[Ngôn Tình] Châu Sinh Như Cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Thể loại: Cổ đại, sư đồ luyến, BE.
Trạng thái: Hoàn

oOo

Giới thiệu:

"Châu Sinh Như Cố" là phần tiền kiếp của tác phẩm "Cốt Cách Mỹ Nhân". Phần hiện đại của tác phẩm tên là "Nhất Sinh Nhất Thế"

Châu sinh như cố - bản tình ca hoàn hảo về nỗi buồn thời tiền kiếp

“Châu Sinh Thần, nếu có kiếp sau, người hãy lấy ta nhé, được không?”

“Cả đời này của thần, không phụ thiên hạ, chỉ phụ Thập Nhất”

“Châu Sinh Thần, ta đến để gả cho chàng đây”

"Là tâm đầu ý hợp hay tình mộng cuồng si" cuối cùng lại hoá đau thương.

Châu Sinh Thần thề không vợ không con vì khói bếp nhân gian nhưng lại có một Thập Nhất trong lòng, Thập Nhất nguyện không gả ở lại Tây Châu học viết sử sách không cầu danh lợi chỉ mong bầu bạn cùng Châu Sinh Thần.

Không cần nói chỉ cần nhìn là hiểu lòng nhau, sống cùng sống chết cùng chết, thứ tình cảm này khiến người ta quặn thắt tâm can, day dứt mãi trong lòng  mình “Cốt cách mỹ nhân, thế gian hiếm thấy. Có người có cốt cách, nhưng lại không có vẻ bề ngoài, có người có dung mạo, nhưng lại không có cốt cách. Thế nhân tầm mắt hạn hẹp, chỉ có thể nhìn thấy vẻ bề ngoài mà không thấy được cốt cách bên trong.”

Thôi Thời Nghi - con gái duy nhất của Thanh Hà Thôi Thị từ nhỏ nàng đã được hứa hôn, định sẵn trở thành Thái tử phi. Lớn hơn một chút, nàng được gửi đến Tây Châu bái sư học nghệ,  trở thành đồ đệ thứ mười một của Tiểu Nam Thần Vương Châu Sinh Thần. Nàng ở Tây Châu mười năm, suốt mười năm ấy tình cảm của nàng đối với chàng đã dần dần nảy nở, trổ hoa sớm vượt qua thân phận sư đồ.

Nhưng vận mệnh trêu người, nàng gả cho ai cũng được, chỉ duy người trong lòng nàng lại tuyệt đối không thể yêu. Cảm giác không đến được với người mình yêu đau khổ đến như nào chúng ta đều biết bởi tình cảm là thứ mà con người không thể dối trá.

Có lẽ Châu Sinh Thần cũng cảm nhận được tình cảm ấm nóng của Thôi Thời Nghi - thứ tình cảm mạnh mẽ vươn lên dù có bao chuyện xảy ra...Nhưng kiếp này định sẵn không thể bên nhau, tại sao còn cố níu kéo…

Nàng vì chàng mà muốn từ hôn với Thái tử, muốn được sớm chiều ở bên sư phụ. Nhưng chính điều đó đã dấy lên ngọn lửa phẫn nộ, ghen tị của Thái tử. Năm 17 tuổi, Thời Nghi rời khỏi phủ Tiểu Nam Thần Vương, trở về nhà học tập nghi lễ đại hôn vì lời từ hôn không thành. Ngày nàng rời khỏi Vương phủ cũng chính là ngày Châu Sinh Thần cầm quân chinh chiến, ai ngờ đâu một lần chia xa lại là mãi mãi. Nửa tháng sau, một trận binh biến. Người ta nói rằng, Tiểu Nam Thần Vương làm phản, phải chịu tội hình róc xương. Thời Nghi nhận được một mảnh giấy : “Cả đời này của Thần, không phụ thiên hạ, chỉ phụ Thời Nghi.” Bốn ngày sau khi Tiểu Nam Thần Vương bị hành hình, Thái tử phi buông mình tự vẫn. Mình cảm nhận trong truyện, tình cảm các nhân vật được thể hiện rất mạnh mẽ, tuy nhiên được chia làm hai chiều hướng: thiện và ác. Thái tử vì ghen tuông mà đánh mất lý trí, mù quáng mà đưa ra những quyết định sai lầm, vừa mất đi người mình yêu thương, vừa không được lòng thiên hạ. Cuối cùng chết vì bệnh tật, lại không con, không một người thực sự yêu thương bên cạnh hắn trong những phút cuối đời. 

Trái ngược với một Thời Nghi có dung mạo bình thường, sinh ra đã không biết nói, Châu Sinh Thần là người mang “cốt cách mỹ nhân”, không chỉ có dung mạo, còn có khí chất của một bậc vương giả bẩm sinh. Tiểu Nam Thần Vương Châu Sinh Thần - vị vương gia nắm trong tay 70 vạn quân, trấn thủ biên quan, trước nay chưa từng bại trận. Chàng từng lập lời thề cả đời không cưới vợ, không sinh con vì vận mệnh đất nước trừ bạo, an dân. Có lẽ chính hắn cũng không ngờ rằng lại đem lòng yêu đệ tử thứ 11 của mình. Nhưng hắn không dám, có lẽ là vì lời thề ấy, có lẽ do trọng trách đối với đất nước gánh trên vai quá nặng, hay có lẽ do cái nhìn của thế nhân,... Dù sao đi nữa, Châu Sinh Thần cũng chẳng thể giữ nàng bên mình. Hắn một đời trung quân ái quốc, không có hai lòng lại đánh thương thay bị gán cho tội danh mưu phản, chết không toàn thây. Thôi thị cũng vì yêu hắn mà nhảy thành chết...

Ngày trước Đông Cung có Sơ Kiến - chỉ mong hai kẻ si tình có thể quay lại buổi đầu gặp gỡ, không toan tính, không tổn thương. Ngày nay Châu Sinh Như Cố có Như Cố - chỉ mong hai kẻ nặng tình có thể sống mãi những ngày tháng xưa cũ, bình lặng bên nhau sớm tối. Hai kết cục của 2 bộ phim, đều là day dứt, đều không thể quay đầu lại. Hóa ra, đời người dù có bao lâu, cũng sẽ mãi luyến tiếc thuở ban đầu.Châu Sinh Thần - bản tình ca ngọt ngào thời hiện đại. Không phải là bản nhạc bù đắp hay bổ sung cho những đau thương day dứt. Mà vốn dĩ nó là bản đàn qua trầm sẽ luân hồi đến thăng. 

Châu Sinh Thần ở hiện đại không phải là “soái ca vạn người mê” là chỉ một người có dung mạo bình thường, trong khi nữ chính Thời Nghi không còn là cô bé trông bình thài mà lại mang vẻ đẹp “tuyệt phẩm của tạo hóa”. Tuy nhiên, qua từng câu từng chữ anh nói, qua từng hành động anh làm, “cốt cách mỹ nhân” trong anh từ từ hiện lên một cách rõ nét, từ đó, làm hình ảnh Châu Sinh Thân vẫn hiện lên như một “soái ca” hoàn hảo. Đang xen giữa hồi ức và hiện tại, Thời Nghi bước vào cuộc sống và trái tim Châu Sinh Thần một cách từ tốn, nhẹ nhàng và có thể đoán trước. Cô ghi lại câu chuyện của Tiểu Nam Thần Vương trong quyển nhật ký của mình. Sẽ không ai đọc, cũng không ai tin nhưng ít ra đâu đó trên thế giới này vẫn còn bằng chứng về sự một người anh hùng bị triều đình phản bội.

oOo

Cảm nhận, đánh giá:

Có những truyện, lúc đọc hoặc là rất hài hước, khiến mình cười như điên, hoặc là có cảm giác “ngược tâm” khủng khiếp, nhưng đọc xong lại nhanh chóng quên đi, trong đầu hầu như chỉ nhớ được cốt truyện mang máng. Nhưng lại có những truyện, mạch truyện cứ từ từ nhẹ nhàng, như làn nước mùa thu chậm rãi chảy thẳng vào lòng người đọc, đọc xong cứ vương vấn mãi không thôi, thậm chí nhớ đến từng câu từng chữ… Với mình, Cốt Cách Mỹ Nhân và Tư Niệm Thành Thành là một trong số đó.

Cốt Cách Mỹ Nhân (bản trên mạng) có tổng cộng 23 chương, trong đó đã bao gồm 5 chương phiên ngoại. Nữ chính của truyện là Thời Nghi – một cô gái xinh đẹp, có diện mạo là một “tuyệt phẩm của tạo hóa”, làm nghề diễn viên lồng tiếng. Nam chính Châu Sinh Thần, một nhà khoa học đại tài nghiên cứu sao Kim có gia thế phức tạp.

Nhân duyên của họ bắt đầu từ kiếp trước ở thế giới cổ đại, kéo dài đến kiếp này ở thế giới hiện đại. Kiếp trước, Thời Nghi là con gái của dòng họ Thanh Hà Thôi Thị, được hứa hôn cho Thái tử, còn Châu Sinh Thần là vương gia cao quý, nắm trong tay hơn bảy mươi vạn đại quân. Trái ngược với một Thời Nghi có dung mạo bình thường, sinh ra đã không biết nói, Châu Sinh Thần là người mang “cốt cách mỹ nhân”, không chỉ có dung mạo, còn có khí chất của một bậc vương giả bẩm sinh.

Năm 7 tuổi, Thời Nghi được Tam ca bế lên tường thành, nhìn trộm người sư phụ là Tiểu Nam Thần Vương mà 3 tháng nữa nàng sẽ được diện kiến.

“Châu Sinh Thần. Nghe thật nho nhã cao quý, thật giống một người đọc rất nhiều thi thư. Người nên là một vương gia, ở trong thư phòng, mi thanh mục tú, dáng vẻ cao lớn. Nhưng lại không phải… Người là người mang “cốt cách mỹ nhân”, nắm trong tay hơn bảy mươi vạn đại quân, chỉ cần vung tay lên là khiến toàn quân quỳ rạp.”

Thời Nghi 7 tuổi bái Châu Sinh Thần làm sư phụ, ở trong Vương phủ của Người 10 năm. Những lần Người dẫn quân ra chiến trường, nàng lặng lẽ ở Tàng thư lâu của 

Vương phủ, cầu chúc cho Người bình an trở về.

Trong số các đệ tử của mình, Châu Sinh Thần chỉ cho phép duy nhất một mình Thời Nghi vào Tàng thư lâu. Có một lần thị nữ của Thời Nghi không tìm thấy nàng, cầu cứu Châu Sinh Thần. Châu Sinh Thần một mình đi tìm, đến tầng cao nhất của Tàng thư lâu, nhìn thấy Thời Nghi đang đứng trên ghế trúc viết “Thượng Lâm Phú” của Tư Mã Tương Như lên tường. Viết không sai một chữ, nhưng lại mắc ở một câu. Châu Sinh Thần nhắc nàng, sau đó bế nàng lên để nàng viết tiếp.

Câu đó là, “Mắt liếc hồn xiêu, tâm thần mê mẩn.”

Cho đến khi thực sự hiểu được thế nào là “Mắt liếc hồn xiêu, tâm thần mê mẩn”, Thời Nghi viết thư khẩn cầu mẫu thân cho từ hôn. Nhưng không có kết quả.

Năm 17 tuổi, Thời Nghi rời khỏi phủ Tiểu Nam Thần Vương, trở về nhà học tập nghi lễ đại hôn. Ngày nàng rời khỏi Vương phủ cũng chính là ngày Châu Sinh Thần lại cầm quân ra trận. Nửa tháng sau, một trận binh biến. Người ta nói, Tiểu Nam Thần Vương làm phản, phải chịu tội róc xương. Thời Nghi nhận được một mảnh giấy : “Cả đời này của Thần, không phụ thiên hạ, chỉ phụ Thời Nghi.” Bốn ngày sau khi Tiểu Nam Thần Vương bị hành hình, Thái tử phi tự vẫn.

Thời Nghi mang theo ký ức của kiếp trước luân hồi đến thế giới hiện đại, chỉ với một mong muốn duy nhất là tìm được người đó. Có lẽ bởi vì những ký ức của kiếp trước, Thời Nghi kiếp này là một cô gái rất truyền thống. Xinh đẹp, hiểu biết rộng, lại làm việc trong một môi trường có nhiều cơ hội để “vụt sáng thành sao”, nhưng Thời Nghi vẫn kiên trì làm một diễn viên lồng tiếng đứng sau thành công của những minh tinh khác. Thời gian đằng đẵng, trong 26 năm của cuộc đời, không ít lần cô có ảo giác rằng những ký ức kia chỉ là một giấc mộng. Nhưng rồi chấp niệm về người kia vẫn chiến thắng, bởi cô vẫn luôn tin tưởng và không ngừng hy vọng.

Cuối cùng, cô cũng tìm được anh.

Bọn họ gặp lại. Dung mạo anh đã đổi khác, kí ức về cô cũng không còn. Nhưng không sao cả, miễn là cô vẫn còn nhớ anh là được. Cô bỏ qua sự ngại ngùng của thiếu nữ, cố gắng tìm cách để đến gần anh hơn. Anh từ từ tiếp nhận cô, làm quen với cô, hiểu cô, yêu và bảo vệ cô. Kiếp này, dòng họ Châu Sinh có nhiều ân oán phức tạp. Lựa chọn ở bên cạnh Châu Sinh Thần, Thời Nghi đã gặp không ít nguy hiểm. Nhưng may mắn, cuối cùng bọn họ cũng được được ở bên nhau.

Đọc lại truyện lần thứ hai, mình vẫn không hiểu rõ câu chuyện về gia thế kiếp này của Châu Sinh Thần, nhưng thiết nghĩ cũng không cần hiểu rõ. Mình chỉ biết, hai con người có duyên phận dang dở từ kiếp trước, kiếp này đã tìm thấy nhau, ở bên nhau.

Không giống như mô típ của đa số truyện ngôn tình, nam chính Châu Sinh Thần ở hiện đại không phải là “soái ca vạn người mê” là chỉ một người có dung mạo bình thường, trong khi nữ chính Thời Nghi lại mang vẻ đẹp “tuyệt phẩm của tạo hóa”. Tuy nhiên, qua từng câu từng chữ anh nói, qua từng hành động anh làm, “cốt cách mỹ nhân” trong anh từ từ hiện lên một cách rõ nét, từ đó, làm hình ảnh Châu Sinh Thân vẫn hiện lên như một “soái ca” hoàn hảo.

Đối với mình, đây là một câu chuyện hay và sâu sắc, mang lại cảm giác ấm áp lạ thường. Thật sự rất cám ơn người dịch Cốt Cách Mỹ Nhân. Ngôn từ rất đẹp, lời văn trôi chảy. Đặc biệt khi đọc đến những câu thơ cổ trong bài, trong đầu mình đã phải bật ra một câu cảm thán “Thì ra tiếng Việt mình còn có thể đẹp đến như vậy…”. Đó là một loại vẻ đẹp rất thanh tao, rất trang nhã mà rất hiếm tác phẩm nào có được.

Dù đã đóng lại truyện rất lâu rồi, nhưng những câu chữ trong truyện vẫn còn lờn vờn trong tâm trí mình. Đối với mình, đó là những câu chữ đẹp nhất, “đắt” nhất của truyện.

“Thời hữu mỹ nhân, Nghi gia nghi thất.”

“Ngàn năm quạnh quẽ, xương trắng thành bùn.

Duy chỉ Thời Nghi, là anh mong cầu.”

“Mỹ nhân có cốt cách, thế gian hiếm thấy. Người có cốt cách nhưng không có diện mạo bên ngoài, người có vẻ đẹp bên ngoài nhưng không có khí khái phẩm chất bên trong. Người trong thế gian này, đa số tầm nhìn đều hạn hẹp, chỉ có thể thấy vẻ đẹp bên ngoài mà không thể hiểu thấu phẩm chất, cốt cách bên trong…”

“Khói bếp nhân gian, khói lửa chiến trường.

Đời này người không vợ không con, đắm mình trong khỏi lửa chiến tranh, chỉ để đổi lấy khỏi bếp nhân gian kéo dài trăm dặm.”

“Đó là thiên hạ trong lòng người.

Không phải là chiến công hiển hách, không phải là xác chết thành núi, mà là muôn dân trăm họ trong dòng chảy trôi của núi non sông nước.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro