi mặc dù tôi có thể nói là bà đang bận tâm với những suy nghĩ và vấn đề phức tạp hơn.

"Ta đã nhận được thông báo của Kazekage gửi cho ngươi," bà ấy nó. "Kazekage muốn ngươi ở lại thêm vài ngày nữa, vì cậu ta và Kankuro sẽ đến cùng với một số genin từ Làng Cát để tham dự kỳ thi Chunin sẽ diễn ra vào ngày mốt."

Bà ấy đưa cho tôi tờ giấy được gấp lại, nhưng tôi biết rằng bà đã thông báo tất cả các thông tin liên quan trong đó. Tôi hơi bối rối không biết điều gì đã thay đổi suy nghĩ của Gaara về việc đến dự kỳ thi. Trước khi tôi rời đi, em ấy nói rằng có lẽ em ấy sẽ không đến, đặc biệt là xét đến mức độ nguy hiểm của cả em ấy và ngôi làng của chúng tôi.

Tsunade tiếp tục, "Ta vẫn chưa nhận được tin tức từ đơn vị mà ta cử đi gặp thuộc hạ của Sasori. Bây giờ ta đang mong đợi họ trở lại. Ta nghĩ rằng Kazekage ở đây sẽ cho ta cơ hội trò chuyện trực tiếp cũng như bất kỳ thông tin được tiết lộ hoặc những diễn biến mới diễn ra. Ta còn có một số vấn đề nhạy cảm muốn nói với cậu ấy về những vấn đề mà ta nghĩ rằng cũng sẽ quan trọng đối với Làng Cát. Ngươi có thể đưa cậu ấy đến đây được không?"

"Dĩ nhiên rồi, Hokage đại nhân," tôi cung kính gật đầu.

"Ngoài ra, ngươi được chào đón để nói chuyện với ta về các vấn đề, nên ta chắc chắn rằng cận vệ của Kazekage cũng sẽ muốn." Sau đó, bà ấy lại bắt đầu lật giở các giấy tờ, và tôi biết mình đã hết việc ở đây.

 Tôi biết rõ rằng bà ấy có rất nhiều việc phải giải quyết ngay bây giờ, mặc dù tôi không bắt kịp tốc độ như Gaara về những chuyện ở Làng Lá hay kế hoạch của Akutski và hành động của Orochimaru. Ngay cả em ấy cũng không được kể mọi chuyện. Chúng tôi là đồng minh, nhưng tôi không chắc là chúng tôi đã xây dựng lại được lòng tin mà chúng tôi đã phá hủy bằng cách hợp tác với Orochimaru và làng Âm Thanh. Đó là một trong số ít chủ đề mà tôi và Shikamaru không thảo luận - chỉ là nó hơi quá khó xử và tôi nghĩ việc tôi cứu được anh ấy khỏi Tayuya đã bù đắp cho điều đó.

Tôi nghĩ về anh ấy khi tôi rời khỏi nơi làm việc của Tsunade. Mặt trời đang chiếu xuống Làng Lá, sống động và rực rỡ, tràn ngập sự náo động. Màu sắc dường như tươi sáng và mọi chi tiết cuối cùng trong thế giới xung quanh tôi - từ những ngọn cỏ xanh thẫm và những đám mây trắng ở trên bầu trời cho đến âm thanh của hai người phụ nữ đang mặc cả của một chiếc nồi đất - hiện lên một sự rõ ràng chưa từng có. Đó là một sự rõ ràng mà bằng cách nào đó đã được chuyển đến tâm trí của tôi.

Tôi đột nhiên nghĩ đến một bức tranh thực tế rất cụ thể trong đầu, về việc tôi là ai và điều gì đang xảy ra lúc này. Tôi nhìn thấy những đòi hỏi trong cuộc sống của mình và tôi biết những đam mê đen tối, không thể nói thành lời của màn đêm không thể phù hợp với thế giới của tôi lúc này. Ban ngày cho tôi một bối cảnh hoàn hảo để tôi hình dung trong đầu ý nghĩa của việc để bản thân yêu Shikamaru, hay hơn thế nữa, để thực hiện tình yêu đó.

Tôi khá chắc chắn rằng chuyến tàu "yêu anh ấy" thực sự đã đến đích cùng với trái tim tôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể để mình bị cuốn vào một chuyện tình lãng mạn nào đó. Sự cho phép như vậy dường như không còn khả thi khi tôi giãi bày nó với chính mình, khi mọi thứ đều nhẹ nhàng, rõ ràng và thực tế. Không có thời gian cho việc này, tôi nghĩ một cách logic. Những tính toán của tôi đã được theo dõi với cảm giác rằng những suy nghĩ này không nằm ngoài dự kiến. Tôi biết điều này sẽ xảy ra. Tôi biết rằng cuối cùng tôi sẽ phải tỉnh dậy khỏi giấc mơ và nhìn thấy mọi thứ như thực tế của chúng. Sâu thẳm trong tôi có một cảm giác chìm đắm, nhưng đó là một ấn tượng nhiều hơn. Tôi đã ngừng nó lại trước khi nó kịp ghi vào não và buộc tôi phải trải qua cảm giác đau đớn.

Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy lạc lõng và tôi không biết làm theo cách nào sẽ tốt hơn. Tương tự như vậy, bạn sẽ dễ dàng nhìn ra hướng hành động đúng đắn trong cuộc sống của người khác hơn khi bạn không phải là họ, không bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc đi kèm với những trải nghiệm của họ, tôi biết mình có thể logic hơn nhiều khi bước ra khỏi tầm nhìn của mình, đôi khi sự yếu đuối chỉ đơn giản là nắm bắt tình hình như thể tôi đang tổng kết một bài toán. Tôi có thể vạch ra một kế hoạch cho cuộc sống cá nhân của Temari  này mà tôi có thể thực hiện theo cùng một cách có phương pháp và không bị can thiệp.

 Tôi cần nói chuyện với Shikamaru trước khi có thời gian để những ham muốn của mình trở lại cơ thể. Tôi đã phải khóa chặt sự nhạy cảm, dễ bị tổn thương của mình để không thể tiếp cận các hành động của bản thân và tôi biết bay giờ là thời điểm an toàn để thực hiện nhiệm vụ này. Có quá nhiều sự mơ hồ ám ảnh tôi vào ban đêm.

Tôi mở cửa căn hộ của mình một cách mạnh mẽ, đầy quyết tâm, nhưng chẳng có ai cả. Chiếc giường vẫn chưa được dọn dẹp - thử hình dung xem - cửa sổ vẫn còn hơi mở. Tôi lắc đầu ngán ngẩm. Shikamaru rất có thể sẽ là người bạn trai lộn xộn nhất từ ​​​​trước đến nay.

Temari, đừng nghĩ như vậy. Tôi đã cảnh báo bản thân mình. Anh ấy không phải là bạn trai của mình. Anh ấy sẽ không phải là bạn trai của mình.

Đột nhiên, từ khóe mắt, tôi nhìn thấy một món mới xuất hiện trên bàn của mình, thêm một chút màu sắc cho căn hộ màu xám tẻ ngắt. Đi đến gần, tôi có thể cảm thấy trái tim mình mềm ra như một bờ cát bị làn sóng ấm áp, tràn ngập ánh nắng mặt trời cuốn trôi.

Một bông hoa duy nhất, kiêu hãnh với những cánh hoa lớn màu hồng với đài hoa xanh lục, đang nằm ngay ngắn trên bàn làm việc của tôi, phản ánh chân thực nhất về người tặng nó. Bên cạnh đó là một mẩu giấy ngắn gọn, được viết vội bằng những nét chữ lớn, có nội dung: "Rõ ràng là anh muốn dành cả ngày trên giường với em, nhưng anh phải hoàn thành việc chuẩn bị cho kỳ thi. Chúc một ngày tốt lành. Ở lại nhé. Nhớ gây ít rắc rối thôi và đừng khủng bố ngôi làng của anh nhé, người đẹp."

Tôi nghiến răng, cố kìm lại cơn dục tình đang dâng trào trong người. Tôi có thể hình dung anh ấy nói những lời này, chấm dứt bằng nụ cười ngả ngớn, đôi mắt anh vừa trêu chọc vừa nghiêm túc.

Chết tiệt, Shikamaru , tôi đã nghĩ lần thứ hai vào ngày hôm đó để đáp lại khả năng của shinobi làng Lá này, ngay cả khi không có mặt tôi, vẫn chiếm lấy tâm tư tôi và làm rối tung quyết tâm của tôi. Cứ như thể anh ta luôn đi trước tôi một bước, sẵn sàng với mọi phản ứng để làm tan biến bất kỳ cảm xúc nào mà tôi đang cảm thấy, hoặc để triệt tiêu hoàn toàn chiến lược được xây dựng hoàn hảo của tôi.

Trước khi tôi có thể bị phân tâm bởi những cảm giác lạ lẫm, khó chịu này, tôi nhét mảnh giấy vào trong áo, kéo ngăn kéo bàn một cách thô bạo và đặt bông hoa vào trong - dù rất cẩn thận để không làm nhàu nát những cánh hoa - và lao mình ra phía cửa. Nếu tôi không thể kìm nén suy nghĩ của mình về Shikamaru bằng trí óc khéo léo, thì tôi sẽ đơn giản ra ngoài và luyện tập cho đến khi tôi không còn sức để suy nghĩ gì cả.

Tôi chạy đến vùng ngoại ô của ngôi làng, thoát khỏi cảm giác rằng tôi đang chạy trốn, và tận dụng tất cả thời gian trong ngày kéo dài mong muốn trốn tránh của tôi, cật lực luyện tập mọi nhẫn thuật mà tôi biết, đặc biệt là những cái tôi chưa hoàn toàn thành thạo. Tôi sẽ lấy lại quyền kiểm soát ít nhất một điều gì đó trong đời mình, nếu đó là điều cuối cùng tôi làm.

Điều đáng mừng nhất là sáng hôm sau thức dậy, tôi như được hồi sinh nhờ giấc ngủ dành riêng cho những người đã hành hạ cơ thể mình bằng những hoạt động thể chất quá sức, sau đó ra cổng làng để đón hai đứa em tôi.

Tôi đã ở bên ngoài cả đêm qua và tập luyện cho đến khi nhiệt độ giảm xuống dưới mức có thể tôi chịu được, vì tôi vốn đã quen với nhiệt độ sa mạc và hoàn toàn không biết cách phản ứng với sự thay đổi thất thường của thời tiết làng Lá.

Khi tôi trở về, mặt trăng đã lên cao, thể xác và tâm trí của tôi đã hoàn toàn kiệt sức. Khi trở về căn hộ của mình, tôi không biết liệu mình có nên gặp Shikamaru hay không. Câu hỏi hiện lên rõ ràng trong tâm trí tôi, có một tí mong đợi, nhưng tôi đã quá mệt mỏi để tìm hiểu xem liệu tôi có mong anh ấy ở đó hay không. Anh ấy không đến. Tôi có cảm giác thất vọng, hoặc có thể, tôi nghĩ về việc tôi nên làm gì với sự thất vọng của mình. Tôi không chắc cái nào đúng. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tìm kiếm anh ấy lại là một cách hợp lý để khắc phục sự thất vọng nếu nó tồn tại. Tôi vẫn đang cân nhắc câu hỏi này khi tôi chìm vào giấc ngủ, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp trên cửa sổ.

Chỉ trên bờ vực của trạng thái vô thức do giấc ngủ gây ra - khi lý trí nghiêm ngặt bảo vệ suy nghĩ có ý thức của tôi quyết định công việc trong ngày của nó đã kết thúc - thì một ý nghĩ mới len lỏi qua tâm trí tôi: thực sự có một người rất ấm áp, thân thiện đã biến mất khỏi chiếc giường lạnh lẽo khá lớn đang nâng niu cơ thể đơn độc của tôi, người luôn khao khát được vuốt ve của một bàn tay rất đặc biệt và sự đồng hành của một thiên tài đang phát điên.

Tôi đắm chìm trong sự thoải mái của sự quen thuộc khi bắt gặp hai nhân vật nổi bật đang đứng ở lối vào Làng Lá. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là nét vẽ sống động trên khuôn mặt của Kankuro và mái tóc không thể nhầm lẫn của Gaara, đỏ rực và hoang dại như dung nham nóng chảy. Tôi cảm thấy mãn nguyện khi biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, mối quan hệ của tôi với gia đình sẽ luôn mang một ý nghĩa và sức mạnh đủ lớn để giúp tôi vượt qua.

Trong khi Kankuro và tôi luôn thân thiết, có lẽ do chúng tôi hơi bị cô lập với thế giới bên ngoài khi còn là con của Kazekage đệ tứ, và có lẽ vì tất cả chúng tôi đều có tính tự tin thái quá, còn mối quan hệ của chúng tôi với Gaara đã được cải thiện chỉ trong vài năm qua. Ba chúng tôi luôn là một đội không thể cản phá, nhưng mối quan hệ từng là mối quan hệ bị kiểm soát bởi nỗi sợ hãi giờ là mối quan hệ được thúc đẩy bởi sự tôn trọng, lòng trung thành và sự yêu thương - và có lẽ là một chút bảo vệ quá mức điên rồ từ phía tôi. Tôi luôn mong muốn được chăm sóc những người em của mình, nhưng bây giờ tôi không chắc mình sẽ làm gì với người đã làm tổn thương họ.

Tôi chạy đến chỗ họ và những genin đang đi cùng.

"Chị tưởng em không định đến," tôi siết chặt tay Gaara, biết rằng có lẽ em ấy sẽ không cho phép tôi ôm em ấy ở nơi công cộng. Phải giữ lễ nghi với bên ngoài. 

"Ban đầu thì em không có ý định đó. Nhưng em nghĩ tốt nhất là nên cố gắng theo kịp truyền thống, đặc biệt là khi mọi thứ luôn thay đổi. Chúng ta phải thể hiện sức mạnh, và các kỳ thi rất quan trọng đối với làng và các shinobi tham gia. Em cũng muốn cùng Hokage nói chuyện."

Tôi mỉm cười trước sự trang trọng của em ấy. Tôi quay sang Kankuro. Tuy kém tôi một tuổi nhưng em ấy cao hơn tôi vài phân và dáng người to hơn rất nhiều.

Theo chỉ dẫn của Tsunade, ba của chúng tôi đến văn phòng Hokage trong khi đám genin vội vã luyện tập.

"Chị biết bà ta muốn nói cái gì sao?" Kankuro khẽ hỏi.

Tôi nở một nụ cười. "Tất nhiên là không rồi, đồ ngốc, Tsunade không lãng phí lời nói, và bà ấy sẽ không bảo tôi lặp lại điều đó khi tất cả chúng ta đến đây."

"Temari, chị nên gọi bà ấy là Hokage," Gaara xen vào, giọng đều đều, nghe có vẻ chán nản.

"Tuy nhiên," tôi tiếp tục, phớt lờ lời trách móc của em trai tôi. Em ấy có thể là Kazekage, nhưng em ấy vẫn là em trai tôi. "Chị không nghĩ đó là tin tốt. Bà ấy có vẻ rất lo lắng và cực kỳ bận tâm."

"Đây chắc chắn là khoảng thời gian đầy thử thách," Gaara trầm ngâm, tâm trí em ấy đã cố gắng theo dõi các sự kiện gần đây và dự đoán tất cả những gì có thể khiến Hokage làng Lá gặp khó khăn.

Chúng tôi vội vã lên cầu thang và gặp Shizune đang chạy dọc hành lang, tay ôm con lợn cưng đang kêu ré lên của Tsunade, đôi mắt cô ấy bừng lên vẻ hoảng sợ. Trong nhiều lần đến thăm Làng Lá, tôi đã nhận ra rằng Tsunade có cách khiến những người thường xuyên nhìn thấy hơn là không.

"Có lẽ chúng ta có thể vào trong," tôi nói với hai người đi theo tôi. Tôi cảm thấy khá thoải mái khi ở đây và thích thú khi được vận dụng kiến ​​thức của mình về ngôi làng này.

Cửa văn phòng Tsunade hé mở, và chúng tôi bước vào.

"Hokage đại nhân," tôi thông báo. "Em trai tôi đã đến."

Gaara ném cho tôi một cái nhìn đầy ẩn ý, ​​Temari, em đã nói gì với chị về việc nói những điều như vậy? Tôi bẽn lẽn nhún vai khi quay người đóng cánh cửa lại sau lưng. Thật khó để gọi Kazekage. Tôi thậm chí chưa bao giờ gọi cha mình như vậy, và Gaara nhỏ hơn tôi ba tuổi.

Gaara tiến tới cúi đầu trước Tsunade và tôi rất vui khi thấy bà ấy đứng dậy và thể hiện sự tôn trọng tương tự. Thật không may, không phải ai cũng đối xử với Gaara bằng sự tôn trọng mà em ấy xứng đáng với tư cách là Kazekage. 

"Chào Kazekage. Ta tin rằng chuyến đi của cậu đã diễn ra tốt đẹp," bà ngồi xuống, nghiêng người về phía trước và dùng hai tay đan vào nhau để chống cằm.

Em trai tôi gật đầu đồng ý và Tsunade tiếp tục. Chắc chắn đây sẽ là một cuộc họp được đánh dấu bằng sự ngắn gọn, tôi suy đoán.

Tsunade không lãng phí thời gian mà lặp lại một cách nhanh chóng với Gaara và Kankuro những gì đã nói với tôi, về những hành động gần đây của Orochimaru và kế hoạch chiếm đoạt cơ thể của Sasuke, nói với chúng tôi rằng điều đó sẽ xảy ra trong vòng sáu tháng tới. Một số chúng tôi đã biết, một số là thông tin mới.

"Bây giờ ta lo ngại rằng Akutski sẽ cố gắng xâm chiếm làng Lá để bắt Jinchuuriki là Naruto," bà nói, giọng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Tôi thấy một tia đau đớn thoáng qua trong mắt Gaara, phản ánh những ký ức bị gợi lên bởi những từ này, cũng như sự đồng cảm của em ấy dành cho Naruto. Tuy nhiên, em ấy chỉ tiếp tục chăm chú lắng nghe.

"Chúng tôi không biết cuộc tấn công này sẽ diễn ra như thế nào hoặc nó có thể gây thiệt hại cho ngôi làng như thế nào. Trách nhiệm của ta là bảo vệ cả Naruto và những người còn lại. Thật không may, chúng tôi đang trong tình trạng thiếu shinobi và ta đang phân tán họ ra khắp mọi nơi. Nhưng ta tin rằng ta đã tính toán chiến lược tốt nhất để sử dụng các nguồn lực của mình."

Bà dừng lại một lúc, tâm trí lang thang, một điều không xảy ra trong hoàn cảnh bình thường. Tôi biết áp lực đang tăng lên đối với bà ấy. Tôi coi mối quan tâm của bà ấy và hành vi bất thường là những dấu hiệu cho thấy chúng tôi đang trên bờ vực của một thứ gì đó to lớn, đen tối và không thể biết trước, nhưng chắc chắn là rất đáng sợ.

"Tất nhiên," Gaara nói, "chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì trong khả năng của mình để hỗ trợ, như ngài đã làm cho làng của tôi. Tôi không thể chắc chắn rằng Làng Cát đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng có vẻ như nó sẽ xảy ra với chúng tôi nữa. Chỉ cần ngài nói, tôi sẽ gửi cho ngài quân tiếp viện."

Một nụ cười nhẹ thoáng qua đôi mắt quan tâm của Tsunade. "Cảm ơn, Kazekage. Ta biết rằng bọn ta sẽ cần nó. Ta nghĩ điều cực kỳ quan trọng là chúng ta phải duy trì một luồng liên lạc liên tục từ các làng. Temari đã rất hữu ích trong nhiệm vụ đó... Ngoài ra ... có thể có những diễn biến khác," giọng bà ngập ngừng. "Nhưng chúng ta sẽ đợi để thảo luận về những điều đó cho đến khi ta xác nhận thông tin..."

Sự tò mò của tôi đã được khơi dậy, nhưng tất cả chúng tôi đều biết tốt hơn hết là không nên ép bà ấy.

