Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Vô Nhiên nằm mơ cũng không thể ngờ sẽ có một ngày hắn cũng có thể làm sư phụ người khác, bởi vậy hắn đối với tiểu đồ đề của mình sủng ái có thừa, hắn đem tất cả tuyệt học trong trò chơi truyền dạy cho Lâm Tu Chiêu.

Chính là ở trong bản đồ nào treo máy có thể dễ dàng kết giao hảo hữu nhất,  thời gian nào treo máy dễ dàng trêu ghẹo em gái nhất.

"Đồ đệ, có nhìn thấy Độc la phía trước không?" Diệp Vô Nhiên vừa ôm tiểu đồ đệ treo máy ở Tàng Kiếm Sơn Trang vừa nói.

Lâm Tu Chiêu nhìn về phía mà Diệp Vô Nhiên nói, là một tiểu Độc la vừa mới mãn cấp đang nhu thuận đứng chờ sư phụ Tàng Kiếm của mình làm xong nhiệm vụ môn phái hàng ngày sau đó dẫn nàng đi làm hằng ngày.

"Thấy được, sư phụ!" Lâm Tu Chiêu ngoan ngoãn trả lời.

"Ừ, đi lên thêm nàng làm hảo hữu sau đó cùng nàng nói chuyện đi." Diệp Vô Nhiên rất có cảm giác chỉ tiếc không rèn sắt thành thép, tiểu đồ đệ này của hắn thật không có tiền đồ gì hết, nhân duyên nên tìm từ khi còn nhỏ mới tốt, nếu không sẽ giống như hắn vậy, không có một em gái nào vừa ý.

"Hả?" Lâm Tu Chiêu không hiểu tại sao phải đi lên nói chuyện cùng tiểu Độc la, không phải sư phụ nên dạy kỹ năng cho hắn sao?

"Hả cái gì mà hả? Đi mau!" Diệp Vô Nhiên nói xong còn đẩy Lâm Tu Chiêu một cái, vi sư không cua được em gái, đồ đệ như ngươi tốt xấu gì cũng phải cua được một người a.

Lâm Tu Chiêu bị Diệp Vô Nhiên đẩy đến bên cạnh tiểu Độc la, lần đầu tiên chào hỏi người khác lỗ mãng như vậy khiến Lâm Tu Chiêu trở tay không kịp, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ hồng.

"Xin chào."

Độc la là một tiểu hài tử sợ người lạ, bị Đại Hoàng Tiểu Hoàng đột nhiên tới gần sợ tới mức lui về phía sau mấy bước.

"Xin chào a..."

Lâm Tu Chiêu bởi vì tiếp xúc với tiểu Độc la mà mặt càng thêm đỏ rực, mà người khởi xướng chuyện này là Diệp Vô Nhiên lại cảm thấy đồ đệ không nhanh nhạy chút nào a, hắn lấy ra một cây kẹo que ngồi xuống trước mặt tiểu Độc la.

"Tiểu Độc la, ca ca cho ngươi kẹo que, ngươi cùng đồ đệ của ca ca kết làm hảo hữu được không?"

Độc la vốn đã sợ hãi, Diệp Vô Nhiên lại đột nhiên đến gần khiến nàng sợ tới mức liên tục lui về phía sau hơn nữa còn oa oa khóc lớn.

"Sư phụ, ô ô ô ô, có thúc thúc xấu xa."

?????

Diệp Vô Nhiên vẻ mặt toàn dấu chấm hỏi, tình huống gì đây? Sao lại là thúc thúc xấu xa?

Tuy nhiên sư phụ của tiểu Độc la vô cùng nhanh nhẹn, Độc la khóc còn chưa tới hai phút đã lập tức cầm trọng kiếm lao đến.

"Đồ đệ? Đừng sợ, vi sư tới cứu ngươi!"

Sư phụ của độc la là một Nhị tiểu thư Tàng Kiếm mười phần ngự tỷ, giọng nói như nữ thần, lại còn chân dài, bước vài bước đã xông đến trước mặt Diệp Vô Nhiên, trọng kiếm trong tay chém một nhát vào sau gáy hắn.

"Này này này! Thật oan uổng a! Chúng ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với đồ đệ ngươi mà thôi." Diệp Vô Nhiên đứng dậy giải thích, kết quả nhị tiểu thư không thèm nghe hắn nói, lại nhấc trọng kiếm nện một cái nữa vào gáy hắn.

Diệp Vô Nhiên bị trọng kiếm đập nằm sấp xuống đất, nội tâm vô cùng ủy khuất, may mắn đây chỉ là trò chơi, nếu đổi lại là ở hiện thực trọng kiếm mà nện xuống cái đầu dưa của hắn thì toi đời, Nhị tiểu thư này quá không hiểu đạo lý.

Nhị tiểu thư sốt ruột bảo hộ đồ đệ, ôm đồ đệ bảo bối nhà mình ôn nhu lau nước mắt.

"Đồ đệ ngoan đừng khóc, có sư phụ ở đây!"

"Tiểu muội muội đừng khóc, cho ngươi ăn mứt quả của ta này!" Lâm Tu Chiêu muốn giúp Nhị tiểu thư dỗ dành tiểu Độc la, nhưng mứt quả trong tay hắn lại khiến tiểu Độc la khóc ra tiếng.

"Sư phụ, bọn họ là một phe ô ô ô!"

Lúc đầu Nhị tiểu thư còn thấy Lâm Tu Chiêu rất đáng yêu, vừa nghe đồ đệ nói xong lập tức trừng mắt nhìn Lâm Tu Chiêu.

Lâm Tu Chiêu bị ánh mắt của Nhị tiểu thư dọa sợ, mứt quả trong tay lập tức rơi xuống đất.

Ba~.

Ba~.

Hai cái tát vang dội rơi xuống trên khuôn mặt của Diệp Vô Nhiên và Lâm Tu Chiêu, rất nhanh để lại vết bàn tay đỏ ửng.

"Hai tên tay tàn, nhàn rỗi thì luyện tay một chút, đừng tự cho rằng mình tuấn tú mà trêu ghẹo người mới!" Nhị tiểu thư đánh người xong còn vỗ vỗ tay ghét bỏ, sau đó cúi xuống ôm đồ đệ bảo bối rời đi.

Lâm Tu Chiêu không hiểu chuyện gì đã bị ăn một bạt tai, nội tâm vô cùng ủy khuất, tiểu hài tử làm sao chịu được ủy khuất như vậy, ngẩn người một lát sau đó bắt đầu khóc lên.

"Được rồi, đừng khóc, không phải sư phụ cũng bị đánh sao?" Diệp Vô Nhiên thấy mình mới thảm nhất, Lâm Tu Chiêu chỉ bị một cái bạt tai, hắn còn bị trọng kiếm nện không thở nổi đấy.

"Ô ô ô, sư phụ, Chiêu Chiêu không làm gì sai... sao bọn họ lại đánh con?" Lâm Tu Chiêu càng khóc càng hăng.

Diệp Vô Nhiên cũng không biết, quỷ mới biết Độc la kia sợ người lạ như vậy, giống như chim sẻ vừa mới học bay, gặp cái gì cũng sợ.

Hai thấy trò ngồi ở cửa lớn của Tàng Kiếm Sơn Trang, một người phiền muộn, một người khóc lớn.

Cố Sính đem Cam vũ mới mua bằng giá cao cất vào trong túi, chuẩn bị cho Lâm Tu Chiêu một kinh hỉ. Thời điểm đại khinh công đặt chân xuống đất lại phát hiện tình duyên của y và đồ đệ của tình duyên ngồi ở cửa lớn Tàng Kiếm Sơn Trang, một người buồn bực, một người khóc.

"Làm sao vậy?"

"Sư cha, ô ô ô." Sư phụ không thương người, Lâm Tu Chiêu nhìn thấy sư cha khóc càng lợi hại hơn, chạy tới ôm chân Cố Sính oa oa oa khóc lớn.

Cố Sính thấy kỳ lạ, lúc tiểu hài này nhận bảo bối nhà y làm sư phụ, thời điểm nhìn thấy y thì sợ hãi giống như gặp quỷ, vậy mà hiện tại lại có thể làm nũng với y, có chút đáng yêu.

Còn nữa, tiểu hài tử gọi y là sư cha, Cố Sính vô cùng yêu thích.

Cố Sính xoay người đem Lâm Tu Chiêu ôm lấy, bàn tay lớn lau đi nước mắt của tiểu gia hỏa này.

"Đừng khóc!"

Diệp Vô Nhiên không có tâm tình để ý đến bọn họ, bản thân ngồi một bên phiền muộn, chẳng lẽ hắn không chạy thoát khỏi vận mệnh độc thân sao? Chạy không thoát cũng coi như xong, chẳng lẽ đồ đệ của hắn cũng không thoát được sao?

Cố Sính phát hiện trên mặt hai thầy trò này đều xuất hiện vết bàn tay, không cần nghĩ cũng biết là bị đánh.

"Ai đánh?"

"Không biết, ô ô ô ô." Lâm Tu Chiêu vừa khóc vừa nói, ánh mắt trách cứ nhìn về phía Diệp Vô Nhiên, hơn nữa còn đem toàn bộ chân tướng nói cho Cố Sính.

Bởi vì Lâm Tu Chiêu gọi là sư cha mà tâm trạng của Cố Sính rất tốt, kết quả nghe được Diệp Vô Nhiên dạy đồ đệ tán gái, tâm trạng lập tức rơi xuống đáy cốc.

"Lão bà!"

Hiển nhiên là Diệp Vô Nhiên không hề phát hiện tâm trạng của Cố Sính không tốt, hắn ngẩng đầu trợn mắt nhìn Cố Sính.

"Cố Sính, ngươi còn gọi ta là lão bà, có tin ta đánh chết ngươi không?"

"Lão bà, có phải là ta đối với ngươi quá tốt?" Cố Sính vì Diệp Vô Nhiên không thức thời mà có chút ảo não, xem ra Lâm Tu Chiêu nên để hắn dạy dỗ mới là tốt nhất, Diệp Vô Nhiên chỉ biết dạy hắn những thứ thất loạn bát tao.

Diệp Vô Nhiên cũng không sợ hãi, hắn không tin Cố Sính sẽ đi tới đánh hắn.

"Vậy ngươi đừng tốt với ta quá, ngươi đối xử không tốt với ta ta cầu còn không được, nếu không phải vì ngươi, tại sao các em gái gặp ta đều gọi ta quân tẩu chứ? Có giỏi thì ngươi để người khác gọi là quân tẩu thử xem nào!"

Vốn đã tràn ngập oán hận không có chỗ phát tiết, bây giờ lại bị hiểu lầm mà ăn một cái bạt tai, Diệp Vô Nhiên bùng nổ tức giận, tuy nhiên đối tượng bùng nổ có chút không thích hợp.

"Ngươi lặp lại lần nữa!" Cố Sính híp mắt cảnh cáo nhìn Diệp Vô Nhiên.

Hai người giống như châm ra thuốc nổ, lại bởi vì tính ba phải của Diệp Vô Nhiên mà biến mất không thấy tung tích.

"Ngươi kêu ta nói thì ta phải nói sao? Đây chẳng phải rất mất mặt hay sao?"

Cố Sính bất đắc dĩ lắc đầu, y thật sự không có biện pháp với bảo bối này.

"Cho đồ đệ mua giám bản!" Dứt lời liền tiến hành giao dịch với Diệp Vô Nhiên.

Diệp Vô Nhiên không chút suy nghĩ chọn đồng ý, dù sao đồ đệ cũng là do Cố Sính bảo hắn thu, phí tổn mua giám bản cũng phải do Cố Sính chịu mới đúng nha, Diệp Vô Nhiên yên tâm thoải mái tiếp nhận những thứ này.

Dù sao cũng là do Cố Sính nên hắn không cua được em gái nào, Cố Sính phải chịu trách nhiệm.

Cố Sính cũng không có thời gian so sánh giá cả của giám bản, dứt khoát giao dịch cho Diệp Vô Nhiên mười vạn kim.

"Không đủ lại đưa thêm, còn thừa thì ngươi giữ lấy!"

Diệp Vô Nhiên không nghĩ tới Cố Sính hào phóng như vậy, một lần liền đưa mười vạn kim, thái độ lập tức trở nên chân chó.

"Được!"

Diệp Vô Nhiên tham tiền, thấy tiền lập tức sáng mắt!

"Đi thôi, đem các ngươi đi đánh đại chiến."

Cố Sính đã quen với việc Diệp Vô Nhiên trở mặt, một tay ôm Lâm Tu Chiêu, tay kia cầm lấy tay Diệp Vô Nhiên dắt đi.

Tuy nhiên Cố Sính còn tranh thủ thời gian tìm Đường Mạnh giúp y một việc.

"Ồ, hôm nay mặt trời mọc phía tây hay sao mà khiến Cố tổng đến tìm ta?"
Trong Đường gia bảo, một Pháo ca đang tính toán nên phân phối điểm trang bị của mình như thế nào, nhận được truyền âm phù của Cố Sính lập tức kinh ngạc nói.

Cố Sính không có tâm tư cùng hắn trêu đùa.

"Giúp ta tìm một Nhị tiểu thư, chút nữa gửi ID cho ngươi!"

"Cố tổng là muốn di tình biệt luyến sao? Mới tìm Nhị thiếu gia, giờ đảo mắt lại muốn đi tìm Nhị tiểu thư? Tàng Kiếm Sơn Trang bỏ bùa ngươi sao?" Đường Mạnh là một Pháo ca rất thích đùa giỡn, nói mười câu thì chỉ có ba câu là nghiêm túc.

"Tra ra được thì tìm ta." Cố Sính bỏ qua những lời trêu chọc của Đường Mạnh, ngắt truyền âm phù sau đó tiến vào phó bản.

"Sư cha, chúng ta không tìm thêm người sao?" Lâm Tu Chiêu nhìn trong đội ngũ của bọn họ không có người nào tiến vào, kỳ quái hỏi.

"Không cần." Cố Sính từ trong túi xuất ra vũ khí, đi về phía phó bản.

Diệp Vô Nhiên nhún nhún vai

"Con xem hắn thể hiện đi."

Đường Mạnh nhìn thoáng qua trang bị của mình, sau đó đem ID Nhị tiểu thư gửi vào trong bang.

Đường Mạnh là một Pháo ca lợi hại,  trang bị hoàn mỹ có thể một đánh mười, đồng thời cũng bang chủ bang hội đứng thứ hai trong trò chơi, những đại bang hội không thiếu nhất chính là những vị đại lão lợi hại.

ID Nhị tiểu thư mới được gửi đến trong bang hội, chưa đến hai phút, ngay cả Độc la bái sư lúc nào cũng bị tra ra sạch sẽ, đương nhiên ngay cả việc Diệp Vô Nhiên bị Nhị tiểu thư đánh cũng bị tra ra.

Đường Mạnh nheo mắt nhìn Nhị tiểu thư không nhiễm khói lửa nhân gian trong ảnh, thấy có chút buồn cười.

Bây giờ phương thức tiếp cận của nữ nhân càng ngày càng vô cùng kỳ quặc, muốn dùng phương thức này khiến cho Cố Sính để ý đến sao? Định học theo tiểu thuyết ngôn tình chắc?

Ở đây chưa đến hai phút đã tra mọi chuyện rõ ràng, bên phía Cố Sính cũng không bao lâu đã đánh xong phó bản. Một cái phó bản này lại khiến Lâm Tu Chiêu trong toàn bộ quá trình đều mở lớn cái miệng nhỏ nhắn giống như có thể nhét được trứng gà vào.

Sư cha thật quá lợi hại, Lâm Tu Chiêu và sư phụ hắn rõ ràng đều nằm không á.

Tuy nhiên, Diệp Vô Nhiên đã sớm tập thành thói quen, dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, với Cố Sính mà nói, vú em là một sự tồn tại dư thừa, một sinh vật không nên tồn tại.

Ba người vừa ra khỏi cửa phó bản đã  được Đường Mạnh đại lão chào hỏi từ xa.

"Hế lô~ ,Quân tẩu."

"......" Diệp Vô Nhiên không muốn phản ứng lại Pháo ca này.

"Ngươi và đồ đệ ở đây chờ ta." Cố Sính dặn dò, ánh mắt ra hiệu cho Đường Mạnh ra một bên nói chuyện.

"Quân tẩu, lát nữa chúng ta lại nói chuyện a." Đường Mạnh đi rồi vẫn không quên cợt nhả.

Diệp Vô Nhiên thật muốn chặt chân của Pháo ca này, khiến cho hắn trở thành Pháo ca danh xứng với thật.

"Cố tổng, đã tra ra, ngươi muốn làm thế nào?" Đường Mạnh rất tò mò Cố Sính sẽ đối phó với nữ nhân như thế nào a, rất thú vị.

Cầu vote cầu like cầu share, Yi đại gia sẽ có phần thưởng \(^3^)/~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro