11. [Imagine Series] 'Silent night' by @northaway

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

northaway đây của cậu nhé ;). Lần đầu tớ đọc ima luôn, cám ơn cậu vì đã đem nó đến với tớ :"> (Thử thể loại mới :">)

Số chap đến bài rv: 01.

1. Trình bày:

- Rành mạch, dễ nhìn, không rối.

- Tớ thấy mấy đoạn của cậu có vẻ hơi dài, thử tách ra xem sao. Để dài quá lúc đọc dễ mỏi mắt í...

- Dấu ngoặc kép dính liền với chữ luôn, không có tách ra nha.
Vd: " Ngôi nhà ấy có ban công không?"
-> "Ngôi nhà ấy có ban công không?"

2. Plot, nội dung, tình tiết,...:

- Tớ thích ý tưởng về ban công lúc cúp điện của cậu :">. Sao nhỉ, cách cậu đặt vào nó một nỗi ám ảnh rất tốt, dù vẫn là Slice of  Life nhưng có sáng tạo.

- Thực sự tớ cảm thấy tình cảm của hai người trong fic này không đạt tới ngưỡng cậu muốn. Đối với tớ, thì T/b thích SJ trên mức anh em, nhưng chưa đến mức người yêu. Nó thiên về dạng ngưỡng mộ và kính trọng hơn là tình cảm giữa nam-nữ. Còn Jin, tớ cảm nhận được anh ấy chỉ coi T/b là một cô em gái không hơn không kém. Cậu có xen vào những kỉ niệm, nhưng tớ đọc đi đọc lại cũng không thấy mảnh tình yêu nam nữ gì hết ;;-;;.

Chính vì mối quan hệ của cậu chưa đạt đến ngưỡng tình yêu, nên tớ thấy việc để T/b bị ám ảnh bởi cái chết của SJ là hơi kì... Tớ nghĩ cậu nên khai thác tình cảm giữa hai người nhiều hơn nhé.

- Còn một điểm nữa, tớ thấy SJ trong đây dễ nản với dễ bỏ cuộc quá. Theo những gì cậu viết ở đầu fic, qua những lời kể của T/b, thì tớ thấy SJ là con người rất độc lập, chín chắn và lạc quan. Thế nhưng chỉ vì có cái bảng bệnh tình mà tự tử? SJ lớn như vậy rồi, nhất định phải biết nếu mình chết thì T/b sẽ đau lòng đến như thế nào, vậy làm sao anh ấy có thể từ bỏ mạng sống dễ dàng như vậy? Chưa kể còn tự tử trước mặt người mình yêu? SJ sao lại có thể nhẫn tâm như thế? (Đây chính là một trong những lí do mà tớ cảm thấy Jin chỉ coi T/b là em gái thôi đó ;;-;;)

Thêm nữa, cảnh SJ tự tử, tớ tiếc cảnh này khiếp khủng ;;-;;. Cậu chưa đẩy sự bất lực của T/b khi thấy SJ chết lên cao trào được. Tớ nghĩ cậu phải làm sao để Jin quá mệt mỏi vì căn bệnh này nên muốn giải thoát (Do làm phiền T/b quá nhiều hay sao đó), T/b đã cố gắng can ngăn nhưng cuối cùng vẫn không thể làm được. Cảnh tự tử cũng nên để SJ làm lén rồi bị phát hiện nhé chứ không thành tình cảm anh em đó... Lúc này thì nỗi ám ảnh về cái ban công nó mới đậm nét hơn trong lòng T/b lẫn readers.

3. Câu cú, chính tả, từ vựng,...:

- Cậu bị lỗi lặp từ. Tớ biết đại từ thì dễ bị lặp nhưng tần suất liên tục (Chỉ cách vài chữ) thì sẽ gây cảm giác khó chịu đó ;;-;;. Cậu cũng lặp kiểu hai câu liên tục có từ đuôi giống nhau nữa. Hãy chú ý nhé.
Vd 1: "[...], đã chạm đến cái tôi tận cùng đáy vực sâu hoắm trong lòng cô và lôi cô ra khỏi khuôn đúc mà cô đã bị gán ghép suốt nhiều năm trời."
-> "[...], đã chạm đến cái tôi tận cùng đáy vực sâu hoắm trong lòng cô và lôi cô ra khỏi khuôn đúc mà bản thân đã bị gán ghép suốt nhiều năm trời."
Vd 2: "Và sẽ chẳng lạ gì nếu ta vô tình nghe được từ miệng họ tiếng chửi thề sự chậm trễ của mấy tay thợ điện, hoặc chính phủ, hoặc bất cứ ai hay cái gì họ vớ được trừ bản thân họ ra."
-> "[...], hoặc bất cứ ai hay cái gì họ vớ được, trừ bản thân mình ra."
Vd 3: "Cô kiếm thêm hai cái ghế nhựa con kê sang hai bên bàn. Yên ổn trên ghế xong thì cũng vừa lúc anh dùng chân khều tấm mành trắng tinh sang một bên, bê theo mâm cơm nức mũi tiến ra ban công, đặt nó xuống mặt bàn."
-> "[...], bê theo mâm cơm nức mũi tiến ra ban công."
-> "[...], bê theo mâm cơm nức mũi tiến ra ban công, đặt nó xuống."

Từ Vd 3, có lẽ cậu đã thấy mình thỉnh thoảng cũng chêm những tình tiết nhỏ lẻ không cần thiết ha?

- Có mấy câu cậu viết dài quá nên lúc đọc bị mệt dù nó khá mượt, hãy dùng dấu phẩy ngắt ra nhé. Tớ có nêu ví dụ ở trên kia rồi (Vd 2), nhưng sẽ lấy thêm vài cái tiêu biểu nữa.
Vd 1: "Chàng trai này đã chinh phục cô bởi chính cá tính của mình khi anh ta sẵn sàng nhường phần ăn mà anh đã dãi nắng cả ngày trời mới mua được cho một kẻ xa lạ anh chưa từng quen đang gặp khó khăn là cô đây chỉ vì một lí do, [...]"
-> "Chàng trai này đã chinh phục cô bởi chính tính cách của mình, khi anh ta sẵn sàng nhường phần ăn mà mình đã dãi nắng cả ngày trời mới mua được cho một kẻ xa lạ anh chưa từng quen và đang gặp khó khăn, là cô đây, chỉ vì một lí do, [...]"

Ở đây tớ thay từ 'cá tính' thành 'tính cách' vì từ 'cá tính' nó thường dùng để nói một loại phẩm chất nào đó có trong tính cách mỗi người. Và tớ nghĩ T/b bị Jin chinh phục bởi toàn bộ tính cách anh ấy có, chứ không phải vì 'cá tính' ;;-;;. Hi vọng cậu không phiền lòng nghen.

Vd 2: "Anh ngồi đối diện cô trong tư thế không mấy thoải mái vì cặp chân dài quá khổ của mình, tay nắm lấy góc áo phông trơn mà hè nào anh cũng vận phe phẩy vài lần cho bớt cái nực."
-> "[...], tay nắm lấy góc áo phông trơn mà hè nào anh cũng vận, phe phẩy vài lần cho bớt cái nực."
Vd 3: "Khoảnh khắc cuối cùng, anh ấy vẫn mỉm cười, để lưu lại trong giấc mộng về những thành phố không vương ánh điện của người anh yêu một ánh phù hoa cho năm năm tháng tháng."
-> "Khoảnh khắc cuối cùng, anh ấy vẫn mỉm cười, để lưu lại trong giấc mộng về những thành phố không vương ánh điện của người anh yêu, một ánh phù hoa cho năm năm tháng tháng."

- Có mấy câu vẫn còn cụt và nghe khá miễn cưỡng...
Vd 1: "Chỉ đợi có vậy, cô hí hửng cầm đũa và muỗng vớt lấy một miếng đùi gà trong tô canh hầm vào bát rồi thản nhiên dùng tay gỡ mà ăn ngon lành, thi thoảng lại giật lên một cái vì bị phỏng miệng rồi nghe Seokjin nạt là đồ ham ăn hấp tấp."

Tớ thấy cái cụm 'cầm đũa và muỗng' với 'trong tô canh hầm' nó khiến câu văn trở nên dông dài và làm tổng thể trở nên rất 'gồng', kiểu T/b đang cố gắng ăn món Jin nấu vậy ;;-;;. Cái này cậu xem lại thử nhé.

Vd 2: "T/b chợt nhìn lại chính mình, những điều mình đang làm, ước mơ của bản thân."
-> "T/b chợt nhìn lại chính mình, những điều mình đang làm, những ước mơ mình đang có."
Vd 3: "Gió làm những tấm mành trắng tinh nơi ban công lất phất tung bay, dường như cũng muốn được giải thoát để đồng hành cùng chủ nhân của chúng."

Ở Vd 3, cái vế sau nó không ổn đâu. Cậu chêm nó vào làm nguyên đoạn đó đang trầm bỗng trở nên ngang kinh khủng ;;-;;. Xem lại giúp tớ nhé.

- Thỉnh thoảng xài từ lạ ghê :">. Mà vậy nên tớ không biết là lỗi type hay sao...
Vd: "Giọng cô run rẩy trong sợ hãi, nhưng anh lại lờ phứa nó đi."

Nếu không phải lỗi type thì kệ nha cậu, vì tớ rất muốn khuyến khích mọi người xài từ lạ :"> vì nó sẽ thể hiện văn phong của mình ra nhiều hơn, cũng tạo được cái chất riêng của mình nữa.

- Có nhiều câu hay nhưng cậu làm chưa tới. Những câu này thường mang tính cảm xúc nhiều, cậu có thể dùng phép lặp để dồn nén tâm tư nhân vật hơn.
Vd: "Giờ thì làm gì còn những phố không vương ánh điện nữa. Làm gì còn giấc mộng phù hoa của hai người họ."
-> "Giờ thì làm gì còn những phố không vương ánh điện nữa, làm gì còn giấc mộng phù hoa của hai người họ nữa."

- Tớ thấy xuyên suốt tác phẩm cậu dùng chữ 'phố không vương ánh điện' hơi nhiều. Từ thứ hai cậu lạm dụng là 'phù hoa'. Hai cụm từ này thực sự rất hay, nhưng nếu cậu rải nó khắp fic như vậy thì sẽ gây nhàm chán và sinh ra cảm giác lặp (Vì hai từ này bản thân đã quá đặc biệt rồi, đọc phát là nhớ). Cái này tớ nghĩ cậu nên xem lại nha.  

- Vốn từ khá, tiếp tục cố gắng nha.

- Có những câu tốt, mang tính ám ảnh cao, cố gắng phát huy.
Vd 1: "Rồi, Seokjin mỉm cười, nụ cười vương ánh phù hoa cô yêu thích nhất, trước khi anh gieo mình theo gió và mất hút khỏi tầm với của cô."
Vd 2: "Anh ta thật ngu ngốc.
Kim Seokjin là một gã khốn ngu ngốc và ích kỷ.
Nhưng cô cũng thật ngốc. Cô đã dành trọn thanh xuân để yêu một gã khốn, và vẫn sẽ mãi yêu gã khốn ấy cho đến giờ phút tận cùng của cuộc đời mình." (Là một Jinstan tớ rất thích câu này uhuhu xót chết đi được ;;-;;. Cảm thấy như là mình vậy đó ;;-;;)

4. Văn phong:

- Văn phong cậu ổn, nhưng chưa để lại dư âm sâu. Tớ đọc tác phẩm lại lần thứ ba thì không còn cảm thấy gì nữa rồi. Có lẽ là vì cậu chưa hình thành đúng được mối quan hệ giữa hai nhân vật, nên nó chưa đủ độ buồn. Sao nhỉ, nó cứ như kiểu đang ở lưng chừng núi vậy...

- Trừ bỏ mấy lỗi này thì cậu đã làm rất khá rồi đó, cứ tiếp tục đi lên nhé :">.

Đây là những suy nghĩ của tớ, mang tính chủ quan cao, nếu có gì sai hay không đúng thì cứ comt thẳng vô nha.

Cám ơn cậu đã tin tưởng và gửi fic cho tớ nè :">. Thương lắm :">.

Ngày lành,
Miên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro