Hồi tưởng giấc mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ là vết thương nhỏ? Sẽ nhanh lành thôi?

Em lại gạt cô một lần nữa!

Vết sẹo của em rõ ràng vẫn còn chưa kín miệng, sưng tấy lên. Mà vừa rồi cô lại còn dùng sức đẩy đúng vào miệng vết thương của em. Máu từ vết thương chậm rãi chảy ra, đông lại nhiều chỗ trên vết thương để lại một màu đỏ tươi làm cô hoảng sợ.

Trong tình cảnh này, những tức giận của Sana như đã tan thành mây khói. Cô chỉ muốn biết, vết thương sâu này của em đau đớn đến mức nào.

"Em, tại sao... lại như vậy?" Khi Sana nói chuyện, răng môi của cô run lên. So với vết thương nghiêm trọng của em, thậm chí cô đã từng thấy qua rất nhiều bệnh nhân với vết thương máu tươi chảy đầm đìa hơn như thế, nhưng cho đến nay chưa bao giờ cô run rẩy đến như vậy.

Giờ phút này, cô thật sự phát run, trái tim cô tựa như chiếc lá khô héo rơi rụng.

Tzuyu vội lảng tránh vấn đề chính: "Hôm em rời khỏi nhà trọ của chị, gặp việc ngoài ý muốn."

"Việc gì ngoài ý muốn?" Sana truy hỏi.

Tzuyu không nói lời nào, khép áo khoác lại, rõ ràng là em không muốn trả lời.

Nhớ đến giọng nói mơ hồ trong điện thoại của em, ngực của Sana chợt đau đớn từng đợt. Cô là một bác sĩ, mà lại quên rằng chỉ có bệnh nhân mới vừa tỉnh lại sau khi bị gây mê mới có giọng nói như vậy.

"Ngày đó... Em gọi điện thoại cho chị..."

Tzuyu ôm cô, cố gắng để nụ cười của mình thật nhẹ nhàng: "Chị không cần lo lắng, em không sao. Không tin lát nữa em sẽ cho chị mở mang kiến thức."

Em luôn như vậy, chẳng phân biệt được thời điểm, cũng chẳng phân biệt được trường hợp nào nên đùa hay không nên đùa.

Lúc này làm sao cô còn có tâm trạng để mở mang kiến thức gì nữa, Sana trực tiếp kéo tay em lại phía xe: "Đi, chị đưa em đến bệnh viện."

"Em vẫn còn chưa ăn lẩu mà."

Lẩu?!

Một người đã từng đi du học tiến sĩ ngành y mà lại không biết miệng vết thương chưa khép lại phải tránh ăn thức ăn cay, đặc biệt là thịt trâu và thịt dê đều là những thức ăn tanh nồng hay sao?!

Nhớ đến khi cô vừa mời em ăn lẩu, em không hề do dự mà nhận lời ngay lập tức. Bất giác cả lục phủ ngũ tạng của Sana so với món lẩu còn cay hơn, còn tê hơn.

Có loại người, có hận, có oán, nhưng vẫn làm cho bạn yêu thương, bởi vì người đó đã hết lòng hết dạ mà yêu bạn.

Nước mắt Sana lại rơi, từng giọt từng giọt, tại sao cô lau mãi mà không hết.

Tzuyu vừa thấy cô khóc, có chút hoảng hốt, bước lại gần dùng tay áo lau nước mắt cho cô: "Em sợ chị khóc, mới không nói cho chị biết."

"Đi thôi, chị đưa em đến bệnh viện." Một tay Sana lau nước mắt, một tay cô mở cửa xe đẩy em vào ghế ngồi cạnh vị trí người lái, sau đó cô ngồi vào ghế lái xe.

...

Xe chạy ra khỏi con đường nhỏ, Tzuyu nói với Sana: "Đến bệnh viện thành phố."

"Bệnh viện thành phố? Trong khoảng thời gian vừa qua em ở bệnh viện Thành phố?"

"Vâng."

Sana không cần hỏi cũng hiểu vì sao em lại không đến Bệnh viện Nhân dân, tại sao lại mang vết thương từ bệnh viện chạy đến tản bộ cùng cô.

Sở dĩ em làm tất cả mọi việc chỉ bởi vì một chữ rất đơn giản nhất, chỉ vì một chữ đơn giản nhất mà thôi.

"Còn giận em sao?" Tzuyu nhìn cô.

"Không có."

Cô không giận em, không hề giận em, nhưng cô lại đang giận chính bản thân mình.

Từ lần đầu tiên cô gặp lại em trong phòng tổng thống, từ lúc cô gặp lại gương mặt không thể quên kia, Sana đã bắt đầu dao động.

Nghĩ rằng bản thân mình kiên định từ chối, em có thể sẽ như ba năm trước buông tha cho cô. Nhưng cô lại quên rằng Tzuyu là người như thế nào, làm sao em có thể không nhìn ra sự do dự của cô, sự lưỡng lự của cô kia chứ?

Em làm sao không phân biệt được người khi bị ép buộc phải lên giường khác biệt như thế nào so với người cam tâm tình nguyện?

Toàn bộ sự đấu tranh và mâu thuẫn của cô, khát khao nhưng vẫn kháng cự của cô, tất cả đều bị ánh mắt tinh tường của em nhận ra, chỉ là em không hề nói ra mà thôi.

Bởi vì, em không muốn bức cô nên em lựa chọn tự bức chính mình, không từ thủ đoạn...

"Chị không hận em?" Vẻ mặt em không hiểu gì nhìn cô: "Tại sao?"

Cô nhìn em, vô cùng nghiêm túc nói: "Là chị sai. Nếu ngày đầu tiên chị gặp em, chấp nhận yêu cầu của em, trở về bên cạnh em, em hoàn toàn sẽ không cần phải làm ra nhiều việc như vậy, còn Dahyun cũng sẽ không trở thành như ngày hôm nay."

Tzuyu dựa lưng vào ghế ngồi, quay sang nhìn về phía cửa xe. Cô không thấy vẻ mặt em, chỉ thấy tay em ấn vào vai.

Phía trước là con đường rất quen thuộc, nhưng Sana lại không phân biệt được phương hướng. Giống như cô biết rõ cái gì là đúng, cái gì là sai, nhưng khi đối mặt với Tzuyu, cô lại mơ hồ giữa phải và trái, ai đúng ai sai.

Xe vẫn chạy về phía trước, dọc trên con đường thẳng tắp.

Cô thật may mắn, vì trước mắt đây là con đường duy nhất, không cần phải lựa chọn.

***

Đến bệnh viện thành phố Busan, Tzuyu đưa cô đến phòng bệnh của em. Thay vì nói là phòng bệnh của bệnh viện, thì nên nói đây là một khu nhà ở tư nhân cao cấp có lẽ sẽ đúng hơn. Ngoại trừ không có phòng bếp ra, còn lại tất cả mọi thứ trong phòng đều được trang bị đầy đủ, ngay cả chiếc giường cho người nhà bệnh nhân cũng là chiếc giường đôi sang trọng.

Một cô y tá trẻ tuổi vừa thấy Tzuyu trở về, liền chạy thẳng đến phòng bệnh: "Cuối cùng em đã trở lại, bác sĩ Eunseo đến tìm em rất nhiều lần, bác sĩ muốn kiểm tra miệng vết thương cho em..."

Sana đỡ Tzuyu lên giường ngồi, thúc giục cô y tá nhanh tay: "Miệng vết thương của em ấy đã xuất huyết, cô đi gọi bác sĩ đến đây ngay đi."

"Xuất huyết? Tôi sẽ lập tức gọi bác sĩ Eunseo đến." Nữ y tá nghe vậy, xoay người chạy đến cửa, vừa ra khỏi cửa, cô ấy ngăn một cô y tá khác lại nói: "Miệng vết thương của bệnh nhân trong phòng bệnh đặc biệt bị xuất huyết, tôi đi gọi bác sĩ, cô vào trong thay quần áo cho cô ta đi."

Vừa dứt lời, một cô y tá khác lại vội vàng chạy vào, nhanh chân bước đến ngăn tủ lấy ra một bộ quần áo dành cho bệnh nhân.

Sana làm việc ở bệnh viện lâu như vậy, cô chưa từng thấy qua ở bệnh viện nào lại có lối làm việc hiệu suất cao như ở đây. Y tá có trách nhiệm, xem ra bệnh viện cô đang làm nên học tập nhiều hơn ở bệnh viện thành phố này.

Sana đang âm thầm cảm khái, thì cô y tá nửa quỳ trước mặt Tzuyu, tay nhẹ nhàng cởi áo khoác của em, kéo vạt áo dính máu ra, chậm rãi cởi áo hộ em, động tác vừa cẩn thận vừa chuyên nghiệp.

Y tá giúp bệnh nhân thay quần áo là việc không hề xa lạ đối với Sana. Là một người bác sĩ đúng mực, trước kia đối với việc này cô không hề có suy nghĩ không trong sáng, nhưng mà...

Cô y tá khẽ nhếch cằm, đôi mắt to trong suốt, động tác cởi áo lại rất dịu dàng... Sana thật sự không tin người nào đó không có một chút suy nghĩ không trong sáng.

Thấy cô y tá đang chuẩn bị cởi áo sơ mi  của Tzuyu, Sana thật sự không nhịn được nữa, cô bước lên từng bước: "Để tôi làm."

Giọng nói của Sana vô cùng cương quyết, khiến nữ y tá khó xử nhìn cô: "Trên người cô ta có vết thương..."

"Tôi biết, tôi sẽ cẩn thận."

Cô y tá thấy Sana vô cùng kiên quyết, cũng không biết nói gì, cô ấy đành nhường vị trí của mình cho Sana.

Sana chậm rãi ngồi xổm trước mặt Tzuyu, cúi đầu cởi áo cho em, động tác của cô so với cô ý tá rõ ràng là rất nghiệp dư, cởi đến nửa ngày vẫn chưa ra được.

Khó khăn lắm mới cởi xong áo sơ mi, Sana đang muốn cởi áo lót ngoài của em, thì Tzuyu ghé sát vào tai cô nói nhỏ: "Bác sĩ Sana, bình thường chị hay đối xử với bệnh nhân của chị như vậy sao?"

Sana ngẩng mặt, thấy khóe môi người nào đó đang cong cong lên thành một nụ cười.

"Thỉnh thoảng."

Tzuyu khẽ nói cho cô biết: "Sau này, để cho y tá làm đi, chị rất biết cách thử thách sự nhẫn nại của bệnh nhân."

Sana cố gắng không suy nghĩ lệch nghĩa lời nói của em, cứ nên nghĩ là em chê động tác của cô quá chậm đi. Vì thế cô cố gắng nhanh tay hơn, nhanh chóng giúp em thay áo, cô y tá bên cạnh nhìn thấy hành động của Sana thì kinh hồn bạt vía, liên tiếp nhắc nhở Sana: "Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút."

Người nào đó đang chăm chú nhìn cô, nụ cười trên môi em ngày càng đậm.

Vừa thay áo xong, thì một vị bác sĩ nữ khoảng hai ba tuổi vội vàng bước vào phòng bệnh, khẩu trang che khuất gương mặt cô ta, chỉ để lộ một đôi mắt sáng hẹp dài.

"Bác sĩ Eunseo." Cô y tá cung kính chào hỏi.

Sana mới nhớ đến khoa chỉnh hình của bệnh viện thành phố có một bác sĩ họ Lee vô cùng nổi tiếng. Nghe nói không chỉ có trình độ phẫu thuật rất giỏi, khuôn mặt lại cực kì xinh đẹp, nhưng nổi tiếng nhất vẫn phải kể đến "nhân phẩm".

Bác sĩ Eunseo bước lên phía trước, nhẹ nhàng kéo vạt áo của Tzuyu xuống, vừa nhìn thấy trên miệng vết thương có những vệt máu mờ nhạt, đầu chân mày của cô ta nhíu chặt nến mức muốn giao nhau.

Bác sĩ Eunseo ngẩng đầu nhìn Sana, sau đó lại nhìn Tzuyu: "Tôi không phải đã nói với cậu rằng cơ thể có thể vận động nhẹ, nhưng đừng quá kịch liệt, nhất là những loại vận động đặc biệt..."

Bên cạnh vị bác sĩ, cô y tá cúi đầu, gương mặt đeo khẩu trang của cô còn để lộ một nửa đang ửng hồng.

Sana đoán rằng, sắc mặt của cô lúc này cũng không khác gì so với cô ấy.

Tzuyu ho nhẹ một tiếng: "Tôi chỉ đi tản bộ cùng người yêu thôi mà."

"Tản bộ mà miệng vết thương có thể trở thành như vậy sao?!"

"Có lẽ là do đi quá nhanh."

Vị bác sĩ nào đó lườm Tzuyu một cái: "Tốc độ một trăm chín mươi mét trên giây à?"

Tzuyu bị chụp mũ nên không biết chống đỡ như thế nào, đành thành khẩn nhận sai: "Bác sĩ Eunseo, lần sau tôi sẽ điều chỉnh tốc độ, nhất định sẽ không kịch liệt như vậy."

"Cậu vẫn còn muốn có lần sau?! Kể từ hôm nay, cậu phải ở đây nghỉ ngơi, khi nào tôi cho phép cậu xuất viện, cậu mới có thể rời khỏi đây. Nếu không tôi sẽ nhốt cậu trong phòng bệnh."

"Vận động thích hợp rất có ích cho sức khỏe."

"Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?!"

Tzuyu tự hỏi nửa ngày mới cười gượng nói: "Cậu là bác sĩ."

Nghe câu trả lời như thế, bác sĩ Eunseo cuối cùng cũng vừa lòng, cẩn thận xử lí miệng vết thương cho Tzuyu, còn bảo y tá lập tức truyền dịch cho em để giảm nhiệt cho vết thương.

Sắp xếp ổn thỏa, bác sĩ Eunseo nhìn thoáng qua Sana, ánh mắt có lực xuyên thấu cực mạnh: "Chị là người yêu của cậu ấy?"

Theo đạo lý mà nói, cứ cho là như vậy đi. Sana gật gật đầu: "Đúng vậy."

"Phiền chị đi theo tôi ra ngoài một chút."

"Cậu muốn dẫn người yêu của tôi đi đâu?" Tzuyu đưa ra lời kháng nghị.

Vị bác sĩ nào đó hoàn toàn không để ý đến em, bước thẳng ra cửa.

"Lát nữa chị sẽ quay lại." Nói xong, Sana bước ra ngoài theo vị bác sĩ.

Đưa cô vào văn phòng làm việc, bác sĩ Eunseo đóng cửa lại, tháo khẩu trang ra. Đúng là danh bất hư truyền, môi hồng răng trắng, ôn hòa như ngọc bích.

"Bác sĩ Sana, mời ngồi." Cô ta khách sáo kéo ghế dựa đến chỗ cô, vô cùng lịch sự.

Nghe cô ta gọi tên mình, Sana hơi sửng sốt: "Em biết tôi?"

"Đã từng gặp qua vài lần, có lẽ bác sĩ Sana không chú ý đến tôi."

Thành phố Busan vốn dĩ không lớn, hai bệnh viện luôn luôn có trao đổi trong thời gian qua, cô ta biết cô cũng không có gì là lạ.

Đợi Sana ngồi xuống, bác sĩ Eunseo mới nói: "Bác sĩ Sana bận rộn nhiều việc lắm sao?"

Nghe cô ta khéo léo hỏi cô lý do vì sao những ngày trước không xuất hiện, Sana liền giải thích: "Tôi không bận. Em ấy sợ tôi lo lắng, nên giấu tôi... Hôm nay, tôi mới biết em ấy bị thương."

"À! Thì ra là vậy." Bác sĩ Eunseo suy nghĩ gì đó, rồi bất đắc sĩ thở dài: "Thứ lỗi cho phép tôi nói thẳng, tôi làm bác sĩ lâu như vậy, dạng bệnh nhân nào cũng đã gặp qua, duy nhất chưa thấy qua bệnh nhân nào không hiểu chuyện như cậu ấy. Ngày đầu tiên cắt chỉ, buổi tối cậu ấy liền trốn viện, vết thương suýt chút nữa là bị nhiễm trùng... Mấy hôm nay, y tá sơ suất một chút là không thấy cậu ấy đâu, người khác sẽ không..."

Sana cúi đầu, giây phút này cô muốn nói gì cũng đều không cất nên lời.

Bác sĩ Eunseo còn nói: "Tôi mong chị có thể khuyên cậu ấy một chút, không cần biết cậu ấy có việc gấp như thế nào, trước tiên cũng phải chữa lành vết thương mới được!"

Nếu cho bác sĩ Eunseo biết, bệnh nhân của cô ta cùng ngành với mình, không biết cô ta sẽ biểu cảm như thế nào nữa đây.

"Em yên tâm đi, từ hôm nay trở đi, hai mươi tư giờ tôi cũng sẽ không rời mắt khỏi em ấy. Tôi đảm bảo sẽ không để em ấy trốn viện nữa."

Bác sĩ Eunseo thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."

"Bác sĩ Eunseo, tôi có thể hỏi em một việc không, tại sao người yêu của tôi lại bị thương?"

Cô ta ngạc nhiên nhìn Sana: "Chị không biết sao?"

"Em ấy sợ tôi lo lắng, không chịu nói gì hết."

Bác sĩ Eunseo bỗng nhiên nở nụ cười, cười thật lâu, dường như cảm thấy chuyện này rất thú vị: "Thật là nhìn không ra, cậu ấy si tình đến như vậy."

Đúng vậy, trước kia chính cô cũng không nhìn ra được nữa mà.

Nói chuyện cùng bác sĩ Eunseo một lát, Sana mới biết được, mười ngày trước, Tzuyu bị tai nạn giao thông. Nói chính xác, là bị người khác lái xe đâm phải, chiếc xe tông em khiến em văng xa ba mét, ngã đúng vào bệ hoa bằng xi măng ven đường, vai em bị rách một đường dài, xém chút nữa đã trúng phải tim.

Nơi xảy ra tai nạn giao thông rất gần với bệnh viện Nhân dân, nhưng em kiên trì bảo xe cứu thương chở em đến Bệnh viện thành phố.

Sau giải phẫu một ngày, cảnh sát đến tìm Tzuyu thẩm vấn, bởi vì thân phận của em rất đặc biệt, lại kiên trì không cho cảnh sát tham gia vào, cảnh sát cũng đành chấp nhận, trực tiếp hủy bỏ vụ án.

Theo lý mà nói, nếu đây là một cuộc tai nạn giao thông ngoài ý muốn, Tzuyu sẽ không cự tuyệt sự can thiệp của cảnh sát.

"Người gây ra tai nạn có xuất hiện không?" Sana hỏi.

"Có đến một lần."

"Người đó là ai vậy?"

Bác sĩ Eunseo do dự một lát, nói với cô: "Chị nên đi hỏi cậu ấy."

Sana cũng hiểu được, vấn đề riêng tư của bệnh nhân, các bác sĩ không tiện nói ra, đây là đạo đức nghề nghiệp: "Tôi có thể xem bệnh án của em ấy được không?"

"Đương nhiên là có thể."

Bác sĩ Eunseo lấy bệnh án đưa cho cô, Sana xem kỹ lưỡng một lần, bệnh án được viết vô cùng cẩn thận, bao gồm cả mỗi một lần em ra ngoài, nhiệt độ cơ thể của em sau khi về, cùng sự thay đổi của miệng vết thương.

Mỗi một hàng chữ viết trên đó, đều như đang chỉ trích cô, Tzuyu đối xử với cô như thế nào, mà cô lại đối xử với em như thế nào.

...

Mang theo trái tim đau như bị dao cắt, Sana trở lại phòng bệnh của Tzuyu.

Em đang được truyền dịch, vừa thấy cô bước vào, vội vàng ngồi dậy: "Bác sĩ Eunseo nói gì với chị vậy?"

Sana ngồi lên mép giường của Tzuyu, nhìn thoáng qua bình truyền dịch, cô điều chỉnh tốc độ truyền chậm lại một chút: "Em ấy bảo chị hai mươi tư giờ đều phải trông chừng em, không được để em trốn viện nữa."

"Chị ở bên cạnh em hai mươi tư giờ, em còn trốn viện làm gì?"

Sana muốn cười nhưng thật sự lại càng muốn khóc hơn.

Cô im lặng nhìn em, nhìn thật lâu, sau đó giơ tay vuốt tóc em: "Sư muội, lát nữa chị sẽ gội đầu cho em."

Em tóm lấy tay cô, nắm thật chặt trong lòng bàn tay của mình, đôi đồng tử màu đen sáng chói.

Thời gian giống như quay ngược về quá khứ, cô và em lại nhớ đến khoảng thời gian em bị thương vào ba năm trước, đó là khoảng thời gian mà cô hài lòng nhất.

Mỗi ngày cô đều chăm sóc em, giúp em gội đầu, giúp em cọ lưng, cùng nhau trò chuyện, có đôi khi còn cãi nhau... Tất cả đều rất tốt đẹp.

Cô đã từng vô số lần lặng lẽ hy vọng xa vời, có thể để khoảng thời gian đó quay lại một lần nữa không, có thể để cô có cơ hội ở bên em một lần nữa không.

Hiện tại... Cô rất hối hận, cô tình nguyện không cần cảm giác hài lòng như vậy, càng không muốn em bị thương một lần nào nữa.

Lúc cô đang tràn đầy cảm xúc, không ngờ tính nết xấu xa của người nào đó vẫn không thay đổi: "Bảo bối, thực ra... Đã lâu rồi em không tắm."

Nhiều năm như vậy, em một chút cũng không thay đổi nha.

Sana hít sâu, lại hít sâu thêm một hơi: "Được rồi, buổi tối chị giúp em tắm."

"Buổi tối?" Người nào đó ra vẻ cực kì thích khoản này, vừa lòng hả dạ vuốt vuốt cằm: "Ừm, buổi tối rất tốt, đêm dài đằng đẵng, có thể..."

Sana không thể không cắt đứt sự mơ mộng của em: "Bác sĩ Eunseo nói không cho em vận động kịch liệt."

"Ngủ cũng tính là vận động kịch liệt sao?"

Cái này nói ra quả là không đúng cho lắm, nghiêm túc mà nói "ngủ" có hai nghĩa, mà theo sự hiểu biết của Sana về Tzuyu, em càng biểu hiện quân tử thì suy nghĩ lại càng xấu xa.

Vì thế Sana liền đổi một đề tài khác: "Bác sĩ Eunseo nói, có người lái xe đâm vào em."

Nghe đến vấn đề này, Tzuyu hờ hững dựa vào đầu giường, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc ti vi LCD phía đối diện.

"Sư muội..."

Em cầm điều khiển từ xa ấn mạnh nút âm thanh, điều chỉnh âm thanh to đến mức độ đinh tai nhức óc. Sana đương nhiên nhìn ra em không muốn nói đến đề tài này, nhưng em càng không muốn nói, cô càng hoài nghi, càng muốn biết người đó là ai.

"Tại sao không muốn nói cho chị biết?"

Sana nâng cao giọng nói, thử hỏi thăm dò: "Không phải là tiểu thụ nào bị em vong tình bạc nghĩa đấy chứ?"

"Em không có quen người nào có lòng dạ độc ác như vậy..."

Sana nhớ rõ em có một...

"Có phải Chaeyoung không em?"

Người nào đó đang nhìn chằm chằm vào tin tức trên ti vi hừ lạnh: "Cô ấy sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy đâu."

Sana bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng, đến bên cạnh em, chạm vào người em, ghé vào tai em hỏi nhỏ: "Có phải người Nhật Bản làm không em?"

Tzuyu cười khanh khách: "Chị yên tâm, bọn họ không nghiệp dư như vậy đâu!"

Nói cũng đúng, nếu muốn giết em, họ sẽ không hành động giữa ban ngày ban mặt như vậy, còn ở trên đường lớn đông người nữa chứ.

"Em nói cho chị biết đi, cuối cùng là ai muốn hại em?!"

"Tại sao chị lại muốn biết?"

Âm thanh từ ti vi phát ra bên tai cô, Sana nhất thời bực bội, giật lấy chiếc điều khiển từ xa trong tay em, tắt ti vi: "Có người lái xe muốn đâm chết em, em... Em hy vọng là chị sẽ không quan tâm à?!"

Ánh nắng vào lúc giữa trưa vô cùng gay gắt, dù đã cách một bức rèm dày nhưng vẫn sáng rực.

Tzuyu nhìn cô, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

"Kim Dahyun." Hai chữ từ miệng em nói ra vô cùng nhẹ nhàng. Nếu không phải em đọc rõ từng chữ, Sana còn nghi ngờ bản thân mình đang nghe lầm.

"Không đâu..." Cô không phải nghi ngờ lời nói của em, mà chuyện này thật sự làm cô bị chấn động mạnh, so với những gì Dahyun vừa nói càng làm cho Sana khiếp sợ hơn.

Bởi vì, Tzuyu cầm thú như thế nào, trong lòng cô đã sớm biết rõ, mà hai mươi mấy năm trong trí nhớ của Sana, Dahyun mãi mãi là người có nội tâm trầm ổn, mãi mãi ôn tồn lễ độ... Tuy rằng, cô biết trên đời này sẽ không có gì là "mãi mãi".

"Không tin thì quên đi, dù sao lời nói của em, từ trước đến giờ chị vẫn không tin."

"Chị không nói là không tin... Chị chỉ là không hiểu, Dahyun không phải là loại người dễ bị kích động, em ấy làm sao có thể làm ra một chuyện điên cuồng như vậy."

"Em cướp vị hôn thê của cô ta, cô ta chỉ lái xe đâm em bị thương như vậy, nói trắng ra, vẫn là em buôn bán có lời."

Lời nói của em như một luồng khí mạnh, mạnh mẽ đập vào ngực cô, đau đớn giống như bị gãy một khúc xương. Mũi cô cay nồng, hốc mắt nóng hổi, Sana cố gắng cắn răng chịu đựng cơn đau, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm nén được sự áy náy và cảm động đang dâng trào trong lòng cô.

Tzuyu vẫn thường hay làm cho cô đau lòng, cũng hay làm cho cô có cảm giác áy náy đối với em. Nhưng lại càng làm cho cô yêu em đến mù quáng. Khi nghe được những lời mà em vừa nói, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô là em đã làm cho cô quá nhiều, mà cô thì hoàn toàn không xứng đáng.

Thế nhưng Sana dường như đã quên rằng, tất cả mọi việc có nguyên nhân thì đương nhiên sẽ có kết quả.

Tzuyu thấy Sana sắp khóc, em chuyển sang vẻ mặt với nụ cười thoải mái, điều tiết lại bầu không khí: "Chị đừng khóc, chi bằng chị đền bù gì cho em đi"

Sana cũng sợ mình sẽ khóc nên cô cố gắng nở một nụ cười cứng nhắc: "Em sẽ không muốn chị đền lại cho em tiểu thụ nào đó chứ?"

"Đề nghị này cũng không tồi, đáng tiếc là trong vấn đề đời sống của quân nhân lại vô cùng nghiêm khắc, không cho phép một chồng nhiều vợ." Em cố ý kéo dài lời nói, vẻ mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối: "Em chỉ có thể nghĩ rằng dùng sức lực của một người có thể thay thế phần ba người."

"Ba người?"

Ba người...

"Thế nào? Chị không muốn à?"

Sana lắc đầu: "Chị đương nhiên sẽ không làm cho em thất vọng. Mặt khác sẽ không để em bị mang một vết sẹo vô tội. Chị quyết định ngày mai sẽ bắt đầu rèn luyện thân thể, nhất định sẽ đem sứ mệnh vinh quang nhưng gian khổ này gánh vác lên vai."

Tzuyu bỗng nhiên cười to, vừa cười vừa ấn vai.

Cô thật sự không hiểu, vì sao lời nói mang hàm ý cao thượng như vậy, em lại có thể nghe thành hàm ý xấu xa như thế.

"Đừng cười, coi chừng động đến miệng vết thương đấy." Sana vỗ nhẹ lưng em: "Em có khát không? Có muốn uống nước không?"

"Tủ lạnh có trái cây." Em chỉ tay vào một gian phòng được ngăn cách.

"Em muốn ăn quả nào?"

"Táo đi, rất ngọt."

Sana đi vào gian phòng ngăn cách, mở chiếc tủ lạnh đặt ở góc tường. Bên trong quả nhiên có rất nhiều trái cây. Có rất nhiều sự lựa chọn, Sana lấy ra một quả táo đỏ nhất, gọt vỏ, cắt một miếng nhỏ, dùng cây tăm xuyên vào đưa đến miệng em.

"Có ngọt không đấy?" Em hỏi.

Haizzz, đã lâu như vậy rồi, em một chút cũng không thay đổi, vẫn khó hầu hạ như vậy!

Sana ăn trước một miếng, quả là ngọt ngào thơm mát, hương vị rất tuyệt: "Ngọt, ngọt lắm."

"Thật không? Em nếm thử..." Em ngồi thẳng lưng, cơ thể chậm rãi tiến đến gần cô.

Cô đang muốn đút một miếng cho em, bỗng nhiên có một bờ môi mềm mại đến gần, đầu lưỡi mơn trớn trên môi cô, nhẹ nhàng nhưng vô cùng ấm áp.

Một khắc đó, Sana như quên hít thở, tay cô mềm nhũn, quả táo trong tay rơi xuống, may mắn có người nhanh tay nhanh mắt, đỡ lấy giúp cô, thuận tay đặt sang một bên...

Sana vẫn còn chưa hoàn hồn thì đầu lưỡi em đã tùy ý quyến luyến một hồi, linh hoạt xâm nhập vào khoang miệng cô, quấn một vòng quanh lưỡi cô, mút ra.

Một nụ hôn ngắn ngủi lướt qua, mà hương vị ngọt ngào như quay về vô tận.

Có lẽ do choáng váng, đầu óc Sana mơ mơ hồ hồ nhưng người nào đó lại vô cùng bình tĩnh, biểu cảm tự nhiên nói cho cô biết: "Đừng hiểu lầm, em chỉ muốn nếm thử quả táo có ngọt hay không... Ờ, rất ngọt!"

"Ngọt thì nên ăn nhiều một chút đi." Sana lấy một miếng táo đưa đến miệng của em, muốn ngăn chặn hành động của bờ môi đáng ghét kia. Ánh mắt cô lại không dám nhìn đôi môi ấy, cô sợ nhớ lại cái cảm giác tiếp xúc mềm mại vừa rồi, nhẹ nhàng như ấm áp...

Vừa ăn được vài miếng táo, Tzuyu bỗng nhiên dùng tay ấn mạnh vào thắt lưng, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

"Sao vậy em? Em cảm thấy không thoái mái à?"

"Thắt lưng em... Có lẽ là do ngồi lâu quá, thắt lưng em hơi đau."

Nhìn vẻ mặt đau đớn của em, Sana tưởng là em đau thật, vội vàng đặt quả táo xuống, vòng đến phía sau người em, tay lần vào bên trong áo, sờ đến phần hông của em.

"Chỗ này đúng không?"

"Không phải, xuống chút nữa..."

Sana ngồi lên trên giường em, vén vạt áo sau của em lên, ngón tay cô lần xuống phía dưới: "Ở đây đúng không?"

"Không phải."

Vén vạt áo lên chút nữa, những đường cong cực kì gợi cảm của em hiện ra. Tay của Sana cứng lại, sau đó lại lần xuống phía dưới tìm kiếm...

Cảm giác mịn màng làm cho cô nhớ đến mùa hoa anh đào, khi đó, cô thích nhất là nhìn dáng em.

Rất nhiều buổi rạng sáng, cô ghé vào lưng em, đầu ngón tay cô lần theo sống lưng em đi xuống, ngón tay lướt qua những đường cong nhấp nhô của em, loại cảm giác tiếp xúc với da thịt mịn màng này, khiến tâm trí cô lại nhớ về...

Đương nhiên, mỗi lần cô có hành vi như thế, sẽ phải trả giá thật đắt.

"Bác sĩ Sana, chị còn muốn sờ đến nơi nào nữa?"

Tzuyu quay nửa người sang nhìn cô, nở nụ cười: "Bác sĩ Sana, sự tự chủ của tôi không được tốt cho lắm, sẽ không chịu nổi sự dụ dỗ như vậy đâu nhé!"

Đôi môi mỏng của em cong lên nụ cười xấu xa, khiến cho Sana ý thức được bản thân mình đã bị lừa.

"Em lại gạt chị?!" Sana tức giận đến mức nhéo vào sống lưng em.

"Đừng..." Tzuyu rất sợ buồn, lúc này vai của em bị thương, một bên tay lại được truyền dịch, em hoàn toàn không thể phản kháng, chỉ có thể cười khổ xin cô tha thứ: "Đừng gây rối! Em sai rồi!"

Khó có được một lần em yếu thế cầu xin tha thứ như vậy, Sana khẽ cắn môi, cằm hơi nhấc cao, cổ áo để lộ ra chiếc cổ duyên dáng...

Không biết có phải là do thói quen bị em ức hiếp hằng ngày hay không, vừa thấy em "lực bất tòng tâm" như thế, ngay tức khắc trong đầu Sana nảy sinh một ý nghĩ trả thù, muốn đặt em trên giường mà tra tấn một lần.

"Đừng dùng ánh mắt này nhìn em..."

Sana khẽ liếm môi, trên bờ môi còn lưu lại một chút ẩm ướt.

Người nào đó thấy tình huống như vậy, liền thét to: "Đừng nha, trên người em vẫn còn vết thương."

Tiếng kêu thảm thiết đó, người không biết sẽ nghĩ rằng cô đang muốn cưỡng bức em.

Cho dù như thế nào, cô cũng là một bác sĩ, ức hiếp bệnh nhân thật sự là làm trái với đạo đức nghề nghiệp thường ngày của cô.

Sana cố gắng kiềm chế ý nghĩ tội nghiệt, dịu dàng sờ sờ gương mặt đang nhợt nhạt của bệnh nhân nào đó, an ủi: "Sư muội, em suy nghĩ hơi nhiều rồi đó, chị sẽ không làm như thế với em đâu."

Tuy rằng vẻ mặt của em thật sự làm cho người khác nảy sinh ý nghĩ xa xôi, tuy rằng vẻ mặt em lúc này vẫn còn mê người hơn so với người khác...

Không ngờ, cửa đột nhiên bị một y tá vội vàng đẩy ra.

Thời gian như ngừng trôi, ba người đồng thời bất động.

Cô nàng cường công xinh đẹp bị thương nào đó, áo đang xộc xệch, một tay không thể cử động, mà cô tiểu mỹ thụ người nhà bệnh nhân nào đó thì đang ngồi xổm trên giường bệnh, một bàn tay đặt trên thắt lưng em, tay kia thì đặt trên mặt em...

Tình cảnh này, kết hợp với tiếng kêu cứu vài giây trước của em, rất khó để người khác không liên tưởng đến hình ảnh hạn chế độ tuổi người xem nha.

Cô y tá nuốt nước bọt một cách khó khăn, đỏ mặt nhắc nhở Sana: "Bệnh nhân bị thương rất nặng."

Thật sự là cô chưa làm gì hết, cô bị hãm hại, cô thề!

Tên đầu sỏ hãm hại cô lập tức mở miệng giải thích: "Bác sĩ Sana nói muốn kiểm tra vết thương cho tôi một chút."

Cô y tá oán trách liếc Sana một cái: "Cô ta bị thương ở vai."

Là một bác sĩ vô cùng có đạo đức nghề nghiệp lại bị một nữ y tá cho rằng cô đang lợi dụng lúc bệnh nhân gặp khó khăn, ức hiếp bệnh nhân, đúng là không còn lúc nào mất mặt hơn lúc này nữa mà.

Sana ảo não bước xuống giường, hung hăng trừng mắt lườm Tzuyu đang cố nén cười: "Nghỉ ngơi cho thật tốt, chị đi đây."

Tzuyu lập tức không cười nổi: "Chị đi đâu? Chị đã nhận lời bác sĩ Eunseo hai mươi tư giờ trông chừng em mà."

Bác sĩ Eunseo phải biết rằng làm sao cô có thể chăm sóc cho em, ngay cả hai mươi bốn phút em cũng không cần cô chăm sóc: "Chị về nhà."

Sana vừa mới xoay người, Tzuyu bỗng nhiên giữ chặt cổ tay của cô, em nắm rất chặt. Trái tim cô nhanh chóng bị em bắt lấy, như được dòng nước mềm mại quấn quanh: "Em nghỉ ngơi một lát đi, chị về bệnh viện xin nghỉ vài ngày trước đã, rồi về nhà lấy quần áo nữa, chị sẽ trở lại nhanh thôi."

Lúc này em mới buông tay cô ra, lấy chiếc chìa khóa trên bàn đưa cho cô: "Lái xe của em đi đi."

Cầm chiếc chìa khóa đi đến cửa, Sana đặc biệt lưu ý bảng tên trước ngực của cô y tá, là chăm sóc đặc biệt, khó trách lại tận tụy với công việc như vậy.

***

Sana lái xe đến bệnh viện trước, vốn định gặp Trưởng khoa trao đổi về việc đổi ca, sau đó mới đến gặp lãnh đạo xin phép. Nhưng lại không nghĩ rằng vừa mới đến trước cửa văn phòng bác sĩ, đã nghe được có người nói chuyện bên trong.

"Làm sao có thể như vậy? Thư kí Kim sắp kết hôn với bác sĩ Sana mà, cô đừng nói lung tung."

Nghe như vậy, bàn tay đang giơ lên định đẩy cánh cửa dừng lại trong không trung.

Lại một giọng nói vang lên, giọng nói không quen thuộc cho lắm, chắc là không cùng khoa với cô: "Tôi không nói lung tung đâu, bạn của tôi làm ở văn phòng chính phủ nói thư kí Kim thật sự có niềm vui mới rồi, là con gái của Phó thị trưởng tiền nhiệm."

"Vì chức quyền mà bỏ bác sĩ Sana, cái này không phải giống Trần Thế Mỹ sao?"

"Chắc là bác sĩ Sana không biết? Tôi thấy cô ấy gần đây rất vui vẻ." Người nói chuyện là y tá khoa cô.

Một y tá khác cướp lời: "Mọi người có để ý không thấy bác sĩ Sana đeo nhẫn đính hôn không?."

"Đúng, đúng rồi, tôi cũng thấy. Tôi còn nghĩ cô ấy quên đeo... Chắc là cô ấy đã biết, mấy hôm nay chắc là cố gắng gượng cười."

"Chắn chắn là vậy, ngoại trừ lúc trấn an bệnh nhân bị bệnh nặng, có ai thấy bác sĩ Sana cười nhiều đâu? Mấy ngày nay cô ấy gặp ai cũng cười, nhất định là cố ý cười cho người khác thấy."

"Rất có lý, rất có lý. Haizzz, tại sao thư kí Kim lại làm như vậy, vong tình bạc nghĩa."

"Cô thì biết gì, Phó thị trưởng bị cắt chức, thư kí Kim không còn núi nào để dựa, cô ta đương nhiên phải tìm một chỗ dựa khác..."

Sana đẩy cửa, chỉ một tiếng ken két nhỏ lại kinh động mọi người bên trong.

Sana đứng ở cửa mỉm cười, trong văn phòng bỗng nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ.

Cô y tá cùng khoa giật nhẹ tay bác sĩ Sowon cầu xin sự giúp đỡ, bởi vì quan hệ của bác sĩ Sowon và Sana khá tốt.

"Bác sĩ Sana, hôm nay không phải cô được nghỉ sao?" Bác sĩ Sowon vừa nói vừa gượng cười.

"Tôi đến xin phép, tôi có ít việc riêng, muốn xin nghỉ một tuần... Vừa nghe mọi người đang đề cập đến chuyện của tôi, không sao, mọi người nói tiếp đi." Thấy vài cô y tá nhìn nhau, đứng dậy chuẩn bị bỏ trốn, Sana nở nụ cười tươi: "Thật sự không sao đâu, tôi và Dahyun đã chia tay rồi, nhưng không phải do nguyên nhân..."

Cô y tá lại ngồi trở lại chỗ cũ, tập trung tư tưởng lắng nghe vấn đề chính được bàn luận nãy giờ.

"Là tôi chia tay em ấy trước."

"Tại sao?" Có người không kiềm chế được hỏi.

Sana cố gắng để giọng nói của bản thân chân thành một chút, để tránh các cô ấy hiểu lầm cô đang cứu vãn thể diện của mình: "Bởi vì người yêu trước của tôi đã về nước..."

Có một cô y tá như nghĩ ra việc gì đó, hai mắt tỏ ra ánh ánh kỳ lạ: "Cô ta, cô ta có phải là quân nhân không? Gương mặt rất xinh đẹp!"

Sana khó hiểu nhìn cô y tá: "Tại sao cô lại biết?"

"Hơn một tháng trước cô ta có đến bệnh viện tìm cô, hỏi cô có ở đây hay không, tôi nói với cô ta cô đang ở phòng bệnh..."

"A!" Một cô y tá khác vô cùng kích động: "Tôi nhớ ra rồi! Cô ta là người yêu trước của cô à?"

Thấy biểu tình của các cô y tá, Sana có thể xác định ngay người các cô ấy thấy chắn chắn là Tzuyu. Ngoại trừ Tzuyu ra không có người nào có thể làm cho tiểu thụ sau khi gặp đã một tháng mà nhắc đến vẫn còn phấn khởi như thế.

"Bác sĩ Sana, cô ta đến tìm cô, có phải muốn gương vỡ lại lành với cô không?"

Ánh mắt mọi người đều nghiêm túc nhìn về phía Sana, như đều đang chờ đợi đáp áp của cô.

Sana cúi đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ, cố ý sờ sờ cái tên được khắc trên móc khóa: "Ừm, năm đó tôi và em ấy có chút hiểu lầm, hiện tại hiểu lầm đã được làm sáng tỏ hết rồi."

Mọi người đều chú ý đến chiếc đồng hồ của cô, dường như đã hiểu được mọi chuyện vì sao lại thế này.

Sana không muốn giải thích những chuyện không cần thiết nữa, ngồi xuống cạnh bác sĩ Sowon: "Bác sĩ Sowon, những ngày tới cô có bận không? Tôi muốn đổi ca với cô, sắp tới tôi có việc rất quan trọng."

"Không bận. Tôi có thể đổi ca với cô."

"Cám ơn! Tôi đi xin phép chủ nhiệm đây."

Sana bước ra khỏi văn phòng, lại nghe thấy bên trong có những tiếng nói nhỏ, mà cô cũng không muốn nghe nữa, vội bước nhanh đến văn phòng chủ nhiệm.

Xin phép xong, sắp xếp ca trực cuối tuần, Sana về nhà thu dọn một vài thứ. Vừa vào cửa, cô đã nói với mẹ: "Mẹ, con có một người bạn bị bệnh, con phải đến bệnh viện chăm sóc em ấy."

Mẹ cô vừa thấy cô thu dọn một số đồ dùng cá nhân hằng ngày như sửa rửa mặt, dụng cụ trang điểm, hiểu ngay là cô muốn đi: "Sana chan, ai bệnh thế con?"

Sana do dự một chút: "Tzuyu."

Mẹ cô vừa nghe nói Tzuyu bị bệnh, khẩn trương giữ chặt cô: "Đứa nhỏ ấy bị bệnh à? Bệnh gì?"

"Không có gì quan trọng, chỉ là bị thương nhẹ, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏe thôi."

"Con muốn đi chăm sóc nó à?"

"Vâng ạ, ở Busan em ấy không có bạn bè thân thích, nên sẽ không có ai chăm sóc, con muốn đến giúp em ấy."

"Sana." Lưỡng lự một lát, cuối cùng mẹ cô cũng đi vào vấn đề vốn đã sớm muốn hỏi: "Không phải là con vẫn còn thích nó chứ?"

Sana gật đầu: "Vâng."

"Nó thì sao? Đối xử với con có tốt không?"

"Em ấy đối xử với con rất tốt." Sana đặt đồ dùng trong tay xuống, nắm lấy tay mẹ cô, mặt cô dựa vào vai bà. Cho dù mẹ cô gầy yếu như thế nào, bờ vai của bà luôn luôn là điểm tựa khiến cho Sana không muốn rời xa: "Mẹ, ba năm nay, con vẫn không thể nào quên được em ấy. Con vẫn luôn muốn ở bên cạnh em ấy."

"Mẹ biết, trong mơ con vẫn thường xuyên gọi 'Sư muội', con thét to rất nhiều lần. Đêm con đính hôn với Dahyun, con có uống vài ly rượu nho, sau đó ngủ say nhưng vẫn khóc, nắm lấy tay mẹ không ngừng hỏi..." Mẹ cô nghẹn ngào một lát, sau đó mới tiếp tục nói: "Tại sao em ấy không trở lại, có phải đã quên con rồi không..."

"Mẹ..."

"Haizzz, Sana, mẹ có nghĩ đến... Mẹ biết rằng khi đứa nhỏ đó trở về, nhất định sẽ không chấp nhận để con lấy Dahyun. Mẹ biết con chịu nhiều oan ức, tất cả đều là vì bố con..."

Những áp lực và oan ức tận sâu trong đáy lòng đều được tuôn ra hết, Sana giờ đây giống như một đứa trẻ, ghé vào lòng mẹ khóc thật lớn. Khóc đến mức cả người cô phát run, khóc đến mức khàn cả giọng.

Mẹ cô ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô. Bố cô nghe thấy được, ngồi trên ghế sofa đối diện, nặng nề thở dài.

Khóc đến mức mệt mỏi, mẹ cô múc cho cô một bát súp lớn, mùi hương thơm thoang thoảng vào mũi, Sana vừa ăn xong, bà lại đem phần còn lại cho vào hộp giữ ấm đưa cho cô: "Cái này con mang vào bệnh viện, bổ lắm đấy, rất thích hợp để bổ khí dưỡng huyết."

Sana cười lau nước mắt trên mặt, nhận lấy hộp súp: "Mẹ, mẹ thật tốt."

"Đi đi con, không thôi canh sẽ nguội đấy."

***

Sana mang theo túi đồ dùng to trở lại phòng bệnh, ánh mắt cô vẫn còn đỏ. Tzuyu đoán rằng tám phần cô bỏ trốn để đến đây với em, căng thẳng bước xuống giường: "Sao chị lại khóc? Chị cãi nhau với bố mẹ à?"

"Không có. Chị chỉ cảm thấy mình rất hạnh phúc." Sana đưa hộp giữ ấm đến tay em: "Mẹ chị nấu canh nhân sâm cho em đấy."

Tzuyu vừa nghe nói mẹ cô nấu canh cho em, nhanh chóng uống một hơi hết quá nửa, như hận không thể nhai nát nhân sâm ra.

"Ngon lắm à?"

"Ừm, khó trách chị có tay nghề tốt như vậy, thì ra được mẹ vợ tương lai của em truyền lại."

Từ trước đến nay chưa thấy ai có thể nói chuyện thân thuộc như em: "Ai là mẹ vợ tương lai của em?"

"Chị là vị hôn thê của em, mẹ chị đương nhiên là mẹ vợ tương lai của em."

Vị hôn thê? Cô đồng ý gả cho em từ lúc nào vậy ta?

À, cô nhớ ra rồi, cô đã thật sự chấp nhận, vì Dahyun. Thực ra cô hy vọng là em có thể chính thức cầu hôn cô một lần nữa, ở dưới tàng cây anh đào, bằng thái độ chân thành nhất, hỏi cô: Chị có bằng lòng lấy em không?

Nếu như vậy, cô sẽ nói với em: Chị đồng ý.

Lúc đó sẽ không vì bất kì người nào cả, mà chính là vì cô tình nguyện...

Đáng tiếc, bằng sự hiểu biết của cô về Tzuyu, cô khẳng định chuyện có thể đi đường tắt thì không đời nào em lại muốn vòng vo.

Sana sắp xếp xong đồ dùng của mình, thì trời đã tối. Tzuyu cũng đã ăn xong, em chậc lưỡi: "Bảo bối, em muốn đi tắm."

Loại sự việc này, em lúc nào cũng nhớ rõ hơn bất kì ai hết.

"Được, em muốn tắm ở đâu?" Nghĩ đến miệng vết thương không thể dính nước, cô có thể dùng khăn mặt để lau cho em, Sana hỏi: "Phòng tắm hay trên giường?"

Vẻ mặt buồn bã của người nào đó nhắc nhở cô: "Bác sĩ không cho em vận động kịch liệt."

Cô không nên trưng cầu ý kiến của em mới đúng.

"Đi thôi, chị dìu em vào phòng tắm." Sana đỡ em xuống giường, khi đi ngang qua cửa, cô thuận tay khóa cửa lại, cố gắng để những người chăm sóc đặc biệt không nhìn thấy cô và em trong phòng tắm. Đây là việc thật sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.

Sana đỡ Tzuyu vào phòng tắm. Mặc dù không gian nhỏ hẹp, nhưng so với nhiều bệnh nhân phải ngủ ở hành lang bệnh viện mà nói thì được ở trong căn phòng có hai chiếc giường và một nhà tắm thì cũng đủ xa xỉ rồi.

Vốn định cởi quần áo cho em, ánh mắt vừa nhìn vào cúc áo em, đầu óc cô có chút choáng váng: "Cởi quần áo ra đi."

"Sao chị không cởi cho em?"

"Em không tự cởi được à?"

Em trả lời vô cùng lưu loát: "Không thể!"

Sana nản lòng, tay cô chậm rãi cởi từng cúc áo cho em. Trong suốt toàn bộ quá trình, cô hoàn toàn không dám nhìn em, phòng tắm không có cửa sổ làm mồ hôi cô chảy ra ướt đẫm.

Cuối cùng cũng cởi xong quần áo của em, thân hình hoàn hảo không che đậy của em hoàn toàn lộ ra trước mắt cô. Rất nhiều ký ức như thủy triều chôn vùi tư duy của cô trong tức khắc: Em ôm cô, thân thể hai người không có khoảng cách, da thịt gần nhau không ngừng cọ xát, loại hưởng thụ như vậy khó có thể miêu tả bằng lời.

"Chị suy nghĩ gì vậy?"

Em đã biết rõ còn cố ý hỏi, với chỉ số thông minh và tình cảm của em, làm sao em có thể đoán không ra cô đang nghĩ gì.

"Nghĩ vết thương của em khi nào sẽ lành."

"Hử? Chị gấp như vậy sao?"

Sana nhịn, giả vờ như nghe không hiểu.

Em nhìn nhìn ngực của cô: "Bảo bối, chị tắm cho em như người Thái đi."

Sana nhìn xung quanh, cái phòng tắm chết tiệt này tại sao lại không có cửa sổ, cô muốn ngạt thở rồi: "Thật sự xin lỗi, chị sẽ không làm như vậy đâu."

"Em có thể chỉ chị."

Sana thẹn quá hóa giận: "Chou Tzuyu, rốt cuộc em muốn làm gì?"

"Tắm rửa!"

Sana trịnh trọng cảnh cáo em: "Em đừng đùa giỡn với chị nha, nếu nhỡ chị không kiềm chế được, em tự gánh lấy hậu quả!"

Em cười khều khều cằm cô: "Tuy rằng em không thích thế bị động, nhưng một hai lần, em cũng có thể chịu được."

"Có thể chịu được?"

Được, để cô xem em có thể chịu đựng được đến mức nào.

Sana mở vòi sen, giơ tay thử độ ấm của nước, bọt nước bắn khắp nơi trên người cô, khá lạnh.

Cho đến khi nước trong lòng bàn tay cô trở nên ấm hơn, nóng dần lên cô mới để nước ấm chậm rãi chảy qua vai em.

Nước ấm chảy qua vai được phân cách ra để không thấm vào vết thương của em, tay của Sana theo dòng nước vuốt ve xuống phía dưới, lướt qua những tấc thịt mềm mại.

Em hít thở mạnh, cơ thể với làn da đàn hồi dưới tay cô bắt đầu run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro