Sản phu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng

“Vị huynh đài này có chuyện gì ngồi xuống chậm rãi thương lượng.” Lưu Kim Trâm nhìn bạch diện thư sinh trước mắt ngay cả đao đều cầm không xong, nhịn không được liếc mắt xem thường, gia khỏa này rốt cuộc là tới làm gì đây? Hiện tại người bị chĩa đao vào người là nàng, cũng không phải hắn, hắn phát run cái gì chứ, sắc mặt khó coi thành bộ dáng kia, có phải là nam nhân không vậy! Bất quá gia khỏa này tuy rằng là nam nhân, nhưng thật ra tế da nộn thịt, làn da so với nàng  là nữ nhân còn muốn hảo, thật sự là làm cho người ta ghen tị!

“Chậm rãi thương lượng? Không có thời gian !” Đao trong tay Đới Tử Kha rung mạnh, nếu Lưu Kim Trâm không phản ứng nhanh, đỡ lấy tay hắn, chỉ sợ đao trong tay hắn sẽ rơi xuống chân của nàng!

“Uy! Uy! Uy! Ngươi có phải nam nhân không a? Đừng khóc a! Coi như ta sợ ngươi, có chuyện gì hảo hảo nói!” Lưu Kim Trâm thật sự là vẻ mặt hắc tuyến, có chuyện cướp cầm đao hướng người bị đe dọa mà khóc sao? Nhìn hắn ánh mắt hồng hồng như mắt thỏ, nàng nhất thời mềm lòng, cư nhiên lại an ủi hắn.

“Ngươi, ngươi là bà đỡ tốt nhất ở phụ cận nơi này đúng không?” Đới Tử Kha lo lắng hỏi, thấy Lưu Kim Trâm gật gật đầu, hắn không đợi nàng mở miệng liền kéo tay nàng hướng đến ngọn núi trước thôn mà chạy.

“Uy…… Chậm một chút……” Lưu Kim Trâm bị Đới Tử Kha kéo chạy theo, thật đúng là chạy đến mức nàng có chút không thở nổi, bất quá thực không ngờ tên thư sinh vô dụng này chạy so với thỏ còn nhanh hơn, không mất bao công phu, nàng đã bị đưa đến ngôi miếu đổ nát giữa sườn núi, mà Đới Tử Kha này đã ngừng lại ở cửa miếu.

Lưu Kim Trâm nhíu mày, tên thư sinh ngu ngốc này sẽ không phải là muốn cướp sắc đi? Tuy rằng Lưu Kim Trâm nàng là mạo thắng Điêu Thuyền mĩ quá Tây Thi, nhưng là cũng không phải dễ chọc ! Hắn nếu dám đánh chủ ý nàng, nàng nhất định làm cho hắn đoạn tử tuyệt tôn! Từ từ! Tiểu tử này đối nàng có ý tứ? Hắc hắc, thật sự là tuệ nhãn thức mỹ nhân(1), tưởng Lưu Kim Trâm nàng tuy rằng bộ dạng trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, chỉ tiếc nàng thật sự là quá mức trí tuệ, tuổi còn trẻ liền trở thành cao thủ đệ nhất trong giới bà đỡ, mà cao xử bất thắng hàn, qua tuổi hai mươi vẫn không người hỏi thăm, nay tiểu tử này nếu hảo nhãn lực coi trọng chính mình, chỉ cần hắn sau khi cật kiền mạt tịnh nhớ rõ đem chính mình thú về nhà, nàng vẫn là đại nhân bất kể tiểu nhân quá, tha thứ hắn đối chính mình ái mộ mà nóng lòng, ha ha ha –

“Đến! Phiền toái ngươi tiếp sinh!” Đới Tử Kha vội vàng nói, mạnh đẩy Lưu Kim Trâm một phen, đem Lưu Kim Trâm từ trong ảo tưởng của chính mình tỉnh lại, nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, kháo! Tiếp sinh cũng không sớm nói! Biến thành cùng cướp sắc giống nhau, làm hại nàng cô nương vô tội lòng tràn đầy bất an! “Ngươi không nói sớm! Lại ở chỗ này nháo loạn nửa ngày! Ngươi làm tướng công kiểu gì vậy!”

“Ta…… Ta……” Đới Tử Kha hổ thẹn cúi đầu, hắn quả thật như lời Tiêu Chính Dương nói, ngốc muốn chết!

“Đới Tử Kha! Ngươi…… Ngươi đem…… Cái…… Người loạn thất bát tao gì…… Mang về đến……”

Cái gì kêu người loạn thất bát tao! Lưu Kim Trâm bất mãn đang định phản đối, hung hăng nhìn về hướng phát ra âm thanh, oa! Ánh mắt hung ác của nàng đột nhiên biến thành hai cái trái tim thật to, bên miệng còn không tự giác chảy ra nước miếng, liền nhìn đến một cái đại soái ca kinh thiên địa khấp quỷ thần hoạt sinh sinh(2) thở hồng hộc tựa vào tường khom thắt lưng đứng ở nơi đó!

Nhìn xem! Ánh mắt là ánh mắt, cái mũi là cái mũi, cái miệng là cái miệng! Thật sự là soái không thể tả! Soái đến mức nơi nào cũng đều tràn ngập mị lực — cái trán che kín mồ hôi kia, mày kiếm phi dương kia, ánh mắt hung thần ác sát kia, gương mặt kia, cái mũi thở phập phồng kịch liệt kia, đôi môi gắt gao cắn kia, bả vai rộng lớn kia, cái bụng lớn đột xuất kia — cái bụng này thật đúng là sát phong cảnh! Thật không nghĩ tới một đại khốc ca như thế, thân hình thon dài như thế cư nhiên lại có một cái bụng tương phản đến vậy, rõ ràng cao thấp đều là hoàn mỹ như vậy , cố tình cái bụng chướng mắt này lại lớn y như bụng của phụ nữ có thai đủ tháng bình thường!

Bất quá quên đi, Lưu Kim Trâm nàng vẫn là thực khoan hồng độ lượng, chỉ cần người bộ dạng đủ soái, nàng vẫn là cho phép có khuyết điểm nho nhỏ tồn tại, nàng tiến lên trừng mắt nhìn, đang muốn tự giới thiệu thế nào cho tốt, liền nhìn đến Đới Tử Kha so với nàng nhanh một bước vọt đi lên, đao hắn cầm trong tay thì quẳng xuống đất liền tiến lên đỡ lấy soái ca kia, tay còn lại thì ăn đậu hũ của soái ca đặt ở trên lưng y, thật cẩn thận nói: “Ngươi sao lại đứng lên? Mau chút nằm xuống! Không có việc gì, không có việc gì! Ta tìm bà đỡ tốt nhất! Ngươi cùng đứa nhỏ nhất định sẽ không có việc gì!”

“Ngươi…… Ngươi tên ngu xuẩn này! Ta…… Ô……” Tiêu Chính Dương cố hết sức mở miệng mắng một câu, chính là không đợi y mắng xong, toàn bộ ngũ quan của y đột nhiên nhăn lại, hung hăng cắn môi dưới của mình, hai tay nguyên bản vịn tường đột nhiên nắm lại thành quyền, lực đạo lớn khiến gân xanh trên tay đều nổi lên, tựa hồ đang chịu đựng thống khổ rất lớn.

Lưu Kim Trâm gật gật đầu, soái ca nói rất đúng, bạch diện thư sinh này quả thật là tên ngu xuẩn, vị soái ca này rõ ràng đang chịu đựng thống khổ rất lớn, hắn vừa nãy hẳn là tìm một đại phu lại đây mà không phải bà đỡ nàng! Muốn hay không nàng bồi soái ca đi gặp đại phu đây? Có thể nhân cơ hội tiến lên đỡ lấy soái ca, hắc hắc……

Lưu Kim Trâm xoa xoa nước miếng nơi khóe miệng, trát trát mị nhãn nũng nịu nói: “Vị công tử này, muốn hay không ta cùng ngươi đi tìm đại phu?”

Chính là Tiêu Chính Dương cũng không thèm liếc mắt nàng một cái, dùng sức cắn môi mình, cắn đến bạc thần khêu gợi đều đổ máu, nhìn xem nàng thiệt tình đau!

“Chính Dương, ngươi mau mau nằm xuống, đừng cậy mạnh nữa, đây không phải là lúc cậy mạnh!” Đới Tử Kha đau lòng lấy tay nhẹ nhàng lau vết máu trên môi Tiêu Chính Dương, trong mắt lo lắng cùng lo âu vừa nhìn liền biết, mà Tiêu Chính Dương như trước quật cường chống đỡ, tiếng hít thở càng ngày càng nặng, nhìn ra được đau đớn y đang chịu đựng càng ngày càng mãnh liệt.

Lưu Kim Trâm nhịn không được tiến lên từng bước thân thủ đỡ Tiêu Chính Dương, soái ca quật cường như thế cố nén thống khổ thật sự là làm người ta thương tiếc, nàng nhưng là một cô nương thiện lương xinh đẹp, luôn luôn liên mĩ tích soái(3), làm sao bỏ được soái ca ở trước mặt chính mình thống khổ?

Nhưng Tiêu Chính Dương khi tay nàng chạm tới y liền mạnh chém ra quyền đầu, một tay đem tay nàng nặng nề hất ra, làm cho tay nàng lập tức liền sưng đỏ lên, khiến Lưu Kim Trâm thập phần kinh ngạc, kháo! Không phải chứ! Cho dù là soái ca, thô lỗ đối đãi đại mỹ nhân nàng như thế này thật không thể tha thứ ! Cẩn thận nàng mỹ nữ biến dã thú! Đánh cho y một trận luôn !

Tựa hồ cuối cùng đau đớn cũng dừng lại, mi tâm Tiêu Chính Dương có một tia giãn ra, y ngẩng đầu trừng hướng Lưu Kim Trâm, gian nan mở miệng gầm nhẹ nói: “Cút!”

“Chính Dương, đừng như vậy, nàng là bà đỡ!” Đới Tử Kha nóng lòng nói, đưa tay đặt lên bụng Tiêu Chính Dương, nhìn hắn gấp đến độ đều nhanh khóc!

Vẫn là bạch diện thư sinh giảng đạo lý, Lưu Kim Trâm khen ngợi khẽ gật đầu, nàng nhưng là bà đỡ…… Bất quá nàng là bà đỡ cùng soái ca có liên hệ gì chứ?

Tiêu Chính Dương cố gắng tập trung tinh lực, hung tợn trừng hướng Đới Tử Kha, tức giận thở dốc nói: “Ngươi…… Ngươi tên hỗn trướng này…… Ta…… Ta cũng không phải nữ nhân……”

“Thế nhưng ngươi đang sinh hài tử a! Vẫn cần một bà đỡ tiếp sinh đi!” Đới Tử Kha tựa hồ bị ép đến nóng nảy, âm lượng không khỏi có chút phóng đại, một bên Lưu Kim Trâm dùng sức gật đầu, chính xác! Có nàng đệ nhất bà đỡ tiếp sinh quản ngươi sinh sản kiểu gì đều bảo bình an!

…… Từ từ! Nàng mạnh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn phía Tiêu Chính Dương, nhìn nhìn y vẻ mặt mồ hôi, lại đem ánh mắt chuyển qua bụng y, y — y — một đại nam nhân — muốn sinh hài tử?!

=====

(1) tuệ nhãn thức mỹ nhân: nhãn lực tốt biết nhìn mỹ nhân

(2) kinh thiên địa khấp quỷ thần hoạt sinh sinh: ta không hiểu rõ lắm nên để nguyên câu như vậy, đại ý là Chính Dương ca rất rất rất đẹp trai.

(3) liên mĩ tích soái: đại ý gần giống “thương hoa tiếc ngọc” a.

Trung

“Ngươi — ngươi –” Lưu Kim Trâm nói không ra lời chỉ hướng Tiêu Chính Dương, hai mắt nhìn chằm chằm vào bụng y, không đúng! Nhất định là chính mình nghe lầm! Nam nhân sao có thể sinh hài tử! Nhất định là tên thư sinh ngu ngốc kia nói lung tung! Đúng! Nhất định là như vậy! Nàng an ủi vỗ vỗ ngực mình, lại khinh bỉ trừng mắt nhìn Đới Tử Kha một cái.

Tiêu Chính Dương tuy rằng đã đau đến mức chết đi sống lại, nhưng là vẫn cố gắng chống đỡ, đặc biệt còn có một nữ nhân ở đây, y sao có thể đánh mất thể diện, y miễn cưỡng chính mình lấy giọng bình thường lãnh đạm đối lưu kim trâm nói: “Ngươi…… Cút –”

Đới Tử Kha lo lắng đối y nói:“Chính Dương, ngươi đừng như vậy, bây giờ không phải lúc cậy mạnh!”

“Đới Tử Kha! Ô –” ánh mắt Tiêu Chính Dương nhìn chằm chằm vào Đới Tử Kha lập tức trở nên mơ hồ, khuôn mặt thoáng chốc giãn ra lại nhăn nhó so với nguyên lai càng thêm nhăn, ngũ quan phân minh nhăn thành một đoàn, nhìn ra được y rất thống khổ, Lưu Kim Trâm sờ sờ cằm, cảm thán lắc lắc đầu, xem ra  bộ dáng thống khổ của soái ca cũng là rất khó nhìn, quả nhiên soái ca cũng chỉ có thể nhìn từ xa thôi, nhìn gần cũng là như thế này, cùng một sản phụ ở trên giường đau đến bộ mặt dữ tợn cũng không có gì khác nhau!

“Chính Dương, ngươi không thể nghe ta một lần sao?” Đới Tử Kha gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, có vẻ giống một chuẩn lão cha. Lưu Kim Trâm mạnh vỗ đầu mình, chính mình thật sự là tiếp sinh tiếp thành bệnh nghề nghiệp, xem này nọ đều có thể liên tưởng đến việc sinh sản !

“Ngươi…… Ngươi trước đem nữ nhân kia …… Đuổi đi…… Nói sau……” Tiêu Chính Dương thập phần khó khăn mở miệng nói chuyện, hô hấp trầm trọng như người đuối nước mới bị cứu lên bờ, cũng không biết có phải nàng ảo giác hay không, nàng tổng cảm thấy cái bụng kia thoáng động đậy cao thấp.

“Chính Dương, hiện tại không phải thời điểm để sĩ diện, ngươi không thể vì chính mình vì hài tử suy nghĩ một chút sao?” Đới Tử Kha gấp đến độ buồn bực, khẩu khí cũng trở nên nghiêm trọng.

Tiêu Chính Dương hung hăng trừng mắt hắn, đến tay hắn đang đỡ chính mình cũng nhất định đẩy ra, ảo não nói: “Đới Tử Kha!  Ta…… Ta cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng…… Ô…… Ngươi…… Ngươi còn dám đem ta…… Cùng nữ nhân đánh đồng…… Ta…… Ô –”

“Ta tuyệt đối không có xem ngươi như nữ nhân !” Đới Tử Kha nói rất kiên định, tuy rằng Tiêu Chính Dương hiện tại vì hắn sinh hài tử, nhưng là hắn đối y thề hắn tuyệt đối không xem Tiêu Chính Dương như nữ nhân, hơn nữa Tiêu Chính Dương cao thấp làm gì có một chút nữ khí? Nếu nói phẫn nữ nhân, phỏng chừng chính mình phẫn so với y còn giống hơn [- -|||]! “Tìm bà đỡ cho ngươi cũng không phải đem ngươi xem như nữ nhân…… Mà là ngươi hiện tại thật sự cần……”

“Ta cần cái gì?!” Tiêu Chính Dương ngay cả đã muốn chật vật không chịu nổi, nhưng là uy nghiêm trong thanh âm vẫn chân thật đáng tin, khiến Đới Tử Kha run lên giống như một tiểu tức phụ, có loại cảm giác không rõ như tú tài gặp nhà binh.

“Ta nói các ngươi đến lúc này rồi, ta không có việc gì đi, vị này soái…… Công tử nhìn qua cấp bách cần đại phu, ngươi tìm đại phu đừng tìm ta, ta muốn trở về!” Lưu Kim Trâm gật gật đầu, nàng không tính tiếp tục ngốc nữa, hai nam nhân này trong mắt căn bản vốn không có nàng đại mỹ nữ này, nàng xem nửa ngày xem như đã nhìn ra, hai nam nhân này tuy rằng bộ dạng không sai, nhưng là rõ ràng đầu óc có vấn đề, nàng cùng bọn họ câu thông bất lương, vẫn là sớm một chút chạy lấy người!

“Từ từ!” Đới Tử Kha cuống quýt giữ chặt Lưu Kim Trâm, hắn thật vất vả mới mời được một bà đỡ về đây, cứ để người ta đi như vậy, hắn phải làm thế nào đây? Tiêu Chính Dương phải làm thế nào?“Vô luận như thế nào xin ngươi hỗ trợ tiếp sinh một chút!”

“Ta tuy rằng là bà đỡ, nhưng là ngươi không có sản phụ, ta tiếp sinh cho ai? Không bột đố gột nên hồ! Ngươi hiểu hay không!” Lưu Kim Trâm ý định đẩy Đới Tử Kha ra, không nghĩ tới Đới Tử Kha gật đầu chỉ hướng Tiêu Chính Dương, vội vàng nói:“Có! Ngươi tiếp sinh cho hắn!”

“Hắn?” Lưu Kim Trâm gõ gõ đầu, một cước đạp trúng Đới Tử Kha, buồn bực nói, “Con mọt sách ngu ngốc này, ngươi đừng lại nói mê sảng với ta!”

“Ngươi dám đánh hắn?!” Đới Tử Kha còn chưa kịp lên tiếng, Tiêu Chính Dương đã phát hỏa, miễn cưỡng nhặt lên thanh đao, một động tác liền đặt lên trên cổ Lưu Kim Trâm, Lưu Kim Trâm nhất thời cảm thấy một trận thanh lương, vài sợi tóc của nàng bay bay trước mắt, nàng khẽ run nhè nhẹ, phỏng chừng đao này nhích lên phía trước một chút, dung mạo nàng sẽ biến dạng luôn!

“Anh hùng! Chuyện gì cũng từ từ!” Lưu Kim Trâm lau mồ hôi, cười quyến rũ nói.

“Ô –” Tiêu Chính Dương xoay người một cái , đem đao cắm xuống chống đỡ thân mình lung lay sắp đổ, xem ra y lại phát đau, lại nói tiếp y làm cho người ta cảm giác quả thật như là đang đau bụng sinh…… Từ từ! Nàng bị bổn thư sinh kia lây bệnh! Cư nhiên nghĩ đến soái ca này đang sinh hài tử! Nếu bây giờ nam nhân đều có thể sinh hài tử, nữ nhân các nàng còn có tác dụng gì nữa!

“Chính Dương! Đến lúc này rồi, ngươi có thể nghe ta một lần, được không? Ta cam đoan chờ ngươi sinh hạ hài tử rồi, ta cái gì đều nghe lời ngươi!” Đới Tử Kha đáng thương hề hề nhìn Tiêu Chính Dương, làm Tiêu Chính Dương hơi hơi có chút mềm lòng, y cố qua trận đau này, chậm rãi mở miệng nói: “Ta…… Ta tự mình sinh……”

“Ngươi……” Đới Tử Kha thật muốn đâm đầu vào tường mà chết, cũng đến lúc đứa nhỏ muốn sinh hạ rồi, người này sao còn cố chấp như thế! Hắn “Phanh” một tiếng quỳ xuống, cầu xin nhìn Tiêu Chính Dương, khóc nức nở nói: “Chính Dương, ta cầu ngươi! Chỉ nghe ta một lần này thôi!”

Lưu Kim Trâm thật sự hoảng sợ, nam nhi dưới gối có hoàng kim, thế nào lại dễ dàng quỳ xuống như vậy!

“Ngươi –” Tiêu Chính Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mà từng trận đau đớn truyền đến từ bụng làm y gian nan muốn lăn lộn trên mặt đất, nếu không dựa vào ý chí cường ngạnh chống đỡ, y chỉ sợ đã sớm đau đến kêu ra tiếng! Chính là — y tà liếc Lưu Kim Trâm một cái, nặng nề thở hổn hển, nói ra ba chữ: “Nàng được không?”

Lưu Kim Trâm sợ run một chút, lập tức nhìn ra Tiêu Chính Dương khinh bỉ, kháo! Gia khỏa này cư nhiên nghi ngờ trình độ của nàng! Nàng lập tức nhảy dựng lên, mạnh tiến đến một phen túm cổ áo Tiêu Chính Dương, cả giận nói: “Ngươi nói cái gì! Ta nói cho ngươi lão nương ta dạng tình huống sinh sản nào không gặp qua! Ngươi tính ra chỉ là cái ngoạn ý thôi!”

“Vậy làm phiền ngươi !” Đới Tử Kha lập tức chân thành tha thiết nhìn về phía nàng, từ từ! Chẳng lẽ nói nam nhân này thật sự muốn sinh ? “Nhưng là, ta nói thư sinh ngốc, ngươi xác định ngươi xác định…… Hắn là muốn sinh?! Nhưng…… Nhưng hắn là nam nhân!”

“Ha ha……” Đới Tử Kha ngây ngốc cười, gật gật đầu nói, “Này một lời khó nói hết, nhưng là Chính Dương hiện tại quả thật muốn sinh, làm phiền ngươi!”

Trời ạ! Nàng muốn xỉu! Trên thế giới này thật là có nam nhân sinh hài tử! Nhưng lại bị nàng gặp được!

“Ta…… Ta đã nói nàng không được……” Tiêu Chính Dương phỉ nhổ nói, chính là trong bụng một trận ầm ĩ mãnh liệt, bụng y giống như trong nháy mắt sẽ nứt ra, mồ hôi trên trán như nước chảy ra, làm y chỉ có thể gắt gao cắn môi.

“Ai nói ta không được!” Lưu Kim Trâm mạnh tỉnh táo lại, cho dù là nam nhân thì đã sao! Nàng nhưng là đệ nhất bà đỡ, chỉ là một người nam nhân sinh hài tử thì tính là cái gì!

Bất quá nam nhân sinh hài tử là sinh như thế nào, hẳn sẽ không là từ mặt sau lôi ra đi? Vừa nghĩ đến khả năng này, Lưu Kim Trâm liền vẻ mặt hắc tuyến, ánh mắt không khỏi vụng trộm nhìn Tiêu Chính Dương nửa quỳ trên mặt đất, y đã muốn đau đến không nói nên lời, môi dưới sớm bị cắn đến chảy máu, ánh mắt chuyển qua dưới đũng quần y, một mảnh ướt đẫm dưới thân, nhìn không ra là mồ hôi hay là nước ối chảy ra. Thật sự tiếp sinh cho nam nhân sao? Cho dù đối phương thật là muốn sinh, nhưng đối phương rõ ràng cũng là một đại nam nhân, nàng nhưng là cúc hoa khuê nữ…… Muốn tiếp sinh ắt phải thấy hạ thể , nàng phải làm sao đây? Nàng hẳn không thể kêu một sản phu chịu trách nhiệm với mình đi!

“Này…… Vị đại tỷ này, phiền ngươi có thể nhanh một chút hay không, Chính Dương sắp chống đỡ không được!” Đới Tử Kha một bên lo lắng nhìn Tiêu Chính Dương, một bên thúc giục Lưu Kim Trâm.

“Giục cái gì mà giục!” Lưu Kim Trâm bất mãn trừng mắt nhìn Đới Tử Kha một cái, nhìn hắn cũng là người đọc sách, người đọc sách không phải đều gọi nữ tử trẻ tuổi là “Cô nương, tiểu thư” gì đó sao, cư nhiên lại kêu nàng “Đại tỷ”, giống như nàng đã già rồi vậy! Bất quá nàng Lưu Kim Trâm luôn luôn nói chuyện giữ lời, nếu nói tiếp sinh cho Tiêu Chính Dương, liền nhất định tiếp sinh cho y, bằng không chẳng phải sẽ bị y coi thường? Hơn nữa nếu nàng có thể thành công tiếp sinh cho một nam nhân, vậy nàng sẽ không chỉ là đệ nhất của mấy thôn quanh đây, mà là ngạo thị đàn thư thiên hạ đệ nhất ? Ha ha ha –

Lưu Kim Trâm đắc ý nở nụ cười, cả người lập tức tràn ngập nhiệt tình, tiến lên một tay đem Tiêu Chính Dương đè xuống, Tiêu Chính Dương đề phòng trấn trụ thân mình, miễn cưỡng nâng mắt trừng nàng:“Ngươi…… Ngươi…… Ô –”

“Ta cái gì ta! Ngươi gặp qua người nào sinh hài tử là quỳ mà sinh chưa! Nằm xuống đi!” Lưu Kim Trâm vênh váo tự đắc nói.

“Vẫn có quỳ sinh mà, sách thuốc có ghi……” Đới Tử Kha đang muốn phản bác Lưu Kim Trâm, nhưng là vừa tiếp xúc với khí diễm cao ngạo của Lưu Kim Trâm, hắn lập tức không dám nói nhiều, cuống quýt đỡ lấy Tiêu Chính Dương, lấy lòng nói: “Chính Dương, ngươi nằm xuống, liền nằm ở trên người ta cũng được, như vậy thoải mái.”

Tiêu Chính Dương quả thật có chút kiệt sức, Đới Tử Kha đã nói vậy, y liền thuận thế ngã xuống trên người Đới Tử Kha, để chính mình nghỉ một hơi.

Lưu Kim Trâm nhìn Tiêu Chính Dương nửa nằm, chần chờ một chút, tay thuận thế sờ bụng Tiêu Chính Dương, Tiêu Chính Dương lập tức cứng người, nàng vỗ nhẹ vài cái vào bụng y, nói: “Thả lỏng, ta kiểm tra thai vị cho ngươi .” Thật sự là, nói như vậy cùng một đại nam nhân, muốn mất tự nhiên bao nhiêu liền mất tự nhiên bấy nhiêu! Lưu Kim Trâm không được tự nhiên nhéo xoay thân mình, không ngừng thôi miên bản thân đem Tiêu Chính Dương xem như nữ nhân là được rồi!

“Chính Dương, thả lỏng, ngươi cái dạng này không dễ tiếp sinh.” Nghe được lời Đới Tử Kha nói, Tiêu Chính Dương thử thả lỏng chính mình, nhưng là y còn không kịp hoàn toàn thả lỏng, trong cơ thể lại một trận cuồng liệt phiên giang đảo hải, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn hết lên, thần kinh đều bị trảo thành một đoàn, khiến cả cơ thể cũng thu thành một đoàn.

Lưu Kim Trâm nhíu mày đưa tay đặt ở bụng y, cảm thụ cử động bên trong bụng y, xem ra đau bụng sinh đã khá lâu rồi, mở miệng hỏi: “Đại khái là thời điểm nào bắt đầu đau bụng sinh ? Là thai đầu sao?”

“Sáng nay. Là thai đầu!” Đới Tử Kha cuống quýt trả lời, thấy Tiêu Chính Dương cả người cứng đờ như đá, mồ hôi tuôn ra như nước, đau lòng lau mồ hôi cho y, an ủi nói:“Chính Dương, ngươi nhẫn nhẫn, rất nhanh liền trôi qua!”

“Ô —-” Tiêu Chính Dương ngăn chặn rên rỉ cố nén qua đau đớn mãnh liệt, đợi cho trong bụng có một tia bình ổn, thở gấp sửa lại: “Là…… Là đêm qua bắt đầu…… Ô –”

“Cái gì! Vậy sao ngươi không nói sớm!” Đới Tử Kha kinh ngạc mở to hai mắt, nếu không phải sáng nay lúc đi đường hắn cẩn thận phát hiện Tiêu Chính Dương khác thường, chỉ sợ Tiêu Chính Dương vẫn sẽ giấu diếm, cho đến khi  không cách nào chịu được.

“Nói…… Nói cho ngươi…… Có…… Ích…… Sao……” Lưu Kim Trâm dám cam đoan, nếu Tiêu Chính Dương không phải đau đến nói đều nói không thuận, khẳng định sẽ từ trên cao nhìn xuống khinh bỉ Đới Tử Kha, bất quá nàng đồng ý gật gật đầu, nói cho tên thư sinh ngu ngốc trước mắt này quả thật không có ích gì!

“Nói…… Nói không phải như thế……” Đới Tử Kha ủy khuất nói, tuy rằng nói cho hắn quả thật vô dụng, nhưng là hắn tốt xấu có thể…… Có thể an ủi an ủi y mà! Cho dù y không thừa nhận y là nương tử của mình, tốt xấu cũng nên cho rằng mình là bạn lữ có thể ỷ lại chứ!

“Ngươi làm gì vậy!” Đới Tử Kha đang thầm ai oán, đột nhiên nghe thấy Tiêu Chính Dương dùng hết toàn lực rống một tiếng, rất nhanh sau đó lại cảm giác được trọng lực tựa vào trên người chính mình lập tức nhẹ không ít, hắn mạnh hoàn hồn, liền nhìn thấy Tiêu Chính Dương như con nhím bật ngồi dậy, một tay đem tay Lưu Kim Trâm hung hăng giữ lại, căm tức nhìn Lưu Kim Trâm.

“Đau! Đau! Đau!” Lưu Kim Trâm đau đến nước mắt đều nhanh rơi xuống, gia khỏa này không phải đau đến chết đi sống lại sao, không thể có khí lực lớn như vậy chứ!

“Ô –” Trong bụng lại là một phen lăn lộn, Tiêu Chính Dương không thể tự kiểm soát, nắm chặt tay thành quyền, chợt nghe Lưu Kim Trâm “A –” hét thảm một tiếng, nàng cảm thấy tay mình đều nhanh đứt rời!

“Chính Dương, ngươi đây là làm gì vậy! Mau buông bà đỡ ra !” Đới Tử Kha vội vàng tiến lên, muốn bỏ tay Tiêu Chính Dương ra, thế nhưng tay hắn không so nổi với Tiêu Chính Dương, chỉ có thể để y niết Lưu Kim Trâm phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, qua hơn nửa ngày, mới thấy y chậm rãi buông tay Lưu Kim Trâm ra, lại dựa vào trên người mình , chính là ánh mắt y như trước nhìn chằm chằm vào Lưu Kim Trâm.

Lưu Kim Trâm cố ngăn nước mắt nhu nhu cổ tay đều trở nên sưng đỏ của mình, lại trừng hướng tiêu Chính Dương, cả giận nói: “Ngươi muốn mưu sát người a!”

“Ngươi…… Ngươi dám có gan…… Cởi…… Cởi quần của ta……” Tiêu Chính Dương lấy tinh thần duy trì uy nghiêm chính mình .

“Kháo! Nào có sinh hài tử không cởi quần !” Lưu Kim Trâm nhịn không được hét lên.

“Quả thật, Chính Dương……” Đới Tử Kha đang muốn thêm vào, chính là Tiêu Chính Dương giựt mạnh quần áo hắn, hắn liền lập tức không dám nói lời nào.

Thật là! Nàng một đại cô nương chưa xuất giá cũng không sợ nhìn đến hạ thể nam nhân trưởng thành, bọn họ cố kỵ cái gì chứ! Lưu Kim Trâm khinh bỉ nhìn về phía hai, thật sự là một tên nhát gan một kẻ ngu ngốc! Thật phí phạm một khuôn mặt đẹp! Quả nhiên là soái ca ngốc nghếch! Nàng ai oán hít một hơi, hờ hững nói: “Ta một đại cô nương còn không sợ ngươi sợ cái gì? Ngươi muốn phủ quần cũng được, ngươi liền chịu đi, chịu đến cuối cùng hài tử nghẹn chết ở trong bụng, tự ngươi chịu trách nhiệm!”

Tiêu Chính Dương cùng Đới Tử Kha hai người đều hơi giật mình nhìn về phía Lưu Kim Trâm, Tiêu Chính Dương thậm chí quên đau nhức, thẳng nhìn Lưu Kim Trâm, chính mình vừa rồi không phải là lầm lẫn rồi đi? Bản thân cư nhiên trước mặt ngoại nhân cùng xuẩn thư sinh này nói mấy câu buồn nôn, mặt mũi y để vào đâu! [A/N: ngươi bây giờ còn nói vấn đề mặt mũi gì nữa?- -]

“Ô –” Lại là một cơn đau dời đi lực chú ý của y, kéo y vào nỗi đau mãn vô chỉ cảnh(1), y bất chấp mọi thứ, chỉ cắn chặt môi đem tiếng rên rỉ sỉ nhục nuốt vào bụng, không ngừng kích động mũi cố sức hô hấp.

Đới Tử Kha lo lắng nhìn về phía Lưu Kim Trâm, hỏi:“Đại tỷ, ý của ngươi là nói Chính Dương không có việc gì?”

“Ta chưa nói, ta còn không có kiểm tra đâu!” Lưu Kim Trâm nhịn không được liếc mắt xem thường.

“Vậy ngươi có thể kiểm tra nhanh lên hay không?” Đới Tử Kha lo lắng nói.

Lưu Kim Trâm làm bộ muốn đứng dậy rời đi, Đới Tử Kha cuống quýt một phen giữ chặt nàng, vội vàng nói: “Đại tỷ ngươi đừng đi! Chính Dương cũng là lần đầu sinh sản, tự nhiên không biết, ngài đại nhân có đại lượng, cũng đừng so đo.”

“Ngươi — ô –” Tiêu Chính Dương tức giận nhìn về phía Đới Tử Kha, chính là đau đớn làm cho ngũ quan phân minh của y nhăn thành một đoàn, khiến tức giận cũng khó nhìn ra.

“Chính Dương, ngươi cũng đừng cãi lại, đại tỷ làm như thế đều có đạo Lý của nàng, nhất định là để ngươi có thể hảo hảo sinh hạ hài tử, ngươi cũng muốn cho đứa nhỏ mau chút đi ra đúng hay không?” Đới Tử Kha ôn nhu khuyên bảo.

Tiêu Chính Dương tuy rằng giận trong lòng nhưng cũng không thể phản bác lời hắn nói, kỳ thật cũng là vô lực phản bác lời hắn nói, cơn đau không dứt này tựa như một phen đấu đao không ngừng trong cơ thể y gây áp lực, làm cho y toàn thân một trận lạnh một trận nóng, không chỉ có ở bụng, toàn thân đều vì đau đớn mà co rút, sắp chống đỡ không được !

Dùng sức? Dùng sức như thế nào? Ra vẻ trấn định khi đau đớn bất quá là tự dối gạt mình, Tiêu Chính Dương thân là một nam tử mà đối mặt với chuyện sinh con vốn không phải thiên chức của nam nhân, thật sự là bàng hoàng bất an, không biết nên làm thế nào cho phải!

Lưu Kim Trâm có thể cảm giác được hắn không bắt được trọng điểm, không khỏi đắc ý nở nụ cười, còn không phải cùng nữ nhân lần đầu sinh sản giống nhau, không biết làm sao! Hừ! Túm cái gì chứ! “Dùng sức a!”

Vô giúp vui một phen quyền đấm cước đá, làm cho mồ hôi đầm đìa trên mặt y  lại thêm một tầng, làm cho y bắt đầu kích động mà lo âu đứng lên, rụt rè nhìn thoáng qua Lưu Kim Trâm, lại bị đau nhức lôi ánh mắt lại, hai mắt mơ hồ nhìn trần nhà, không có tiêu cự, từng ngụm từng ngụm thở dốc, cường ngạnh đem tiếng kêu đau nhịn xuống, y cố hết sức hỏi:“Như…… Như thế nào dùng sức……”

Lưu Kim Trâm nhịn không được kiêu ngạo cười to, hắc hắc, đến cuối cùng vẫn là cầu cứu nàng! Nàng khiêu khích nhìn về phía Tiêu Chính Dương, bất quá giờ phút này Tiêu Chính Dương sớm đau đến phân không rõ phương hướng, căn bản nhìn không tới ánh mắt của nàng, chỉ có thể cố gắng tại cơn đau mà chống đỡ, nhưng thân mình y lại giống như trầm xuống nước sâu lại bị bèo quấn lấy, vô luận hắn cố gắng đến đâu cũng không chống đỡ nổi, tùy ý khí tức trong phổi một chút một chút giảm bớt, có lẽ giây tiếp theo y sẽ đình chỉ hô hấp…… Không — không được! Vô luận như thế nào hắn đều phải đem hài tử sinh hạ! Y là Tiêu Chính Dương sao có thể bị đau đớn khi sinh khiến y không chịu đựng được!

===

(1) mãn vô chỉ cảnh: (đau) không biết đến khi nào mới hết

Hạ

“Mau — nói cho ta biết…… Ô –” Tiêu Chính Dương cố hết sức giãy dụa muốn kéo Lưu Kim Trâm, làm Lưu Kim Trâm cùng Đới Tử Kha đều sợ, Đới Tử Kha cuống quýt tiến lên đem y đè lại, nói: “Chính Dương, ngươi đừng xằng bậy!”

“Ngươi…… Ngươi đừng vội, hít sâu một hơi sau đó thở ra, không ngừng dùng sức đẩy bụng, giống như ngươi đi mao xí vậy!” Lưu Kim Trâm trấn an nói, coi như nàng sợ y, bất quá nam tử sinh con cùng nữ nhân giống nhau sao? Hẳn là càng giống đi mao xí đi — đều là cùng một địa phương đi ra ! (Hãn, tỷ tỷ này cũng thật là =.=”’)

Được chỉ đạo Tiêu Chính Dương như người chết đuối vớ được cọc, liều mạng hô hấp, cố gắng co rút bụng, muốn mau chút đem cự vật trong bụng đẩy ra bên ngoài cơ thể chấm dứt sự tra tấn đáng sợ này!

Nhưng mà người lớn càng lo lắng, đứa nhỏ trong bụng càng không chịu ra, ngay cả Tiêu Chính Dương nghĩ hết biện pháp làm cho đứa nhỏ đi ra, nhưng là thai vị đi xuống lại dị thường thong thả, Tiêu Chính Dương chỉ cảm thấy chính mình mau bị trận đau đớn không dứt này chọc cho nổi điên lên! Trên người khí lực một chút một chút bị tháo rút, đã cảm thấy khó có thể xuất lực được nữa!

Thời gian từng chút từng chút qua đi, Đới Tử Kha cũng trở nên càng ngày càng lo âu, hắn lo lắng nhìn thoáng qua bên ngoài, trời đã tối rồi, đứa nhỏ vẫn còn chưa sinh ra, hắn lại lo lắng nhìn về phía Tiêu Chính Dương, thân thể sớm ướt đẫm kia có vẻ dị thường yếu ớt, chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình bất lực đến như vậy xuất hiện trên khuôn mặt Tiêu Chính Dương, làm cho hắn hết sức đau lòng, không khỏi hướng Lưu Kim Trâm thúc giục nói: “Sao đứa nhỏ còn chưa sinh ra!”

“Thai đầu tiên, thời gian có vẻ dài là bình thường, lần sau sẽ tốt thôi!” Lưu Kim Trâm an ủi nói, sinh hài tử đương nhiên là không thể vội được, nói sao lúc này vẫn còn tốt, nàng còn gặp qua sinh ba ngày ba đêm đâu!

“Chính Dương, thực xin lỗi…… Đều là lỗi của ta…… Ta không nên cho ngươi mang thai ! Thực xin lỗi –” Đới Tử Kha tràn đầy tự trách nói, lúc trước nếu không phải hắn tính kế Tiêu Chính Dương, sao lúc này y lại phải thừa nhận đau đớn như vậy chứ!

Nếu có khí lực, Tiêu Chính Dương nhất định sẽ ném cho Đới Tử Kha một cái liếc mắt xem thường thật rõ, tên thư sinh ngu ngốc này, hiện tại nói mấy lời này có ý nghĩa sao? Chính là tạo hóa trêu ngươi, ai lại nghĩ đến y danh mãn giang hồ độc cô kiếm khách cư nhiên sẽ vì một nam nhân khác còn là một tên thư sinh vô dụng thừa nhận đau đớn như vậy! Tử hài tử này! Giống y như cha nó bình thường vẫn ép buộc chính mình, đợi nó sinh ra chính mình phải hảo hảo giáo huấn nó mới được!

Cố gắng đả khởi tinh thần, Tiêu Chính Dương lại dùng hết khí lực toàn thân cố đẩy đứa nhỏ không nghe lời này, giãy dụa trong bể khổ, cuối cùng khi y nghĩ đến chính mình không còn khí lực, nghe được Lưu Kim Trâm kinh hô:“Nhanh lên! Ta nhìn thấy đầu đứa nhỏ! Lại dùng lực!”

Lưu Kim Trâm thần kỳ nhìn chằm chằm động khẩu đã hoàn toàn rộng mở của Tiêu Chính Dương, nơi xuất khẩu kia khi Tiêu Chính Dương mạnh dùng lực bị kéo ra làm cho nàng cảm thấy bất khả tư nghị, một hài tử thật sự có thể từ hậu diện của nam nhân đi ra! Nếu không tận mắt nhìn thấy, thật sự là nói nhảm mà thôi!

“Chính Dương! Ngươi có nghe hay không, con của chúng ta lập tức sẽ đi ra !” Đới Tử Kha cũng lập tức hưng phấn lên, vui sướng nhìn về phía hạ thân Tiêu Chính Dương, nếu không phải đang nắm tay Tiêu Chính Dương, hắn nhất định sẽ chạy đến huyệt khẩu nhìn hài tử của mình theo nơi ngày xưa hầu hạ sinh ra!

“Ô –” Tiêu Chính Dương cũng phấn chấn lên, thân thể vô lực đột nhiên lại có sức, ngửa đầu lấy sức căng chặt cơ thể mình, dùng áp lực đem đứa nhỏ từ trong cơ thể mình đẩy ra!

“Ô –” Huyệt khẩu đột nhiên bị cự vật bên trong khuếch trương khai mở, kéo rách đến mức không thể lớn hơn được nữa, Tiêu Chính Dương chỉ cảm thấy chính mình cả người giống như bị vạch ra tìm tòi, nguyên lai không có đau nhất chỉ có đau hơn, đau đớn chịu qua lúc trước tại một khắc này so ra thì không là gì! Không được! Y sắp chống đỡ không được ! Tiếng kêu đau rốt cuộc không thể nhịn xuống, y mạnh kéo tay Đới Tử Kha qua nhét vào trong miệng mình –

“A –”“Oa –” Sau tiếng hét thảm của Đới Tử Kha, tiếng khóc nỉ non của hài tử nhất thời vang lên, Tiêu Chính Dương đột nhiên liền thoải mái, buông ra bàn tay của Đới Tử Kha bị chính mình cắn đến chảy máu, toàn bộ thân thể giống như bị vắt kiệt, mê mang tìm không thấy phương hướng……

“Chúc mừng, là một nam hài!” Lưu Kim Trâm cười tủm tỉm nói, tìm không thấy kéo nàng hướng về phía bảo kiếm ở bên , lấy thanh kiếm đem cuống rốn của hài tử liền với người lớn cắt đứt, sau đó đơn giản giúp Tiêu Chính Dương xử lý một chút uế vật cùng cuống rốn khi hài tử sinh ra, cởi áo khoác của mình đem đứa nhỏ bao lấy rồi đưa cho Đới Tử Kha xem.

Đới Tử Kha cười đến híp mắt lại, thật cẩn thận tiếp nhận đứa nhỏ, nhìn một thân đỏ bừng giống tiểu lão thử mới sinh, cuống quýt ôm cho Tiêu Chính Dương xem: “Chính Dương, mau nhìn!  Con chúng ta, hảo đáng yêu!”

Tiêu Chính Dương chậm rãi phục hồi tinh thần lại, chờ mong nhìn về phía hài tử ép buộc chính mình một ngày một đêm, run run bàn tay hướng đến khuôn mặt đỏ rực, kéo kéo khóe miệng cố hết sức cười nói: “Hảo…… Không hổ là con của Tiêu Chính Dương ta……”

Lưu Kim Trâm không khỏi đổ mồ hôi, quả nhiên mặc kệ là nam nữ phu thê hay là nam nam phu phu, đối mặt đứa nhỏ của chính mình đều ngu ngốc kỳ cục, rõ ràng là đứa nhỏ bộ dạng y như hầu tử vậy làm sao đáng yêu != =|||

“Oa –” Hài tử nho nhỏ còn không có mở to mắt, đột nhiên liền oa oa khóc lớn lên, đem hai nam nhân vừa mới thăng cấp lên phụ thân này dọa giật nảy mình, Đới Tử Kha xin giúp đỡ nhìn về phía Lưu Kim Trâm, chỉ thấy Lưu Kim Trâm liếc mắt xem thường, nói: “Nó đói bụng.”

“Đói bụng? Vậy làm thế nào bây giờ?”

“Uy sữa cho nó a!” Ngốc! Bất quá nam nhân này nếu ngay cả đứa nhỏ đều sinh sẽ có sữa sao? Lưu Kim Trâm đột nhiên tò mò nhìn về phía Tiêu Chính Dương, Đới Tử Kha cũng lập tức đem đứa nhỏ đưa cho Tiêu Chính Dương, cười nói: “Đúng! Đúng! Ta thật sự là ngốc! Lúc trước Chính Dương ngươi không phải xuất sữa sao? Nguyên lai là dùng để uy đứa nhỏ !”

“Đừng đem ta đánh đồng cùng nữ nhân !” Lập tức sắc mặt Tiêu Chính Dương liền trầm xuống, y sinh đứa nhỏ cũng liền thôi, cư nhiên còn muốn y cấp đứa nhỏ uy sữa?! Không có cửa đâu! Đang muốn cự tuyệt, bên tai tiếng khóc của đứa nhỏ lại càng lúc càng lớn, y nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ khóc đến ngũ quan đều thu thành một đoàn, không chút suy nghĩ liền từ trong tay Đới Tử Kha tiếp nhận đứa nhỏ, do dự nhìn thoáng qua, khàn khàn thanh âm đối Đới Tử Kha nói: “Ngươi…… Cùng nữ nhân kia đi ra ngoài!”

“Vì sao?” Đới Tử Kha không rõ hỏi lại.

Ngốc! Đương nhiên là muốn lén lút cấp đứa nhỏ uy sữa! Lưu Kim Trâm tuy rằng hiểu được, nhưng là xem qua nữ nhân uy sữa nàng thật đúng là chưa thấy qua nam nhân uy sữa, thật sự là tò mò muốn chết! Theo Đới Tử Kha làm bộ không hiểu đứng ở nơi đó.

“Ngươi –” Tiêu Chính Dương buồn bực trừng mắt nhìn Đới Tử Kha một cái, mắt lạnh nhìn Đới Tử Kha nói, “Ngươi là không phải muốn con ngươi đói chết?”

“Đương nhiên không cần!” Đới Tử Kha không chút suy nghĩ cự tuyệt, đột nhiên hiểu được nhìn về phía Tiêu Chính Dương, chờ mong nói: “Chính Dương ngươi uy sữa cho con sao?”

“Đi ra ngoài!” Thư sinh chết tiệt ! Có phải hay không muốn chọc y tức chết! Tiêu Chính Dương trừng mắt Đới Tử Kha, chính là y quá suy yếu làm cho cái nhìn uy nghiêm này bớt đi rất nhiều, chỉ thấy Đới Tử Kha “Ha ha” cười ngây ngô hai tiếng, liền hướng ra phía ngoài đi.

“Ta…… Đi là được!” Lưu Kim Trâm thấy Đới Tử Kha đi rồi Tiêu Chính Dương lại đem ánh mắt chuyển hướng chính mình, có chút không cam lòng hướng ra ngoài đi, nhìn về phía Đới Tử Kha từ lúc đứa nhỏ sinh ra đến bây giờ vẫn ngây ngô cười, khinh bỉ nhìn thoáng qua, lại ngẩng đầu nhìn hướng thiên thượng hạo nguyệt, nguyên lai tiếp sinh cho nam nhân cũng chỉ có như thế, nàng tựa hồ cũng không bài xích…… Ân…… Nàng tựa hồ có chút thích tiếp sinh cho nam nhân……

Mười năm sau –

“Kim di, cha ta sắp sinh, người mau chút!” Lưu Kim Trâm đang thu thập đồ đạc chợt nghe thấy một tiểu nam hài mười tuổi lão khí hoành thu(1) nói, Lưu Kim Trâm tà liếc nó một cái, vỗ vỗ đầu nó, cười nói:“Vội cái gì, dù sao lão ba nhà ngươi không phải sinh lần đầu, đã sớm quen rồi!”

====

(1) lão khí hoành thu: nói chuyện như ông cụ non

======HOÀN======

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boyboy