"Cảm ơn vì đã tới," bà đột ngột đứng dậy. "Chúng ta sẽ họp tiếp khi ta nắm rõ thông tin. Bây giờ, ta sẽ gặp cậu vào ngày mai tại kỳ thi, phải không?"

"Vâng, thưa Hokage đại nhân" Gaara cúi đầu đáp.

"Temari, ngươi có thể dẫn họ về nhà. Ta xin lỗi vì không có chỗ ở nào tốt hơn cho cậu, Kazekage."

 "Cảm ơn."

"Để Shizune lấy chìa khóa," Tsunade đã bắt đầu viết nguệch ngoạc, một lần nữa, rõ ràng là tâm trí của bà ấy hoàn toàn tập trung vào nhiệm vụ tiếp theo.

"Chị nói đúng," Kankuro khẽ thì thầm khi chúng tôi cách phòng bà ấy đủ xa để bà ấy không nghe lỏm được nỗ lực hết sức nhỏ nhẹ của mình. Em ấy có thể là người to mồm nhất từ ​​trước đến nay, theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen, nhưng tôi vẫn yêu em ấy. "Có lẽ bà ấy đã già."

Tôi đảo mắt. "À, ý chị là, em đã nghe tất cả những gì bà ấy nói với chúng ta. Bà ấy có rất nhiều điều phải suy nghĩ. Chị đã quen với điều đó. Nhưng nó cũng có một cách khiến chị cảm thấy lo lắng."

"Chúng ta phải cố gắng giúp đỡ bằng mọi cách có thể," Gaara trầm ngâm nói. "Nếu không có Làng Lá, em đã không còn sống."

"Hn," cả hai chúng tôi gật đầu trầm ngâm.

Tôi đưa họ về căn hộ nơi mỗi người có một phòng bên cạnh tôi.

Tất cả các hoạt động ngày hôm đó đã khiến tâm trí tôi bận rộn và tôi hài lòng vì hầu như không nghĩ đến Shikamaru. Chúng tôi đã không gặp nhau từ sáng hôm đó... Mới có một ngày, và tôi biết anh ấy đang bận chuẩn bị cho kỳ thi, nhưng điều đó khiến tôi tò mò. Tôi cảm thấy mình không biết chuyện gì đang xảy ra, và tôi không chắc chính xác mọi chuyện sẽ ra sao khi chúng tôi gặp lại nhau, đặc biệt nếu xung quanh có nhiều người. Tôi không thể biết liệu anh ấy không liên lạc với tôi là vì anh ấy bận, quá lười biếng hay đây chỉ đơn giản là cách anh ấy gửi một thông điệp.

Nếu thằng khốn lười biếng đó khiến tôi có tình một đêm với anh ta, tôi sẽ đánh anh ta tơi tả, tôi tức giận nghĩ. Tôi biết tính cách của anh ấy không thích làm trò đóng thế như vậy, và tôi thầm nhớ lại sự yêu thích khi anh ấy nói những lời trân trọng "anh yêu em", nhưng có lý do để tức giận với anh ấy cũng có ích đấy chứ. Nó giúp tôi không bị ám ảnh bởi những lo lắng. Ngoài ra, tôi đã phải nhắc nhở bản thân mình, tôi thậm chí không biết rằng tôi muốn gặp lại anh ấy .. hay không. Tôi không chắc mình đã định làm gì liên quan đến mối quan hệ của chúng tôi. Xa mặt cách lòng. Sự chần chừ chưa bao giờ là sở trường của tôi, nhưng nó hiện đang là người bạn thân nhất của tôi.

"Này," Kankuro cắt ngang sự trầm tư của tôi bằng một cú đấm nhẹ vào cánh tay. "Đi tập luyện thôi. Em muốn nhớ tới tên đối thủ của chị năm đó. Gaara luôn quá bận rộn và những người khác thì không theo kịp em."

Tôi cười, "Dĩ nhiên là được. ..."

 Tôi rất phấn khích khi có thể luyện tập với anh ấy, vì đã vài ngày trôi qua chúng tôi không gặp nhau, và chiến đấu với Kankuro thực sự là một bài luyện tập tốt.

Chúng tôi ghé qua phòng để lấy cái quạt rồi đi tới một khoảng đất trống trong khu rừng ở ngoại ô, nơi tôi đã ở cả ngày hôm qua. Thật nhẹ nhõm khi có thể tập luyện trong thời tiết mát mẻ thế này. Huấn luyện trong sa mạc thật mệt mỏi. Bầu trời giữa buổi chiều có màu xanh lam dịu mát và chỉ có một vài đám mây mỏng nhẹ lững lờ trôi qua khoảng không rộng lớn. Mặt trời chiếu xuống xuyên qua màu xanh sắc nét. Những cái cây trang nghiêm đổ những cái bóng dài xuống đất.

Thật mệt mỏi khi nghĩ về anh ấy , tôi rên rỉ trong đầu. Nhưng điều đó không hoàn toàn đúng. Đôi khi tôi thích tua đi tua lại đêm tuyệt đẹp đó trong tâm trí mình, và thành thật mà nói, đêm qua đã có lúc tôi nhận ra giờ phút đó thật lạnh lẽo và cô đơn. Đã có một vài khoảnh khắc tôi mong mỏi được gặp lại anh ấy để chúng tôi có thể đối mặt với những gì đã xảy ra, thậm chí có thể khiến nó xảy ra lần nữa.

Không, không, không , tôi hét lên với chính mình khi cố gắng chống lại một cảnh tượng bẩn thỉu bắt đầu hình thành trong tâm trí tôi. Không được phép muốn điều đó nữa ! Tôi hét lên trước hình ảnh trông quá chân thực và dễ chịu đến kinh ngạc của tôi khi bị trói bởi thuật ảnh chân tự của anh ấy.

"Chị bị cái quái gì thế?" Kankuro hỏi sau khi một thanh kunai sượt qua cánh tay phải của tôi, cắt xuyên qua áo sơ mi và một lớp da của tôi. Chúng tôi dừng buổi tập, tôi cố gắng lấy lại hơi thở và che giấu sự bối rối của mình. Chưa bao giờ em trai tôi có thể làm tôi bị thương bằng một kỹ năng đơn giản như vậy khi chúng tôi tập luyện cùng nhau. Ít nhất thì máu dồn lên má tôi và khiến chúng đỏ lên như thể do quá trình tập luyện của chúng tôi, không ai ngoài tôi có thể biết được những hình ảnh cấm kỵ bí mật đã lao vào tâm trí mà không có sự đồng ý của tôi.

"Chị không sao," tôi mỉm cười và nhún vai. "Chắc do chị đang suy nghĩ vài thứ. Em mà còn như thế thì chị sẽ đá vào mông em đấy."

"Ghê vậy sao?" Kankuro đáp trả, không lãng phí thời gian để lâsy một trong những cuộn giấy từ sau lưng. "Em thành thật xin lỗi chị Temari."

Tôi mừng vì em tôi không nhận ra vấn đề của tôi, và tôi cố gắng kìm nén những câu hỏi dai dẳng về cách tiếp cận Shikamaru, liệu chúng tôi có cư xử như những người bạn tốt không hơn không kém, và làm thế quái nào mà tôi có thể sẽ cố gắng nuốt trôi ham muốn vồ lấy anh ta ngay lần thứ hai gặp lại. Điều tốt là con rối của Kankuro đang tiến thẳng đến tôi, chỉ cho tôi vài giây để rút quạt ra và không có thời gian để nghĩ ra câu trả lời cho những câu hỏi này.

Cuộc giao tranh của chúng tôi ngày càng gay gắt cho đến khi chúng tôi đạt đến đỉnh điểm, đến mức nếu tiếp tục có nghĩa là một trong số chúng tôi sẽ bị thương nặng.

"EM nghĩ chúng ta có thể nói rằng em đã thắng một chị rồi," Kankuro nói, cố gắng tỏ ra tự mãn. Em ấy ngã xuống đất, hai cánh tay buông thõng bên người. Tôi ngồi xuống tại chỗ, cách vài thước và hít lấy luồng không khí ngọt ngào, mát mẻ còn thiếu trong phổi, thứ đang bơm đầy phấn khích để đáp lại.

"Ừ, sao cũng được," tôi cười. "Thực tế thì em không thể đánh thắng chị được đâu, đồ ngốc."

"Chị chỉ là một kẻ thất bại nặng nề thôi, cô mập." Em ấy không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để chế nhạo cách mà những đường cong nữ tính của tôi. Đó là biệt danh mà em ấy dành cho tôi từ rất lâu mà tôi có thể nhớ được... có lẽ là từ khi tôi còn là một đứa trẻ 7 tuổi múp míp... nhưng tôi vẫn ném cho em ấy một cái lườm đầy cay nghiệt.

"Em vẫn còn muốn tiếp tục à?" tôi cảnh báo. "Chúng ta đã dừng lại trước khi chị có thể sử dụng nhẫn thuật mới của mình, nhưng nếu em vẫn muốn tiếp tục như vậy,  thì chị nhất đinh sẽ đánh cho em khóc luôn đấy."

Em ấy cười và đứng dậy từ bãi cỏ mềm để bắt kịp tôi. Đột nhiên, em ấy đứng lại và cúi xuống.

"Này, Temari," em ấy gọi. "Chị đánh rơi thứ gì nè..Đợi đã...cái gì thế này?"

Lông mày tôi nhíu lại bối rối, thông tin từ từ rò rỉ vào não tôi. Tôi đóng băng. Theo bản năng, tay tôi đưa lên ngực trái.

Chết tiệt . Tôi nghĩ, đèn đỏ vang lên cảnh báo trong tâm trí tôi. Đầu tôi ong ong vì lo lắng. Làm ơn đừng đọc nó. Làm ơn đừng đọc nó.

Ngay lập tức, tôi đã lao mình qua khoảng cách giữa chúng tôi và giật lấy tờ giấy trắng từ tay em ấy khi em ấy đang mở nó ra, khiến em ấy giật mình, hai tay giơ lên ​​theo bản năng để phòng thủ trước hành động hung hăng của tôi.

"Woa, cái quái gì vậy?" Em ấy bật cười, nét mặt tràn ngập sự tò mò và  thú mãnh liệt.

Chết tiệt cái tình cảm ngu ngốc của tôi. Tại sao hôm đấy tôi lại quyết định nhét nó vào đó chỉ để nó ở gần mình hơn? Tôi đúng là ngốc quá đi mà.

Tôi cố gắng để bề ngoài không bị ảnh hưởng gì trong khi nhét mảnh giấy của Shikamaru vào - lần này là vào thắt lưng - và cố hành động như thể những hành động gần đây nhất của tôi không quá đáng ghét và kỳ quặc. "Không có gì đâu. Chị chỉ viết vài ghi chú về một kỹ thuật đang nghiên cứu. Chị không muốn đánh mất những tiến bộ mà mình đạt được."

Kankuro ném cho tôi một cái nhìn kỳ lạ, nghĩa là em ấy không hoàn toàn tin tôi và rất muốn tìm hiểu thêm. Tôi mỉm cười trước khi em ấy có thể đưa ra ý kiến ​​​​về những gì tôi che giấu, lao về phía trước, "Chúng ta chạy đua đi!"

Kankuro không biết làm thế nào để kiềm nén sự hiếu chiến của mình. Tôi có thể cảm nhận được em ấy đang chạy theo tôi, sắp đuổi kịp tôi, vì vậy tôi dồn nhiều sức hơn, duỗi đôi chân của mình để tăng tốc.

Cả hai chúng tôi đều thở hổn hển khi chạy vào đến làng.

Và sau đó, không có sự phô trương, không có ánh sáng chói lòa hay lời tri ân tráng lệ để phù hợp với sự tích tụ trong trái tim tôi, tôi thoáng thấy ba bóng người đứng bên ngoài sân thi đấu Chunin, ngay trên con đường mà chúng tôi đang rực cháy với cuộc đua cạnh tranh của mình. Tôi hơi chùn bước, một hành động quá mờ nhạt để thu hút sự chú ý của Kankuro, người khi nhận ra ba ninja làng Lá, đã tăng tốc để cố gắng gặp bộ ba trong một chuyến thăm mà tôi chưa biết làm thế nào để có được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro