D (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày... tháng... năm...

Yêu một người ta không thuộc về, một người mà ta biết, mình vốn sẽ không thể nào được thuộc về, nên từ đầu có dám đến gần đâu. Đã cố gắng né tránh, chối bỏ, dằn nén mọi yêu thương. Vậy mà cuối cùng, lý trí vẫn chẳng thắng được con tim. Nỗi sợ hãi, vẫn thua nỗi cô đơn. Từng bước từng bước cúi gầm mặt mà tiến đến người.

Một người mà ta biết, mình vốn sẽ chẳng thể nào được thuộc về, nên khi ở bên, có dám đấu tranh chiếm hữu gì đâu. Chỉ âm thầm quan tâm, âm thầm lo lắng. Luôn miệng bảo người cứ nhận tình cảm đi, chẳng cần phải đáp đền. Ai dè đâu bữa đó, cũng ngập ngừng mà nói: Thôi, hay là người của riêng ta đi. Bởi cả thế giới của ta là người mất rồi. Một người mà ta biết, mình vốn sẽ chẳng thể nào thuộc về, nên dẫu đang ở trong hạnh phúc, vẫn cứ ngờ là mơ. Chẳng dám tin chẳng dám mừng, chẳng dám khoe khoang cùng ai. Tâm trí luôn sẵn sàng cho một ngày người ra đi, cùng một người tốt hơn ta chắc, ta sẽ chẳng níu đâu. Biêt lấy gì mà níu. Ấy thế mà cũng cả gan thấy sợ. Lúc người vừa quay lưng, chuẩn bị bước xa ta mãi, tay bỗng vô thức nắm lấy tay người, chẳng dám nhìn mặt, chỉ rưn run giọng: Đừng đi...

Và, một người mà ta biết, mình vốn sẽ chẳng thể nào thuộc về, nên những ngày lẻ loi ở lại, nhất quyết dặn lòng phải mạnh mẽ quên. Không dám làm phiền, không dám quấy nhiễu. Tìm vui trong bạn bè. Tìm quên trong bận rộn. Cho đến một ngày rất lâu sau đó, đang thập thò trong một facebook cũ còn thương, bỗng giật mình tự nhủ: Hóa ra, cái xót xa nhất khi từ bỏ một người, là ta vẫn đang mỏi mòn chờ đợi, mà chính bản thân mình cũng không hề hay biết.

Yêu một người ta không thuộc về, suốt cuộc đời vẫn không thuộc về, khổ tâm vậy đó, ta ơi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sách