🐣 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4. Em yêu anh

"Bố em gọi điện cho tôi, muốn chúng ta tối nay về Lý gia ăn cơm."

Lúc nhận được điện thoại của bố Lý, Thắng Mẫn thấy rất lạ, người này không gọi cho con trai mình nhưng lại gọi cho con rể, có thể thấy địa vị tầm thường của Long Phúc ở Lý gia.

Anh không thể thích nổi bố Lý, ở tiệc cưới ngày hôm đó thái độ ông giống như muốn đem Long Phúc tặng không cho Kim gia. Mặc dù có thể hiểu được một chút tình cảnh của Long Phúc nhưng trắng trợn như vậy làm Thắng Mẫn cảm thấy khó chịu.

"Đây là em lúc trung học sao?"

Kim Thắng Mẫn muốn mang tấm hình này về nhà ngay lập tức. Mày liễu mắt phượng, da dẻ trắng mịn, lông mi thon dài cong cong, đôi môi hồng hồng mọng nước, ngoại hình của Long Phúc không sắc sảo như những omega nổi tiếng của trường, cậu luôn toát lên sự thanh tú dịu dàng, ôn hoà như một con mèo con, ai nhìn vô cũng cảm thấy vui vẻ, dễ chịu.

Nhưng khi Long Phúc lạnh lùng liếc ai đó, ai cũng sẽ cảm nhận được con mèo con đáng yêu biến thành một con hồ ly xinh đẹp giảo hoạt, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công, bảo vệ chính mình. Chính sự đối lập này lại càng thu hút Thắng Mẫn hơn!

"Bây giờ em cũng không khác biệt với lúc đó nhỉ" Thắng Mẫn xem hình lại nhìn sang Long Phúc "Xinh đẹp đáng yêu như nhau"

Thấy cậu đỏ mặt, anh xoa xoa đầu cậu, ánh mắt lướt đến chiếc hộp trên kệ.

"Đó là cái gì?"

Ánh mắt Lý Long Phúc tỏ vẻ kinh hãi, cậu vậy mà lại quên mất không cất cái hộp này đi!

"Sao vậy? Không thể nói sao?"

Lý Long Phúc mở to mắt, nói dối "Là quà kỉ niệm giáo viên tặng"

Long Phúc đang sử dụng tần số 39Hz để giao tiếp, đó là những biểu hiện của sự lươn lẹo, một là cậu đang nói dối, hai là cậu đang nói dối nhiều lần. Thắng Mẫn trước đây từng làm sao đỏ nên đương nhiên rất hiểu.

Muốn phá vỡ lời nói dối của Long Phúc quá dễ dàng, chỉ cần khiến cậu mở hộp ra là có thể rõ ràng tất cả, nhưng Kim Thắng Mẫn không muốn chọn cách làm như vậy.

"Vậy lát nữa có muốn mang về nhà không?"

Lý Long Phúc khẽ thở phào nhẹ nhõm "Không cần, cứ để lại chỗ này đi."

Thắng Mẫn ôm lấy eo của Long Phúc từ phía sau, nhẹ nhàng kéo mặt cậu quay lại, hôn nhẹ một cái lên đôi môi kia. Hành động bất ngờ như vậy dọa cậu giật mình, nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại, mùi vanilla hòa quyện với hoắc hương, tạo nên một mùi hương cực kỳ quyến rũ trên người Thắng Mẫn làm cho cậu an tâm không gì sánh được.

Cửa phòng không khép hoàn toàn, anh trai của Long Phúc, Lý Thái Dân xuyên qua khe hở ở cửa ra vào chứng kiến cảnh cậu cùng Thắng Mẫn hôn môi không rời. Hơi sớm để y yên tâm với người em rể này, y đương nhiên biết được Long Phúc ở nhà chịu nhiều oan ức chỉ vì danh phận Omega, nên y đặc biệt quan tâm và bảo vệ em trai, Omega không có nghĩa là suy nhược trí não hay cơ thể, y vẫn luôn tự hào vì em trai mình cực kỳ ưu tú. Còn bố mẹ, chẳng phải cũng sắp về hưu rồi sao? Lý Thái Dân không quan tâm!

Bố Lý hôm nay hẹn Kim Thắng Mẫn với Lý Long Phúc về dùng cơm chủ yếu là muốn xem quan hệ hai người đã đến mức nào rồi.

Bữa cơm này rất ngượng ngùng, bố Lý luôn nói bóng gió hỏi Thắng Mẫn khi nào sẽ đánh dấu Long Phúc, anh cũng rất khéo léo trả lời vòng quanh, mà người vốn là chủ đề chính của cuộc trò chuyện từ đầu đến cuối lại chẳng hé miệng dù chỉ nửa chữ.

Bữa cơm kết thúc, bố Lý lại lôi kéo Thắng Mẫn nói chuyện phiếm một lúc, Lý Thái Dân gọi Lý Long Phúc ra ngoài.

"Em với Kim Thắng Mẫn vẫn tiến triển tốt chứ?"

"Anh ấy đối với em rất tốt."

"Vậy tại sao cậu ấy còn chưa đánh dấu em?" Thái Dân hiểu tính cách của Long Phúc, cho dù có chịu thiệt cũng sẽ nén lại vào trong.

Lý Long Phúc mím môi một cái "Thắng Mẫn nói nếu như đánh dấu bây giờ sẽ ảnh hưởng đến quá trình học tập, em thấy anh ấy nói vậy cũng đúng."

"Long Phúc, em có biết mỗi lần em nói dối, mắt em sẽ không dám nhìn thẳng vào anh?" Lời nói dối quá mức vụng về hoặc là Kim Thắng Mẫn đã mượn cớ rất dở "Cậu ấy có phải không muốn đánh dấu em không?"

"Không phải, anh ấy không có ý đó..." Long Phúc nóng nảy giải thích "Anh ấy có đánh dấu em tạm thời rồi."

"Long Phúc, em cũng biết là đánh dấu tạm thời mùi sẽ bay rất nhanh."

Lý Long Phúc trầm mặc không nói.

"Long Phúc, anh có thể bảo vệ em nhưng điều này không kéo dài mãi được, anh hi vọng em sẽ sống tốt, sẽ mạnh mẽ bảo vệ quyền lợi của chính mình, giành được thứ mà mình đáng có" Lý Thái Dân khẽ thở dài "Nếu như Kim Thắng Mẫn không đánh dấu em, đối với em là không công bằng, bố cũng không vui, anh cũng lo lắng."

"Em biết."

"Long Phúc, cho dù như vậy em vẫn cứ kiên trì sao?"

Thái Dân cho rằng Long Phúc ít ra sẽ do dự một chút, như vậy anh sẽ sắp xếp một vị khác tốt hơn Kim Thắng Mẫn.

"Em chưa từng hối hận với quyết định của mình."

Nhìn bề ngoài Long Phúc có vẻ yếu đuối nhưng bên trong lại cho thấy sự quyết đoán, về điểm này Thái Dân biết cậu vẫn chưa từng thay đổi. Y hi vọng Long Phúc sẽ mạnh mẽ trong chuyện tình cảm với Thắng Mẫn, đương nhiên y cũng rất ủng hộ việc Long Phúc tẩn Thắng Mẫn một trận.

"Thắng Mẫn, con đi lấy xe trước đi, bố có mấy câu muốn nói với Long Phúc."

"Vâng."

Nhìn thấy Thắng Mẫn đi xa, nụ cười trên mặt bố Lý đã biến mất không còn sót lại chút nào, trừng mắt nhìn Lý Long Phúc một cái.

"Tôi nghĩ anh có bản lĩnh nên mới làm cho Kim Thắng Mẫn cưới anh, không ngờ được anh vẫn là một phế vật. Tôi hi vọng lần sau gặp lại, anh sẽ là Omega của Kim Thắng Mẫn đúng nghĩa."

Lý Long Phúc nghe bố mình nói xong rất khó chịu, cậu biết bố vẫn không coi trọng cậu, từ khi sinh ra đã ít khi thân cận, lần gần đây nhất lộ ra vẻ mặt tươi cười cũng là ở tại hôn lễ với Kim Thắng Mẫn. Nhưng không nghĩ rằng bố lại cay nghiệt với đứa con trai ruột thịt của mình như vậy.

"Thắng Mẫn tới rồi, thu lại cái vẻ mặt đáng thương của anh đi." Trên mặt ông cứng ngắc cố nặn ra một nụ cười "Nhớ kỹ những lời hôm nay tôi nói với anh đấy."

Trên đường về nhà, Long Phúc không nói một lời, yên lặng nhìn ra bên ngoài, Thắng Mẫn thuận miệng hỏi.

"Vừa rồi bố đã nói gì với em?"

"Không có gì, chỉ hỏi một chút tình hình học tập của em thôi."

"Vậy anh trai em thì sao?"

"Cũng không có gì, chỉ là dặn em tự chăm sóc bản thân thật tốt."

Lời nói nhẹ bâng như lông ngỗng khiến cho Thắng Mẫn không nghi ngờ gì, không hề hay biết Long Phúc đang cố gắng tự cổ vũ động viên chính mình, quên đi những lời nói của bố khi nãy.

Hai người về đến nhà, ba Kim lôi kéo con dâu nói chuyện, Thắng Mẫn đi tắm rửa một cái, thuận tiện xem thông báo email, trong đống thư gửi đến có một cái tên quen thuộc.

'Hoàng Thái Anh'

Anh do dự một lúc, cuối cùng cũng không mở ra, trực tiếp xóa bỏ giống như nó chưa từng xuất hiện. Đối với tình cảm dành cho Thái Anh, Thắng Mẫn khó có thể diễn tả bằng lời. Trước đây ở bên Thái Anh cũng là vì thấy cô đặc biệt hơn người, nhưng Hoàng Thái Anh bỏ đi nhiều năm như vậy, anh cũng chưa từng nhớ đối phương.

Hoàng Thái Anh đối với Kim Thắng Mẫn mà nói chỉ giống như một quang cảnh đẹp trên chặng đường dài, gặp thoáng qua sau đó sẽ có nuối tiếc nhưng cũng không đặc biệt lưu luyến.

Lúc về phòng phát hiện Lý Long Phúc đã nằm trên giường ngủ nhưng mà vẫn để đèn, chắc là do sợ anh về phòng sẽ không nhìn rõ.

Kim Thắng Mẫn nghĩ đến thời gian mình bên Thái Anh so với Long Phúc hiện tại, Hoàng Thái Anh thì kiêu ngạo mạnh mẽ, Lý Long Phúc thì dịu dàng ngọt ngào, phải nói là Thái Anh rất phù hợp với tiêu chuẩn của anh, nhưng bây giờ lại cảm thấy Long Phúc mới là sự lựa chọn đúng đắn.

Trong cơn buồn ngủ mơ màng Long Phúc cảm nhận được mùi của Thắng Mẫn vây quanh mình, cậu từ từ mở mắt, giọng nói có chút làm nũng.

"Thắng Mẫn..."

"Tôi đây... Đánh thức em à?"

"Không có, em vẫn chưa ngủ."

Thắng Mẫn kéo Long Phúc vào lòng, phát hiện tay chân đối phương lạnh ngắt.

"Lạnh lắm à?"

"Không phải, cơ thể em vốn dĩ đã lạnh rồi."

Long Phúc khẽ đẩy Thắng Mẫn ra, sợ anh nhiễm lạnh theo, Kim Thắng Mẫn không chỉ không buông tay mà ngược lại còn ôm Lý Long Phúc chặt hơn.

"Tôi ôm em một lúc sẽ ấm thôi."

Long Phúc không có lừa gạt Thái Dân, Thắng Mẫn thực sự đối xử với cậu rất tốt, ngoại trừ việc không đánh dấu, mỗi một việc làm của người này đều có thể xứng danh một người chồng tốt.

Thắng Mẫn hơi cúi đầu, bờ môi cọ nhẹ lên gương mặt ấm áp của Long Phúc, tiếp tục hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng, hương vị ngọt ngào khiến anh cảm giác như đang ở trên mây.

Long Phúc cảm giác được Thắng Mẫn vươn tay luồn vào quần trong của mình, cơ thể khẽ run rẩy. Ngón tay Thắng Mẫn linh hoạt, cởi ra cúc áo ngủ của Long Phúc, hô hấp nóng rực lướt qua vùng cổ nhạy cảm.

Ngón tay anh vội vàng không chịu được mà cắm ngay vào hậu huyệt, cậu nhẹ nhàng hít vào một hơi. Thắng Mẫn cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng kia nói

"Em giúp tôi đi."

Long Phúc đỏ mặt, tay sờ sờ lên tính khí cứng rắn của Thắng Mẫn, kĩ thuật của cậu rất sơ sài nhưng Thắng Mẫn hoàn toàn không để ý.

Cơ thể cậu bắt đầu tỏa ra hương thơm, nó được kết hợp từ sự nhẹ nhàng của cây thanh yên và mộc tê, một chút nốt hương ấm áp bởi an tức hương, tạo cảm giác êm ái như nhung, khiến cho Thắng Mẫn càng mất kiểm soát hơn.

Buổi tối Kim Thạc Trân đi qua phòng Thắng Mẫn, nhịn không được mà dán lỗ tai lên cửa nghe trộm, bị Kim Tại Hưởng đi qua nhìn thấy, dở khóc dở cười.

"Anh đang làm cái gì vậy?"

"Đương nhiên là nghe xem chúng nó tiến hành đến mức nào rồi" Kim Thạc Trân không ngẩng đầu lên nói tiếp "Sao em làm phòng cách âm tốt dữ vậy, không nghe được gì cả."

Sự tình xong xuôi cơ thể Long Phúc ấm áp mềm nhũn nằm trong lòng anh, Thắng Mẫn hôn lên gò má phiếm hồng của cậu.

"Thắng Mẫn..."

"Tôi đây..." Kim Thắng Mẫn vuốt tóc Lý Long Phúc.

"Em yêu anh."

Ánh mắt trong suốt của Long Phúc giống như xuyên thấu cả đêm tối khiến cho nhịp tim của Thắng Mẫn bị lỡ mất nửa nhịp. Loại bày tỏ này từ nhỏ đến lớn anh từng nghe qua vô số lần, nhưng lại chưa có lần nào như hôm nay khiến lòng anh nóng lên rần rần.

Kim Thắng Mẫn cảm thấy hình như có gì là lạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro