Chương 91:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Vị tiểu muội này, có thể cho chúng ta được biết tôn tính đại danh hay không?'

Thái tử nở nụ cười ôn nhu đối với nữ hài trước mắt hỏi. Không khỏi buồn cười chờ đợi. Trong lòng nghĩ thầm, trông nữ hài này cùng Tuệ nhi không sai lệch tuổi tác, nhìn lại có điểm tương đồng, mới từng này tuổi mà khí tràng lại lớn. Tương lai có thể khuynh quốc khuynh thành không sai biệt với hoàng muội.

'Ta gọi Cáp Nhĩ Tư'

'Cáp Nhĩ Tư?' - Minh Tuệ công chúa lặp lại lần nữa như muốn khẳng định.

'Ân. Có vấn đề gì sao?'

'Chỉ có hoàng tộc của Tộc Nữ Chân mới mang họ Cáp Nhĩ. Ta nói có đúng không?' - Minh Tuệ khẳng định nhẹ nhàng vừa cười vừa nói.

'Ngươi nói không sai. Xem ra ngươi hiểu biết thật sâu rộng'

'Các ngươi cứ gọi ta Minh Tuệ'

Bốn người nhanh chóng làm quen. Chủ yếu là Hướng Nam cùng Thái tử nói rất nhiều. Kể trên trời dưới đất, họ rất nhanh kết thành bằng hữu. Còn chia cả trái cây cho hai người bạn mới.

'Ca ca, trời đã muộn, chúng ta cần phải trở về' - Tiểu công chúa của chúng ta không quên nhắc nhở.

'Thật tiếc a, nhà của ta cũng ở gần đây. Nếu còn sớm ta sẽ dẫn hai người đến chơi cùng ta a'. Hướng Nam rất hiếu khách.

Thái tử tiếc hùi hụi, trong lòng lại có dự tính khác. 'Hướng Nam, ta không có nhiều bằng hữu. Lần này đến Đại Minh là muốn thăm lại ngoại tổ mẫu. Ta có thể xin phụ thân nán lại một ngày đi chơi cùng hai người'

'Thật không?' - Hướng Nam mừng rỡ

'Ân. Vậy ngày mai đệ đợi chúng ta ở chỗ này đi'

'Được. Giờ thì tạm biệt Minh Tuệ muội muội cùng Minh Duệ ca ca'

'Ân tạm biệt Nhĩ Tư muội cùng Hướng Nam đệ'

Tiểu công chúa nhìn hai người kia đi xa thì bắt đầu chất vấn ca ca mình: 'Ca, huynh chưa hỏi qua phụ thân cùng mẫu thân đã tùy tiện hứa hẹn'

'Ta nghĩ phụ thân sẽ đồng ý. Hehe'

'Nhưng mẫu thân thì chưa chắc' - Vẫn là cảm xúc lạnh nhạt của Tiểu công chúa.

(Ở bên ngoài nên Thái tử cùng công chúa không gọi phụ hoàng, mẫu hậu mà thay là phụ thân cùng mẫu hậu).

'Tiểu thư...................công tử..................' Tiếng của Đường Trọng tướng quân vọng lại, Thái tử nhận ra nên vội vẫy tay lớn tiếng ra hiệu:

'Đường thúc thúc...ta ở đây?'

Một vài người mệt mỏi thở dốc, Đường Trọng vừa mừng vừa cằn nhằn: 'Công tử cùng Tiểu thư nhanh quá, ta già rồi, đuổi chẳng kịp nữa. Chúng ta nhanh trở về thôi, trong rừng rậm này nguy hiểm lắm'

'Ân, Đường thúc thúc cho người phát lối đi này, ngày mai ta sẽ trở lại đây một lần nữa'

*****

Trên một lối mòn giữa rừng rầm bao la, còn một chút ánh sáng len lỏi của chiều ta. Hai đứa bé tung tăng trở về, trên mặt nam hài tử vui vẻ hơn, có thể vì được kết giao thêm bằng hữu. Mà nữ tử xinh như thiên thần kia, rất ít cười. Nàng cũng không có vẻ gì vui mừng cả.

'Nhĩ Tư a, ta thấy muội và Minh Tuệ giống nhau lắm a' - Vừa nói lại trộm nhìn Nhĩ Tư.

Nhĩ Tư mắt hướng thẳng mà nhìn, không dừng lại nói: 'Ta thấy chẳng việc gì vui mừng phải thể hiện ra bên ngoài như huynh'

Bị tạt nước lạnh nên Hướng Nam mất hứng nói chuyện. Cũng không thèm để ý vị muội muội này.

-----

Dưới ánh lửa lập lòe trong khu rừng, xung quanh là những liều trại được dựng lên kiêng cố. Sáp Kỳ phụ trách ướp gà, sau đó chia cho mỗi người một phần tự nướng. 4 người Đường gia ngồi xung quanh đống lửa, chỉ có Sáp Kỳ là hăng hái lật lật, trở trở đùi gà.

Không khí rất căng thẳng đi, Châu Hiền tức giận không chịu ăn. Ngồi bên cạnh là Tiểu Tuệ nhi mặt cũng băng lãnh. Mà Thái tử thì xụ mắt xuống hối lỗi. Sáp Kỳ thở dài đưa cho Thái tử cùng công chúa hai xiên gà nướng nói:

'Hai huynh muội mang gà sang chỗ Đường thúc thúc nướng lên' - Nói xong còn kèm theo nháy mắt ra hiệu. Đợi hai hài tử đi rồi, Sáp Kỳ ngồi sát lại bên cạnh Châu Hiền, gỡ một miếng thịt nhỏ đưa lên miệng thổi nguội, giọng nói nhỏ nhẹ dỗ dành:

' Hiền nhi ăn khi còn nóng'

Châu Hiền đang bực, lại càng bực hơn khi người thương hình như không hiểu được cảm giác lo lắng của nàng. Nàng xoay đầu đi chỗ khác không nói chuyện.

'Haizz. Nàng sao cứ quá nghiêm khắc với hài tử, tuổi này cần phải vui đùa một chút. Hai đứa đi đều có xin phép, có Đường tướng quân theo cùng. Hiện giờ cũng đã an toàn không phải sao?'

Lúc này đây cơn tức đã tới đỉnh điểm, không nhịn nữa. Châu Hiền phản ứng:

'Người là nói thiếp quá nghiêm khắc? Vậy nếu hài tử có chuyện gì thì sao? Chàng không mang nặng đẻ đau làm sao biết cảm giác đó hả?'

'Được rồi. Là ta sai. Lần sau sẽ không cho hắn đi chơi như vậy. Được không? Nàng ăn đi, rất ngon nga'

Nhìn người tay nắm cả giang sơn vì nàng mà xuống nước. Vì nàng mà tự tay làm thức ăn, lại vì nàng mà mất đi hình tượng của một đế vương cao thượng. Tâm nàng liền mềm nhũn, mở miệng phối hợp, rất tao nhã nhai miếng thịt.

Sáp Kỳ chờ mong: 'Thế nào?'

'Tạm được'

Sáp Kỳ biết Châu Hiền vẫn còn khó chịu trong lòng, nên thôi không chọc nàng. Yên lặng mà dỗ dành, sau khi đưa nàng trở lại lều thì trở ra. Đi đến lều của Thái tử, chui vào:

'Duệ nhi đã ngủ chưa?'

Nhìn Thái tử ở trong chăn lú đầu ra, phì cười ngồi bên cạnh: 'Hết buồn chưa? Mẫu hậu con mắng con vì lo lắng. Nam tử hán sao lại yếu đuối vậy a?'

'Phụ hoàng! Duệ nhi không buồn. Nhưng mà ngày mai Duệ nhi có hẹn với hai tiểu bạn hữu gặp nhau tại phía Tây khu rừng. Mẫu hậu đang tức giận. Duệ nhi không dám nói' - Thái tử ngồi đối diện với phụ hoàng, xụ mặt xuống lo lắng.

'Vậy thì ngày mai chúng ta cứ hướng phía Tây khu rừng mà đi. Duệ nhi cùng Tuệ nhi đi trước. Ta sẽ cùng mẫu hậu con đi sau. Được không?'

'Có được không?'- Thái tử vẫn thật lo lắng.

'Phụ hoàng nói được là được. Giờ thì ngủ sớm đi. Ngày mai lên đường.

'Dạ. Phụ hoàng ngủ ngon'

-----------------------

Sáp Kỳ lại tiếp tục vào lều của Tiểu công chúa, chỉnh sửa chăn lại cho ái nữ xong mới bước trở ra.

'Hoàng thượng đến xem Tuệ nhi và Duệ nhi đi?'

'Ân. Nói chuyện với Duệ nhi một chút' - Sáp Kỳ thay y phục nằm xuống bên cạnh, ôm Châu Hiền vào lòng nỉ non. Kể hết chuyện lúc nãy.

Châu Hiền ủy khuất, giọng nũng nịu: 'Xem ra Thái tử thật sự sợ người mẹ như thiếp đây'

'Haha. Nàng tìm cơ hội nào đó nói chuyện với con. Hai người sẽ hiểu nhau hơn'

'Xem ra thiếp không biết cách giáo dục hài tử rồi'

'Không biết thì phải tập. Ta sẽ dạy nàng. Haha'

Châu Hiền không nói, vùi đầu vào ngực Sáp Kỳ, ngửi lấy hơi ấm quen thuộc. Rất nhanh chìm vào giấc ngủ sâu.

--------------

Buổi sáng trong rừng, chim muôn hót vang trời, không khí vui nhộn hẳn lên. Sau khi Tuyết nhi phục vụ chủ tử của mình vệ sinh cá nhân xong cũng là lúc lều trại được dở ra. Mọi người tiếp tục lên đường.

Tiểu công chúa và Thái tử lo lắng nhìn gương mặt nghiêm túc của mẫu hậu, thật e ngại không biết mở lời thế nào. Mà Châu Hiền cũng sẽ không mở lời trước, cuối cùng người thắng vẫn là bậc mẫu nghi thiên hạ này.

Công chúa lấy hết can đảm chạy đến ôm ngang eo của Châu Hiền, lại nũng nịu: 'Mẫu thân, mẫu thân đừng giận Tuệ nhi được không. Tuệ nhi hứa về sau sẽ thật nghe lời'

'Còn có Duệ nhi nữa. Sẽ luôn nghe lời mẫu hậu' - Thái tử được hoàng muội của mình mở đường thì tiến đến nói thêm.

'Ân. Hiếm khi hai đứa ngoan ngoãn như vậy. Chuyện của Duệ nhi phụ thân con đã nói cho ta biết, hai đứa đi trước đi, phải nghe lời Đường thúc thúc' - Châu Hiền gương mặt hòa hoãn hơn nhiều.

Thái tử lúc này thật vui vẻ biết bao, nhưng cũng không quên nhìn sang phụ thân - người không giữ bí mật của hắn. Việc gì phụ thân cũng đều phải trình báo với mẫu thân cả.

Sáp Kỳ khoát tay đuổi hai đứa nhỏ đi. Bản thân mình cùng Châu Hiền tản bộ theo sau.

---------------

'Nhĩ Tư, Nhĩ Tư'

Thái tử cùng tiểu công chúa vừa đến điểm hẹn đã nghe tiếng hốt hoảng của Hướng Nam. Mà Hướng Nam nhìn thấy Minh Duệ ca ca đến, như gặp được cứu tinh. Mắt phím hồng chạy đến.

'Minh Duệ ca ca, Nhĩ Tư, Nhĩ Tư bị rắn cắn vào chân. Huynh mau tìm cách cứu muội ấy'

Mà Nhĩ Tư đang nằm đó, có vẻ bị hôn mê. 'Tất cả ở yên đây, ta đi gọi người đến. Sẽ nhanh thôi'

Thái tử từng nghe phụ thân nói, đi rừng gặp phải rắn cắn. Có hai trường hợp: một là rắn không có nộc độc, còn lại nếu là rắn có độc, khi di cử động sẽ làm độc lan nhanh hơn trong cơ thể, dẫn đến tim có thể mất mạng. Giờ chỉ còn cách đi gọi phụ thân thôi.

Sáp Kỳ đang nắm tay Châu Hiền đi dạo, gặp Thái tử hốt hoảng đến báo bằng hữu của hắn bị rắn cắn. Sáp Kỳ liền chạy thục mạng đến nơi. Nhìn nữ hài nằm dưới đất kia mặt trắng xanh, môi chuyển sang tím. Không nói hai lời, đưa cổ chân của nữ hài lên miệng hút đi máu độc ra ngoài.

Cáp Nhĩ Tư lúc này nhìn chăm chăm vào người trước mặt đang cố sức cứu chữa cho mình không màng nguy hiểm. Có lẽ nàng là một đứa bé tinh tế, nàng có thể nhận ra người trước mắt chính là người mẫu thân luôn họa. Mẫu thân nói với nàng, Phụ thân của nàng là một người rất anh soái. Trong mơ màng nàng bật gọi: 'Phụ Thân'.

Châu Hiền đuổi theo, đến nơi. Nghe đứa bé gọi Sáp Kỳ như vậy. Lại càng để ý hơn. Dung mạo đứa bé trước mắt này, nàng chỉ là suy đoán....

Sáp Kỳ nghĩ là đứa bé đang mê man nói sảng. Càng gấp gáp hơn, nhìn tiểu huynh đệ trước mắt trạc tuổi của Tuệ nhi, ăn mặt khác người dân đại Đường và Đại Minh. Y phục này có thể của Tộc Nữ Chân đi.

'Tiểu bằng hữu, ngươi có biết ở đây tìm đại phu ở đâu không? Chúng ta cần đừa tiểu muội này đi ngay. Không thể chậm trễ'

Lúc này Hướng Nam kiên nghị gật đầu. Ánh mắt chắc nịch: 'Thúc thúc đi theo ta'

Nói rồi hướng con đường phía trước chạy thẳng. Sáp Kỳ bế Cáp Nhĩ Tư ôm trong lòng, rất nhanh chạy theo, vừa chạy lại vừa nói chuyện:

'Bé con, đừng ngủ, nói chuyện với thúc thúc đi, nói gì cũng được, sắp tìm đến đại phu rồi, con sẽ không sao?'

'Phụ thân. Người có phải là phụ thân của Tư nhi?'

'Ta không phải là phụ thân của con. Ta là phụ thân của Minh Tuệ cùng Minh Duệ'

'Không thể nào, nhưng mà người thật giống'

Một đoạn đường không ngắn không dài. Đến một căn nhà nằm giữa đồng bằng, chủ yếu được dựng lên bằng tre, trông thật kỳ công. Xung quanh trồng nhiều loại hoa dại, màu sắc sặc sỡ. Hiện tại không phải là lúc đánh giá nơi này.

'MẪU THÂN. MẪU THÂN NGƯỜI MAU CỨU NHĨ TƯ. MUỘI ẤY BỊ RẮN ĐỘC CẮN A'- Vừa chạy tới cổng, Hướng Nam đã la lớn.

Mẫu thân của Hướng Nam đang trò chuyện cùng mẫu thân của Nhĩ Tư, nghe hài tử của mình nói vậy, cả hai hốt hoảng chạy ra bên ngoài. Sáp Kỳ đến nơi, mồ hôi rơi đầy mặt, tóc theo mồ hôi dính vào trán. Đứng dưới cái nắng sớm ban mai, nhìn hai nữ nhân trong nhà mà tiểu hài tử này gọi là Mẫu thân thập phần sững sờ, không khỏi đứng hình.

'CỨU NGƯỜI TRƯỚC ĐÃ' - Đây gọi là ba miệng một lời.

Đúng vậy, hai nữ nhân trước mắt. Một người là Lạc Hy, và người còn lại chính là Thiện Mỹ - hay đúng hơn là Thường Nguyệt. Châu Hiền vừa đuổi đến, như vậy, suy đoán của nàng đã đúng. Bây giờ không phải là lúc diễn cảnh gặp lại, nhìn Sáp Kỳ còn không biết làm sao. Vì vậy ba nữ nhân này đồng thanh lên tiếng.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro