Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì nôn nóng tìm ra lời giải đáp, sau khi máy bay hạ cánh, Sa Hạ về thẳng ký túc xá, chỉ muốn gặp ngay chuyên gia tình yêu để nghe tư vấn về chuyện tình cảm của nàng. Ai ngờ vừa vào phòng, nàng liền nhìn thấy bạn chuyên gia đang ôm gối buồn bực, người thoang thoảng mùi rượu, chiếc điện thoại di động bình thường cô không rời tay giờ nằm trơ trọi một bên.

Nàng giật mình, không kịp bỏ hành lý, lập tức ngồi xuống đầu giường của cô. "Đào Đào! Cậu làm sao thế? Không phải cậu và Du Trịnh Nghiên..."

Nhắc đến cái tên này, Tĩnh Đào lập tức ôm mặt. "Đừng nhắc nữa, chán quá đi!"

Nàng lặng lẽ đưa ánh mắt dò hỏi về phía Phác Trí Hiếu và Tôn Thái Anh đang xem ti vi, mấp máy môi: "Xảy ra chuyện gì thế?"

Tôn Thái Anh từ trước đến nay lúc nào cũng lạnh như băng giả bộ không nghe thấy, tiếp tục coi ti vi. Phác Trí Hiếu không kiêng dè, bật cười thành tiếng. "Đào Đào của chúng ta thì giỏi rồi, hôm nay hẹn gặp họ Du kia để tỏ tình với cậu ấy."

Bạn chuyên gia nào đó lập tức đính chính ngôn từ không chính xác của Trí Hiếu: "Không phải tớ đi tỏ tình với cậu ấy. Tớ chỉ muốn hỏi cậu ấy tại sao không có việc gì lại nhắn tin quấy nhiễu tớ, có phải thích tớ rồi không?"

"Cậu ấy nói thế nào?" Đây cũng là điều nàng muốn biết từ lâu.

Tĩnh Đào còn chưa kịp trả lời, Trí Hiếu đã cướp lời: "Kế hoạch của Đào Đào nhà chúng ta rất chu đáo, cậu ấy hẹn họ Du đi uống rượu tâm sự, định nói những lời tự đáy lòng với Du Trịnh Nghiên sau khi say rượu..."

Sa Hạ gật đầu tán thành. Hai người uống rượu tâm sự, dù không có lửa cũng có thể quẹt ra lửa, không hổ danh là tác phong của chuyên gia tình yêu.

"Đáng tiếc, hai người uống rượu tâm sự hai tiếng đồng hồ, hết cả một thùng bia, trong khi Đào Đào nhà chúng ta vẫn tỉnh táo, họ Du đã say đến mức bất tỉnh nhân sự..."

"Không phải chứ? Tửu lượng của cậu ấy kém vậy sao?"

Tĩnh Đào buồn bực, thở ngắn than dài: "Không phải tửu lượng của cậu ấy kém, mà là tớ không chọn đúng thời cơ. Lúc tớ gọi điện cho cậu ấy, cậu ấy đang uống rượu cùng bạn. Cậu ấy nghe nói tớ một mình uống rượu ở quán bar, tưởng tớ có tâm sự gì, lập tức chạy đến an ủi tớ... Trước đó, cậu ấy đã uống không ít, một thùng bia cậu ấy giành uống hết tám, chín chai, không say mới lạ!"

Nàng không nhịn nổi, phì cười. "Du Trịnh Nghiên thương cậu như vậy, cậu còn buồn bực nỗi gì!"

Tĩnh Đào khóc không ra nước mắt, kéo tay áo nàng. "Vấn đề ở chỗ, cả buổi tối cậu ấy an ủi tớ, bảo tớ đừng đau lòng vì một người không đáng để tớ yêu mà bỏ lỡ người ngay bên cạnh thật lòng với tớ... Cậu nghĩ thử xem, cậu ấy nói vậy là có ý gì?"

Là ý gì nhỉ?

Sa Hạ đang miên man suy nghĩ thì Tử Du gọi điện. Nghĩ đến chuyện bạn chuyên gia nào đó đang rất mơ hồ về vấn đề tình cảm, nàng cầm điện thoại, đi ra ngoài hành lang mới bắt máy.

"Tiểu Hạ..." Dường như em đang đứng ở một nơi ồn ào nên nàng không nghe rõ.

"Tìm chị có việc sao?" Lúc mới xuống máy bay, nàng đã gửi cho em một tin nhắn báo nàng đã tới nơi an toàn, em cũng đã trả lời tin nhắn của nàng.

"Không có gì!"

"Không phải em nhớ chị đấy chứ?"

Đầu máy bên kia trầm mặc trong giây lát, sau đó vang lên giọng nói khàn khàn của em: "Em chỉ muốn nói với chị, nếu chị muốn gọi điện cho em, chị có thể gọi bất cứ lúc nào... Cho dù em đang làm gì, chị cũng không làm phiền em."

Trên hành lang nhiều người qua lại, nàng ngây người đứng đó, cười ngốc nghếch không biết bao lâu. Đến khi khóe miệng cứng đờ, cơ mặt đau nhức do cười nhiều, nàng mới định thần, vỗ lên má mình. "Ừm, chị biết rồi!"

Buổi đêm giữa hè, ánh trăng như dòng nước trút xuống, sắc đêm tĩnh mịch bị phá vỡ bởi tiếng thở đều đều của những người đang trong giấc ngủ say. Nàng và Tĩnh Đào chen chúc trên chiếc giường chật chội của cô ấy, thì thào tâm sự.

"Tại sao cậu đột nhiên nghĩ đến chuyện tỏ tình với Du Trịnh Nghiên?" Nàng hỏi Tĩnh Đào.

Tĩnh Đào nói, cô không muốn tiếp tục mờ ám. Quãng thời gian đẹp nhất của con người chỉ có mấy năm, cô không muốn uổng phí với mối tình đơn phương không thấy kết quả.

Nàng lại hỏi: "Nếu cậu ấy không hề có tình cảm với cậu, chỉ coi cậu là bạn, cậu sẽ làm thế nào?"

Tĩnh Đào không nghĩ ngợi, trả lời ngay: "Đương nhiên tớ sẽ buông tay một cách thoải mái. Tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng. Tớ đã từng thích, từng dũng cảm bày tỏ, từng tranh thủ, không làm điều có lỗi với bản thân, như vậy là đủ rồi. Trên đời này, đâu chỉ có cậu ấy, việc gì tớ phải treo cổ tự sát trên cái cây là cậu ấy."

Thái độ vô tư của Tĩnh Đào khiến nàng cảm thấy hổ thẹn. "Đào Đào, cậu thử nói xem, có phải tớ kém quá không? Biết rõ em ấy chỉ coi tớ là chị gái, vậy mà tớ vẫn cố lấy em ấy. Em ấy cưới tớ, tớ lại được đằng chân lân đằng đầu muốn em ấy yêu tớ, chỉ yêu một mình tớ mà thôi..."

"Con người là như vậy mà!" Tĩnh Đào cảm thán. "Có thể sau này em ấy yêu cậu, cậu lại chê em ấy yêu không đủ sâu sắc, không đủ mãnh liệt..."

"Vậy sao?" Nàng tự hỏi bản thân. Giả dụ thời gian quay về nhiều năm trước, nàng muốn điều gì nhất? Thật ra lúc đó, nàng chỉ muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy em là nàng đã mãn nguyện. Hóa ra không phải em ấy cho nàng quá ít, mà là nàng đòi hỏi quá nhiều.

"Ừ, đúng là tớ đã quá tham lam!" Nàng nói.

"Cũng không phải cậu tham lam mà vì cậu đã bỏ ra quá nhiều, yêu quá sâu sắc..." Tĩnh Đào đột nhiên trở mình, nói với nàng. "Cậu và em ấy lớn lên cùng nhau, nhất định từng trải qua nhiều chuyện đáng yêu, mau kể cho tớ nghe đi!"

"Được thôi, lúc còn nhỏ, tớ vô cùng thích mút đầu ngón tay của em ấy trước khi đi ngủ. Em ấy sợ nhất khi tớ dùng đầu lưỡi liếm ngón tay của em ấy nhưng nếu không cho tớ làm vậy, tớ sẽ khóc xé ruột xé gan..."

Nàng kể cho Tĩnh Đào nghe rất nhiều chuyện lúc họ còn nhỏ, đến khi Tĩnh Đào không còn lên tiếng, nàng ngước nhìn rèm cửa sổ màu trắng được nhuộm bởi ánh trăng nhàn nhạt. Nàng không hề buồn ngủ, xoay đi xoay lại bao lần cũng chẳng thể chợp mắt. Trong đầu nàng lại vang lên câu nói của em: "Cho dù em đang làm gì, chị cũng không làm phiền em." Đầu óc nóng ran, nàng mò điện thoại di động, rón rén đi ra khỏi phòng ký túc.

Sa Hạ đứng ở hành lang không một bóng người, dưới ánh đèn tối mờ, trong không khí phảng phất mùi nước giặt quần áo. Khi nhìn thấy đồng hồ hiển thị trên màn hình, đầu ngón tay đang chuẩn bị bấm số điện thoại của nàng hơi do dự. Bây giờ là hai giờ sáng, chắc Tử Du đã ngủ say. Nhưng nàng rất muốn hỏi em một câu: có phải nàng gọi điện vào bất cứ lúc nào cũng không làm phiền em?

Cứ để bản thân bướng bỉnh một lần, nàng bấm số điện thoại của em, đợi đến ba hồi chuông nếu em không bắt máy, nàng sẽ cúp điện thoại. Nào ngờ mới có một hồi chuông, đầu máy bên kia đã truyền đến giọng nói đầy quan tâm của em: "Muộn như vậy rồi mà chị vẫn chưa ngủ sao?"

Đêm khuya tĩnh mịch, giọng nói nàng muốn nghe nhất vang vọng bên tai, nàng lập tức có cảm giác xương cốt vỡ vụn, hai chân mềm nhũn, phải dựa vào tường mới đứng vững. "Ừm, chị không ngủ được. Chị không quấy rầy giấc ngủ của em đấy chứ?"

"Không, em vẫn chưa ngủ."

"Sao thế? Công ty gặp chuyện phiền phức à?"

"Cũng không phải quá phiền phức. Con trai chú Thanh lén lút lấy một khoản tiền của công ty để mua bán vàng nhưng bị lỗ chẳng còn một đồng. Người của phòng Tài vụ thấy không che giấu nổi mới báo cho em biết. Tối nay em đi gặp chú Thanh, chú ấy nói thẳng, chú ấy không can thiệp, để em tự giải quyết."

"Hả? Chú ấy có thái độ kiểu gì thế?"

Tử Du không trả lời, Sa Hạ thoáng nghe thấy hơi thở nặng nề của em.

Những năm qua, tuy không bao giờ hỏi đến chuyện làm ăn của ba nhưng nàng vẫn biết không ít tình hình của công ty. Ba nàng là người trọng tình nghĩa. Đám huynh đệ của ông giới thiệu người thân, bạn bè đến Chu Thiên làm việc, ông đều không từ chối. Vì vậy, công ty Chu Thiên thời ông còn quản lý chẳng khác gì doanh nghiệp nhà nước. Các phòng ban nhét đầy người vô tích sự vào là nhờ các mối quan hệ. Ba nàng biết đám người đó như con mọt đục khoét công ty của ông nhưng ông vẫn bỏ qua.

Sau khi Tử Du tiếp quản Chu Thiên, em lạnh lùng sa thải đám người vô dụng thì tình hình mới được cải thiện. Mặc dù vậy, em vì muốn giữ thể diện cho ba nên vẫn phải giữ lại vài kẻ vô tích sự, con trai chú Thanh là một trong số đó...

"Ba có biết không?" Nàng hỏi.

"Cho ba biết cũng chẳng giải quyết được gì. Ba với chú Thanh là anh em cùng vào sinh ra tử, ba có thể đưa con trai chú Thanh vào tù? Em đã xử lý đâu vào đấy, không để các cổ đông khác biết chuyện này. Về khoản tiền đó, em sẽ nghĩ cách khác bù vào."

Nàng rất muốn khuyên em đừng nể nang quá, cứ giao người đó cho cảnh sát. Nhưng nàng hiểu tính em, em quyết định cho qua chuyện, không phải em không nhìn ra tốt xấu, mà em không muốn ba nàng ở giữa phải khó xử.

"Chị biết em không muốn làm ba khó xử, nhưng em cũng không thể suốt ngày khiến bản thân lâm vào thế bí."

"Không sao cả, đây là chuyện vặt, giải quyết rất đơn giản."

Giải quyết rất đơn giản mà đến hai giờ sáng em vẫn chưa ngủ? Còn nàng lại chẳng giúp được gì cho em. "Hay là sau này, chị tới Chu Thiên làm việc, cùng em chia sẻ khó khăn có được không?"

"Được thôi, có điều..." Giọng điệu của em mang ý cười ấm áp. "Đến lúc đó chị đừng trách em là đại boss đối xử hà khắc với nhân viên đấy nhé!"

"Hà khắc chị không sợ. Em đừng giở "quy tắc ngầm" với nhân viên là được rồi."

"... Quy tắc ngầm?" Giọng em đột nhiên trở nên mờ ám. "Ý tưởng này... xem ra không tồi."

Ý tưởng này xem ra không tồi? Trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một hình ảnh hài hòa. Trong phòng họp nghiêm túc, Tử Du trầm tĩnh ngồi trước bàn hội nghị, nghe giám đốc các phòng ban báo cáo. Nàng mặc bộ đồ công sở ngồi bên cạnh em, chăm chú ghi chép nội dung cuộc họp. Bàn tay em ở dưới gầm bàn lặng lẽ sờ đùi nàng, nhẹ nhàng vuốt ve... Nàng vội cầm tài liệu che tầm mắt của mọi người, tiếp tục ghi chép...

Tưởng tượng đến cảnh này, nàng cắn ngón tay nhưng vẫn bật cười thành tiếng.

"Chị cười gì vậy?" Tử Du hỏi.

"Không có gì, chị đột nhiên nhớ đến vụ cô bạn Bình Tĩnh Đào của chị hôm nay chủ động tỏ tình. Cô ấy hẹn gặp người ta ở quán bar..."

Nàng kể chuyện của Tĩnh Đào cho Tử Du nghe, em nhẫn nại nghe nàng nói... Nói hết chuyện của Tĩnh Đào, họ tiếp tục tán gẫu, chuyện thời đại học đến trung học, rồi tiểu học đến mẫu giáo...

Hai chân tê cứng nhưng nàng vẫn còn nhiều chuyện muốn nói với em...

Kết quả của việc sinh hoạt không đúng giờ giấc là hôm sau đi làm, mắt nàng thâm quầng như trang điểm màu mắt khói. Khi vào phòng Tiêu thụ, nàng đã hù dọa không ít đồng nghiệp. Nhìn thấy nàng, Dương Dĩnh dù đang bận rộn cũng lập tức quan tâm, hỏi han sức khỏe của nàng. Nàng buột miệng trả lời: "Em khỏe nhiều rồi."

Thấy nàng không muốn nói, chị ta cũng không hỏi nhiều mà tìm một tập tài liệu trên bàn làm việc đưa cho nàng, nói đây là tài liệu liên quan đến dự án với Chu Thiên, bảo nàng nhanh chóng tìm hiểu.

"Chị Dĩnh, dự án với Chu Thiên thế nào rồi?"

Dương Dĩnh báo cho nàng biết, hai ngày nay lãnh đạo công ty đều tiến hành họp bàn. Để bày tỏ thái độ coi trọng dự án, Tổng giám đốc quyết định, đích thân cùng Giám đốc Trần và hai kỹ sư của phòng Kỹ thuật tới công ty Chu Thiên để đàm phán cụ thể. Sau khi đàm phán xong, công ty sẽ cử nàng và Dương Dĩnh theo dõi dự án này.

Nàng nóng lòng hỏi: "Bao giờ chúng ta mới được điều sang bên đó?"

"Nếu sếp bàn công việc thuận lợi, có khả năng tuần sau chúng ta sẽ đến thành phố A."

Một tuần không lâu nhưng đối với một thiếu phụ đang yêu đến mức thần hồn điên đảo, cách xa một giây cũng là quá dài.

"Em biết rồi!" Để che giấu nỗi thất vọng, nàng ôm tập tài liệu về chỗ ngồi, tập trung tinh thần giở từng trang tài liệu. Trong lúc xem tài liệu, nàng chợt nhớ ra mình còn một việc quan trọng cần làm nhưng nghĩ mãi cũng không ra. Đến giờ nghỉ trưa, nghe một đồng nghiệp mới kết hôn kể chuyện muốn có con, nàng mới nhớ ra, nàng cần đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, xem bây giờ nàng có thể sinh một đứa cháu ngoại trắng trẻo, mập mạp cho ba nàng được chưa.

Ngày hôm sau vừa khéo là cuối tuần. Năm giờ sáng Sa Hạ đã tỉnh dậy, sau đó đến bệnh viện lớn nhất thành phố T, lấy số phòng khám của chuyên gia. Thời buổi này chuyên gia đầy rẫy nhưng muốn gặp một chuyên gia thật sự khó vô cùng. Nàng ngồi ở phòng chờ ngáp ngắn ngáp dài không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cô y tá cũng gọi tên nàng. Nàng lập tức đứng dậy, cung kính đi vào gặp bác sĩ là chuyên gia giàu kinh nghiệm.

Trong phòng khám, một bác sĩ trẻ, nho nhã ngồi trước bàn khám bệnh. Tuy cô ta đeo khẩu trang che kín nửa gương mặt nhưng từ đôi mắt sáng ngời và làn da nhẵn mịn ở đuôi mắt. Nàng nghi hoặc đưa mắt nhìn bên trong phòng khám, mong chờ có thể nhìn thấy bóng dáng của vị chuyên gia cao tuổi. Kết quả, bên trong chỉ có cô y tá trẻ.

"Rất tiếc phải báo cho cô biết, hôm nay tôi là bác sĩ khám ở đây." Bác sĩ trẻ ngồi phía đối diện lên tiếng. "Nếu cô không tin tưởng y thuật của tôi, cô hãy đợi đến ngày mai để Giáo sư Vương khám cho."

Nàng lén nhìn bảng tên của cô ta, bác sĩ Cung Hiếp Tiếu Lương (Miyawaki Sakura)– phó chủ nhiệm. Nàng mỉm cười, trả lời cô ta: "Chỉ dựa vào trình độ tâm lý học của cô, y thuật chắc không thành vấn đề."

Cô ta cười cười. "Cám ơn! Xin hỏi, cô thấy khó chịu ở đâu?"

Nàng kể lại toàn bộ quá trình phát bệnh với cô nàng bác sĩ trẻ. Nghe xong, cô ta kiểm tra một lượt từ đầu đến chân nàng, xem kết quả kiểm tra rồi kết luận: "Cô bị bệnh thiếu máu cơ tim bẩm sinh. Do cô rơi vào tình trạng căng thẳng kéo dài, mệt mỏi quá độ hay vận động kịch liệt, dẫn đến nhịp tim thất thường..."

"Bệnh tình của tôi có nghiêm trọng không?" Nàng hơi sốt ruột.

Cô nàng bác sĩ xem kết quả kiểm tra, trả lời: "Không nghiêm trọng."

Không nghiêm trọng thì tốt, nàng vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô ta nói tiếp: "Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên, nếu cô không tích cực điều trị, bệnh tình của cô có khả năng đe dọa tới tính mạng bất cứ lúc nào."

"Hả? Thế mà... cô bảo không nghiêm trọng? Vậy bệnh như thế nào mới được coi là nghiêm trọng?"

Cô ta đưa mắt nhìn gương mặt đang khiếp sợ của nàng. "Sáng nay có một bệnh nhân bị suy tim, phải tiến hành ca mổ ghép tim trong vòng ba tháng."

Ờ, so với người đó, bệnh của nàng đúng là không nghiêm trọng. "Tôi nhất định sẽ tích cực điều trị. Tôi có cần nhập viện không?"

"Không cần, tôi kê đơn thuốc cho cô, cô hãy dùng theo chỉ dẫn, sau hai đến bốn tuần tới bệnh viện khám lại một lần." Cô nàng bác sĩ vừa cắm cúi viết vào quyển sổ y bạ vừa giảng giải những điều người mắc bệnh tim cần lưu ý.

"Vậy... tôi có thể sinh con không?" Để tránh bị hiểu nhầm, nàng giải thích ngay: "Tôi đã kết hôn, ba tôi muốn sớm được bồng cháu nội... À không, cháu ngoại."

"Với thể trạng hiện tại của cô, mang thai sẽ có khả năng gây đột tử. Tôi khuyên cô nên dùng thuốc điều trị từ sáu đến tám tháng rồi thực hiện các bài tập rèn luyện sức khỏe phù hợp trong mười hai tháng. Đợi chức năng tim hồi phục bình thường, đến lúc đó cô có con cũng chưa muộn..."

"Vâng." Nàng nghiêm túc gật đầu.

Cô nàng bác sĩ dừng bút, hỏi nàng: "Chồng cô có biết bệnh tình của cô không?"

"Tôi không cho em ấy biết, tôi không muốn em ấy lo lắng." Hai mươi năm qua, nàng chưa bao giờ mắc bệnh gì nghiêm trọng, thỉnh thoảng bị cảm sốt, bản thân nàng chẳng thấy lo lắng, vẫn ăn uống bình thường nhưng ba nàng và Tử Du không rời xa giường bệnh của nàng một bước, cứ như nàng mắc bệnh hiểm nghèo. Nếu họ biết nàng bị di truyền bệnh tim từ mẹ, có lẽ nửa đời sau của nàng sẽ phải nằm trên giường.

Cung Hiếp Tiếu Lương ngẫm nghĩ, cuối cùng tôn trọng ý kiến của nàng. "Xem ra tình cảm vợ chồng cô rất tốt. Tôi sẽ kể thêm Nitroglycerin cho cô. Cô hãy uống trước khi sinh hoạt tình dục, nó có thể giúp cô dãn huyết mạch, phòng ngừa cơn đau tim. Có điều, với tình trạng của cô bây giờ, nên giảm bớt chuyện chăn gối thì tốt hơn."

"..." Giảm bớt? Nàng mới cưới chưa bao lâu...

Là một người vốn ham hiểu biết về vấn đề học thuật, nàng cúi đầu hỏi nhỏ bác sĩ Cung ghi chép bệnh án cho nàng: "Cần giảm đến mức nào?"

Cô ta không dừng bút. "Mỗi tuần một lần."

Nàng giơ ngón tay nhẩm tính số lần của tuần trước, một bàn tay không đủ.

Nàng lặng lẽ tưởng tượng phản ứng của Tử Du khi nghe nói đến tần suất mỗi tuần một lần. Sau đó, nàng có một quyết định sáng suốt, mặt dày yêu cầu bác sĩ: "Phiền cô kê nhiều Nitroglycerin cho tôi một chút, theo lượng một năm luôn cũng được."

Cô nàng bác sĩ nhướng mắt nhìn nàng rồi cúi xuống thêm một số không vào phần Nitroglycerin. "Cô cần phải chú ý, không thể sử dụng quá nhiều."

"Chú ý gì cơ?" Nàng nhất thời không hiểu ý cô ta.

"Ví dụ như..." Cô nàng bác sĩ hắng giọng. "Chọn tư thế tiết kiệm sức lực, động tác không được quá mạnh. Tốt nhất nên bảo chồng cô rút ngắn thời gian..."

Không đợi cô ta nói hết câu, nàng cầm quyển sổ y bạ và đơn thuốc, chạy một mạch ra khỏi phòng khám.

Sau khi lấy một túi thuốc lớn rời bệnh viện, nàng lại tới hiệu thuốc mua các loại vitamin và thuốc bổ. Về đến ký túc đã là buổi trưa, trong phòng chỉ có một mình, nàng ngồi trên giường đổi vỏ lọ thuốc. Tĩnh Đào đẩy cửa vào phòng, đi thẳng về giường mình, nằm bất động, không hề để ý đến nàng.

Nhìn thấy vết tím trên cổ Tĩnh Đào, nàng lập tức toét miệng cười, ném lọ thuốc sang một bên rồi sáp đến giường cô. Nếu nàng đoán không nhầm thì đó chính là dấu hôn. "Bạn chuyên gia thân mến, cả đêm qua bạn không về, chắc cùng Du Trịnh Nghiên nghiên cứu ra chân lý tình yêu rồi chứ?"

Có lẽ vì muốn lấy lại thể diện nữ soái cường công, tối qua Du Trịnh Nghiên chủ động mời Tĩnh Đào tới quán bar nói chuyện. Tĩnh Đào vui mừng diện bộ váy cô thích nhất đến cuộc hẹn. Trước khi ra cửa, cô còn hạ quyết tâm, hôm nay thà cô say khướt cũng không để Du Trịnh Nghiên uống say.

Mười một giờ đêm, thấy Tĩnh Đào vẫn chưa về, nàng hơi lo lắng nên gọi điện hỏi thăm tình hình. Lúc nhận điện thoại, Tĩnh Đào có vẻ không tỉnh táo, nhịp thở gấp gáp. Đoán cô đã uống say như sở nguyện, lại sợ ảnh hưởng đến việc tỏ tình của cô nên nàng vội vàng cúp máy...

Lúc này, Tĩnh Đào không nói một lời nào, nàng liếc qua đôi môi sưng đỏ của cô, hồi tưởng lại âm thanh trong điện thoại tối qua, một cảnh tượng nóng bỏng hiện lên trong đầu nàng. Nàng cười, nói: "Xem ra hai người nghiên cứu rất sâu... Tớ không nên hỏi thì hơn, tránh hỏi ra chuyện gì đó..."

"Tiểu Hạ!" Tĩnh Đào mở mắt ngồi dậy, mắt cô đỏ hoe. "Sau này đừng nhắc đến tên khốn đó trước mặt tớ. Tớ bị mù nên mới thích cậu ta..."

Biểu hiện của Tĩnh Đào không có vẻ đùa giỡn. Nàng toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ có phải người nào đó nhất thời không thể kìm chế, đã gây ra chuyện nghiêm trọng nhân lúc cô uống say?

Sa Hạ đang do dự không biết có nên tiếp tục truy vấn chuyện riêng tư của bạn thì Tĩnh Đào đã rút di động, bấm số. Điện thoại kết nối, cô nói: "Mẹ, mấy ngày trước con trai của dì Lưu mang đồ mẹ gửi cho con. Con thấy anh ta cũng không tồi..."

Vì ngồi rất gần nên nàng nghe thấy rõ giọng nói vui vẻ ở đầu máy bên kia: "Vậy sao? Hai ngày nay dì Lưu con đã nhắc với mẹ mấy lần, nói con trai dì ấy muốn hẹn con ăn cơm. Mẹ thấy con chẳng nói gì nên không tiện nhận lời người ta."

"Con không có ý kiến, mẹ cứ thu xếp đi ạ!"

"Được! Đợi khi nào con về, hai gia đình sẽ cùng nhau ăn bữa cơm."

"Vâng ạ!" Khóe mắt Tĩnh Đào ngân ngấn nước, nhưng giọng nói vẫn bình thản như thường lệ. "Mẹ, con còn chút việc, buổi tối con gọi mẹ sau."

Thấy Tĩnh Đào cúp điện thoại, nàng nóng ruột đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi, vội vàng túm tay cô, hỏi: "Đào Đào, cậu đang làm gì thế? Dù cậu ấy không thích cậu, cậu cũng không thể túm đại một người cho xong chuyện. Cậu nhất định phải bình tĩnh."

Tĩnh Đào quay mặt đi chỗ khác nhưng nàng vẫn kịp nhìn thấy từng giọt lệ rơi khỏi khóe mắt cô. "Tớ biết rõ tớ đang làm gì."

Di động của cô đổ chuông, màn hình nhấp nháy tên Trịnh Nghiên. Nàng định giúp cô bắt máy nhưng cô đã nhanh chóng ngắt điện thoại, gửi một tin nhắn: "Xin lỗi, tôi đang ở cùng người tôi thích, không tiện nhận điện thoại của cậu. Cậu ấy đã chấp nhận tôi rồi, tôi rất yêu cậu ấy. Tôi hy vọng cậu ấy vĩnh viễn không biết chuyện xảy ra tối hôm qua. Cám ơn cậu!"

Không đợi đối phương trả lời tin nhắn, Tĩnh Đào rút sim điện thoại, bẻ cong. Sau đó cô ấy tiếp tục bẻ cho đến lúc sim điện thoại biến thành những mảnh vụn. Hành động tuyệt tình không cho bản thân và đối phương bất cứ cơ hội nào không phải là tác phong của Tĩnh Đào.

Sa Hạ cũng bất chấp đây là chuyện riêng tư, hỏi thẳng Tĩnh Đào: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu cậu còn coi tớ là bạn thì mau nói cho tớ biết đi!"

Tĩnh Đào nhìn nàng, giọt lệ từ đôi mắt đầy tuyệt vọng chảy dài qua bờ môi hơi sưng đỏ, xuống vết hôn tim tím trên cổ cô. "Nhân lúc cậu ta ngủ, tớ lén kiểm tra điện thoại của cậu ta. Tớ chỉ muốn xem, liệu cậu ta có lưu lại tất cả tin nhắn của tớ hay không..."

Cô ngẩng đầu, nước mắt càng trào ra. "Tiểu Hạ, cậu có biết cậu ta lưu số điện thoại của tớ bằng cái tên gì không?"

Nàng cố suy đoán, thậm chí nghĩ tới vô số cái tên có thể làm tổn thương đến sự tôn nghiêm của người phụ nữ nhưng không ngờ tới đáp án Tĩnh Đào nói ra: "Phác Chí Tú."

Phác Chí Tú! Tuy vào sau vài khóa nhưng nàng và Tĩnh Đào cũng từng nghe qua tin đồn được lưu truyền rộng rãi ở Đại học T. Có điều, họ tưởng đó chỉ là mối tình thời niên thiếu của Du Trịnh Nghiên, đã bị năm tháng xóa nhòa từ lâu, giờ chỉ còn là quá khứ đẹp đẽ. Họ đều không ngờ, một tin nhắn xa lạ gửi vào số máy Tĩnh Đào mới đăng ký ba năm trước không phải đánh dấu một cuộc gặp gỡ lãng mạn. Trò chuyện, tâm sự qua điện thoại suốt ba năm như những người bạn thâm giao, cũng không có nghĩa hai trái tim xích lại gần nhau, mà chỉ là một người luẩn quẩn không thể thoát khỏi mối tình xưa cũ.

Trầm mặc một lúc lâu tôi mới mở miệng: "Đào Đào, dù cậu ta đáng ghét đến mức nào, cậu cũng không nên tùy tiện tìm một người khác để trả thù cậu ta."

"Trả thù ư?" Tĩnh Đào lắc đầu. "Tớ đâu có ý định trả thù cậu ta. Tớ chỉ muốn cho cậu ta biết... tớ và cậu ta đường ai nấy đi, không cần hối hận và chịu bất cứ trách nhiệm gì."

Nàng cũng từng yêu nên hiểu tâm ý của cô. Đối diện với người bọn họ yêu tha thiết, dù trong lòng đầy những vết thương, họ cũng muốn giữ lại sự tôn nghiêm cuối cùng, cũng là để lại con đường lùi cho đối phương.

Hết chuyện để nói, nàng hỏi: "Cậu đã ăn cơm chưa? Tớ đi mua đồ ăn cho cậu nhé?"

Tĩnh Đào lắc đầu. "Tớ hơi buồn ngủ, chỉ muốn ngủ một lát."

Có vẻ Tĩnh Đào rất mệt mỏi, cô ngủ đến tận sáng hôm sau mới dậy. Sau khi thức giấc, cô làm như không có chuyện gì xảy ra, đi đăng ký một số điện thoại mới, gọi điện cho từng người bạn, vui vẻ bàn về lý tưởng cuộc đời, không đả động gì đến chủ đề tình yêu. Nàng thật sự không chịu nổi, kéo Tĩnh Đào tới nhà hàng ăn cơm, cô gọi rất nhiều món, vừa ăn vừa vui vẻ trò chuyện với nàng.

Nàng hỏi cô: "Cậu thật sự định qua lại với một người không quen biết?"

Cô mỉm cười, đáp: "Tớ quen anh ta ba năm trời, cũng có khác gì không quen biết đâu?"

"Nhưng cậu đâu có thích anh ta."

Tĩnh Đào vẫn cười. "Anh ta cũng chưa thích tớ. Chỉ là xem mắt thôi, hợp thì hẹn hò, không hợp thì thôi."

Nàng thở dài, không nói thêm lời nào.

Bên ngoài cửa sổ, gió thổi lá vàng bay. Tĩnh Đào ngoảnh mặt ngắm nhìn phong cảnh. Trên gương mặt cô, nàng không bao giờ còn nhìn thấy hình ảnh cô gái nhỏ năm thứ nhất đã đọc hết các tiểu thuyết ngôn tình, luôn tuyên bố hiểu rõ tình yêu và tự xưng là chuyên gia tình yêu. Cô gái nhỏ không để ý đến vật chất và ngoại hình của người yêu, chỉ mong tìm được một người yêu cô thật lòng, sống bên nhau trọn đời. Cô gái nhỏ hơi mơ hồ, hơi ngây thơ, hơi cố chấp nhưng cũng rất quật cường, có nụ cười đặc biệt ngọt ngào, ngọt đến tận trái tim...

Cô nói: "Tớ đã từng thích, từng dũng cảm, từng tranh thủ... Tớ không hề hối hận... mặc dù người đó không đáng để tớ yêu."

Cô vẫn cười.

Nàng không cho cô biết, nụ cười của cô vô cùng xót xa, khiến người đối diện muốn khóc.

***

Cuộc hợp tác giữa Bác Tín và Chu Thiên diễn ra vô cùng thuận lợi. Năm ngày sau, Sa Hạ và Dương Dĩnh nhận được chỉ thị của Giám đốc Trần, yêu cầu họ tham gia cuộc thảo luận với công ty Chu Thiên vào ba giờ chiều ngày hôm sau. Giám đốc Trần còn yêu cầu họ chuẩn bị hai báo cáo tóm tắt, Dương Dĩnh chuẩn bị vấn đề cụ thể liên quan đến việc hợp tác, còn Sa Hạ làm báo cáo về những dự án đã thành công của công ty. Sau một buổi thức thâu đêm, nàng chẳng kịp thu dọn hành lý, phi thẳng ra sân bay, tiếp tục chỉnh sửa bản báo cáo trên máy bay.

Taxi dừng lại trước tòa nhà của công ty Chu Thiên, nàng mới tắt máy tính xách tay, xuống xe.

Nhiều năm không đến đây, tòa nhà Chu Thiên bây giờ hoàn toàn khác với vẻ xa hoa lúc ba nàng mới tạo dựng. Đại sảnh rộng lớn, giản dị, nền đá hoa màu trắng bong loáng, tường nhà màu xám nhạt. Lá cây xanh và những bông hoa dành dành trắng muốt đan xen, lan tỏa mùi hương dìu dịu khắp không gian.

Dưới sự hướng dẫn của cô lễ tân, Sa Hạ và Dương Dĩnh đi thẳng tới thang máy. Cửa thang máy màu xám từ từ mở ra. Một bóng người mặc đồ màu trắng từ trong thang máy bước ra. Nàng ngây người, nhìn thấy gương mặt sững sờ của Lâm Nhã Nghiên. Cô ta đã tháo dải băng y tế ở cổ tay, chỉ buộc một chiếc khăn lụa màu trắng.

Cô lễ tân không còn thái độ thờ ơ như vừa tiếp đón Sa Hạ và Dương Dĩnh mà cung kính với Lâm Nhã Nghiên giống như gặp nữ chủ nhân của Chu Thiên. "Lâm tiểu thư, cô về rồi à?"

Lâm Nhã Nghiên như không nghe thấy, chỉ nhìn Sa Hạ chằm chằm. Đôi mắt đen láy của cô ta phóng ra một tia sắc nhọn. Đó là nỗi căm hận không thể che giấu. Một buổi trưa nắng rực rỡ, Chu phu nhân danh chính ngôn thuận là nàng tình cờ gặp "tình nhân" ba năm của lão công. Trông cô ta có vẻ "súng ống sẵn sàng". Nàng cố gắng hồi tưởng tình tiết "cẩu huyết" trong các bộ phim truyền hình "cẩu huyết". Gặp phải tình huống này, "chính cung" nên cười nhạt để giải tỏa mối hận trong lòng? Nàng không vô vị như vậy, cũng chẳng có thời gian.

Sa Hạ hơi nghiêng người tránh đường cho Lâm Nhã Nghiên, gật đầu mỉm cười với cô ta, giống như gặp người quen biết xã giao. Lâm Nhã Nghiên không nhúc nhích, Cô ta đáp trả nàng bằng một nụ cười khuynh thành. Sau đó, cô ta lấy từ túi xách một sợi dây chuyền màu bạc, đeo vào cổ.

Khi mặt dây chuyền hình chữ thập trên cổ Lâm Nhã Nghiên đập vào mắt nàng, nụ cười trên môi nàng cũng cứng đờ. Nàng không phải người có trí nhớ tốt nhưng đồ của Tử Du nàng đều nhớ rõ ràng, đặc biệt là sợi dây chuyền mặt chữ thập này. Nghe ba nàng nói, sợi dây chuyền đã đeo ở cổ Tử Du từ lúc em được nhận nuôi, là thứ duy nhất ba mẹ ruột để lại cho em.

Một lần, chứng kiến cảnh nhân vật chính tặng đồ của mẹ làm vật đính ước, nàng nửa đùa nửa thật hỏi Tử Du: "Nếu chị thích sợi dây chuyền của em, em có nỡ tặng nó cho chị không?"

Tử Du hơi do dự. Nàng vội vàng vỗ vai em. "Em khỏi cần nghĩ, chị chỉ nói đùa thôi."

Vậy mà bây giờ, em tặng di vật của ba mẹ cho Lâm Nhã Nghiên, điều đó có nghĩa như thế nào... Nàng không dám nghĩ tiếp.

"Sa Hạ, sao còn chưa đi? Em đứng ngây ra đó làm gì?" Giọng nói thúc giục của Dương Dĩnh đã đánh thức nàng, lúc này nàng mới phát hiện cô lễ tân đã mất kiên nhẫn, còn Dương Dĩnh đang nhìn nàng vẻ nghi hoặc.

Nàng liếc qua thẻ nhân viên trên ngực cô lễ tân, đi theo bọn họ vào thang máy, tới văn phòng ở tầng sáu.

Cuộc họp bàn về những vấn đề không quan trọng như phương án thực thi cụ thể, Tử Du tất nhiên không tham gia. Phòng hội nghị chỉ có Giám đốc Trần và hai kỹ sư của Bác Tín, phía Chu Thiên là tổng giám sát dự án trẻ tuổi tài cao và Phó giám đốc Châu của phòng Kế hoạch. Phó giám đốc Châu là người phụ nữ có khí chất xuất chúng, chị trang điểm tinh tế, không chê vào đâu được. Đáng tiếc, tuổi tác không chừa một ai, "bạch cốt tinh" ngoài ba mươi tuổi, dù trang điểm kĩ lưỡng cỡ nào cũng không thể che giấu vết của năm tháng ở đuôi mắt.

Không khí cuộc họp rất thoải mái. Họ thảo luận vấn đề hợp tác cụ thể. Giám đốc Trần cho nàng cơ hội báo cáo. Hiếm có dịp được rèn luyện khả năng phát biểu trước đám đông, nàng không từ chối, đi lên phía trước phòng hội nghị. Dưới ánh đèn chiếu màu lam, nàng tập trung tinh thần để báo cáo, hoàn toàn không chú ý đến hình bóng màu đen đang đứng ở cửa phòng, cho đến khi nơi đó vang lên tiếng gọi: "Chu Tổng, tài liệu chị cần đã chuẩn bị xong rồi!"

Theo phản xạ có điều kiện, nàng đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào. Người thiếu nữ nhớ nhung nhiều ngày đứng ngoài cửa phòng hội nghị, em nhận tài liệu, nhanh chóng ký tên.

Lúc này, Tử Du không hề giống bất cứ hình ảnh nào trong ký ức của nàng. Em hơi cúi người, mái tóc lòa xòa che nửa gương mặt nhìn nghiêng xinh đẹp, lạnh lùng, không rõ biểu cảm. Em diện bộ vest nữ màu đen, ngón tay dài lướt trên tập giấy. Động tác của em dứt khoát và có một vẻ cao ngạo không dễ tiếp cận.

Đóng tập tài liệu giao cho người vừa mang tới, Tử Du lại nói vài câu với trợ lý Kim ở bên cạnh. Sau đó, em đi vào phòng hội nghị. Nàng vô thức muốn chỉnh lại tóc tai và quần áo. Nhưng nàng chợt nghĩ, em đã từng chứng kiến bộ dạng đầu tóc và quần áo lộn xộn, khó coi của nàng, nàng cần gì phải làm bộ làm tịch. Thế là nàng thu hồi ánh mắt, quay về phía những người tham gia cuộc họp.

Thấy em đi vào, bầu không khí trong phòng hội nghị đột nhiên trở nên căng thẳng. Tổng giám sát dự án vội vàng đứng dậy, Phó giám đốc Châu của phòng Kế hoạch và giám đốc của Sa Hạ đều chuẩn bị đứng lên chào hỏi. Tử Du giơ tay, ra hiệu cho bọn họ ngồi yên. Sau đó, em chọn vị trí ở một góc, vị trí ít bị chú ý nhất, đó là chỗ ngồi bên cạnh nàng.

Dương Dĩnh và Giám đốc Trần đưa mắt nhìn nhau. Sau đó Dương Dĩnh nháy mắt với nàng, hiển nhiên chị ta hiểu mục đích của em.

Đáng tiếc, những người trong phòng hội nghị không hề tinh ý. Phó giám đốc Châu nhìn Tử Du như nhân vật trăm năm khó gặp, vội vàng cầm tập biên bản hội nghị chạy đến bên em, ngồi vào vị trí của nàng để báo cáo tình hình cuộc họp. Nàng cố gắng coi như không nhìn thấy nhưng chị ta càng xích lại gần, ép em phải nghiêng người để nới rộng khoảng cách với chị ta. Nàng cố gắng nhẫn nhịn để không đuổi thẳng cổ chị ta về chỗ ngồi, khiêm tốn hỏi các tiền bối tinh anh xem báo cáo của nàng còn vấn đề gì không. Ông chủ lớn có mặt ở đây không lên tiếng, mọi người tự nhiên không dám mở miệng.

Nàng đứng yên đúng nửa phút, đang chuẩn bị chuồn xuống dưới thì đại boss đột nhiên mở miệng: "Tôi chỉ ngồi một lát, mọi người cứ tiếp tục cuộc họp!"

Hai vị lãnh đạo của Chu Thiên không còn khách sáo, đi sâu vào vấn đề. Câu hỏi ngày càng khó, ngày càng có nội hàm. Một số câu Sa Hạ có thể miễn cưỡng ứng phó. Những câu quá xảo trá, nàng không đối đáp nổi, đành phải hàm hồ cho qua. Trong khoảng thời gian đó, điện thoại của Tử Du đặt trên bàn không ngừng rung lên nhưng em coi như không nghe thấy. Tất cả đều là trợ lý Kim cầm di động đi ra ngoài hành lang nhận cuộc gọi, sau đó quay lại, cúi thấp người báo cáo, xin chỉ thị của em.

Nhìn em có tác phong của một vị hoàng đế, nàng mới hiểu thế nào là ở trên thiên hạ, thế nào là tự cao tự đại thật sự. Ngay cả hai vị lãnh đạo của Chu Thiên cũng dè dặt quan sát sắc mặt em. Ánh mắt của bọn họ không phải nhìn tổng giám đốc của công ty mà giống như nhìn một vị hoàng đế nắm quyền sinh quyền sát trong tay.

Thế mới biết, thái độ lạnh nhạt, vô cảm của em lúc ở nhà cũng coi như dễ gần như không thể dễ gần hơn. Yên lặng một lúc, mọi người không đặt câu hỏi nữa, nàng trở về bàn hội nghị, tìm đại một vị trí rồi ngồi xuống.

"Tối nay sắp xếp thế nào?" Tử Du hỏi Phó giám đốc Châu.

"Chúng tôi đã đặt chỗ tại nhà hàng hải sản ở Hồng Tân vào lúc sáu giờ tối. Tổng giám đốc có thể tham gia không ạ?"

Em nhìn đồng hồ. "Buổi tối tôi còn có việc nên không thể tham gia. Mọi người hãy tiếp đón Giám đốc Trần chu đáo."

"Được ạ!"

Tử Du lại dặn dò trợ lý Kim vài câu rồi đứng dậy đi ra ngoài. Từ đầu đến cuối, em không nói với nàng một câu, thậm chí không nhìn nàng một lần, dường như họ chỉ là người xa lạ.

Sa Hạ đang mải suy tư, đằng sau đột nhiên có tiếng đàn ông gọi nàng: "Chu đại tiểu thư!" Nàng quay đầu, trợ lý Kim không biết đứng ngay sau lưng nàng từ lúc nào. Anh ta cúi xuống, lịch sự nói: "Chu Tổng mời chị đến văn phòng của cô ấy. Cô ấy nói muốn bàn riêng với chị một số việc, không biết chị có tiện không?"

Từ trước đến nay, nàng chẳng bao giờ giấu giếm một cách giả tạo, nàng cũng không ngại ánh mắt hơi kinh ngạc của Phó giám đốc Châu ở phía đối diện, đáp: "Được, văn phòng của Chu Tổng ở đâu?"

"Tầng mười, phòng đầu tiên bên tay phải. Lát nữa tôi sẽ đợi chị ở cửa văn phòng."

"Cám ơn anh, tôi biết rồi."

Cuộc họp kéo dài tới năm giờ chiều mới kết thúc. Nàng nói với Giám đốc Trần buổi tối có việc, không thể cùng ăn tối. Giám đốc Trần lập tức gật đầu. "Được, cô cứ đi đi!" Anh ta thậm chí còn không cho nàng biết, buổi tối họ nghỉ ở khách sạn nào. Nàng cũng chẳng hỏi, vì dù sao nàng cũng không định ở cùng bọn họ.

Sa Hạ gặp trợ lý Kim đang chuẩn bị đưa tách cà phê cho Tử Du ở trước cửa văn phòng em ấy. Nhìn thấy nàng, anh ta lập tức dừng bước. "Chu đại tiểu thư, Chu Tổng đang đợi chị."

Nàng chỉ tay vào tách cà phê. "Để tôi mang vào cho em ấy."

Anh ta do dự một lát rồi đưa tách cà phê cho nàng. Nàng nhẹ nhàng gõ hai tiếng rồi đẩy cửa đi vào.

Văn phòng của em rộng hơn nàng tưởng. Ánh hoàng hôn chiếu vào bức tường kính khiến cả căn phòng rực sáng. Tử Du không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, em đang ngồi sau bàn làm việc màu đen xem tài liệu, cốc cà phê bên tay em đã cạn. Nàng thổi thổi ly cà phê trong tay, rón rén đi đến bên em, thay ly cà phê mới cho em.

"Cám ơn!" Em cầm ly cà phê uống một ngụm, ánh mắt không rời khỏi những con số dày đặc trên tập tài liệu. Nàng đưa mắt nhìn, là báo cáo tài chính nửa năm.

Vài phút sau, phát hiện nàng vẫn chưa đi ra ngoài, em mở miệng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Lúc hỏi nàng, em vẫn dán mắt vào tập tài liệu.

Trên thực tế, sự xuất hiện bất ngờ của Lâm Nhã Nghiên ở công ty khiến nàng không hài lòng. Nàng định hỏi em cho rõ ràng, tại sao em lại tặng cô ta di vật của ba mẹ em? Đó là thứ em quý trọng nhất. Nhưng khi đối diện với em, nàng đột nhiên cảm thấy không cần thiết phải chất vấn em. Bất kể em làm gì cũng đều có lý do. Dù là hành động bắt buộc hay cố ý, cũng đều là sự lựa chọn của em.

Nếu đã yêu em, tại sao nàng không thể tin vào lời hứa và tôn trọng quyết định của em?

Không đợi nàng lên tiếng, em hỏi lại: "Có việc gì không?"

"Nếu ngắm Chu Tổng cũng được coi là một "việc" thì bây giờ tôi rất bận!" Nàng đi đến bên cạnh em, ngồi xuống mép bàn làm việc. "Không sao cả, em cứ bận việc của em... Tôi bận việc của tôi."

Tử Du nhướng mắt, gương mặt lạnh lùng của em tỏa ra tia sáng ấm áp hiếm thấy. "Chị về thành phố A từ lúc nào? Tại sao không báo cho em biết?"

"Em không biết à? Giám đốc Trần khẩn cấp triệu chị về đây. Chị còn tưởng đó là chỉ thị của em?"

"Hả? Hôm qua trong lúc uống rượu, em mới ám chỉ một câu, không ngờ hiệu suất làm việc của anh ta lại cao như vậy?"

Ám chỉ một câu đã có hiệu quả? Nàng hỏi: "Em nói gì với anh ta?"

"Em nói..." Tử Du tựa người vào ghế, nơi khóe miệng ẩn hiện nụ cười như có như không. "Không hiểu tại sao, gần đây tôi luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó, cuộc sống hơi nhạt nhẽo..."

Câu ám chỉ quá rõ ràng, đừng nói là Giám đốc Trần, ngay cả nàng cũng nghe ra. Nàng cười tủm tỉm, ngồi xuống đùi em, một tay ôm cổ em, một tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán em. "Chu Tổng, em muốn chị làm thế nào... mới không nhạt nhẽo?"

Đôi mắt sâu hun hút của em dừng trên mặt nàng, không che giấu lòng chiếm hữu cao độ. Em ôm eo nàng, một tay cầm bàn tay nàng đến miệng hôn khẽ. "Như thế này... sẽ không nhạt nhẽo..."

Cảm giác đụng chạm như một luồng điện nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể, khiến hai má nàng nóng bừng.

Nàng khẽ vuốt ve khóe miệng em, cất giọng khàn khàn: "Vậy thế này..."

Những lời nói tiếp theo biến mất trên bờ môi đầy mùi cà phê của em. Chỉ sau một giây thất thần, em đã đỡ lưng nàng, ôm chặt nàng vào lòng, hôn ngấu nghiến. Đầu lưỡi ướt át quấn quýt, không thể tách rời. Những ngày không có em, cuộc sống của nàng đâu chỉ vô vị, nhạt nhẽo, hằng đêm nàng còn mất ngủ. Cuối cùng, họ cũng được ôm hôn nhau, làm sao có thể ngừng lại. Bàn tay em đang đỡ lưng nàng ngập ngừng di chuyển xuống dưới eo nàng, ngập ngừng thuận theo gấu áo công sở lần vào trong, đốt nóng làn da nàng. Cuối cùng, em lại ngập ngừng di chuyển đến trước ngực nàng, nắm trọn đỉnh đồi mềm mại của nàng...

"Em vẫn chưa khóa cửa đâu đấy!" Nàng nhắc nhở em.

Tử Du liếc qua cánh cửa, lại nhìn phòng làm việc một lượt, cuối cùng, em cũng lý trí trở lại.

Lấy lại nhịp thở bình thường, em giúp nàng chỉnh lại quần áo. "Tiểu Hạ, em đưa chị tới một nơi,"

"Nơi nào?"

Em không trả lời, đỡ nàng đứng dậy, lấy chìa khóa xe từ ngăn kéo rồi đưa nàng ra ngoài.

Lúc đi qua đại sảnh, vừa nhìn thấy Tử Du, cô lễ tân tươi cười rạng rỡ, chào hỏi từ xa: "Chu Tổng ra về ạ!"

Sa Hạ không thể chịu nổi, khoác tay Tử Du ngay trước mặt cô ta. "Lễ tân là bộ mặt của công ty, sao em lại chọn người phụ nữ như vậy?"

"Cô ta là họ hàng của chú Tài, ba bảo em sắp xếp công việc trong công ty cho cô ta. Nhưng ngoài vị trí lễ tân, em không nghĩ ra cô ta có thể làm gì." Em quay sang nhìn nàng. "Sao thế, cô ta đắc tội chị à?"

"Cũng không hẳn đắc tội với chị, chỉ là chị không thích cô ta."

Tử Du không hỏi điều gì nữa, lập tức rút điện thoại gọi cho trợ lý Kim. "Thông báo với phòng nhân sự, bảo cô Lý Lộ Lộ ở quầy lễ tân từ ngày mai không cần đi làm nữa."

Nghe em nói vậy, luồng khí bị kìm nén trong lòng nàng mới trở nên nhẹ bớt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro